Dị Thế Độc Y

Chương 15: Bại lộ

Thiên sát

21/04/2013



Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, thoáng một cái Tần Thiên cũng đã mười bốn tuổi. Thời gian cũng có thể làm phai nhạt vài việc, ít nhất là cái việc mà hắn trước kia đã dùng người trong thành đã thí nghiệm cấm chế, mọi người cũng từ từ quên lãng.

Tần Thiên bây giờ hết sức thoải mái, vắt tay mà ngả người nằm trên xe ngựa nhìn trời. Lúc này Cách Lôi thầy thuốc không có thời gian ra ngoài để mua dược tài ( nguyên liệu làm thuốc), còn hắn ở phương diện này là một cao thủ, ông ta cũng yên tâm để cho hắn đi làm cái việc này. Hắn dựa theo những dược tài Cách Lôi cần mà thu mua. Lần thu mua này cũng phải đến ba cái xe kéo lớn, và đang ở trên đường trở về Cơ Đức thành. Việc thu mua dược tài lần này, có loại dược tài Tần Thiên cảm thấy rất hứng thú. Đó chính là thạch tín. Thạch tín có thể không nhiều người biết lắm, nhưng nói đến ‘tỳ sương’ người biết thì không hẳn là ít. Thạch tín là tài liệu chính để làm ra tỳ sương.

Cho tới nay, Tần Thiên chỉ có thể dùng những dược dụng bình thường nên không thể chế ra độc dược trí mạng. Cái này là bởi vì Cách Lôi chỉ là một thầy thuốc, không có phải cao thủ chế độc, dược khố của ông ta cũng không có mấy loại độc thảo (cỏ, hoa độc) hay độc trùng gì đó. Bây giờ có cái vật thạch tín này, Tần Thiên đương nhiên sẽ tự tác lấy một ít, dùng thạch tín so với độc thảo hay độc trùng cũng có điểm tốt. Lúc trở về cũng có được việc phải làm rồi.

Tần Thiên đang ngồi một chỗ suy nghĩ liên tục nhưng lại cảm thấy buồn bực. Hắn bây giờ thật muốn nghĩ đến cái lão Tân An Tạp cao thâm khó lường và Sâm Ân Đặc có thực lực cường đại nhưng lại khiến người ta rất buồn cười. Nhưng mà, nói thật, một người chủ động nhận thua, là việc không hề dễ dàng gì. Và còn cái người nhận thua lại chính là người ở vị trí được mọi người sùng bái. Điều này khiến Tân An Tạp có được sự kính nễ từ trong mắt của Tần Thiên. Đối với vị Tân An Tạp có địa vị như vậy, cũng phải cần biết bao nhiêu phách lực a! Tại lần đánh cược đó, Tần Thiên và Tân An Tạp cũng kết giao tình. Hai vị đại nhân bởi vì cũng có việc cần phải làm, không thể ở lâu tại Cơ Đức thành được. Dưới yêu cầu của Tân An Tạp và Sâm Ân Đặc, Tần Thiên cũng giải trừ cấm chế của hắn ở trong thành. Không phải bởi vì địa vị cao của hai đại nhân, mà là bọn họ dùng thân phận của bằng hữu để yêu cầu. Trên đại lục, có được yêu cầu dựa theo thân phận bằng hữu của hai vị đại nhân được sùng bái, là một chuyện rất hiếm có. Tần Thiên cũng là người có nghĩa khí, hắn cũng không cần nói nhiều, đã giải trừ cấm chế. Cơ Đức thành cũng khôi phục lại được sự yên bình như trước kia.

Bất quá, trước khi hai vị đại nhân rời khỏi, cũng đã nói vài lời với thành chủ đại nhân, ai cũng không biết được. Người ở phủ của thành chủ thấy được sau khi thành chủ đại nhân nghe xong, sắc mặt hết sức cổ quái. Những lời nói của hai vị đại nhân không ai biết được, cũng trở thành việc vui để mọi người đoán già đoán non với nhau trong lúc rảnh rỗi. Chỉ có Tần Thiên và Xá Nhĩ biết rõ nội tình mới có thể đoán ra được một ít. Tân An Tạp lúc rời khỏi cũng đã nói một câu với Tần Thiên, nhưng mà khiến cho hắn suy nghĩ cho tới bây giờ cũng không hiểu rõ. Đại tế ti lúc rời khỏi có nói: “Duy Sâm! Độc dược của ngươi rất thần kỳ, nhưng nếu muốn nó trở thành một cái hệ thống mới, nó nhất định phải có tánh mạng!” Cái gì là tánh mạng, tánh mạng của độc dược là cái gì. Điều này khiến Tần Thiên suy nghĩ rất lâu mà không thể thông suốt. Trong lòng của Tần Thiên, hắn cũng nghĩ về mẫu thân đã lâu không gặp, hắn thật là muốn về nhà sớm hơn một chút.

Thân thể Tần Thiên nhúc nhích một chút, rồi hỏi người đánh xe bên cạnh của hắn: “Chúng ta chỉ còn vài ngày nữa là về đến nhà rồi!”

Người đánh xe sắc mặc ngưng trọng nói: “Chúng ta còn hai ngày nữa là có thể về đến nhà. Nhưng mà, nơi này hình như vẫn thường có cường đạo xuất hiện, hy vọng là không gặp chuyện không may xả ra!”

Tần Thiên vừa cười vừa nói: “Không có việc gì đâu! Chúng ta chỉ có một ít dược tài, lại không đồ vật có giá trị, tất nhiên là không có việc gì!”

Người đánh xe lên tiếng: “Chỉ mong là được như vậy đi!”

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước như một cho chim biển bay giữa đại dương khiến cho Tần Thiền cảm thấy có chút buồn ngủ vì chán. Một trận tiếng vó ngựa truyền tới, Tần Thiên lập lức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bên phải xe ngựa toàn là bụi bay mù mịt, sau đó một đám người cưỡi ngựa xuất hiện trong mắt hắn. Dựa theo phương hướng của bọn họ đúng là hướng về phía xe ngựa của hắn mà phi đến.

“Trời! Là cường đạo!” Người đánh xe la lên vơi thanh âm có một chút run rẩy.

Tần Thiên nhíu mày nhìn đám cường đạo mà người đánh xe vừa la lên. Đám cường đạo này rất nhanh đến rất gần xe ngựa, miệng hét lớn: “Dừng lại! Nếu không bọn chúng ta sẽ không khách khí đâu!”

Người đánh xe nghe đám cường đạo hét xong, sợ quá đến nỗi mặt tái mé, cũng nghe lời cho xe dừng lại.



“Phía trong là những gì, sao lại thấy nhẹ quá vậy?” Một tên cường đạo hỏi.

Tần Thiên nhíu mày đánh giá đám cường đạo này một chút. Bọn họ người không phải là nhiều, chỉ có khoảng hai, ba mươi người. Mỗi người cầm theo binh khí. Ngoài trừ mình ra, chỉ có ba người đánh xe không biết võ công, nếu muốn cùng bọn chúng xông lên, thì cũng nắm chắc phần thua. Vào việc chính, Tần Thiên trả lời: “Chúng ta chỗ này chỉ có chút dược tài, không có gì đáng giá cả đâu!” Hắn vừa nói, tay cũng vừa động vài cái.

Toàn bộ cường đạo sững người, không nghĩ được rằng người trả lời bọn chúng lại là một đại hài tử cũng chưa tính là thiếu niên. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, việc cướp đoạt cũng lợi thế hơn. Bọn chúng thấy ba chiếc xa ngựa không có người hộ tống, cũng chẳng có ai qua lại đây.

“Dược tại phải không? Dù là dược tài, đại gia ta cũng muốn lấy. Các ngươi còn không mau lên cho ta!” Một đại hán thẳng thắn lớn tiếng quát. Những người còn lại cầm chặt vũ khí, một tiếng quát liền cùng xông lên. Cái tên đại hán cầm đầu kia lại ngồi yên ở trên ngựa cười to. Ba người đánh xe đều đã sợ đến phát run. Tần Thiên thì mặt lại mỉm cười nhìn đám cường đạo xông lên. Cường đạo đúng là cường đạo, không cần phải nói nhiều lời.

Ba người đánh xe nhắm mắt lại. Bọn họ biết rằng khi đám cường đạo này xông lên, tính mệnh của bọn họ phải để lại ở nơi đây. Nhưng bọn họ lại nghe một trận âm thanh ‘bang bang’. Ba người liền mở mắt xem, chỉ thấy đám cường đạo xông tới hướng này, giống như nhau từng người một ngã xuống ngựa. Ngựa của bọn chúng cũng lần lượt khụy xuống. Có vài tên xấu xố, ngã xuống ngựa, lại bị chính con người nặng nề đè lên người, kỳ quái chính là những tên này lại không có phát ra tiếng kêu thảm thiết. Điều này cũng làm cho ba người đánh xe tròng mắt xém chút phải lọt ra ngoài. Tần Thiên mặt tươi cười nhìn tên cầm đầu đám cường đạo đang ở chỗ kia.

Trong khi tên cầm đầu đám cường đạo vẫn còn đang ngạc nhiên, thủ hạ của hắn sao lại tự nhiên ngã từ trên ngựa xuống, khiến hắn cũng thiếu chút nữa phải ngã khỏi ngựa. Điều này dưới ý thức của hắn lập tức biến thành sự thật. Một tiếng vang lên, hắn cũng ngã ngựa. Tên cầm đầu đám cường đạo chỉ cảm thấy cả người hầu như không còn một chút khí lực. Hắn nằm trên mặt đất, muốn đứng lên, mà cái động tác đơn giản như vậy đối với hắn giờ này là một việc khó khăn. Càng làm cho hắn kinh tâm chính là cái đại hài tử vừa mới trả lời hắn hồi nãy với vẻ mặt tươi cười lại đi tới phía trước mặt hắn.

Tần Thiên mỉm cười, nói: “Đánh cướp có thật là thú vị hay không, ta đây cũng muốn thử đánh cướp ngươi có được không?” Hắn vừa nói thì cũng động thủ tìm tòi trên người của tên cầm đầu đám cường đạo. Tên gia hỏa này cũng không có gì nhiều, ngoài một ít tiền bạc ra, cũng chỉ có thanh đao và một bình rượu.

“Ngươi sao lại như vậy, trên người cũng không mang đồ vật gì. Ta, đại gia ngươi, thật sự muốn cướp đoạt cũng cảm thấy không tốt!” Tần Thiên vẻ mặt vẫn còn đang tươi cười, vỗ vỗ vào cái mặt của tên cầm đầu, miệng thốt ra những lời khiến tên cầm đầu thiếu chút nữa phải tức đến hộc máu.

Tên cầm đầu nhìn Tần Thiên với khuôn mặt tươi cười, đại hài tử này, so với chính mình càng thích hợp làm cường đạo hơn. Hắn thật sự muốn đánh ra một quyền, nhưng hắn không biết tại sao khí lực lại không có, chỉ còn cách là trừng mắt. Tần Thiên mỉm cười như vậy hình như đối với hắn là cười nhạo lớn nhất, khiến hắn muốn tức đến hộc máu.

Tần Thiên nhỏ giọng nói với tên cầm đầu: “Ta muốn cho ngươi hưởng thụ thêm một chút cảm giác tuyệt vời!”

Tên cầm đầu nhìn thấy nụ cười kia của Tần Thiên, liền phát run một trận. Hắn chỉ cảm thấy đó tựa như là nụ cười của ma quỷ. Lập tức hắn cũng được lãnh giáo cái cảm giác tuyệt vời hơn mà Tần Thiên vừa mới nói là gì. Một trận ngứa ngáy từ từ lan khắp thân người hắn, hắn muốn giơ tay lên đã gãi, nhưng một điểm khí lực cũng không có. Hắn muốn giãy dụa cũng chỉ phí công như vậy. Toàn thân hắn không động đậy được, chỉ có trận ngứa ngáy hành hạ thần kinh của hắn, khiến hắn nhịn không nỗi phát ra những âm thanh quái dị.

“Ngươi nhớ kỹ, ta gọi là Duy Sâm! Ngươi không nên nghĩ đến trả thù, nếu không ngươi sẽ chết còn thảm hại hơn! Ồ! Lần sau đi ra nhớ đem theo nhiều đồ thêm, để cho ta cướp hết một lần, nếu không ngươi cũng bị chết rất thảm đó!” Tần Thiên vẫn tiếp tục lục soát trên người của tên cầm đầu, cùng lúc vừa mỉm cười nói.

Ba người đánh xa nhìn hết thảy vụ việc. Bọn họ vừa khiếp sợ vừa buồn cười. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy bộ dáng của tên cầm đầu, trong đầu lại nhớ tới một việc. Bọn họ đồng loạt nói với Tần Thiên: “Nguyên lai là do ngươi làm ra!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Độc Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook