Chương 77: Lãnh chủ đại nhân, vạn tuế!
Lai Tự Viễn Phương
07/07/2016
Rhys và Hắc Viêm cuối cùng không động thủ đánh nhau. Có lẽ hai người đều có suy nghĩ riêng, cũng có lẽ là do lời khuyên của Tống Mặc có hiệu quả, tóm lại, nhìn đội ngũ đi xa, Tống Mặc rốt cuộc cũng thở ra một hơi.
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
Vừa nói xong, đội ngũ phía trước đột nhiên dừng lại, Osafei đi đầu đội ngũ nâng hai vó trước lên, hí một tiếng riêng biệt thật vang, giọng nói của Hắc Viêm theo gió truyền tới, khiến Tống Mặc sững sờ tại chỗ.
“Tống Mặc Grilan, khi lần sau gặp mặt, ngươi sẽ trở thành một đóa hoa tươi nở rộ đẹp nhất trong vương đình của ta!”
Hoa tươi?
Ý gì đây?
Tống Mặc vẫn chưa hiểu ra, còn sắc mặt Rhys thì đã đen thui. Hắc Viêm rõ ràng là cố ý, từ sau hôm nay, lời này của Hắc Viêm, sẽ lập tức được lan truyền rộng rãi, tới khắp đại lục Quang Minh.
Tống Mặc chép miệng, nhìn Hắc Viêm đi xa, lại liếc Rhys sắc mặt khó coi, sờ cằm, cái này, lẽ nào là, “Cầu hôn?”
Rhys cúi đầu nhìn Tống Mặc, mắt phóng hung quang, “Ngươi hỏi ta?”
“Đương nhiên. Đều là phi nhân loại, các ngươi nhất định càng có chung tiếng nói.”
“… Ta thích ngươi, ngươi biết không?”
“Biết chứ.” Tống Mặc nhìn Rhys kỳ quái, “Sao ngươi đột nhiên lại nói cái này?”
Rhys bất đắc dĩ thở dài, ôm Tống Mặc vào lòng, trán kề trán, “Tống Mặc Grilan, ta muốn moi tim ra cho ngươi xem thử, ta rốt cuộc thích ngươi cỡ nào.”
“Moi tim?” Tống Mặc cười híp mắt cọ cọ trán Rhys, “Tuy rằng ngay cả pháo cũng không nổ chết được ngươi, moi tim ra có lẽ cũng không chết được, nhưng ta không thích cảnh tượng máu chảy đầm đìa, thôi miễn đi.”
Khóe môi Rhys giật giật, thật muốn bóp chết y, nhưng thật sự là hạ thủ không được!
Tống Mặc thấy Rhys cắn môi không nói, đột nhiên thò tay nâng mặt Rhys, hôn chóc hai cái vào hai bên má Rhys, sau đó liếm liếm môi, lại hôn một cái vào môi Rhys, môi và môi chỉ đơn giản chạm nhau, nhưng lại như mang theo một khí tức ngọt ngào.
Hôn xong rồi, Tống Mặc gãi đầu, “Đây là phần thưởng.” Ông quả nhiên không có giới hạn, hôn nam nhân hôn nhanh chóng như thế, còn cảm thấy mùi vị không tồi…
Rhys che môi vừa bị hôn, trợn to mắt, rặng đỏ từ chóp tai bắt đầu lan tràn từng chút. Tống Mặc nhìn mà cũng phải thấy lạ, chỉ là hôn vài cái mà thôi, tới mức này sao? Tên này bình thường trêu đùa mình là giả thôi sao?
“Rhys, ngươi sao vậy?” Tống Mặc vỗ gương mặt đã hơi nóng của Rhys, “Lẽ nào…” xấu hổ sao?
Đại thần xuyên việt, quả thật là quá thần kỳ mà!
Mặt Rhys càng lúc càng đỏ, cuối cùng dứt khoát vạch một đạo phù văn đen, cuồng phong nổi lên, thoáng chốc biến mất tăm. Tống Mặc đứng tại chỗ, thổi một lọn tóc đen vướng trên trán, đột nhiên quay đầu lại nói với lão quản gia John đã tiến vào trạng thái hóa đá từ hồi nãy: “Quản gia, chuyện này, ông thấy thế nào?”
“…”
“Bị sờ tiểu đệ đệ sẽ xấu hổ, nhưng chỉ là hôn vài cái, cần đỏ mặt sao?”
“…”
“Quản gia, sao không nói gì?”
“…”
Quản gia đang hóa đá, lúc này trong đầu chỉ còn vang vọng một câu nói, bị sờ tiểu đệ đệ, bị sờ tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ… hạ thủ là ai, bị sờ là ai?! Chủ động hay là bị động? Điều này rất quan trọng!
Rhys vừa rồi biến mất theo gió lại đột nhiên như một cơn gió chạy về, ôm ngang Tống Mặc lên, mặt không đỏ tim không đập, so với kẻ mới chạy đi vừa rồi, quả thật cứ như hai người, “Thân ái, vừa rồi là ta không đúng, hiếm khi ngươi chủ động như thế, sao ta có thể không đáp lại.”
“Đáp lại?”
“Đúng.” Rhys hôn trán Tống Mặc một cái, “Trước kia ngươi cũng đáp ứng rồi, sau khi thành ngầm xây xong, thì sẽ cho ta lên giường của ngươi, chọn ngày không bằng đụng ngày, dứt khoát hôm nay luôn đi.”
Nói xong, ôm Tống Mặc bước nhanh đi.
Quản gia đang hóa đá tiếp tục hóa đá, chỉ là lời vang vọng trong đầu, từ tiểu đệ đệ, đổi thành lên__ giường.
Tạm thời không bàn chủng loại, lãnh chủ đại nhân tương lai là một giống đực… lão quản gia John lại lần nữa xác định, ông hoàn toàn không còn mặt mũi nào đi gặp lão lãnh chủ và những vị tổ tiên của nhà Grilan…
Lão quản gia đang dự định moi khăn tay ra lau nước mắt, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại nhìn, các hán tử Grilan cũng hóa đá, đã bị một đám mía bao vây. Mía cao hơn hai mét, xếp hàng chỉnh tề, đem từng hán tử quất bay lên trời, chạy trốn vô dụng, phản kháng vô dụng, mọi người đều được thể nghiệm một phen khoái cảm phiêu đãng thiên thu!
Giờ đợi mọi người đều bị quất bay rồi mới đi thu thập tàn cục, hay là lập tức triệu tập nhân thủ đi cứu người?
Quản gia đang do dự bất định, phía trước lại truyền tới một hồi súng, Tống Mặc đang cầm súng lục đã được anh em người lùn cải tạo, đuổi theo sau lưng Rhys, nã từng phát cho Rhys chạy nhảy loi choi.
Địa tinh và chu nho bị tiếng súng thu hút tới, bắt đầu vây xem lãnh chủ phát điên, còn thỉnh thoảng giơ cao hai tay, hô hào trợ uy cho lãnh chủ. Các bộ xương chu nho không vây coi Tống Mặc, ngược lại vây lão John, cấp thiết biểu đạt tâm tình kích động của chúng, “Đại nhân, giúp chủ nhân, bắn một phát!”
Phiên dịch lại chính là: Quản gia đại nhân, vì giúp đỡ chủ nhân tiêu diệt tên kia, để chúng tôi bắn một phát!
Lão quản gia John đứng tại chỗ, tay cầm trường kiếm, tràn đầy xung động muốn dùng kiếm đâm chết chính mình.
Giờ này phút này, ông nhớ tới một câu danh ngôn của lãnh chủ đại nhân: Cuộc sống này thật không dễ qua…
Cuối cùng, Tống Mặc đuổi mệt rồi, bị Rhys nhắm đúng cơ hội ôm lên, bịt miệng. Tuy không đạt được ý nguyện leo lên giường, nhưng tâm tình của Rhys Myers, vẫn vui vẻ lâng lâng tận trời.
“Thân ái, ngươi quả nhiên thích ta mà.”
Tống Mặc nhìn Rhys, lại nhìn súng trong tay, nửa ngày không nói.
Thời gian tiếp đó, Grilan hồi phục bình tĩnh. Mía vẫn thỉnh thoảng tổ đội quất người, phát động đột kích, các lãnh dân tích lũy được kinh nghiệm thực chiến phong phú trong lúc đấu trí đấu dũng với mía, công việc trùng kiến mặt đất của Grilan bắt đầu có bước tiến lớn.
Kế hoạch gốc của Tống Mặc lại lần nữa bị nhiệt tình công tác của mọi người làm loạn, nếu đã muốn xây nhà, tại sao không xây cho tốt một chút?
Thế là, không chỉ một dãy nhà trong kế hoạch của Tống Mặc bị sửa thành biệt thự kiểu hai tầng, mà ngay cả phế tích của phủ lãnh chủ cũng bị địa tinh sửa sang lại, dự định trùng kiến thành một tòa nhà mang tính tiêu chí đủ để đại biểu Grilan tại đó.
Các chu nho không hổ là chủng loài thông minh nhất đại lục, mấy bức vẽ bên ngoài thành lũy Tống Mặc từng vẽ, bị những chu nho này phát hiện, lập tức liền đem đi cất như bảo vật quý hiếm, hiện tại địa tinh tuyên bố muốn xây dựng lại phủ lãnh chủ trên mặt đất Grilan, bọn họ lập tức lấy hình vẽ ra, cùng mấy lão địa tinh tiến hành một hệ liệt cải tạo với thành lũy trên giấy. Đợi khi hình vẽ thành phẩm được đưa cho Tống Mặc xem, Tống Mặc đã không biết nên nói gì nữa.
Y nên may mắn vì mình chỉ vẽ kiến trúc kiểu Âu, chứ không vẽ đền Athens và Tử Cấm Thành ra sao? Nhưng, có thể kim tự tháp sẽ càng phù hợp thẩm mỹ của địa tinh hơn…
“Cái này.” Tống Mặc xoa tay, nhìn địa tinh và chu nho tràn đầy trông mong, “Ta có thể hiểu nhiệt tình làm việc của các ngươi, cũng rất tán thưởng tinh thần cống hiến của các ngươi cho lãnh địa, nhưng, các ngươi có tính qua chưa, cái này phải tốn bao nhiêu tiền?”
“Chúng tôi tính qua rồi, đại khái năm mươi ngàn đồng kim tệ là có thể xong.”
Năm mươi ngàn?!
Tống Mặc xém chút ột con một cước, đá bay toàn bộ địa tinh và chu nho trước mặt. Xây nhà mà thôi, phải tốn năm mươi ngàn kim tệ, y kiếm chút tiền dễ lắm à?
Tống Mặc cong lưng, hai tay chia ra ấn lên vai địa tinh và chu nho, nghiêm túc nói: “Mills, Ayton, mùa đông vừa qua, nhà lãnh chủ cũng không có lương thực thừa…”
Địa tinh và chu nho nhìn nhau một cái, thực sự không nguyện ý từ bỏ kế hoạch xây dựng này, nhưng lãnh chủ đại nhân nếu đã mở miệng rồi…
Cả Tống Mặc và địa tinh chu nho đều không ngờ rằng, kế hoạch xây dựng phủ lãnh chủ, cuối cùng vẫn được vỗ bàn thông qua, chỉ là người vỗ bàn không phải Tống Mặc, mà là lão John.
“Lãnh chủ đại nhân, đây là mặt mũi.” Lão quản gia không cho phép nghi ngờ nói với Tống Mặc: “Huống hồ, tài chính của phủ lãnh chủ, hiện tại do tôi chi.”
Tống Mặc dự định giãy dụa lần cuối, “Ta muốn thu hồi chìa khóa tiểu kim khố trong tay ông!”
“Không thể.” Lão John nghiêm túc lắc đầu: “Đây là mệnh lệnh của lão lãnh chủ. Nếu muốn thu hồi chìa khóa, xin ngài để lão lãnh chủ ra nói với tôi.”
Tống Mặc: “…” Cha của y trên thế giới này đã an hưởng cực lạc rất nhiều năm, lẽ nào, vì muốn để ổng và lão John bàn chuyện, mà mình cũng phải đi chết?
Tống Mặc lúc này chỉ có một cảm giác: Quản gia, ông thật độc!
Lão John chỉnh cổ áo: Lãnh chủ đại nhân, ngài mới biết à?
Bất luận Tống Mặc giãy dụa thế nào, phản đối thế nào, thái độ của lão John từ đầu tới cuối vẫn cương quyết, việc trùng kiến phủ lãnh chủ, vẫn bắt đầu.
Tống Mặc nhìn Galland vận chuyển khoáng thạch và nguyên liệu tới, cầm túi kim tệ to đi, cảm thấy thế nào cũng ngứa mắt. Vì tránh ình làm ra hành vi không phúc hậu giữa đường cướp kim tệ về, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, mang đám người Johnson bắt đầu kế hoạch trồng khoai tây của y.
Trên thực tế, Rode đã đợi tới mất kiên nhẫn rồi. Nếu Tống Mặc còn không có hành động, hắn sẽ bắt đầu hoài nghi những gì Tống Mặc nói trước kia đều là lừa mình. Tuy dựa vào giao tình hiện tại với Tống Mặc, Rode sẽ không trở mặt, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc.
Nhìn một thửa ruộng đã chỉnh đốn, cùng khoai tây mọc mầm chất đống bên ruộng, hoài nghi trước đó của Rode đều biến mất. Nhưng lại có một nỗi lo khác. Không khỏi hỏi một câu: “Ngươi thật sự nắm chắc?”
“Tin ta đi.” Tống Mặc vừa chỉ huy các lãnh dân cắt lát khoai tây mọc mầm đem đi trồng, vừa nói: “Tại Grilan, tất cả đều có khả năng!”
“Được rồi.”
Gerrees đứng bên cạnh quan sát, hắn vẫn không hiểu, Tống Mặc rốt cuộc từ đâu biết được phương pháp trồng khoai tây.
Tống Mặc cởi áo khoác ngoài, đi vào trong ruộng, dự định thể nghiệm lạc thú trồng ruộng. Các lãnh dân xung quanh nhìn Tống Mặc hưng trí bừng bừng, có lòng khuyên can, nhưng rốt cuộc không mở miệng.
Bỏ đi, lãnh chủ đại nhân muốn làm thì làm đi.
Không qua mấy phút, Tống Mặc đã bắt đầu eo mỏi lưng đau, dựng thẳng người đấm đấm eo, công việc này quả thật không phải người bình thường có thể làm được. Người quanh năm ngồi phòng làm việc chỉ cần thể nghiệm một lần, sẽ biết có bao nhiêu khổ cực.
Nông dân bá bá, tuyệt đối hùng tráng uy võ!
Các lãnh dân nhìn bộ dáng nhe nanh múa vuốt của Tống Mặc, đều cười đầy thiện ý.
Đối với họ mà nói, lãnh chủ đại nhân vốn dĩ chính là một kỳ tích. Bọn họ đời đời sống tại Grilan, tổ tiên đều đói bụng, sống trong căn nhà thấp bé hư hại, mặc quần áo vá chằng vá đụp. Sức lao động họ bỏ ra không thua bất cứ ai, thậm chí còn nhiều hơn, họ đối với lương thực mình trồng còn tận tâm hơn cả con của mình, nhưng mỗi năm, vẫn ăn không đủ no.
Họ cho rằng cuộc sống thế này sẽ tiếp tục như vậy, cho tới khi họ nằm trong lòng đất như tổ tiên. Nhưng lãnh chủ đại nhân trẻ tuổi đã thay đổi tất cả.
Tống Mặc Grilan khiến bọn họ lần đầu được biết, ăn no là tư vị gì.
Đêm đó, mọi người vây quanh lửa trại, nhìn lãnh chủ đại nhân phân phát kim tệ cho các lãnh dân, gần như không thể tin nổi tất cả đều là sự thật. Tống Mặc không biết, những đồng kim tệ ít ỏi đến đáng thương đó, đều được các lãnh dân trân trọng cất đi, hơn nữa trịnh trọng nói với con cái của mình, cái này không phải là trời cao, cũng không phải thần Quang Minh, mà là lãnh chủ đại nhân ban cho.
Người Grilan cường hãn, và cũng biết cảm ơn.
Lãnh chủ đại nhân cho họ được ăn no, cho họ sống tiếp, hơn nữa sống với hy vọng thật tốt, họ nguyện ý dùng tất cả của mình, bao gồm cả sinh mạng, cống hiến cho người trẻ tuổi tên Tống Mặc Grilan kia.
Người không chữ tín không thể đứng thẳng.
Tống Mặc không phải người tốt về mặt ý nghĩa truyền thống, nhưng lại đặc biệt chú trọng lời hứa của mình, y hứa ọi người ăn no, mang tới cho người Grilan cuộc sống phú túc bậc trung, thì nhất định sẽ không tiếc nỗ lực đi theo hướng đó.
Người Grilan tuy không hiểu bậc trung có nghĩa là gì, nhưng lại biết, lãnh chủ đại nhân có thể cho họ ăn no, cho họ sống tốt, họ nguyện ý tin tưởng mỗi một câu của lãnh chủ đại nhân.
Hiện tại, lãnh chủ đại nhân nói trồng khoai tây, có thể cho ra sản lượng cao gấp mấy lần mạch, người Grilan, hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi trồng tất cả khoai tây rồi, các lãnh địa đứng thẳng lại, nhìn Tống Mặc cũng mồ hôi đầy mặt, tay đầy bùn đất, không biết ai dẫn đầu, mọi người cùng nâng Tống Mặc lên, ném cao, tiếng kêu giật mình của Tống Mặc bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô của mọi người: “Lãnh chủ đại nhân, vạn tuế!”
Lão John đứng không xa thấy cảnh này, dừng bước lại, trên mặt lộ ra nụ cười mang theo hoài niệm trong sự an ủi.
Grilan, đây mới là Grilan, Grilan chân chính.
“Cuối cùng cũng đi rồi.”
Vừa nói xong, đội ngũ phía trước đột nhiên dừng lại, Osafei đi đầu đội ngũ nâng hai vó trước lên, hí một tiếng riêng biệt thật vang, giọng nói của Hắc Viêm theo gió truyền tới, khiến Tống Mặc sững sờ tại chỗ.
“Tống Mặc Grilan, khi lần sau gặp mặt, ngươi sẽ trở thành một đóa hoa tươi nở rộ đẹp nhất trong vương đình của ta!”
Hoa tươi?
Ý gì đây?
Tống Mặc vẫn chưa hiểu ra, còn sắc mặt Rhys thì đã đen thui. Hắc Viêm rõ ràng là cố ý, từ sau hôm nay, lời này của Hắc Viêm, sẽ lập tức được lan truyền rộng rãi, tới khắp đại lục Quang Minh.
Tống Mặc chép miệng, nhìn Hắc Viêm đi xa, lại liếc Rhys sắc mặt khó coi, sờ cằm, cái này, lẽ nào là, “Cầu hôn?”
Rhys cúi đầu nhìn Tống Mặc, mắt phóng hung quang, “Ngươi hỏi ta?”
“Đương nhiên. Đều là phi nhân loại, các ngươi nhất định càng có chung tiếng nói.”
“… Ta thích ngươi, ngươi biết không?”
“Biết chứ.” Tống Mặc nhìn Rhys kỳ quái, “Sao ngươi đột nhiên lại nói cái này?”
Rhys bất đắc dĩ thở dài, ôm Tống Mặc vào lòng, trán kề trán, “Tống Mặc Grilan, ta muốn moi tim ra cho ngươi xem thử, ta rốt cuộc thích ngươi cỡ nào.”
“Moi tim?” Tống Mặc cười híp mắt cọ cọ trán Rhys, “Tuy rằng ngay cả pháo cũng không nổ chết được ngươi, moi tim ra có lẽ cũng không chết được, nhưng ta không thích cảnh tượng máu chảy đầm đìa, thôi miễn đi.”
Khóe môi Rhys giật giật, thật muốn bóp chết y, nhưng thật sự là hạ thủ không được!
Tống Mặc thấy Rhys cắn môi không nói, đột nhiên thò tay nâng mặt Rhys, hôn chóc hai cái vào hai bên má Rhys, sau đó liếm liếm môi, lại hôn một cái vào môi Rhys, môi và môi chỉ đơn giản chạm nhau, nhưng lại như mang theo một khí tức ngọt ngào.
Hôn xong rồi, Tống Mặc gãi đầu, “Đây là phần thưởng.” Ông quả nhiên không có giới hạn, hôn nam nhân hôn nhanh chóng như thế, còn cảm thấy mùi vị không tồi…
Rhys che môi vừa bị hôn, trợn to mắt, rặng đỏ từ chóp tai bắt đầu lan tràn từng chút. Tống Mặc nhìn mà cũng phải thấy lạ, chỉ là hôn vài cái mà thôi, tới mức này sao? Tên này bình thường trêu đùa mình là giả thôi sao?
“Rhys, ngươi sao vậy?” Tống Mặc vỗ gương mặt đã hơi nóng của Rhys, “Lẽ nào…” xấu hổ sao?
Đại thần xuyên việt, quả thật là quá thần kỳ mà!
Mặt Rhys càng lúc càng đỏ, cuối cùng dứt khoát vạch một đạo phù văn đen, cuồng phong nổi lên, thoáng chốc biến mất tăm. Tống Mặc đứng tại chỗ, thổi một lọn tóc đen vướng trên trán, đột nhiên quay đầu lại nói với lão quản gia John đã tiến vào trạng thái hóa đá từ hồi nãy: “Quản gia, chuyện này, ông thấy thế nào?”
“…”
“Bị sờ tiểu đệ đệ sẽ xấu hổ, nhưng chỉ là hôn vài cái, cần đỏ mặt sao?”
“…”
“Quản gia, sao không nói gì?”
“…”
Quản gia đang hóa đá, lúc này trong đầu chỉ còn vang vọng một câu nói, bị sờ tiểu đệ đệ, bị sờ tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ… hạ thủ là ai, bị sờ là ai?! Chủ động hay là bị động? Điều này rất quan trọng!
Rhys vừa rồi biến mất theo gió lại đột nhiên như một cơn gió chạy về, ôm ngang Tống Mặc lên, mặt không đỏ tim không đập, so với kẻ mới chạy đi vừa rồi, quả thật cứ như hai người, “Thân ái, vừa rồi là ta không đúng, hiếm khi ngươi chủ động như thế, sao ta có thể không đáp lại.”
“Đáp lại?”
“Đúng.” Rhys hôn trán Tống Mặc một cái, “Trước kia ngươi cũng đáp ứng rồi, sau khi thành ngầm xây xong, thì sẽ cho ta lên giường của ngươi, chọn ngày không bằng đụng ngày, dứt khoát hôm nay luôn đi.”
Nói xong, ôm Tống Mặc bước nhanh đi.
Quản gia đang hóa đá tiếp tục hóa đá, chỉ là lời vang vọng trong đầu, từ tiểu đệ đệ, đổi thành lên__ giường.
Tạm thời không bàn chủng loại, lãnh chủ đại nhân tương lai là một giống đực… lão quản gia John lại lần nữa xác định, ông hoàn toàn không còn mặt mũi nào đi gặp lão lãnh chủ và những vị tổ tiên của nhà Grilan…
Lão quản gia đang dự định moi khăn tay ra lau nước mắt, sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại nhìn, các hán tử Grilan cũng hóa đá, đã bị một đám mía bao vây. Mía cao hơn hai mét, xếp hàng chỉnh tề, đem từng hán tử quất bay lên trời, chạy trốn vô dụng, phản kháng vô dụng, mọi người đều được thể nghiệm một phen khoái cảm phiêu đãng thiên thu!
Giờ đợi mọi người đều bị quất bay rồi mới đi thu thập tàn cục, hay là lập tức triệu tập nhân thủ đi cứu người?
Quản gia đang do dự bất định, phía trước lại truyền tới một hồi súng, Tống Mặc đang cầm súng lục đã được anh em người lùn cải tạo, đuổi theo sau lưng Rhys, nã từng phát cho Rhys chạy nhảy loi choi.
Địa tinh và chu nho bị tiếng súng thu hút tới, bắt đầu vây xem lãnh chủ phát điên, còn thỉnh thoảng giơ cao hai tay, hô hào trợ uy cho lãnh chủ. Các bộ xương chu nho không vây coi Tống Mặc, ngược lại vây lão John, cấp thiết biểu đạt tâm tình kích động của chúng, “Đại nhân, giúp chủ nhân, bắn một phát!”
Phiên dịch lại chính là: Quản gia đại nhân, vì giúp đỡ chủ nhân tiêu diệt tên kia, để chúng tôi bắn một phát!
Lão quản gia John đứng tại chỗ, tay cầm trường kiếm, tràn đầy xung động muốn dùng kiếm đâm chết chính mình.
Giờ này phút này, ông nhớ tới một câu danh ngôn của lãnh chủ đại nhân: Cuộc sống này thật không dễ qua…
Cuối cùng, Tống Mặc đuổi mệt rồi, bị Rhys nhắm đúng cơ hội ôm lên, bịt miệng. Tuy không đạt được ý nguyện leo lên giường, nhưng tâm tình của Rhys Myers, vẫn vui vẻ lâng lâng tận trời.
“Thân ái, ngươi quả nhiên thích ta mà.”
Tống Mặc nhìn Rhys, lại nhìn súng trong tay, nửa ngày không nói.
Thời gian tiếp đó, Grilan hồi phục bình tĩnh. Mía vẫn thỉnh thoảng tổ đội quất người, phát động đột kích, các lãnh dân tích lũy được kinh nghiệm thực chiến phong phú trong lúc đấu trí đấu dũng với mía, công việc trùng kiến mặt đất của Grilan bắt đầu có bước tiến lớn.
Kế hoạch gốc của Tống Mặc lại lần nữa bị nhiệt tình công tác của mọi người làm loạn, nếu đã muốn xây nhà, tại sao không xây cho tốt một chút?
Thế là, không chỉ một dãy nhà trong kế hoạch của Tống Mặc bị sửa thành biệt thự kiểu hai tầng, mà ngay cả phế tích của phủ lãnh chủ cũng bị địa tinh sửa sang lại, dự định trùng kiến thành một tòa nhà mang tính tiêu chí đủ để đại biểu Grilan tại đó.
Các chu nho không hổ là chủng loài thông minh nhất đại lục, mấy bức vẽ bên ngoài thành lũy Tống Mặc từng vẽ, bị những chu nho này phát hiện, lập tức liền đem đi cất như bảo vật quý hiếm, hiện tại địa tinh tuyên bố muốn xây dựng lại phủ lãnh chủ trên mặt đất Grilan, bọn họ lập tức lấy hình vẽ ra, cùng mấy lão địa tinh tiến hành một hệ liệt cải tạo với thành lũy trên giấy. Đợi khi hình vẽ thành phẩm được đưa cho Tống Mặc xem, Tống Mặc đã không biết nên nói gì nữa.
Y nên may mắn vì mình chỉ vẽ kiến trúc kiểu Âu, chứ không vẽ đền Athens và Tử Cấm Thành ra sao? Nhưng, có thể kim tự tháp sẽ càng phù hợp thẩm mỹ của địa tinh hơn…
“Cái này.” Tống Mặc xoa tay, nhìn địa tinh và chu nho tràn đầy trông mong, “Ta có thể hiểu nhiệt tình làm việc của các ngươi, cũng rất tán thưởng tinh thần cống hiến của các ngươi cho lãnh địa, nhưng, các ngươi có tính qua chưa, cái này phải tốn bao nhiêu tiền?”
“Chúng tôi tính qua rồi, đại khái năm mươi ngàn đồng kim tệ là có thể xong.”
Năm mươi ngàn?!
Tống Mặc xém chút ột con một cước, đá bay toàn bộ địa tinh và chu nho trước mặt. Xây nhà mà thôi, phải tốn năm mươi ngàn kim tệ, y kiếm chút tiền dễ lắm à?
Tống Mặc cong lưng, hai tay chia ra ấn lên vai địa tinh và chu nho, nghiêm túc nói: “Mills, Ayton, mùa đông vừa qua, nhà lãnh chủ cũng không có lương thực thừa…”
Địa tinh và chu nho nhìn nhau một cái, thực sự không nguyện ý từ bỏ kế hoạch xây dựng này, nhưng lãnh chủ đại nhân nếu đã mở miệng rồi…
Cả Tống Mặc và địa tinh chu nho đều không ngờ rằng, kế hoạch xây dựng phủ lãnh chủ, cuối cùng vẫn được vỗ bàn thông qua, chỉ là người vỗ bàn không phải Tống Mặc, mà là lão John.
“Lãnh chủ đại nhân, đây là mặt mũi.” Lão quản gia không cho phép nghi ngờ nói với Tống Mặc: “Huống hồ, tài chính của phủ lãnh chủ, hiện tại do tôi chi.”
Tống Mặc dự định giãy dụa lần cuối, “Ta muốn thu hồi chìa khóa tiểu kim khố trong tay ông!”
“Không thể.” Lão John nghiêm túc lắc đầu: “Đây là mệnh lệnh của lão lãnh chủ. Nếu muốn thu hồi chìa khóa, xin ngài để lão lãnh chủ ra nói với tôi.”
Tống Mặc: “…” Cha của y trên thế giới này đã an hưởng cực lạc rất nhiều năm, lẽ nào, vì muốn để ổng và lão John bàn chuyện, mà mình cũng phải đi chết?
Tống Mặc lúc này chỉ có một cảm giác: Quản gia, ông thật độc!
Lão John chỉnh cổ áo: Lãnh chủ đại nhân, ngài mới biết à?
Bất luận Tống Mặc giãy dụa thế nào, phản đối thế nào, thái độ của lão John từ đầu tới cuối vẫn cương quyết, việc trùng kiến phủ lãnh chủ, vẫn bắt đầu.
Tống Mặc nhìn Galland vận chuyển khoáng thạch và nguyên liệu tới, cầm túi kim tệ to đi, cảm thấy thế nào cũng ngứa mắt. Vì tránh ình làm ra hành vi không phúc hậu giữa đường cướp kim tệ về, dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, mang đám người Johnson bắt đầu kế hoạch trồng khoai tây của y.
Trên thực tế, Rode đã đợi tới mất kiên nhẫn rồi. Nếu Tống Mặc còn không có hành động, hắn sẽ bắt đầu hoài nghi những gì Tống Mặc nói trước kia đều là lừa mình. Tuy dựa vào giao tình hiện tại với Tống Mặc, Rode sẽ không trở mặt, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc.
Nhìn một thửa ruộng đã chỉnh đốn, cùng khoai tây mọc mầm chất đống bên ruộng, hoài nghi trước đó của Rode đều biến mất. Nhưng lại có một nỗi lo khác. Không khỏi hỏi một câu: “Ngươi thật sự nắm chắc?”
“Tin ta đi.” Tống Mặc vừa chỉ huy các lãnh dân cắt lát khoai tây mọc mầm đem đi trồng, vừa nói: “Tại Grilan, tất cả đều có khả năng!”
“Được rồi.”
Gerrees đứng bên cạnh quan sát, hắn vẫn không hiểu, Tống Mặc rốt cuộc từ đâu biết được phương pháp trồng khoai tây.
Tống Mặc cởi áo khoác ngoài, đi vào trong ruộng, dự định thể nghiệm lạc thú trồng ruộng. Các lãnh dân xung quanh nhìn Tống Mặc hưng trí bừng bừng, có lòng khuyên can, nhưng rốt cuộc không mở miệng.
Bỏ đi, lãnh chủ đại nhân muốn làm thì làm đi.
Không qua mấy phút, Tống Mặc đã bắt đầu eo mỏi lưng đau, dựng thẳng người đấm đấm eo, công việc này quả thật không phải người bình thường có thể làm được. Người quanh năm ngồi phòng làm việc chỉ cần thể nghiệm một lần, sẽ biết có bao nhiêu khổ cực.
Nông dân bá bá, tuyệt đối hùng tráng uy võ!
Các lãnh dân nhìn bộ dáng nhe nanh múa vuốt của Tống Mặc, đều cười đầy thiện ý.
Đối với họ mà nói, lãnh chủ đại nhân vốn dĩ chính là một kỳ tích. Bọn họ đời đời sống tại Grilan, tổ tiên đều đói bụng, sống trong căn nhà thấp bé hư hại, mặc quần áo vá chằng vá đụp. Sức lao động họ bỏ ra không thua bất cứ ai, thậm chí còn nhiều hơn, họ đối với lương thực mình trồng còn tận tâm hơn cả con của mình, nhưng mỗi năm, vẫn ăn không đủ no.
Họ cho rằng cuộc sống thế này sẽ tiếp tục như vậy, cho tới khi họ nằm trong lòng đất như tổ tiên. Nhưng lãnh chủ đại nhân trẻ tuổi đã thay đổi tất cả.
Tống Mặc Grilan khiến bọn họ lần đầu được biết, ăn no là tư vị gì.
Đêm đó, mọi người vây quanh lửa trại, nhìn lãnh chủ đại nhân phân phát kim tệ cho các lãnh dân, gần như không thể tin nổi tất cả đều là sự thật. Tống Mặc không biết, những đồng kim tệ ít ỏi đến đáng thương đó, đều được các lãnh dân trân trọng cất đi, hơn nữa trịnh trọng nói với con cái của mình, cái này không phải là trời cao, cũng không phải thần Quang Minh, mà là lãnh chủ đại nhân ban cho.
Người Grilan cường hãn, và cũng biết cảm ơn.
Lãnh chủ đại nhân cho họ được ăn no, cho họ sống tiếp, hơn nữa sống với hy vọng thật tốt, họ nguyện ý dùng tất cả của mình, bao gồm cả sinh mạng, cống hiến cho người trẻ tuổi tên Tống Mặc Grilan kia.
Người không chữ tín không thể đứng thẳng.
Tống Mặc không phải người tốt về mặt ý nghĩa truyền thống, nhưng lại đặc biệt chú trọng lời hứa của mình, y hứa ọi người ăn no, mang tới cho người Grilan cuộc sống phú túc bậc trung, thì nhất định sẽ không tiếc nỗ lực đi theo hướng đó.
Người Grilan tuy không hiểu bậc trung có nghĩa là gì, nhưng lại biết, lãnh chủ đại nhân có thể cho họ ăn no, cho họ sống tốt, họ nguyện ý tin tưởng mỗi một câu của lãnh chủ đại nhân.
Hiện tại, lãnh chủ đại nhân nói trồng khoai tây, có thể cho ra sản lượng cao gấp mấy lần mạch, người Grilan, hoàn toàn tin tưởng.
Sau khi trồng tất cả khoai tây rồi, các lãnh địa đứng thẳng lại, nhìn Tống Mặc cũng mồ hôi đầy mặt, tay đầy bùn đất, không biết ai dẫn đầu, mọi người cùng nâng Tống Mặc lên, ném cao, tiếng kêu giật mình của Tống Mặc bị nhấn chìm trong tiếng hoan hô của mọi người: “Lãnh chủ đại nhân, vạn tuế!”
Lão John đứng không xa thấy cảnh này, dừng bước lại, trên mặt lộ ra nụ cười mang theo hoài niệm trong sự an ủi.
Grilan, đây mới là Grilan, Grilan chân chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.