Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 20: Lửa lớn ở phủ tổng đốc.

Lai Tự Viễn Phương

28/06/2016

Ôm rồi sẽ ma sát, ma sát sẽ sinh nhiệt.

Thân là một nam thanh niên khỏe mạnh phát dục hoàn thiện, có chút chuyện, không phải Tống Mặc muốn khống chế thì có thể khống chế.

Thế là, Tống Mặc rất kém cỏi đã đó đó rồi. Đáng an ủi là, Gerrees cũng vậy.

Trầm mặc, trầm mặc rất lâu.

“Buông ra, xuống.”

Giọng nói lạnh băng băng của Gerrees, giống như truyền ra từ địa ngục. Tống Mặc bị đông lạnh run rẩy, nhưng vẫn kiên trì không buông tay, hiện tại buông tay, phải chết không cần nghi ngờ.

Gerrees thấy Tống Mặc không chút động đậy, dứt khoát tự động thủ, nắm eo Tống Mặc, muốn ‘lột’ y khỏi người mình. Tống Mặc như con bạch tuột ôm càng chặt hơn. Gerrees lại lột, Tống Mặc lại ôm, Gerrees tiếp tục lột, Tống Mặc gần như muốn dính luôn vào Gerrees vĩnh thế không phân.

Gerrees mệt đổ đầy mồ hôi, Tống Mặc vẫn ôm chặt cứng.

“Hiện tại buông ra, ta không đánh ngươi.” Gerrees giữ gáy Tống Mặc, kéo mạnh đầu y lên, nhìn vào hai mắt Tống Mặc, “Nếu không, ta sẽ giết ngươi.”

Một ngọn dùi băng sắc bén để lên lưng Tống Mặc. Hắn sẽ cho nhân loại này biết, cho dù không có cung, tinh linh cũng có thể giết người. Hơn nữa nhanh chóng gọn ghẽ.

“Ngươi bảo đảm?”

“Ta bảo đảm?”

“Vậy ngươi thề đi, nếu nuốt lời, thì cả đời không được!”

Bất kể là chủng loại này, đối với nam nhân, còn có lời thề nào ác độc hơn nữa chứ? Ít nhất Tống Mặc nghĩ không ra, nếu có người muốn Tống Mặc thề như vậy, y tuyệt đối sẽ diệt kẻ đó trước.

Nhưng tình huống hiện tại, Gerrees cho dù chỉ một giây cũng không thể chịu đựng Tống Mặc lại dính trên người mình. Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta thề.”

Tống Mặc lúc này mới trượt xuống người Gerrees, không thể tránh khỏi chạm vào bộ vị hơi lúng túng nào đó.

Tống Mặc sờ sờ mũi, thì ra bộ vị nào đó của tinh linh không phải bài trí, còn có công năng thực tế. Người chim mà biết, trăm phần trăm sẽ ngưỡng mộ ghen tỵ chết.

Rất lâu, Gerrees không nói lời nào kéo quần lên, thắt dây lưng, đeo ống tiễn, đột nhiên không chút dự báo kéo trường cung nhắm tiễn vào Tống Mặc!

Biến cố xảy ra chỉ trong chớp mắt, Tống Mặc căn bản không kịp phản ứng, đã bị nhắm vào giữa mày.

“Gerrees, lẽ nào ngươi muốn vi phạm lời thề của mình sao?”

Tống Mặc nhìn như trấn định, thật ra tim đang gõ trống, vạn nhất tinh linh này dù có mất tính phúc nam nhân, cũng phải chọc lỗ trên đầu y, vậy thì thật là làm trò cười.

Kết quả chứng minh, cho dù là tinh linh, cũng không thể nào bỏ lơ vấn đề quan trọng không thua gì tính mạng đối với nam nhân. Trường cung được thu lại, Tống Mặc thở ra một hơi.

Gerrees tựa hồ không cam lòng cứ thế bỏ qua cho tên gây họa, đột nhiên nâng cằm Tống Mặc, đính một chiếc lá xanh nhỏ dài giữa tóc Tống Mặc, con mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm hai mắt Tống Mặc, như muốn nhìn sâu vào linh hồn y, “Lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau, ngươi sẽ không may mắn như thế nữa!”

Nói xong, tinh linh tóc vàng nhẹ nhàng nhảy khỏi cửa sổ, nhảy lên tường vây, quay đầu lại nhìn Tống Mặc, gió thổi tóc vàng của hắn, làm nhòe biểu tình của hắn, trong thoáng chốc Tống Mặc chớp mắt, Gerrees đã biến mất tăm.

Tống Mặc gỡ chiếc lá xuống, nhìn gân lá màu vàng, híp mắt lại, một trong những chuẩn tắc nhân sinh của y: Dám tát má trái của y một cái, thì y đánh cho kẻ đó bán thân bất toại! Y sớm muộn gì cũng sẽ cho tinh linh đó biết, mã vương gia tại sao có ba con mắt!

Tính toán thời gian, khoáng thạch của người lùn sắp tới rồi thì phải?

Tống Mặc vừa nghĩ, vừa mở cửa phòng, thấy lão John xém chút ngã xuống, đầu đen thui.

“Quản gia, ông làm gì ở đây?”

“Không có gì.” Lão John làm như không có gì đứng lên, nghiêng người nhìn vào trong phòng, tinh linh đó đâu?

“Đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Đúng.”



“Tại sao?”

“Vết thương khỏi rồi, đương nhiên phải đi.” Tống Mặc kỳ quái nhìn lão John, “Lẽ nào, ông muốn bảo hắn ở lại đây cả đời?”

Đầu lão John lập tức lắc như trống bỏi.

Đùa à, đi càng tốt, đi rồi thật tốt, tốt nhất là đi luôn đừng trở về nữa!

Nhưng, tinh linh cứ đi như thế, không phải đã chứng minh lãnh chủ không có mị lực sao?! Quả thật là sỉ nhục của nhà Grilan!

Lão John xoắn xuýt.

Thấy Tống Mặc và Gerrees ôm nhau không chỉ có mình lão John, thị nữ và các nô bộc bị lão John đuổi đi, trước giờ không có ý thức bảo mật. Ngày hôm sau khi Gerrees đi rồi, một lời đồn về mối quan hệ bất chính, bắt đầu lan truyền trong lãnh địa.

“Có nghe chưa?”

“Cái gì?”

“Lãnh chủ và một tinh linh, vầy vầy?” Ngón cái móc móc, thuận tiện cho đối phương ánh mắt ‘ngươi hiểu mà’.

“Trời ạ, tinh linh đều là người có tiền. Chúng ta cuối cùng cũng sắp có một lãnh chủ phu nhân có tiền rồi sao?”

“Không, nghe nói là nam tinh linh.”

“Nam?”

“Nam.”

“Nam nữ đều ăn?! Sở thích của lãnh chủ đại nhân thật đặc biệt.” Ngừng một chút, “Nhưng nam tinh linh cũng rất có tiền đúng không?”

“Không chỉ có tiền, nghe nói còn là đại mỹ nhân.”

“Lãnh chủ đại nhân uy võ.”

Lời đồn như thế giống như mọc cánh bay khắp Grilan, không lâu sau truyền vào tai Tống Mặc. Tống Mặc hối hận, sớm biết vậy thà bị Gerrees đánh một trận, cũng phải chặn những tôi tớ và thị nữ đã nhìn thấy.

Tai tiếng với em gái thì không sao, tai tiếng với anh trai thì thật đòi mạng, huống hồ còn là một anh trai vượt chủng tộc. Lời đồn càng truyền càng chệch, đã thăng cấp lên thành lãnh chủ không chịu lấy vợ, muốn đóng gói mình gả đi.

Lời này nếu tiếp tục truyền đi, y nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Đối với Tống Mặc vẫn muốn tìm em gái hoa tiền nguyệt hạ, thoát khỏi thân phận xử nam, thì lời đồn không tôn trọng sự thật, nói bậy bạ đổi trắng thay đen này, nhất định phải đánh đổ, kiên quyết đánh đổ!

“Nếu còn dám lan truyền bậy bạ, bắt cả nhà hắn!”

Mệnh lệnh chế tài của lãnh chủ không thể nói không nghiêm khắc, nhưng không có ai nghe. Bắt? Còn bắt cả nhà? Được, thật tốt, không lo không có chỗ ăn cơm rồi.

Gậy lớn đánh không đau, vậy thì thêm cà rốt!

“Ai ngậm miệng trước, lần sau ra ngoài ‘làm việc’, ta sẽ chia thêm cho hắn nửa lương thực và kim tệ. Ngược lại, ta một đồng kim tệ, một hạt lương thực cũng không cho hắn!”

Sự thật chứng minh, cà rốt tác dụng hơn gậy.

Cái gì? Ngươi nói lãnh chủ và tinh linh nào đó gì đó gì đó, còn bị người ta vây xem?

Mọe, đây là phỉ báng! Lãnh chủ trong sạch!

Cái gì? Ngươi còn kiên trì? Giỏi lắm, chết không hối cải, anh em, đánh hắn!

Không được mấy ngày, lời đồn và tin tai tiếng gì đó, toàn bộ biến mất dấu tích.

Tống Mặc lại lần nữa hiểu được chân lý đứng trước lợi nhuận, mấy thứ khác đều là vương bát đản.



Xem ra, so với lãnh dân của y, y vẫn chưa đủ cường đạo, không đủ lưu manh, nhất định phải cải tiến.

Khi Tống Mặc đang bận rộn dập lửa hóng chuyện trong lãnh địa, tổng đốc Panvi của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, nhận được điều lệnh của thủ đô, trên điều lệnh có chữ ký và ấn chương của quốc vương Hắc Viêm. Nguyện vọng nhiều năm của Panvi cuối cùng sắp thành hiện thực rồi.

Trên điều lệnh viết rất rõ ràng, chỉ là tạm thời bổ nhiệm, cũng không đề cập người tiếp nhận phủ tổng đốc hành tỉnh tây bắc. Nhưng ai cũng rõ, chỉ cần biểu hiện của Panvi ở thủ đô khiến quốc vương vừa lòng, thì hắn sẽ có cơ hội vào cung, tiếp xúc với trung tâm quyền lực của vương quốc. Đây hầu như là mục đích mà mỗi quan viên vương quốc Obi đều phấn đấu.

Điều lệnh này vì cái gì, hắn và Saivans đều hiểu rõ. Từ việc chỉ có Panvi nhận được điều lệnh, Saivans và các khinh kỵ binh của hắn lại không được bất cứ khen thưởng nào là biết, tổng đốc đã nuốt trọn công lao lấy được máy ném đá.

Saivans không muốn đắc tội Panvi, Panvi thì lại không hề để ý dẫm lên Saivans.

Saivans vô cùng tức giận. Nếu tổng đốc đại nhân đã bất nhân, cũng không thể trách hắn bất nghĩa.

Một ngày trước khi Panvi xuất phát về thủ đô, Saivans dẫn mấy tâm phúc của mình nhân trời tối xâm nhập địa lao của phủ tổng đốc.

Panvi chắc chắn sẽ mang chu nho cùng đi, Saivans không có lựa chọn nào khác. Động thủ trước đêm Panvi xuất phát, là thời cơ tốt nhất.

Saivans mua một thị nữ của phủ tổng đốc, bỏ thảo dược ngủ vào rượu của tổng đốc, Panvi sẽ ngủ như heo chết. Có hạ nhân khác dẫn dường cho Saivans.

Người canh gác bị mấy đại hán đột ngột xông vào dọa giật nảy, không đợi hắn kêu lên, đã bị đâm xuyên tim, ngã xuống đất. Một kỵ binh lục tìm chìa khóa nhà lao trên người hắn, tìm được nhà lao của các chu nho.

“Đại nhân, các chu nho đều ở đây.”

“Mở cửa lao.”

Các chu nho dựa sát vào nhau, ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Saivans và thủ hạ của hắn.

“Các ngươi…”

Lão chu nho vừa muốn nói, đã bị Saivans thô bạo cắt lời: “Câm miệng, đi theo ta!”

Các chu nho dìu đỡ lẫn nhau, theo sát Saivans ra khỏi địa lao. Cho dù Saivans có nhốt chúng nữa, các chu nho cũng không để ý, chỉ cần có thể rời khỏi nơi tối tăm không mặt trời này, chúng nguyện bỏ ra bất cứ giá nào.

Một chiếc xe ngựa sớm đã đợi ở ngoài phủ tổng đốc, vệ binh canh cửa vì lấy lòng Saivans, cũng vì muốn có thêm mấy đồng kim tệ vào túi, nên giả đò không thấy đám người Saivans. Dù sao Panvi tổng đốc sắp ly nhậm, Saivans thì lại là đội trưởng đội tuần tra của hành tỉnh tây bắc. Nhưng Saivans không định bỏ qua cho họ, họ và những thị nữ bị mua, cùng hạ nhân đã dẫn đường cho hắn, đều bị cắt cổ họng.

Chỉ có người chết, mới giữ bí mật. Cho dù có người muốn truy xét, cũng không tìm được chứng cớ.

Hơn nữa… Saivans cong môi cười lãnh khốc, qua đêm nay, cũng không có ai sẽ đi điều tra chuyện này nữa.

Tối nay, phủ tổng đốc hành tỉnh tây bắc cháy bừng bừng, ngọn lửa lớn thiêu đốt cả một đêm, thiêu phủ tổng đốc thành tro bụi, bao gồm của Panvi, cũng không may mắn sống sót.

Sau khi Tống Mặc nhận được tin tức, thì sững sờ mất năm phút.

Mọe, cục trưởng cảnh sát chạy tới nhà chủ tịch tỉnh giết người phóng hỏa, trực tiếp diệt môn? Cái này người bình thường có thể làm sao? Thật là dũng sĩ mà.

“Lãnh chủ đại nhân, ngài tựa hồ không có lập trường để nói thế.”

Tống Mặc ngẩng đầu nhìn lão John, “Quản gia, ông là người của ta đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Nhưng sao ta cảm thấy ông đang hại ta?”

“Đó là lỗi giác của ngài.”

Lỗi giác sao?

Tống Mặc chép miệng. Hiện tại y hơi hối hận rồi, sớm biết Saivans là mãnh nhân kiểu đó, ban đầu không nên đắc tội hắn triệt để như vậy, lại còn lột y phục vẽ tranh nữa. Nhưng bất luận nhìn dáng ngạo mạn khi cưỡi ngựa của hắn, hay là bộ dám khoe chim khoát thảm, đều không nhìn ra hắn sẽ làm chuyện thế này.

Nhưng, Panvi chết rồi, chu nho thì sắp tới, chế tạo vũ khí cũng có thể bắt đầu.

Người nhậm chức tiếp theo của hành tỉnh tây bắc sẽ là ai?

Tống Mặc sờ cằm, có lẽ, y nên cho Saivans chút lợi ích rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook