Chương 149: Chiến đấu chấn động đại lục 2
Lai Tự Viễn Phương
13/07/2016
Cự long mở rộng hai cánh, tiếng rồng gầm kéo dài chấn điếc lỗ tai, gai xương sau đầu địa hành long dựng thẳng lên, răng nanh lóe hàn quang, trong tiếng gào thét, khiến người rét lạnh.
Ma tộc và cự long, bá chủ bầu trời và mặt đất, vào thời đại hắc ám, là chủng tộc cường hãn nhất thống trị đại lục Quang Minh.
Rhys và Hắc Viêm mỗi bên đứng trên đỉnh đầu cốt long và cự long, vương giả uy nghiêm và ma tộc ngạo nghễ, gió thổi trường bào và tóc dài của họ, trường kiếm và hắc cung trong tay, cứ như giây tiếp theo sẽ đoạt đi tính mạng kẻ địch.
Cự long bay trên trời, mở to miệng, phả ra long khí nóng bức, dường như muốn thiêu hủy tất cả trong thế gian, địa hành long ngẩng cao đầu, trong tiếng kêu quái dị, ma tộc đứng trên lưng nó triển khai phù văn đen, ngăn cách long khí đáng sợ ở bên ngoài.
Đây là cuộc chiến của kẻ mạnh.
Vào thời khắc khẩn trương gió cát tung bay, sát khí lan tràn, trời đất như đều tiêu điều, một âm thanh không hợp cảnh vang lên, “Rhys, thân ái, có thể để ta xuống trước không.”
Rhys và Hắc Viêm đồng thời nhìn sang Tống Mặc vừa nói.
Do Rhys bận gác tên lên cung, Tống Mặc chỉ có thể ôm eo hắn, mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng. Cho dù xung quanh Rhys có giăng phù văn, cũng nói với y, căn bản không cần lo lắng sẽ rớt xuống khỏi cốt long, nhưng Tống Mặc vẫn không dám mạo hiểm.
Đùa à, y không phải là phi nhân loại có thể bay trên trời, từ độ cao này mà rơi tự do, khẳng định không chết cũng tàn. Y vẫn còn nhân sinh tốt đẹp, không muốn lại đi gặp thượng đế như thế. Huống hồ, y thấy người Grilan đi theo sau đội ngũ địa hành long, trong tay họ có vũ khí phòng thân, y phải hội họp với họ. Y quả thật thích Rhys, nhưng khi chuyện liên quan sống chết, Tống Mặc vẫn muốn tin tưởng mình hơn.
“Thân ái, mau để ta xuống, các ngươi mới có thể đánh thoải mái hơn một chút, không phải sao?” Tống Mặc thấy Rhys nhìn mình, nói tiếp: “Đánh nhau còn mang theo phiền toái như ta, không hợp đâu, sẽ bó tay bó chân.”
“Thân ái,” Rhys thở dài, hắn rất hiểu Tống Mặc, “Ngươi không tin ta.”
“Nào có a.” Tống Mặc cười gượng hai tiếng, “Ta tin ngươi, thật mà, thật hơn cả trân châu.”
“Vậy ngươi còn muốn xuống không?”
“Ta là vì tốt cho ngươi.” Tống Mặc bày vẻ ta thật sự là vì tốt cho ngươi, “Ngươi nhìn đối diện đi, người ta cưỡi là rồng thật, dưới chân ngươi chỉ là một bộ khung xương thôi, vốn đã ở thế yếu, lại thêm kẻ vướng tay vướng chân như ta, cho dù muốn vung tay thoải mái, chỉ sợ cũng…”
Tống Mặc nói chưa xong, đã bị Rhys ngắt lời, “Ngươi vẫn không tin ta, thân ái, ta rất thương tâm.”
Cốt long dưới chân tựa hồ cũng cảm thấy tức giận vì câu nói của Tống Mặc, nó vung mạnh đôi cánh to lớn của mình, tiếng rồng gầm không dứt bên tai, tựa hồ đang nói: “Ông cho dù chỉ là một bộ khung xương, cũng là tổ tông của hai thằng nhóc đối diện! Ta vẫn có thể đánh cho họ tìm răng đầy đất!”
Tống Mặc tức tới nghiến răng.
Ngược lại Hắc Viêm thấy tình trạng đối diện, mở miệng nói: “Rhys Myers, ngươi đang sợ ta sao?”
“Cái gì?” Rhys nghe Hắc Viêm nói, nhướng một bên mày, “Ngươi đang đùa sao?”
“Vậy thì,” Hắc Viêm giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ vào Rhys, “Để y xuống! Ta không muốn tổn thương y, đừng để ta cho rằng ngươi là một tên nhược phu ngu xuẩn!”
Nghe Hắc Viêm nói thế, sắc mặt Rhys lập tức trở nên xanh mét, hắn chỉ muốn để thân ái có thể thấy được tư thế anh hùng đánh ngã rồng mập của hắn ở cự ly gần! Vậy mà lại bị tên đáng ghét đó xuyên tạc thành thế này? Ma tộc có sức mạnh thân vương, không thể bảo vệ một nhân loại hay sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Rhys nhiễm lên mạt đỏ, ngọn lửa màu đỏ cháy bùng trong đôi mắt hắn.
Không đợi Rhys nói, Tống Mặc đã mở miệng trước, “Cái này, quốc vương bệ hạ.” Tống Mặc từng thấy hình dáng cự long của Hắc Viêm, suy nghĩ đắn đo, vẫn quyết định gọi hắn là quốc vương, “Ngươi nói vậy không đúng.”
Rhys và Hắc Viêm lại lần nữa nhìn y, bị hai mỹ nhân nhìn không chớp mắt, Tống Mặc lập tức cảm thấy áp lực như núi. Nhưng vẫn chống đỡ áp lực mở miệng, đây không phải là Grilan, một khi lời của Hắc Viêm truyền ra ngoài, nói người yêu của Tống Mặc Grilan là kẻ nhược phu tham sống sợ chết, dùng y làm đệm thịt, y còn mặt mũi gặp người sao?
“Rhys không phải người như thế.” Tống Mặc ưỡn thẳng lưng, trong đôi mắt đen vụt qua tia sáng kiên nghị, “Hắn là người thế nào, ta rõ hơn ngươi. Có lẽ hắn gian xảo, bỉ ổi, hành sự xảo quyệt, nhưng, tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như ngươi nói.”
Lời của Tống Mặc khiến hai phi nhân loại đồng thời trầm mặc. Đôi mắt màu vàng của Hắc Viêm nhìn chằm chằm Tống Mặc, tay cầm trường kiếm siết tới mức cán kiếm muốn nứt.
Rhys hơi bất đắc dĩ, hắn nên vui mừng vì thân ái tin tưởng hắn, hay là khổ não vì hình tượng của mình trong lòng Tống Mặc lại là như thế? Gian xảo, bỉ ổi, hành sự xảo quyệt… được rồi, phần lớn ma tộc trên cơ bản đều là thế, nhưng, bị Tống Mặc nói thế, hắn, còn có ưu điểm sao?
“Cho nên.” Tống Mặc bắt đầu tổng kết từ ngữ, “Ta tin tưởng hắn! Ta không xuống nữa!”
Nói xong, Tống Mặc làm một hành động ngoài dự liệu, y trực tiếp leo lên lưng Rhys, hai tay ôm cổ Rhys, hai chân vòng chặt qua eo Rhys, vung nắm đấm, “Đánh chết ông cũng không xuống nữa! Thân ái, lao lên!”
Rhys: “…”
Hắc Viêm: “…”
Cự long và địa hành long đang đấu nhau: “…”
Tay cầm cung của Rhys run rẩy, hắn hối hận rồi, hắn căn bản không nên muốn triển khai tư thế anh dũng gì đó, sao hắn lại quên tính cách của Tống Mặc? Ban đầu hắn nên để Tống Mặc xuống đi! Chống tay lên trán, thân vương tương lai hối hận không thôi.
Hắc Viêm nhìn Rhys và Tống Mặc trên lưng Rhys, mặt âm trầm bất định, một con rồng cái bay tới cạnh Hắc Viêm, mở miệng hỏi: “Bảo bối, ngươi xác định, muốn cướp nhân loại này về sao? Sao ta cảm thấy, tính cách của y có hơi bất thường?”
Bị cự long nghi vấn tính cách, có thể thấy, Tống Mặc Tống đại lãnh chủ, kỳ lạ cỡ nào.
Đôi mắt vàng của Hắc Viêm híp lại, mặt cố chấp trong tính cách triển lộ kiên quyết, “Ta muốn y!”
Rồng cái và cự long đực đang chở Hắc Viêm cùng nhìn nhau một cái, vô thanh thở dài, quả nhiên, con nít luôn tùy tính. Nhưng không sao, muốn, thì cứ cướp là được.
Cuộc đấu của Hắc Viêm và Rhys, các cự long sẽ không chen vào, muốn cướp người trong lòng mình, Hắc Viêm phải tự động thủ.
Còn về địa hành long và ma tộc trên mặt đất, các cự long quyết sẽ không nhân nhượng!
Dám khiêu chiến cự long, cho dù là ma tộc, cũng phải trả giá! Các cự long cực kỳ vô lý, hoàn toàn đã quên, căn bản không phải là ma quân chủ động khiêu chiến họ, mà là họ muốn cướp người yêu của người ta về nhà làm bà xã, chuyện thế này, là nam nhân đều không thể nhịn!
Hắc Viêm và Rhys vẫn đối kháng, cự long trên trời đã lao tới tấn công ma quân dưới đất, cự long há to miệng, phả ra long khí, địa hành long cất bốn chân thô tráng, chạy trên mặt đất, gai xương sắc bén như kiếm trên thân được bắn ra, nhắm vào cự long, đồng thời, phát ra từng tiếng kêu quái dị, giống như đang gào thét: “Có ngon ngươi xuống đây!”
Cự long biết địa hành long không dễ đối phó, lại thêm ma tộc trên lưng chúng, nếu sơ ý, bản thân rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.
Tránh khỏi gai xương của địa hành long, các cự long dựa vào thân hình cường hãn, lao tới tấn công ma quân, bọn họ muốn giải quyết ma tộc có thể bảo vệ chỗ yếu hại trên lưng địa hành long trước, rồi mới phân thây xẻ thịt cái đám dám lấy gai xương tấn công họ!
Gai xương trên người địa hành long sau khi bắn ra, có thể tự động sinh trưởng, gặp cự long là liền nhào tới, trong tiếng kêu quái dị phấn đấu tấn công cự long.
Tông đầu ngươi!
Lực chiến đấu của địa hành long vô cùng đáng sợ, nhưng bọn chúng cũng có một nhược điểm chí mạng, một khi bắt đầu chiến đấu, thì sẽ mất đi lý trí, bất kể tất cả, chỉ muốn giết chết đối phương. Như thế, luôn luôn sẽ bại lộ nhược điểm chí mạng nhất trên cơ thể trong lúc tấn công, vì thế, có thể bảo vệ khống chế chúng, chỉ có ma tộc.
Trừ ma tộc, không có bất cứ chủng tộc nào có thể đứng trên lưng nó, cho dù là tinh linh cũng không được.
Đương nhiên, tinh linh cũng sẽ không cưỡi địa hành long, quá không phù hợp với thẩm mỹ quan của họ. Bọn họ thích thú một sừng hơn, còn là thú một sừng toàn thân trắng tuyết, thú một sừng đen như Osafei mà Hắc Viêm cưỡi, trừ khi thẩm mỹ quan đột biến, nếu không tinh linh hoàn toàn không hứng thú.
Cuộc chiến của cự long và địa hành long bắt đầu, đoàn người Grilan đứng không xa cũng làm theo lúc thao luyện bình thường, nhanh chóng bày trận hình phòng vệ. Súng trường tùy thân và ba khẩu pháo cối được kéo ra khỏi xe ngựa, thầy dạy vương thất và hai đầu bếp mang từ Chisa theo trốn ở phía cuối run run rẩy rẩy, bọn họ hối hận rồi, sớm biết sẽ gặp chuyện này, còn không bằng nửa đường bị xem là vật phẩm dư thừa mà ném bỏ…
Đột nhiên, dưới đất truyền tới chấn động, người Grilan đều nhìn xuống chân. Tại nơi bọn họ vừa mới đứng, nổi lên một đụn đất, đụn đất càng lúc càng lớn, một địa tinh, phá đất chui ra.
Địa tinh quẫy đầu cho rớt bụi bặm trên đầu và vai, nhìn rõ người xung quanh mình, bên tai nghe tiếng gào thét của cự long và địa hành long, lớn tiếng kêu: “Chính là nơi này!”
Nói xong, lại chui vào.
Xung quanh liên tiếp nổi lên mấy đụn đất như vừa rồi, năm sáu địa tinh đồng thời chui ra khỏi đất, sau đó lập tức mở rộng, kéo dài cái động đã đào ra, khi hang động mở rộng xong, một ống pháo lóe hàn quang được đẩy ra…
Harold và Touro đi ra từ một hang động khác, vỗ bụi đất trên người, đi tới chỗ các kỵ sĩ mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân đâu?”
Kỵ sĩ dẫn đội nửa ngày không phản ứng lại được rốt cuộc là có chuyện gì, cho tới khi Harold lại hỏi hắn lần nữa, hắn mới vô thức chỉ cốt long trên trời.
Harold nhíu mày, tiếp theo thấy con cốt long cũng coi như quen thuộc quay đầu bay về phía mình, ma tộc tóc nâu đứng trên cốt long, lãnh chủ đại nhân của họ, trên lưng ma tộc…
Harold biết mình không nên kinh ngạc, sóng to gió lớn cũng đã trải qua rồi, tình cảnh trước mắt, thực sự không tính là gì. Nhưng, thấy tư thế đó của lãnh chủ đại nhân, hắn thực sự cảm thấy có hơi đó đó, dâng lên xúc động muốn chui lại xuống đất.
Rhys đưa Tống Mặc xuống mặt đất, kéo y khỏi lưng, không nhìn tới mấy người Grilan trợn mắt nghẹn họng xung quanh, nói với Tống Mặc: “Vừa rồi là ta không đúng, ngươi ở lại đây đi. Đợi ta đánh chết con rồng mập đó rồi, sẽ dẫn ngươi về nhà.”
Tống Mặc xoa mũi, hắt xì một cái, nhiệt độ trên không và mặt đất cách biệt quá lớn, những phi nhân loại này không cảm giác, nhưng y thì cảm thấy không thoải mái.
Thấy Rhys nói xong quay người định đi, y vội kéo áo Rhys lại, nâng cằm hắn lên, hôn lên môi hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của Rhys, hung ác nói: “Nếu dám thua, ta sẽ cho ngươi biết tay! Hiểu chưa?”
Rhys cười, thoáng chốc, dường như trăm hoa cùng nở, vẻ đẹp rực rỡ, khiến người không dám nhìn thẳng.
Hắn hôn trán Tống Mặc, mang theo thành kính như kẻ sùng đạo, “Thân ái, ta xin thề với ngươi.”
Cốt long bay lại lên không, Tống Mặc đứng thẳng người dạy, siết chặt nắm tay, nếu có thể, y thật muốn tự thu thập đám rồng bụng bự đó, đám rồng bụng bự này, chiếm ích lợi của y, vậy mà còn dám đánh chủ ý với y, thiếu đánh!
Đáng tiếc trong tay không có đại bác, nếu không, nã x hắn!
Harold và Touro bước tới, “Lãnh chủ đại nhân, xin ngài thứ lỗi chúng tôi tới muộn.”
Tống Mặc quay đầu nhìn hai người và pháo cối sau lưng họ một cái, lắc đầu, “Không sao. Có mang thuốc gây mê tới không?”
“Có, chỉ là số lượng không nhiều.”
“Có bao nhiêu?”
“Đều ở đây.”
Harold chỉ hai rương được địa tinh mang ra khỏi động, một rương là đạn pháo, một rương là đạn, Tống Mặc bước qua, nhìn ký hiệu quen thuộc trên rương, khóe miệng cong lên, đủ rồi.
Trên không trung, sau mấy mũi tên, Rhys từ bỏ trường cung, tay cầm trường kiếm đen, chiến đấu với Hắc Viêm. Cốt long và cự long dưới chân họ cũng chiến đấu, long khí phả ra, cùng móng vuốt sắc nhọn, liên tục tấn công đối phương.
Nếu để Tống Mặc nhận xét, thì cuộc chiến của hai vật khổng lồ này, quả thật chính là cãi nhau đánh nhau phiên bản đời sống. Trước tiên là phun nước miếng, hỏi han tổ tông mười tám đời đối phương, tiếp theo là vung vuốt cào, cào tới khi ngươi sống không thể tự lo!
Có lẽ đều cố kỵ người đứng trên đầu mình, cốt long và cự long đều không sử dụng phương thức chiến đấu sở trường nhất của cự long, dùng thân thể to lớn tông vào đối phương, cho dù là thế, cũng đủ khiến mấy người Chisa chưa thấy sự đời trợn mắt nghẹn họng.
Tống Mặc tập trung pháo trong quân và pháo Harold mang tới lại với nhau, đếm số lượng đạn pháo có thể dùng, đạn pháo bình thường không có tác dụng với mấy kẻ này, chỉ có đạn gây mê mới có thể bắn ngã họ, nhưng y cũng phải cẩn thận, nơi này không phải Grilan, ai biết giữa đường có xuất hiện vấn đề gì không.
Tống Mặc an bài vị trí pháo xong, nhìn Rhys và Hắc Viêm trên không, buộc phải thừa nhận, bọn họ đều là kẻ mạnh, bình tâm nhận xét, bất luận là ai, đều phải gọi là thiên chi kiều tử.
Đáng tiếc, lòng người luôn thiên vị, trừ Rhys, Tống Mặc không cảm thấy hứng thú với thiên chi kiều tử khác, huống hồ là thiên chi kiều tử không có ý tốt với mình.
Lúc này, một địa tinh đi tới cạnh Tống Mặc, kéo vạt áo Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân.”
“Sao vậy?”
“Chỗ đó.” Địa tinh chỉ một tảng đá, “Có vài kẻ đáng nghi ẩn trốn.”
Địa tinh có độ cảm ứng với uy hiếp cực mạnh, nếu không phải vậy, bọn họ sớm đã bị những kẻ ghét mình đuổi tận giết tuyệt.
Tống Mặc nhìn hướng tảng đá, nhíu mày, gọi mười mấy kỵ sĩ tới, cùng địa tinh đi bọc sườn. Sau khi mấy kẻ đó bị dẫn tới, Tống Mặc vui vẻ.
Những kẻ này toàn bộ mặt trường bào màu trắng của giáo hội bên dưới áo khoác xám. Vừa nhìn đã biết giá không thấp, trong giáo hội, địa vị khẳng định không thấp, ít nhất cũng là cấp bậc của Harold trước kia.
Quả nhiên, đợi khi Harold nhìn thấy những người này, liền nói với Tống Mặc: “Người này là chủ giáo, hai người kia, là chủ giáo kiến tập.”
Mắt Tống Mặc sáng lên, không ngờ, vây xem đánh nhau, lại có thể bắt được mấy con cá lớn này.
Không quản tới cự long và ma tộc đánh chết đánh sống nữa, Tống Mặc xoa tay, khom người xuống, cười híp mắt nhìn ba nhân sĩ giáo hội bị ấn ngã dưới đất, nói: “Ồ, gặp các vị, ta thật sự rất cao hứng. Ba vị muốn chết thế nào? Nói đi, ta bảo đảm thỏa mãn các ngươi.”
Nghe Tống Mặc nói thế, sau lưng ba nhân sĩ giáo hội đồng thời phát lạnh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vùng đấu khí ma pháp màu đen đúng lúc bùng nổ trên không sau lưng Tống Mặc, tô điểm cho gương mặt Tống Mặc lúc ẩn lúc hiện, còn đáng sợ hơn cả ác ma…
Ba người lập tức ngẩn ra, sao không ai cho họ biết, trốn sau tảng đá quan sát cũng có nguy hiểm tính mạng…
Ma tộc và cự long, bá chủ bầu trời và mặt đất, vào thời đại hắc ám, là chủng tộc cường hãn nhất thống trị đại lục Quang Minh.
Rhys và Hắc Viêm mỗi bên đứng trên đỉnh đầu cốt long và cự long, vương giả uy nghiêm và ma tộc ngạo nghễ, gió thổi trường bào và tóc dài của họ, trường kiếm và hắc cung trong tay, cứ như giây tiếp theo sẽ đoạt đi tính mạng kẻ địch.
Cự long bay trên trời, mở to miệng, phả ra long khí nóng bức, dường như muốn thiêu hủy tất cả trong thế gian, địa hành long ngẩng cao đầu, trong tiếng kêu quái dị, ma tộc đứng trên lưng nó triển khai phù văn đen, ngăn cách long khí đáng sợ ở bên ngoài.
Đây là cuộc chiến của kẻ mạnh.
Vào thời khắc khẩn trương gió cát tung bay, sát khí lan tràn, trời đất như đều tiêu điều, một âm thanh không hợp cảnh vang lên, “Rhys, thân ái, có thể để ta xuống trước không.”
Rhys và Hắc Viêm đồng thời nhìn sang Tống Mặc vừa nói.
Do Rhys bận gác tên lên cung, Tống Mặc chỉ có thể ôm eo hắn, mới có thể duy trì tư thế đứng thẳng. Cho dù xung quanh Rhys có giăng phù văn, cũng nói với y, căn bản không cần lo lắng sẽ rớt xuống khỏi cốt long, nhưng Tống Mặc vẫn không dám mạo hiểm.
Đùa à, y không phải là phi nhân loại có thể bay trên trời, từ độ cao này mà rơi tự do, khẳng định không chết cũng tàn. Y vẫn còn nhân sinh tốt đẹp, không muốn lại đi gặp thượng đế như thế. Huống hồ, y thấy người Grilan đi theo sau đội ngũ địa hành long, trong tay họ có vũ khí phòng thân, y phải hội họp với họ. Y quả thật thích Rhys, nhưng khi chuyện liên quan sống chết, Tống Mặc vẫn muốn tin tưởng mình hơn.
“Thân ái, mau để ta xuống, các ngươi mới có thể đánh thoải mái hơn một chút, không phải sao?” Tống Mặc thấy Rhys nhìn mình, nói tiếp: “Đánh nhau còn mang theo phiền toái như ta, không hợp đâu, sẽ bó tay bó chân.”
“Thân ái,” Rhys thở dài, hắn rất hiểu Tống Mặc, “Ngươi không tin ta.”
“Nào có a.” Tống Mặc cười gượng hai tiếng, “Ta tin ngươi, thật mà, thật hơn cả trân châu.”
“Vậy ngươi còn muốn xuống không?”
“Ta là vì tốt cho ngươi.” Tống Mặc bày vẻ ta thật sự là vì tốt cho ngươi, “Ngươi nhìn đối diện đi, người ta cưỡi là rồng thật, dưới chân ngươi chỉ là một bộ khung xương thôi, vốn đã ở thế yếu, lại thêm kẻ vướng tay vướng chân như ta, cho dù muốn vung tay thoải mái, chỉ sợ cũng…”
Tống Mặc nói chưa xong, đã bị Rhys ngắt lời, “Ngươi vẫn không tin ta, thân ái, ta rất thương tâm.”
Cốt long dưới chân tựa hồ cũng cảm thấy tức giận vì câu nói của Tống Mặc, nó vung mạnh đôi cánh to lớn của mình, tiếng rồng gầm không dứt bên tai, tựa hồ đang nói: “Ông cho dù chỉ là một bộ khung xương, cũng là tổ tông của hai thằng nhóc đối diện! Ta vẫn có thể đánh cho họ tìm răng đầy đất!”
Tống Mặc tức tới nghiến răng.
Ngược lại Hắc Viêm thấy tình trạng đối diện, mở miệng nói: “Rhys Myers, ngươi đang sợ ta sao?”
“Cái gì?” Rhys nghe Hắc Viêm nói, nhướng một bên mày, “Ngươi đang đùa sao?”
“Vậy thì,” Hắc Viêm giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm chỉ vào Rhys, “Để y xuống! Ta không muốn tổn thương y, đừng để ta cho rằng ngươi là một tên nhược phu ngu xuẩn!”
Nghe Hắc Viêm nói thế, sắc mặt Rhys lập tức trở nên xanh mét, hắn chỉ muốn để thân ái có thể thấy được tư thế anh hùng đánh ngã rồng mập của hắn ở cự ly gần! Vậy mà lại bị tên đáng ghét đó xuyên tạc thành thế này? Ma tộc có sức mạnh thân vương, không thể bảo vệ một nhân loại hay sao?
Đôi mắt màu xanh lam của Rhys nhiễm lên mạt đỏ, ngọn lửa màu đỏ cháy bùng trong đôi mắt hắn.
Không đợi Rhys nói, Tống Mặc đã mở miệng trước, “Cái này, quốc vương bệ hạ.” Tống Mặc từng thấy hình dáng cự long của Hắc Viêm, suy nghĩ đắn đo, vẫn quyết định gọi hắn là quốc vương, “Ngươi nói vậy không đúng.”
Rhys và Hắc Viêm lại lần nữa nhìn y, bị hai mỹ nhân nhìn không chớp mắt, Tống Mặc lập tức cảm thấy áp lực như núi. Nhưng vẫn chống đỡ áp lực mở miệng, đây không phải là Grilan, một khi lời của Hắc Viêm truyền ra ngoài, nói người yêu của Tống Mặc Grilan là kẻ nhược phu tham sống sợ chết, dùng y làm đệm thịt, y còn mặt mũi gặp người sao?
“Rhys không phải người như thế.” Tống Mặc ưỡn thẳng lưng, trong đôi mắt đen vụt qua tia sáng kiên nghị, “Hắn là người thế nào, ta rõ hơn ngươi. Có lẽ hắn gian xảo, bỉ ổi, hành sự xảo quyệt, nhưng, tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như ngươi nói.”
Lời của Tống Mặc khiến hai phi nhân loại đồng thời trầm mặc. Đôi mắt màu vàng của Hắc Viêm nhìn chằm chằm Tống Mặc, tay cầm trường kiếm siết tới mức cán kiếm muốn nứt.
Rhys hơi bất đắc dĩ, hắn nên vui mừng vì thân ái tin tưởng hắn, hay là khổ não vì hình tượng của mình trong lòng Tống Mặc lại là như thế? Gian xảo, bỉ ổi, hành sự xảo quyệt… được rồi, phần lớn ma tộc trên cơ bản đều là thế, nhưng, bị Tống Mặc nói thế, hắn, còn có ưu điểm sao?
“Cho nên.” Tống Mặc bắt đầu tổng kết từ ngữ, “Ta tin tưởng hắn! Ta không xuống nữa!”
Nói xong, Tống Mặc làm một hành động ngoài dự liệu, y trực tiếp leo lên lưng Rhys, hai tay ôm cổ Rhys, hai chân vòng chặt qua eo Rhys, vung nắm đấm, “Đánh chết ông cũng không xuống nữa! Thân ái, lao lên!”
Rhys: “…”
Hắc Viêm: “…”
Cự long và địa hành long đang đấu nhau: “…”
Tay cầm cung của Rhys run rẩy, hắn hối hận rồi, hắn căn bản không nên muốn triển khai tư thế anh dũng gì đó, sao hắn lại quên tính cách của Tống Mặc? Ban đầu hắn nên để Tống Mặc xuống đi! Chống tay lên trán, thân vương tương lai hối hận không thôi.
Hắc Viêm nhìn Rhys và Tống Mặc trên lưng Rhys, mặt âm trầm bất định, một con rồng cái bay tới cạnh Hắc Viêm, mở miệng hỏi: “Bảo bối, ngươi xác định, muốn cướp nhân loại này về sao? Sao ta cảm thấy, tính cách của y có hơi bất thường?”
Bị cự long nghi vấn tính cách, có thể thấy, Tống Mặc Tống đại lãnh chủ, kỳ lạ cỡ nào.
Đôi mắt vàng của Hắc Viêm híp lại, mặt cố chấp trong tính cách triển lộ kiên quyết, “Ta muốn y!”
Rồng cái và cự long đực đang chở Hắc Viêm cùng nhìn nhau một cái, vô thanh thở dài, quả nhiên, con nít luôn tùy tính. Nhưng không sao, muốn, thì cứ cướp là được.
Cuộc đấu của Hắc Viêm và Rhys, các cự long sẽ không chen vào, muốn cướp người trong lòng mình, Hắc Viêm phải tự động thủ.
Còn về địa hành long và ma tộc trên mặt đất, các cự long quyết sẽ không nhân nhượng!
Dám khiêu chiến cự long, cho dù là ma tộc, cũng phải trả giá! Các cự long cực kỳ vô lý, hoàn toàn đã quên, căn bản không phải là ma quân chủ động khiêu chiến họ, mà là họ muốn cướp người yêu của người ta về nhà làm bà xã, chuyện thế này, là nam nhân đều không thể nhịn!
Hắc Viêm và Rhys vẫn đối kháng, cự long trên trời đã lao tới tấn công ma quân dưới đất, cự long há to miệng, phả ra long khí, địa hành long cất bốn chân thô tráng, chạy trên mặt đất, gai xương sắc bén như kiếm trên thân được bắn ra, nhắm vào cự long, đồng thời, phát ra từng tiếng kêu quái dị, giống như đang gào thét: “Có ngon ngươi xuống đây!”
Cự long biết địa hành long không dễ đối phó, lại thêm ma tộc trên lưng chúng, nếu sơ ý, bản thân rất có thể sẽ lật thuyền trong mương.
Tránh khỏi gai xương của địa hành long, các cự long dựa vào thân hình cường hãn, lao tới tấn công ma quân, bọn họ muốn giải quyết ma tộc có thể bảo vệ chỗ yếu hại trên lưng địa hành long trước, rồi mới phân thây xẻ thịt cái đám dám lấy gai xương tấn công họ!
Gai xương trên người địa hành long sau khi bắn ra, có thể tự động sinh trưởng, gặp cự long là liền nhào tới, trong tiếng kêu quái dị phấn đấu tấn công cự long.
Tông đầu ngươi!
Lực chiến đấu của địa hành long vô cùng đáng sợ, nhưng bọn chúng cũng có một nhược điểm chí mạng, một khi bắt đầu chiến đấu, thì sẽ mất đi lý trí, bất kể tất cả, chỉ muốn giết chết đối phương. Như thế, luôn luôn sẽ bại lộ nhược điểm chí mạng nhất trên cơ thể trong lúc tấn công, vì thế, có thể bảo vệ khống chế chúng, chỉ có ma tộc.
Trừ ma tộc, không có bất cứ chủng tộc nào có thể đứng trên lưng nó, cho dù là tinh linh cũng không được.
Đương nhiên, tinh linh cũng sẽ không cưỡi địa hành long, quá không phù hợp với thẩm mỹ quan của họ. Bọn họ thích thú một sừng hơn, còn là thú một sừng toàn thân trắng tuyết, thú một sừng đen như Osafei mà Hắc Viêm cưỡi, trừ khi thẩm mỹ quan đột biến, nếu không tinh linh hoàn toàn không hứng thú.
Cuộc chiến của cự long và địa hành long bắt đầu, đoàn người Grilan đứng không xa cũng làm theo lúc thao luyện bình thường, nhanh chóng bày trận hình phòng vệ. Súng trường tùy thân và ba khẩu pháo cối được kéo ra khỏi xe ngựa, thầy dạy vương thất và hai đầu bếp mang từ Chisa theo trốn ở phía cuối run run rẩy rẩy, bọn họ hối hận rồi, sớm biết sẽ gặp chuyện này, còn không bằng nửa đường bị xem là vật phẩm dư thừa mà ném bỏ…
Đột nhiên, dưới đất truyền tới chấn động, người Grilan đều nhìn xuống chân. Tại nơi bọn họ vừa mới đứng, nổi lên một đụn đất, đụn đất càng lúc càng lớn, một địa tinh, phá đất chui ra.
Địa tinh quẫy đầu cho rớt bụi bặm trên đầu và vai, nhìn rõ người xung quanh mình, bên tai nghe tiếng gào thét của cự long và địa hành long, lớn tiếng kêu: “Chính là nơi này!”
Nói xong, lại chui vào.
Xung quanh liên tiếp nổi lên mấy đụn đất như vừa rồi, năm sáu địa tinh đồng thời chui ra khỏi đất, sau đó lập tức mở rộng, kéo dài cái động đã đào ra, khi hang động mở rộng xong, một ống pháo lóe hàn quang được đẩy ra…
Harold và Touro đi ra từ một hang động khác, vỗ bụi đất trên người, đi tới chỗ các kỵ sĩ mở miệng nói: “Lãnh chủ đại nhân đâu?”
Kỵ sĩ dẫn đội nửa ngày không phản ứng lại được rốt cuộc là có chuyện gì, cho tới khi Harold lại hỏi hắn lần nữa, hắn mới vô thức chỉ cốt long trên trời.
Harold nhíu mày, tiếp theo thấy con cốt long cũng coi như quen thuộc quay đầu bay về phía mình, ma tộc tóc nâu đứng trên cốt long, lãnh chủ đại nhân của họ, trên lưng ma tộc…
Harold biết mình không nên kinh ngạc, sóng to gió lớn cũng đã trải qua rồi, tình cảnh trước mắt, thực sự không tính là gì. Nhưng, thấy tư thế đó của lãnh chủ đại nhân, hắn thực sự cảm thấy có hơi đó đó, dâng lên xúc động muốn chui lại xuống đất.
Rhys đưa Tống Mặc xuống mặt đất, kéo y khỏi lưng, không nhìn tới mấy người Grilan trợn mắt nghẹn họng xung quanh, nói với Tống Mặc: “Vừa rồi là ta không đúng, ngươi ở lại đây đi. Đợi ta đánh chết con rồng mập đó rồi, sẽ dẫn ngươi về nhà.”
Tống Mặc xoa mũi, hắt xì một cái, nhiệt độ trên không và mặt đất cách biệt quá lớn, những phi nhân loại này không cảm giác, nhưng y thì cảm thấy không thoải mái.
Thấy Rhys nói xong quay người định đi, y vội kéo áo Rhys lại, nâng cằm hắn lên, hôn lên môi hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của Rhys, hung ác nói: “Nếu dám thua, ta sẽ cho ngươi biết tay! Hiểu chưa?”
Rhys cười, thoáng chốc, dường như trăm hoa cùng nở, vẻ đẹp rực rỡ, khiến người không dám nhìn thẳng.
Hắn hôn trán Tống Mặc, mang theo thành kính như kẻ sùng đạo, “Thân ái, ta xin thề với ngươi.”
Cốt long bay lại lên không, Tống Mặc đứng thẳng người dạy, siết chặt nắm tay, nếu có thể, y thật muốn tự thu thập đám rồng bụng bự đó, đám rồng bụng bự này, chiếm ích lợi của y, vậy mà còn dám đánh chủ ý với y, thiếu đánh!
Đáng tiếc trong tay không có đại bác, nếu không, nã x hắn!
Harold và Touro bước tới, “Lãnh chủ đại nhân, xin ngài thứ lỗi chúng tôi tới muộn.”
Tống Mặc quay đầu nhìn hai người và pháo cối sau lưng họ một cái, lắc đầu, “Không sao. Có mang thuốc gây mê tới không?”
“Có, chỉ là số lượng không nhiều.”
“Có bao nhiêu?”
“Đều ở đây.”
Harold chỉ hai rương được địa tinh mang ra khỏi động, một rương là đạn pháo, một rương là đạn, Tống Mặc bước qua, nhìn ký hiệu quen thuộc trên rương, khóe miệng cong lên, đủ rồi.
Trên không trung, sau mấy mũi tên, Rhys từ bỏ trường cung, tay cầm trường kiếm đen, chiến đấu với Hắc Viêm. Cốt long và cự long dưới chân họ cũng chiến đấu, long khí phả ra, cùng móng vuốt sắc nhọn, liên tục tấn công đối phương.
Nếu để Tống Mặc nhận xét, thì cuộc chiến của hai vật khổng lồ này, quả thật chính là cãi nhau đánh nhau phiên bản đời sống. Trước tiên là phun nước miếng, hỏi han tổ tông mười tám đời đối phương, tiếp theo là vung vuốt cào, cào tới khi ngươi sống không thể tự lo!
Có lẽ đều cố kỵ người đứng trên đầu mình, cốt long và cự long đều không sử dụng phương thức chiến đấu sở trường nhất của cự long, dùng thân thể to lớn tông vào đối phương, cho dù là thế, cũng đủ khiến mấy người Chisa chưa thấy sự đời trợn mắt nghẹn họng.
Tống Mặc tập trung pháo trong quân và pháo Harold mang tới lại với nhau, đếm số lượng đạn pháo có thể dùng, đạn pháo bình thường không có tác dụng với mấy kẻ này, chỉ có đạn gây mê mới có thể bắn ngã họ, nhưng y cũng phải cẩn thận, nơi này không phải Grilan, ai biết giữa đường có xuất hiện vấn đề gì không.
Tống Mặc an bài vị trí pháo xong, nhìn Rhys và Hắc Viêm trên không, buộc phải thừa nhận, bọn họ đều là kẻ mạnh, bình tâm nhận xét, bất luận là ai, đều phải gọi là thiên chi kiều tử.
Đáng tiếc, lòng người luôn thiên vị, trừ Rhys, Tống Mặc không cảm thấy hứng thú với thiên chi kiều tử khác, huống hồ là thiên chi kiều tử không có ý tốt với mình.
Lúc này, một địa tinh đi tới cạnh Tống Mặc, kéo vạt áo Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân.”
“Sao vậy?”
“Chỗ đó.” Địa tinh chỉ một tảng đá, “Có vài kẻ đáng nghi ẩn trốn.”
Địa tinh có độ cảm ứng với uy hiếp cực mạnh, nếu không phải vậy, bọn họ sớm đã bị những kẻ ghét mình đuổi tận giết tuyệt.
Tống Mặc nhìn hướng tảng đá, nhíu mày, gọi mười mấy kỵ sĩ tới, cùng địa tinh đi bọc sườn. Sau khi mấy kẻ đó bị dẫn tới, Tống Mặc vui vẻ.
Những kẻ này toàn bộ mặt trường bào màu trắng của giáo hội bên dưới áo khoác xám. Vừa nhìn đã biết giá không thấp, trong giáo hội, địa vị khẳng định không thấp, ít nhất cũng là cấp bậc của Harold trước kia.
Quả nhiên, đợi khi Harold nhìn thấy những người này, liền nói với Tống Mặc: “Người này là chủ giáo, hai người kia, là chủ giáo kiến tập.”
Mắt Tống Mặc sáng lên, không ngờ, vây xem đánh nhau, lại có thể bắt được mấy con cá lớn này.
Không quản tới cự long và ma tộc đánh chết đánh sống nữa, Tống Mặc xoa tay, khom người xuống, cười híp mắt nhìn ba nhân sĩ giáo hội bị ấn ngã dưới đất, nói: “Ồ, gặp các vị, ta thật sự rất cao hứng. Ba vị muốn chết thế nào? Nói đi, ta bảo đảm thỏa mãn các ngươi.”
Nghe Tống Mặc nói thế, sau lưng ba nhân sĩ giáo hội đồng thời phát lạnh, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vùng đấu khí ma pháp màu đen đúng lúc bùng nổ trên không sau lưng Tống Mặc, tô điểm cho gương mặt Tống Mặc lúc ẩn lúc hiện, còn đáng sợ hơn cả ác ma…
Ba người lập tức ngẩn ra, sao không ai cho họ biết, trốn sau tảng đá quan sát cũng có nguy hiểm tính mạng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.