Chương 100
Nhất Đóa Sơ Phương
27/12/2020
“Vật này, ngươi có thể dùng trước, chuẩn bị cho tốt… Thì sẽ không đau…” Lâm Ngọc nhỏ giọng, ấp úp giải thích.
“Ta không biết còn có bán thứ này đó!” Lưu Vân nói nhỏ: “Mẹ ta cũng nói chuẩn bị trước cho ta vài thứ, bà muốn mua cho ta loại cái dưỡng tay, bà nói thứ đó trơn, sẽ không quá đau…”
Dù sao Lưu Vân vẫn còn là tiểu ca nhi chưa xuất giá, tuy rằng tính tình thẳng thắn, nhưng nói đến việc này cũng không mở miệng nói ra được. Ở trước mặt Lâm Ngọc y còn nói được, chứ thay bằng người khác, Lưu Vân không dám mở miệng.
“Vật này Chu đại ca mua ở phủ thành, lúc trước ta cũng không biết, thế nhưng thật sự rất hữu dụng”.
Gần đây Lâm Ngọc mới trải qua sự tình này, có vài lời không tiện nói, chỉ dám nói tránh làm Lưu Vân tự hiểu, cho dù như vậy, hai tiểu ca nhi vẫn thẹn thùng đến đỏ mặt.
Lâm Ngọc và Lưu Vân không nói quá nhiều về đề tài này, tự động tìm chuyện khác để nói.
Đồ vật muốn đưa đã đưa tới tay, mục đích của Lâm Ngọc xem như hoàn thành, cũng đã sắp đến trưa, Lâm Ngọc cáo từ ra về.
Lưu Vân tiễn Lâm Ngọc ra cửa, lúc từ biệt, Lưu Vân còn nắm lấy tay Lâm Ngọc, nói: “A Ngọc, ngày mai ta phải thành thân rồi”.
“Ân”.
Lưu Vân phiền muộn nói: “Sau khi thành thân, thời gian hai ta gặp nhau sẽ ít đi”.
Lâm Ngọc vỗ bàn tay y, an ủi: “Yên tâm đi, ngươi chỉ gả sang thôn bên cạnh, vài đoạn đường. Lúc rảnh rỗi có thể về nhà mẹ đẻ, chúng ta sẽ gặp được nhau. Với lại nhà ngươi có muốn mua thứ gì, còn có thể đến cửa tiệm nhà ta mua, như vậy không phải lại gặp nhau sao? Hơn nữa ta còn có thể đi qua bên đó gặp ngươi mà”.
“A Ngọc, cám ơn ngươi, ngươi đối xử với ta thật tốt”. Nghe Lâm Ngọc nói thế, tâm trạng của Lưu Vân khá hơn rất nhiều. Không hiểu sao gần đây y luôn đa sầu đa cảm.
“A Ngọc, cứ quyết định thế đi. Chờ sau khi ta thành thân, chúng ta vẫn là bạn tốt. Phải thường xuyên gặp nhau, sau này chúng ta có hài tử, cũng để bọn chúng chơi cùng nhau, để bọn chúng cũng trở thành hảo bạn hữu”.
“Ừ, chắc chắn rồi, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt.”
Ngày mùng sáu tháng tư, trong một ngày tràn ngập hương hoa hòe, Lưu Vân xuất giá. Y mặc gỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, dập đầy lạy cha mẹ ba lạy. Lưu mẫu gạt nước mắt, ghé sát vào tai Lưu Vân dặn dò vài câu.
Trong tiếng sáo trống tưng bừng, Lưu Vân được ca ca cõng lên xe bò. Bên cạnh xe bò có một hán tử cao lớn đang đứng, hắn cũng mặc hỉ phục đỏ thẫm như Lưu Vân, trên mặt là nụ cười hàm hậu tươi tắn.
Từ lúc Lưu Vân được ca ca cõng từ trong nhà đi ra, tầm mắt của Nhị Phong vẫn luôn dõi theo y, có thể nhìn ra được hắn rất thích Lưu Vân.
Lý Nhị Phong đón lấy Lưu Vân từ tay anh vợ, cẩn thận từng li từng tý đặt y ngồi lên tầng rơm mềm trên xe bò. Lý Nhị Phòng bước lên xe, quất roi, con bò bị đánh đau, ụm bò một tiếng dài, vung đuôi, nhấc chân bước về phía trước.
Xe bò lăn bánh, đội ngũ đón dâu hai bên đánh trống thổi sáo đi theo. Có không ít hài tử vậy chung quanh, bọn nhỏ vỗ tay, nhảy chân sáo. Lúc này đội ngũ đón dân sẽ quăng ra ít tiền lẻ, xem như tiền mừng cho đám nhỏ. Bọn nhóc cùng hô to, chen nhau ngồi xuống nhặt tiền đồng rớt dưới đất, luôn miệng chúc lời cát tường.
Xe bò chậm rãi di chuyển, Lý Nhị Phong ngồi sát bên Lưu Vân, hắn vừa chú ý đánh xe, vừa nhìn đến tiểu phu lang sắp bái đường thành thân cùng mình.
Trên đầu Lưu Vân đội khăn voan, không nhìn thấy tình huống xung quanh, chỉ có thể cúi đầu nhìn khoảng không, còn có vạt áo màu đỏ phía trước, y biết đó là Nhị Phong, y có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Lưu Vân có chút thẹn thùng, cũng có chút khẩn trương, hai bàn tay nhỏ bé xoắn lấy nhau. Thẳng đến khi có một bàn tay lớn đưa đến trước mắt, bàn tay này không giống với tay y, vừa to vừa thô ráp.
Lưu Vân: “…”
Y cũng chỉ sửng sốt một hồi, liền nắm lấy bàn tay trước mắt, lập tức bàn tay lớn kia bao bọc lấy tay y, rất ấm áp. Luồng ấm áp đó như lan tận vào đáy lòng.
Cảm nhận bàn tay Lưu Vân lạnh lẽo, Lý Nhị Phong khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Vân Nhi, sao tay lại lạnh như thế, có phải mặc phong phanh quá, bị lạnh rồi đúng không?”
Lưu Vân dùng ngón tay nhấn vào lòng bàn tay Lý Nhị Phong, lắc đầu không nói. Y còn nhớ lời mẹ dặn, phải chờ sau khi bái đường xong, nới có thể nói chuyện, nếu không sẽ không may mắn.
Mặc kệ tập tục này có căn cứ hay không, Lưu Vân quyết định nghe theo mẹ. Y hy vọng sau khi thành thân, y và Lý Nhị Phong có thể trải qua ngày tháng hạnh phúc.
Thấy y không lên tiếng, Lý Nhị Phong tự nhiên cũng nhớ đến đủ loại quy củ ngày thành thân. Vì vậy hắn không tiếp tục mở miệng, mà lấy ra một cái chăn ngay bên cạnh, đắp lên người cho y, dùng hành động thay cho lời nói.
Quá trình thành thân của Lưu Vân rất thuận lợi, cha mẹ chồng rất hài lòng với y, không gây khó dễ cho y. Bái đường xong, Lưu Vân được đưa vào tân phòng, lúc này y mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Sợ y bị đói, Lú Nhị Phong đem vào cho y hai đĩa điểm tâm nhỏ, nói vài câu với nhau. Nhưng vì còn phải tiếp đón khách, Lý Nhị Phong không thể ở lại lâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một mình Lưu Vân, y ăn vài khối điểm tâm lót bụng. Một mình ngồi trên giường bắt đầu thấp thỏm chờ đến buổi tối. Trên đầu y còn đội khăn voan, cái này phải đợi đến khi trời tối, phải do tự tay tân lang vén lên.
Mặt trời lặn, khách nhân dần rời đi, Lý Nhị Phong tự tay nấu một bát mì trứng bưng vào phòng cho Lưu Vân.
Nhìn thấy trên đầu Lưu Vân hãy còn bị che kín khoan voan, hiểu ra, đây là Lưu Vân đang đợi hắn tự tay vén khăn voan, hắn tự trách mình sơ ý, nên sớm vén khăn lên cho y mới phải.
Nghĩ vậy, Lý Nhị Phong tiến đến, trực tiếp nhấc khăn lên cho Lưu Vân. Lúc này Lưu Vân đang nhàm chán đến mức buồn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, có người tiến vào, mới vội xốc lại tinh thần.
“Vân Nhi, ta nên sớm vén khăn lên cho ngươi, có khó chịu không?” Lý Nhị Phong ân cần hỏi.
Lưu Vân lắc đầu: “Không có, còn tốt, ta không sao, khăn voan phải chờ đến tối mới được lấy xuống, bây giờ ngươi vén lên xem như vừa đúng lúc”.
Khăn voan đột nhiên bị xốc lên, ánh mắt trong bóng tối đã lâu, trong phút chốc Lưu Vân không kịp thích ứng, gió mắt nhìn người trước mặt.
Lý Nhị Phong cũng đáng nhìn y, từ lâu Nhị Nhị Phong đã biết dung mạo Lưu Vân ưa nhìn, hắn rất thích nhìn lúc y cười, hoạt bát động nhân, chọc người yêu thích.
Hắn không nghĩ sau khi trang điểm Lưu Vân sẽ đẹp đến như vậy, làm cho tim hắn đập nhanh hơn. Lúc này Lưu Vân đang mặc hỉ phục đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ trắng mịn, tóc đen cột sau gáy, trên mặt được đánh một tầng phấn mỏng, cặp mày liễu, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, trên môi còn tô chút son, đỏ tươi dụ người.
“Vân Nhi, ngươi thật đẹp”. Lý Nhị Phong thẳng thắn mở miệng khen.
Lưu Vân thẹn thùng cúi đầu, giương mắt nhìn Lý Nhị Phong, cảm thấy hôm nay hắn cũng rất tuấn tú.
“Vân Nhi, có đói bụng không? Một ngày không ăn gì, ta có nấu cho ngươi bát mì trứng, nhân lúc còn nóng ngươi mau ăn đi”. Ký Nhị Phong đặt bát mì lên bàn.
Lưu Vân sớm đã ngửi được mùi, bụng của y rất phối hợp với tình hình kêu lên ùng ục. Y đã đói từ lâu, mặc dù có ăn điểm tâm lót dạ, thế nhưng điểm tâm là sao có thể so sánh với món chính, vẫn là món chính mới có thể no bụng.
Lưu Vân ngồi trước bàn, gắp một đũa mì nếm thử, tức khắc cảm thấy ăn thật ngon, mở miệng tán dương: “Ăn ngon!”
Lý Nhị Phong nói: “Ngươi thích thì ăn nhiều chút, trong nồi hãy còn”.
Lưu Vân hỏi: “Cha và mẹ đã ăn chưa?”
“Đều ăn rồi, bây giờ đang dọn nhà cửa.
“Vậy đợi ta ăn xong, cũng đi ra dọn dẹp”.
“Không cần, hôm nay ngươi không cần làm gì cả, có ta ở đây rồi, vừa nãy ta cũng đã làm gần xong, bây giờ cũng không còn lại bao nhiều việc”. Lý Nhị Phong rất có khả năng, còn có thể nấu cơm, lại không có tật xấu thường thấy ở nam nhân. Trong lòng hắn, cưới phu lang về là để yêu thương, chứ không phải cưới về làm mưa làm gió.
Lưu Vân ăn xong bát mì, bụng đã no tám phần, y không ăn thêm. Ăn xong, không đợi Lý Nhị Phông động thủ, y tự mình cầm bát đũa đi rửa, thuận tiện giúp đỡ cha mẹ chồng dọn dẹp nhà cửa. Cho dù vừa nãy Lý Nhị Phong nói không cần y làm, nhưng y không thể không có nhãn lực như vậy, đều là người nhà nông, chú ý nhiều như vậy làm gì.
Nhìn thấy Lưu Vân ra phụ giúp làm việc, cha mẹ Lý tuy rằng không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì biết, hai người đều rất hài lòng. Hai người lặng lẽ quan sát Lưu Vân lúc làm việc, trong lòng gật đầu không dứt.
Lúc ở nhà mẹ đẻ Lưu Vân vẫn thường xuyên làm việc, là người chịu khó. Cha mẹ chồng nhìn y làm việc liền biết y là người có khả năng, trong lòng vui mừng, biết nhi tử họ đã cưới được một ca nhi tốt, bọn họ cũng mừng thay.
Tính tình Lưu Vân tốt, miệng lại ngọt, không biết sợ người lạ, mở miệng đã gọi cha mẹ chồng là cha mẹ, không hề ngượng miệng, cha mẹ Lý được gọi tới trong lòng nở hoa.
