Chương 37: Nam nhân đó là ai ?
Thiên sát
06/09/2013
Tân An Tạp vỗ bả vai của Tần Thiên nói: “Ta nghe nói có người có thể trị khỏi ôn dịch, ta đầu tiên nghĩ đến ngươi. Ta liền muốn đến đây xem có phải là ngươi hay không. Nghĩ không ra đúng là gặp may, ngươi quản nhiên ở đây.” Tân An Tạp nhìn thấy mặt Tần Thiên có cảm giác không nói lên lời. Ông lại đưa ta sờ đầu Tần Thiên một cái: “Chuyện của ngươi ra đã nghe nói qua, chỉ là không biết tại sao ngươi lại đến đây?”
Tần Thiên cảm giác được bàn tay ấm áp của Tân An Tạp đang sờ đầu mình, một cổ nhiệt lưu nhẹ nhàng đi đến tâm điền của Tần Thiên. Hắn thở dài một tiếng, rồi nói: “Kể lại cũng thật là dài! Tân An Tạp có thể vào phòng của ta để nhìn một chút không?” Tần Thiên liếc nhìn kỵ sĩ xung quanh.
Tân An Tạp biết ý của Tần Thiên, chỉ khẽ cười, rồi quay lại nói với kỵ sĩ của ông: “Vị thầy thuốc này là người quen của ta, chúng ta còn việc đàm đạo, các người trước lui xuống nghỉ ngơi đi!” Đám kỵ sĩ đi theo Tân An Tạp đồng loạt làm một cái lễ rồi lui xuống.
“Tân An Tạp, mời ngài theo ta đi!” Tần Thiên đi về phía trước, quay lại nói với Tân An Tạp. Đại tế ti gật đầu, rồi theo sau Tần Thiên.
Tân An Tạp cùng Tần Thiên đi vào trong phòng chế dược của hắn. Trên tụ linh trận còn có một thuỷ cầu nho nhỏ đang xoay trò không ngừng, còn có một đống hoàng liên đã được đề thuần đựng trong lược.
Tân An Tạp nhìn tụ linh trận và thuỷ cần lơ lủng, trong mắt hiện một tia tinh quang ngạc nhiên. “Ngươi đã gặp được Khắc Lai rồi ư? Chỉ có y mới có thể mỗi ngày nghiên cứu mấy ngoạn ý như vậy. Ngươi cũng rất thông minh, đã nhanh như vậy học xong! Còn có thể dùng để chế dược nữa!” Tân An Tạp mỉm cười nhìn Tần Thiên nói.
“Ta đúng là đã gặp được y, mới học được những thú này. Ta phát hiện loại phương pháp này dùng để chế dược là rất hữu dụng. Tốc độc và chất lượng chế dược của ta hiện giờ tốt hơn mấy lần trước kia.” Tần Thiên nhìn thuỷ cầu còn trên không trung, và nói.
“Mọi người vẫn nói Khắc Lai là một cái khác thường. Nhưng y mặc kệ ra sao, vẫn cứ tiến hành nghiêm cứu ma pháp trong phạm trù ma pháp. Còn ngươi, thì lại ở ngoài phạm trù ma pháp, lại còn lợi dụng ma pháp để chế dược. Ngưới chính xác là một khác thường và thiên tài a!” Tân An Tạp liếc Tần Thiên một cái rồi nói.
“Thiên tài thì ta không dám nhận, về phần nói ta là khác thường cũng cho là đúng đi. Khắc Lai nói đúng, ma pháp không nhất định dùng để giết người, lợi dụng ma pháp còn có thể làm rất nhiều việc. Trên thế giới thật sự không có cái gì là không đổi, chỉ cần nó hữu dụng ở ở chỗ thành thì đó là một vật tốt. Mà ta là một người theo chủ nghĩa thật dụng, cho nên ta mượn ma pháp để chế dược.” Tần Thiên vui vẻ đáp lại.
“Duy Sâm! Ngươi thật sự thành thục nhiều hơn so với trước rồi. Nhưng mà bộ dáng bây giờ hoàn toàn không giống bộ dáng khi người còn nhỏ. Với một người trưởng thành thì bộ dáng cũng không có thay đổi nhiều lắm! Ta luôn cảm giác rằng, bộ dáng của ngươi bây giờ có một loại dự cảm không nói nên lời. Rốt cuộc là loại dự cảm gì, ta không rõ ràng lắm.” Tân An Tạp nhìn bộ dáng Tần Thiên bây giờ, nói ra sự nghi hoặc trong lòng.
Tần Thiên nghe Tân An Tạp nói mình thành thục hơn so với trước, trong lòng có một chút dở khóc dở cười. Mặc dù hắn bây giờ chỉ là một người dưới thân thể thiếu niên, nhưng lỗi suy nghĩ chính là của lãng tử Tần Thiên đã trung niên.
“Tân An Tạp, ngươi như thế nào biết được bộ dáng của ta hiện giờ có chút không đúng?” Tần Thiên sờ mặt mình một cái. Hắn cho rằng thuật dịch dung của mình không có sai sót gì, đã để Tân An Tạp nhìn ra vài chỗ sơ hở.
“Bộ dáng của ngươi bây giờ thật không giống có cái gì không đúng. Có thể là vì ta có thể câu thông với thần linh! Ta có cảm giác rằng khuôn mặt của ngươi bây giờ không phải khuôn mặt thật sự của ngươi. Nếu Sâm Ân Đặc ở đây, ông ta nhất định không có cảm giác giống như ta. Dù sao người cùng thân linh câu thông, trừ giáo hoàng và ta ra, chỉ còn có vài người nữa.” Tân An Tạp trả lời câu hỏi của Tần Thiên. Điều này khiến trong lòng hắn yên tâm hơn nhiều. Chí ít mà nói thuật dịch dung của hắn không có điểm sai xót nào.
Tần Thiên đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống, lộ ra diện mục tươi cười vốn có của hắn nhìn đại tế ti. Tân An Tạp nhìn bổn diện mục của Tần Thiên có chút thất thố sững sờ. Vẻ mặt của Tân An Tạp khiến cho Tần Thiên một trận khó hiểu, làm cho hắn tự động lấy tay sờ mặt mình một lần. Hắn phát hiện ra cũng không có cái gì không ổn.
“Tân An Tạp, ngươi như thế nhìn ta, trên mặt ta có cái gì không?” Tần Thiên hỏi Tân An Tạp đang hơi thất thần.
“Giống! Thật rất giống!” Tân An Tạp thì thầm nói. Đại tế ti nói càng khiến cho Tần Thiên không khỏi mơ hồ. Tân An Tạp nói mình giống ai chứ? Từ theo ánh mắt của đại tế ti, Tần Thiên cũng có thể nhìn ra, người ngày trong tưởng tượng của mình nhất định là người rất quen thuộc với Tân An Tạp. Nói đến người kia rất giống với mình, Tần Thiên giật mình nghĩ, người đó có phải là phụ thân đã để cho mẫu thân bị khổ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, hay không.
Tần Thiên có chút hy vọng muống biết người đó là ai, nhưng Tân An Tạp rất nhanh khôi phục lại, quay người trầm giọng nói với Tần Thiên: “Duy Sâm! Ôn dịch lần này đã khiến rất nhiều người mất mạng. Ta lần này đến đây cũng chính bởi vì trận ôn dịch này. Nếu ngươi đã tìm được phương pháp chữa tri rồi, có thể giúp ta, đi cứu chữa người người bị ôn dịch lan hay không! Ngươi nghĩ như thế nào?”
Tần Thiên trong lòng khẽ thất vọng. Hắn biết Tân An Tạp nhất định biết người rất giống với mình là ai, nhưng ông ta không muốn nói thì Tần Thiên cũng không thể làm gì được. Nếu Tần Thiên dùng một ít Mê tâm thất thần tán, thì Tân An Tạp nhất định sẽ nói ra người đó. Nhưng thật muốn Tần Thiên dùng Mê tâm thất thần tán với Tân An Tạp, thì hắn thật sự có chút không thể hạ thủ được. Tần Thiên cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi chân tướng đến trong một ngày nào đó, có thể biết nam nhân đối với mình không thương không hận, lại còn để mẫu nhâu nhiều năm chịu khổ như vậy, là ai. Nếu Tần Thiên biết nam nhân đó là ai, hắn nhất định dùng Mê hồn tán đem nam nhân đó ngất đi, rồi dùng Sanh tử phệ tâm nhuyễn cốt tán khiến cho nam nhân đó phải kêu ba ngày ba đêm, tiếp theo dụng mê tâm thất thần tán để cho nam nhân đó nói ra lại sao nhiều năm như vậy để mẫu thân phải chịu khổ, rồi dùng Dậu sơ đoạt mệnh tán, khiến y cảm nhận được cái mạng từ từ bị tử thần đoạt đi, cuối cùng là dụng Hoá thi phân, để biến nam nhân đó thành một bãi nước màu vàng, khiến y dùng tánh mạnh đến bồi thường hết thảy cho những việc đã làm đối với mẫu thân.
“Nếu là như vậy mà nà nói, chúng ta bây giờ đi thôi!” Tần Thiên đứng dậy để tụ linh trận ngừng lại, thuỷ cần lơ lửng trên tụ linh trận liền biến mất.
“Ngươi không cần thu thập vật gì ư?” Tân An Tạp hỏi Tần Thiên.
“Không có!” Tần Thiên đeo giỏ đựng dược lên, rồi đem hoàng liên trong lược đi ra. Tần Thiên xoay người nói với Tân An Tạp: “Ngài sau này không cần gọi ta là Duy Sâm! Cứ gọi ta là Tần Thiên đi!” Tần Thiên ra khỏi phòng để lại một mình Tân An Tạp một trận mơ hồ.
Tần Thiên cảm giác được bàn tay ấm áp của Tân An Tạp đang sờ đầu mình, một cổ nhiệt lưu nhẹ nhàng đi đến tâm điền của Tần Thiên. Hắn thở dài một tiếng, rồi nói: “Kể lại cũng thật là dài! Tân An Tạp có thể vào phòng của ta để nhìn một chút không?” Tần Thiên liếc nhìn kỵ sĩ xung quanh.
Tân An Tạp biết ý của Tần Thiên, chỉ khẽ cười, rồi quay lại nói với kỵ sĩ của ông: “Vị thầy thuốc này là người quen của ta, chúng ta còn việc đàm đạo, các người trước lui xuống nghỉ ngơi đi!” Đám kỵ sĩ đi theo Tân An Tạp đồng loạt làm một cái lễ rồi lui xuống.
“Tân An Tạp, mời ngài theo ta đi!” Tần Thiên đi về phía trước, quay lại nói với Tân An Tạp. Đại tế ti gật đầu, rồi theo sau Tần Thiên.
Tân An Tạp cùng Tần Thiên đi vào trong phòng chế dược của hắn. Trên tụ linh trận còn có một thuỷ cầu nho nhỏ đang xoay trò không ngừng, còn có một đống hoàng liên đã được đề thuần đựng trong lược.
Tân An Tạp nhìn tụ linh trận và thuỷ cần lơ lủng, trong mắt hiện một tia tinh quang ngạc nhiên. “Ngươi đã gặp được Khắc Lai rồi ư? Chỉ có y mới có thể mỗi ngày nghiên cứu mấy ngoạn ý như vậy. Ngươi cũng rất thông minh, đã nhanh như vậy học xong! Còn có thể dùng để chế dược nữa!” Tân An Tạp mỉm cười nhìn Tần Thiên nói.
“Ta đúng là đã gặp được y, mới học được những thú này. Ta phát hiện loại phương pháp này dùng để chế dược là rất hữu dụng. Tốc độc và chất lượng chế dược của ta hiện giờ tốt hơn mấy lần trước kia.” Tần Thiên nhìn thuỷ cầu còn trên không trung, và nói.
“Mọi người vẫn nói Khắc Lai là một cái khác thường. Nhưng y mặc kệ ra sao, vẫn cứ tiến hành nghiêm cứu ma pháp trong phạm trù ma pháp. Còn ngươi, thì lại ở ngoài phạm trù ma pháp, lại còn lợi dụng ma pháp để chế dược. Ngưới chính xác là một khác thường và thiên tài a!” Tân An Tạp liếc Tần Thiên một cái rồi nói.
“Thiên tài thì ta không dám nhận, về phần nói ta là khác thường cũng cho là đúng đi. Khắc Lai nói đúng, ma pháp không nhất định dùng để giết người, lợi dụng ma pháp còn có thể làm rất nhiều việc. Trên thế giới thật sự không có cái gì là không đổi, chỉ cần nó hữu dụng ở ở chỗ thành thì đó là một vật tốt. Mà ta là một người theo chủ nghĩa thật dụng, cho nên ta mượn ma pháp để chế dược.” Tần Thiên vui vẻ đáp lại.
“Duy Sâm! Ngươi thật sự thành thục nhiều hơn so với trước rồi. Nhưng mà bộ dáng bây giờ hoàn toàn không giống bộ dáng khi người còn nhỏ. Với một người trưởng thành thì bộ dáng cũng không có thay đổi nhiều lắm! Ta luôn cảm giác rằng, bộ dáng của ngươi bây giờ có một loại dự cảm không nói nên lời. Rốt cuộc là loại dự cảm gì, ta không rõ ràng lắm.” Tân An Tạp nhìn bộ dáng Tần Thiên bây giờ, nói ra sự nghi hoặc trong lòng.
Tần Thiên nghe Tân An Tạp nói mình thành thục hơn so với trước, trong lòng có một chút dở khóc dở cười. Mặc dù hắn bây giờ chỉ là một người dưới thân thể thiếu niên, nhưng lỗi suy nghĩ chính là của lãng tử Tần Thiên đã trung niên.
“Tân An Tạp, ngươi như thế nào biết được bộ dáng của ta hiện giờ có chút không đúng?” Tần Thiên sờ mặt mình một cái. Hắn cho rằng thuật dịch dung của mình không có sai sót gì, đã để Tân An Tạp nhìn ra vài chỗ sơ hở.
“Bộ dáng của ngươi bây giờ thật không giống có cái gì không đúng. Có thể là vì ta có thể câu thông với thần linh! Ta có cảm giác rằng khuôn mặt của ngươi bây giờ không phải khuôn mặt thật sự của ngươi. Nếu Sâm Ân Đặc ở đây, ông ta nhất định không có cảm giác giống như ta. Dù sao người cùng thân linh câu thông, trừ giáo hoàng và ta ra, chỉ còn có vài người nữa.” Tân An Tạp trả lời câu hỏi của Tần Thiên. Điều này khiến trong lòng hắn yên tâm hơn nhiều. Chí ít mà nói thuật dịch dung của hắn không có điểm sai xót nào.
Tần Thiên đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống, lộ ra diện mục tươi cười vốn có của hắn nhìn đại tế ti. Tân An Tạp nhìn bổn diện mục của Tần Thiên có chút thất thố sững sờ. Vẻ mặt của Tân An Tạp khiến cho Tần Thiên một trận khó hiểu, làm cho hắn tự động lấy tay sờ mặt mình một lần. Hắn phát hiện ra cũng không có cái gì không ổn.
“Tân An Tạp, ngươi như thế nhìn ta, trên mặt ta có cái gì không?” Tần Thiên hỏi Tân An Tạp đang hơi thất thần.
“Giống! Thật rất giống!” Tân An Tạp thì thầm nói. Đại tế ti nói càng khiến cho Tần Thiên không khỏi mơ hồ. Tân An Tạp nói mình giống ai chứ? Từ theo ánh mắt của đại tế ti, Tần Thiên cũng có thể nhìn ra, người ngày trong tưởng tượng của mình nhất định là người rất quen thuộc với Tân An Tạp. Nói đến người kia rất giống với mình, Tần Thiên giật mình nghĩ, người đó có phải là phụ thân đã để cho mẫu thân bị khổ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt, hay không.
Tần Thiên có chút hy vọng muống biết người đó là ai, nhưng Tân An Tạp rất nhanh khôi phục lại, quay người trầm giọng nói với Tần Thiên: “Duy Sâm! Ôn dịch lần này đã khiến rất nhiều người mất mạng. Ta lần này đến đây cũng chính bởi vì trận ôn dịch này. Nếu ngươi đã tìm được phương pháp chữa tri rồi, có thể giúp ta, đi cứu chữa người người bị ôn dịch lan hay không! Ngươi nghĩ như thế nào?”
Tần Thiên trong lòng khẽ thất vọng. Hắn biết Tân An Tạp nhất định biết người rất giống với mình là ai, nhưng ông ta không muốn nói thì Tần Thiên cũng không thể làm gì được. Nếu Tần Thiên dùng một ít Mê tâm thất thần tán, thì Tân An Tạp nhất định sẽ nói ra người đó. Nhưng thật muốn Tần Thiên dùng Mê tâm thất thần tán với Tân An Tạp, thì hắn thật sự có chút không thể hạ thủ được. Tần Thiên cũng chỉ có thể chậm rãi chờ đợi chân tướng đến trong một ngày nào đó, có thể biết nam nhân đối với mình không thương không hận, lại còn để mẫu nhâu nhiều năm chịu khổ như vậy, là ai. Nếu Tần Thiên biết nam nhân đó là ai, hắn nhất định dùng Mê hồn tán đem nam nhân đó ngất đi, rồi dùng Sanh tử phệ tâm nhuyễn cốt tán khiến cho nam nhân đó phải kêu ba ngày ba đêm, tiếp theo dụng mê tâm thất thần tán để cho nam nhân đó nói ra lại sao nhiều năm như vậy để mẫu thân phải chịu khổ, rồi dùng Dậu sơ đoạt mệnh tán, khiến y cảm nhận được cái mạng từ từ bị tử thần đoạt đi, cuối cùng là dụng Hoá thi phân, để biến nam nhân đó thành một bãi nước màu vàng, khiến y dùng tánh mạnh đến bồi thường hết thảy cho những việc đã làm đối với mẫu thân.
“Nếu là như vậy mà nà nói, chúng ta bây giờ đi thôi!” Tần Thiên đứng dậy để tụ linh trận ngừng lại, thuỷ cần lơ lửng trên tụ linh trận liền biến mất.
“Ngươi không cần thu thập vật gì ư?” Tân An Tạp hỏi Tần Thiên.
“Không có!” Tần Thiên đeo giỏ đựng dược lên, rồi đem hoàng liên trong lược đi ra. Tần Thiên xoay người nói với Tân An Tạp: “Ngài sau này không cần gọi ta là Duy Sâm! Cứ gọi ta là Tần Thiên đi!” Tần Thiên ra khỏi phòng để lại một mình Tân An Tạp một trận mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.