Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 104: Kế hoạch thành thương nghiệp dưới đất

Lai Tự Viễn Phương

09/07/2016

Thư Harold rất ngắn, chỉ lác đác vài câu, nhưng lại nói rõ ràng mọi chuyện.

“Xem ra, Harold làm không tồi, chuyện rất thuận lợi.”

Tống Mặc giao thư cho quản gia, lão John liếc vài cái, xem xong, gật đầu, “Tiếp tục như thế, thành Cary rất nhanh sẽ thuộc về ngài.”

“Hy vọng đi.”

Chuyện quá mức thuận lợi, ngược lại khiến Tống Mặc có hơi bất an, luôn cảm thấy giữa đường sẽ có gì đó ngoài ý muốn phát sinh.

“Lãnh chủ đại nhân?”

“Ừ, không có gì.”

Tống Mặc hoàn hồn, nhìn địa tinh đứng trước bàn, địa tinh đào động suốt đường về, còn chưa tắm rửa, đầu tóc mặt mũi toàn là bụi bặm. Tống Mặc đứng lên, đi tới trước mặt địa tinh, cong người, vỗ vỗ vai nó, lập tức vô số bụi bay lên, “Nhiệm vụ của ngươi hoàn thành không tồi!”

Địa tinh nhận được biểu dương thoáng chốc đỏ mặt, chọc chọc ngón tay, dáng vẻ xấu hổ, “Lãnh chủ đại nhân, đây là việc ta nên làm!”

“Cho dù là vậy, ngươi cũng nên nhận được khen ngợi. Quản gia, lát nữa thưởng cho Raleigh mười đồng kim tệ, ba mươi cân gạo, năm cân thịt heo.”

“Lãnh chủ đại nhân!” Địa tinh kích động nhảy lên, gạo a, hiện tại người trong lãnh địa, đều đã thích mùi vị của gạo rồi, nấu cơm thơm phức, ăn cùng thịt nướng bóng lưỡng, lại kèm thêm mấy lá rau xanh và cà rốt, quả thật là một loại hưởng thụ! Tương ứng, bao gồm cả địa tinh và chu nho, tất cả sinh vật các loài, lượng cơm đều tăng thêm.

Raleigh tin rằng, một khi mang phần thưởng của lãnh chủ về nhà, vợ nó sẽ cao hứng tới mức hôn nó không thở nổi. Nhưng, đối với nam nhân mà nói, đây cũng là một loại hưởng thụ…

Nhìn địa tinh tự chìm vào ảo tưởng của mình, trở nên lâng lâng, Tống Mặc cười.

Muốn ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn cỏ, trên đời làm gì có đạo lý như thế.

Làm một lãnh đạo tốt, khi thuộc hạ làm việc xuất sắc, thì không được bủn xỉn khích lệ và biểu dương, khích lệ về tinh thần, nhưng vật chất cũng phải có biểu thị.

Tống Mặc tiếp tục cười nói vài câu với địa tinh, rồi bảo nó xuống nghỉ ngơi. Địa tinh này không lâu sau còn phải trở về thành Cary, giao thư hồi âm của y cho Harold, địa đạo nó đào trước đó, tính ra vẫn có thể dùng, đường trở về chắc có thể tiết kiệm không ít thời gian.

Nghĩ tới đây, Tống Mặc vỗ tay, địa đạo! Trước kia sao y không nghĩ tới! Theo kế hoạch, một khi Nelson ngồi lên vương vị, thành Cary sẽ giao cho y, nhưng Nelson vừa ngồi lên bảo tọa quốc vương lại đi chuyển tay một thành phố có tiền thuế phong phú của Chisa ra ngoài, người tiếp nhận còn là một tiểu lãnh chủ của Angris, khó tránh quá mức chướng mắt. Chỉ cần là người có trí thông minh bình thường, đều biết trong đó khẳng định có mờ ám. Tống Mặc không sợ người khác tìm phiền phức, nhưng phiền phức càng ít càng tốt.

Địa đạo do địa tinh đào đã cho y linh cảm, y có thành dưới đất, tại sao không thể đào một địa đạo nối giữa thành Cary và Grilan? Đến lúc đó tới lui toàn là ở dưới đất, đợi khi kế hoạch của Harold bên đó thành công rồi, bất kể Nelson có làm như ước định cắt nhường thành Cary cho y không, thành phố nhiều thịt đó đã vào trong miệng y rồi, nhai nhai vài cái là có thể nuốt vào bụng ngay!

Tống Mặc càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này được, đi vội tới tủ bên tường, kéo ngăn chính giữa, lấy ra bản đồ Rhys Myers cho y, bày ra bàn, ngón tay vẽ một đường giữa thành Cary và Grilan, Angris vốn chính là nước láng giềng của Chisa, giữa thành Cary và Grilan cũng không có lãnh địa của quý tộc nào khác, cái hang ngầm này khi đào sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào!

Tống Mặc cười, quay đầu nói với lão John: “Quản gia, ông xem, chúng ta đào một hầm ngầm ở chỗ này thế nào?”

“Hầm ngầm?”

“Phải.”

Tống Mặc giải thích suy nghĩ của mình cho lão John, sau khi hầm ngầm đào xong, lại bố trí một đường ray, tàu điện ngầm tạm thời không có điều kiện, nhưng xe đẩy gì đó, khẳng định không có vấn đề.

Có địa tinh, có chu nho, có người lùn, Tống Mặc hoàn toàn có thể bảo đảm, đường hầm ngầm của mình, tuyệt đối là công trình kim cương chất lượng bảo đảm thời gian lâu dài, bỏ xa công trình bã đậu hủ hễ đổ mưa là phải chèo thuyền mười vạn tám ngàn dặm!

Lão John nghe Tống Mặc giải thích xong, thỉnh thoảng gật đầu, lâu lâu sẽ chỉ ra một hai vấn đề, cũng sẽ đưa ra kiến nghị của mình, đợi khi Tống Mặc và lão John thương lượng xong, đường hầm ngầm ban đầu vốn chỉ dùng để nối liền giao thông của Grilan và thành Cary, đã phát triển thành đường thương nghiệp không hơn không kém.

“Nếu đã làm, tại sao không làm tốt hơn?” Lão John nói với Tống Mặc: “Buôn bán trên mặt đất, ngài đã triển khai rồi, buôn bán dưới mặt đất cũng có thể thử một chút. Rất nhiều chủng tộc sẽ không muốn đi lại dưới mặt trời, mà trong tay họ thì lại không thiếu kim tệ.”

Tống Mặc chớp chớp mắt, quả nhiên gừng càng già càng cay! Tư duy của y vẫn giới hạn kiếm kim tệ ở xã hội nhân loại, quản gia của y, đã nghĩ tới trên mặt đất trong lòng đất đều tung lưới tóm gọn, nhân loại phi nhân loại đều không bỏ qua!

Cao, thực sự là cao!

Đây mới là cao thủ, cao thủ trong cao thủ!

“Quản gia! Ông chính là sao kim của ta!” Tống Mặc nắm tay lão John, “Cái đầu tóc bạc của ông, luôn sẽ chỉ rõ phương hướng đi tới cho ta! A, nhà có người già, chính là như có bảo vật, cổ nhân quả thật không lừa người!”

Lão John giật giật khóe môi, ông già như thế sao? Còn đầu tóc bạc…

Quản gia lần đầu tiên xoắn xuýt vấn đề tuổi tác của mình, vừa xoắn xuýt vừa cắn răng, hài tử xúi quẩy này, thật muốn đập một trận! Không, không thể đập hài tử, muốn đập thì nên đập cha hài tử! Nhưng cha hài tử đã chết tới không thể chết nữa rồi, quả nhiên vẫn là nên đập hài tử sao…



Lão John buông lỏng nắm tay, buông rồi lại nắm, rốt cuộc vẫn nhớ mình là quản gia, cảnh báo cuối cùng giải trừ.

Tống đại lãnh chủ dưới tình trạng mù mờ không biết, may mắn tránh được một bữa ăn đập.

Thiện tai thiện tai.

Thành thương nghiệp dưới đất trước mắt vẫn chỉ là một ý tưởng, nhưng Tống Mặc tin, chỉ cần y muốn, đây chỉ là chuyện sớm muộn.

Khi trả lời thư cho Harold, Tống Mặc cũng nhắc tới một hai câu. Trong thời gian ngắn, Harold không cách nào rời khỏi thành Cary, đường hầm ngầm này đối với người trong đội thương buôn và hắn cũng rất quan trọng. Vạn nhất kế hoạch có xuất hiện biến cố, thân phận đám người Harold bại lộ, chạy trên mặt đất khẳng định sẽ bị vây bắt tiêu diệt, còn không bằng cùng địa tinh chui địa đạo.

Địa tinh đưa thư hồi âm tăng lên ba người.

“Lỗ thông gió để lại trên đường đều ẩn mật chứ?” Tống Mặc giao thư hồi âm tới Harold cho địa tinh, hỏi: “Sẽ không bị người phát hiện chứ?”

“Lãnh chủ đại nhân, xin ngài yên tâm.” Địa tinh vỗ ngực bảo đảm, nó đào địa đạo rất sâu, lỗ thông gió cũng chọn chỗ ẩn mật nhất. Mấy chỗ dễ dàng phát hiện, nó sẽ chặn chết trên đường trở về.

“Ừ. Tốt lắm. Các ngươi làm việc, ta yên tâm.”

Phương diện đào hang, địa tinh là chuyên gia, Tống Mặc chỉ dặn dò vài câu, thì không mở miệng nữa.

Ba địa tinh đeo túi hành lý, trừ thư hồi âm tới Harold, còn có máy bắn đá và nỏ một phát cải thiện. Còn về Harold muốn tìm ai tới cos đại boss, bán bản vẽ cho Nadun, đó không phải vấn đề Tống Mặc quan tâm lúc này.

Đừng thấy tiền chủ giáo kiến tập đại nhân ở trước mặt em gái bị ngã hết lần này tới lần khác, một khi đối thủ chuyển thành anh trai, chỉ số thông minh của vị này lập tức tăng cao thêm mười phần trăm, hạ thủ một chút cũng không lưu tình.

Tống Mặc sờ cằm, lại trở về nhìn địa đồ bày trên bàn, ngón tay vuốt tới vuốt lui giữa Angris và Chisa, rất nhanh, bao gồm thành Cary, Grilan, còn có hai nơi khác, đều bị y vẽ vào vòng tròn.

Nơi đó trước kia thuộc về công tước Nelson, sau khi Nelson bị lưu đày, đã bị quốc vương thu hồi, giao cho đại nhi tử của hắn là Calavi.

“Calavi vương tử…” Tống Mặc thầm thì, nếu y nhớ không lầm, thành Cary cũng là lãnh địa của vị vương tử điện hạ này, hiện tại lại phải nghĩ biện pháp lấy lãnh địa của Nelson từ tay hắn ra, bất kể nói sao, y và vị vương tử điện hạ này đều sắp bẻ cổ tay, không, nên nói, đã bắt đầu rồi, chẳng qua y vẫn trốn ở trong tối hạ thủ, vương tử điện hạ vẫn chưa phản ứng gì.

Cho nên, lãnh địa nhiều rồi, địa bàn lớn rồi, cũng không phải là chuyện gì tốt, một khi không chú ý, thì sẽ bị người khác đào góc tường. Còn đào vô cùng sảng khoái.

Tống Mặc đang xem bản đồ, Rhys đẩy cửa vào, đúng lúc nghe thấy cái tên Calavi, khóe miệng cong lên, “Thân ái, ngươi đang nói ai?”

Tống Mặc nhìn Rhys đứng trước cửa, bất đắc dĩ thở dài, yêu cầu ma tộc này trước khi vào phải gõ cửa, quả nhiên là một tham vọng cao. Nhưng, ít nhất hắn không còn vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng y, cũng coi như là tiến bộ đi?

Mọe! Yêu cầu này cũng hơi bị thấp nha!

“Đại vương tử Chisa.” Tống Mặc ngoắc ngón tay, biểu thị Rhys lại gần, chỉ vào vòng tròn đã vẽ trên bản đồ, nói: “Ta định lấy hết vùng đất này, những chỗ này đều là địa bàn của vương tử đó. Không thể tranh chính đại, phài hành sự trong âm thầm luôn có chút phiền phức.”

Rhys nắm tay Tống Mặc, đưa tới bên miệng, hôn lên mu bàn tay y, “Để hắn biến mất, không phải được rồi sao?”

Tống Mặc co giật khóe môi, biến mất?

“Ta có không dưới một trăm phương pháp khiến hắn hoàn toàn biến mất, không lưu lại chút dấu vết nào.” Môi Rhys men theo mu bàn tay Tống Mặc hướng dần lên, cách tay áo sơ mi nhẹ cắn cổ tay y, “Thân ái, ngươi thấy sao?”

Tống Mặc trầm mặc một lúc, lắc đầu.

“Thân ái, ngươi quá mềm lòng.”

“Đây không phải vấn đề có mềm lòng hay không.” Tống Mặc nhíu mày, một khi Nelson ngồi lên vương vị, cả nhà quốc vương hiện tại khẳng định không có kết cục tốt, có lẽ quốc vương và con cái của hắn đều sẽ chết, nhưng bọn họ không thể chết trong tay y.

“Được rồi.” Rhys nhún vai, nâng cằm Tống Mặc lên, hôn nhẹ vào khóe môi y, thấp giọng nói: “Thân ái, rồi có một ngày ngươi sẽ hiểu, từ bi không cần thiết, so với lãnh khốc từ đầu tới đuôi, càng tàn nhẫn hơn.”

Tống Mặc không phải rất hiểu câu này của Rhys, có lẽ y cũng không muốn hiểu, tóm lại, Tống Mặc hạ quyết tâm rồi thì sẽ không thay đổi. Hơn nữa, một khi chuyện Calavi chết trong tay y mà truyền ra ngoài, cho dù không phải y đích thân động thủ, cũng là một phiền phức lớn.

Tranh đoạt quyền lợi giữa thành viên vương thất, ngươi hạ độc ta, ta dùng đao chém ngươi là thuộc về mâu thuẫn nội bộ, Tống Mặc mà chen chân vào, giải quyết Calavi, thì sẽ thuộc về mâu thuẫn ngoại bộ.

Mâu thuẫn nội bộ có thể thương lượng, mâu thuẫn ngoại bộ thì không có thương lượng.

Cho dù Nelson không có gan đối phó y, Tống Mặc cũng không đạt được ích lợi gì. Ma tộc cường đại tới mức có thể xem thường tất cả quy tắc của thế giới này, nhưng Tống Mặc không được, y có ranh giới của mình.

“Rhys.” Tống Mặc chống tay lên bàn, hơi nghiêng người tới trước, tay kia giữ sau gáy Rhys, kéo thấp, ngẩng đầu lên, nhẹ ngậm môi Rhys, chặn lời còn lại của ma tộc trong miệng.



Nelson vừa cùng Jason luyện tập kiếm thuật xong, tình cờ đi ngang cửa, quỷ thần sai khiến ngó vào phòng một cái, cửa phòng không đóng chặt, vô tình cho hắn thấy rõ được tất cả những gì diễn ra trong phòng.

Lãnh chủ tóc đen, nửa quỳ trên bàn, tay ôm cổ ma tộc tóc nâu, mắt hơi khép, ma tộc ôm y, cúi đầu, môi men theo má Tống Mặc, trượt tới sau gáy, nhẹ cắn mút.

Cổ áo bị kéo ra, cần cổ ngữa lên tạo một độ cong ưu mỹ, giống như thiên nga uốn cổ.

Tay Tống Mặc chống lên bàn, bị dây mây màu xanh và phù văn màu đen bao bọc, dây mây và phù văn xoắn lấy nhau, điểm thêm chút đặc sắc quái dị ột màn vốn nên hương diễm.

Nelson lập tức trợn to mắt, quan hệ của Tống Mặc và Rhys trên cả lãnh địa này không phải là bí mật, nhưng Nelson trước đó cả ngày bị nhốt trong phòng tối nhỏ, lại là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến lãnh chủ Grilan và ma tộc không rõ lai lịch ở chung đơn độc thế này.

Đột nhiên, Rhys vùi đầu vào cổ Tống Mặc như vô ý đảo mắt qua cửa phòng, đôi mắt biển xanh vụt qua tia sáng đỏ máu, Nelson sau cửa như bị sét đánh, một nỗi sợ hãi khó thể nói rõ dâng lên từ sau lưng, hắn gần như không chút do dự quay người chạy.

Suốt đường không ngừng nghỉ chạy về phòng, khóa cửa lại, sơ mi của Nelson đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

Công tước bị dọa tái mặt cảm thấy nghẹn khuất, như vậy là sao chứ! Quả thật, đứng sau cửa như thế đúng là một hành vi quý tộc không nên làm ra, nhưng thật xúi quẩy, tại sao muốn thân thiết lại không chịu đóng cửa!? Mà kẻ đi ngang lại là hắn?!

Nelson nhíu mày, trước mắt vẫn thỉnh thoảng hiện lên đôi mắt đáng sợ đó, quá đáng sợ, Tống Mặc Grilan vậy mà lại trở thành người yêu của kẻ đáng sợ như thế, còn thế này thế kia, quả nhiên không phải người thường!

Nhưng… lãnh chủ Grilan như thế có thể ủng hộ mình mưu phản, phần thắng của mình chắc cũng cao hơn đúng không?

Nghĩ rõ điểm này, công tước Nelson bị Rhys dọa vọt tim lên cổ lập tức bình tĩnh lại, đi tới bàn mở ngăn kéo, bên trong có ba bức thư hắn đã viết từ sớm, xem ra, những bức thư này nên giao cho lãnh chủ Grilan rồi. Y có thực lực, cũng có năng lực giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, còn về sau đó hắn phải trả cái giá thế nào… ít nhất sẽ không tệ hơn hiện tại.

Nelson ở trong phòng xây dựng tâm lý ình, bên kia, Tống Mặc kiên định đẩy Rhys còn muốn tiếp tục ra, cài lại nút áo sơ mi, đối với việc ấy ấy trên bàn, lãnh chủ cho biết, y có bóng ma tâm lý.

“Vậy đổi chỗ khác?” Ma tộc vẫn không chết tâm, hai tay chống hai bên người Tống Mặc, môi cắn một nút áo sơ mi, “Chúng ta đi lên giường, sao?”

“Miễn bàn.” Tống Mặc trực tiếp ấn mặt Rhys, đẩy hắn ra, “Ta còn có việc.”

Rhys ngậm nút áo bị hắn cắn đứt, vẻ mặt ủy khuất, Tống Mặc nhìn sơ mi bị thiếu mất một hột nút, trán hiện lên một đường gân xanh.

Mọe, thật sự cầm tinh con chó sao?!

Không để ý tới Rhys cắn nút áo ken két, Tống Mặc trực tiếp lấy áo khoác mặc lên, nhấc tay, cảnh cáo Rhys còn muốn lại gần, “Ngươi nếu dám cắn rớt nút áo khoác của ta, cẩn thận ta lại dùng pháo nã ngươi!”

Rhys ủy khuất, nghẹn khuất, buồn bực, thế là, bùng phát.

Anh trai lại lần nữa biến thành em gái, đôi mắt to tròn ầng ật nước mắt, miệng chu lên, hờn dỗi: “Ngươi là người xấu!” Mở cửa, y sam bất chính chảy lệ chạy đi.

Vừa khóc, vừa gào: “Tống Mặc Grilan là tên xấu xa!”

Lần trước Rhys giữa đêm hôm chảy nước mắt chạy đi kể lể ủy khuất, lần này trực tiếp giữa ban ngày ban mặt làm xấu thanh danh của Tống Mặc.

Tống Mặc cứng đờ đứng trong phòng, tay nâng lên còn chưa buông xuống, nhìn cửa mở rộng, cả người cứng ngắt, hóa đá, sau đó xói mòn luôn…

Lần thứ hai rồi, mọe nó lần thứ hai rồi!

Có kẻ nào vô sỉ hơn, mặt dày hơn, kinh khủng hơn tên này không?

Có không?!

Lão quản gia John đi vào phòng, thấy lãnh chủ đại nhân đã hóa thành bã, mặt không biểu cảm nói một câu: “Lãnh chủ đại nhân, cần tôi giúp ngài giải quyết phiền phức này không?”

Tống Mặc đang ở trạng thái bã câm nín nhìn quản gia.

Quản gia hiểu rõ gật đầu, “Tôi hiểu rồi, nếu ngài thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo cho tôi.”

Nói xong, trực tiếp quay người đi.

Mấy giây sau, ngoài cửa truyền tới một tiếng vang lớn, tiếp theo là tiếng kêu giật mình của thị nữ, “Quản gia đại nhân, sao ngài lại đá gãy cột?!”

Tiếp theo là lão John trả lời nghiêm túc đường hoàng: “Vì cái cột này quá không kiên cố.”

Tống Mặc đang ở trạng thái bã: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook