Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 129: Hợp tác vui vẻ

Lai Tự Viễn Phương

11/07/2016

Người tới là khách, Tống Mặc không thể nào cự tuyệt Hắc Viêm ngoài cửa, y không có cái gan đó. Lãnh chủ đại nhân chỉ có thể mở cửa lãnh địa, ‘nghênh tiếp’ quốc vương Obi. Hắc Viêm được an bài vào ở thành lũy ngầm, con rồng bụng bự vừa vào thành lũy ngầm chuyện đầu tiên làm chính là đi tìm hầm rượu. May là Hắc Viêm không có làm ra hành động vượt mức nào khác, nếu không, chấp nhận không cần kim tệ luôn, Tống Mặc cũng phải đóng cửa thả Rhys.

Sau Hắc Viêm, tinh linh và người lùn cũng lục tục tới nơi.

Sáu tinh linh xếp hàng ngang, ai nấy xinh đẹp thuận mắt, môi đỏ răng trắng, nhìn mà Tống Mặc ngẩn người. Tuy rằng đã quen nhìn mặt mỹ nhân của Rhys, nhưng nhiều tinh linh cùng xuất hiện như thế, vẫn khiến Tống Mặc nhịn không được cảm thán, trừ tính cách không nói, tinh linh quả nhiên là chủng tộc được thần linh chiếu cố.

Gerrees và hai tinh linh trong đó đại biểu Lục sâm lâm, ba đại biểu còn lại đại biểu Hồng sâm lâm, tinh linh Lục sâm lâm đều có màu tóc là vàng nhạt hoặc thuần bạc, tinh linh của Hồng sâm lâm toàn bộ đều là mái tóc đỏ như lửa, hai bên có một điểm duy nhất tương đồng, đều là đôi mắt màu xanh lục.

Tinh linh Hồng sâm lâm không lạnh như băng sương như tinh linh Lục sâm lâm, bọn họ chủ động thăm hỏi Tống Mặc, còn mang tới lễ vật của lãnh chủ đại nhân, một loại hoa màu lục trồng trong thủy tinh, cánh hoa giống như rau câu. Tống Mặc cầm thủy tinh hình thoi, rất hoài nghi, đây thật sự là thực vật sao?

“Lãnh chủ đại nhân, đây là hoa bảo thạch.”

Lão John thấp giọng nói bên tai Tống Mặc: “Chỉ mọc ở trong rừng tinh linh, chỉ có thể trồng trong thủy tinh, mới có thể sống. Đóa hoa nở ra giống như bảo thạch, vì thế có tên này.”

“Vậy sao?”

Tống Mặc luôn cảm thấy, gọi là hoa rau câu thì thiết thực hơn chút, nếu không, hoa pudding? Nghĩ nghĩ, vẫn là đừng nên nói ra, vạn nhất trở mặt với tinh linh đối diện thì sao?

Các tinh linh được Tống Mặc an bài vào ở trong phủ lãnh chủ trên mặt đất, ngày đầu tiên bọn họ tới đã bị các thực vật cuồng bạo đủ kiểu trong Grilan hấp dẫn.

“Lãnh chủ các hạ, ruộng nông của ngài, thật sự là rất thú vị.”

Allan tóc đỏ nhảy lên túm một củ khoai môn, củ khoai môn đáng thương giãy dụa muốn thoát khỏi tay tinh linh, bay được giữa chừng, lại luôn bị chuẩn xác bắt lại. Tống Mặc có một loại lỗi giác, khoai môn là hoa cô nương đáng thương, tinh linh là lão tài địa chủ vô sỉ, bắt được là không buông tay…

Mấy tinh linh khác cũng cảm thấy hứng thú với những thực vật này, đặc biệt là thóc, lương thực chính của tinh linh là mạch và trái cây, rừng tinh linh không trồng lúa, lúa cạn hay lúa nước đều không có. Lần đầu tiên được ăn cơm, trừ Gerrees ra, năm tinh linh khác đều vô cùng kinh ngạc. Không ngờ còn có thực vật mà tinh linh không biết? Ánh mắt mấy người nhìn sang Gerrees đều trở nên bất thiện, vậy mà dám giấu chúng ta! Gerrees căn bản không để ý ánh mắt của những người khác, lại bới một chém cơm. Mùi vị của cơm rất hợp khẩu vị của tinh linh, Allan đề nghị, muốn mua một vài hạt giống của Tống Mặc về trồng, Tống Mặc lúc này mới biết, tinh linh cũng không thể ‘từ không sinh có’, thực vật mà rừng tinh linh không có, bọn họ cũng cần hạt giống mới có thể trồng.

Gerrees vẫn lãnh đạm bảo trì trầm mặc, chẳng qua lại âm thầm tìm Tống Mặc một lần, nói với y, “Allan là anh em bà con của Bod.”

Tống Mặc hiểu ý hắn. Hắn đang thúc giục Tống Mặc nhanh chóng lấy linh hồn Bod khỏi tay Rhys. Nhắc mới nhớ, chuyện này quả thật bị y bỏ qua, điều kiện bàn với Gerrees lúc trước, hiện tại đã đến lúc thực hiện rồi.

Chẳng qua, phải nên làm sao, hay là trực tiếp mở miệng với Rhys? Tống Mặc không chắc cho lắm.

Ma tộc tóc nâu hiện tại không vội đi khắp nơi đào cha già nữa, bắt đầu từ khi Hắc Viêm vào ở trong thành ngầm, hắn đã bắt đầu chăm chăm nhất cử nhất động của Hắc Viêm, rõ ràng đã xem con rồng bụng bự này thành kẻ địch. Tống Mặc tin rằng, chỉ cần một chút mồi lửa, hai tên này sẽ lại đánh nhau. Lúc này bàn vấn đề tinh linh với Rhys, không phải là đổ dầu vào lửa sao?

Tống Mặc vỗ trán, đau đầu nha.

Người lùn tới cũng khiến lãnh chủ đại nhân tốt hơn ít nhiều, thấy hai đội xe dài dài, xe ngựa dừng lại, bước xuống đều là người, khóe môi Tống Mặc co giật, đây là mang nhà tới hôi của hay sao?

Rode và Galland nháy mắt với Tống Mặc, dẫn ba lão người lùn râu dài chấm đất đi tới trước mặt Tống Mặc, Tống Mặc biết, đây chắn chắc là trưởng lão trong tộc người lùn, dẹp yên ba người này, thì mối làm ăn này không thành vấn đề nữa.

Giosan và Mosby cũng nhận được tin nhiều người lùn tới Grilan, nghe nói còn có ba trưởng lão trong đó, hai anh em lập tức trốn xuống chỗ sâu nhất trong thành ngầm, đánh chết cũng không chui ra. Tống Mặc lúc này mới nhớ ra, hai người này, là tội phạm truy nã của người lùn.

“Hoan nghênh tới Grilan, các hạ tôn kính.”

Tống Mặc hảo hữu chào hỏi với ba lão người lùn, nụ cười không có sơ hở, ngữ khí vô cùng thành ý, thái độ đúng mực, vừa không cao ngạo, cũng không nịnh bợ. Ba lão người lùn trao đổi ánh mắt với nhau, đều cho ra một kết luận, lãnh chủ Grilan, không đơn giản.

“Đi đường xa tới chắc các vị đều mệt mỏi, nước nóng và thức ăn đều đã chuẩn bị xong rồi.”

Tống Mặc không gấp, đã đến trước cửa nhà người ta rồi, y không cần lo lắng vịt đã nấu chín biết bay nữa. Bảo thị nữ và thị tùng dẫn người lùn đi nghỉ ngơi ăn cơm, một mình gọi Rode và Galland lại. Về thái độ của trưởng lão người lùn, y vẫn cần phải trao đổi với hai người lùn này.

Ba trưởng lão dù sao đã có tuổi, ngâm nước nóng xong, ăn cơm, mệt mỏi liền trào lên, nằm trên giường ở phòng khách, không qua bao lâu, trong phòng đã vang lên tiếng khò khò. Một vài người lùn trẻ tuổi hồi phục tinh lực, bắt đầu tham quan Grilan với sự chỉ dẫn của thị tùng, không ngoài ý muốn, đụng mặt với tinh linh ở bên ruộng.

Người lùn và tinh linh nhìn nhau ngứa mắt đã mấy chục ngàn năm, gặp nhau, lập tức tia lửa tung tóe.

Các tinh linh kéo trường cung, các người lùn giơ rìu lên, mắt thấy sắp sửa mở một cuộc hỗn chiến máu tanh ở Grilan. Đừng thấy số lượng người lùn đông hơn tinh linh gấp bội, nhưng nếu thật sự đánh, ai thắng ai bại, vẫn rất khó nói.



Tống Mặc nhận được tin, không nói chuyện với Rode và Galland nữa, cầm súng trường chạy qua. Đánh nhau ở trên địa bàn của y, đã được chủ nhân như y đồng ý chưa? Đánh chết cũng không cần gấp, nhưng hủy hoại ruộng của y, chà đạp lương thực của y, ai đền?!

Khi Tống Mặc chạy tới, hai bên vẫn chưa đánh nhau, người lùn tản thành nửa hình tròn, mấy tinh linh bị bao bên trong, Tống Mặc đếm đếm, năm tinh linh, Gerrees không ở đây.

Pằng!

Tống Mặc bắt một phát chỉ thiên, thu hút sự chú ý của cả hai bên. Người lùn và tinh linh đều quên đánh nhau, hơn hai mươi cặp mắt đều nhìn chằm chằm Tống Mặc, và súng trong tay Tống Mặc.

Bọn họ đều là lần đầu tiên thấy loại vũ khí này, có thể phát ra tiếng vang thật lớn, khẳng định uy lực cũng không nhỏ.

“Chư vị, thời tiết nóng, hỏa khí cũng không cần phải lớn như thế đâu. Mọi người nếu muốn hợp tác làm ăn, thì nên dĩ hòa vi quý.” Tống Mặc cười híp mắt vác súng trên vai, đám người Jason nghe tiếng súng cũng chạy tới, trong tay bọn họ đều có súng gây mê, lãnh chủ đại nhân híp mắt, nếu mà mấy tên này không nghe lời, hừ hừ!

Người lùn hừ vài tiếng, thu rìu lại trước tiên, không biện pháp, mối làm ăn này đối với người lùn rất quan trọng. Cuộc sống của Rode và Galland hiện tại, khiến mọi người đều rất ngưỡng mộ, mọi người đều rất mong đợi mối làm ăn này có thể thành công.

Tinh linh cũng thu trường cung lại, tuy tinh linh kiêu ngạo, nhưng cũng không thật sự không nhiễm khói bụi nhân gian, lịch sự, vẫn là cần thiết.

Tống Mặc vừa lòng, y không thật sự hy vọng mấy tên này có thể anh em tốt ôm vai bá cổ, ném bỏ hết oán hận, nhưng ít nhất, tại thời gian ở Grilan, không thể đối chọi.

Đợi khi bàn chuyện làm ăn xong, ký khế ước, kim tệ tới tay, y bận tâm mấy tên này đi đánh chết đánh sống, chết hay sống làm chi.

Chuyện người lùn và tinh linh cũng kinh động tới Hắc Viêm và Rhys, cự long và ma tộc gần như trước sau tới nơi, Rhys trực tiếp đứng sau lưng Tống Mặc, Hắc Viêm thì đứng cách năm mét, lặng lẽ nhìn, trong tay còn cầm một túi kẹo bắp, thỉnh thoảng ném một viên vào miệng.

Thái độ của hai người rất rõ ràng, tinh linh và người lùn nếu không chịu yên, bọn họ không để ý ra tay giáo huấn một chút.

Quả nhiên, núi dựa của lãnh chủ đại nhân rất cứng, rất đáng tin tưởng.

Toàn bộ hắc giáp kỵ binh Hắc Viêm dẫn tới đều ở trong thành ngầm, có kinh nghiệm lần trước, hiện tại bọn họ xe nhẹ đường quen. Chẳng qua Tống Mặc không định để bọn họ ở miễn phí, phí lương thực và phí ở trọ vẫn phải trả, nếu không đưa tiền, thì phải lao động để bù vào.

Hắc Viêm không thiếu chút kim tệ này, càng huống hồ, các quan viên lớn nhỏ của hành tỉnh tây bắc, biết quốc vương bệ hạ lại chạy tới Grilan, sớm đã đưa cho Tống Mặc hai rương kim tệ. Phụ trách toàn bộ phí dụng của các hắc giáp kỵ binh, còn dư dả.

Người đưa tiền trước khi đi còn hỏi một câu, phí qua đường của các quan viên, có phải vẫn thu theo lần trước không?

Từ đó có thể thấy, tính cách chết cũng cần tiền của Tống Mặc, sớm đã ghi sâu lòng người.

Tống Mặc bảo người tới mang một câu về cho Saivans, hai ngày sau, mời hắn tới Grilan một chuyến. Người tới gật đầu, không hỏi tổng đốc đại nhân tới làm gì, chuyện giữa đại nhân vật, vốn không phải hắn nên can dự. Tống Mặc rất vừa lòng thái độ của người này. Cho hắn vài đồng kim tệ, coi như tiền boa.

Người hợp tác trong kế hoạch của Tống Mặc đã tới, thành thương nghiệp ngầm bất cứ lúc nào cũng có thể khởi công. Hiện tại vấn đề cần giải quyết là, các bên ký hiệp ước, cùng phân chia lợi nhuận.

Hắc Viêm là một bên hợp tác, không thích hợp tự mình ký tên lên khế ước, Tống Mặc chỉ có thể mời Saivans tới dự thính, thuận tiện ký tên đóng dấu.

Địa điểm đàm phán định tại đại thính của thành ngầm, đại thính rộng rãi, trên nóc nhà treo đèo chùm thủy tinh tinh xảo, đèn hỏa sáng trưng. Trong đại thính bày một bàn tròn thật lớn, sáu tinh linh, năm người lùn, cộng thêm quốc vương cự long ngồi bên cạnh, Saivans ngồi sau lưng Hắc Viêm, hắn không thể ngồi ngang bằng với quốc vương. Cho dù Hắc Viêm cho phép, hắn cũng không dám, tể tướng Murphy mà biết, sẽ trực tiếp chém đầu hắn xuống làm bóng đá.

Rhys ngồi bên cạnh Tống Mặc, Tống Mặc vốn muốn để cho lão John một vị trí, nhưng lão John cự tuyệt. Ngược lại Laurent không mời mà tới, Tống Mặc chỉ có thể thêm vào một chỗ ngồi bên cạnh Rhys.

Nhìn thấy hai ma tộc này, sắc mặt người lùn và tinh linh đều không tốt đẹp gì, còn về Hắc Viêm, hắn và Rhys căn bản đã ngứa mắt đối phương từ lâu, nhưng suy nghĩ tới chuyện tiếp theo, con rồng bụng bự và ma tộc, rốt cuộc vẫn nhịn không phát tác tại chỗ.

Những người lùn khác và người Grilan ngồi vây ngoài bàn, ngay cả đoàn kỵ sĩ giáo hội và các tu sĩ cũng được cho phép vào đây. Tống Mặc nói với họ, hiện tại bọn họ đã là một thành viên của Grilan, những gì người Grilan có thể được, bọn họ cũng có thể.

“Mối làm ăn này rất lớn, lớn đủ để bao hàm cả đại lục Quang Minh.” Trước khi bắt đầu đàm phán, Tống Mặc triệu tập người Grilan, nói thế này: “Ta sẽ ọi người biết, kiếm tiền, không phải là một chuyện quá khó. Tiền đề là, mọi người nhất định phải trung thành với Grilan.”

Các tiền kỵ sĩ và tu sĩ giáo hội biết, lời này, thực tế là đang nói với bọn họ. Bọn họ đã có hiểu biết về lực lượng vũ trang của Grilan, tự nhiên sẽ không có ý định chạy về giáo hội, còn đối với bản lĩnh kiếm tiền của Tống Mặc, thì là lần đầu tiên tận mắt thấy.

Kinh ngạc, chấn động, đều không đủ để hình dung tâm tình họ lúc này.

Nghĩ thử xem, tinh linh, người lùn, ma tộc, quốc vương Obi, có thể ngồi ngang hàng với những người này, chỉ sợ ngay cả đại chủ giáo của Quang Minh giáo hội cũng không làm được!

Quả nhiên, Tống Mặc Grilan, mới là đại trượng phu chân chính!



Tống Mặc không biết tiền nhân sĩ giáo hội ở tại đây đang nghĩ gì, y ngồi bên bàn, phát bản kế hoạch tỉ mỉ của thành thương nghiệp ngầm ỗi người, bản kế hoạch này còn tỉ mỉ hơn bản mà Rode và Galland đã từng xem, mỗi điều khoản đều tỉ mỉ tới từng chi tiết, chỉ cần biết chữ, đầu óc không bị đá đập bể, thì có thể nhìn được cơ hội thương nghiệp lớn bao hàm trong đó.

Trong nhất thời, đại thính trừ tiếng lật giấy, thì không còn tiếng động nào khác.

Tống Mặc nhìn xung quanh, tốc độ của các tinh linh rất nhanh, lướt lướt xem xong bản kế hoạch, ghé vào bắt đầu thấp giọng bàn luận những thứ trên bản kế hoạch. Tốc độ của người lùn chậm hơn tinh linh một chút, bọn họ xem rất tỉ mỉ, đặc biệt là ba trưởng lão người lùn, gần như là trau chuốt ý nghĩa của từng chữ từng câu trong đó, cho đến khi xác định không có ý nghĩ khác, mới tiếp tục xem phần sau. Khiến Tống Mặc bất ngờ là, Hắc Viêm và Laurent đều cầm bản kế hoạch xem rất nghiêm túc, Hắc Viêm có thể lý giải, cự long thích kim tệ, cũng nổi tiếng như hắn thích cướp công chúa, nhưng Laurent, lẽ nào vương phi ma tộc cũng thiếu tiền sao?

Laurent xem xong bản kế hoạch, vỗ vai Rhys, thấp giọng nói với Rhys vài câu, Rhys gật đầu, hai ma tộc lại đồng thời nhìn sang Tống Mặc, cùng một kiểu mắt màu biển xanh, khiến Tống Mặc rất không thoải mái, chỉ đành quay đầu đi.

Laurent cười, hạ giọng nói với Rhys: “Con trai, mau lừa người về nhà, bà xã thế này, con kiếm được lắm.”

Nếu Tống Mặc biết Laurent đang nói gì với Tống Mặc, tính ra sẽ lập tức vỗ bàn đứng lên, trực tiếp lật bàn.

Bà xã mẹ mi! Kiếm được ba mi!

Tuy giọng của Laurent thấp, nhưng Hắc Viêm vẫn nghe được, cự long nhíu mày, không lên tiếng. Hắn biết rõ thực lực của mình, đối phó Rhys, thực lực tương đương, không phải rơi xuống hạ phong, nhưng Laurent… lão yêu quái sống trên mười ngàn năm, con rồng bụng bự biểu thị, vẫn nên cẩn thận một chút.

Saivans triệt để bị kế hoạch hùng vĩ của thành thương nghiệp ngầm chinh phục, tay cầm bản kế hoạch cũng run rẩy. Gian nan nuốt nước miếng, nhìn bản kế hoạch như nhìn cây hái ra tiền.

Cuối cùng, tất cả mọi người xem xong bản kế hoạch, cũng đánh dấu lại một vài chỗ không vừa lòng trong đó, Tống Mặc đứng lên, thanh giọng, mở miệng nói: “Chư vị, bản kế hoạch này đã xem xong rồi, có thể đưa ra ý kiến.”

Sau một chút trầm mặc ngắn ngủi, đàm phán, chính thức mở màn.

Tinh linh và người lùn không nhường nhau, cự long và ma tộc thỉnh thoảng thêm vài câu, Saivans cũng gom dũng khí trợ uy cho quốc vương bệ hạ, bút trong tay mấy người phụ trách ghi chép sau lưng Tống Mặc chưa hề dừng lại, Tống Mặc vẫn không nói gì, cũng không tham gia vào trong tranh cãi, chỉ là cúi đầu nhìn vấn đề các bên đưa ra, yên lặng nghĩ biện pháp giải quyết.

Cuộc đàm phán này duy trì cả ngày, vẫn không thấy kết quả, Tống Mặc dứt khoát vung tay, tạm dừng, ngày mai tiếp tục.

Thế là, ngày qua ngày, cả một tuần, đại thính thành ngầm vẫn chưa từng an tĩnh.

Nhìn mọi người cãi tới mặt đỏ cổ gân, Tống Mặc đột nhiên nhớ tới hội nghị liên hiệp quốc của địa cầu.

Xoa góc trán, may là chỉ có mấy chủng tộc này, nếu mà thêm cả địa tinh, chu nho, địa tộc, thú tộc, và mấy quốc vương nhân loại cường đại vào, tính ra căn nhà này cũng sắp bị nổ tung. Còn về Quang Minh giáo hội, bị Tống Mặc tự động bỏ qua.

Cãi thì cãi, mọi người cũng không phải không nói lý, một khi đưa ra biện pháp giải quyết thích đáng, lập tức sẽ thu trống lui binh, tiếp tục vấn đề tiếp theo.

Suốt bảy ngày, đàm phán tiến hành trong nhịp điệu cãi nhau, giải quyết, tiếp tục cãi, tiếp tục giải quyết, đợi khi tất cả vấn đề đều đã yên, bản kế hoạch ba mươi trang, đã tăng lên tới hai trăm trang.

Tống Mặc cầm bản kế hoạch trước mặt, chặc lưỡi, quả thật là một bước nhảy vột về lượng và chất.

Xác định tất cả điều khoản, không còn ai đưa ra dị nghị, đại biểu các bên lần lượt ký tên chấp thuận trên bản khế ước. Đối với việc ký tên mọi người đều không có ý kiến, nhưng tại sao còn phải ấn dấu tay?

Lãnh chủ đại nhân cười híp mắt ý bảo, để phòng vạn nhất.

Mọi người ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy không có gì, dứt khoát ấn dấu tay lên.

Khế ước sao lại bốn phần, Tống Mặc một phần, Hắc Viêm một phần, tinh linh một phần, người lùn một phần, theo điều khoản đã thành lập trên khế ước, thành thương nghiệp ngầm sắp tới lúc khởi công, đầu tiên là xây dựng đường thương nghiệp giữa thành Cary và Grilan, sau đó chính là đường ngầm thông Grilan, hành tỉnh tây bắc, vương đô Obi, đây chỉ là công trình đợt một, sau đó còn có đợt hai, đợt ba, đợi khi công trình kết thúc, gần như có thể xây dựng một mạng lưới giao thông thương nghiệp chằng chéo cả đại lục Quang Minh.

“Địa tinh và chu nho sẽ phụ trách kế hoạch và xây dựng thành thương nghiệp, khoáng thạch và nguyên liệu xây dựng do người lùn cung cấp, nếu đồng ý, người lùn cũng có thể tham gia vào trong việc xây dựng công trình, thù lao trả theo việc. Những người hợp tác sẽ bỏ vốn và giải quyết phiền phức có thể gặp. Con đường thương nghiệp đầu tiên hoàn thành, mọi người có thể chia nhau miễn phí mười cửa tiệm bên đường, còn lại thì cần phải bỏ tiền ra mua, những cửa tiệm này là do mình kinh doanh hay là cho thuê, rao bán, đều do người mua tự quyết định. Sau này mỗi khi hoàn thành một công trình, đều sẽ từ đó loại suy. Chi tiết nhỏ còn lại, đều đã liệt ra trong điều khoản bổ sung.”

Điều khoản bổ sung cũng rất quan trọng, dính tới địa bàn của quốc gia khác, luôn phải có chút biểu thị, dù sao, không ai vui vẻ khi người khác không chào hỏi tiếng nào, đã đào động dưới nhà mình.

Còn về bỏ tiền mua đất hay trực tiếp vác đao cướp… phật viết, không thể nói.

Tống Mặc đứng bên bàn, nhìn xung quanh, thấy mọi người không có dị nghị gì, nên cho ra tổng kết cuối cùng, “Tóm lại, mọi người hợp tác vui vẻ!”

Theo câu nói này, nhà thầu và nhà phát triển đất đai đợt đầu tiên của đại lục Quang Minh, mới vừa ra lò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook