Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 152: Cái gọi là kinh hỉ

Lai Tự Viễn Phương

13/07/2016

Tống Mặc đứng trước bức tượng điêu khắc trong viện phủ lãnh chủ, đủ năm phút không nói tiếng nào. Chuyện đầu tiên khi hoàn hồn lại, chính là tìm búa, vung tay đập cái thứ trước mắt.

Rhys vội kéo Tống Mặc lại, “Thân ái, ngươi không thích món quà này sao?”

“Thích?” Tống Mặc nghiêng đầu qua, cười nhe nguyên hàm răng, âm trầm khiến người thấy rét lạnh, “Thích thằng cha mi!”

Y không có hứng thú đặt tượng điêu khắc bán lõa của người yêu trong vườn, triển thị cho tất cả mọi người! Đầu óc có bệnh à?

“Thật sự không thích?”

“Nếu không, ta tiêm cho ngươi một mũi thuốc gây mê phiên bản ‘tự giải quyết’ nha?” Tống Mặc kéo cổ áo Rhys, kéo hắn lại gần, “Tượng điêu khắc hết sức tự nhiên, còn là bản người thật chấn động! Ngươi nói đi?”

Nghe Tống Mặc nói thế, Rhys ý thức được, Tống Mặc là thật sự không thích món quà này. Nhìn bức tượng bảo thạch đứng bên cạnh, hoàn toàn là điêu khắc theo tỉ lệ hoàn kim của hắn, còn là bảo thạch. Theo lý mà nói, thân ái không nên không thích chứ? Cha nói với hắn, năm đó, ông chính là dùng một bức tượng thế này để đả động tim mẹ…

Tại sao thân ái không thích?

Lẽ nào là vì tượng điêu khắc của cha hoàn toàn lõa, còn của mình chỉ là bán lõa mà thôi?

Thân vương Myers đứng ở trước cửa phủ lãnh chủ, nhìn tình cảnh trước mắt, xém chút đã lao lên lắc vai Rhys gào lớn: “Cha của mày năm đó quả thật tặng ẹ mày một bức tượng khỏa thân, nhưng không có huênh hoang đặt ở trong vườn, mà trực tiếp đưa vào trong phòng ngủ, phòng ngủ, hiểu chưa?!”

Đáng tiếc vương phi Laurent đứng bên cạnh ông, thân vương Myers không có cơ hội cũng không có gan lao lên truyền ngôn dạy dỗ con trai vào lúc này. Khi Laurent nhìn thấy bức tượng bảo thạch điêu khắc trong vườn, mắt híp lại, thổi hơi bên tai thân vương Myers, không mang ý tốt nói: “Thân ái, ta có chuyện muốn bàn với ngươi.”

Trong lúc nói, một hàng phù văn đen từ dưới chân Laurent dâng lên, cánh cửa màu đen thông tới ma giới mở ra trước mặt.

Thân vương Myers đột nhiên thấy rét lưng, một tiếng ‘cứu mạng’ xém chút bật thoát khỏi miệng. Nhưng Rhys hiện tại còn lo thân không xong, thực sự không có năng lực đi ‘cứu’ cha của hắn. Thân vương chỉ có thể bị vương phi nắm cổ áo, mặt đầy nước mắt bị tha về ma giới, đi thẳng về phòng ngủ chính trong thành lũy của gia tộc…

Rhys căn bản không thấy cảnh cha bị mẹ tha đi, hắn còn bận an ủi người yêu đang bừng bừng lửa giận, “Thân ái…”

“Đừng gọi ta!” Tống Mặc tức giận bừng bừng gầm lên với Rhys, quay sang hỏi lão John: “Quản gia, thứ này còn ai thấy qua không?”

“Chỉ có ngài, và ta.”

“Những người khác trong lãnh địa đều chưa từng thấy?”

“Không. Sau khi phát hiện trong vườn đột nhiên xuất hiện thứ có hại hình tượng thế này,” Lão Josh ngừng một chút, ánh mắt lạnh như băng sương, như lưỡi dao cứa Rhys một cái, “Ta đã dùng đấu khí bao bọc nó lại. Không ai có thể nhìn rõ trong đấu khí là gì.”

“Tốt, ông làm rất tốt.” Tống Mặc mài răng, đẩy Rhys ra, lại cầm búa lên, nhắm vào bức tượng đập một phát.

Do bức tượng điêu khắc bày trên bệ do đá cẩm thạch tạo nên, nên cái búa của Tống Mặc đúng lúc đập lên vị trí trên đùi, dưới eo nào đó của bức tượng, tuy nơi đó có y phục do bảo thạch điêu khắc che chắn, nhưng chỉ cần là nam nhân, đều có thể dùng mắt đo độ tinh chuẩn dưới đó. Tiếng nứt vỡ vang lên, lão John và Rhys đều nhịn không được kẹp chặt hai đùi, đặc biệt là Rhys, sắc mặt đã bắt đầu tái trắng.

Gian nan nuốt nước miếng, thân ái, thật sự lòng dạ ác độc, nhưng, hắn thích!

Tống Mặc hai ba nhát đập bức tượng thành từng khúc, đầu bức tượng lăn lông lốc tới dưới chân y, lãnh chủ đại nhân đạp lên đó, quay đầu nhìn Rhys đứng bên cạnh, khóe miệng bạnh ra, “Thân ái, thế nào?”

“Hả?”

“Nếu cảm thấy chỉ nhìn không đủ nghiện, ta cho ngươi vài phát ha?”

“Không, không cần đâu nhỉ?”

“Đừng khách khí, dù sao đạn cũng không bắn chết được ngươi, chỉ là búa đập mấy phát, chuyện nhỏ.” Tống Mặc cong lưng nhặt một viên bảo thạch đã nứt lên, xóc xóc, “Không phải ngươi luôn cầu chà đạp, cầu roi đánh sao? Hôm nay, ta thỏa mãn ngươi!”

Nói rồi, trực tiếp nhào tới đánh Rhys.

Rhys theo tính phản xạ co cẳng chạy, đùa à, bị búa đập vài cái không sao, nhưng bộ vị mà búa nhắm vào thì rất có sao! Cái này quan hệ tới cuộc sống hạnh phúc sau này của hắn và thân ái, có thể tùy tiện đập sao?

Hai người bắt đầu chạy quanh viện, lão John lấy mấy cái túi ra, nhặt từng viên bảo thạch trên đất lên, ông hiểu tính cách lãnh chủ đại nhân, tượng điêu khắc có thể không cần, nhưng bảo thạch thì không thể không cần.

Những thứ này, đều là tiền!

Tiền kỵ sĩ vàng nhặt viên bảo thạch bị đập nát cuối cùng bỏ vào túi, thẳng người dậy, nhìn chân trời, trong tiếng nhạc phối sục sôi “Ngươi đứng lại! Ông đập chết ngươi!”, thở dài thật sâu.

Đột nhiên, ánh mắt lão John cứng lại, dừng trên người một kẻ không biết từ lúc nào đã đứng trên tường. Cởi bỏ áo giáp, Sean thân mặc trường bào màu đỏ, đang ngồi xổm trên tường, miệng cắn một trái táo nghe rôm rốp.

Phát giác được ánh mắt của lão John, Sean lại lấy một túi dâu trong ngực ra, lấy một trái ném vào miệng, dịch dâu đỏ tươi chảy xuống khóe môi, tô điểm gương mặt yêu diễm, khiến người ta không thể dời mắt.

Lão John chỉ nhíu mày, ông có hiểu biết với mấy đại quý tộc ma tộc, hơn một ngàn bảy trăm năm trước, ông từng nhiều lần đối chiến với ma tộc, thực lực của ma tộc trước mặt này rất mạnh, ông chưa từng gặp hắn.



“Xin chào.” Sean ăn dâu xong, liếm khóe môi, “Trái cây của Grilan rất ngon.”

Lão John càng nhíu mày chặt hơn, ông không cảm thấy được bất cứ sát khí nào trên người ma tộc này, thậm chí không cảm giác được bất cứ cảm xúc nào của hắn.”

“Các hạ, xin hỏi?”

“A, không cần hỏi, ta là anh họ của tên đó.” Sean chỉ Rhys vừa nhảy lên bệ cao, cười híp mắt nói, “Ta tên Sean, Sean Sherlund.”

“Sherlund?”

“Đúng, vương phi Laurent là dì của ta.”

Lão John gật đầu, khó trách ông chưa từng gặp hắn, tuổi tác của ma tộc này sẽ không lớn hơn Rhys bao nhiêu.

“Mà này.” Sean ngồi xổm trên tường, không chút tự giác của một đại quý tộc ma tộc, kỳ quái là, động tác thô lỗ, nhưng không hề giảm đi khí chất cao quý của hắn, “Bọn họ luôn như vậy sao?”

“Không.”

“À.”

“Lãnh chủ đại nhân thường làm nhất, không phải dùng búa đập, mà trực tiếp nổ súng, trước kia có mấy lần còn dùng pháo nã.”

“Ý__” Sean hít ngược một hơi, nhân loại lúc nào đã trở nên hung tàn như thế rồi? Hắn còn cho rằng trước kia Tống Mặc dùng súng bắn hắn là nhất thời tức giận, mất đi lý trí, không ngờ, cái này căn bản chính là bản tính của y! Quả nhiên là người yêu mà Myers chọn lựa sao? Đủ cay, cay tới mức không hạ mồm nổi.

“Không cần kỳ quái đi?” Lão John nhìn Sean một cái, “Đời đời gia tộc Myers không phải đều như thế sao?”

Sean híp mắt lại, tựa hồ, người trước mắt biết rất nhiều nha…

Lão John không để ý tới Sean nữa, nếu đã biết hắn không phải là nhân vật khả nghi gì, thì không cần phải phí lời với hắn nữa. Quản gia đại nhân còn rất nhiều chuyện phải làm, cũng cần nhắc nhở lãnh chủ đại nhân, thời gian y đi, công việc trong lãnh địa đã chất đống không ít.

Tống Mặc đuổi mệt rồi, ném búa sang một bên, hai tay chống đầu gối, thở dốc phì phò, xoa mồ hôi chảy xuống cằm, trừng mắt nhìn Rhys, đôi mắt màu đen, cứ như hai viên trân châu đen lấp lánh tia sáng, muốn hút lấy linh hồn người.

Rhys quay người đi tới, ôm Tống Mặc vào lòng, tay phủ lên lưng Tống Mặc, một dòng sáng màu xanh thuận theo lòng bàn tay hắn chảy vào người Tống Mặc. Lập tức, tất cả mệt mỏi bay sạch, hơi thở của Tống Mặc dần trở lại bình ổn. Ngẩng đầu lên, kéo tóc Rhys, cắn cằm Rhys một cái, quả nhiên, đau vẫn là y.

“Không thể có lần sau, biết chưa?”

“Ta biết rồi, tuyệt đối sẽ không.” Rhys vội gật đầu, chủ nghĩa kinh nghiệm hại chết người, hắn thề sẽ không nghe theo kinh nghiệm truy thê của cha nữa!

“Tượng điêu khắc không được tặng nữa, bảo thạch thì có thể. Nếu không phải làm bức tượng điêu khắc lẳng lơ phát ghét, ta sẽ dùng búa đập ngươi sao? Nói tới cùng, vẫn là ngươi tự tìm.” Tống Mặc xoa cằm, vừa rồi cắn một cái làm y tê cả hàm.

Rhys: “…”

“Phụt…” Một tiếng cười kìm nén đột nhiên vang lên, Rhys và Tống Mặc đồng thời quay đầu, Sean đang tựa vào tường, cười tới vai rung không ngừng. Rhys vẻ mặt bất thiện, ấn tượng của Tống Mặc đối với Sean cũng không tốt gì, y không quên tên anh họ này của Rhys, mở miệng là nói y nhỏ yếu.

“Rhys, ném hắn ra!” Nhà y là ai cũng có thể tùy tiện vào sao? Có được sự đồng ý của y chưa? “Quản gia, theo ta, ta có chuyện muốn nói với ông.”

Rhys bị Tống Mặc đẩy ra không chút lưu tình, chỉ có thể đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn Tống Mặc và lão quản gia trước sau vào phủ lãnh chủ.

“Em họ, xem ra, người yêu của người không hoan nghênh ta.”

Sean gác tay lên vai Rhys, vẫn cười không ngừng, “Không được rồi, các ngươi thật sự quá thú vị, ha ha… nhắc mới nhớ, truyền thống nhà Myers sợ vợ, thật sự lưu truyền đời đời.”

Con mắt màu biển xanh của Rhys chậm rãi híp lại, nắm cổ áo Sean, “Nếu biết truyền thống của nhà Myers, vậy thì, ngươi cũng nên biết, tiếp theo sẽ thế nào đúng không, anh họ?”

“Hả?”

Sean phát ra một đơn âm tiết, không kịp nói gì, đã bị Rhys ném ra khỏi viện, vượt qua tường vây, vạch một đường cong xinh đẹp.

“Rhys Myers, ngươi nhớ cho ta!”

Trong quá trình Rhys ném hắn, đã dùng phù văn trói buộc tay chân Sean, cho dù Sean có thể giãy khỏi, cũng không thể tránh khỏi bị té mặt mũi đầy đất. Sean ngồi dậy, vỗ rớt bụi bặm và cỏ vụn trên người, con mắt đảo đảo, lớn tiếng gào vào trong tường vây, “Rhys Myers, ngươi là đồ nhỏ nhen! Cẩn thận ta nói hết chuyện xấu hồi nhỏ của ngươi cho vợ ngươi!”

Lần này, Rhys không lên tiếng, ngược lại cửa sổ lầu hai phủ lãnh chủ bị mở một cái rầm, Tống Mặc xuất hiện ở cửa sổ, trên vai vác ống hỏa tiễn người lùn chế tạo, nhắm vào Sean ngoài tường ột phát, “Ngươi mới là vợ, cả nhà ngươi là vợ, cả hộ ngươi là vợ!”

Sean bị đạn pháo đột nhiên bay tới dọa nhảy dựng, vội né tránh, may là người không bị thương, nhưng y phục trên người thì vẫn bị thiêu cháy ra từng cái lỗ. Mắt thấy Tống Mặc lại lắp đầy đạn, dự định bắn đợt hai, Sean vội quay người chạy, vừa chạy, vừa vẽ ra từng hàng phù văn, không đợi cửa vào ma giới mở ra hoàn toàn, đã chui ngay vào. Nhân gian quá hung hiểm, vợ của em họ quá hung tàn, vẫn là về nhà bảo đảm.

Tống Mặc thấy Sean chớp mắt không thấy bóng dáng nữa, hừ một tiếng, vác ống hỏa tiễn về lại phòng. Rhys đứng trong viện, nhìn cửa sổ lầu hai, vẻ mặt sùng bái: “Thân ái, uy võ! Ta yêu chết ngươi!”



“Câm miệng!” Cửa sổ lầu hai lại lần nữa vang lên tiếng gầm của Tống Mặc: “Nếu không ta cũng cho ngươi một phát!”

Thế giới an tĩnh.

Tống Mặc ngồi lại vào bàn làm việc, bắt đầu xử lý công việc chất đống. Do cự long nửa đường chặn cướp, hành trình của y trực tiếp rút ngắn đi một nửa so với kế hoạch, căn bản không kịp tuần tra tất cả lãnh địa mới, lại thêm ma tộc và địa hành long vẫn luôn đi theo y, mỹ kỳ danh rằng bảo vệ cận thân, Tống Mặc chỉ có thể qua loa kết thúc một nửa hành trình kia. Cho dù là thế, lời đồn lãnh chủ Grilan và ma tộc câu kết làm ác, đã truyền khắp đại lục Quang Minh.

Tống Mặc không để ý người khác nói y thế nào, nhìn y thế nào, người yêu của y chính là ma tộc, y không cảm thấy chuyện này có gì thậm tệ. Chỉ là có người lợi dụng chuyện này để cố ý gây phiền, quấn lấy không buông, khiến người bực bội.

“Quản gia, thời gian ta đi, quốc vương bệ hạ có động tác gì không?”

“Ban đầu, quốc vương quả thật có vài động tác, nhưng, gần đây lão gặp phải phiền phức khác rồi.”

“Hả?”

“Lãnh địa chiếm được của Angris đã lục tục tuyên bố độc lập.” Lão Josh biết Tống Mặc đã động tay chân ở lãnh địa chiếm được, hai người đều không cảm thấy kỳ quái gì về chuyện này.

“Còn gì nữa?”

“Chisa có dấu hiệu muốn tăng binh ở biên cảnh, trong cung đình Angris gần đây nổi lên tin đồn, quốc vương bệ hạ không dễ sống.”

Tống Mặc không ngờ, động tác của Nelson lại nhanh như thế, xem ra, những quý tộc thủ hạ của hắn, cuối cùng không bện thành một sợi thừng, như vậy, căn bản không thể nào là đối thủ của y. Chẳng qua, động tác kín của họ không hề ít. Tống Mặc rất mong đợi, có thể nhìn thấy một vài người quen trong chiến tranh của Chisa và Angris.

“Ngoài ra, quốc vương hạ lệnh Grilan xuất binh.”

“Hả?” Tống Mặc ngạc nhiên một chút, thực ra do Grilan chống thuế nhiều năm rồi, quốc vương Angris cũng rất lâu không hề truyền mệnh lệnh chính thức thế này tới Grilan. Mỗi lần Angris chiến tranh đối ngoại, Grilan cũng có người tham gia, nhưng, đó là xuất phát từ hành động tự phát của các lãnh dân, lệnh trưng binh thế này, không nói Tống Mặc, cho dù là cha của y, cha của cha y, cũng chưa từng thấy.

Lão John lục tìm văn kiện có ấn chương của quốc vương ra, bày trước mặt Tống Mặc, “Chính là cái này.”

Tống Mặc sờ mũi, thực sự có chút không hiểu, lão Julien hành động như thế có nghĩa là gì. Lão phải biết y đi tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương Chisa chứ?

“Lãnh chủ đại nhân, muốn xuất binh sao?”

Tống Mặc ném lệnh trưng binh của lão Julien sang một bên, “Tính ra quốc vương bệ hạ cũng không nghĩ ta sẽ thật sự xuất binh, còn về lão rốt cuộc muốn làm gì, cứ đợi rồi hãy nói.”

“Ừm.”

“Đường thương nghiệp ngầm thông tới thành Cary thế nào rồi?”

“Địa tinh báo cáo nói đã hoàn tất. Cũng có liên hệ với địa tộc rồi, nhưng không có sự cho phép của ngài, bọn họ không trực tiếp dẫn người tới.”

“An bài một chút, ta đích thân đi gặp mặt họ. Cũng gởi tin cho người lùn và tinh linh, chỗ Saivans, cũng đưa tin.” Tống Mặc chép miệng, cự long bất nhân, y không thể bất nghĩa, dù sao kiếm tiền vẫn đặt ở hàng đầu, “Sau khi nghiệm thu, cửa tiệm trong đường thương nghiệp ngầm có thể bắt đầu kinh doanh.”

“Được.”

“Tiếp theo…”

Tống Mặc tuần tự xử lý công việc chất thành núi, đợi khi công tác cuối cùng kết thúc, đã là lúc trăng lên giữa trời.

Bụng Tống Mặc kêu lên ọt ọt, hai người trong phòng lúc này mới phát hiện, bọn họ đã bận rộn thời gian dài như thế.

“Lãnh chủ đại nhân, ta lập ức an bài bữa tối.”

“Được.” Tống Mặc đứng lên, duỗi eo một cái, “Ta có dẫn hai đầu bếp từ Chisa về, có thể an bài họ vào nhà bếp biểu diễn ọi người, mài giũa với các nữ đầu bếp một chút.”

Lão John hành lễ xong thì đi ra, Tống Mặc đi ra trước tường, ngẩng đầu nhìn trời sao, không ngờ lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp khiến người phải lóa mắt.

“Thân ái,” Rhys hôn lên khóe môi Tống Mặc một cái, “Công việc kết thúc rồi hả?”

“Kết thúc rồi.” Tống Mặc chủ động ôm cổ Rhys, khiến ma tộc có hơi sợ hãi e dè, y vỗ vỗ mặt Rhys, “Đợi ta rất lâu rồi sao?”

“Ừ.” Rhys nhẹ kề vào trán Tống Mặc, “Sắp cả ngày rồi, ngươi muốn bồi thường ta thế nào?”

“Đừng gấp.” Tống Mặc cong khóe môi, cười hơi tà khí, “Đợi ta ăn no uống đủ, sẽ tới lâm hạnh ngươi, mỹ nhân, ngươi tẩy rửa đi, lên giường đợi ta.”

Tống Mặc nói xong lời kịch, mặt Rhys lại lần nữa đỏ lên bất ngờ.

Quả nhiên, dưới gương mặt đạo mạo vĩ ngạn của lãnh chủ đại nhân, đồng dạng ẩn giấu một trái tim muộn tao…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook