Chương 124: Xin lỗi
Lai Tự Viễn Phương
11/07/2016
Công tước Nelson có quý tộc trong Chisa và Tống Mặc ủng hộ hai bên, binh nhiều lương đủ, tự tin tràn đầy, có chuẩn bị đi đánh quốc vương Chisa không chút chuẩn bị, phản loạn vừa bắt đầu, thực sự chiếm được không ít tiện nghi, địa bàn nhanh chóng mở rộng, thế lực nhanh chóng phát triển, hình thành thế lực đủ để đối chọi ngang tay với quốc vương Chisa.
Khi thực lực tăng mạnh, thế lực khuếch đại, thủ đoạn hành sự của Nelson cũng càng lúc càng cường ngạnh.
Mấy lãnh địa quý tộc ở gần lãnh địa của công tước, hễ nơi nào không chịu góp sức hoặc còn dự định xem chừng, đều bị công chiếm nhanh chóng. Chủ nhân lãnh địa, may mắn trốn trong vương đình tại đô thành Chisa đều chửi um sùm, kẻ bất hạnh thì trực tiếp bị Nelson bắt giữ, lấy mạng.
Thủ đoạn sét giật gió cuốn này, chấn động nhiều người, một vài quý tộc còn đang do dự bất định, đều phải ném cành ô liu cho Nelson. Quốc vương Chisa đã già rồi, vương tử Calavi hình như chống không nổi, không thấy vương tử điện hạ ngay cả thành Cary cũng đánh mất rồi sao? Không phải ném vào tay người Seeger, mà là trực tiếp bị công tước Nelson vô thanh vô tức lấy mất!
Có thể thấy, công tước các hạ mới là chân nhân bất lộ tướng chân chính, không kêu thì thôi, kêu là kinh người.
Gia nhập, phản loạn, mới là vương đạo!
Trên thực tế, thành Cary đổi chủ hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với Nelson, Tống Mặc chẳng qua là mượn danh Nelson, giảm bớt tinh thần chống đối của người Cary, cũng thuận tiện thêm phiền cho quốc vương Chisa. Đợi khi y chân chính tiêu hóa hoàn toàn thành Cary, Nelson và thành Cary, không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
So với thành Cary, Nelson hiện tại và phản quân thủ hạ của hắn, càng khiến Tống Mặc quan tâm hơn.
Từ tin tức gởi về, có thể thấy hình như Nelson đã bị thắng lợi làm mù đầu, hoang tưởng ông đây anh hùng cái thế, thiên hạ vô địch. Tống Mặc hiểu rõ, quốc vương Chisa đánh trận cả đời, còn từng đánh lão Julien bỏ mũ bỏ giáp, cướp mất một phần ba quốc thổ Angris. Người như thế, sao có thể luôn bị động chịu đánh, hiện tại ắnh ẩn nhẫn không phát, rất có thể là muốn làm rõ thực lực của Nelson, xem thử thằng em này rốt cuộc có thực lực lớn cỡ nào, nguyên nhân khác, có thể là vì vấn đề những lãnh địa bị chiếm.
Đợi khi hắn làm rõ kẻ đứng bên cạnh Nelson là ai, Nelson rốt cuộc mấy lạng mấy cân, chính là lúc hắn bắt đầu phản kích. Lúc đó, mới bắt đầu khảo nghiệm của Nelson.
Hiện tại, chẳng qua là khai vị mà thôi.
Tống Mặc gõ bàn, y phải thừa nhận, đây là thất sách của mình. Y vẫn suy nghĩ quá đơn giản, công chiếm một quốc gia, và cướp một phần địa bàn, hoàn toàn là khái niệm khác nhau. Nelson cũng không phải con rối do y giật dây, hắn có suy nghĩ của riêng mình. Không thể nào hoàn toàn hành động theo suy nghĩ của Tống Mặc. Hiện tại hắn không còn là quý tộc lưu vong bị nhốt trong phòng nhỏ của Grilan nghiên cứu nghệ thuật thân thể nữa, hắn đã là ‘thanh niên nhiệt huyết’ có thực lực tấn công bảo tọa quốc vương Chisa, thậm chí có thể nói là một ‘con bạc’.
Bất luận cược thắng hay thua, đều sẽ khiến con bạc đánh mất lý trí, tiếc là, Nelson hiện tại còn cách hai kết quả này một khoảng nhất định nữa, nhưng hắn lại cuồng vọng cho rằng, mình đã cách phần thắng toàn cục rất gần rồi.
Suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Tống Mặc đang suy nghĩ, có phải nên nhắc nhở Nelson không, hay để mặc hắn chịu thiệt, rồi mới giúp đỡ?
Y có hơi lấy làm lạ, cho dù đầu óc Nelson có nóng nhìn không rõ hiện trạng, lẽ nào những quý tộc Chisa bên cạnh hắn cũng bị nóng đầu cả sao, trở thành óc đậu hủ?
Nếu quốc vương Chisa là hồng mềm dễ nhào nặn như thế, thì y đâu cần phải tìm lão quốc vương Angris hợp tác, xém chút bị lừa, sau đó lại tìm ma tộc giúp đỡ, chỉ vì muốn cướp hai địa bàn trong tay hắn?
Trực tiếp dẫn người vác súng vác đại bác đi không phải được rồi sao?
Có câu, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Quý tộc Chisa bên cạnh Nelson, sẽ không ngốc tới mức nhìn không rõ ý đồ của quốc vương Chisa, nhưng bọn họ lại không nhắc nhở Nelson, rốt cuộc là tại sao?
Lẽ nào, bọn họ còn muốn suy nghĩ xem Nelson có thích hợp làm quốc vương Chisa hay không nữa sao?
Nếu thật sự là vậy, trên cổ những người này, khẳng định không phải là đầu, mà tuyệt đối là một cục đá.
Đã tham gia phản loạn rồi, đã dán dấu hiệu của Nelson lên rồi, còn hai lòng ba dạ, không phải có bệnh sao? Lẽ nào bọn họ cho rằng trở giáo trước trận chiến sẽ được sự tha thứ của quốc vương Chisa? Nằm mơ đi con!
Tống Mặc xoa trán, cầm bút lên, muốn viết cho Nelson một bức thư, viết được hai hàng, thì dừng lại, vò giấy thành một cục ném sang một bên.
Bỏ đi, tính ra Nelson hiện tại cũng không nghe lọt lời của y, còn sẽ cho rằng y đang lo bò trắng răng.
Dù sao thân quân của quốc vương phần lớn đều đang bận trấn an lãnh dân bạo loạn ở lãnh địa bị chiếm, không thể nào phái toàn bộ đi tiêu diệt phản quân của Nelson, nhưng khẳng định sẽ điều ra một phần, chính là bộ phận được điều đi lâm thời này, cũng đủ cho Nelson sặc rồi.
“Nên để hắn chịu giáo huấn thì tốt hơn.”
Có câu, thất bại là mẹ thành công, một lần thất bại sẽ không khiến Nelson triệt để mất đi cơ hội, nhưng lại có thể khiến hắn nhìn rõ được bản thân, cũng nhìn rõ được quốc vương Chisa. Đừng có suy nghĩ viễn vông gì nữa…
Tống Mặc tựa lên lưng ghế, xoa sau gáy, thời gian dài ngồi trước bàn làm việc, khiến cổ và vai y đều hơi tê cứng. Một đôi tay thon dài trắng nõn đột nhiên gác lên vai Tống Mặc, lực đạo thích hợp nhẹ xoa nắn, Tống Mặc đầu tiên hơi kinh ngạc một chút, tiếp theo thả lỏng cơ thể, tựa ra sau, ngửa đầu, nhìn mỹ nhân tóc nâu đang bóp vai ình, “Rhys, sao ngươi luôn thích xuất quỷ nhập thần, đi đường không tiếng động vậy.”
Rhys cười, cúi đầu, hôn môi Tống Mặc một cái, đầu lưỡi liếm qua khỏe môi, nhẹ nhàng.
“Xin lỗi.”
“Hử?”
Tống Mặc phát ra một đơn âm tiết mang theo nghi vấn, giơ tay lên, ôm cổ Rhys, “Tại sao xin lỗi? Đứng sau lưng ta không lên tiếng, dọa ta sao?”
“Không.” Rhys lắc đầu, cúi người, hai tay chống lên hai tay vịnh nghế, lại hôn Tống Mặc một cái, sau đó đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng xoay cả ghế và Tống Mặc trên ghế lại, tì lên trán Tống Mặc, “Vì tất cả những gì diễn ra trước đây.”
Rhys không nói rõ, nhưng Tống Mặc lại hiểu ý hắn.
Laurent và lão John đánh nhau, Rhys vì mục đích muốn tra rõ thân phận của lão John, mà không ra tay ngăn cản, cuối cùng lại bất ngờ lấy được nhẫn quyền lực, nhưng cũng đã thật sự đắc tội Tống Mặc.
Tống Mặc vô cùng bao che khuyết điểm, Rhys biết, lão quản gia John đối với Tống Mặc rất quan trọng, Rhys cũng biết. Rhys biết hoàn toàn không cần thiết, nhưng hắn chính là khó chịu. Thậm chí vì sự quan trọng này mà cảm thấy ghen tỵ.
Rhys vùi đầu vào cổ Tống Mặc, rầu rĩ nói: “Ta rất xin lỗi, thật đó. Ta biết quản gia đó có địa vị gì trong lòng ngươi… ta ghen với ông ta!”
Lời của Rhys khiến Tống Mặc ngạc nhiên, tiếp theo bật cười. kéo tay Rhys khỏi vai mình, hai mắt ngậm cười nhìn vào đôi mắt biển xanh, cắn mũi Rhys một cái, nói: “Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Tâm tình Tống Mặc trông không tồi, ánh mắt Rhys lấp lóe, tay ôm Tống Mặc bắt đầu không thành thật, ngón tay thò vào trong vạt áo Tống Mặc, giống như có mang theo ma lực, vuốt qua phần eo Tống Mặc, tạo nên từng cơn run rẩy.
“Thân ái…”
Âm thanh rót vào tai Tống Mặc trở nên thấp trầm, mang theo khí tức ái muộn không cách nào nói rõ, chỉ cảm thấy nghe thấy âm thanh này rồi, tay chân cũng đều sẽ trở nên tê dại.
Tống Mặc vội cắn môi một cái, để mình tỉnh táo lại, nâng cằm Rhys lên, nhìn hắn đầy nguy hiểm, “Ngươi muốn làm gì?”
Nói rồi, bóp cổ tay Rhys, rút tay hắn ra khỏi áo mình.
Rhys rất muốn thuận thế tiếp lời: “Làm ngươi.” Nhưng hắn biết, hai chữ này mà nói ra, Tống Mặc tuyệt đối sẽ không đỏ mặt xấu hổ ôm cổ hắn hôn hắn, mà trên chín mươi phần trăm, sẽ móc súng lục ở eo ra, cho hắn một phát nổ đầu.
Nhìn súng trường treo trên tường một cái, rồi trong tủ ở góc tường, là bộ nỏ được dùng làm vật trang trí, Rhys nuốt nước miếng, quả nhiên, leo giường, đặc biệt là leo lên giường lãnh chủ Grilan, thật sự là một chuyện nguy hiểm mà kích thích…
Tống Mặc bất kể Rhys đang nghĩ gì, tay bắt đầu dùng sức vê cằm Rhys, “Nghe này, ta nói tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng không nói tha thứ ngươi, nếu ngươi dám làm bậy… ta sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ngươi, hiểu chứ?”
Rhys vội gật đầu, không dám tiếp tục quấn nữa. Lấy lòng tiếp tục xoa vai bóp tay cho Tống Mặc, nghe Tống Mặc vì thoải mái mà rên rỉ ra tiếng, tiểu nhân trong lòng ma tộc cắn khăn tay nước mắt đầy mặt.
Mọe nó khổ bức dữ lắm biết không? Nam nhân gia tộc Myers đều là thê quản nghiêm hay sao? Chỉ được xem không được ăn, giày vò lắm biết không?!
Lực đạo không tự giác tăng mạnh, Tống Mặc hừ một tiếng, Rhys lập tức không dám nghĩ bậy bạ nữa.
Thôi vậy, ăn không được, thì sờ vài cái, chiếm chút tiện nghi, cũng không tồi… nếu thật sự làm thân ái bực bội, tính ra ngay cả sờ vài cái cũng không được.
Qua một lát, Tống Mặc không còn phát ra tiếng nữa, hình như đã ngủ, Rhys cúi đầu nhìn, quả nhiên, mắt Tống Mặc đã nhắm lại, hơi thở trở nên bình ổn.
Rhys nhẹ hôn trán Tống Mặc một cái, Tống Mặc đã ngủ khẽ lầm bầm một câu, Rhys sáp lại muốn nghe cho rõ, nhưng Tống Mặc lại ngậm chặt miệng, môi hơi động vài cái, vô thức dựa vào ngực Rhys.
Rhys ôm Tống Mặc, đôi mắt màu biển xanh, nhìn người trong lòng, dịu dàng như tia nắng ban mai lướt qua mặt biển, hắn cúi xuống ôm ngang Tống Mặc lên, lo y bị giật mình, động tác rất nhẹ, mang theo cẩn thận tuyệt đối, cảm thụ hơi ấm và trọng lượng trong lòng, ma tộc vô thanh cười.
Đôi môi lại lần nữa đặt lên trán Tống Mặc, hình dáng môi tựa như đang nói: “Ta thích ngươi.”
Ra khỏi phòng, không ngoài ý muốn thấy lão quản gia John.
Rhys Myers gật đầu, lão John nhìn Tống Mặc trong lòng Rhys, hơi khom người, cái gì cũng không nói.
Hai người đi lướt qua nhau, từ đầu tới cuối, đều bảo trì trầm mặc.
Thực tế, Tống Mặc hoài nghi quý tộc Chisa đi theo Nelson hai lòng ba dạ, thật sự là oan uổng cho họ, bọn họ không phải không thấy rõ ý đồ của quốc vương Chisa, cũng không phải không nhắc nhở Nelson, ngặt nỗi Nelson không nghe khuyên giải, ngang bướng như lừa, bọn họ có biện pháp nào? Cũng không thể lấy đao gác lên cổ Nelson, uy hiếp hắn phải nghe lời đi?
Chuyện này Tống Mặc có thể làm được, nhưng những quý tộc đó không thể làm, cũng không dám làm. Vạn nhất Nelson ngồi lên vương vị rồi, lúc đó lại tính nợ thì sao?
Võ lực không thể, mọi người chỉ có thể không ngừng khuyên giải.
Lão Josh hai lần ba lượt viết thư cho Nelson, gia chủ gia tộc Camer và mấy đại quý tộc khác cũng đã nhiều lần phái người đưa thư cho Nelson, những bức thư này gần như toàn bộ chìm xuống đáy biển, cho dù có hồi âm cũng chỉ hàm hồ vài lời, rõ ràng không có ý thay đổi thái độ. Nelson cuối cùng không kiên nhẫn, dứt khoát không trả lời chữ nào luôn.
“Loạn quá rồi!”
Gia tộc Josh và gia tộc Camer gần như không tiếc sức ủng hộ Nelson, bọn họ đã không còn đường lui, nhất định phải ủng hộ Nelson ngồi lên vương vị, mới có thể bảo vệ gia tộc của mình, có được những gì mình muốn.
Nhưng biểu hiện của Nelson thời gian này, khiến hai vị gia chủ vô cùng bất ngờ, bất giác bắt đầu lo sợ.
Công tước đại nhân trước đó rõ ràng còn biểu hiện không tồi, sao đột nhiên lại không còn đầu óc như thế?
Lão Josh và lão Camer gặp mặt, trao đổi ý kiến một chút, rồi lại âm thầm liên hệ với những kẻ ủng hộ đáng tin khác của Nelson, mấy lão hồ ly mật mưu một phen, quyết định, nhất định phải giúp công tước đại nhân bình tĩnh đầu óc lại, nếu không tiền đồ của mọi người thật đáng lo.
Suy nghĩ của những người này giống với Tống Mặc, chỉ là nên làm sao khiến vị thanh niên nghệ thuật đầu óc đang nóng này bình tĩnh lại, thì còn phải nghĩ biện pháp…
Chisa phát sinh nội loạn, lão quốc vương Julien vốn nên là người cao hứng nhất, nhưng kinh nghiệm đấu tranh chính trị quanh năm đã cho lão biết, chuyện này, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lãnh địa bị chiếm bạo loạn, thân quân quốc vương trấn áp, thành Cary đổi chủ, công tước bị quốc vương lưu đày dựng sào chống lên… những chuyện này nhìn thì không chút liên hệ, nhưng lại giống như một vòng tròng một vòng.
Chuyện tại lãnh địa bị chiếm lão Julien có thể khẳng định là Tống Mặc hạ thủ, ban đầu lão còn hoài nghi, dù sao đối với lãnh chủ không lâu trước còn nghèo rớt mùng tơi, thì đây là chuyện không thể. Nhưng tin tức do thám tử đưa về, khiến lão John không thể không tin. Còn về Tống Mặc làm sao làm được, lão Julien vẫn không hiểu, vậy thì, những chuyện tiếp theo, có liên quan tới Tống Mặc hay không?
Lãnh địa chiếm được của Angris tuy không nhiều như Chisa, thời gian này cũng không thái bình, nếu…
Lão Julien không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Cùng lúc này, Hắc Viêm trong vương cung Obi cũng nhận được tin thành Cary đổi chủ và Chisa nội loạn. So với lão Julien và những quốc gia khác chú ý tới Chisa, tin tức trong tay Hắc Viêm tỉ mỉ hơn, thậm chí mỗi chi tiết nhỏ đều vô cùng rõ ràng.
“Thật thú vị.”
Hắc Viêm cong khóe môi, ma sát nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, thầm thì: “Tống Mặc Grilan, thật là người thú vị…”
Khi thực lực tăng mạnh, thế lực khuếch đại, thủ đoạn hành sự của Nelson cũng càng lúc càng cường ngạnh.
Mấy lãnh địa quý tộc ở gần lãnh địa của công tước, hễ nơi nào không chịu góp sức hoặc còn dự định xem chừng, đều bị công chiếm nhanh chóng. Chủ nhân lãnh địa, may mắn trốn trong vương đình tại đô thành Chisa đều chửi um sùm, kẻ bất hạnh thì trực tiếp bị Nelson bắt giữ, lấy mạng.
Thủ đoạn sét giật gió cuốn này, chấn động nhiều người, một vài quý tộc còn đang do dự bất định, đều phải ném cành ô liu cho Nelson. Quốc vương Chisa đã già rồi, vương tử Calavi hình như chống không nổi, không thấy vương tử điện hạ ngay cả thành Cary cũng đánh mất rồi sao? Không phải ném vào tay người Seeger, mà là trực tiếp bị công tước Nelson vô thanh vô tức lấy mất!
Có thể thấy, công tước các hạ mới là chân nhân bất lộ tướng chân chính, không kêu thì thôi, kêu là kinh người.
Gia nhập, phản loạn, mới là vương đạo!
Trên thực tế, thành Cary đổi chủ hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ với Nelson, Tống Mặc chẳng qua là mượn danh Nelson, giảm bớt tinh thần chống đối của người Cary, cũng thuận tiện thêm phiền cho quốc vương Chisa. Đợi khi y chân chính tiêu hóa hoàn toàn thành Cary, Nelson và thành Cary, không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
So với thành Cary, Nelson hiện tại và phản quân thủ hạ của hắn, càng khiến Tống Mặc quan tâm hơn.
Từ tin tức gởi về, có thể thấy hình như Nelson đã bị thắng lợi làm mù đầu, hoang tưởng ông đây anh hùng cái thế, thiên hạ vô địch. Tống Mặc hiểu rõ, quốc vương Chisa đánh trận cả đời, còn từng đánh lão Julien bỏ mũ bỏ giáp, cướp mất một phần ba quốc thổ Angris. Người như thế, sao có thể luôn bị động chịu đánh, hiện tại ắnh ẩn nhẫn không phát, rất có thể là muốn làm rõ thực lực của Nelson, xem thử thằng em này rốt cuộc có thực lực lớn cỡ nào, nguyên nhân khác, có thể là vì vấn đề những lãnh địa bị chiếm.
Đợi khi hắn làm rõ kẻ đứng bên cạnh Nelson là ai, Nelson rốt cuộc mấy lạng mấy cân, chính là lúc hắn bắt đầu phản kích. Lúc đó, mới bắt đầu khảo nghiệm của Nelson.
Hiện tại, chẳng qua là khai vị mà thôi.
Tống Mặc gõ bàn, y phải thừa nhận, đây là thất sách của mình. Y vẫn suy nghĩ quá đơn giản, công chiếm một quốc gia, và cướp một phần địa bàn, hoàn toàn là khái niệm khác nhau. Nelson cũng không phải con rối do y giật dây, hắn có suy nghĩ của riêng mình. Không thể nào hoàn toàn hành động theo suy nghĩ của Tống Mặc. Hiện tại hắn không còn là quý tộc lưu vong bị nhốt trong phòng nhỏ của Grilan nghiên cứu nghệ thuật thân thể nữa, hắn đã là ‘thanh niên nhiệt huyết’ có thực lực tấn công bảo tọa quốc vương Chisa, thậm chí có thể nói là một ‘con bạc’.
Bất luận cược thắng hay thua, đều sẽ khiến con bạc đánh mất lý trí, tiếc là, Nelson hiện tại còn cách hai kết quả này một khoảng nhất định nữa, nhưng hắn lại cuồng vọng cho rằng, mình đã cách phần thắng toàn cục rất gần rồi.
Suy nghĩ này rất nguy hiểm.
Tống Mặc đang suy nghĩ, có phải nên nhắc nhở Nelson không, hay để mặc hắn chịu thiệt, rồi mới giúp đỡ?
Y có hơi lấy làm lạ, cho dù đầu óc Nelson có nóng nhìn không rõ hiện trạng, lẽ nào những quý tộc Chisa bên cạnh hắn cũng bị nóng đầu cả sao, trở thành óc đậu hủ?
Nếu quốc vương Chisa là hồng mềm dễ nhào nặn như thế, thì y đâu cần phải tìm lão quốc vương Angris hợp tác, xém chút bị lừa, sau đó lại tìm ma tộc giúp đỡ, chỉ vì muốn cướp hai địa bàn trong tay hắn?
Trực tiếp dẫn người vác súng vác đại bác đi không phải được rồi sao?
Có câu, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Quý tộc Chisa bên cạnh Nelson, sẽ không ngốc tới mức nhìn không rõ ý đồ của quốc vương Chisa, nhưng bọn họ lại không nhắc nhở Nelson, rốt cuộc là tại sao?
Lẽ nào, bọn họ còn muốn suy nghĩ xem Nelson có thích hợp làm quốc vương Chisa hay không nữa sao?
Nếu thật sự là vậy, trên cổ những người này, khẳng định không phải là đầu, mà tuyệt đối là một cục đá.
Đã tham gia phản loạn rồi, đã dán dấu hiệu của Nelson lên rồi, còn hai lòng ba dạ, không phải có bệnh sao? Lẽ nào bọn họ cho rằng trở giáo trước trận chiến sẽ được sự tha thứ của quốc vương Chisa? Nằm mơ đi con!
Tống Mặc xoa trán, cầm bút lên, muốn viết cho Nelson một bức thư, viết được hai hàng, thì dừng lại, vò giấy thành một cục ném sang một bên.
Bỏ đi, tính ra Nelson hiện tại cũng không nghe lọt lời của y, còn sẽ cho rằng y đang lo bò trắng răng.
Dù sao thân quân của quốc vương phần lớn đều đang bận trấn an lãnh dân bạo loạn ở lãnh địa bị chiếm, không thể nào phái toàn bộ đi tiêu diệt phản quân của Nelson, nhưng khẳng định sẽ điều ra một phần, chính là bộ phận được điều đi lâm thời này, cũng đủ cho Nelson sặc rồi.
“Nên để hắn chịu giáo huấn thì tốt hơn.”
Có câu, thất bại là mẹ thành công, một lần thất bại sẽ không khiến Nelson triệt để mất đi cơ hội, nhưng lại có thể khiến hắn nhìn rõ được bản thân, cũng nhìn rõ được quốc vương Chisa. Đừng có suy nghĩ viễn vông gì nữa…
Tống Mặc tựa lên lưng ghế, xoa sau gáy, thời gian dài ngồi trước bàn làm việc, khiến cổ và vai y đều hơi tê cứng. Một đôi tay thon dài trắng nõn đột nhiên gác lên vai Tống Mặc, lực đạo thích hợp nhẹ xoa nắn, Tống Mặc đầu tiên hơi kinh ngạc một chút, tiếp theo thả lỏng cơ thể, tựa ra sau, ngửa đầu, nhìn mỹ nhân tóc nâu đang bóp vai ình, “Rhys, sao ngươi luôn thích xuất quỷ nhập thần, đi đường không tiếng động vậy.”
Rhys cười, cúi đầu, hôn môi Tống Mặc một cái, đầu lưỡi liếm qua khỏe môi, nhẹ nhàng.
“Xin lỗi.”
“Hử?”
Tống Mặc phát ra một đơn âm tiết mang theo nghi vấn, giơ tay lên, ôm cổ Rhys, “Tại sao xin lỗi? Đứng sau lưng ta không lên tiếng, dọa ta sao?”
“Không.” Rhys lắc đầu, cúi người, hai tay chống lên hai tay vịnh nghế, lại hôn Tống Mặc một cái, sau đó đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng xoay cả ghế và Tống Mặc trên ghế lại, tì lên trán Tống Mặc, “Vì tất cả những gì diễn ra trước đây.”
Rhys không nói rõ, nhưng Tống Mặc lại hiểu ý hắn.
Laurent và lão John đánh nhau, Rhys vì mục đích muốn tra rõ thân phận của lão John, mà không ra tay ngăn cản, cuối cùng lại bất ngờ lấy được nhẫn quyền lực, nhưng cũng đã thật sự đắc tội Tống Mặc.
Tống Mặc vô cùng bao che khuyết điểm, Rhys biết, lão quản gia John đối với Tống Mặc rất quan trọng, Rhys cũng biết. Rhys biết hoàn toàn không cần thiết, nhưng hắn chính là khó chịu. Thậm chí vì sự quan trọng này mà cảm thấy ghen tỵ.
Rhys vùi đầu vào cổ Tống Mặc, rầu rĩ nói: “Ta rất xin lỗi, thật đó. Ta biết quản gia đó có địa vị gì trong lòng ngươi… ta ghen với ông ta!”
Lời của Rhys khiến Tống Mặc ngạc nhiên, tiếp theo bật cười. kéo tay Rhys khỏi vai mình, hai mắt ngậm cười nhìn vào đôi mắt biển xanh, cắn mũi Rhys một cái, nói: “Ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.”
Tâm tình Tống Mặc trông không tồi, ánh mắt Rhys lấp lóe, tay ôm Tống Mặc bắt đầu không thành thật, ngón tay thò vào trong vạt áo Tống Mặc, giống như có mang theo ma lực, vuốt qua phần eo Tống Mặc, tạo nên từng cơn run rẩy.
“Thân ái…”
Âm thanh rót vào tai Tống Mặc trở nên thấp trầm, mang theo khí tức ái muộn không cách nào nói rõ, chỉ cảm thấy nghe thấy âm thanh này rồi, tay chân cũng đều sẽ trở nên tê dại.
Tống Mặc vội cắn môi một cái, để mình tỉnh táo lại, nâng cằm Rhys lên, nhìn hắn đầy nguy hiểm, “Ngươi muốn làm gì?”
Nói rồi, bóp cổ tay Rhys, rút tay hắn ra khỏi áo mình.
Rhys rất muốn thuận thế tiếp lời: “Làm ngươi.” Nhưng hắn biết, hai chữ này mà nói ra, Tống Mặc tuyệt đối sẽ không đỏ mặt xấu hổ ôm cổ hắn hôn hắn, mà trên chín mươi phần trăm, sẽ móc súng lục ở eo ra, cho hắn một phát nổ đầu.
Nhìn súng trường treo trên tường một cái, rồi trong tủ ở góc tường, là bộ nỏ được dùng làm vật trang trí, Rhys nuốt nước miếng, quả nhiên, leo giường, đặc biệt là leo lên giường lãnh chủ Grilan, thật sự là một chuyện nguy hiểm mà kích thích…
Tống Mặc bất kể Rhys đang nghĩ gì, tay bắt đầu dùng sức vê cằm Rhys, “Nghe này, ta nói tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi, nhưng không nói tha thứ ngươi, nếu ngươi dám làm bậy… ta sẽ rất tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, ngươi, hiểu chứ?”
Rhys vội gật đầu, không dám tiếp tục quấn nữa. Lấy lòng tiếp tục xoa vai bóp tay cho Tống Mặc, nghe Tống Mặc vì thoải mái mà rên rỉ ra tiếng, tiểu nhân trong lòng ma tộc cắn khăn tay nước mắt đầy mặt.
Mọe nó khổ bức dữ lắm biết không? Nam nhân gia tộc Myers đều là thê quản nghiêm hay sao? Chỉ được xem không được ăn, giày vò lắm biết không?!
Lực đạo không tự giác tăng mạnh, Tống Mặc hừ một tiếng, Rhys lập tức không dám nghĩ bậy bạ nữa.
Thôi vậy, ăn không được, thì sờ vài cái, chiếm chút tiện nghi, cũng không tồi… nếu thật sự làm thân ái bực bội, tính ra ngay cả sờ vài cái cũng không được.
Qua một lát, Tống Mặc không còn phát ra tiếng nữa, hình như đã ngủ, Rhys cúi đầu nhìn, quả nhiên, mắt Tống Mặc đã nhắm lại, hơi thở trở nên bình ổn.
Rhys nhẹ hôn trán Tống Mặc một cái, Tống Mặc đã ngủ khẽ lầm bầm một câu, Rhys sáp lại muốn nghe cho rõ, nhưng Tống Mặc lại ngậm chặt miệng, môi hơi động vài cái, vô thức dựa vào ngực Rhys.
Rhys ôm Tống Mặc, đôi mắt màu biển xanh, nhìn người trong lòng, dịu dàng như tia nắng ban mai lướt qua mặt biển, hắn cúi xuống ôm ngang Tống Mặc lên, lo y bị giật mình, động tác rất nhẹ, mang theo cẩn thận tuyệt đối, cảm thụ hơi ấm và trọng lượng trong lòng, ma tộc vô thanh cười.
Đôi môi lại lần nữa đặt lên trán Tống Mặc, hình dáng môi tựa như đang nói: “Ta thích ngươi.”
Ra khỏi phòng, không ngoài ý muốn thấy lão quản gia John.
Rhys Myers gật đầu, lão John nhìn Tống Mặc trong lòng Rhys, hơi khom người, cái gì cũng không nói.
Hai người đi lướt qua nhau, từ đầu tới cuối, đều bảo trì trầm mặc.
Thực tế, Tống Mặc hoài nghi quý tộc Chisa đi theo Nelson hai lòng ba dạ, thật sự là oan uổng cho họ, bọn họ không phải không thấy rõ ý đồ của quốc vương Chisa, cũng không phải không nhắc nhở Nelson, ngặt nỗi Nelson không nghe khuyên giải, ngang bướng như lừa, bọn họ có biện pháp nào? Cũng không thể lấy đao gác lên cổ Nelson, uy hiếp hắn phải nghe lời đi?
Chuyện này Tống Mặc có thể làm được, nhưng những quý tộc đó không thể làm, cũng không dám làm. Vạn nhất Nelson ngồi lên vương vị rồi, lúc đó lại tính nợ thì sao?
Võ lực không thể, mọi người chỉ có thể không ngừng khuyên giải.
Lão Josh hai lần ba lượt viết thư cho Nelson, gia chủ gia tộc Camer và mấy đại quý tộc khác cũng đã nhiều lần phái người đưa thư cho Nelson, những bức thư này gần như toàn bộ chìm xuống đáy biển, cho dù có hồi âm cũng chỉ hàm hồ vài lời, rõ ràng không có ý thay đổi thái độ. Nelson cuối cùng không kiên nhẫn, dứt khoát không trả lời chữ nào luôn.
“Loạn quá rồi!”
Gia tộc Josh và gia tộc Camer gần như không tiếc sức ủng hộ Nelson, bọn họ đã không còn đường lui, nhất định phải ủng hộ Nelson ngồi lên vương vị, mới có thể bảo vệ gia tộc của mình, có được những gì mình muốn.
Nhưng biểu hiện của Nelson thời gian này, khiến hai vị gia chủ vô cùng bất ngờ, bất giác bắt đầu lo sợ.
Công tước đại nhân trước đó rõ ràng còn biểu hiện không tồi, sao đột nhiên lại không còn đầu óc như thế?
Lão Josh và lão Camer gặp mặt, trao đổi ý kiến một chút, rồi lại âm thầm liên hệ với những kẻ ủng hộ đáng tin khác của Nelson, mấy lão hồ ly mật mưu một phen, quyết định, nhất định phải giúp công tước đại nhân bình tĩnh đầu óc lại, nếu không tiền đồ của mọi người thật đáng lo.
Suy nghĩ của những người này giống với Tống Mặc, chỉ là nên làm sao khiến vị thanh niên nghệ thuật đầu óc đang nóng này bình tĩnh lại, thì còn phải nghĩ biện pháp…
Chisa phát sinh nội loạn, lão quốc vương Julien vốn nên là người cao hứng nhất, nhưng kinh nghiệm đấu tranh chính trị quanh năm đã cho lão biết, chuyện này, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lãnh địa bị chiếm bạo loạn, thân quân quốc vương trấn áp, thành Cary đổi chủ, công tước bị quốc vương lưu đày dựng sào chống lên… những chuyện này nhìn thì không chút liên hệ, nhưng lại giống như một vòng tròng một vòng.
Chuyện tại lãnh địa bị chiếm lão Julien có thể khẳng định là Tống Mặc hạ thủ, ban đầu lão còn hoài nghi, dù sao đối với lãnh chủ không lâu trước còn nghèo rớt mùng tơi, thì đây là chuyện không thể. Nhưng tin tức do thám tử đưa về, khiến lão John không thể không tin. Còn về Tống Mặc làm sao làm được, lão Julien vẫn không hiểu, vậy thì, những chuyện tiếp theo, có liên quan tới Tống Mặc hay không?
Lãnh địa chiếm được của Angris tuy không nhiều như Chisa, thời gian này cũng không thái bình, nếu…
Lão Julien không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Cùng lúc này, Hắc Viêm trong vương cung Obi cũng nhận được tin thành Cary đổi chủ và Chisa nội loạn. So với lão Julien và những quốc gia khác chú ý tới Chisa, tin tức trong tay Hắc Viêm tỉ mỉ hơn, thậm chí mỗi chi tiết nhỏ đều vô cùng rõ ràng.
“Thật thú vị.”
Hắc Viêm cong khóe môi, ma sát nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, thầm thì: “Tống Mặc Grilan, thật là người thú vị…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.