Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 60: Mãnh tướng xuất thế ngang trời

Lai Tự Viễn Phương

05/07/2016

Airth đứng giữa không trung, đấu khí vàng bao trùm toàn thân hắn, sáu kỵ sĩ đỏ đã chết trong pháo nổ vừa rồi, mười người còn sống thì cũng thương tích đầy mình.

“Đại nhân Airth, đây là âm mưu!” Một kỵ sĩ đỏ che vết thương trên vai lớn tiếng nói, “Grilan có vũ khí uy lực to lớn như thế, tổng đốc hành tỉnh tây bắc không thể không biết chút nào!” Máu đỏ tươi thấm ướt áo giáp bạc của hắn, màu máu đỏ, còn tươi diễm hơn áo khoác của hắn.

Airth mặt không biểu cảm nhìn đám người bên dưới, đội ngũ của hắn gần như đã toàn quân bị diệt, mà quân đội hành tỉnh tây bắc, trừ những kẻ khoảng cách quá gần bị ảnh hưởng, thì cơ bản là lông tóc vô thương.

Liên tưởng tới những hành động của Saivans trước đó, Airth nếu còn không hiểu mình đã bị hãm hại, thì thứ trên cổ hắn không phải là đầu, mà là cục đá rồi.

“Saivans, ta lấy danh nghĩa kỵ sĩ Quang Minh thề, nhất định bắt ngươi phải trả giá!”

Tiếng nói của Airth vang vọng trong gió tuyết, mái tóc đỏ như lửa tung bay, Tống Mặc nghe hắn thề chỉ cười lạnh hè hè, quả nhiên, ngồi xem đánh lộn phất tay bàng quan, so với trực tiếp động thủ đánh người, càng kéo thù gây hận hơn.

“Lãnh chủ đại nhân, còn muốn tiếp tục không?”

Harold vẫn luôn ở cạnh Tống Mặc, đối với các kỵ sĩ giáo hội bị Tống Mặc đánh ngã, nhân sĩ tiền giáo hội Harold không có chút xíu tâm đồng tình nào. Không lâu trước hắn và thủ hạ còn bị những kẻ này truy sát chạy trốn khắp nơi, hận không thể hóa thân thành chuột chui xuống đất, hiện tại phong thủy luân lưu chuyển, nhìn người từng ngược mình bị ngược, thật không phải sảng bình thường.

Quả nhiên niềm vui nên xây dựng trên đau khổ của kẻ địch sao?

Tống Mặc đếm số kỵ sĩ giáo hội còn lại, tính đâu ra đấy, mười một người. Tuy dáng vẻ Airth bay từ dưới hố lên rất cuốn hút rất đẹp trai, nhưng cũng không thể che giấu sự thật hắn sắp trở thành kẻ trơ trọi một mình.

Vì nghiệm chứng uy lực của đại bác, toàn bộ đạn các bộ xương bắn ra đều là đạn pháo thực thể lắp đầy thuốc nổ, bắn mấy lượt như thế, tiêu tốn toàn là tiền!

Một phát đại bác, hoàng kim vạn lượng.

Mấy vạn vượng đã mất, vậy mà còn không đập chết gián, khiến Tống Mặc vô cùng ngứa răng.

“Không bắn nữa.”

Tống Mặc phất tay, dù sao mục đích đã đạt được rồi. Airth vừa rồi gào lên như thế, đã hoàn toàn cắt đứt đường sống của hắn, cho dù mình không bắn chết hắn, Saivans cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Một khi Airth tiết lộ chuyện hôm nay ra, Saivans tuyệt đối cũng không có quả ngon mà ăn.

Bộ xương có hai nhúm lửa đen ở mắt kéo góc áo Tống Mặc, “Chủ nhân, còn muốn bắn pháo!”

Tống Mặc vỗ đầu bộ xương, “Nóng ruột không ăn được đậu hủ nóng, các ngươi nghe lời, bạn bắn pháo còn cả đống. Nếu không nghe lời, có tin ta cho chôn các ngươi về đất lại không?”

Các bộ xương liền thành thật.

Cuộc sống chôn dưới đất đếm giun, làm sao vui vẻ được như cuộc sống rảnh rỗi liền làm vận động co duỗi, bận rộn thì bắn pháo mấy lần như hiện tại?

Lo xong bộ xương, Tống Mặc hạ lệnh các nam nhân bắt thang lên tường đá, diễn tập quân sự của Grilan và hành tỉnh tây bắc, hiện tại mới chính thức mở màn.

Saivans nhìn mọi người xuất hiện trên đầu tường, nâng tay phải lên, các quân quan dưới trướng lập tức bắt đầu tổ hợp quân đội tấn công.

Chẳng qua là trước khi chiến đấu, hai đội nhân mã không hẹn mà cùng chỉ mũi giáo vào đám người Airth vẫn còn lơ lửng giữa trời.

Mười một kỵ sĩ giáo hội, trở thành bia nhắm tốt nhất.

“Nhìn thấy chưa? Cái bia tốt như vậy!” Tống Mặc chép miệng, “Nếu bắn không trúng, hậu quả mọi người đã biết nha.”

Nghe được chữ nha đó, người Grilan đồng thời cảm thấy lạnh lưng, cúc hoa căng chặt, lập tức giơ súng ra trận, nỏ lên dây, cho dù bắn không chết, cũng phải bắn thành tàn phế!



Cách nghĩ của Saivans cũng giống Tống Mặc, hắn tuyệt đối không thể để Airth lông tóc vô thương trở về giáo hội, kết quả tốt nhất, chính là bắt tên đó chết tại đây. Có lẽ bệ hạ còn vì mình tiêu diệt tên kỵ sĩ vàng này mà ban thưởng ình.

Thế là, trên chiến trường xuất hiện một màn quái dị, hai bên vốn là kẻ địch, lại đồng thời nhắm họng súng vào bên thứ ba vừa bị đại bác bắn qua.

Cái này có tính là họng súng nhất trí đối ngoại không? Hình như cũng không thể giải thích như thế.

Các kỵ sĩ đỏ may mắn sống sót sắc mặt đều biến. Âm mưu đã hoàn toàn vạch trần, bày ra trước mắt.

“Đại nhân Airth!”

Airth lại không kinh hoảng và phẫn nộ như các kỵ sĩ, hắn nhắm mắt lại, hai tay giữ kiếm, giơ ngang trước mặt, ánh sáng trước người lập tức bùng lên, tia vàng như du long bao lấy cả thân kiếm, Airth mở mắt ra, rống lên một tiếng, thân kiếm đột ngột vung xuống, một hình thập tự vàng mang theo khí thế vạn quân sấm sét, cuộn trào quanh hắn.

Trong tia sáng chói mắt, cuồng phong nổi lên.

Cát đá nổi lên xen lẫn tuyết bay, hát khúc phúng điếu sinh mạng.

Trận hình của quân đội hành tỉnh tây bắc bị đánh loạn, tường thành được xây bằng đất đá của Grilan bị nổ sụp một góc, ngay cả rừng Phỉ Thúy sau lưng Airth, cũng bị tai bay vạ gió.

Harold đã cảm thấy không hay ngay khi Airth giơ kiếm lên, lập tức nhắc nhở Tống Mặc, nhất định phải để mọi người tản đi!

Tống Mặc sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa, bất kể Harold có phải bắn tiếng đe dọa hay không, lập tức hạ lệnh mọi người tản đi, bất kể thứ gì, chạy trước nói sau.

Quả nhiên, khi mọi người chạy chưa tới hai trăm mét, một phần tường vây đã bị đánh sụp.

Tống Mặc quay đầu nhìn một cái, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh, “Woa woa, may là ông chạy nhanh.”

Người Grilan có Harold nhắc nhở, không bị tổn thất gì, nhưng các đại binh hành tỉnh tây bắc thì không may mắn như thế. Dưới một kích phẫn nộ của Airth, tại đó đã có hơn một trăm người táng mạng, ngoài ra còn có thêm ba trăm người bị thương.

Saivans nhìn tiền quân hỗn loạn, phẫn nộ giơ trường thương lên, muốn phóng tới chỗ Airth!

Một cú sấm sét của tổng đốc đại nhân, huy động dũng khí tác chiến của các binh sĩ, trên ngàn mũi trường thương đồng thời bay tới Airth và các kỵ sĩ sau lưng hắn.

Lập tức, thương bay như mưa.

Đám người Tống Mặc đứng cách mấy trăm mét, nhìn màn này, gãi đầu, hình như, vai diễn có hơi sai lệch? Từ lúc nào, diễn viên lâm thời đã thành công lên ngôi, còn vai chính y đây thì bị đùn xuống dưới?

Mắt thấy Saivans và Airth lo đánh đỏ mắt, con ngươi Tống Mặc xoay xoay, có tiện nghi không chiếm là đồ ngu! Lập tức tổ chức người Grilan, xếp đội chạy tới chiến trường. Mục tiêu, là các kỵ sĩ đỏ võ lực còn lâu mới bằng Airth.

“Đại boss đánh không chết, tiểu boss vẫn có thể càn quét.”

Tống Mặc dựng ba khẩu pháo cối, đường bắn hình cung, so với đại bác thì thích hợp bắn mục tiêu ở cao hơn. Điểm này, đã được kiểm nghiệm qua trên người Rhys và Gerrees.

Theo tiếng đạn vun vút, kỵ sĩ đỏ liên tiếp rụng xuống, Airth cũng không thể không đáp xuống, cùng các kỵ sĩ tụ lại thành trận hình phòng thủ lần nữa.

Thể lực con người dù sao cũng có hạn, cho dù Airth có mạnh, cũng không thể nào dựa vào sức một người mà đối kháng mấy ngàn người. Nhưng Saivans và Tống Mặc muốn một lần đập bẹp hắn, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng tiếp tục giằng co như vậy cũng không phải biện pháp. Xung quanh Grilan còn có lãnh địa của lãnh chủ khác, tuy khoảng cách xa, bình thường cũng không lui tới, nhưng động tĩnh lớn như vậy, không thể không gây chú ý, nhất định phải tốc chiến tốc quyết.

Khi Tống Mặc hạ lệnh mọi người cầm súng trường lên, dự định cho Airth được mở mang một chút uy lực của xếp hàng bắn người, một bóng đen khổng lồ đột nhiên lao ra từ trong rừng Phỉ Thúy, chạy thẳng tới chỗ đám người Airth! Sau bóng đen, còn có mấy chục cái bóng đen theo sát.



“Rầm!”

Mọi người ồn ào nhìn màn này, bất luận là đại binh tây bắc hay người Grilan, đều bị bóng đen đột nhiên xuất hiện dọa sợ, không tự chủ thụt lùi một bước.

Đám người Airth quay lưng về rừng Phỉ Thúy còn chưa ý thức được đã xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy sau lưng vụt qua trận gió lạnh, người nhanh nhẹn thì vội tránh sang một bên, người động tác chậm chút, lập tức gặp tai ương, trực tiếp bị húc ngã, có người còn bị hấc lên giữa trời, ngừng lại hai giây, rồi rớt bịch xuống đất.

Airth đang đối đầu với quân đội của Saivans và người Grilan, đợi khi hắn ý thức được không đúng, đã bị bóng đen to lớn lao tới sau lưng húc mạnh vào eo! Cú này uy lực kinh người, Airth trực tiếp bay ra hơn trăm mét, bịch một tiếng, dính lên tường đá ở biên giới lãnh địa Grilan, sống chết không rõ.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ được những vị khách không mời kia. Một đàn heo rừng!

Heo rừng dẫn đầu lớn hơn con bị Tống Mặc giết chết cả một vòng, ước lượng cũng có tới tám chín trăm cân, con này không còn là heo nữa, sắp thành một con trâu rừng rồi.

Heo rừng càn quét các kỵ sĩ giáo hội, còn cảm thấy chưa tiêu giận, lại tấn công người Grilan và đại binh tây bắc!

Tống Mặc lập tức quả đoán, súng trường và nỏ cùng lên, đại binh tây bắc cũng kéo trường cung, giơ trường thương và trọng kiếm, đàn heo rừng giải quyết các kỵ sĩ giáo hội là tấn công người không phòng bị, hiện tại đã mất đi ưu thế, liên tiếp từng con ngã xuống đất.

Thấy tình thế không hay, đàn heo rừng chạy về rừng Phỉ Thúy, trải qua nét bút đệm của thần này, âm mưu, kế hoạch, giết người diệt khẩu gì đó, đều thành phù vân.

Tống Mặc sờ cằm, đàn heo rừng sao lại đột nhiên lao ra như vậy? Lẽ nào, ổ của chúng lại không may bị dỡ nữa? Đảo mắt nhìn một vòng chiến trường như bề mặt trăng này, cùng bìa rừng Phỉ Thúy bốc khói, hình như có khả năng này.

Nhưng, tiếp theo nên làm sao?

Tiếp tục đánh, hay là dọn dẹp chiến trường?

Hán tử Grilan liếc nhìn đại binh tây bắc, các đại binh tây bắc liếc nhìn hán tử Grilan, nhất trí chọn lựa tạm thời bãi binh, dọn dẹp chiến trường trước.

Di thể các kỵ sĩ đã rất khó phân biệt, rất nhiều người ngay cả bã cũng không còn. Có thể nói là sống không thấy người, chết không thấy xác. Việc này tạo thêm nhiều phiền phức cho Saivans, chẳng qua tổng đốc đại nhân luôn không sợ giáo hội, chút phiền phức này trong mắt hắn không tính là gì.

Trọng điểm của người Grilan là những con heo rừng trên chiến trường, nhiều heo rừng như thế, đủ cho bọn họ ăn mấy ngày.

Còn về Airth bị heo rừng húc bay, dính lên tường đá làm bối cảnh, đã bị dây nho quấn chặt, hoa nho bằng hạt gạo dính lên áo giáp của hắn, gần như có thể nghe thấy tiếng rạo rạo của răng cào qua miếng sắt.

Touro vác heo rừng vẽ mặt đỏ bừng đi tới, dùng trọng kiếm trong tay chọc chọc Airth hình như vẫn còn thở dốc, “Lãnh chủ đại nhân, tên này xử lý thế nào? Không bằng một kiếm kết thúc?”

“Đừng bận tâm hắn, cứ treo đó trước đi.”

Tên này lực sinh mạng bền bỉ, tính ra treo một đêm cũng không chết được. Dù sao đã không chạy thoát được lòng bàn tay của y rồi, tạm thời giữ hắn lại, nói không chừng sẽ có tác dụng.

Tống Mặc chia một phần ba heo rừng cho Saivans, hai người đã thương lượng tốt, hôm nay bãi binh, ngày mai tiếp tục.

Tối nay, sau khi Saivans ăn xong cả một cái chân heo nướng, liền ngồi trong lều viết phần chiến báo đầu tiên, trên viết: Hôm nay, quân ta và người Grilan đối chiến, người Grilan dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, còn dựng tường đá ở biên giới, ý đồ ngăn cản bước chân tiến công quân ta. Các chiến sĩ anh dũng không e sợ, nhiều lần xung kích, cuối cùng công phá được phòng tuyến đầu tiên của người Grilan! Các kỵ sĩ giáo hội phát huy tinh thần không sợ hãi, xung phong ở tuyến đầu! Tinh thần quân đội bạn thật đáng làm gương!

Ngặc nỗi tình hình chiến trường thiên biến vạn hóa, một đàn heo rừng từ trời rơi xuống, kỵ sĩ vàng Airth anh dũng, vì bảo vệ mọi người, lấy thân mình cản heo rừng, sơ suất bị heo rừng húc vào eo, tính mạng đang nguy kịch…

Tạm thời không nói tới lúc Saivans viết phần chiến báo này, đầu óc có tỉnh táo hay không, Murphy nhận được chiến báo, đã sắp thổ huyết rồi.

Thứ này có thể đưa cho quốc vương xem sao?!

Thế là, khi chiến báo trải qua trau chuốt của tể tướng, đưa tới bàn của Hắc Viêm, đã biến thành: Grilan có viện trợ thần kỳ, ngoại hiệu heo rừng, có dũng mãnh vạn người khó sánh, làm trọng thương kỵ sĩ vàng Airth của giáo hội…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook