Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 11: Lãnh chủ phiền phức quấn thân

Lai Tự Viễn Phương

28/06/2016

Có một câu nói rất hay, không có khó khăn phải tiến bộ, có khó khăn khắc phục khó khăn cũng phải tiến bộ! Em gái xinh đẹp ngay trước mắt, lâm trận thoái lui thì không phải nam nhân!

Trong tiếng cổ vũ và tiếng cười của mọi người, Tống Mặc ôm ngang cô nương tóc nâu lên, quay đầu, nhướng mắt với các nam nhân bên đống lửa, muốn xem trò của ông? Không có cửa đâu!

Tiếng cười của các nam nhân càng vang.

Tống Mặc ôm cô nương bước nhanh vào phủ lãnh chủ, ném tiếng cười lại sau lưng. Cô nương nhu thuận nằm trong lòng Tống Mặc, hai tay ôm cổ Tống Mặc, đầu dựa lên vai y, mắt nhắm lại, khóe môi cong lên nụ cười thần bí.

Tống Mặc đi một đoạn, ước tính trọng lượng trong lòng, thầm nói, đừng thấy cô nương này vóc dáng không cao, trọng lượng này, thực sự không nhẹ.

Cắn chặt răng, vì thoát khỏi cuộc sống bi thảm tương thân tương ái với ngũ chỉ cô nương, liều thôi!

Trong phủ lãnh chủ, các địa tinh đang ăn cơm tối. Thịt ngựa Anne đưa tới đã được phân chia, mỗi địa tinh đều được một miếng thịt lớn cỡ ngón cái, lương thực chính là bánh mì nướng, ngoài ra thêm mấy lá xà lách.

Bữa cơm tối này không phong phú, thậm chí có hơi mộc mạc, nhưng các địa tinh lại ăn rất vui vẻ. Thôn trưởng địa tinh và mấy trưởng lão vừa ăn vừa mở hội nhỏ. Nếu đã tuyên thệ trung thành với lãnh chủ Grilan, bọn chúng nhất định phải có biểu hiện, chứng minh mình hữu dụng, không ai vui vẻ nuôi dưỡng một đám địa tinh chỉ ăn suông không làm việc, nhưng bản lĩnh đắc thủ duy nhất của chúng, lại sẽ mang tới phiền phức cho Tống Mặc.

Các lão địa tinh ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, ai cũng không dám nói tuyệt đối có thể làm không chút sơ suất. Cuối cùng, thôn trưởng địa tinh ho nhẹ một tiếng, nói: “Chuyện này, nên hỏi ý của lãnh chủ trước rồi hãy quyết.”

Nghĩ tới hậu quả có thể gặp nếu tạo phiền phức cho Tống Mặc, tất cả địa tinh đều run rẩy sợ hãi. Nhân loại hung tàn đó, tuyệt đối sẽ đem chúng lột da bỏ nồi!

Sau khi Tống Mặc về tới phủ lãnh chủ, ôm Rhys đi thẳng lên phòng ngủ ở lầu hai, không chạm mặt các địa tinh, nhưng các địa tinh trong đại thính tầng một vẫn cảm giác được một khí tức bất thiện, rất nhanh, khí tức này lại biến mất. Các địa tinh nhìn nhau, lỗi giác sao?

Mấy địa tinh tuổi già nhíu chặt mày, khí tức này, khiến chúng không rét mà run.

Vào phòng ngủ, Tống Mặc đặt cô nương xuống, vừa quay người đóng cửa xong, thân thể đột nhiên bay lên, em gái xinh đẹp mềm mại vừa rồi còn là chim nhỏ nép vào lòng người, đột nhiên lắc người biến thân, trở thành nữ kim cương bạo lực sức mạnh to lớn, ôm y lên rồi ném lên giường, khuỵu một gối bên mép giường, hai tay chống hai bên thân thể y, từ cao nhìn xuống, hai mắt màu biển xanh sáng lên kinh người trong bóng tối.

Tống Mặc hoàn toàn ngốc lăng.

Tình huống gì đây? Em gái này có phải quá mức ‘nhiệt tình’ hay không?

“Cái này…” Tống Mặc cứng đờ bạnh môi, dùng cùi chỏ nhích người ra sau, “Ta nghĩ, chúng ta có phải tiến triển hơi nhanh không? Có cần uống chút gì đó trước, tìm hiểu nhau một chút không?”

“Tìm hiểu nhau một chút?”

Rhys ngồi quỳ trên đùi Tống Mặc, một tay kéo dây lụa cột tóc, nắm hai cổ tay Tống Mặc, cột lên đỉnh đầu y, cúi người xuống, ngón tay trắng nõn lướt qua mũi Tống Mặc, vẽ theo đôi môi y, “Ngươi muốn tìm hiểu cái gì ở ta chứ?” Rhys thấp giọng nói, như gần như xa nhẹ chạm vào môi Tống Mặc, “Tống Mặc Grilan?”

Tống Mặc dù có trì độn, cũng phát giác chuyện này không bình thường, cô nương này không phải muốn chơi SM chứ? Không được, tuyệt đối không thể!

“Buông ta ra! Ngươi rốt cuộc là ai?!”

“Xuỵt…”

Rhys nhẹ liếm môi trên của Tống Mặc, đầu lưỡi len vào khe hở giữa môi, “Đừng khẩn trương, ngươi không phải muốn hiểu rõ ta sao?”

Rhys ngẩng đầu, nhẹ cười, khi nụ cười trên mặt không ngừng sâu thêm, đường nét cũng bắt đầu trở nên sâu sắc, mềm mại xinh đẹp của nữ tính dần bị tuấn mỹ thon dài của nam tính thay thế, cánh tay đè lên người Tống Mặc, vẫn trắng nõn, nhưng không còn nhỏ nhắn thuộc về nữ tính, mà là một cánh tay nam nhân không hơn không kém.

Mắt Tống Mặc trừng muốn lọt tròng, người sống biến hình!

Không đúng, theo như tình huống hiện tại thì, tên này, còn là người sao?

Tống Mặc chưa từng hối hận như bây giờ, vốn cho rằng ôm về một đóa hoa giải ngữ, ai biết lại là một đóa hoa ăn thịt người giả dạng!



Tóm lại, trả thuần tình của y lại đây!

Rhys tựa hồ chê Tống Mặc còn chưa bị đả kích triệt để, liền kéo banh cổ áo Tống Mặc, liếm hầu kết của y, “Không cần lo lắng, ta sẽ cho ngươi rất thoải mái…”

Tóm lại, chính vì như vậy y mới lo lắng!

Áo trên của Tống Mặc đã bị cởi hết ra, tay Rhys từ xương quai xanh trượt tới lồng ngực, xuống tiếp rồi dừng lại trên bụng nhỏ mềm mại, móng tay sắc bén nhẹ rạch, với trình độ sắc bén của cái vuốt này, muốn chọc vài lỗ trên người y, tuyệt đối không thành vấn đề. Tống Mặc không khỏi rùng mình, bị dọa.

“Tại sao?” Cổ họng Tống Mặc khàn đi, “Tại sao lại tìm ta?!” Y không đẹp trai tới mức thảm tuyệt làm người thần cùng căm phẫn đi? Kim tệ và lương thực cướp được cũng không đủ để người khác tới mưu tài hại mạng mà?

“Ngươi rất thú vị.”

“Thú vị?”

“Đúng.” Rhys nhẹ cười một tiếng, “Bị sét đánh rồi, nhưng lại không chết, lẽ nào không thú vị sao? Bỏ đi, hiện tại nó không quan trọng.” Rhys kéo tay Tống Mặc, cắn lên ngón tay y, “Nên làm chút chuyện vui vẻ trước đã.”

Nhìn mỹ nhân lại lần nữa đè lên mình, Tống Mặc muốn khóc, cổ nhân thường nói, trên đầu chữ sắc có một con dao, y tốt lắm, tự mình vác dao về nhà, sau đó gác lên cổ luôn.

Khi Tống Mặc sắp trở thành con cá bị đặt lên thớt, một mũi tên đột nhiên bắn vào từ cửa sổ, xẹt qua mặt Rhys, ghim vào cột giường.

Ngón tay Rhys lướt qua mặt, trên ngón tay trắng tuyết, để lại một vệt máu rõ ràng.

“Rhys Myers!” Giọng nói lạnh như nước vang lên trong bóng tối, “Đại lục Quang Minh không phải nơi ngươi nên ở lại!”

Gió thổi rèm cửa sổ, tinh linh tóc vàng đứng ngược trăng, tay cầm trường cung, mặt đầy hàn băng đứng trước cửa rổ, dùng mũi tên nhắm vào tim Rhys Myers.

Nhìn thấy Gerrees, Tống Mặc xém chút cảm động tới nước mắt tung bay, y xin thề, từ nay về sau nếu còn có tinh linh leo lên tường, y tuyệt đối sẽ không hạ lệnh phập phập họ nữa, y sẽ tự động chém bể một miếng tường, tiện cho họ leo lên!

“Anh hùng, cứu mạng với!”

Tống Mặc không la lên còn tốt, la xong rồi, sắc mặt Gerrees đột nhiên biến đổi, không còn dùng mũi tên chỉ vào Rhys Myers, mà trực tiếp nhắm vào đầu Tống Mặc, Tống Mặc lại lần nữa ngốc lăng.

Lẽ nào la cứu mạng cũng là sai sao?

Rõ ràng, tinh linh đối với Tống Mặc dám xé y phục hắn, oán hận cực sâu.

“Gerrees, ngươi còn đang lần chần cái gì?”

Bod nhảy lên cửa sổ, vỗ vai Gerrees một cái, tiếp theo kéo trường cung, nhắm vào Rhys Myers.

Cục diện hễ chạm là bùng lên.

Tống Mặc muốn khóc, y cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.

Bị các em gái liếc mắt nhiều năm, trạch ở nhà chơi game bốn năm, cuối cùng cho rằng ông trời đã mở mắt, có thể khai trai rồi, lại phát hiện, em gái mang về nhà lại là nam nhân, hơn nữa nam nhân thân phận bất minh, bị tinh linh truy sát!

Vốn cho rằng tinh linh là chủ trương chính nghĩa, nhưng không ngờ, người ta là đám người không phân xanh đỏ đen trắng.

Trên đời này, còn ai xui xẻo hơn y không?



Cuối cùng mới từ nghèo mạt thăng cấp lên hộ mới phất, còn chưa được một ngày đâu, đã phải nói bye bye với kim tệ của y rồi…

Khi Tống Mặc gần như tuyệt vọng, dưới giường đột nhiên truyền tới một chuỗi lạo xạo.

“Chuyện gì vậy?”

Gerrees và Bod cũng nghe thấy tiếng động, đồng thời nhíu mày.

Một địa tinh bò ra khỏi gầm giường, thấy tình cảnh trong phòng, kêu thét lên một tiếng, rồi lại chui vào.

Tống Mặc chớp chớp mắt, không đợi y phản ứng lại, một tiếng rầm, giường lớn bốn trụ đột nhiên sập xuống, mang luôn cả Tống Mặc và Rhys trên giường cũng rớt theo.

Thứ còn lại trước mặt hai tinh linh chỉ có mặt sàn bị đào ra một cái động lớn.

“Gerrees, chuyện gì vậy?”

“Ngươi hỏi ta?”

“Đương nhiên.”

“Không biết.”

“…”

Hai tinh linh đi tới nhìn lỗ, phía dưới, một đám địa tinh đã vây quanh Tống Mặc, kéo y xuống giường, chui vào một cái động khác. Mà Rhys thì lại bị bỏ ở đó, các địa tinh từ khi nhìn thấy hắn đã tràn đầy cảnh giác, thậm chí có thể nói là địch ý.

Chủng loại có thể khiến địa tinh chán ghét như thế, cả đại lục, ít tới có thể đếm.

“Đừng bận tâm nhân loại đó.” Bod quay đầu, nói với Gerrees: “Muốn giết chết nhân loại đó, cơ hội rất nhiều.”

“Ta biết.”

Gerrees mặt không biểu tình gật đầu.

Rhys nhìn hai tinh linh nhảy xuống từ lầu hai, giơ tay phải lên, vạch ra một hàng ký hiệu uốn khúc, một cơn gió màu đen cuốn lấy tay hắn, sau khi gió đen biến mất, một trường cung có hoa văn màu vàng bao quanh xuất hiện trong tay hắn.

“Tinh linh, sinh vật ta ghét nhất.”

Khi lãnh chủ Grilan đang nhếch nhách chạy trốn trong phủ lãnh chủ của mình, tổng đốc Panvi của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, đang cảm thấy nghi hoặc vì tin tức đội trưởng tuần tra biên cảnh Gilles Nath đưa về.

Trên bàn Panvi bày mấy mũi nỏ tiễn, những thứ này lấy xuống từ người kỵ sĩ và chiến mã. Những mũi tên này ngắn hơn mũi tên cường cung dùng một đoạn, cũng không có lông vũ ở đuôi, rất khó tưởng tượng, sẽ có uy lực lớn như thế, có thể bắn xuyên khôi giáp trên người kỵ sĩ.

Cách nói của Gilles Nath càng khó tin, hắn nói, trong tay người đánh bại họ có một cây cung kỳ lạ, có thể bắn một lần mười mũi tên, hơn nữa có thể bắn liên tục không ngừng trong thời gian ngắn.

Nếu chỉ có một mình Gilles Nath nói thế, Panvi sẽ cho rằng đây là cái cớ hắn soạn ra để che lắp chuyện mình bị một đám nông phu đánh bại, nhưng tất cả các kỵ sĩ trở về đều nói thế, thì Panvi không thể không tin.

Nếu đám người đó thật sự tới từ Grilan, nếu lão Julien của Angris có loại vũ khí này…

Chân mày Panvi nhíu chặt, mấy lần cầm bút lên, cuối cùng vẫn buông xuống, trước khi báo cáo cho quốc vương, hắn phải tận mắt chứng thực những gì Gilles và đội viên tuần tra của hắn nói đều là thật.

“Người đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook