Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 171: Vụ mất tích

Kinh Hồng

30/09/2017

Hoàng Phủ Ngạo lôi kéo Thanh Việt, hai người xuống tầng bốn lâu thuyền, chọn một đại sảnh yến hội, tiêu sái tiến vào, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.

Hoàng Phủ Ngạo lúc này mới phân phó Tạp Ân.

“Tạp Ân, gọi những người có liên quan tới sự việc này vào đây. Về phần nhóm tạp vụ, ở đâu thì về đó, trẫm không muốn chốc nữa ra ngoài còn thấy bọn họ gào loạn ngoài boong tàu.”

“Dạ, bệ hạ.”

Tạp Ân lĩnh chỉ, lập tức đi truyền lệnh, rất nhanh những người nên tới đều tụ tập tới nơi này.

Bất quá, nhóm vương tử, công chúa, con cháu quý tộc của các quốc gia hiển nhiên đều vô cùng quy củ, không hề nháo loạn, loạn thành một đoàn, khóc lóc la hét hay thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên xem náo nhiệt như lúc ở trên boong tàu lúc nãy.

Hiện giờ cứ như thay đổi thành một người khác, tất cả đứng thành một hàng, im lặng ngậm miệng, thành thành thật thật đứng thẳng lưng, đầu hơi cúi thấp một chút.

“Có chuyện gì không thể hảo hảo thương lượng, thế nhưng trước mặt người hầu lại nhao nhao tranh cãi, không biết thân phận của mình sao?”

Lời Hoàng Phủ Ngạo không chỉ đích danh ai, giọng điệu cũng thập phần thu liễm, không hề nghe ra nửa điểm tức giận, nhưng rõ ràng nhân vật chính khơi mào vụ việc lần này—— hai vị công chúa của Tắc Á Tháp vương quốc cùng Cáp Đa Cách Lạp vương quốc đều đã có chút bất an.

“Xin bệ hạ tha thứ, chỉ vì không tìm được Mật Gia La, ta quá sốt ruột mới xúc động một chút.

Vẫn là Hải Luân • Hách Lý phản ứng trước, gan lớn bước tới trước, cung kính hướng Hoàng Phủ Ngạo làm một lễ nghi cung đình tao nhã, sau đó mở miệng biện giải cho mình.

“Nháo ra chuyện như vậy thực không hợp thân phận, đã làm mọi người chê cười, gây ra phiền toái cho các vị hoàng tử cùng Thất công chúa Nam Việt, xin mọi người tha thứ.”

Hải Luân • Hách Lý lại xoay người, hướng về những người khác lễ phép hành lễ.

Mỗi tiếng nói cử chỉ đều đoan chính hiền tục, tao nhã mà đa lễ, làm người ta không xét nét được chút khuyết điểm nào, nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu màu tím nhạt tràn ngập ý tứ xin lỗi, thật sự làm người ta không đành lòng trách cứ nàng.

Chiêu tiên hạ thủ vi cường này của Hải Luân • Hách Lý quả thật đã chiếm tiên cơ.

Một công chúa để lại ấn tượng ôn hòa, tao nhã, nói năng uyển chuyển, hàm xúc thế này trong lòng mọi người sao có thể là người khắc khẩu ầm ĩ trên boong tàu, này hơn phân nửa là từ bên kia khơi mào.

Khanh Xa • Lý Tư ở bên kia rất nhanh cũng hiểu được điểm này, cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Hải Luân • Hách Lý một cái, sau đó cũng vội vàng mở miệng, muốn hướng Hoàng Phủ Ngạo giải thích.

“Bệ hạ, ta…”

“Được rồi, nếu cứ nói vậy, ngươi một câu nàng một câu, hai bên đều tự cho mình phải, không cần nói nữa. Hiện giờ, trẫm hỏi gì, các ngươi trả lời cái đó.”

Hoàng Phủ Ngạo không muốn nghe những lời vô nghĩa kia, lập tức ngăn cản Khanh Xa • Lý Tư cùng những người khác.

“Dạ, bệ hạ.”



Tất cả mọi người đều nhanh chóng lên tiếng, Khanh Xa • Lý Tư cũng chỉ có thể nhanh chóng lui về vị trí của mình, tức giận, lại hung hăng trừng mắt liếc Hải Luân • Hách Lý.

“Khải Tề, bọn thị vệ tìm kiếm thế nào?”

Người trước nhất Hoàng Phủ Ngạo hỏi là Nam Việt đế quốc Đại tướng quân—— Khải Tề • Đề Đề Tư.

“Bẩm bệ hạ, thần vô năng, cho tới giờ vẫn không tìm được tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp mất tích.

Bất quá, vừa rồi hỏi thị vệ canh gác ở các tầng, được biết tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia không hề rời khỏi tầng năm, các thị vệ trông coi ở các tầng khác không hề nhìn thấy nàng.

Này chỉ có thể thuyết minh, tiểu thư quý tộc kia mất tích ở tầng năm lâu thuyền.

Vì thế thần đã giới hạn phạm vi tìm kiếm ở tầng thứ năm.

Chính là… tầng này đều là hoàng tộc quyền quý, vì thế bọn họ vệ chỉ thủ vệ ở tầng năm, vẫn chưa tiến hành lục soát, thần cũng đang định trưng cầu ý chỉ của bệ hạ về việc này, người xem…”

“Truyền lệnh xuống, lục soát.”

“Dạ, bệ hạ.”

Sau khi Khải Tề lĩnh mệnh lui ra, Hoàng Phủ Ngạo nhìn mọi người nói.

“Vị tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia mất tích trên lâu thuyền Nam Việt, này tự nhiên là trách nhiệm của Nam Việt, nghĩ đến các vị vương tử, công chúa cũng vui vẻ hiệp trợ Nam Việt, hẳn là không phản đối bọn thị vệ Nam Việt tiến vào phòng các vị nhìn một cái đi?”

“Đây là đương nhiên, bệ hạ.”

“Chúng ta rất vui vẻ hiệp trợ thị vệ của bệ hạ.”

“Đúng vậy, chúng ta cũng rất hi vọng vị tiểu thư quý tộc Tắc Á Tháp kia có thể bình an.”

Đối mặt với sự trưng cầu ý kiến của Nam Việt hoàng đế bệ hạ, mọi người đều biểu thị duy trì.

Kỳ thật, bọn họ đều hiểu rõ, Nam Việt hoàng đế bệ hạ nói những lời này chỉ xuất phát từ lễ phép, chỉ nói cho bọn họ biết một tiếng mà thôi chứ không phải trưng cầu ý kiến gì cả.

Cho dù bọn họ rất không thích phòng mình bị bọn thị vệ điều tra, cho dù bọn họ biểu thị phản đối thì trừ bỏ Nam Việt có lí do hoài nghi bọn họ thì không còn gì khác.

Vì thế, bọn họ không có cách nào phản đối, như vậy không bằng cứ cao hứng đáp ứng.





“Hải Luân • Hách Lý công chúa, trẫm nghe nói ngươi khẳng định Khanh Xa • Lý Tư công chúa là chủ mưu việc này, lí do là gì?”

Sau khi xử lý các vấn đề điều tra, Hoàng Phủ Ngạo bắt đầu hỏi nguyên nhân vụ việc mất tích này.

“Bệ hạ, ngài đừng nghe nàng nói bậy, bệ hạ, ngài…”

Hải Luân • Hách Lý còn chưa kịp nói gì, Khanh Xa • Lý Tư đã vội vàng mở miệng.

“Được rồi, lát nữa trẫm sẽ hỏi ngươi, hiện giờ, nghe Hải Luân • Hách Lý công chúa trả lời đi.”

Hoàng Phủ Ngạo ngăn Khanh Xa • Lý Tư, ý tứ bảo Hải Luân • Hách Lý nói trước.

“Bẩm bệ hạ, bởi vì hôm qua ở tiệc tối có chút xung đột với Khanh Xa • Lý Tư công chúa, lúc trở về phòng, nghĩ lại ta cảm thấy rất hối hận, bất luận nói sao cũng là ta có chỗ không đúng.

Vì thế ta bảo Mật Gia La đến chỗ Khanh Xa • Lý Tư công chúa biểu đạt chút xin lỗi của ta, thuận tiện mời Khanh Xa • Lý Tư công chúa tới chỗ ta làm khách.

Nào biết, sau khi Mật Gia La rời đi thì không trở lại nữa.

Chúng ta chờ đến tận nửa đêm vẫn không thấy nàng về, lúc này mới sai người đi chung quanh tìm kiếm, chính là…”

Nói tới đây, Hải Luân • Hách Lý đã khổ sở không ngừng lau nước mắt.

“Bệ hạ, ta có thể cam đoan, Mật Gia La chính là tới chỗ Khanh Xa • Lý Tư công chúa, Mật Gia La là đứa nhỏ thực nghe lời, nàng sẽ không tùy tiện đi nơi khác, nhất định là Khanh Xa • Lý Tư công chúa nàng, nàng ghi hận trong lòng, đã đem Mật Gia La…”

“Ngươi… ngươi… ngậm máu phun người…”

Khanh Xa • Lý Tư ở bên cạnh đã tức tới toàn thân run rẩy, xoay người vô cùng ủy khuất nhìn Hoàng Phủ Ngạo.

“Bệ hạ, xin ngài đừng nghe Hải Luân • Hách Lý nói bậy.

Mật Gia La quả thật đã tới chỗ ta, nhưng mà bệ hạ, ngài có thể hỏi Tam điện hạ, Tam điện hạ có thể làm chứng cho ta, lúc ấy vừa lúc ta đến chỗ Tam điện hạ làm khách cũng không có trong phòng, từ đầu tới cuối không hề gặp qua Mật Gia La, thị tùy của ta cũng nói với Mật Gia La ta không ở, Mật Gia La nghe vậy liền rời đi.”

Cũng không biết lời này của Khanh Xa • Lý Tư cố ý hay vô tình, dù sao, lời này vừa nói ra, tầm mắt tất cả mọi người đều chuyển lên người Hoàng Phủ Trác Diệu.

Trước không nói tới Hoàng Phủ Trác Diệu có liên quan gì tới vụ mất tích này hay không.

Chỉ cần một công chúa chưa xuất gia, lúc đêm hôm lại một mình tới phòng nam tử khác, mà nam tử này lại còn là Tam hoàng tử của Nam Việt đế quốc, con trai trưởng của hoàng hậu Nam Việt đế quốc.

Chỉ điều này thôi cũng đủ làm Hoàng Phủ Trác Diệu phải giải thích.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ bắt đầu trở nên cổ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook