Chương 25
Lãnh Dạ Minh Hoàng
18/01/2017
CHƯƠNG 25
Ban đêm trời giáng mưa to, gió lạnh hiu quạnh.
Trong Tử Ân các đặt mấy ấm lô, trên giường là hai người thân mình trần trụi giao triền quấn quít lấy nhau.
Nam Cung Ân ghé vào trên giường, vùi đầu vào hạ phúc Hiên Viên Dạ, một bàn tay cầm tiểu đệ của Hiên Viên Dạ, đôi môi đỏ mọng mê người chậm rãi đem lấy hàm trụ, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm lộng.
Hiên Viên Dạ con ngươi thu hút, tiếng thở dốc trầm thấp mà tục tằng từ bạc môi khêu gợi tràn ra. Nam Cung Ân vừa lòng với kỹ thuật trên giường của chính mình, đắc ý bắt đầu mồm to dùng sức hấp.
Lúc này Hiên Viên Dạ tiếng thở dốc cũng trở nên càng thêm khàn khàn, hô hấp bắt đầu ồ ồ mà dồn dập. Chịu không nổi sóng triều *** này, Hiên Viên Dạ một cái xoay người đem Nam Cung Ân áp đảo ở trên giường, dùng bạc thần khêu gợi kia điên cuồng mút vào đôi môi đỏ mọng của Nam Cung ân, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn càn quấy, lật tới lật lui.
Nam Cung ân vươn ngón tay ngọc trắng noãn chậm rãi vuốt ve thân thể Hiên Viên Dạ mà những phi tử hậu cung khác yêu đến điên cuồng, đầu ngón tay tại khuôn ngực rắn chắc đi lên, quay về hoa động.
Hiên Viên Dạ một bên điên cuồng hôn môi hắn, một bên lấy tay bộ lộng dưới hạ thân hắn. “A. . . . . . Ân. . . . . . Cáp a. . . . . . Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Nam Cung Ân hưởng thụ bàn lãng kêu.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia lúc này đã muốn tràn ngập quang mang mê muội, Hiên Viên Dạ tốc độ tay càng nhanh hơn.
“Nha a. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . . Ân nhi . . . . . Phải. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Phải. . . . . . Phải. . . . . . Bắn” hai mắt tràn ngập *** càng thêm mê mang bất lực.
Không để ý tới hắn rên rỉ, vẫn duy trì tốc độ trên tay. Chỉ chốc lát, Nam Cung ân liền nhuyễn hạ thân mình, tiết ra trong tay hắn.
Với bạch trọc này Hiên Viên Dạ đơn giản là vẽ loạn ở lôi huyệt Nam Cung ân, sau nâng lên mông hắn không chút nào thương tiếc dùng sức đỉnh nhập.
“A ~~ hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Hạ thể truyền đến một trận xé rách đau đớn, làm cho Nam Cung ân hồi phục một chút thần trí. Thấp giọng kêu gọi bao hàm cầu xin, trong mắt ngoại trừ *** còn có một chút lệ quang.
Không chút nào để ý tới hắn đang thống khổ, Hiên Viên Dạ rất nhanh ra vào, điên cuồng trừu sáp. . . . . .
Đêm nay, Hiên Viên Dạ lần đầu tiên không có quay về tẩm cung của mình.
Hiên Viên Nghệ ngồi trên long sàng trong lòng không rõ là tư vị gì, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đem cảm giác này quy cho việc ghen tị với diễm phúc của Hiên Viên Dạ.
Ha hả. . . . . . Nam sủng a. Hiên Viên Dạ ngươi có thể phong hoa tuyết nguyệt, Hiên Viên Nghệ ta cũng làm theo có thể hàng đêm sênh ca!
“Viêm” sau khi Viêm từ ảnh vệ biến thành thị vệ bên người Hiên Viên Nghệ, còn kiêm luôn chức ‘ thái giám ’. Viêm trong lòng khổ a (┬┬_┬┬)
“Chủ tử, ngài có điều gì phân phó?” Thói quen hay ở chỗ tối, giờ xuất hiện trước mặt Hiên Viên Nghệ có chút trống rỗng.
“Đi, đêm nay chúng ta ra ngoài cung đi dạo” Hiên Viên Nghệ vẻ mặt lưu manh.
“Ách? Này. . . . . . Chủ tử đã trễ thế này ra cung sợ là không ổn, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống dưới. . . . . .” Viêm có chút do dự.
Nghe hắn nhắc tới hoàng đế, Hiên Viên Nghệ rất sinh khí. Ngắt lời hắn “Dừng! Ta nói ngưoi biết, hiện tại ta mới là chủ nhân. Ngươi nghe hắn hay nghe ta a?” Tản mát ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
“Viêm vĩnh viễn nguyện trung thành với tiểu chủ nhân, hết thảy toàn bộ do chủ nhân phân phó” không phải không rõ năng lực Hiên Viên Nghệ, khí phách quân lâm thiên hạ làm cho Viêm không tự chủ được cúi đầu xưng thần, cung kính đối với Hiên Viên Nghệ, tỏ vẻ quyết tâm nguyện trung thành.
Vừa lòng gật gật đầu, hai người cùng nhau bay ra hoàng cung.
. . . . . .
Trên đường náo nhiệt phi phàm, lầu các cửa cao, đèn ***g một màu đỏ, ngẫu nhiên một vài cô nương son phấn nồng đậm đứng ở cửa. Không tồi, đây chính là nơi quan to, quý tầm hoan mua vui.
Cách đó không xa chính là thanh lâu người đến người đi náo nhiệt phi thường. Hiên Viên Nghệ tò mò tiêu sái lại gần liền thấy, trên bảng hiệu lầu các này rõ ràng khắc “hoa mãn lâu” ba chữ to.
Hoa mãn lâu chính là địa phương nổi danh nhất Hoàng thành. Nơi này không chỉ có cô nương mặc lụa mỏng, cái yếm mạn diệu tôn lên thân mình lúc ẩn lúc hiện làm cho các công tử thấy hai mắt loang loáng, như hoa như ngọc mĩ thiếu nữ xinh đẹp, còn có làm cho các vị quan to, quý nhân lưu luyến đó là tiểu quan xinh đẹp. Quan trọng hơn là tất cả sản nghiệp của Hoa Mãn Lâu đều thuộc về Dạ Hàn Cung.
Chân trước bước vào Ỷ Hồng lâu, lão bản thấy có khách quan vào cửa lập tức nhiệt tình lại gần.
“Yêu ~ hóa ra là hai vị công tử a, trông cũng thật tuấn tú. Hôm nay hai vị là muốn tìm cô nương hay là công tử a?”
Hiên Viên Nghệ vô thanh vô thứ lấy ra một xấp ngân phiếu “Ta muốn vài cô nương đến”
“Ha hả. . . . . . Hai vị công tử thỉnh lên lầu chờ, ta liền kêu cho ngài” lão bản nương thấy khách quan này ra tay hào phóng lập tức trên mặt liền cười như nở hoa, rất nhanh thu lấy ngân phiếu vui tươi hớn hở.
Một hạ nhân bên người nàng lập tức đi ra dẫn đường lên lầu hai. Hiên Viên Nghệ kêu một hồ trà Long Tĩnh, một ít đồ ăn vặt, nhàn tản chờ mấy vị cô nương, tiểu quan đích đến.
Lúc này mấy cô nương cùng tiểu quan xinh đẹp lục tục tiến vào, một đám chủ động hướng trên người Hiên Viên Nghệ chủ tớ hai người dựa vào.
Hiên Viên Nghệ tay trái ôm một thiếu nữ nóng bỏng hương diễm xinh đẹp, tay phải ôm tiểu quan phong tình vạn chủng rất hưởng thụ.
Thời gian cũng liền như vậy từng giọt từng giọt trôi qua, cứ như vậy tới đêm khuya. Những gì nên sờ cũng sờ qua, giờ là lúc nên làm chính sự rồi.
Này không, Viêm đã muốn bị mấy cô nương kéo đến phòng khác. Cho mấy tiểu quan lui, Hiên Viên Nghệ ôm một mỹ nhân nằm trên giường.
Cởi bỏ quần áo, hai người bắt đầu kịch liệt hôn môi. Ngay khi tới cao trào, Hiên Viên Nghệ lại đột nhiên khó chịu.
“Ngô ~~” cố nén trụ không khoẻ, đẩy nữ tử trần trụi trên người ra “Đi ra ngoài, nơi này không cần ngươi hầu hạ “.
Nữ nhân này tuy rằng nghi hoặc nhưng là không cần ‘ làm việc ’ lại có thể lấy bạc, cơ hội bực này có thể nào buông tha? Rất nhanh mặc quần áo chạy ra cửa.
“A ~~ cáp a ~” Đau đớn càng ngày càng rõ ràng làm cho Hiên Viên Nghệ ở trên giường không ngừng quay cuồng.
Cùng với sự đau đớn tăng lên, đột nhiên Hiên Viên Nghệ trong đầu dần hiện ra một ít tin tức kỳ quái. Tin tức hình như là về phong ma ấn, kia chợt lóe rồi biến mất, tốc độ giống như là phong ma ấn đang nhắc nhở hắn.
“Cáp ~ ô ngô ~~ Aha ~~ Uy Liêm Tư ~~ ngươi chết tiệt!” Hiên Viên Nghệ đã biết mục đích lúc trước Uy Liêm Tư dùng phong lên người mình.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, đau đớn trên thân thể chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng tăng lên. Mà bên cổ trái Hiên Viên Nghệ phong ma ấn bắt đầu chậm rãi hiện lên.
“Chủ tử, ngươi làm sao vậy” viêm vốn là không quá thích *** cho nên trộm lại đây bảo hộ, cũng không rõ nghe thấy Hiên Viên Nghệ ở trong phòng thống khổ rên rỉ. Nghĩ đến chủ nhân xảy ra chuyện gì, cuống quít xông vào.
Theo ý thức chậm rãi mơ hồ, Hiên Viên Nghệ cố không được, vừa rồi trong đầu chợt lóe rồi biến mất tin tức, liền ôm trụ Viêm dùng thanh âm suy yếu nói: “Mau, mang. . . . . . Mang ta quay về. . . . . . Hồi cung. . . . . . Tìm. . . . . . Tìm phụ hoàng”
Viêm lo lắng lập tức trảo quá một cái chăn đơn bao lấy thân mình trần trụi của Hiên Viên Nghệ, ôm lấy hắn vận dụng khinh công hướng hoàng cung bay đi.
Chuong 26
Viêm ôm Hiên Viên Nghệ một mạch chạy như bay quay về tẩm cung của hoàng đế —— Minh Diệu cung.
Lặng yên không một tiếng động tránh đi tuần tra của ngự tiền thị vệ, đi vào Minh Diệu cung đem chủ nhân đặt ở trên long sàng. Đứng dậy, lúc này rất nhanh hướng bên ngoài tẩm cung bay đi, công phu nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh (không còn thấy bóng dáng tăm hơi)
Tử Ân các
“Hoàng Thượng, đêm nay ngài ở bên cạnh Ân nhi đừng quay về tẩm cung được không?” Cộng phó vu sơn mây mưa sau, Nam Cung Ân kiều mỵ tê liệt ngã xuống trong lòng ngực Hiên Viên Dạ làm nũng, một bàn tay còn không quy củ ở trên ngực Hiên Viên Dạ vuốt ve khiêu khích.
“Ân, hảo” vốn hắn cũng không có ý định đêm nay phải về tẩm cung, cho nên hắn không có một tia do dự liền đáp ứng rồi.
Không biết như thế nào, Hiên Viên Dạ đột nhiên đứng dậy thay quần áo hướng Tử Ân các đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng, ngài đây là muốn đi chỗ nào?” Rõ ràng Hoàng Thượng vừa rồi còn đáp ứng đêm nay bồi hắn đi ngủ, hiện tại lại đột nhiên thay quần áo đi ra ngoài. Nam Cung Ân có chút không hiểu từ trên giường bò dậy, vừa lo lắng hỏi.
Không để ý tới câu hỏi của hắn, Hiên Viên Dạ bước ra cửa phòng đi vào một chỗ giữa rừng hoa đào rậm rạp của Tử Ân các “Viêm, chuyện gì khiến cho ngươi kinh hoàng như thế? Ngay cả bước chân của ngươi đều hỗn độn như vậy, làm sao bảo vệ tốt Nghệ nhi? Thật sự là làm cho trẫm càng ngày càng thất vọng rồi”
Xem nhẹ chất vấn của hắn “Chủ nhân, thái tử điện hạ đã xảy ra chuyện. Thỉnh ngài lập tức mau tới Minh Diệu cung” đây là lần đầu tiên, Viêm làm càn yêu cầu Hiên Viên Dạ như vậy.
“Cái gì?” Lần này nên đến phiên Hiên Viên Dạ thất kinh “Viêm, nếu thái tử có chuyện gì, chính ngươi biết nên làm như thế nào.” cũng không quay đầu lại, dùng khinh công nhanh như gió tựa điện chớp hướng tẩm cung của mình bay đi.
Minh Diệu cung
“A ~~ a ~~ cáp a ~~ a ~~” toàn thân đau đớn chưa giảm, nóng rực cũng tùy theo mà đến, Hiên Viên Nghệ giống như đang ở địa ngục đau khổ dày vò .
“Bảo bối, bảo bối làm sao vậy? Người tới, mau! Mau truyền thái y!” Từ ngoài tẩm cung chợt nghe đến tiếng thống khổ rên rỉ của bảo bối, Hiên Viên Dạ như một trận gió nhanh chóng đi tới bên người bảo bối.
“Không, đừng. . . . . . Đừng kêu. . . . . . Thái y đến. . . . . . Không. . . . . . Vô dụng ” từng ngụm từng ngụm mà thở hào hển, Hiên Viên Nghệ bắt lấy ống tay áo của hắn ngăn cản hắn.
“Vì cái gì không gọi thái y? Bảo bối, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhìn ngươi thống khổ như vậy, kêu trẫm như thế nào có thể an tâm?” Thái y không cho gọi, chính mình không hề biết chuyện gì xảy ra. Hiên Viên Dạ như kiến bò trên chảo nóng nôn nóng bất an.
“Phụ. . . . . . Hoàng. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Giúp. . . . . . Giúp ta” ríu rít của tiếng cầu xin, chứng minh hắn lúc này là sống không bằng chết như vậy.
“Phụ hoàng đây, trẫm ở trong này. Nói cho ta biết bảo bối, muốn phụ hoàng như thế nào giúp ngươi” cho tới bây giờ đều là trước núi thái sơn sụp đổ cũng có thể mặt không đổi sắc của thiết huyết đế vương Hiên Viên Dạ, lần đầu, chân tay luống cuống như vậy, đứng ngồi không yên.
Hiên Viên Nghệ bỗng chốc vụt đứng lên, đêm hắn bổ nhào vào ở giường. Ban đầu thân thể của mình cũng chỉ quấn một cái gấm đơn thêu, lần này đột nhiên đứng thẳng làm cho gấm đơn chảy xuống trên mặt đất toàn thân đã muốn trơn nhẵn rồi.
Hai người song song ngã vào trên long sàng, hắn xoay người khóa ngồi trên bụng Hiên Viên Dạ, hạ thể bắt đầu không an phận mà cọ xát phân thân hùng vĩ kia của Hiên Viên Dạ.
“Chết tiệt! Bảo bối, ngươi đây là đang làm cái gì?” Rõ ràng đã biết chính mình không thoải mái, bây giờ còn muốn câu dẫn hắn, Hiên Viên Dạ có chút ảo não mâu thuẫn.
“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Nghệ nhi. . . . . . Nghệ nhi. . . . . . muốn. . . . . . cho. . . . . . Cho ta. . . . . .” ngửi huân mùi quen thuộc kia trên người của Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Nghệ bất an giảm bớt rất nhiều.
Nghe xong cái hiểu cái không một chút, Hiên Viên Dạ hiểu được bảo bối của mình lúc này nghĩ muốn cái gì. Thở dài, bất đắc dĩ nghĩ: thử hỏi trong khoảng thời gian này chính mình cố gắng muốn quên, cố gắng muốn buông tha cho, rốt cuộc là vì cái gì? Đây cũng là bất tất tự làm khổ mình?
“Bảo bối, phụ hoàng là thật tính toán thả ngươi tự do. Ngươi nếu muốn rõ ràng, đêm nay ta là thật muốn ngươi vậy ngươi về sau vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi ta”
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Ta đáp ứng. . . . . . Ta. . . . . . Ta đáp. . . . . . Đáp ứng” với tình huống hiện tại này, ngươi muốn mạng của ta ta cũng đáp ứng!
Nghe được hắn nhận lời, hai mắt của Hiên Viên Dạ tràn ngập sủng nịch trước nay chưa có. Một cái xoay người, liền đêm hắn đặt ở dưới thân cúi đầu hôn lên môi mật mà chính mình mong nhớ ngày đêm. . . . . .
Giờ dần
Trời còn chưa sáng, Hiên Viên Dạ liền tỉnh lại.
“Hoàng Thượng, ngài đã dậy?” Sớm thái giám tổng quản Lí Dịch để hầu ở ngoài cửa tẩm cung sau khi nghe thấy bên trong có tiếng động tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
“Ân, vào đi” từ dưới long sàng đến, đứng ở trong đại sảnh chờ làm cho thái giám thiếp thân giúp mình thay quần áo.
Theo sát sau, một nhóm cung nữ bưng nước nóng lần lượt tiến vào, chuẩn bị hầu hạ Hiên Viên Dạ rửa mặt chải đầu.
“Tiến nhẹ một chút, đừng đánh thức thái tử” đêm qua rốt cục ‘ôm được mỹ nhân về’, Hiên Viên Dạ đối với bảo bối của hắn lại càng sủng ái, so với trước kia còn lợi hại hơn.
Lời nói tục ngữ, Hiên Viên Nghệ hắn hiện tại chính là tâm của hoàng đế các ngươi, can của hoàng đế, ba phần tư sinh mệnh của hoàng đế!
Hắc hắc ~~ nhắc tới người a, thật đúng là có điểm quái. Càng thật cẩn thận lại càng dễ dàng phạm sai lầm, này không, một người cung nữ trên tay mềm nhũn không cầm chắc, bang ~~ tiếng của một chậu rửa mặt đánh rơi trên mặt đất.
Phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất”Nô. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Đáng chết. . . . . . Nô tỳ đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng” cung nữ này toàn thân run rẩy , không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Trong tẩm cung tất cả cung nữ, cũng đều ngửi ra nguy hiểm chỉnh tề mà quỳ trên mặt đất.
Hừ ~ nàng còn ngại thanh âm không đủ ầm ỹ? Gương mặt đanh lại “Người tới, che miệng của nàng ” ngăn chặn lửa giận điên cuồng, Hiên Viên Dạ gầm nhẹ.
“Ngô ~~ hảo sảo (thật ồn ào)” bị huyên náo này quấy nhiễu, Hiên Viên Nghệ từ từ tỉnh lại. Dụi dụi mắt, mơ hồ liếc mắt một cái nhìn thấy dưới long sàng một đám cung nữ quỳ, hướng về phía Hiên Viên Dạ hỏi “Uy, ngươi đây là đang làm sao đấy?” .
Sủng nịch đi tới bên cạnh long sàng, vỗ nhẹ phía sau lưng của bảo bối, ôn nhu trấn an nói: “Ngoan ~~ bảo bối ~ không có chuyện gì, ngủ đi ~”
Hiên Viên Nghệ hoàn toàn làm cho không rõ ràng lắm tình huống”Thật sự không có việc gì?”
“Ân, thật sự không có việc gì. Bảo bối ~ ngoan ~ bây giờ còn sớm, lại ngủ một lát” gật gật đầu, hưởng thụ trấn an của hắn. Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, mang theo Hiên Viên Nghệ lại một lần chìm vào giấc mộng.
Cảm giác được bảo bối hô hấp bắt đầu vững vàng, đã muốn ngủ. Hiên Viên Dạ xoay người từ bên long sàng đi xuống, con ngươi đen tràn ngập sủng nịch đột nhiên đột biến trong nháy mắt trở nên sắc bén.
“Người đâu, kéo xuống hết thảy xử lý sạch” tiếng nói tràn ngập từ tính, lời nói ra nhưng lại tàn nhẫn.
“Dạ” thị vệ tận lực bảo trì im lặng, đem theo đám cung nữ khóc nức nở kia lôi ra tẩm cung.
Thù nhi: anh hoàng thượng khỏe ghê =)) làm luôn 2 turn …
Mộng: 2 turn và bao nhiêu hiệp =)) Đăng bởi: admin
Ban đêm trời giáng mưa to, gió lạnh hiu quạnh.
Trong Tử Ân các đặt mấy ấm lô, trên giường là hai người thân mình trần trụi giao triền quấn quít lấy nhau.
Nam Cung Ân ghé vào trên giường, vùi đầu vào hạ phúc Hiên Viên Dạ, một bàn tay cầm tiểu đệ của Hiên Viên Dạ, đôi môi đỏ mọng mê người chậm rãi đem lấy hàm trụ, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm lộng.
Hiên Viên Dạ con ngươi thu hút, tiếng thở dốc trầm thấp mà tục tằng từ bạc môi khêu gợi tràn ra. Nam Cung Ân vừa lòng với kỹ thuật trên giường của chính mình, đắc ý bắt đầu mồm to dùng sức hấp.
Lúc này Hiên Viên Dạ tiếng thở dốc cũng trở nên càng thêm khàn khàn, hô hấp bắt đầu ồ ồ mà dồn dập. Chịu không nổi sóng triều *** này, Hiên Viên Dạ một cái xoay người đem Nam Cung Ân áp đảo ở trên giường, dùng bạc thần khêu gợi kia điên cuồng mút vào đôi môi đỏ mọng của Nam Cung ân, đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn càn quấy, lật tới lật lui.
Nam Cung ân vươn ngón tay ngọc trắng noãn chậm rãi vuốt ve thân thể Hiên Viên Dạ mà những phi tử hậu cung khác yêu đến điên cuồng, đầu ngón tay tại khuôn ngực rắn chắc đi lên, quay về hoa động.
Hiên Viên Dạ một bên điên cuồng hôn môi hắn, một bên lấy tay bộ lộng dưới hạ thân hắn. “A. . . . . . Ân. . . . . . Cáp a. . . . . . Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Nam Cung Ân hưởng thụ bàn lãng kêu.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời kia lúc này đã muốn tràn ngập quang mang mê muội, Hiên Viên Dạ tốc độ tay càng nhanh hơn.
“Nha a. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . . Ân nhi . . . . . Phải. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Phải. . . . . . Phải. . . . . . Bắn” hai mắt tràn ngập *** càng thêm mê mang bất lực.
Không để ý tới hắn rên rỉ, vẫn duy trì tốc độ trên tay. Chỉ chốc lát, Nam Cung ân liền nhuyễn hạ thân mình, tiết ra trong tay hắn.
Với bạch trọc này Hiên Viên Dạ đơn giản là vẽ loạn ở lôi huyệt Nam Cung ân, sau nâng lên mông hắn không chút nào thương tiếc dùng sức đỉnh nhập.
“A ~~ hoàng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Hạ thể truyền đến một trận xé rách đau đớn, làm cho Nam Cung ân hồi phục một chút thần trí. Thấp giọng kêu gọi bao hàm cầu xin, trong mắt ngoại trừ *** còn có một chút lệ quang.
Không chút nào để ý tới hắn đang thống khổ, Hiên Viên Dạ rất nhanh ra vào, điên cuồng trừu sáp. . . . . .
Đêm nay, Hiên Viên Dạ lần đầu tiên không có quay về tẩm cung của mình.
Hiên Viên Nghệ ngồi trên long sàng trong lòng không rõ là tư vị gì, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đem cảm giác này quy cho việc ghen tị với diễm phúc của Hiên Viên Dạ.
Ha hả. . . . . . Nam sủng a. Hiên Viên Dạ ngươi có thể phong hoa tuyết nguyệt, Hiên Viên Nghệ ta cũng làm theo có thể hàng đêm sênh ca!
“Viêm” sau khi Viêm từ ảnh vệ biến thành thị vệ bên người Hiên Viên Nghệ, còn kiêm luôn chức ‘ thái giám ’. Viêm trong lòng khổ a (┬┬_┬┬)
“Chủ tử, ngài có điều gì phân phó?” Thói quen hay ở chỗ tối, giờ xuất hiện trước mặt Hiên Viên Nghệ có chút trống rỗng.
“Đi, đêm nay chúng ta ra ngoài cung đi dạo” Hiên Viên Nghệ vẻ mặt lưu manh.
“Ách? Này. . . . . . Chủ tử đã trễ thế này ra cung sợ là không ổn, nếu Hoàng Thượng trách tội xuống dưới. . . . . .” Viêm có chút do dự.
Nghe hắn nhắc tới hoàng đế, Hiên Viên Nghệ rất sinh khí. Ngắt lời hắn “Dừng! Ta nói ngưoi biết, hiện tại ta mới là chủ nhân. Ngươi nghe hắn hay nghe ta a?” Tản mát ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
“Viêm vĩnh viễn nguyện trung thành với tiểu chủ nhân, hết thảy toàn bộ do chủ nhân phân phó” không phải không rõ năng lực Hiên Viên Nghệ, khí phách quân lâm thiên hạ làm cho Viêm không tự chủ được cúi đầu xưng thần, cung kính đối với Hiên Viên Nghệ, tỏ vẻ quyết tâm nguyện trung thành.
Vừa lòng gật gật đầu, hai người cùng nhau bay ra hoàng cung.
. . . . . .
Trên đường náo nhiệt phi phàm, lầu các cửa cao, đèn ***g một màu đỏ, ngẫu nhiên một vài cô nương son phấn nồng đậm đứng ở cửa. Không tồi, đây chính là nơi quan to, quý tầm hoan mua vui.
Cách đó không xa chính là thanh lâu người đến người đi náo nhiệt phi thường. Hiên Viên Nghệ tò mò tiêu sái lại gần liền thấy, trên bảng hiệu lầu các này rõ ràng khắc “hoa mãn lâu” ba chữ to.
Hoa mãn lâu chính là địa phương nổi danh nhất Hoàng thành. Nơi này không chỉ có cô nương mặc lụa mỏng, cái yếm mạn diệu tôn lên thân mình lúc ẩn lúc hiện làm cho các công tử thấy hai mắt loang loáng, như hoa như ngọc mĩ thiếu nữ xinh đẹp, còn có làm cho các vị quan to, quý nhân lưu luyến đó là tiểu quan xinh đẹp. Quan trọng hơn là tất cả sản nghiệp của Hoa Mãn Lâu đều thuộc về Dạ Hàn Cung.
Chân trước bước vào Ỷ Hồng lâu, lão bản thấy có khách quan vào cửa lập tức nhiệt tình lại gần.
“Yêu ~ hóa ra là hai vị công tử a, trông cũng thật tuấn tú. Hôm nay hai vị là muốn tìm cô nương hay là công tử a?”
Hiên Viên Nghệ vô thanh vô thứ lấy ra một xấp ngân phiếu “Ta muốn vài cô nương đến”
“Ha hả. . . . . . Hai vị công tử thỉnh lên lầu chờ, ta liền kêu cho ngài” lão bản nương thấy khách quan này ra tay hào phóng lập tức trên mặt liền cười như nở hoa, rất nhanh thu lấy ngân phiếu vui tươi hớn hở.
Một hạ nhân bên người nàng lập tức đi ra dẫn đường lên lầu hai. Hiên Viên Nghệ kêu một hồ trà Long Tĩnh, một ít đồ ăn vặt, nhàn tản chờ mấy vị cô nương, tiểu quan đích đến.
Lúc này mấy cô nương cùng tiểu quan xinh đẹp lục tục tiến vào, một đám chủ động hướng trên người Hiên Viên Nghệ chủ tớ hai người dựa vào.
Hiên Viên Nghệ tay trái ôm một thiếu nữ nóng bỏng hương diễm xinh đẹp, tay phải ôm tiểu quan phong tình vạn chủng rất hưởng thụ.
Thời gian cũng liền như vậy từng giọt từng giọt trôi qua, cứ như vậy tới đêm khuya. Những gì nên sờ cũng sờ qua, giờ là lúc nên làm chính sự rồi.
Này không, Viêm đã muốn bị mấy cô nương kéo đến phòng khác. Cho mấy tiểu quan lui, Hiên Viên Nghệ ôm một mỹ nhân nằm trên giường.
Cởi bỏ quần áo, hai người bắt đầu kịch liệt hôn môi. Ngay khi tới cao trào, Hiên Viên Nghệ lại đột nhiên khó chịu.
“Ngô ~~” cố nén trụ không khoẻ, đẩy nữ tử trần trụi trên người ra “Đi ra ngoài, nơi này không cần ngươi hầu hạ “.
Nữ nhân này tuy rằng nghi hoặc nhưng là không cần ‘ làm việc ’ lại có thể lấy bạc, cơ hội bực này có thể nào buông tha? Rất nhanh mặc quần áo chạy ra cửa.
“A ~~ cáp a ~” Đau đớn càng ngày càng rõ ràng làm cho Hiên Viên Nghệ ở trên giường không ngừng quay cuồng.
Cùng với sự đau đớn tăng lên, đột nhiên Hiên Viên Nghệ trong đầu dần hiện ra một ít tin tức kỳ quái. Tin tức hình như là về phong ma ấn, kia chợt lóe rồi biến mất, tốc độ giống như là phong ma ấn đang nhắc nhở hắn.
“Cáp ~ ô ngô ~~ Aha ~~ Uy Liêm Tư ~~ ngươi chết tiệt!” Hiên Viên Nghệ đã biết mục đích lúc trước Uy Liêm Tư dùng phong lên người mình.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, đau đớn trên thân thể chẳng những không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng tăng lên. Mà bên cổ trái Hiên Viên Nghệ phong ma ấn bắt đầu chậm rãi hiện lên.
“Chủ tử, ngươi làm sao vậy” viêm vốn là không quá thích *** cho nên trộm lại đây bảo hộ, cũng không rõ nghe thấy Hiên Viên Nghệ ở trong phòng thống khổ rên rỉ. Nghĩ đến chủ nhân xảy ra chuyện gì, cuống quít xông vào.
Theo ý thức chậm rãi mơ hồ, Hiên Viên Nghệ cố không được, vừa rồi trong đầu chợt lóe rồi biến mất tin tức, liền ôm trụ Viêm dùng thanh âm suy yếu nói: “Mau, mang. . . . . . Mang ta quay về. . . . . . Hồi cung. . . . . . Tìm. . . . . . Tìm phụ hoàng”
Viêm lo lắng lập tức trảo quá một cái chăn đơn bao lấy thân mình trần trụi của Hiên Viên Nghệ, ôm lấy hắn vận dụng khinh công hướng hoàng cung bay đi.
Chuong 26
Viêm ôm Hiên Viên Nghệ một mạch chạy như bay quay về tẩm cung của hoàng đế —— Minh Diệu cung.
Lặng yên không một tiếng động tránh đi tuần tra của ngự tiền thị vệ, đi vào Minh Diệu cung đem chủ nhân đặt ở trên long sàng. Đứng dậy, lúc này rất nhanh hướng bên ngoài tẩm cung bay đi, công phu nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh (không còn thấy bóng dáng tăm hơi)
Tử Ân các
“Hoàng Thượng, đêm nay ngài ở bên cạnh Ân nhi đừng quay về tẩm cung được không?” Cộng phó vu sơn mây mưa sau, Nam Cung Ân kiều mỵ tê liệt ngã xuống trong lòng ngực Hiên Viên Dạ làm nũng, một bàn tay còn không quy củ ở trên ngực Hiên Viên Dạ vuốt ve khiêu khích.
“Ân, hảo” vốn hắn cũng không có ý định đêm nay phải về tẩm cung, cho nên hắn không có một tia do dự liền đáp ứng rồi.
Không biết như thế nào, Hiên Viên Dạ đột nhiên đứng dậy thay quần áo hướng Tử Ân các đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng, ngài đây là muốn đi chỗ nào?” Rõ ràng Hoàng Thượng vừa rồi còn đáp ứng đêm nay bồi hắn đi ngủ, hiện tại lại đột nhiên thay quần áo đi ra ngoài. Nam Cung Ân có chút không hiểu từ trên giường bò dậy, vừa lo lắng hỏi.
Không để ý tới câu hỏi của hắn, Hiên Viên Dạ bước ra cửa phòng đi vào một chỗ giữa rừng hoa đào rậm rạp của Tử Ân các “Viêm, chuyện gì khiến cho ngươi kinh hoàng như thế? Ngay cả bước chân của ngươi đều hỗn độn như vậy, làm sao bảo vệ tốt Nghệ nhi? Thật sự là làm cho trẫm càng ngày càng thất vọng rồi”
Xem nhẹ chất vấn của hắn “Chủ nhân, thái tử điện hạ đã xảy ra chuyện. Thỉnh ngài lập tức mau tới Minh Diệu cung” đây là lần đầu tiên, Viêm làm càn yêu cầu Hiên Viên Dạ như vậy.
“Cái gì?” Lần này nên đến phiên Hiên Viên Dạ thất kinh “Viêm, nếu thái tử có chuyện gì, chính ngươi biết nên làm như thế nào.” cũng không quay đầu lại, dùng khinh công nhanh như gió tựa điện chớp hướng tẩm cung của mình bay đi.
Minh Diệu cung
“A ~~ a ~~ cáp a ~~ a ~~” toàn thân đau đớn chưa giảm, nóng rực cũng tùy theo mà đến, Hiên Viên Nghệ giống như đang ở địa ngục đau khổ dày vò .
“Bảo bối, bảo bối làm sao vậy? Người tới, mau! Mau truyền thái y!” Từ ngoài tẩm cung chợt nghe đến tiếng thống khổ rên rỉ của bảo bối, Hiên Viên Dạ như một trận gió nhanh chóng đi tới bên người bảo bối.
“Không, đừng. . . . . . Đừng kêu. . . . . . Thái y đến. . . . . . Không. . . . . . Vô dụng ” từng ngụm từng ngụm mà thở hào hển, Hiên Viên Nghệ bắt lấy ống tay áo của hắn ngăn cản hắn.
“Vì cái gì không gọi thái y? Bảo bối, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhìn ngươi thống khổ như vậy, kêu trẫm như thế nào có thể an tâm?” Thái y không cho gọi, chính mình không hề biết chuyện gì xảy ra. Hiên Viên Dạ như kiến bò trên chảo nóng nôn nóng bất an.
“Phụ. . . . . . Hoàng. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Giúp. . . . . . Giúp ta” ríu rít của tiếng cầu xin, chứng minh hắn lúc này là sống không bằng chết như vậy.
“Phụ hoàng đây, trẫm ở trong này. Nói cho ta biết bảo bối, muốn phụ hoàng như thế nào giúp ngươi” cho tới bây giờ đều là trước núi thái sơn sụp đổ cũng có thể mặt không đổi sắc của thiết huyết đế vương Hiên Viên Dạ, lần đầu, chân tay luống cuống như vậy, đứng ngồi không yên.
Hiên Viên Nghệ bỗng chốc vụt đứng lên, đêm hắn bổ nhào vào ở giường. Ban đầu thân thể của mình cũng chỉ quấn một cái gấm đơn thêu, lần này đột nhiên đứng thẳng làm cho gấm đơn chảy xuống trên mặt đất toàn thân đã muốn trơn nhẵn rồi.
Hai người song song ngã vào trên long sàng, hắn xoay người khóa ngồi trên bụng Hiên Viên Dạ, hạ thể bắt đầu không an phận mà cọ xát phân thân hùng vĩ kia của Hiên Viên Dạ.
“Chết tiệt! Bảo bối, ngươi đây là đang làm cái gì?” Rõ ràng đã biết chính mình không thoải mái, bây giờ còn muốn câu dẫn hắn, Hiên Viên Dạ có chút ảo não mâu thuẫn.
“Phụ. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Nghệ nhi. . . . . . Nghệ nhi. . . . . . muốn. . . . . . cho. . . . . . Cho ta. . . . . .” ngửi huân mùi quen thuộc kia trên người của Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Nghệ bất an giảm bớt rất nhiều.
Nghe xong cái hiểu cái không một chút, Hiên Viên Dạ hiểu được bảo bối của mình lúc này nghĩ muốn cái gì. Thở dài, bất đắc dĩ nghĩ: thử hỏi trong khoảng thời gian này chính mình cố gắng muốn quên, cố gắng muốn buông tha cho, rốt cuộc là vì cái gì? Đây cũng là bất tất tự làm khổ mình?
“Bảo bối, phụ hoàng là thật tính toán thả ngươi tự do. Ngươi nếu muốn rõ ràng, đêm nay ta là thật muốn ngươi vậy ngươi về sau vĩnh viễn cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi ta”
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Ta đáp ứng. . . . . . Ta. . . . . . Ta đáp. . . . . . Đáp ứng” với tình huống hiện tại này, ngươi muốn mạng của ta ta cũng đáp ứng!
Nghe được hắn nhận lời, hai mắt của Hiên Viên Dạ tràn ngập sủng nịch trước nay chưa có. Một cái xoay người, liền đêm hắn đặt ở dưới thân cúi đầu hôn lên môi mật mà chính mình mong nhớ ngày đêm. . . . . .
Giờ dần
Trời còn chưa sáng, Hiên Viên Dạ liền tỉnh lại.
“Hoàng Thượng, ngài đã dậy?” Sớm thái giám tổng quản Lí Dịch để hầu ở ngoài cửa tẩm cung sau khi nghe thấy bên trong có tiếng động tĩnh, nhẹ giọng hỏi.
“Ân, vào đi” từ dưới long sàng đến, đứng ở trong đại sảnh chờ làm cho thái giám thiếp thân giúp mình thay quần áo.
Theo sát sau, một nhóm cung nữ bưng nước nóng lần lượt tiến vào, chuẩn bị hầu hạ Hiên Viên Dạ rửa mặt chải đầu.
“Tiến nhẹ một chút, đừng đánh thức thái tử” đêm qua rốt cục ‘ôm được mỹ nhân về’, Hiên Viên Dạ đối với bảo bối của hắn lại càng sủng ái, so với trước kia còn lợi hại hơn.
Lời nói tục ngữ, Hiên Viên Nghệ hắn hiện tại chính là tâm của hoàng đế các ngươi, can của hoàng đế, ba phần tư sinh mệnh của hoàng đế!
Hắc hắc ~~ nhắc tới người a, thật đúng là có điểm quái. Càng thật cẩn thận lại càng dễ dàng phạm sai lầm, này không, một người cung nữ trên tay mềm nhũn không cầm chắc, bang ~~ tiếng của một chậu rửa mặt đánh rơi trên mặt đất.
Phịch một tiếng, quỳ rạp xuống đất”Nô. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Đáng chết. . . . . . Nô tỳ đáng chết, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng” cung nữ này toàn thân run rẩy , không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Trong tẩm cung tất cả cung nữ, cũng đều ngửi ra nguy hiểm chỉnh tề mà quỳ trên mặt đất.
Hừ ~ nàng còn ngại thanh âm không đủ ầm ỹ? Gương mặt đanh lại “Người tới, che miệng của nàng ” ngăn chặn lửa giận điên cuồng, Hiên Viên Dạ gầm nhẹ.
“Ngô ~~ hảo sảo (thật ồn ào)” bị huyên náo này quấy nhiễu, Hiên Viên Nghệ từ từ tỉnh lại. Dụi dụi mắt, mơ hồ liếc mắt một cái nhìn thấy dưới long sàng một đám cung nữ quỳ, hướng về phía Hiên Viên Dạ hỏi “Uy, ngươi đây là đang làm sao đấy?” .
Sủng nịch đi tới bên cạnh long sàng, vỗ nhẹ phía sau lưng của bảo bối, ôn nhu trấn an nói: “Ngoan ~~ bảo bối ~ không có chuyện gì, ngủ đi ~”
Hiên Viên Nghệ hoàn toàn làm cho không rõ ràng lắm tình huống”Thật sự không có việc gì?”
“Ân, thật sự không có việc gì. Bảo bối ~ ngoan ~ bây giờ còn sớm, lại ngủ một lát” gật gật đầu, hưởng thụ trấn an của hắn. Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, mang theo Hiên Viên Nghệ lại một lần chìm vào giấc mộng.
Cảm giác được bảo bối hô hấp bắt đầu vững vàng, đã muốn ngủ. Hiên Viên Dạ xoay người từ bên long sàng đi xuống, con ngươi đen tràn ngập sủng nịch đột nhiên đột biến trong nháy mắt trở nên sắc bén.
“Người đâu, kéo xuống hết thảy xử lý sạch” tiếng nói tràn ngập từ tính, lời nói ra nhưng lại tàn nhẫn.
“Dạ” thị vệ tận lực bảo trì im lặng, đem theo đám cung nữ khóc nức nở kia lôi ra tẩm cung.
Thù nhi: anh hoàng thượng khỏe ghê =)) làm luôn 2 turn …
Mộng: 2 turn và bao nhiêu hiệp =)) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.