Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 145: Khi tranh đoạt tiến hành

Lai Tự Viễn Phương

13/07/2016

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua. Tống Mặc phó thác những chuyện liên quan trong lãnh địa lại cho lão John, mang theo người đã chọn trước đó, xuất phát tới vương thành Chisa, nhận lời tham gia điển lễ đăng cơ của Nelson.

Có lẽ thủ đoạn tranh đoạt vương vị không mấy vinh quang, Nelson và các thần tử thủ hạ của hắn quyết tâm phải tổ chức điển lễ đăng cơ thật lớn, long trọng. Công tác chuẩn bị làm trọn một tháng, đối tượng mời tham gia điển lễ rất nhiều, thậm chí ngay cả lão quốc vương Julien của Angris đời đời đối địch với Chisa, cũng nhận được thiếp mời.

Suốt đường đi, Tống Mặc thấy rất nhiều đội thương buôn vội tới Chisa, hỏi một chút mới biết, do sứ giả các nước lục tục tới đây, vương thành Chisa vô cùng náo nhiệt, có thể được phái tới tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương, cho dù không phải là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong nước, thì cũng là mấy hàng đầu trong quý tộc, có quyền phát ngôn nhất định.

Có lẽ Chisa không phải một cường quốc, nhưng xuất phát từ lễ tiết, trừ khi là quốc gia đời đời đối địch với Chisa như Angris, thì quốc gia nhận được thiếp mời đều sẽ phái sứ giả tới, coi như tặng một ân tình cho tân quốc vương Chisa.

Chisa hiện tại tụ tập rất nhiều người có tiền và quý tộc các nước, chính là cơ hội kiếm tiền của đội thương buôn, Tống Mặc nhận được tin từ cửa tiệm của người lùn, không tới một tuần, rượu nho và các loại điểm tâm bánh kem trong tiệm đều bán sạch, Galland và Rode cười không khép miệng được, còn phải nhanh phái người tới Grilan lấy hàng.

Đoàn người của Tống Mặc chỉ có ba chiếc xe ngựa, và năm mươi kỵ sĩ cho ra dáng, tự nhận coi như vô cùng thấp điệu, nhưng khi bọn họ tới vương đô Chisa, vẫn tạo nên một hồi xao động.

Tống Mặc cho rằng do thân phận của mình. Dù sao, lão Julien của Angris đã tuyên bố sẽ không phái người tham gia điển lễ đăng cơ của Nelson, y thân là một lãnh chủ quý tộc trong nước Angris, lại đột nhiên chạy tới, quả thật không mấy thích hợp. Nhưng y nghĩ sai rồi.

Mọi người ban đầu không hiểu rõ thân phận của y, cho dù có biết y là lãnh chủ Grilan, cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Grilan và quốc vương Angris không hợp nhau rất nhiều năm, cả thuế cũng không nộp, chỉ thiếu trực tiếp tuyên bố tạo phản độc lập thôi. Phàm là người có kiến thức đều biết, Tống Mặc Grilan, bắt đầu từ cha của cha y, đã không ăn được cùng một nồi với vương quốc Angris.

Chân chính hấp dẫn ánh mắt mọi người, là trang phục của kỵ sĩ và ngựa.

Tất cả kỵ sĩ, trên người đều mặc quân trang bản cải thiện, áo trên và quần dài thẳng tắp, thắt lưng màu đen, ủng cao gần gối, bội kiếm ở eo, súng trường trên lưng, đều vô cùng quái dị, nhưng, lại hết sức anh khí hiên ngang, tuấn tú thẳng tắp.

