Chương 16: Các kỵ sĩ hiến thân vì nghệ thuật
Lai Tự Viễn Phương
28/06/2016
Saivans được mang ra khỏi tầng hầm.
Tống Mặc đặc biệt chuẩn bị canh nóng và bánh mình cho hắn. Làm giao dịch với người ta, thì phải biểu đạt chút thành ý nên có.
Nhìn canh nóng và bánh mì trước mặt, lại nhìn Tống Mặc ngồi đối diện đầy tươi cười, Saivans muốn nói, so với thức ăn, hắn càng muốn một cái quần hơn.
“Quần? Ngươi không cảm thấy nam nhân mặc đầm cũng là một dạng thời thượng sao?”
Biến mọe nó đi thời thượng!
Saivans xém chút phun máu.
Là một đội trưỏng kỵ binh thân kinh bách chiến, hắn đã trải nghiệm qua trăm trận chiến lớn nhỏ đủ cả, gặp đủ dạng kẻ địch. Nhưng cái thứ giống như người Grilan, từ vũ khí tới khôi giáp, từ thượng y tới quần, thậm chí quần trong cũng không buông tha, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Quả thật là tán tận lương tâm, phát rồ mất trí!
“Ít nhất trả quần trong cho ta!”
“Chuyện này chúng ta có thể đợi lát hãy nói, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên ăn chút đồ trước.”
Nhìn nhau mấy giây, Saivans đội trưởng khuất phục. Cầm muỗng lên, múc một chút canh nóng, bỏ vào miệng.
Tống Mặc rất vừa lòng với thái độ của Saivans, đây là người thông minh. Nhưng làm mua bán với người thông minh, càng phải cẩn thận hơn.
Saivans dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa khó quên nhất trong đời, thị nữ bưng khay xuống, cửa bị đóng từ bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Saivans, Tống Mặc Grilan, và lão quản gia John trung thành của Grilan.
Tống Mặc cười híp mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ gõ lên bàn, chậm rãi nói: “Không biết ngươi có từng nghe qua câu nói thế này, tương phùng tất có duyên.”
Có duyên?
“Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã cảm thấy, giữa chúng ta, thật ra rất có duyên phận.”
Rất có duyên?
“Nếu chúng ta đã rất có duyên phận, vậy tại sao không tiếp tục phát triển duyên phận này chứ?”
Saivans trong một thoáng có hơi mù mờ, sau đó tức giận. Khó trách y sẽ dung túng những nữ nhân kia lột sạch họ! Tên vương bát đản vô sỉ này!
Saivans đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, đập mạnh lên bàn, tức giận nhìn Tống Mặc: “Thu lại suy nghĩ dơ bẩn của ngươi đi, ta sẽ không đáp ứng!”
Tống Mặc chớp chớp mắt, y dơ bẩn? Dơ bẩn chỗ nào?
“Cái này…”
“Ngươi không cần nói nữa, nói gì ta cũng không đáp ứng!”
“Không phải, ta nói…”
“Có nói cũng vô dụng!”
Ba lần hai lượt bị ngắt lời, Tống Mặc cũng bực, đứng lên vỗ bàn, “Câm miệng, nghe ta nói!”
Saivans trừng mắt, cứng cổ thà chết không khuất phục.
Tống Mặc chép miệng, “Thảm rớt rồi, ban ngày ban mặt khoe chim, thật khó coi.”
Thoáng chốc, yên lặng không tiếng động.
Sắc mặt Saivans đen như đáy nồi, hắn khoe chim là vì ai? Vì ai?! Lửa giận thiêu đốt lý trí cuối cùng của Saivans, hắn siết chặt nắm tay, tấn công Tống Mặc!
Một tiếng vang nặng nề truyền ra trong phòng, tùy tùng canh ngoài cửa vừa định xông vào, âm thanh của Tống Mặc đã truyền ra: “Không được vào!”
Mệnh lệnh của lãnh chủ không thể trái lại, tùy tùng đứng yên tại chỗ.
Trong phòng, Saivans ngã nhào dưới đất, lão John một chân dẫm lên bụng Saivans, không nghiêng không chệch, dậm ngay đúng vết thương của hắn. Vừa rồi Saivans chính là bị lão quản gia đạp cho ngã. Đừng thấy lão John đã có tuổi, nhưng đạp ngã một thương binh, vẫn không thành vấn đề.
Tống Mặc ngồi xổm xuống đất cười hi hi để dao găm lên cổ Saivans, “Đội trưởng đại nhân, quản gia của tôi tính tình không tốt lắm, lượng thứ nha.”
Dao gác lên cổ, có thể không lượng thứ sao?
“Được rồi, chúng ta nói lại việc chính.” Tống Mặc vỗ mạnh sống dao lên mặt Saivans, “Đội trưởng đại nhân, làm một giao dịch thế nào?”
Giao dịch? Giao dịch gì? Lẽ nào?!
“Nếu còn dám mắng ta dơ bẩn, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Saivans mở miệng rồi ngậm lại.
Tống Mặc kề sát tai Saivans, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Saivans trở nên rất cổ quái. Ánh mắt nhìn Tống Mặc, giống như nhìn một kẻ bệnh thần kinh.
“Đội trưởng Saivans, lẽ nào ngươi không cảm thấy giao dịch này một khi thành công, đối với mọi người đều rất hữu ích sao?”
Hữu ích? Hắn không cảm thấy, hắn chỉ cảm thấy lãnh chủ này ngôn ngữ thô bỉ, hơn nữa suy nghĩ viễn vông.
“Thứ ta nói thẳng, Grilan quả thật có vũ khí tiên tiến, nhưng sử dụng vũ khí chỉ là một đám nông phu! Một đám nông phu may mắn đánh bại năm mươi khinh kỵ binh, nhưng nếu là một trăm, hoặc nhiều hơn thì sao? Các ngươi không có bất cứ phần thắng nào, ta tại sao còn phải mạo hiểm giao dịch với ngươi? Ta tin, kết cục tương lai của ngươi, sẽ không tốt hơn ta hiện tại bao nhiêu.”
“Ngươi là nói bị lột sạch quần trong, thuận tiện bị vỗ mông vài cái?”
Trên trán Saivans phực lên gân xanh, hắn muốn giết người!
“Ta nghĩ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ ý ta. Ta không tự đại đến mức cho rằng dựa vào mấy trăm người nhỏ bé, thì có thể khiêu chiến với quốc gia cường đại nhất trên đại lục.” Tống Mặc ngừng một lát, mới nói tiếp: “Vì ta biết mình khẳng định không thắng được, mới đưa ra giao dịch này.”
“Tại sao là ta?”
“Vì hiện tại ngươi đang là tù binh của ta, mặc ta bài bố, nhất định phải nghe ta.”
Gân xanh trên trán Saivans lại tăng thêm một cọng, hít sâu một hơi, “Ta cần suy nghĩ.”
“Còn cần suy nghĩ cái gì chứ? Chỉ cần ngươi ngậm miệng trong một vài chuyện nào dó, thì có thể đem loại máy bắn đá này hiến cho quốc vương của ngươi.” Tống Mặc không nhắc tới tổng đốc Panvi, mà trực tiếp nói quốc vương, tin rằng Saivans sẽ hiểu ý y.
Saivans chỉ nhíu chặt mày, không nói gì.
“Nghĩ thử xem, khoảng cách bắn ra càng xa, uy lực càng lớn, có thể dễ dàng đập nát một mặt tường thành.” Trong quá trình Tống Mặc nói chuyện, vẫn luôn nhìn chằm chằm Saivans, vẻ mặt Saivans nói cho Tống Mặc biết, hắn đã động tâm rồi. “Nghe nói biên giới vương quốc Obi và vương quốc Sabisand vẫn không thái bình, tường thành Sabisand có thể nói là khó công phá nhất cả đại lục. Đối với vương quốc Obi hiện tại thì cần cái gì chứ?”
“Tổng đốc sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Ngươi có thể nói với hắn, không có cung nỏ liên phát, nhưng có một loại cung nỏ một phát tốc độ bắn rất nhanh, kỵ sĩ thông thạo kỹ thuật hoàn toàn có thể thao tác một tay. Ta sẽ cung cấp cho ngươi mấy hàng mẫu, sẽ không có bất cứ ai nhìn ra đầu mối.”
“Nhưng nhìn thấy vũ khí này, còn có binh sĩ của Gilles, bọn họ không bị ngươi bắt làm tù binh.”
“Cái này cần ngươi tới giải quyết, đội trưởng Saivans. Nếu toàn bộ vấn đề đều ném cho ta, tại sao ta còn phải giao dịch với ngươi?”
Tiếp tục ở lại Grilan làm tù binh, hay là dẫn binh sĩ của hắn về nhà?
Dường như đã trôi qua thời gian dài như một thế kỷ, Saivans cuối cùng gật đầu.
Tống Mặc cười, sau đó búng tay, cửa mở ra, năm tráng hán và ba lão địa tinh đi vào. Saivans đột nhiên có một dự cảm rất không tốt.
“Đội trưởng đại nhân, không cần khẩn trương, đây chỉ là để tránh về sau ngươi trở mặt không nhận thôi.”
Tống Mặc vừa nói xong, các đại hán đã ào lên, Saivans cố gắng chống chọi, thảm trên người vẫn bị kéo xuống, thân thể cường tráng màu cổ đồng của nam tính, trần trụi phô ra trước mặt mọi người.
Tống Mặc huýt sáo một tiếng, thân hình thật đẹp đó.
Saivans bị năm đại hán chia ra nắm giữ tay chân, cột lên ghế, Tống Mặc đứng một bên thỉnh thoảng chen vào vài câu, “Tay thế này, chân thế này, đầu cúi xuống, rất tốt!”
Mấy phút sau, tượng Người suy tư phiên bản đại lục Quang Minh ra lò. Chẳng qua, trên thân Người suy tư này có cột dây thừng.
Tống Mặc đi quanh Saivans mấy vòng, sau đó nói với các địa tinh: “Các ngươi không phải vẫn luôn muốn học phương pháp hội họa của ta sao? Cơ hội đang ở ngay trước mắt, người mẫu nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật cũng không dễ tìm, phải trân trọng.”
“Đội trưởng Saivans, ngươi phải biết, có thể hiến thân vì nghệ thuật, là chuyện rất vinh quang và vĩ đại.”
Vinh quang mẹ mi, vĩ đại mẹ mi! Saivans vừa định mở miệng chửi, đã bị một cục vải nhét vào miệng.
Tống Mặc và ba lão địa tinh dàn hàng ngang, trước mặt đặt giá và bảng vẽ, nhìn Saivans, bắt đầu hạ vuốt, à, không đúng, hạ bút.
Vẽ được một nửa, Tống Mặc buông bút xuống, đi tới trước mặt Saivans, thấp giọng nói: “Nếu ta phát hiện, chuyện không phát triển theo ta đã nghĩ, ta sẽ cho cả đại lục Quang Minh thưởng thức bắp đùi và đôi mông chắc nịch gợi cảm của ngươi. Đừng mơ giết người diệt khẩu, làm vậy chỉ khiến kết quả này đến càng nhanh.”
Mắt Saivans tức đến đỏ bừng, từng thấy vô sỉ, nhưng chưa thấy vô sỉ như thế! So với vô lại càng vô lại hơn, so với lưu manh còn lưu manh hơn!
“Đương nhiên, hưởng thụ đãi ngộ này không chỉ là ngươi, các kỵ sĩ của ngươi, cũng sẽ không thoát được.” Tống Mặc đi lại chỗ giá vẽ, bắt đầu cằm bút tiếp. “Nếu ngươi muốn mang những họa tác vĩ đại này về nhà đóng cửa tự thưởng thức, kim tệ là không thể thiếu. Nếu ngươi không đối phó được ai, cũng có thể mua bức họa của hắn về sử dụng, ta bảo đảm giá cả hợp lý, già trẻ không lừa.”
Bắt giữ con tin đòi tiền chuộc chỉ là vụ mua bán một lần, sớm đã quá thời, giữ kín cửa nẻo mới là vương đạo!
Chuyện đã tới nước này, Tống Mặc cuối cũng cũng lộ mặt kẻ cướp ra, chỉ là, các kỵ sĩ bị Tống Mặc xem như dê con chờ mổ thịt, đã định sắp bi kịch rồi. Muốn giữ gìn ‘trinh tiết’ của mình sao? Có thể, lấy kim tệ ra.
Bản gốc?
Xin lỗi, đâu phải hình chụp, làm gì có bản gốc.
Dám đến nhà kẻ cướp giở trò lưu manh, thì phải có giác ngộ mình bị lưu manh lại. Làm ăn với kẻ cướp, thì phải chuẩn bị sẽ bị mổ.
Một tiếng sau, họa tác vĩ đại của đội trưởng Saivans hoàn thành, Tống Mặc đặc biệt tặng cho đội trưởng Saivans một bức trong đó, miễn phí, làm kỷ niệm, bức này có thể giúp Tống Mặc thức tỉnh đội trưởng Saivans, hậu quả keo kiệt kim tệ.
“Chỉ cần ngươi muốn, loại tranh này, muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu.”
Vô sỉ, quá mức vô sỉ!
Trước khi Saivans bị chọc tức tới mức đi gặp thần Quang Minh, Tống Mặc quả đoán đưa hắn về tầng hầm. Mấy ngày tiếp theo, các kỵ sĩ lục tục bị mời ra ngoài, cùng lãnh chủ Grilan tiến hành hội đàm hảo hữu, sau đó vẻ mặt xanh mét bị đưa về. Những người khác hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng không có một ai mở miệng.
Bị lãnh chủ nghèo tới phát điên này tống tiền, nhưng lại chỉ có thể đánh rụng răng và phun máu, tự nhận xui xẻo. Quả thật là đại nhục!
Tất cả kỵ sĩ may mắn sống sót, đều bắt đầu ngưỡng mộ đồng liêu đã đi gặp Quang Minh thần, bọn họ lần đầu tiên phát hiện, sống còn chịu tội hơn cả chết!
Một tuần sau, bốn mươi bức vẽ nghệ thuật lõa nam bày trong một căn phòng của phủ lãnh chủ. Trước khi đưa đội trưởng Saivans và các kỵ sĩ của hắn đi, Tống Mặc đặc biệt dẫn bọn họ tới tham quan một chút.
“Thật là nghệ thuật vĩ đại, tại đây, ta biểu đạt tạ ý chân thành nhất đối với chư vị đã hiến thân vì nghệ thuật.”
Tạ ý biến xx đi!
Tất cả kỵ sĩ đều xanh mặt bỏ đi, cho dù Tống Mặc có trả y phục và khôi giáp lại cho họ, cũng không thấy sắc mặt các kỵ sĩ tốt hơn bao nhiêu.
Đứng trước phủ lãnh chủ, nhìn các kỵ sĩ đi xa, Tống Mặc gật đầu với các địa tinh sớm đứng đợi một bên, trong nhà nuôi dưỡng tập đoàn trộm cắp lớn nhất đại lục, không thể nuôi phí.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ luôn đi theo họ, nhất định sẽ thành công xâm nhập vào phòng ngủ của tổng đốc, trộm được thứ ngài muốn!”
“Rất tốt.”
Tống Mặc gật đầu. Nhất định phải bảo hiểm hai bên, tranh x của các kỵ sĩ vẫn chưa đủ, tổng đốc cũng phải cống hiến cái đẹp nội tại của hắn!
Nếu tổng đốc này kiên trì khăng khăng theo ý mình, y sẽ dán tên lên cái đẹp nội tại của hắn, đưa cho quốc vương bệ hạ tại thủ đô Obi! Hơn nữa dâng ột phong thư tình tràn đầy không khí màu hồng phấn, tình cảm lai láng, thư viết: Hiến dâng tình yêu chân thành nhất của ta cho ngài, quốc vương bệ hạ của ta!
Quốc vương Hắc Viêm đang ký văn kiện trong vương cung, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh. Cầm ấn chương lên, con mắt màu vàng nhạt đặt lên mấy hàng chữ cuối cùng của văn kiện, lỗi giác sao?
Tống Mặc đặc biệt chuẩn bị canh nóng và bánh mình cho hắn. Làm giao dịch với người ta, thì phải biểu đạt chút thành ý nên có.
Nhìn canh nóng và bánh mì trước mặt, lại nhìn Tống Mặc ngồi đối diện đầy tươi cười, Saivans muốn nói, so với thức ăn, hắn càng muốn một cái quần hơn.
“Quần? Ngươi không cảm thấy nam nhân mặc đầm cũng là một dạng thời thượng sao?”
Biến mọe nó đi thời thượng!
Saivans xém chút phun máu.
Là một đội trưỏng kỵ binh thân kinh bách chiến, hắn đã trải nghiệm qua trăm trận chiến lớn nhỏ đủ cả, gặp đủ dạng kẻ địch. Nhưng cái thứ giống như người Grilan, từ vũ khí tới khôi giáp, từ thượng y tới quần, thậm chí quần trong cũng không buông tha, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
Quả thật là tán tận lương tâm, phát rồ mất trí!
“Ít nhất trả quần trong cho ta!”
“Chuyện này chúng ta có thể đợi lát hãy nói, ta đề nghị ngươi tốt nhất nên ăn chút đồ trước.”
Nhìn nhau mấy giây, Saivans đội trưởng khuất phục. Cầm muỗng lên, múc một chút canh nóng, bỏ vào miệng.
Tống Mặc rất vừa lòng với thái độ của Saivans, đây là người thông minh. Nhưng làm mua bán với người thông minh, càng phải cẩn thận hơn.
Saivans dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa khó quên nhất trong đời, thị nữ bưng khay xuống, cửa bị đóng từ bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại ba người, Saivans, Tống Mặc Grilan, và lão quản gia John trung thành của Grilan.
Tống Mặc cười híp mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ gõ lên bàn, chậm rãi nói: “Không biết ngươi có từng nghe qua câu nói thế này, tương phùng tất có duyên.”
Có duyên?
“Từ lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã cảm thấy, giữa chúng ta, thật ra rất có duyên phận.”
Rất có duyên?
“Nếu chúng ta đã rất có duyên phận, vậy tại sao không tiếp tục phát triển duyên phận này chứ?”
Saivans trong một thoáng có hơi mù mờ, sau đó tức giận. Khó trách y sẽ dung túng những nữ nhân kia lột sạch họ! Tên vương bát đản vô sỉ này!
Saivans đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, đập mạnh lên bàn, tức giận nhìn Tống Mặc: “Thu lại suy nghĩ dơ bẩn của ngươi đi, ta sẽ không đáp ứng!”
Tống Mặc chớp chớp mắt, y dơ bẩn? Dơ bẩn chỗ nào?
“Cái này…”
“Ngươi không cần nói nữa, nói gì ta cũng không đáp ứng!”
“Không phải, ta nói…”
“Có nói cũng vô dụng!”
Ba lần hai lượt bị ngắt lời, Tống Mặc cũng bực, đứng lên vỗ bàn, “Câm miệng, nghe ta nói!”
Saivans trừng mắt, cứng cổ thà chết không khuất phục.
Tống Mặc chép miệng, “Thảm rớt rồi, ban ngày ban mặt khoe chim, thật khó coi.”
Thoáng chốc, yên lặng không tiếng động.
Sắc mặt Saivans đen như đáy nồi, hắn khoe chim là vì ai? Vì ai?! Lửa giận thiêu đốt lý trí cuối cùng của Saivans, hắn siết chặt nắm tay, tấn công Tống Mặc!
Một tiếng vang nặng nề truyền ra trong phòng, tùy tùng canh ngoài cửa vừa định xông vào, âm thanh của Tống Mặc đã truyền ra: “Không được vào!”
Mệnh lệnh của lãnh chủ không thể trái lại, tùy tùng đứng yên tại chỗ.
Trong phòng, Saivans ngã nhào dưới đất, lão John một chân dẫm lên bụng Saivans, không nghiêng không chệch, dậm ngay đúng vết thương của hắn. Vừa rồi Saivans chính là bị lão quản gia đạp cho ngã. Đừng thấy lão John đã có tuổi, nhưng đạp ngã một thương binh, vẫn không thành vấn đề.
Tống Mặc ngồi xổm xuống đất cười hi hi để dao găm lên cổ Saivans, “Đội trưởng đại nhân, quản gia của tôi tính tình không tốt lắm, lượng thứ nha.”
Dao gác lên cổ, có thể không lượng thứ sao?
“Được rồi, chúng ta nói lại việc chính.” Tống Mặc vỗ mạnh sống dao lên mặt Saivans, “Đội trưởng đại nhân, làm một giao dịch thế nào?”
Giao dịch? Giao dịch gì? Lẽ nào?!
“Nếu còn dám mắng ta dơ bẩn, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Saivans mở miệng rồi ngậm lại.
Tống Mặc kề sát tai Saivans, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Saivans trở nên rất cổ quái. Ánh mắt nhìn Tống Mặc, giống như nhìn một kẻ bệnh thần kinh.
“Đội trưởng Saivans, lẽ nào ngươi không cảm thấy giao dịch này một khi thành công, đối với mọi người đều rất hữu ích sao?”
Hữu ích? Hắn không cảm thấy, hắn chỉ cảm thấy lãnh chủ này ngôn ngữ thô bỉ, hơn nữa suy nghĩ viễn vông.
“Thứ ta nói thẳng, Grilan quả thật có vũ khí tiên tiến, nhưng sử dụng vũ khí chỉ là một đám nông phu! Một đám nông phu may mắn đánh bại năm mươi khinh kỵ binh, nhưng nếu là một trăm, hoặc nhiều hơn thì sao? Các ngươi không có bất cứ phần thắng nào, ta tại sao còn phải mạo hiểm giao dịch với ngươi? Ta tin, kết cục tương lai của ngươi, sẽ không tốt hơn ta hiện tại bao nhiêu.”
“Ngươi là nói bị lột sạch quần trong, thuận tiện bị vỗ mông vài cái?”
Trên trán Saivans phực lên gân xanh, hắn muốn giết người!
“Ta nghĩ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ ý ta. Ta không tự đại đến mức cho rằng dựa vào mấy trăm người nhỏ bé, thì có thể khiêu chiến với quốc gia cường đại nhất trên đại lục.” Tống Mặc ngừng một lát, mới nói tiếp: “Vì ta biết mình khẳng định không thắng được, mới đưa ra giao dịch này.”
“Tại sao là ta?”
“Vì hiện tại ngươi đang là tù binh của ta, mặc ta bài bố, nhất định phải nghe ta.”
Gân xanh trên trán Saivans lại tăng thêm một cọng, hít sâu một hơi, “Ta cần suy nghĩ.”
“Còn cần suy nghĩ cái gì chứ? Chỉ cần ngươi ngậm miệng trong một vài chuyện nào dó, thì có thể đem loại máy bắn đá này hiến cho quốc vương của ngươi.” Tống Mặc không nhắc tới tổng đốc Panvi, mà trực tiếp nói quốc vương, tin rằng Saivans sẽ hiểu ý y.
Saivans chỉ nhíu chặt mày, không nói gì.
“Nghĩ thử xem, khoảng cách bắn ra càng xa, uy lực càng lớn, có thể dễ dàng đập nát một mặt tường thành.” Trong quá trình Tống Mặc nói chuyện, vẫn luôn nhìn chằm chằm Saivans, vẻ mặt Saivans nói cho Tống Mặc biết, hắn đã động tâm rồi. “Nghe nói biên giới vương quốc Obi và vương quốc Sabisand vẫn không thái bình, tường thành Sabisand có thể nói là khó công phá nhất cả đại lục. Đối với vương quốc Obi hiện tại thì cần cái gì chứ?”
“Tổng đốc sẽ không dễ dàng buông tay.”
“Ngươi có thể nói với hắn, không có cung nỏ liên phát, nhưng có một loại cung nỏ một phát tốc độ bắn rất nhanh, kỵ sĩ thông thạo kỹ thuật hoàn toàn có thể thao tác một tay. Ta sẽ cung cấp cho ngươi mấy hàng mẫu, sẽ không có bất cứ ai nhìn ra đầu mối.”
“Nhưng nhìn thấy vũ khí này, còn có binh sĩ của Gilles, bọn họ không bị ngươi bắt làm tù binh.”
“Cái này cần ngươi tới giải quyết, đội trưởng Saivans. Nếu toàn bộ vấn đề đều ném cho ta, tại sao ta còn phải giao dịch với ngươi?”
Tiếp tục ở lại Grilan làm tù binh, hay là dẫn binh sĩ của hắn về nhà?
Dường như đã trôi qua thời gian dài như một thế kỷ, Saivans cuối cùng gật đầu.
Tống Mặc cười, sau đó búng tay, cửa mở ra, năm tráng hán và ba lão địa tinh đi vào. Saivans đột nhiên có một dự cảm rất không tốt.
“Đội trưởng đại nhân, không cần khẩn trương, đây chỉ là để tránh về sau ngươi trở mặt không nhận thôi.”
Tống Mặc vừa nói xong, các đại hán đã ào lên, Saivans cố gắng chống chọi, thảm trên người vẫn bị kéo xuống, thân thể cường tráng màu cổ đồng của nam tính, trần trụi phô ra trước mặt mọi người.
Tống Mặc huýt sáo một tiếng, thân hình thật đẹp đó.
Saivans bị năm đại hán chia ra nắm giữ tay chân, cột lên ghế, Tống Mặc đứng một bên thỉnh thoảng chen vào vài câu, “Tay thế này, chân thế này, đầu cúi xuống, rất tốt!”
Mấy phút sau, tượng Người suy tư phiên bản đại lục Quang Minh ra lò. Chẳng qua, trên thân Người suy tư này có cột dây thừng.
Tống Mặc đi quanh Saivans mấy vòng, sau đó nói với các địa tinh: “Các ngươi không phải vẫn luôn muốn học phương pháp hội họa của ta sao? Cơ hội đang ở ngay trước mắt, người mẫu nguyện ý hiến thân vì nghệ thuật cũng không dễ tìm, phải trân trọng.”
“Đội trưởng Saivans, ngươi phải biết, có thể hiến thân vì nghệ thuật, là chuyện rất vinh quang và vĩ đại.”
Vinh quang mẹ mi, vĩ đại mẹ mi! Saivans vừa định mở miệng chửi, đã bị một cục vải nhét vào miệng.
Tống Mặc và ba lão địa tinh dàn hàng ngang, trước mặt đặt giá và bảng vẽ, nhìn Saivans, bắt đầu hạ vuốt, à, không đúng, hạ bút.
Vẽ được một nửa, Tống Mặc buông bút xuống, đi tới trước mặt Saivans, thấp giọng nói: “Nếu ta phát hiện, chuyện không phát triển theo ta đã nghĩ, ta sẽ cho cả đại lục Quang Minh thưởng thức bắp đùi và đôi mông chắc nịch gợi cảm của ngươi. Đừng mơ giết người diệt khẩu, làm vậy chỉ khiến kết quả này đến càng nhanh.”
Mắt Saivans tức đến đỏ bừng, từng thấy vô sỉ, nhưng chưa thấy vô sỉ như thế! So với vô lại càng vô lại hơn, so với lưu manh còn lưu manh hơn!
“Đương nhiên, hưởng thụ đãi ngộ này không chỉ là ngươi, các kỵ sĩ của ngươi, cũng sẽ không thoát được.” Tống Mặc đi lại chỗ giá vẽ, bắt đầu cằm bút tiếp. “Nếu ngươi muốn mang những họa tác vĩ đại này về nhà đóng cửa tự thưởng thức, kim tệ là không thể thiếu. Nếu ngươi không đối phó được ai, cũng có thể mua bức họa của hắn về sử dụng, ta bảo đảm giá cả hợp lý, già trẻ không lừa.”
Bắt giữ con tin đòi tiền chuộc chỉ là vụ mua bán một lần, sớm đã quá thời, giữ kín cửa nẻo mới là vương đạo!
Chuyện đã tới nước này, Tống Mặc cuối cũng cũng lộ mặt kẻ cướp ra, chỉ là, các kỵ sĩ bị Tống Mặc xem như dê con chờ mổ thịt, đã định sắp bi kịch rồi. Muốn giữ gìn ‘trinh tiết’ của mình sao? Có thể, lấy kim tệ ra.
Bản gốc?
Xin lỗi, đâu phải hình chụp, làm gì có bản gốc.
Dám đến nhà kẻ cướp giở trò lưu manh, thì phải có giác ngộ mình bị lưu manh lại. Làm ăn với kẻ cướp, thì phải chuẩn bị sẽ bị mổ.
Một tiếng sau, họa tác vĩ đại của đội trưởng Saivans hoàn thành, Tống Mặc đặc biệt tặng cho đội trưởng Saivans một bức trong đó, miễn phí, làm kỷ niệm, bức này có thể giúp Tống Mặc thức tỉnh đội trưởng Saivans, hậu quả keo kiệt kim tệ.
“Chỉ cần ngươi muốn, loại tranh này, muốn bao nhiêu, có bấy nhiêu.”
Vô sỉ, quá mức vô sỉ!
Trước khi Saivans bị chọc tức tới mức đi gặp thần Quang Minh, Tống Mặc quả đoán đưa hắn về tầng hầm. Mấy ngày tiếp theo, các kỵ sĩ lục tục bị mời ra ngoài, cùng lãnh chủ Grilan tiến hành hội đàm hảo hữu, sau đó vẻ mặt xanh mét bị đưa về. Những người khác hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng không có một ai mở miệng.
Bị lãnh chủ nghèo tới phát điên này tống tiền, nhưng lại chỉ có thể đánh rụng răng và phun máu, tự nhận xui xẻo. Quả thật là đại nhục!
Tất cả kỵ sĩ may mắn sống sót, đều bắt đầu ngưỡng mộ đồng liêu đã đi gặp Quang Minh thần, bọn họ lần đầu tiên phát hiện, sống còn chịu tội hơn cả chết!
Một tuần sau, bốn mươi bức vẽ nghệ thuật lõa nam bày trong một căn phòng của phủ lãnh chủ. Trước khi đưa đội trưởng Saivans và các kỵ sĩ của hắn đi, Tống Mặc đặc biệt dẫn bọn họ tới tham quan một chút.
“Thật là nghệ thuật vĩ đại, tại đây, ta biểu đạt tạ ý chân thành nhất đối với chư vị đã hiến thân vì nghệ thuật.”
Tạ ý biến xx đi!
Tất cả kỵ sĩ đều xanh mặt bỏ đi, cho dù Tống Mặc có trả y phục và khôi giáp lại cho họ, cũng không thấy sắc mặt các kỵ sĩ tốt hơn bao nhiêu.
Đứng trước phủ lãnh chủ, nhìn các kỵ sĩ đi xa, Tống Mặc gật đầu với các địa tinh sớm đứng đợi một bên, trong nhà nuôi dưỡng tập đoàn trộm cắp lớn nhất đại lục, không thể nuôi phí.
“Lãnh chủ đại nhân, ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ luôn đi theo họ, nhất định sẽ thành công xâm nhập vào phòng ngủ của tổng đốc, trộm được thứ ngài muốn!”
“Rất tốt.”
Tống Mặc gật đầu. Nhất định phải bảo hiểm hai bên, tranh x của các kỵ sĩ vẫn chưa đủ, tổng đốc cũng phải cống hiến cái đẹp nội tại của hắn!
Nếu tổng đốc này kiên trì khăng khăng theo ý mình, y sẽ dán tên lên cái đẹp nội tại của hắn, đưa cho quốc vương bệ hạ tại thủ đô Obi! Hơn nữa dâng ột phong thư tình tràn đầy không khí màu hồng phấn, tình cảm lai láng, thư viết: Hiến dâng tình yêu chân thành nhất của ta cho ngài, quốc vương bệ hạ của ta!
Quốc vương Hắc Viêm đang ký văn kiện trong vương cung, đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh. Cầm ấn chương lên, con mắt màu vàng nhạt đặt lên mấy hàng chữ cuối cùng của văn kiện, lỗi giác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.