Người một nhà đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã thu thập nhà cửa sạch sẽ. Lý mẫu thúc giục Lý Nhị Phong và Lưu Vân đi ngủ, vợ chồng son về tân phòng của mình.
Trong phòng đốt hai cây bến đỏ, chiếu sáng bừng. Lúc này Lưu Vân mới có thời gian ngắm nhìn tân phòng của mình. Tân phòng được thu dọn sạch sẽ, chăn đệm mới tinh, bên tường còn có tủ đựng quần áo, của hồi môn của y đều đã được đặt lên tủ, đưa tay là có thể với tới.
Lý Nhị Phong bưng nước rửa chân vào, hai người cùng ngâm chân trong một cái chậu, chân to đặt cạnh chân nhỏ, chốc lát đã ấm dần lên.
Tầm mắt Lý Nhị Phong nhìn thẳng Lưu Vân, trong mắt là lửa nóng. Lưu Vân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, phảng phất như bị ánh mắt nóng rực của hắn xuyên thấu. Y vội vàng cúi đầu, không dám nhìn tiếp. Giờ phút này, trong lòng y như có hai con thỏ nhỏ nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Lý Nhị Phong nắm lấy tay Lưu Vân đặt vào lòng bàn tay mình thưởng thức. Lúc còn trên xe bò, hắn đã biết tay Lưu Vân rất mềm, hiện tại hắn cảm thấy tay y còn mềm hơn hắn nghĩ, mềm đến tận vào trong lòng hắn.
Không thể đợi đến khi nước lạnh, Lý Nhị Phong cảm thấy hắn không đợi được nữa. Tiểu phu lang phấn nộn ngay trước mắt, còn việc gì có thể quan trọng hơn việc động phòng sao?!
Lý Nhị Phong ôm ngang người Lưu Vẫn, bế y đến bên giường, đặt y dưới thân. Lưu Vân kinh hô ra tiếng, chỉ kịp móc ra bình sứ nhỏ đem bên người, nói ra một câu: “Dùng cái này ~”
Tất cả lời nói đều bị Lý Nhị Phòng dùng miệng chặn lại, đem lời nói của y nuốt xuống bụng, đêm dài chầm chậm, ân ái triền miên…
“Ta không biết còn có bán thứ này đó!” Lưu Vân nói nhỏ: “Mẹ ta cũng nói chuẩn bị trước cho ta vài thứ, bà muốn mua cho ta loại cái dưỡng tay, bà nói thứ đó trơn, sẽ không quá đau…”
Dù sao Lưu Vân vẫn còn là tiểu ca nhi chưa xuất giá, tuy rằng tính tình thẳng thắn, nhưng nói đến việc này cũng không mở miệng nói ra được. Ở trước mặt Lâm Ngọc y còn nói được, chứ thay bằng người khác, Lưu Vân không dám mở miệng.
“Vật này Chu đại ca mua ở phủ thành, lúc trước ta cũng không biết, thế nhưng thật sự rất hữu dụng”.
Gần đây Lâm Ngọc mới trải qua sự tình này, có vài lời không tiện nói, chỉ dám nói tránh làm Lưu Vân tự hiểu, cho dù như vậy, hai tiểu ca nhi vẫn thẹn thùng đến đỏ mặt.
Lâm Ngọc và Lưu Vân không nói quá nhiều về đề tài này, tự động tìm chuyện khác để nói.
Đồ vật muốn đưa đã đưa tới tay, mục đích của Lâm Ngọc xem như hoàn thành, cũng đã sắp đến trưa, Lâm Ngọc cáo từ ra về.
Lưu Vân tiễn Lâm Ngọc ra cửa, lúc từ biệt, Lưu Vân còn nắm lấy tay Lâm Ngọc, nói: “A Ngọc, ngày mai ta phải thành thân rồi”.
“Ân”.
Lưu Vân phiền muộn nói: “Sau khi thành thân, thời gian hai ta gặp nhau sẽ ít đi”.
Lâm Ngọc vỗ bàn tay y, an ủi: “Yên tâm đi, ngươi chỉ gả sang thôn bên cạnh, vài đoạn đường. Lúc rảnh rỗi có thể về nhà mẹ đẻ, chúng ta sẽ gặp được nhau. Với lại nhà ngươi có muốn mua thứ gì, còn có thể đến cửa tiệm nhà ta mua, như vậy không phải lại gặp nhau sao? Hơn nữa ta còn có thể đi qua bên đó gặp ngươi mà”.
“A Ngọc, cám ơn ngươi, ngươi đối xử với ta thật tốt”. Nghe Lâm Ngọc nói thế, tâm trạng của Lưu Vân khá hơn rất nhiều. Không hiểu sao gần đây y luôn đa sầu đa cảm.
“A Ngọc, cứ quyết định thế đi. Chờ sau khi ta thành thân, chúng ta vẫn là bạn tốt. Phải thường xuyên gặp nhau, sau này chúng ta có hài tử, cũng để bọn chúng chơi cùng nhau, để bọn chúng cũng trở thành hảo bạn hữu”.
“Ừ, chắc chắn rồi, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt.”
Ngày mùng sáu tháng tư, trong một ngày tràn ngập hương hoa hòe, Lưu Vân xuất giá. Y mặc gỉ phục đỏ thẫm, đầu đội khăn voan, dập đầy lạy cha mẹ ba lạy. Lưu mẫu gạt nước mắt, ghé sát vào tai Lưu Vân dặn dò vài câu.
Trong tiếng sáo trống tưng bừng, Lưu Vân được ca ca cõng lên xe bò. Bên cạnh xe bò có một hán tử cao lớn đang đứng, hắn cũng mặc hỉ phục đỏ thẫm như Lưu Vân, trên mặt là nụ cười hàm hậu tươi tắn.
Từ lúc Lưu Vân được ca ca cõng từ trong nhà đi ra, tầm mắt của Nhị Phong vẫn luôn dõi theo y, có thể nhìn ra được hắn rất thích Lưu Vân.
Lý Nhị Phong đón lấy Lưu Vân từ tay anh vợ, cẩn thận từng li từng tý đặt y ngồi lên tầng rơm mềm trên xe bò. Lý Nhị Phòng bước lên xe, quất roi, con bò bị đánh đau, ụm bò một tiếng dài, vung đuôi, nhấc chân bước về phía trước.
Xe bò lăn bánh, đội ngũ đón dâu hai bên đánh trống thổi sáo đi theo. Có không ít hài tử vậy chung quanh, bọn nhỏ vỗ tay, nhảy chân sáo. Lúc này đội ngũ đón dân sẽ quăng ra ít tiền lẻ, xem như tiền mừng cho đám nhỏ. Bọn nhóc cùng hô to, chen nhau ngồi xuống nhặt tiền đồng rớt dưới đất, luôn miệng chúc lời cát tường.
Xe bò chậm rãi di chuyển, Lý Nhị Phong ngồi sát bên Lưu Vân, hắn vừa chú ý đánh xe, vừa nhìn đến tiểu phu lang sắp bái đường thành thân cùng mình.
Trên đầu Lưu Vân đội khăn voan, không nhìn thấy tình huống xung quanh, chỉ có thể cúi đầu nhìn khoảng không, còn có vạt áo màu đỏ phía trước, y biết đó là Nhị Phong, y có cảm giác hắn đang nhìn mình.
Lưu Vân có chút thẹn thùng, cũng có chút khẩn trương, hai bàn tay nhỏ bé xoắn lấy nhau. Thẳng đến khi có một bàn tay lớn đưa đến trước mắt, bàn tay này không giống với tay y, vừa to vừa thô ráp.
Lưu Vân: “…”
Y cũng chỉ sửng sốt một hồi, liền nắm lấy bàn tay trước mắt, lập tức bàn tay lớn kia bao bọc lấy tay y, rất ấm áp. Luồng ấm áp đó như lan tận vào đáy lòng.
Cảm nhận bàn tay Lưu Vân lạnh lẽo, Lý Nhị Phong khẽ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Vân Nhi, sao tay lại lạnh như thế, có phải mặc phong phanh quá, bị lạnh rồi đúng không?”
Lưu Vân dùng ngón tay nhấn vào lòng bàn tay Lý Nhị Phong, lắc đầu không nói. Y còn nhớ lời mẹ dặn, phải chờ sau khi bái đường xong, nới có thể nói chuyện, nếu không sẽ không may mắn.
Mặc kệ tập tục này có căn cứ hay không, Lưu Vân quyết định nghe theo mẹ. Y hy vọng sau khi thành thân, y và Lý Nhị Phong có thể trải qua ngày tháng hạnh phúc.
Thấy y không lên tiếng, Lý Nhị Phong tự nhiên cũng nhớ đến đủ loại quy củ ngày thành thân. Vì vậy hắn không tiếp tục mở miệng, mà lấy ra một cái chăn ngay bên cạnh, đắp lên người cho y, dùng hành động thay cho lời nói.
Quá trình thành thân của Lưu Vân rất thuận lợi, cha mẹ chồng rất hài lòng với y, không gây khó dễ cho y. Bái đường xong, Lưu Vân được đưa vào tân phòng, lúc này y mới dám nhẹ nhàng thở ra.
Sợ y bị đói, Lú Nhị Phong đem vào cho y hai đĩa điểm tâm nhỏ, nói vài câu với nhau. Nhưng vì còn phải tiếp đón khách, Lý Nhị Phong không thể ở lại lâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn một mình Lưu Vân, y ăn vài khối điểm tâm lót bụng. Một mình ngồi trên giường bắt đầu thấp thỏm chờ đến buổi tối. Trên đầu y còn đội khăn voan, cái này phải đợi đến khi trời tối, phải do tự tay tân lang vén lên.
Mặt trời lặn, khách nhân dần rời đi, Lý Nhị Phong tự tay nấu một bát mì trứng bưng vào phòng cho Lưu Vân.
Nhìn thấy trên đầu Lưu Vân hãy còn bị che kín khoan voan, hiểu ra, đây là Lưu Vân đang đợi hắn tự tay vén khăn voan, hắn tự trách mình sơ ý, nên sớm vén khăn lên cho y mới phải.
Nghĩ vậy, Lý Nhị Phong tiến đến, trực tiếp nhấc khăn lên cho Lưu Vân. Lúc này Lưu Vân đang nhàm chán đến mức buồn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân, có người tiến vào, mới vội xốc lại tinh thần.
“Vân Nhi, ta nên sớm vén khăn lên cho ngươi, có khó chịu không?” Lý Nhị Phong ân cần hỏi.
Lưu Vân lắc đầu: “Không có, còn tốt, ta không sao, khăn voan phải chờ đến tối mới được lấy xuống, bây giờ ngươi vén lên xem như vừa đúng lúc”.
Khăn voan đột nhiên bị xốc lên, ánh mắt trong bóng tối đã lâu, trong phút chốc Lưu Vân không kịp thích ứng, gió mắt nhìn người trước mặt.
Lý Nhị Phong cũng đáng nhìn y, từ lâu Nhị Nhị Phong đã biết dung mạo Lưu Vân ưa nhìn, hắn rất thích nhìn lúc y cười, hoạt bát động nhân, chọc người yêu thích.
Hắn không nghĩ sau khi trang điểm Lưu Vân sẽ đẹp đến như vậy, làm cho tim hắn đập nhanh hơn. Lúc này Lưu Vân đang mặc hỉ phục đỏ thẫm, khuôn mặt nhỏ trắng mịn, tóc đen cột sau gáy, trên mặt được đánh một tầng phấn mỏng, cặp mày liễu, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, trên môi còn tô chút son, đỏ tươi dụ người.
“Vân Nhi, ngươi thật đẹp”. Lý Nhị Phong thẳng thắn mở miệng khen.
Lưu Vân thẹn thùng cúi đầu, giương mắt nhìn Lý Nhị Phong, cảm thấy hôm nay hắn cũng rất tuấn tú.
“Vân Nhi, có đói bụng không? Một ngày không ăn gì, ta có nấu cho ngươi bát mì trứng, nhân lúc còn nóng ngươi mau ăn đi”. Ký Nhị Phong đặt bát mì lên bàn.
Lưu Vân sớm đã ngửi được mùi, bụng của y rất phối hợp với tình hình kêu lên ùng ục. Y đã đói từ lâu, mặc dù có ăn điểm tâm lót dạ, thế nhưng điểm tâm là sao có thể so sánh với món chính, vẫn là món chính mới có thể no bụng.
Lưu Vân ngồi trước bàn, gắp một đũa mì nếm thử, tức khắc cảm thấy ăn thật ngon, mở miệng tán dương: “Ăn ngon!”
Lý Nhị Phong nói: “Ngươi thích thì ăn nhiều chút, trong nồi hãy còn”.
Lưu Vân hỏi: “Cha và mẹ đã ăn chưa?”
“Đều ăn rồi, bây giờ đang dọn nhà cửa.
“Vậy đợi ta ăn xong, cũng đi ra dọn dẹp”.
“Không cần, hôm nay ngươi không cần làm gì cả, có ta ở đây rồi, vừa nãy ta cũng đã làm gần xong, bây giờ cũng không còn lại bao nhiều việc”. Lý Nhị Phong rất có khả năng, còn có thể nấu cơm, lại không có tật xấu thường thấy ở nam nhân. Trong lòng hắn, cưới phu lang về là để yêu thương, chứ không phải cưới về làm mưa làm gió.
Lưu Vân ăn xong bát mì, bụng đã no tám phần, y không ăn thêm. Ăn xong, không đợi Lý Nhị Phông động thủ, y tự mình cầm bát đũa đi rửa, thuận tiện giúp đỡ cha mẹ chồng dọn dẹp nhà cửa. Cho dù vừa nãy Lý Nhị Phong nói không cần y làm, nhưng y không thể không có nhãn lực như vậy, đều là người nhà nông, chú ý nhiều như vậy làm gì.
Nhìn thấy Lưu Vân ra phụ giúp làm việc, cha mẹ Lý tuy rằng không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của họ thì biết, hai người đều rất hài lòng. Hai người lặng lẽ quan sát Lưu Vân lúc làm việc, trong lòng gật đầu không dứt.
Lúc ở nhà mẹ đẻ Lưu Vân vẫn thường xuyên làm việc, là người chịu khó. Cha mẹ chồng nhìn y làm việc liền biết y là người có khả năng, trong lòng vui mừng, biết nhi tử họ đã cưới được một ca nhi tốt, bọn họ cũng mừng thay.
Tính tình Lưu Vân tốt, miệng lại ngọt, không biết sợ người lạ, mở miệng đã gọi cha mẹ chồng là cha mẹ, không hề ngượng miệng, cha mẹ Lý được gọi tới trong lòng nở hoa.
Người một nhà đồng tâm hiệp lực, rất nhanh đã thu thập nhà cửa sạch sẽ. Lý mẫu thúc giục Lý Nhị Phong và Lưu Vân đi ngủ, vợ chồng son về tân phòng của mình.
Trong phòng đốt hai cây bến đỏ, chiếu sáng bừng. Lúc này Lưu Vân mới có thời gian ngắm nhìn tân phòng của mình. Tân phòng được thu dọn sạch sẽ, chăn đệm mới tinh, bên tường còn có tủ đựng quần áo, của hồi môn của y đều đã được đặt lên tủ, đưa tay là có thể với tới.
Lý Nhị Phong bưng nước rửa chân vào, hai người cùng ngâm chân trong một cái chậu, chân to đặt cạnh chân nhỏ, chốc lát đã ấm dần lên.
Tầm mắt Lý Nhị Phong nhìn thẳng Lưu Vân, trong mắt là lửa nóng. Lưu Vân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, phảng phất như bị ánh mắt nóng rực của hắn xuyên thấu. Y vội vàng cúi đầu, không dám nhìn tiếp. Giờ phút này, trong lòng y như có hai con thỏ nhỏ nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Lý Nhị Phong nắm lấy tay Lưu Vân đặt vào lòng bàn tay mình thưởng thức. Lúc còn trên xe bò, hắn đã biết tay Lưu Vân rất mềm, hiện tại hắn cảm thấy tay y còn mềm hơn hắn nghĩ, mềm đến tận vào trong lòng hắn.
Không thể đợi đến khi nước lạnh, Lý Nhị Phong cảm thấy hắn không đợi được nữa. Tiểu phu lang phấn nộn ngay trước mắt, còn việc gì có thể quan trọng hơn việc động phòng sao?!
Lý Nhị Phong ôm ngang người Lưu Vẫn, bế y đến bên giường, đặt y dưới thân. Lưu Vân kinh hô ra tiếng, chỉ kịp móc ra bình sứ nhỏ đem bên người, nói ra một câu: “Dùng cái này ~”
Tất cả lời nói đều bị Lý Nhị Phòng dùng miệng chặn lại, đem lời nói của y nuốt xuống bụng, đêm dài chầm chậm, ân ái triền miên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.