Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 101: Gió nổi thành Cary

Lai Tự Viễn Phương

09/07/2016

Ánh mặt trời sáng sớm sưởi ấm mặt đất đã bị bóng tối bao trùm cả đêm, tiểu thành Cary của vương quốc Chisa kết thúc một đêm yên tĩnh, lại lần nữa hồi phục sự huyên náo ban ngày.

Cửa thành mở rộng, từng đội thương buôn đi vào trong thành. Đội ngũ gần như giảm bớt một nửa so với trước kia, báo hiệu sắp tới lại không thái bình.

Thủ vệ cửa thành ngáp dài, trước kia vương quốc Obi hủy diệt Sabisand, nạp toàn bộ nơi đó vào trong bản đồ của vương quốc Obi. Bại binh Sabisand cùng truy binh Obi đuổi sát theo sau, trước sau lao vào thành Cary. Bất luận là bại binh hay là truy binh, đối với thành Cary không thuộc về nước mình, đều không có khách khí, cướp bóc, gần như mỗi ngày đều diễn ra, một khi gặp phải phản kháng, trường mâu và trọng kiếm sáng choang đều không phải là bài trí, ngay cả chấp chính quan Meyfa tiền nhiệm cũng chết trong loạn binh, thành Cary ai ai cũng sợ hãi. May là hỗn loạn chỉ duy trì thời gian rất ngắn, rất nhanh, thành chủ Cary, vương tử Calavi của Chisa phái tới năm ngàn trú quân, cùng tới với trú quân, còn có chấp chính quan tân nhậm Nadun Josh, so với Meyfa, vị quý tộc Chisa không tới bốn mươi tuổi này, có thủ đoạn chấp chính cực tốt, trong thời gian rất ngắn, đã ổn định hỗn loạn trong Cary.

Nhưng ông trời tựa hồ cũng thích làm khó dễ người trong tòa thành nhỏ này, một vài bại binh Sabisand trốn được truy sát của kỵ binh Obi, nhưng lại không còn nhà để về, do cùng đường, vì lắp đầy bụng, dứt khoát làm kẻ cướp. Các đại binh ở quốc gia này vốn không có khác biệt gì với ăn cướp, nên cũng coi như đã trở lại nghề chính, chỉ là không có cờ hiệu của quan lại.

Thành Cary lập tức trở thành con dê béo trong mắt đám cướp này, võ lực thì bình thường, nhưng toàn thân mỡ màng, không mổ thực sự có lỗi với mình.

Mấy lần nếm được đồ ngon, cũng tạo ra danh tiếng, nhân số của bọn cướp này càng lúc càng lớn như quả cầu tuyết lăn dần, sau Touro, trở thành băng nhóm tội phạm mạnh nhất hoành hành xung quanh đây. Những đại binh Sabisand này, căn bản không để mấy ngàn binh sĩ thành Cary vào mắt, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nhàn tản vô sự thì cướp một mớ, thực sự tạo nên không ít phiền phức cho thành Cary đang hồi phục.

Chấp chính quan Nadun không thể không gửi thư về cho vương đô Chisa và vương tử Calavi, thỉnh cầu vương quốc phái nhiều thủ quân tới đóng trú trong Cary, nhưng trước khi thủ quân tới, thành Cary chỉ có thể dựa vào phòng vệ hiện có, và hộ vệ của đội thương buôn ra vào thành Cary.

Nadun đối với việc này thật rất đau đầu.

Kết quả những tên cướp này còn chưa tiêu diệt, lại truyền tới một tin khiến Nelson lo lắng, quốc vương Obi Hắc Viêm và quốc vương Jiera của Seeger cắn nhau. Obi và Seeger đều là nước lớn, vốn còn có một Sabisand giữ thế chân vạc, hiện tại Sabisand bị hủy rồi, vừa khéo quét sạch trở ngại giữa hai nước, hiện tại biên cảnh hai nước nối nhau, Hắc Viêm và Jiera đều là phần tử hiếu chiến, sớm muộn cũng sẽ đánh nhau một trận.

Động thủ khiêu chiến trước là Jiera, phản loạn phát sinh ở trong nội cảnh tiền Sabisand trước đó không lâu, sau lưng có bóng dáng Seeger, Hắc Viêm không cho phép bất cứ ai khiêu chiến với quyền uy của mình, dám vươn móng vuốt tới đất đai thuộc về hắn, gan dạ lắm! Lật bàn, phái binh, đẻo vuốt, khai chiến!

Quốc vương Seeger Jiera không chịu yếu thế, đánh thì đánh, sợ ngươi à!

Hai vị quốc vương hiếu chiến một lời không hợp, lập tức mùi thuốc súng tung tóe, thi nhau hạ lệnh điều động binh mã giăng trận ở biên cảnh, trong lòng đều nghĩ, đánh chết ngươi, đánh cho ngươi sống không thể tự lo, xem ngươi còn khoa trương nữa không!

Đại thần hai nước, đặc biệt là tể tướng Murphy của Obi và tể tướng Jonjo của Seeger, đều bị sự tùy tính của quốc vương mình làm bốc hỏa, khóe miệng phồng lên, còn có xu hướng lan tràn trong miệng.

Các đại thần dưới tể tướng cũng không vui vẻ gì, đặc biệt là đại thần tài chính, tục ngữ nói, đánh trận đánh chính là tiền.

Cho dù binh sĩ có dũng mãnh, nhưng nếu đói bụng, hay lấy binh khí cùn đi liều mạng, cũng chỉ là kiếp pháo hôi chờ bị diệt.

Seeger là đại quốc sản xuất lương thực, cũng là quốc gia sản xuất hoàng kim và bảo thạch nhiều nhất đại lục, trong quốc khố chất đầy tài phú, đủ để khinh thị cả đại lục Quang Minh. Hắc Viêm sớm đã nhìn kim khố của Seeger tới đỏ mắt, cơ hội tốt như thế, không đánh một trận, cướp sạch của hắn, Hắc Viêm ngủ cũng thấy không ngon.

Tuy hợp tác với Tống Mặc, khiến kim khố của con rồng bụng bự cũng đã từng bước tăng cao, nhưng kết hợp với thuộc tính của vị này một chút, chỉ có một câu có thể khái quát: Kim tệ, luôn không chê nhiều.

Sau khi điều binh, hai vị quốc vương không hẹn mà cùng hạ một quyết định, ngự giá thân chinh!

Tiểu đệ thủ hạ đánh nhau không đủ nghiện, phần tử hiếu chiến phải đích thân ra trận đơn đấu.

Tể tướng Murphy và Jonjo thấy thủ lệnh của quốc vương, cùng cái miệng phòng rộp, là sắc mặt biến xanh.

Quốc vương một nước bỏ lại chính vụ chạy tới biên cảnh đánh nhau cùng người ta, vậy là sao chứ! Làm việc dưới tay ông chủ tùy tính như thế, thật không dễ dàng…

Tuy Obi và Seeger vẫn chưa đánh nhau, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Trừ đại thần và thần dân hai nước, quan chấp chính Nadun của Cary tuyệt đối là người quan tâm tới trận chiến này nhất.

Không biện pháp, một khi khai chiến, Cary không thể tránh khỏi lại bị cuốn vào trong, nếu vận khí tốt, tốn tiền tiêu họa, vận khí không tốt, diệt thành cũng có thể nữa là.

Nadun sầu lo, sầu tới mức cơm ăn không vô, tóc cũng rụng từng nắm, mắt thấy đã có xu thế địa trung hải trên đầu.

Càng lúc càng nhiều đội thương buôn chọn đi đường vòng, tránh khỏi nơi sắp trở thành chiến trường này, nhưng lại có một vài đội thương buôn đi ngược hướng những đội khác, chen lấn nhau chạy tới đây.

