Chương 89
Nhất Đóa Sơ Phương
27/12/2020
Nguyên mẫu nhìn phu quân tính còn trẻ con chọc cho buồn cười, vui vẻ trêu
ghẹo: “Lão già, ngươi đã bao nhiều tuổi rồi, còn cùng hai nhi tử nháo ầm ĩ, không sợ Tiểu Bảo chê cười ngươi”.
Vừa nghe lời này, Lâm Bảo lập tức tỏ rõ thái độ, liên tục xua tay, trên mặt như hiện dòng chữ “Ta không hề cười”.
Thấy vậy, Nguyên phụ đối với người con rể tương lai này rất hài lòng, không quan tâm đến lời trêu ghẹo của tức phụ.
“Đông Nhi, nhanh làm cho mẹ ngươi một cái, nàng cũng rất thích, nhưng ngại không nói ra miệng mà thôi”.
Nguyên mẫu nhéo lên cánh tay Nguyên phụ: “Lão già, chới nói lung tung, ta không đeo cái đó”.
“Mang cái này rất dễ nhìn, Đông Nhi làm cho mẹ ngươi đi, tự tay ta đeo lên cho nàng”. Nguyên phụ đã uống hơi nhiều, lúc này đã bốc men say, lời nói ra cung không câu nệ, cư nhiên ngồi trước mặt đám con cháu, đùa giỡn tức phụ.
Mặt Nguyên mẫu nóng lên, nàng đẩy Nguyên phụ, nguýt dài: “Ngươi cái người không đứng đắn này, ở trước mặt hài tử mà nói bậy bạ cái gì đó”.
Dứt lời, Nguyên mẫu đứng đi vào trong nhà, da mặt nàng mỏng, chỉ sợ nam nhân của mình có men say lại nói ra lời gì bậy bạ, bình thường chỉ có người trong nhà thì không sao, hôm nay còn có Lâm Bảo, nó là con rể tương lai, khiến nó cười chê thì không tốt.
Hai vị ca cca Nguyên gia nhìn cảnh này không còn cảm thấy kinh ngạc, từ nhỏ bọn họ đã biết chán tình cảm rất tốt. Chỉ có Lâm Bảo là lần đầu nhìn thấy, có chút bối rối không biết làm sao, còn mang theo hâm mộ, thầm nghĩ, ở nhà thì phải nhìn cảnh ca ca ân ái cùng ca phu. Không ngờ đến Nguyên gia lại phải nhìn cảnh cha mẹ vợ ân ái nữa.
Lâm Bảo nhìn về phía Nguyên Đông, đúng lúc Nguyên Đông cũng nhìn sang nó, ánh mắt hai đứa chạm nhau, một loại cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng. Mặt Nguyên Đông nóng lên, cúi đầu thu hồi tầm mắt.
Ngay lúc này, Lâm Bảo nảy sinh xúc động, muốn ôm Nguyên Đông vào lòng.
Cuối cùng Nguyên Đông cũng làm theo một sợi dây đỏ, giao vào trong tay lão cha, sau đó lão cha muốn làm gì, không phải là chuyện nó nên nhúng tay.
Nguyên phụ cầm dây đỏ tiền đồng, cao hứng vô cùng, đi vào trong nhà tìm tức phụ, ông còn nhớ rõ phải tự tay đeo lên cho tức phụ đây.
Sau khi Nguyên phụ đứng dậy rời đi, Lâm Bảo ngồi chốc lát, đứng dậy muốn về. Nó đã đi lâu, lúc này trời đã tối, nó sợ làm Lâm Ngọc lo lắng, hơn nữa nó cũng không tiện ở lại Nguyên gia quá lâu. Vốn dĩ chỉ muốn mang đồ đến tặng, lại ngồi chơi hơn nửa giờ, cũng nên đi về nhà.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đi ra ngoài.” Nguyên Đông lên tiếng.
Lâm Bảo nhìn thoáng qua hai vị ca ca Nguyên gia, thấy hai ngươi không ngăn cản, có chút ngực nhiên. Lúc trước, bọn qua quản Nguyên Đông rất gắt gao, xuất phát từ tâm tư bảo vệ đệ đệ, hai người không bao giờ để nó và Nguyên Đông ở chung một chỗ quá lâu, mỗi khi nó muốn gặp Nguyên Đông đều phải lén lút.
Bây giờ hai vị ca ca này đã bị “tiền đồng” mua chuộc, hơn nữa Lâm Bảo vì thôn dân đã làm được một chuyện tốt, loại trừ một kẻ có hại. Trong lòng hai vị ca ca Nguyên gia đã chấp nhận nó, phi thường hài lòng với vị em rể tương lai này.
Vì thế Nguyên đại ca vung tay: “Đi đi, Đông Nhi tiễn Lâm Bảo đi, có gì muốn nói riêng thì cứ nói, chúng ta đảm bảo không nghe lỏm!”
Nguyên Đông đỏ mặt, giậm chân trừng mắt nhìn ca ca nhà mình.
“Đại ca, ngươi nói bậy gì đó. Cẩn thận lời nói, để mẹ nghe thấy, coi chừng mẹ sẽ nhéo tai ngươi!”
Nguyên đại ca hiển nhiên rất sợ bị nhéo tai, che tai theo bản năng, nhéo lỗ tai chính là đại chiêu của mẹ hắn đó. Hồi còn niên thiếu, hai vị ca ca Nguyên gia rất nghịch ngợm, không ít lần bị Nguyên mẫu dạy dỗ, cũng chỉ có Nguyên Đông là tâm can trong nhà, chưa từng “bị” hưởng qua loại đãi ngộ này.
“Đại ca, yên tâm đi, mẹ bên kia có cha trông coi rồi, sẽ không ra đây gây phiền phức cho ngươi”_ Nguyên nhị ca lên tiếng, hiển nhiên nắm rõ tình hình lúc này.
Nguyên đại ca nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy vẫn là lão nhị thông minh.
Nguyên Đông không thèm chú ý đến hai vị ca ca, nó tiễn Lâm Bảo ra cửa, hai đứa đứng trước cửa, lưu luyến không muốn rời đi.
Lúc này trời đã tối đen, dựa vào ánh trăng, Lâm Bảo chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nét mặt Nguyên Đông. Nó bắt lấy tay Nguyên Đông, Nguyên Đông không né tránh, hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, cảm thu nhiệt độ từ tay đối phương, tim hai đưa đều nhảy bình bịch trong lồng ngực.
“Đông Nhi ~ “
“Ân ~ “
Bỗng nhiên Nguyên Đông tiến lên một bước, kiễng chân, hôn lên má Lâm Bảo.
Lâm Bảo rất kích động, Đông Nhị hôn nó, đây là lần đầu tiên Đông Nhi chủ động hôn nó.
Nguyên Đông đánh baojc hôn xong, muốn buông tay chạy vào trong nhà. Không nghĩ đến Lâm Bảo đang kích động nắm chặt tay không buông, trái lại còn dùng sức kéo Nguyên Đông ôm vào ngực, rốt cuộc nó cũng toại nguyện ôm lấy Nguyên Đông.
Vừa nghe lời này, Lâm Bảo lập tức tỏ rõ thái độ, liên tục xua tay, trên mặt như hiện dòng chữ “Ta không hề cười”.
Thấy vậy, Nguyên phụ đối với người con rể tương lai này rất hài lòng, không quan tâm đến lời trêu ghẹo của tức phụ.
“Đông Nhi, nhanh làm cho mẹ ngươi một cái, nàng cũng rất thích, nhưng ngại không nói ra miệng mà thôi”.
Nguyên mẫu nhéo lên cánh tay Nguyên phụ: “Lão già, chới nói lung tung, ta không đeo cái đó”.
“Mang cái này rất dễ nhìn, Đông Nhi làm cho mẹ ngươi đi, tự tay ta đeo lên cho nàng”. Nguyên phụ đã uống hơi nhiều, lúc này đã bốc men say, lời nói ra cung không câu nệ, cư nhiên ngồi trước mặt đám con cháu, đùa giỡn tức phụ.
Mặt Nguyên mẫu nóng lên, nàng đẩy Nguyên phụ, nguýt dài: “Ngươi cái người không đứng đắn này, ở trước mặt hài tử mà nói bậy bạ cái gì đó”.
Dứt lời, Nguyên mẫu đứng đi vào trong nhà, da mặt nàng mỏng, chỉ sợ nam nhân của mình có men say lại nói ra lời gì bậy bạ, bình thường chỉ có người trong nhà thì không sao, hôm nay còn có Lâm Bảo, nó là con rể tương lai, khiến nó cười chê thì không tốt.
Hai vị ca cca Nguyên gia nhìn cảnh này không còn cảm thấy kinh ngạc, từ nhỏ bọn họ đã biết chán tình cảm rất tốt. Chỉ có Lâm Bảo là lần đầu nhìn thấy, có chút bối rối không biết làm sao, còn mang theo hâm mộ, thầm nghĩ, ở nhà thì phải nhìn cảnh ca ca ân ái cùng ca phu. Không ngờ đến Nguyên gia lại phải nhìn cảnh cha mẹ vợ ân ái nữa.
Lâm Bảo nhìn về phía Nguyên Đông, đúng lúc Nguyên Đông cũng nhìn sang nó, ánh mắt hai đứa chạm nhau, một loại cảm giác kỳ lạ nảy sinh trong lòng. Mặt Nguyên Đông nóng lên, cúi đầu thu hồi tầm mắt.
Ngay lúc này, Lâm Bảo nảy sinh xúc động, muốn ôm Nguyên Đông vào lòng.
Cuối cùng Nguyên Đông cũng làm theo một sợi dây đỏ, giao vào trong tay lão cha, sau đó lão cha muốn làm gì, không phải là chuyện nó nên nhúng tay.
Nguyên phụ cầm dây đỏ tiền đồng, cao hứng vô cùng, đi vào trong nhà tìm tức phụ, ông còn nhớ rõ phải tự tay đeo lên cho tức phụ đây.
Sau khi Nguyên phụ đứng dậy rời đi, Lâm Bảo ngồi chốc lát, đứng dậy muốn về. Nó đã đi lâu, lúc này trời đã tối, nó sợ làm Lâm Ngọc lo lắng, hơn nữa nó cũng không tiện ở lại Nguyên gia quá lâu. Vốn dĩ chỉ muốn mang đồ đến tặng, lại ngồi chơi hơn nửa giờ, cũng nên đi về nhà.
“Đi thôi, ta đưa ngươi đi ra ngoài.” Nguyên Đông lên tiếng.
Lâm Bảo nhìn thoáng qua hai vị ca ca Nguyên gia, thấy hai ngươi không ngăn cản, có chút ngực nhiên. Lúc trước, bọn qua quản Nguyên Đông rất gắt gao, xuất phát từ tâm tư bảo vệ đệ đệ, hai người không bao giờ để nó và Nguyên Đông ở chung một chỗ quá lâu, mỗi khi nó muốn gặp Nguyên Đông đều phải lén lút.
Bây giờ hai vị ca ca này đã bị “tiền đồng” mua chuộc, hơn nữa Lâm Bảo vì thôn dân đã làm được một chuyện tốt, loại trừ một kẻ có hại. Trong lòng hai vị ca ca Nguyên gia đã chấp nhận nó, phi thường hài lòng với vị em rể tương lai này.
Vì thế Nguyên đại ca vung tay: “Đi đi, Đông Nhi tiễn Lâm Bảo đi, có gì muốn nói riêng thì cứ nói, chúng ta đảm bảo không nghe lỏm!”
Nguyên Đông đỏ mặt, giậm chân trừng mắt nhìn ca ca nhà mình.
“Đại ca, ngươi nói bậy gì đó. Cẩn thận lời nói, để mẹ nghe thấy, coi chừng mẹ sẽ nhéo tai ngươi!”
Nguyên đại ca hiển nhiên rất sợ bị nhéo tai, che tai theo bản năng, nhéo lỗ tai chính là đại chiêu của mẹ hắn đó. Hồi còn niên thiếu, hai vị ca ca Nguyên gia rất nghịch ngợm, không ít lần bị Nguyên mẫu dạy dỗ, cũng chỉ có Nguyên Đông là tâm can trong nhà, chưa từng “bị” hưởng qua loại đãi ngộ này.
“Đại ca, yên tâm đi, mẹ bên kia có cha trông coi rồi, sẽ không ra đây gây phiền phức cho ngươi”_ Nguyên nhị ca lên tiếng, hiển nhiên nắm rõ tình hình lúc này.
Nguyên đại ca nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy vẫn là lão nhị thông minh.
Nguyên Đông không thèm chú ý đến hai vị ca ca, nó tiễn Lâm Bảo ra cửa, hai đứa đứng trước cửa, lưu luyến không muốn rời đi.
Lúc này trời đã tối đen, dựa vào ánh trăng, Lâm Bảo chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nét mặt Nguyên Đông. Nó bắt lấy tay Nguyên Đông, Nguyên Đông không né tránh, hai bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, cảm thu nhiệt độ từ tay đối phương, tim hai đưa đều nhảy bình bịch trong lồng ngực.
“Đông Nhi ~ “
“Ân ~ “
Bỗng nhiên Nguyên Đông tiến lên một bước, kiễng chân, hôn lên má Lâm Bảo.
Lâm Bảo rất kích động, Đông Nhị hôn nó, đây là lần đầu tiên Đông Nhi chủ động hôn nó.
Nguyên Đông đánh baojc hôn xong, muốn buông tay chạy vào trong nhà. Không nghĩ đến Lâm Bảo đang kích động nắm chặt tay không buông, trái lại còn dùng sức kéo Nguyên Đông ôm vào ngực, rốt cuộc nó cũng toại nguyện ôm lấy Nguyên Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.