Chương 92: Hán tử thật, thuần nam nhân
Lai Tự Viễn Phương
08/07/2016
Quang
Minh đại lục gần đây phát sinh một vài chuyện mới mẻ, rất nhiều thành
phố ở các nước, trong một đêm, xuất hiện hai cửa tiệm có tên kỳ quái.
Một tiệm ‘cửa hàng Bách Hóa’, một tiệm ‘cửa tiệm Tân Hoa.”
Tên tiệm kỳ quái không nói, đồ bán trong tiệm cũng đa dạng đủ loại, hễ là thứ ngươi có thể nghĩ tới, thì ở đây gần như đều có. Lương thực, da lông, thổ sản bình thường, khoáng thạch người lùn chuyên kinh doanh, thậm chí ngay cả đường và rượu nho xa xỉ cũng được bày lên kệ.
Trên vài kệ hàng của tiệm còn bày một vài mô hình vũ khí như đồ chơi một cách sáng tạo, nếu gặp người biết hàng, thì đó không chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Rất nhiều người hiếu kỳ đi vào, khi đi ra, trong túi đã không còn một xu, toàn bộ đổi lại thành hàng trong tiệm. Cho dù là vậy, họ cũng cảm tháy mình đã chiếm được lợi.
Nếu chỉ là chủng loại hàng hóa đa dạng, giá cả thực tế, thì vẫn không có gì hiếm lạ, chỗ làm người ta kinh ngạc là, trong những cửa tiệm này lại có chu nho và địa tinh làm việc!
Địa tinh bị người căm ghét và chu nho gan nhỏ như chuột trước kia, đều mặc cùng một kiểu trang phục, mặt cười tươi tiếp đãi khách khứa, bên cạnh họ, luôn sẽ có một hai người khoác áo trùm đen hoặc mặc y phục màu xanh. Kiểu cách y phục của những người này rất kỳ quái, nhưng lại thẳng tắp mười phần. Dây lưng trên eo và ủng cao dưới chân, càng thể hiện rõ tư thế anh hùng của họ, thường xuyên dẫn tới ánh mắt ngưỡng mộ. Có vài cô nương trẻ tuổi vào tiệm đi một vòng, không mua bao nhiêu thứ, mà mắt chỉ lưu luyến trên người những nam nhân cường tráng thẳng tắp này, gần như không nỡ đi.
Rất nhiều người muốn biết người sắp đặt sau màn của những cửa tiệm này rốt cuộc là ai, nhưng bất luận thăm dò thế nào, nhân viên trong tiệm, bao gồm địa tinh và chu nho, trừ giới thiệu và chào bán hàng hóa ra, vĩnh viễn chỉ có hai câu nói: “Xin chào, hoan nghênh ghé thăm!”, “Tạm biệt, hoan nghênh lần sau lại tới!”
Mấy lần như thế, trừ hỏi ra những cửa tiệm này có quan hệ với đội thương buôn của người lùn, cái khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Galland đã quen thuộc thành thạo với mấy kiểu thăm dò này, có lúc còn có thể làm thành mấy mối làm ăn không nhỏ. Rode là người mới, trải qua giai đoạn ban đầu hơi luống cuống tay chân, cũng dần thành thạo, áp dụng phương pháp ứng phó càng hiệu quả hơn.
“Bất luận người đi vào là ai, thân phận gì, không móc kim tệ ra khỏi túi của họ, chính là sự thất trách của chúng ta!”
Mỗi ngày sau khi kết thúc kinh doanh, địa tinh và chu nho tới từ Grilan đều sẽ bưng ghế nhỏ ra ngồi xếp hàng, cầm sổ nhỏ làm tổng kết công việc hôm đó. Mới đầu, nhân viên trong đội thương buôn của Galland và Rode không đồng ý lắm, nhưng dần dần, họ phát hiện, hàng hóa những tên này bán ra luôn nhiều hơn mình, khách hàng có xảo quyệt, cũng đừng mơ chiếm được tiện nghi trong tay họ. Khi thu mua đặc sản địa phương, hễ là thứ qua tay địa tinh và chu nho, đều được phân loại xử lý tốt, bày cạnh nhau. Hàng khô và da lông, trải qua xử lý đơn giản, trông đáng tiền hơn giá trị thu mua nhiều.
Cứ thế một thời gian, các nhân viên trong tiệm cuối cùng cũng không kìm được hỏi ra, các địa tinh và chu nho cũng không che giấu, trực tiếp trả lời, “Đây chính là bao bì.”
“Bao bì?”
“Đúng!” Mấy địa tinh chất da lông đã chỉnh lý xong lại với nhau, vỗ vỗ, “Bao bì, rất quan trọng!”
“Vậy gặp những khách hàng xảo quyệt và khó nhằn thì sao? Hình như các ngươi mỗi lần đều có thể ứng phó rất tốt.”
“Cái này à…” Địa tinh bắt đầu do dự, bao bì là mắt có thể thấy rồi, không tất yếu phải che giấu, nhưng vấn đề này thì đã liên quan đến nội dung trên ‘hồng bảo thư’, nói cho người ngoài, được không?
Nhân viên tựa hồ cũng biết mình hỏi thế không hay cho lắm, sờ đầu, cười lúng túng.
Chu nho đang tính sổ sách bên cạnh thấy vậy, đi tới vỗ địa tinh, “Lãnh chủ đại nhân và đội thương buôn của họ là bạn hợp tác, tiết lộ một chút, cũng không sao.”
“Thật sao?”
“Ừ. Cửa tiệm này là chúng ta kinh doanh độc lập, họ chỉ là chạy tới giúp đỡ vài ngày, dạy họ một vài thứ, cứ coi như thù lao.”
Chu nho vừa nói, vừa nháy mắt với địa tinh.
Có lúc, càng là thứ không đạt được, thì càng hiếu kỳ. So với để họ nảy sinh một vài tâm tư không tốt, còn không bằng cho họ biết một vài mẹo nhỏ. Nhân loại vốn dĩ đã không yêu thích gì địa tinh, đối với chu nho cũng không xem trọng, Galland và Rode có thể tiếp nhận họ, không có nghĩa là những nhân viên này cũng vui vẻ làm cộng sự với họ. Thỉnh thoảng ấy tên này chút ích lợi, cũng là tất yếu. Lãnh chủ đại nhân từng nói, lợi ích, mới là thứ có thể đả động nhân tâm nhất.
“Vậy được.”
Địa tinh dẫn nhân viên đã hỏi đó sang một bên truyền thụ kinh nghiệm, chu nho lại cầm bút lên, bắt đầu tính toán thu chi và lợi nhuận cả tuần nay, đây là việc cơ bản nhất, trong tay hắn còn có một quyển sổ sách khác, ghi chép toàn bộ những mối buôn ‘đặc sản’ của Grilan. Tống Mặc xem trọng súng đạn nhất, trước mắt vẫn chỉ là làm nhỏ, dù sao tiệm vừa mới bắt đầu kinh doanh không lâu, rất khó có khách hàng lớn chân chính tới cửa. Những thứ khác, bao gồm các loại kẹo, rượu nho, còn có một vài điểm tâm và bánh quy có thể trữ lâu, mùi vị cũng không tồi, thì bán ra cũng khả quan. Thức ăn dùng khoai tây và bắp chế tạo nên, cũng rất được hoan nghênh.
“Có phải nên kiến nghị với lãnh chủ đại nhân, gia tăng tiêu thụ các loại hàng này?”
Chu nho tính xong con số cuối cùng, đóng sổ lại. Địa tinh cũng đã tiễn nhân viên mặt đầy nụ cười như thể vừa đạt ích lợi lớn bằng trời đi.
“Thu nhập hôm nay thế nào?”
Địa tinh bưng ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh chu nho, ở đây trừ họ ra, còn có một ma tộc luôn mặc áo khoác đen, chẳng qua tên đó thường xuyên không thấy bóng dáng. Địa tinh và chu nho viết chuyện này trong phần hồi báo công tác mỗi tháng, giao cho Tống Mặc.
Lãnh chủ đại nhân từng nói, lười biếng trốn việc, chỉ hưởng lợi chung, là phải trừ lương!
Hình như những ma tộc này cũng không có tiền lương gì? Mặc kệ nó, không có lương để trừ, thì trừ đồ ăn! Dù sao không thể để bọn họ tiếp tục trộm lười như thế. Địa tinh và chu nho đều là người hâm mộ trung thành của Tống Mặc, loại hành vi chỉ ăn không làm, còn thường xuyên trốn việc của ma tộc, trong mắt họ, tuyệt đối không thể tha thứ!
Tống Mặc nhận được báo cáo của địa tinh và chu nho xong, lại phái mười mấy nam nhân tới cửa tiệm giúp đỡ, đối với chuyện ma tộc luôn biến mất không thấy, thì lại không nhắc một chữ. Y sớm đã biết, Rhys triệu hoán năm mươi ma tộc này tới, mục đích chủ yếu, tuyệt đối không phải là làm tay sai và vệ sĩ cho cửa tiệm của y.
“Chẳng qua, loại lợi dụng trắng trợn này, rất đáng giận nha…”
Tống Mặc ném báo cáo sang một bên, hai tay giao nhau đỡ sau đầu, tựa vào lưng ghế, hai chân nghênh ngang gác lên bàn, cắn bút, lông vũ trên đuôi bút đung đưa lên xuống.
Lão John đi vào, thấy chính là cảnh này. Nhịn không được nhíu mày, “Lãnh chủ đại nhân, hình tượng!”
Cho dù biết ông có nói một trăm lần cũng vô dụng, nhưng quản gia tận chức vẫn mở miệng nhắc nhở Tống Mặc, thân là một lãnh chủ, ngồi như thế, quả thật quá… phong phạm quý tộc gì đó, quản gia đã không còn trông đợi, nhưng ít nhất phải ổn trọng một chút chứ?
“A, quản gia, ông tới rồi!”
Tống Mặc vội rút chân xuống, ngồi đoan chính, động tác nhanh chóng giống như đã rèn luyện mấy trăm lần.
“Lãnh chủ đại nhân, điểm tâm của ngài.”
Lão John đặt mâm đựng điểm tâm và đồ uống nóng lên bàn trước mặt Tống Mặc.
Hương vị của bánh ngọt không ngừng kích thích vị giác Tống Mặc, xiên một miếng bỏ vào miệng, hạnh phúc híp mắt lại.
Đây chính là cuộc sống hạnh phúc của giai cấp tư sản phong kiến a! Nhớ tới cuộc sống khi vừa xuyên qua đây, cả ngày bánh mì đen, nhìn lại hiện tại, Tống đại lãnh chủ đều cảm thấy mình quả nhiên là số mạng vai chính bá khí tung hoành!
Đương nhiên, nếu không có một hai ngọn núi lớn từ đầu tới cuối cứ đè trên đỉnh đầu mình, thì càng tốt hơn.
“Joybis lại đưa thư về, bánh kem trong tiệm đã bán sạch, cần thêm hàng.” Bánh kem và bánh quy làm ra để thỏa mãn cái bụng của mình, đã trở thành hàng tiêu thụ nhanh trong tiệm, là điều Tống Mặc trước kia không nghĩ tới.
Tống Mặc đưa báo cáo của địa tinh cho quản gia, lão John là tổng quản tài chính của phủ lãnh chủ, Tống Mặc không tị húy thương lượng chuyện làm ăn với ông.
Lão John đảo mắt xem xong báo cáo của Joybis, nghĩ một chút, nói: “Mạch trong kho đã không còn nhiều.”
“Ta biết.” Tống Mặc gật đầu, “Ta đã viết thư cho Saivans rồi, hắn đáp ứng vận chuyển một đợt mạch nữa tới đây. Để đáp lại, khoai tây và bắp bán cho hành tỉnh tây bắc, số lượng và cả giá cả đều phải điều chỉnh một chút.”
Saivans cũng học được thông minh rồi.
Tống Mặc bất mãn chép miệng, nếu không phải đàn chim lớn đó chiếm mất ruộng mạch của y không đi, y cần phải đi mua mạch của Saivans sao?
“Ngài dự định làm thế nào, đáp ứng điều kiện của tổng đốc?”
“Cái này à.” Tống Mặc giao hai tay chống cằm, “Chẳng qua một hai lần mà thôi, đáp ứng hắn cũng không ngại.”
Tống Mặc quyết tâm muốn trồng một ruộng mạch khác, dù sao có xương khô đó, khai khẩn đất không thành vấn đề. Mấu chốt là, không thể lại để ấy con chim lớn vô sỉ đó chiếm cứ.
Nên làm thế nào?
Trồng một vòng mía quanh ruộng? Hay là bắp, hoặc là khoai tây? Nhưng làm thế, cũng là hại địch một ngàn hại mình tám trăm. Những thứ này mà cuồng bạo lên, thì sẽ không nhận rõ đối tượng.
Vậy thì, bì bì thú?
Tính ra cũng là đưa đồ ăn vào miệng mấy con chim lớn đó. Đừng thấy bì bì thú đối diện dao phay trên người vẫn lù lù bất động, nhưng đối với mấy con răng nhọn miệng sắc có thể sánh với chim Moa kia, cũng chỉ có thể đợi mổ xẻ. (Chim Moa: tên gọi chung của 11 loại chim không biết bay đã tuyệt chủng)
“Phiền toái nha…” Tống Mặc không muốn bị bóp chẹt nguồn hàng, tuy rằng sẽ không thật sự tổn thất cái gì, nhưng nghẹn khí nha.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng của thị nữ Anne, “Lãnh chủ đại nhân, không tốt rồi, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì nữa?”
Lão John đi tới, mở cửa, thì thấy Anne kéo váy, thở phì phò vừa chạy, vừa la, “Đánh nhau rồi!”
Lực chú ý của Tống Mặc đầu tiên là bị đôi tiểu bạch thỏ sống động trước ngực Anne hút lấy, sau đó nghe thấy lời của Anne, chân mày liền nhíu lại, đánh nhau rồi? Lẽ nào là đám người Sabisand bị Rode đưa tới?
“Lãnh chủ đại nhân, mấy người Sabisand kia đã thề thay đổi hoàn toàn, làm lại từ đầu.” Lão John tràn đầy tự tin nói, “Bọn họ tuyệt đối không dám có hành vi nhiễu loạn trị an lãnh địa như thế.”
Lão John nói xong, Tống Mặc không khỏi rùng mình.
Ngẫm xem đám người Sabisand đó đã phải sống những ngày thế nào dưới tay quản gia của mình? Người ta thường là giáo dục roi và kẹo, nhưng quản gia là vung roi rồi, ngoài ra còn cộng đập thêm mấy chục xẻng công binh, kẹo thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Nếu không phải lão John nói ông đang ‘điều giáo’ lực lao động, Tống Mặc trăm phần trăm sẽ cho rằng quản gia của mình đang thêm ngói vào sự nghiệp huấn luyện quân sự cho Grilan. Hơn một trăm người Sabisand này, sau khi bước ra khỏi trại huấn luyện của lão John, đập đá trên ngực, tay không chặt ngói gì đó đều là tiểu case, người ta không mặc áp giáo không có búa rìu, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại! Đủ để khinh thường biệt đội hải cẩu của chú Sam, khinh bỉ Beret đỏ cổ còn thô hơn đùi! Là cả một trại tinh binh đặc chủng!
Chẳng qua, những binh lính đặc chủng này hiện tại đều là trung khuyển của lãnh chủ đại nhân, tuyệt đối là lãnh chủ đại nhân chỉ đâu đánh dó, hận ai cắn nấy! Một phát là chảy máu, tuyệt đối sẽ không khẩu hạ lưu tình!”
Tống Mặc tỉnh ngộ, lệ nóng lưng tròng nắm tay quản gia, quả nhiên, quản gia mới là tâm phúc của ta! Vé ăn của ta! Chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời ta!
Quản gia trấn định tự hào phất đầu, ngài mới biết?
Nếu không phải những người Sabisand đó xảy ra chuyện, thì là ai?
“Là thóc ngài trồng!”
Thóc?
Nghe Anne nhắc tới tâm can bảo bối của y hiện tại, Tống Mặc lập tức chạy tới như một cơn gió, không đợi chạy tới bên ruộng, từ xa đã nghe thấy từng chuỗi tiếng nổ truyền tới, nghe mà hãi hùng khiếp vía, đi lại gần, lập tức đờ ra.
Trong ruộng lúa, hạt thóc vàng đung đưa theo gió, trong ruộng bắp, bắp no căng nghiêm trận chờ đợi.
Trong không khí giăng phủ đầy khí tiêu điều, cứ như sắp sửa chớp nảy sét đánh, mưa bão ập tới.
Giây tiếp theo, trên ruộng lúa nổi một vùng sương mù màu vàng, nhìn kỹ, rõ ràng là từng hạt thóc ghép thành quân đoàn, bắp cũng không hề yếu thế, lá bì bao lấy trái bắp thoáng chốc banh ra, để lộ râu bắp như kim thép và hạt bắp như đạn thép!
Đại chiến, sắp sửa bắt đầu!
Tống Mặc tới đây, giống như là phát động tín hiệu cho cuộc chiến này, lập tức, bắp và thóc che kín bầu trời nhanh chóng lao vào nhau, trong tiếng lốp bốp, không ngừng có binh sĩ ‘gặp nạn’ rớt xuống đất, nổ tung, biến thành từng hạt bắp rang và cốm gạo trắng tuyết, hy sinh tráng liệt!
Tống Mặc chớp chớp mắt, há há miệng, người và người đánh nhau, có thể khuyên can, người và thực vật đánh nhau, cũng có biện pháp, nhưng gạo và bắp đánh nhau, thì nên làm sao?
Khuyên can?
Ai nghe y chứ?
Bạo lực trấn áp?
Không thấy Airth có mai rùa bảo vệ vẫn bị bắn thành mặt rổ sao?
Nhìn thóc và bắp đánh tới không thể tách rời, Tống đại lãnh chủ hối hận xanh ruột. Y thật ngốc, thật ngốc, sớm biết vậy, thì không nên trồng gạo ngay cạnh bắp! Nhưng y làm sao biết gạo và bắp lại đánh nhau? Khoai tây và bắp không phải ở chung rất tốt sao?
Hiện tại hối hận đã muộn rồi, việc cần làm bây giờ, là nghĩ cách cứu chữa. Trên mặt đất đã chất một tầng bắp rang, đây đều là lương thực, đều là tiền đó!
Tống Mặc lập tức triệu tập nhân thủ, cầm mấy chục cái túi lớn, dùng dây thép xây thành vòng, cột lên trụ, “Nghe lệnh ta, chỗ nào đánh hứng nhất, thì dùng túi trùm chỗ đó, mấy cái túi này đều chắc lắm, áo giáp của mọi người ngay cả trọng kiếm cũng không chém rách được, tỷ lệ bị thương rất thấp!”
Vì cứu lấy lương thực và kim tệ của y, lãnh chủ đại nhân toàn thân giáp trụ, đi trước làm gương, thống lĩnh các hán tử cùng căng cổ lao tới!
Thế là, hơn ba mươi hán tử võ trang từ đầu tới chân, cầm gậy, theo sau lãnh chủ, mang tinh thần không sợ hãi, lao vào chiến trường!
Ánh tịch dương làm bối cảnh nhuộm thêm sắc màu bi tráng cho họ, người Grilan ở sau lưng họ vung khăn tay, chảy nước mắt nóng hổi, cùng bắp và thóc bay đầy trời, cảm thán từ tâm phế, “Đây mới là hán tử thật, thuần nam nhân chân chính!”
Tên tiệm kỳ quái không nói, đồ bán trong tiệm cũng đa dạng đủ loại, hễ là thứ ngươi có thể nghĩ tới, thì ở đây gần như đều có. Lương thực, da lông, thổ sản bình thường, khoáng thạch người lùn chuyên kinh doanh, thậm chí ngay cả đường và rượu nho xa xỉ cũng được bày lên kệ.
Trên vài kệ hàng của tiệm còn bày một vài mô hình vũ khí như đồ chơi một cách sáng tạo, nếu gặp người biết hàng, thì đó không chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Rất nhiều người hiếu kỳ đi vào, khi đi ra, trong túi đã không còn một xu, toàn bộ đổi lại thành hàng trong tiệm. Cho dù là vậy, họ cũng cảm tháy mình đã chiếm được lợi.
Nếu chỉ là chủng loại hàng hóa đa dạng, giá cả thực tế, thì vẫn không có gì hiếm lạ, chỗ làm người ta kinh ngạc là, trong những cửa tiệm này lại có chu nho và địa tinh làm việc!
Địa tinh bị người căm ghét và chu nho gan nhỏ như chuột trước kia, đều mặc cùng một kiểu trang phục, mặt cười tươi tiếp đãi khách khứa, bên cạnh họ, luôn sẽ có một hai người khoác áo trùm đen hoặc mặc y phục màu xanh. Kiểu cách y phục của những người này rất kỳ quái, nhưng lại thẳng tắp mười phần. Dây lưng trên eo và ủng cao dưới chân, càng thể hiện rõ tư thế anh hùng của họ, thường xuyên dẫn tới ánh mắt ngưỡng mộ. Có vài cô nương trẻ tuổi vào tiệm đi một vòng, không mua bao nhiêu thứ, mà mắt chỉ lưu luyến trên người những nam nhân cường tráng thẳng tắp này, gần như không nỡ đi.
Rất nhiều người muốn biết người sắp đặt sau màn của những cửa tiệm này rốt cuộc là ai, nhưng bất luận thăm dò thế nào, nhân viên trong tiệm, bao gồm địa tinh và chu nho, trừ giới thiệu và chào bán hàng hóa ra, vĩnh viễn chỉ có hai câu nói: “Xin chào, hoan nghênh ghé thăm!”, “Tạm biệt, hoan nghênh lần sau lại tới!”
Mấy lần như thế, trừ hỏi ra những cửa tiệm này có quan hệ với đội thương buôn của người lùn, cái khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Galland đã quen thuộc thành thạo với mấy kiểu thăm dò này, có lúc còn có thể làm thành mấy mối làm ăn không nhỏ. Rode là người mới, trải qua giai đoạn ban đầu hơi luống cuống tay chân, cũng dần thành thạo, áp dụng phương pháp ứng phó càng hiệu quả hơn.
“Bất luận người đi vào là ai, thân phận gì, không móc kim tệ ra khỏi túi của họ, chính là sự thất trách của chúng ta!”
Mỗi ngày sau khi kết thúc kinh doanh, địa tinh và chu nho tới từ Grilan đều sẽ bưng ghế nhỏ ra ngồi xếp hàng, cầm sổ nhỏ làm tổng kết công việc hôm đó. Mới đầu, nhân viên trong đội thương buôn của Galland và Rode không đồng ý lắm, nhưng dần dần, họ phát hiện, hàng hóa những tên này bán ra luôn nhiều hơn mình, khách hàng có xảo quyệt, cũng đừng mơ chiếm được tiện nghi trong tay họ. Khi thu mua đặc sản địa phương, hễ là thứ qua tay địa tinh và chu nho, đều được phân loại xử lý tốt, bày cạnh nhau. Hàng khô và da lông, trải qua xử lý đơn giản, trông đáng tiền hơn giá trị thu mua nhiều.
Cứ thế một thời gian, các nhân viên trong tiệm cuối cùng cũng không kìm được hỏi ra, các địa tinh và chu nho cũng không che giấu, trực tiếp trả lời, “Đây chính là bao bì.”
“Bao bì?”
“Đúng!” Mấy địa tinh chất da lông đã chỉnh lý xong lại với nhau, vỗ vỗ, “Bao bì, rất quan trọng!”
“Vậy gặp những khách hàng xảo quyệt và khó nhằn thì sao? Hình như các ngươi mỗi lần đều có thể ứng phó rất tốt.”
“Cái này à…” Địa tinh bắt đầu do dự, bao bì là mắt có thể thấy rồi, không tất yếu phải che giấu, nhưng vấn đề này thì đã liên quan đến nội dung trên ‘hồng bảo thư’, nói cho người ngoài, được không?
Nhân viên tựa hồ cũng biết mình hỏi thế không hay cho lắm, sờ đầu, cười lúng túng.
Chu nho đang tính sổ sách bên cạnh thấy vậy, đi tới vỗ địa tinh, “Lãnh chủ đại nhân và đội thương buôn của họ là bạn hợp tác, tiết lộ một chút, cũng không sao.”
“Thật sao?”
“Ừ. Cửa tiệm này là chúng ta kinh doanh độc lập, họ chỉ là chạy tới giúp đỡ vài ngày, dạy họ một vài thứ, cứ coi như thù lao.”
Chu nho vừa nói, vừa nháy mắt với địa tinh.
Có lúc, càng là thứ không đạt được, thì càng hiếu kỳ. So với để họ nảy sinh một vài tâm tư không tốt, còn không bằng cho họ biết một vài mẹo nhỏ. Nhân loại vốn dĩ đã không yêu thích gì địa tinh, đối với chu nho cũng không xem trọng, Galland và Rode có thể tiếp nhận họ, không có nghĩa là những nhân viên này cũng vui vẻ làm cộng sự với họ. Thỉnh thoảng ấy tên này chút ích lợi, cũng là tất yếu. Lãnh chủ đại nhân từng nói, lợi ích, mới là thứ có thể đả động nhân tâm nhất.
“Vậy được.”
Địa tinh dẫn nhân viên đã hỏi đó sang một bên truyền thụ kinh nghiệm, chu nho lại cầm bút lên, bắt đầu tính toán thu chi và lợi nhuận cả tuần nay, đây là việc cơ bản nhất, trong tay hắn còn có một quyển sổ sách khác, ghi chép toàn bộ những mối buôn ‘đặc sản’ của Grilan. Tống Mặc xem trọng súng đạn nhất, trước mắt vẫn chỉ là làm nhỏ, dù sao tiệm vừa mới bắt đầu kinh doanh không lâu, rất khó có khách hàng lớn chân chính tới cửa. Những thứ khác, bao gồm các loại kẹo, rượu nho, còn có một vài điểm tâm và bánh quy có thể trữ lâu, mùi vị cũng không tồi, thì bán ra cũng khả quan. Thức ăn dùng khoai tây và bắp chế tạo nên, cũng rất được hoan nghênh.
“Có phải nên kiến nghị với lãnh chủ đại nhân, gia tăng tiêu thụ các loại hàng này?”
Chu nho tính xong con số cuối cùng, đóng sổ lại. Địa tinh cũng đã tiễn nhân viên mặt đầy nụ cười như thể vừa đạt ích lợi lớn bằng trời đi.
“Thu nhập hôm nay thế nào?”
Địa tinh bưng ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh chu nho, ở đây trừ họ ra, còn có một ma tộc luôn mặc áo khoác đen, chẳng qua tên đó thường xuyên không thấy bóng dáng. Địa tinh và chu nho viết chuyện này trong phần hồi báo công tác mỗi tháng, giao cho Tống Mặc.
Lãnh chủ đại nhân từng nói, lười biếng trốn việc, chỉ hưởng lợi chung, là phải trừ lương!
Hình như những ma tộc này cũng không có tiền lương gì? Mặc kệ nó, không có lương để trừ, thì trừ đồ ăn! Dù sao không thể để bọn họ tiếp tục trộm lười như thế. Địa tinh và chu nho đều là người hâm mộ trung thành của Tống Mặc, loại hành vi chỉ ăn không làm, còn thường xuyên trốn việc của ma tộc, trong mắt họ, tuyệt đối không thể tha thứ!
Tống Mặc nhận được báo cáo của địa tinh và chu nho xong, lại phái mười mấy nam nhân tới cửa tiệm giúp đỡ, đối với chuyện ma tộc luôn biến mất không thấy, thì lại không nhắc một chữ. Y sớm đã biết, Rhys triệu hoán năm mươi ma tộc này tới, mục đích chủ yếu, tuyệt đối không phải là làm tay sai và vệ sĩ cho cửa tiệm của y.
“Chẳng qua, loại lợi dụng trắng trợn này, rất đáng giận nha…”
Tống Mặc ném báo cáo sang một bên, hai tay giao nhau đỡ sau đầu, tựa vào lưng ghế, hai chân nghênh ngang gác lên bàn, cắn bút, lông vũ trên đuôi bút đung đưa lên xuống.
Lão John đi vào, thấy chính là cảnh này. Nhịn không được nhíu mày, “Lãnh chủ đại nhân, hình tượng!”
Cho dù biết ông có nói một trăm lần cũng vô dụng, nhưng quản gia tận chức vẫn mở miệng nhắc nhở Tống Mặc, thân là một lãnh chủ, ngồi như thế, quả thật quá… phong phạm quý tộc gì đó, quản gia đã không còn trông đợi, nhưng ít nhất phải ổn trọng một chút chứ?
“A, quản gia, ông tới rồi!”
Tống Mặc vội rút chân xuống, ngồi đoan chính, động tác nhanh chóng giống như đã rèn luyện mấy trăm lần.
“Lãnh chủ đại nhân, điểm tâm của ngài.”
Lão John đặt mâm đựng điểm tâm và đồ uống nóng lên bàn trước mặt Tống Mặc.
Hương vị của bánh ngọt không ngừng kích thích vị giác Tống Mặc, xiên một miếng bỏ vào miệng, hạnh phúc híp mắt lại.
Đây chính là cuộc sống hạnh phúc của giai cấp tư sản phong kiến a! Nhớ tới cuộc sống khi vừa xuyên qua đây, cả ngày bánh mì đen, nhìn lại hiện tại, Tống đại lãnh chủ đều cảm thấy mình quả nhiên là số mạng vai chính bá khí tung hoành!
Đương nhiên, nếu không có một hai ngọn núi lớn từ đầu tới cuối cứ đè trên đỉnh đầu mình, thì càng tốt hơn.
“Joybis lại đưa thư về, bánh kem trong tiệm đã bán sạch, cần thêm hàng.” Bánh kem và bánh quy làm ra để thỏa mãn cái bụng của mình, đã trở thành hàng tiêu thụ nhanh trong tiệm, là điều Tống Mặc trước kia không nghĩ tới.
Tống Mặc đưa báo cáo của địa tinh cho quản gia, lão John là tổng quản tài chính của phủ lãnh chủ, Tống Mặc không tị húy thương lượng chuyện làm ăn với ông.
Lão John đảo mắt xem xong báo cáo của Joybis, nghĩ một chút, nói: “Mạch trong kho đã không còn nhiều.”
“Ta biết.” Tống Mặc gật đầu, “Ta đã viết thư cho Saivans rồi, hắn đáp ứng vận chuyển một đợt mạch nữa tới đây. Để đáp lại, khoai tây và bắp bán cho hành tỉnh tây bắc, số lượng và cả giá cả đều phải điều chỉnh một chút.”
Saivans cũng học được thông minh rồi.
Tống Mặc bất mãn chép miệng, nếu không phải đàn chim lớn đó chiếm mất ruộng mạch của y không đi, y cần phải đi mua mạch của Saivans sao?
“Ngài dự định làm thế nào, đáp ứng điều kiện của tổng đốc?”
“Cái này à.” Tống Mặc giao hai tay chống cằm, “Chẳng qua một hai lần mà thôi, đáp ứng hắn cũng không ngại.”
Tống Mặc quyết tâm muốn trồng một ruộng mạch khác, dù sao có xương khô đó, khai khẩn đất không thành vấn đề. Mấu chốt là, không thể lại để ấy con chim lớn vô sỉ đó chiếm cứ.
Nên làm thế nào?
Trồng một vòng mía quanh ruộng? Hay là bắp, hoặc là khoai tây? Nhưng làm thế, cũng là hại địch một ngàn hại mình tám trăm. Những thứ này mà cuồng bạo lên, thì sẽ không nhận rõ đối tượng.
Vậy thì, bì bì thú?
Tính ra cũng là đưa đồ ăn vào miệng mấy con chim lớn đó. Đừng thấy bì bì thú đối diện dao phay trên người vẫn lù lù bất động, nhưng đối với mấy con răng nhọn miệng sắc có thể sánh với chim Moa kia, cũng chỉ có thể đợi mổ xẻ. (Chim Moa: tên gọi chung của 11 loại chim không biết bay đã tuyệt chủng)
“Phiền toái nha…” Tống Mặc không muốn bị bóp chẹt nguồn hàng, tuy rằng sẽ không thật sự tổn thất cái gì, nhưng nghẹn khí nha.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng của thị nữ Anne, “Lãnh chủ đại nhân, không tốt rồi, xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì nữa?”
Lão John đi tới, mở cửa, thì thấy Anne kéo váy, thở phì phò vừa chạy, vừa la, “Đánh nhau rồi!”
Lực chú ý của Tống Mặc đầu tiên là bị đôi tiểu bạch thỏ sống động trước ngực Anne hút lấy, sau đó nghe thấy lời của Anne, chân mày liền nhíu lại, đánh nhau rồi? Lẽ nào là đám người Sabisand bị Rode đưa tới?
“Lãnh chủ đại nhân, mấy người Sabisand kia đã thề thay đổi hoàn toàn, làm lại từ đầu.” Lão John tràn đầy tự tin nói, “Bọn họ tuyệt đối không dám có hành vi nhiễu loạn trị an lãnh địa như thế.”
Lão John nói xong, Tống Mặc không khỏi rùng mình.
Ngẫm xem đám người Sabisand đó đã phải sống những ngày thế nào dưới tay quản gia của mình? Người ta thường là giáo dục roi và kẹo, nhưng quản gia là vung roi rồi, ngoài ra còn cộng đập thêm mấy chục xẻng công binh, kẹo thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Nếu không phải lão John nói ông đang ‘điều giáo’ lực lao động, Tống Mặc trăm phần trăm sẽ cho rằng quản gia của mình đang thêm ngói vào sự nghiệp huấn luyện quân sự cho Grilan. Hơn một trăm người Sabisand này, sau khi bước ra khỏi trại huấn luyện của lão John, đập đá trên ngực, tay không chặt ngói gì đó đều là tiểu case, người ta không mặc áp giáo không có búa rìu, ngay cả chân mày cũng không nhíu lại! Đủ để khinh thường biệt đội hải cẩu của chú Sam, khinh bỉ Beret đỏ cổ còn thô hơn đùi! Là cả một trại tinh binh đặc chủng!
Chẳng qua, những binh lính đặc chủng này hiện tại đều là trung khuyển của lãnh chủ đại nhân, tuyệt đối là lãnh chủ đại nhân chỉ đâu đánh dó, hận ai cắn nấy! Một phát là chảy máu, tuyệt đối sẽ không khẩu hạ lưu tình!”
Tống Mặc tỉnh ngộ, lệ nóng lưng tròng nắm tay quản gia, quả nhiên, quản gia mới là tâm phúc của ta! Vé ăn của ta! Chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời ta!
Quản gia trấn định tự hào phất đầu, ngài mới biết?
Nếu không phải những người Sabisand đó xảy ra chuyện, thì là ai?
“Là thóc ngài trồng!”
Thóc?
Nghe Anne nhắc tới tâm can bảo bối của y hiện tại, Tống Mặc lập tức chạy tới như một cơn gió, không đợi chạy tới bên ruộng, từ xa đã nghe thấy từng chuỗi tiếng nổ truyền tới, nghe mà hãi hùng khiếp vía, đi lại gần, lập tức đờ ra.
Trong ruộng lúa, hạt thóc vàng đung đưa theo gió, trong ruộng bắp, bắp no căng nghiêm trận chờ đợi.
Trong không khí giăng phủ đầy khí tiêu điều, cứ như sắp sửa chớp nảy sét đánh, mưa bão ập tới.
Giây tiếp theo, trên ruộng lúa nổi một vùng sương mù màu vàng, nhìn kỹ, rõ ràng là từng hạt thóc ghép thành quân đoàn, bắp cũng không hề yếu thế, lá bì bao lấy trái bắp thoáng chốc banh ra, để lộ râu bắp như kim thép và hạt bắp như đạn thép!
Đại chiến, sắp sửa bắt đầu!
Tống Mặc tới đây, giống như là phát động tín hiệu cho cuộc chiến này, lập tức, bắp và thóc che kín bầu trời nhanh chóng lao vào nhau, trong tiếng lốp bốp, không ngừng có binh sĩ ‘gặp nạn’ rớt xuống đất, nổ tung, biến thành từng hạt bắp rang và cốm gạo trắng tuyết, hy sinh tráng liệt!
Tống Mặc chớp chớp mắt, há há miệng, người và người đánh nhau, có thể khuyên can, người và thực vật đánh nhau, cũng có biện pháp, nhưng gạo và bắp đánh nhau, thì nên làm sao?
Khuyên can?
Ai nghe y chứ?
Bạo lực trấn áp?
Không thấy Airth có mai rùa bảo vệ vẫn bị bắn thành mặt rổ sao?
Nhìn thóc và bắp đánh tới không thể tách rời, Tống đại lãnh chủ hối hận xanh ruột. Y thật ngốc, thật ngốc, sớm biết vậy, thì không nên trồng gạo ngay cạnh bắp! Nhưng y làm sao biết gạo và bắp lại đánh nhau? Khoai tây và bắp không phải ở chung rất tốt sao?
Hiện tại hối hận đã muộn rồi, việc cần làm bây giờ, là nghĩ cách cứu chữa. Trên mặt đất đã chất một tầng bắp rang, đây đều là lương thực, đều là tiền đó!
Tống Mặc lập tức triệu tập nhân thủ, cầm mấy chục cái túi lớn, dùng dây thép xây thành vòng, cột lên trụ, “Nghe lệnh ta, chỗ nào đánh hứng nhất, thì dùng túi trùm chỗ đó, mấy cái túi này đều chắc lắm, áo giáp của mọi người ngay cả trọng kiếm cũng không chém rách được, tỷ lệ bị thương rất thấp!”
Vì cứu lấy lương thực và kim tệ của y, lãnh chủ đại nhân toàn thân giáp trụ, đi trước làm gương, thống lĩnh các hán tử cùng căng cổ lao tới!
Thế là, hơn ba mươi hán tử võ trang từ đầu tới chân, cầm gậy, theo sau lãnh chủ, mang tinh thần không sợ hãi, lao vào chiến trường!
Ánh tịch dương làm bối cảnh nhuộm thêm sắc màu bi tráng cho họ, người Grilan ở sau lưng họ vung khăn tay, chảy nước mắt nóng hổi, cùng bắp và thóc bay đầy trời, cảm thán từ tâm phế, “Đây mới là hán tử thật, thuần nam nhân chân chính!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.