Những đội thương buôn này phần lớn đều buôn bán lương thực, một khi phát sinh chiến tranh, giá cả lương thực khẳng định sẽ tăng cao, không có đối thủ cạnh tranh, họ có thể tùy ý lên giá, đủ cho họ kiếm được đầy chậu đầy bồn. Hơn nữa, những đội thương buôn này còn có một mối làm ăn lén lút, buôn bán nhân khẩu. Bất luận là Obi hay Seeger thắng lợi, tin rằng họ cũng có thể kiếm một mớ lớn trong đó.

Chẳng qua muốn phát tài nhờ chiến tranh, cũng không phải dễ như thế, đao kiếm không có mắt, những người trong đội thương buôn này tuy không hẳn sẽ chết oan mạng, nhưng ít nhất lúc nào cũng đang phải mạo hiểm tính mạng.

Trong đó, có một đội thương buôn đối với người Cary mà nói vô cùng xa lạ. Bọn họ lần đầu tới thành Cary, nhưng so với những đội thương buôn khác, thì tạo nên nhiều chú ý hơn.

Bề ngoài, đội thương buôn này buôn bán lương thực, bọn họ bán một loại thức ăn gọi là khoai tây. Thành Cary quanh năm đón tiếp đội thương buôn tới từ các nơi, không tính là xa lạ với khoai tây, khiến bọn họ hiếu kỳ là, loại thức ăn chỉ có tinh linh mới có thể trồng này, thế nhưng lại xuất hiện với số lượng lớn trong đội thương buôn của nhân loại, hơn nữa giá cả gần như có thể nói là rẻ.



Lòng hiếu kỳ thôi thúc người Cary kéo nhau tìm tới đội thương buôn này, lúc này mới phát hiện, trừ khoai tây, bọn họ còn mang tới nhiều thứ kỳ diệu khác, bắp rang, cốm gạo, thậm chí còn có một loại thức ăn được gọi là khoai lang khô, hài tử có thể làm đồ ăn vặt, một miếng có thể ăn được rất lâu. Ngắn ngủi không tới hai ngày, danh tiếng đội thương buôn này đã truyền khắp thành Cary, thương phẩm mang tới cũng nhanh chóng tiêu thụ, ngay cả quan chấp chính cũng nghe được đại danh của họ.

“Khoai tây?”

Cửa tiệm của người lùn vẫn chưa mở ở Cary, cư dân thành Cary chỉ nghe được đại danh của những cửa tiệm này từ miệng đội thương buôn ghé tới, nhưng không rõ trong những cửa tiệm này rốt cuộc tiêu thụ cái gì. Nhưng Nadun thì khác, vương đô Chisa có cửa tiệm của người lùn, hắn không chỉ một lần tới những cửa tiệm này, so với thức ăn, hắn hứng thú với một loại hàng khác trong đó hơn.

Vũ khí!

Cửa tiệm mở ở vương thành Chisa chủ yếu kinh doanh ‘đặc sản’ của Grilan, làm việc trong cửa tiệm chủ yếu là địa tinh và chu nho. Ánh mắt của họ chính xác hơn bất cứ ai, có thể chuẩn xác phán đoán được đâu là khách hàng lớn, những khách hàng nào sẽ thích một vài hàng hóa ‘đặc biệt’.

Nadun hiển nhiên được họ phân loại vào loại sau. Joybis phụ tránh kinh doanh tiệm từng thử thăm dò tiến cử một hai mô hình vũ khí cho Nadun, Nadun không khiến nó thất vọng, tiêu ba trăm kim tệ mua máy bắn đá bản thu nhỏ đó, Joybis còn tặng thêm cho Nadun một mô hình nỏ một phát đã qua cải thiện như quà tặng kèm, còn dùng một phương thức ẩn ý khác nói cho Nadun biết, nếu hắn vừa lòng với vũ khí kiểu này, bọn họ bán, không chỉ có mô hình. Nadun hiểu rõ, gật đầu.

Vụ buôn bán này, địa tinh và Nadun đều rất vừa lòng.

Nhưng hai bên đều không ngờ rằng, khi Nadun nghiên cứu mô hình máy bắn đá và nỏ mua về, dự định đặt mua mấy vũ khí này cho lãnh địa gia tộc, thì lại đột nhiên nhận được lệnh bổ nhiệm của vương tử Calavi, dùng thân phận quan chấp chính tới thành Cary.

Kế hoạch mua vũ khí không thể không tạm thời ngừng lại, Nadun không có hứng thú dùng tiền của mình để võ trang cho lãnh địa của vương tử. Nhưng hắn cũng không đem chuyện vũ khí nói cho bất cứ ai trong gia tộc. Những vũ khí này vốn chính là con bài để hắn cạnh tranh vị trí gia chủ gia tộc, chỉ có do hắn cống hiến, mới có ý nghĩa thực tế.

Trước khi đi, Nadun đặc biệt tới tìm Joybis một lần, dưới lời hứa của một trăm kim tệ, địa tinh đáp ứng hắn, sẽ không bán vũ khí giống vậy cho bất cứ người nào khác của gia tộc Josh. Nadun yên tâm, dẫn theo mấy thân tín và đội ngũ hộ tống, đến thành Cary nhận chức.

Sau khi Nadun đi, người Grilan làm việc trong tiệm hỏi Joybis, làm thế, được không?

Địa tinh xảo quyệt chớp chớp mắt, nó quả thật đáp ứng Nadun không bán vũ khí ‘giống vậy’ cho người nào khác của gia tộc Josh, “Giống vậy, hiểu chưa?”

Hán tử Grilan bừng tỉnh đại ngộ, hình tượng địa tinh trong mắt hắn, tự động trở nên cao lớn. Không hổ là được đích thân lãnh chủ đại nhân đào tạo, thủ đoạn làm ăn, thật sự khác biệt!

Joybis khiêm nhường phất tay, “Không có gì, so với lãnh chủ đại nhân, ta còn kém xa lắm đó!”

Nói rồi, giao kim tệ Nadun đưa cho nó lại cho chu nho, “Một trăm đồng, vào sổ.”

Chu nho gật đầu, lật một quyển sổ nhỏ bìa xanh ra, trịnh trọng viết lên trên mặt: Khoảng thu thêm đồ ngốc đưa tới, một trăm đồng kim tệ.

Lúc này đồ ngốc Nadun đang bị chiến tranh sắp sửa bắt đầu của Obi và Seeger khiến cho sứt đầu mẻ trán, biết tin đội thương buôn này, lập tức nhớ tới vụ mua bán đã bàn với địa tinh trước đó, lập tức trước mắt sáng rực, cứ như nắm được cọng rơm cứu mạng!

Bọn họ có thức ăn tiêu thụ trong tiệm, khẳng định có cách lấy những vũ khí ở đó tới!

Nadun hiện tại đã không còn để ý vấn đề tiền bạc, huống hồ thành Cary không thiếu tiền, hắn hiện tại hận không thể dọn sạch kho của thành Cary, võ trang toàn bộ thành cùng bản thân tới tận răng!

Thảm ngộ của Meyfa, tuyệt đối không thể phát sinh trên người hắn!

Nhận được lời mời của quan chấp chính, mọi người trong đội thương buôn đồng thời thở phào một hơi, lần này bọn họ tới Cary, mục tiêu chính là Nadun, nếu không thể móc nối quan hệ với quan chấp chính này, công tác làm trước kia, toàn bộ phí trắng.

Lãnh chủ đại nhân liên tục nói rõ, Cary sau này chính là của mọi người, tốt nhất diễn biến hòa bình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể sử dụng bạo lực.

Xem xong thư của Nadun, Harold hóa trang thành dẫn đội của đội thương buôn và tùy tùng Johnson của lãnh chủ, thương lượng cùng tay anh chị Touro một chút, quyết định làm theo kế hoạch.

Sau khi mọi người tản đi, Harold lập tức viết thư cho Tống Mặc ở Grilan, giao cho địa tinh vẫn luôn trốn trong đội không lộ diện, “Giao bức thư này cho lãnh chủ đại nhân, ngoài ra cho lãnh chủ đại nhân biết, tất cả thuận lợi.”

Địa tinh thận trọng gật đầu, lập tức đào hang động, lẩn mất.

Harold ngồi khoanh gối trên thảm, khóe miệng không khỏi giật giật, nhìn cái hang đen thui trước mắt, thở dài, mấy tên này, có thể đổi chỗ khác đào không?

Bất đắc dĩ, chỉ đành kéo thảm lại lắp lên cái lỗ địa tinh đào ra, nhưng không ngờ nửa đêm đi tiểu, không chú ý lọt một chân vào trong hố, mặt đập xuống đất, ngẩng đầu lên, trong bóng tối, máu mũi chảy lách tách.

Tiền giáo chủ kiến tập đại nhân lau máu mũi, địa tinh, da xanh, đợi đó cho hắn!

Không thể không nói, cho dù là thần côn, hơn nữa là thần công nửa đường bỏ học, cũng rất ghi thù.



Khi đám người Harold thành công gặp được quan chấp chính Cary Nadun, đồng thời tại Grilan, buổi lễ khai giảng học kỳ một tiểu học chính quy, do Tống Mặc bỏ vốn xây dựng, chính thức bắt đầu.

Tống Mặc vẫn kiên trì một câu nói, dù khổ cũng không thể thể khổ hài tử, dù nghèo cũng không thề nghèo giáo dục!

Tuy rằng lực lượng thầy dạy vẫn chưa đủ hùng hậu, nhưng phòng học có thể làm cửa sổ thông thoáng, rộng rãi đủ cho ngựa chạy cũng không vấn đề.

Trường học xây dựng bên cạnh phủ lãnh chủ, cao bốn tầng, vuông vuông vức vức, địa tinh cầm hình vẽ, nghiên cứu nửa ngày, mới xác định lãnh chủ là bảo họ xây nhà. Trừ chỗ học, Tống Mặc còn vòng thêm một sân trường thật lớn cho trường học này, trên bải cõ còn dựng sân bóng rổ, dựng cầu môn đá banh, bóng rổ thiên triều ít nhất còn có một Diêu Minh, nhưng bóng đá thì đánh chết cũng không thể lao ra khỏi Châu Á, không ra khỏi cửa nước. Tống Mặc thề tại trường học xây dựng ở Grilan, nhất định phải cùng chú trọng văn hóa và thể dục, vì tương lai Grilan, bồi dưỡng ra nhân tài kiệt xuất đa phương diện phát triển toàn diện trí tuệ thân hình!

Hôm trường học khánh thành, Tống đại lãnh chủ hưng phấn bừng bừng tham quan trường học, thậm chí muốn đặt tên cho trường học là tiểu học Hy Vọng, kết quả bị lão quản gia cưỡng chế đàn áp, quản gia nghiêm túc hùng hồn nói với lãnh chủ đại nhân, không được!

“Nhất định phải đặc tên là Grilan!” Quản gia dựng thẳng sóng lưng, nói từng chữ: “Không cho thương lượng!”

Được rồi, Tống Mặc dưới ánh mắt nghiêm lệ của quản gia, chỉ có thể thỏa hiệp. Các lãnh dân tựa hồ cũng vừa lòng với cái tên ‘tiểu học Grilan’ hơn.

“Đây là ân thưởng của lãnh chủ đại nhân cho chúng tôi, ngài chính là thần linh của chúng tôi!”

Tống Mặc lúng lúng cười, sùng bái cá nhân gì đó, trong phạm vi nhất định còn có thể có, nhưng thần linh gì đó, thì miễn đi. Y không muốn giống như ông chú râu ria nào đó của phương tây, bị đóng lên cái giá chữ thập ngày đêm sùng bái.

Hiệu trưởng trường học do Tống Mặc đảm nhận, mà người thầy đầu tiên của trường, lại là Houma trước đó được Rode đưa tới Grilan.

Ngài tiền sát thủ, ma pháp sư hiện tại, dưới ánh mắt hoài nghi của Tống Mặc, luân phiên dùng ngôn ngữ thông dụng đại lục, tiếng tinh linh, tiếng người lùn, trình bày nỗi khát vọng trở thành một người thầy nhân dân được sùng bái của hắn. Sau đó, lại rút kiếm ra cái xoẹt, biểu thị hắn không chỉ có văn hóa, mà còn có võ lực Sau khi biểu diễm kiếm thuật, lại lấy ra một cây pháp trượng, cho Tống Mặc mở mắt một chút ma pháp sư ưu tú từ đâu luyện thành.

Sau một chuỗi biểu diễn đặc sắc, Houma ưu nhã cong lưng: “Lãnh chủ đại nhân, chọn ta, tuyệt đối không sai!”

Tống Mặc vô thức gật đầu, quả thật, lớp văn hóa lớp thể dục cùng đảm nhận, hoạt động ngoại khóa cũng có thể hợp lý an bài thực hành ma pháp gì đó, thật sự là nhân tài mà!

Nhưng, để một sát thủ làm thầy, thật sự không có vấn đề chứ?

Tống Mặc suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa quyết.

Mà khi Tống đại lãnh chủ trầm tư, lão quản gia John đã lấy ra một bảng hợp đồng, cùng Houma ký khế ước công tác, đợi khi Tống Mặc hoàn hồn lại, muốn ngăn cản đã không kịp.

Đợi Houma đi rồi, Tống Mặc lo lắng nói: “Quản gia, ta lo lắng.”

“Hử?”

“Tên đó là sát thủ mà!”

“Hiện tại hắn là ma pháp sư.”

“Nhưng ma pháp sư này nhớ cũ đó, không lâu trước không phải còn giết một vương tử sao?” Tống Mặc cắn cắn răng, “Vạn nhất mấy nụ hoa của chúng ta đều bị hắn dạy méo, trở thành hoa ăn thịt người thì sao đây?”

Lão John hiếm khi thu lại thần sắc nghiêm túc, đặt khế ước Houma đã ký tới trước mặt Tống Mặc, nói: “Tôi có thể bảo đảm với ngài, hắn là một nhân tài không tồi, từng được hưởng giáo dục tốt đẹp, từ ngôn hành cử chỉ, rất có thể xuất thân quý tộc.”

“Quý tộc?” Tống Mặc quái dị.

“Đúng, mấu chốt hơn là.” Lão John chỉ chỉ lên mục tiền lương trên khế ước, “Hắn rất tiết kiệm tiền.”

Ánh mắt Tống Mặc thuận theo ngón tay lão John mà nhìn, khi nhìn thấy con số không thể tin nổi đó, mắt liền sáng lên. Quả thật, rất tiết kiệm tiền!

Ngó lão John, lại ngó khế ước, Tống Mặc cuối cùng quyết định, tin tưởng vào con mắt nhìn người của quản gia nhà mình.

“Quản gia, ta tin ông! Hoa ăn thịt người thì hoa ăn thịt người đi, dù sao cũng là ăn người khác!”

Lão John giật giật lông mày, ông thật sự rất muốn nói, cho dù không có sự giáo dục của Houma, với lời nói và việc làm của lãnh chủ đại nhân, nhiều năm hun đúc, các đóa hoa của Grilan, cũng không thể nào mọc thẳng.

Nhưng, vì không tổn hại tới lòng tự tôn của lãnh chủ, lão John cuối cùng vẫn nuốt câu này vào bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook