Chương 31: Dị loại ma pháp sư.
Thiên sát
21/04/2013
Ánh nắng len qua những nhánh cây chiếu xuống mặt đất, tạo nên một bóng toàn màu xanh của lá.
Trong rừng, có một thiếu niên đang chậm rãi đi về phía trước, còn cẩn thận tìm kiếm cái gì đó. Thỉnh thoảng hắn cúi người xuống, đào một rễ cây ơ trong đám cỏ xanh, giống như những lá cỏ bình thường. Hài lòng rồi quan sát thêm, cái mũi ngửi xong, rồi lấy tay đưa nó vào giỏ tre sau lưng.
Từ lần trước rời khỏi nhóm người Mễ Thiết Nhĩ, Tần Thiên quyết định một mình đi vào trong rừng tìm kiếm tài lại làm thuốc. Thu hoạch của mấy ngày nay không tệ lắm. Trừ tìm được một ít độc thảo ra, cũng không tìm được dược tài nào trân quý cả. Hôm nay chẳng những có thể chế ra độc dược, còn có thể luyện ra một ít dược chữa thương mà lúc trước khi còn hành tẩu giang hồ vẫn mang theo.
Tần Thiên đang ngồi hưởng thụ trên cành cây mà hắn thích nhất. Từ trong không khí truyền đến một trận âm thanh như là rên rỉ, hắn liền bật dây, vảnh lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe. Nghe xong một hồi, hắn có thể xác định âm thanh là của một người phát ra. Xác định được xong phương hướng phát ra âm thanh, rồi thu thập đồ vật, hắn đưa tay vỗ một cái rồi phóng đi về phía phát ra âm thanh kia như một con linh điểu bình thường.
Một nam tử thân mặc trường bào ma pháp thống khổ nằm trên mặt đất ẩm ướt. Chỉ là trường bào trên thân của y quá dơ không thể nhìn rõ là màu gì. Miệng của hắn phát ra những tiếng rên rỉ, một tia máu tươi chảy từ miệng y ra. Y muốn dùng sức đứng dậy, nhưng những đốt xương gẫy thỉnh thoảng đâm vào phổi của y, khiến y lại hộc thêm một ngụm máu, hô hấp càng ngày càng khó. Một cổ mệt không thể tả bao trùm cả thân thể y. Mắt y cũng chầm chậm nhắm lại. Trong khu rừng hiếm người tới, bị thương nặng như vậy, nếu không có kỳ tích xuất hiện, chỉ sợ là chỉ còn để lại cái mạng ở chỗ này. Y liền mạng khiến mình không thể bị mệt mỏi chế ngự. Y không muốn cứ như vậy mà chết ở đây, không muốn trở thành bữa ăn cho đám dã thú nơi này. Nhưng cảnh tượng trước mắt cứ như vậy tiếp tục mờ đi, ý thức cứ từ từ mơ hồ.
Đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương của y. Chỉ nghe một loạt âm thanh của xương. Nỗi thống khổ tồn tại ở phổi y trong nháy mắt biến mất không còn gì, một luồng không khí mới không ngừng tiến vào, thật là quá thoải mái. Ý dùng lực mở mắt ra. Trong ánh mắt của y là một khuôn mặt đang mỉm cười. Tâm của hắn vì khuôn mặt đó mà thả lỏng. Nỗi mệt mỗi lại chiếm cứ người y………
“Chào ngươi! Ta tên là Khắc Lai, một ma pháp sư. Thật sự rất đa tạ ngươi, nếu không ta đã chết ở đây rồi!” Khắc Lai tỉnh lại, y thấy đã tối. Thấy vị thiếu niên đã cứu y đang cho củi để đốt lửa, y liền cảm kích mở miệng.
“Ta cũng chỉ là may mắn, ngươi không cần đa tạ ta.” Tần Thiên mỉm cười nhìn Khắc Lai nói. Từ trong lòng ngực lấy ra mồi lửa, rồi dùng cỏ khô định châm lửa.
“Chờ một chút! Để cho ta!” Khắc Lai nhẹ giọng lên tiếng.
Tần Thiên kỳ quái nhìn Khắc Lai. Khắc Lai cũng chỉ mỉm cười, miệng thì niệm chứ ngữ, rồi trong tay y một quả cầu lừa bao đến đống củi, hô một tiếng đã cháy sáng.
Tần Thiên nhìn thấy như vậy, rất hứng thú nói: “Thật hấp dẫn! Nghĩ không ra ma pháp có thể dùng như vậy. Ngươi cũng lại sử dụng nó. Ta gặp qua mấy ma pháp sư, nhưng bọn họ cho tới bây giời không có dùng đến nó. Thật là một ý kiến hay!”
Khắc Lai kinh dị nhìn Tần Thiên. Y thấy Tần Thiên không có dùng ánh mắt khác thường mà nhìn y, ngược lại còn nói biện pháp của y là rất hay, liền cười khổ: “Thì cho tới nay ta đều bị đám ma pháp sư chính thống coi là khác thường. Bọn họ cho rằng ma pháp không thể dùng cho việc này, nhất là Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư. Ta đã mắng ông ta một trận.”
Tần Thiên nghe Khắc Lai nhắc đến Sâm Ân Đặc, trong lòng buồn cười, hỏi: “Vậy có ai từng nói ngươi không phải là khác thường không?”
“Chỉ có Tân An Tạp đại tế ti nói ta làm không tệ, muốn ta tiếp tục thực hiện!” Khắc Lai nhìn về phương xa, rồi trả lời với vẻ mặt tôn trọng.
Tần Thiên nghĩ không ra Khắc Lai cũng biết hai vị đại nhân vật. Trong lòng hắn, Sâm Ân Đặc thật sự hơi cổ hủ, còn vị Tân An Tạp đại tế ti kia thì khác. Tần Thiên hồi tưởng lại vị lão nhân hoà ái và cơ trí kia. Không biết chính mình có thể nhìn thấu ông ta không. Như lời của ông ta, độc dược là có tánh mạng, trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn.
Khắc Lai cảm thấy miệng có chút không, y liền tạo ra một thuỷ cầu rồi đưa lên miệng, chậm rãi uống nước từ thuỷ cầu. Tần Thiên nhìn thấy Khắc Lai làm như vậy, vừa cười vừa nói: “Cách này thật sự rất tiện lợi. Nếu sau này không có nước thì cũng dùng ma pháp là được!”
Khắc Lai nhìn Tần Thiên nói: “Chỉ có ngươi nói ta làm không sai, nếu là ma pha sư khác chỉ có cau mày nói ta không có chuyên nghiệp. Xem ra nươi cũng tính là một người không giống người khác !”
“Chỉ cần có thể dùng thì bất kể nó cái gì chó má chính thông hay không chính thống. Đầu óc những người đó tại sao không có linh hoạt!” Tần Thiên khinh thường nói.
Trong lòng Khắc Lai rất vui. Tần Thiên chính lài người thứ hai không xem hắn là khác thường. Chính là Tần Thiên cũng là một người khác thường. Trong vốn giang hồ võ lâm trước kia, người khác vẫn là nghĩ biện pháp để mình luyện đến võ công cao nhất, còn Tần Thiên chỉ chú tâm về độc dược, khinh công, ám khí và dịch dung. Cũng bị người khác xem là người khác thường. Tần Thiên trong mắt mọi người là tà môn trong chốn giang hồ mà danh tiếng không nhỏ. Rất nhiều người nguyện ý đắc tội với cao thủ nhất lưu, cũng không ai dám đi đắc tội với Tần Thiên.
“Vậy ngươi có thể dạy một chút ma pháp không?” Tần Thiên hỏi Khắc Lai.
“Được! Lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ ta chết ở đây rồi. Ngươi muốn học ma pháp, không thành vấn đề, coi như ta báo đáp ân cứu mạng cho ngươi!” Khắc Lai vừa cười vừa nói.
Tần Thiên muốn học ma pháp không phải vì muốn mình mạnh hơn. Hắn chỉ là vì sau này lúc chế độc dược, không còn phải lo lắng về nước và lửa, như vậy chính mình cũng dễ dàng một chút. Mãi cho đến sau này thật lâu, người khác hỏi Tần Thiên tại sao muốn học ma pháp, mà chỉ học một ít sơ cấp ma pháp. Tần Thiên liền đem nguyên nhân hắn học ma pháp nói ra, khiến mọi người mở to mắt không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.