Một vài hán tử mà Tống Mặc phái tới làm công tác bảo vệ trong cửa tiệm thuộc về Grilan, trên người họ cũng mặc trang phục thế này. Nhưng, trong tiệm nhiều lắm cũng chỉ có hai ba người, hiện tại, năm mươi hán tử quân trang chỉnh tề xuất hiện trước mắt mọi người, cưỡi trên ngựa, eo lưng thẳng tắp, vành mũ màu đen to rộng, che đi phần trán, nhưng không thể che được đôi mắt tinh quang bốn phía, tràn đầy nhuệ khí của họ. Một vài thiếu nữ Chisa, đã không kìm được đỏ mặt, la hét liên tục.

Binh sĩ thủ cửa thành hơi ngạc nhiên rồi mới phản ứng lại, yêu cầu đoàn người Tống Mặc lấy văn kiện vào thành ra. Do ngày điển lễ đăng cơ tới gần, đội thương vuôn và nhân viên ra vào thành Chisa, đều phải bị kiểm tra.

Sau khi Tống Mặc lộ mặt, từ tóc đen mắt đen của y, mới có người nhận ra thân phận của y. Thời gian gần đây lời đồn về Grilan rất nhiều, phần lớn mọi người đều không tin, hiện tại thấy người thật Tống Mặc, bọn họ mới ý thức được, Tống Mặc Grilan, thật sự không còn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi bị người coi thường nữa.

Nhưng, lãnh chủ hiếm khi lộ mặt này, tướng mạo lại vô cùng tuấn tủ, trẻ tuổi ngoài dự đoán.

Đoàn người Tống Mặc không được đưa tới dịch quán, mà trực tiếp an bài vào ở trong một thiên điện ở phía đông vương cung.

Không đợi Tống Mặc thở ra, nghỉ ngơi một chút, Nelson nhận được tin đã đích thân tới, sau lưng hắn, còn có lão Josh và lão Camer, là thần tử trung thành đi theo sau Nelson khi hắn giương cờ tạo phản, gia tộc Josh và gia tộc Camer, cùng những gia tộc khác, đã có địa vị cao hơn trước kia tại Chisa. Nelson cho họ quyền lực, địa vị và tài phú họ trông mong đã lâu. Nhưng, có lẽ là do nhắc nhở từ việc tiền nhậm quốc vương mất vương vị, Nelson giữ chặt quân đội vương quân, thân quân quốc vương trong tay mình, còn cả phản quân cùng hắn khởi binh, ngay cả một vài lính đánh thuê, cũng được Nelson giữ lại. Dù sao tất cả những gì họ làm đều là vì tiền, nếu Nelson đã ra giá không thấp, họ tự nhiên vui vẻ ở lại Chisa không lo ăn uống.

Nelson thực hiện lời hứa của hắn, quý tộc trong nước cũng có qua có lại, sẽ không rảnh rỗi thêm phiền cho tân quốc vương, trong nhất thời, giữa quân thần ở chung vô cùng dung hợp.

Nhưng, sự hòa bình này không duy trì quá lâu, một khi điển lễ đăng cơ của Nelson kết thúc, chính thức ngồi lên vương vị, tranh đấu quyền lực trong cung đình, mới chính thức mở màn. Giữa quốc vương và quý tộc, giữa quý tộc và quý tộc, tranh đoạt quyền lợi là không thể tránh. Chuyện này, vào thời kỳ các đời quốc vương thống trị, rất thường thấy.

Nelson muốn giữ quyền lực trong tay, nhất định phải có một đồng minh kiên cố đáng tin. Vì thế, thái độ và sự giúp đỡ của Tống Mặc, đối với Nelson lúc này, rất quan trọng.

Hắn thà trở thành con rối trong tay Tống Mặc, cũng không muốn bị quý tộc và thần tử trong Chisa khống chế, chia chác quyền lực.

Tư tưởng của con người, có lúc, chính là kỳ quái như thế.

“Đã lâu không gặp, quốc vương bệ hạ.”

Tống Mặc thấy Nelson, cười tươi lên đón, ra vẻ muốn cong lưng hành lễ, nhưng lại bị Nelson kéo lại, “Đừng như thế!” Nelson vẻ mặt nghiêm túc, không có một chút giả vờ giả vịt: “Nếu không có ngươi, sẽ không có ta hôm nay, ngươi vĩnh viễn không cần cong lưng trước ta.”

“Quốc vương bệ hạ, ta chỉ làm thứ ta có thể làm, ngài không cần phải thế.”

Tống Mặc vừa nói, vừa không chút dấu tích đảo mắt nhìn lão Josh và lão Camer sau lưng Nelson, quả nhiên, mấy câu này của Nelson, trực tiếp khiến hai lão hồ ly nhíu mày.

Muốn khiến y trở thành mục tiêu thu hút hỏa lực? Nelson quả nhiên đã trở nên thông minh.

Tống Mặc cười lạnh một tiếng, lịch sự hỏi han lão Josh và lão Camer. Hai lão già đã biết rõ thái độ của quốc vương, chỉ hàn huyên cùng Tống Mặc vài câu, rồi vội vàng đi mất, còn sau đó họ làm gì… Tống Mặc có thể đoán ra mấy phần, nhưng không quan tâm.

“Nói ra thì, chúng ta đã gần nửa năm không gặp mặt rồi nhỉ?”

Chia ra chủ khách ngồi xuống, Nelson không bày vẻ trước mặt Tống Mặc, mở miệng tùy ý: “Thời gian này xảy ra nhiều chuyện, mỗi bức thư của ngươi, ta đều giữ lại, những bức thư này, giống như ngọn đèn chỉ đường cho ta trong bóng tối…”



Nghe Nelson nói thế, Tống Mặc không tự chủ xoa tay, quả nhiên, bất kể vẻ ngoài trông giống chính khách hay quốc vương, về bản chất Nelson vẫn là một thanh niên thích phong hoa tuyết nguyệt. Câu này nói làm người ta chua răng. Nhẫn nại đợi Nelson nói xong mấy lời tình cảm, Tống Mặc nháy mắt, ý bảo người trong phòng ra ngoài, Nelson cũng bảo cung nhân thị tùng tạm thời lui ra, khi trong phòng chỉ còn lại hai người Tống Mặc và Nelson, Tống Mặc mở miệng trước: “Quốc vương bệ hạ, ta muốn hỏi một câu, công chúa Olivia, rốt cuộc là sao?”

Tống Mặc căn bản không muốn vòng vo cùng Nelson, Harold sẽ không nói dối, cũng sẽ không nói suy đoán bậy bạ không có căn cứ với y. Nếu Harold đã nói Nelson có thái độ mờ ám trong chuyện gả Olivia cho y, vậy thì, đã nói rõ, Nelson quả thật có tâm tư không nên có. Nếu tâm tư này không nên có, thì phải nhanh chóng tiêu diệt, như vậy đối với Tống Mặc và Nelson đều tốt, như thế mới có thể bảo đảm hai bên tiếp tục hợp tác.

Nelson không ngờ Tống Mặc sẽ hỏi trực tiếp như thế, biểu tình hơi lúng túng.

“Chuyện này, là gia chủ Josh đề ra.” Nelson nói: “Ta không đáp ứng.”

“Nhưng, ngươi cũng không phản đối.”

“… Phải, ta thừa nhận.”

“Nelson, ngươi đang nghĩ gì?” Tống Mặc thu lại nụ cười, híp mắt lại nguy hiểm nói: “Nghĩ một vài thứ ngươi không nên nghĩ? Hay là, nghĩ muốn chen chân vào Grilan?”

“Không, không có!”

Nelson trả lời quá nhanh chóng, trực tiếp bại lộ suy nghĩ của hắn, hắn quả thật nổi vài tâm tư không tốt, nhưng đó chỉ là một thoáng. Lúc đó hắn vừa mới nắm quyền lực trong tay, cho rằng mình có thể khống chế tất cả, dưới sự xúi giục của đám lão Josh, liền nghĩ muốn thoát khỏi ràng buộc của Tống Mặc. Nếu có thể gả Olivia cho Tống Mặc, vừa có thể đưa đứa cháu gái mình ngứa mắt đi, lại có thể thông qua phương thức liên hôn, âm thầm làm một vài thủ đoạn, hắn biết Grilan có rất nhiều thứ tốt, chỉ cần có thể đạt được một hai thứ trong đó, giống như pháo núi mà Harold bán giá cao cho hắn, ít nhất có thể nâng cao quốc lực Chisa gấp bội.

Hắn gần như không thể khống chế bản thân nghĩ thế, sự tham lam và dục vọng của lòng người luôn không có biên giới. Lúc đó, hắn đã quên Tống Mặc từng thu lưu hắn khi hắn không nơi trợ giúp, cũng quên mình có thể đi tới hôm nay, phần lớn là nương nhờ sự giúp đỡ của Tống Mặc, hắn chỉ mới có chút tính toán nhỏ, chỉ muốn đạt được nhiều thứ mà mình mơ cũng muốn, cho dù thứ đó hắn vốn không đáng có.

Nhưng, sau khi đầu óc bình tĩnh lại, Nelson đột nhiên phát hiện, tất cả, đều là chuyện viển vông, giống như trò cười!

Tống Mặc Grilan, sao có thể cho phép chuyện này xảy ra?

Đám lão Josh không hiểu Tống Mặc, nhưng hắn hiểu. Một khi nghĩ đến thủ đoạn của Tống Mặc, Nelson liền cảm thấy sau lưng phát lạnh, lúc đó hắn nhất định là bị dầu heo che mờ tâm, mới có tâm tư đó, vọng tưởng làm chuyện ngu xuẩn.

Thu lời đã không còn kịp nữa, Harold đã dẫn đội thương buôn rời khỏi vương đô Chisa, Nelson thấy mừng là khi lão Josh đưa ra kiến nghị, hắn không phản đối nhưng cũng không lập tức đáp ứng, còn chừa chỗ để xoay chuyển tình hình.

Đặc biệt là khi Nelson phát hiện đám lão Josh và lão Camer không vừa lòng với những gì hắn đã cho hiện tại, vọng tưởng muốn đoạt càng nhiều quyền lực, hắn trừ tức giận và phẫn nộ, còn càng thêm xác định, mình tuyệt đối không thể mất đi ‘đồng minh’ Tống Mặc này. So với bị những quý tộc tham lam đáng ghét khống chế, không bằng tiếp tục hợp tác với Tống Mặc.

Ít nhất, Nelson biết Tống Mặc không hứng thú với tranh đoạt quyền lực trong Chisa, có sự giúp đỡ của y, hắn có thể ngồi vững trên vương tọa quốc vương Chisa, cái giá phải bỏ, là một vài đất đai và kim tệ.

Nelson vô cùng rõ ràng, hắn không thể thử nói dối hoặc che giấu, chỉ có nói rõ tất cả, Tống Mặc mới có thể tiếp tục giúp đỡ hắn, nếu không, Tống Mặc có thể đưa hắn lên vương vị Chisa, thì cũng có thể đuổi hắn xuống.

Thành viên vương thất Chisa, không phải chỉ có mình hắn.

Tống Mặc nghe Nelson giải thích, vẫn không lên tiếng, cho tới khi Nelson nói rõ tất cả, mới như cười như không nhìn hắn, nhẹ hừ một tiếng.

Nelson bắt đầu thấp thỏm bất an, không còn một chút hưng phấn khi mới gặp Tống Mặc.

“Đây chính là toàn bộ?”

“Đúng.” Nelson nuốt nước miếng, hoàn toàn không ý thức được, nơi này là Chisa, hắn là chủ, chứ không phải là phòng nhỏ của Grilan khiến hắn mơ thấy cũng bị dọa.

Tống Mặc chống cằm, tay kia gõ lên tay vịnh ghế, một cái rồi một cái, âm thanh có quy luật giống như gõ vào tim Nelson, khiến tay chân hắn bắt đầu phát lạnh.

“Ta biết rồi.” Tống Mặc cười nói, nhìn Nelson, “Quốc vương bệ hạ, ta hiểu ngươi, là một kẻ nắm quyền, đây là chuyện đương nhiên.”

“Ta…”

“Không cần gấp. Ta nói thế, không có nghĩa là ta muốn kết thúc hợp tác với ngươi.”

Nghe Tống Mặc nói thế, Nelson cuối cùng thở phào ra.

“Nhưng.” Tống Mặc chuyển lời, “Về chuyện công chúa Olivia, ta vẫn rất tức giận. Ngươi phải làm chút gì đó khiến ta tiêu giận, có phải không?”

“Ta nên làm gì?”

“Cái này sao…” Tống Mặc xoa cằm, “Gần đây quốc vương bệ hạ của Angris khiến ta khó chịu, là quốc vương Chisa, nên làm gì, còn cần ta phải nói sao?”



Nelson siết chặt tay cầm ghế, “Muốn bảo ta phát động chiến tranh với Angris sao?”

Tống Mặc ngoắc ngoắc ngón tay với Nelson, ý bảo hắn lại gần một chút, ghé vào tai hắn thấp giọng nói: “Chuyện, có thể thế này…”

Nelson trước hết không hiểu, sau đó bừng tỉnh, tiếp theo mắt càng lúc càng sáng, giống như sói nhìn thấy thịt tươi.

“Thế nào?” Tống Mặc nói xong, ngồi lại ghế, “Ngươi cũng rất để ý tư binh trong tay các đại quý tộc đó, nhưng tìm không thấy cơ hội hạ thủ đúng không? Như thế, có thể nhất cử lưỡng tiện.”

Nelson gật đầu thật mạnh, hưng phấn thể hiện qua lời nói.

Tống Mặc bưng ly rượu lên, che nụ cười lạnh bên khóe môi. Qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, chuyện này, lão tổ tông thiên triều làm rất nhiều. Nghe Nelson nói chuyện đem công chúa Olivia gả cho y là do đám lão Josh khởi xướng đầu tiên, Tống Mặc đã không định ấy lão già đó yên lành. Chỉ là không ngờ, những lão già chính trị này lại phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, còn chưa nắm chắc mười phần, đã bày rõ dã tâm tranh đoạt quyền lực của mình trước mặt Nelson.

Thế này, không phải tìm chết chính là tìm chết.

Nelson thông qua phản loạn mới ngồi lên vương vị, người thế này, cho dù biểu hiện có khoan hậu độ lượng, nhưng thực tế, khát vọng với quyền lực và dục vọng độc chiếm, mãnh liệt hơn bất cứ ai.

Nghĩ tới đây, Tống Mặc nhẹ xoa ly rượu nho trong tay, chỉ cần Nelson hạ lệnh, những quý tộc đó cho dù không tình nguyện, cũng phải chấp hành, trừ khi họ lại phát động chiến loạn lần nữa. Chỉ cần họ động thủ, đến lúc đó, lão Julien sẽ không còn tâm tư động gân não với y nữa.

Mà y, thì có thể tiếp tục kế hoạch trên lãnh địa chiếm được của Angris.

Nelson đi rồi, Tống Mặc cuối cùng có thể nghỉ ngơi.

Tắm rửa xong, nằm trên giường nệm mềm mại, mệt mỏi trên đường khiến Tống Mặc không bao lâu đã chìm vào mộng.

Lãnh chủ đại nhân đang mộng đẹp không hề biết, lúc này, đang có một đám cự long đang đánh chủ ý với y.

Là cự long chuyên cướp công chúa, sau khi biết đối tượng kết hôn Hắc Viêm muốn là ai, đã xuất hiện tranh chấp với tể tướng vương quốc Murphy. Thái độ phản đối của Murphy rất kiên quyết, Grilan chỉ là một tiểu quý tộc của nước nhỏ, còn là nam nhân!

“Người như thế, tuyệt đối không thể trở thành vương hậu Obi!”

Các cự long thì lại có ý kiến tương phản, cho dù là nhân loại, nhưng kẻ có thể dùng vũ khí kỳ quái đánh bại bắt giữ họ, có thể cướp kim tệ khỏi móng vuốt rồng, ngàn vạn năm nay, là chuyện cực kỳ khó thấy, hơn hai ngàn năm gần đây, cũng chỉ có một người như thế. Nhớ tới rượu nho và kẹo Tống Mặc cho họ, các cự long càng hạ quyết tâm, kẻ thế này, thì nên kéo vào vuốt của người nhà mình!

Sau khi các rồng cái thương lượng, giơ móng biểu quyết, toàn bộ thông qua, vỗ bàn quyết định, chính là y!

Tể tướng Murphy vẫn phản đối, một con rồng cái trực tiếp lấy vuốt quắp ông lên: “Cái này cũng không được cái kia cũng không được, còn lải nhải, có tin bà đây trực tiếp hủy diệt Obi không! Quốc gia không còn, còn cần quốc vương gì nữa!”

Uy hiếp của cự long vô cùng hiệu quả, tể tướng Murphy khuất phục.

Sau khi các cự long thương định, quá trình đề thân bị tỉnh lược, thời gian của họ quá gấp, quyết định áp dụng phương pháp có hiệu quả nhất cũng nhanh chóng nhất, cướp!

Hắc Viêm không có dị nghị gì. Hắn khác Rhys, trong thiên tính của cự long đã tồn tại khái niệm cướp đoạt là thiên kinh địa nghĩa, hắn cũng biết rõ, đi đường chính quy cầu hôn, tỷ lệ bị cự tuyệt gần như là trăm phần trăm.

Nếu con đường này đã không thông, thì chỉ có thể cướp.

Dù sao đây là truyền thống của cự long, Hắc Viêm làm cũng không thấy chút áp lực nào.

Khi Hắc Viêm cùng mấy thân thích thương lượng đại kế cướp thân, một nhà thân vương Myers đang diễn màn bạo lực gia đình. Laurent nghe xong quá trình hai lần cầu hôn thất bại của Rhys, trực tiếp đá Rhys một phát bay đi mười mấy mét.

“Không có hoa tươi, không có bảo thạch, ngay cả quà cho ra dáng cũng không có, con cầu hôn cái kiểu gì vậy?!”

Vương phi tức giận bừng bừng lại cho con trai một bạt tai, xách cổ áo sau gáy con trai lên, giẫm chân, một hàng phù văn đen dâng lên từ gót chân, giữa không trung xuất hiện một cánh cửa hư không màu đen, vương phi trực tiếp xách Rhys đi vào trong, thân vương Myers rớt lại phía sau ẩn ẩn có thể nghe thấy âm thanh truyền ra trong cửa: “… Cầu hôn, nhất định phải lấy quà ra! Ta nhớ trong kho riêng của cha con có một rương bảo thạch đáy biển… còn cho rằng ta không biết…”

Thân vương Myers ý thức được tiểu kim khố cuả mình không giữ được, vội chạy qua, không ngờ vừa bước vào một bước, cánh cửa trước mắt lại đột nhiên biến mất, bàn chân đã bước vào của thân vương bị đẩy ra ngoài.

Đứng trong căn phòng trống rỗng, thân vương khóc không ra nước mắt, cho dù có chạy về, cũng không kịp, tiền riêng của ông khẳng định không giữ được nữa, ông góp nhặt chút tiền riêng dễ lắm sao?

Nam nhân bị bà xã nắm được tiền tích cóp riêng, tổn thương không dậy nổi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook