Dị Thế Độc Y

Chương 27: Quần lang

Thiên sát

21/04/2013



Trên sơn lộ, bảy thiếu niên đang hướng tới mục tiêu của bọn họ. Đi đầu trước hết chính là thiếu nữ thân mặc một bộ trường bào ma pháp, trên tay áo có một viền màu đỏ. Dựa theo trang phục của nàng ta, có thể thấy nàng là một hỏa hệ ma pháp sư. Còn có một thiếu nữ thân mặc mộ bộ trường bào của mục sư, vẻ mặt có chút thẹn thùng. Ở sau cùng là một thiếu nữ có đôi mắt hơi lớn, thân mặc một bộ y phục của đạo tặc. Mà với một thân y phục màu đen của đạo tặc, làm cho vóc người của nàng ta nổi bật hẳn lên. Trên người ba thiếu nữ xinh đẹp này cũng không có mang theo vật gì nữa, dường như giống đi dạo thì phải. Tuy nhiên những đường mòn gập ghềnh trên núi không phải là nơi tốt để đi dạo, huống chi, vẻ mặt của bọn họ rất nghiêm túc.

Bốn thiếu niên theo sát phía sau ba thiếu nữ. Trong đó có ba người với sắc mặt nghiêm túc, chỉ có thiếu niên đi sau cùng có vẻ mặt thoải mái hơn, và điều này cũng thật tương phản với sáu người đi phía trước hắn. Mặc dù vẻ mặt hắn tuy thoải mái, nhưng trên người hắn không hề nhẹ nhàng. Trên người hắn, ngoài trừ bao hành lý của chính hắn, còn có thêm ba bao nữa. Tuy hắn một người vác bốn bao, nhưng hắn không tỏ vẻ phải cố hết sức. Cái người thứ bảy đó chính là Tần Thiên mới gia nhập tổ mạo hiểm này. Tần Thiên là người mới gia nhập, cho nên việc nặng nhọc phải dành cho người mới như hắn làm. Ví dụ như là nhiệm vụ vác mấy bao hành lý này, Tần Thiên phải làm. Mà việc giúp mỹ nữ mang bao hành lý không thoải mái như trong tưởng tượng, nhất là khi đi trên những con đường núi gập ghềnh.

“Chúng ta nhận một nhiệm vụ cấp C, vậy cho hỏi đó là nhiệm vụ gì?” Tần Thiên vừa mới gia nhập nhóm, liền cùng người sáng lập, cũng chính là đại tỷ lãnh đạo, Mễ Thiết Nhĩ, đi tìm tiểu tỷ tiếp đãi, để nhận nhiệm vụ. Nhóm của bọn họ hiện giờ bởi vì có hai ma pháp sư, cho nên được xếp cấp D. Mặc dù có thể nhận nhiệm vụ cấp cao hơn, nhưng cùng lắm chỉ có thể nhận nhiệm vụ cấp C.

Việc trên đời thường khiến người ta không được như ý. Tiểu tỷ tiếp đãi quay lại nói với Mễ Thiết Nhĩ: “Thật đáng tiếc! Nhiệm vụ cấp C không còn nữa! Nếu ngài muốn tiếp nhận nhiệm vụ, nơi này còn có một nhiệm vụ cấp D!”

“Cái gì? Chỉ còn nhiệm vụ cấp D? Các ngươi làm việc như thế ư!” Mễ Thiết Nhĩ cau mày bất mãn nói lớn tiếng. Tiểu tỷ tiếp đãi vừa tức giận nhìn Mễ Thiết Nhĩ, vừa cười gượng.

“Ha ha! Ta nghĩ các ngươi chấp nhận nhiệm vụ cấp D này đi! Muốn nhận nhiệm vụ vượt cấp để nhanh chóng thăng cấp cũng không phải dễ dàng như vậy, hay là lưu lại cái mạng nhỏ để từ từ thăng cấp là tốt nhất! Ha ha!” Một đại hán đang uống rượu, chứng kiến bộ dáng của Mễ Thiết Nhĩ, cười lớn rồi nói.

“Đúng vậy! Một tiểu cô nương cũng nên quý trọng cái mạng của ngươi, để còn lập gia đình nữa. Nếu thật sự muốn bỏ cái mạng thật sự quá đáng tiếc!” Một đại hán khác phụ họa nói theo. Và không ít người nghe xong đều gật đầu. Mễ Thiết Nhĩ hung hăn liếc những người này, rồi chỉ đổi lấy trận cười càng lớn hơn.

“Vậy nhiệm vụ cấp B còn không?” Mễ Thiết Nhĩ nghe trận cười lớn đó, liền lớn tiếng hỏi. Mọ người lập tức nhìn về hướng của nàng ta. Nàng ta cũng liền liếc những người tên đại hán vừa nói về nàng.

“Xin lỗi! Ngài không thể tiếp nhận nhiệm vụ cấp B!” Tiểu tỷ tiếp đãi vẫn như cũ mỉm cười nói.



“Ta hỏi ngươi có hay không? Có thì ta sẽ tiếp nhận. Ta gặp chuyện gì cũng không tìm người!” Mễ Thiết Nhĩ trừng mắt nói.

“Được rồi! Ở đây có một ….”

“Chúng ta tiếp nhận!” Mễ Thiết Nhĩ không quản gì, lên tiếng.

“Cái nhiệm vụ này….”

“Ta đã nói là tiếp nhận rồi, không cần phải nói dài dòng nữa!” Mễ Thiết Nhĩ cắt đứt lời nói của tiểu tỷ tiếp đãi. Cô ta không còn cách nào khác là cười bất đắt dĩ, rồi đưa bản nhiệm vụ cho Mễ Thiết Nhĩ. Nàng ta cầm bút, điền tên vào bản nhiệm vụ đó.

Mễ Thiết Nhĩ cẩn thận nhìn lại nhiệm vụ, thì có chút ngây người. Cái nhiệm vụ này chính là đến Dạ Lang cốc, để tiêu diệt đám ma lang chiếm cứ ở đó. Tiểu tỷ tiếp đãi lớn tiếng đọc sơ lượt nhiệm vụ một lần, khiến cho người ngồi ở trong dong binh đại sảnh nghe được nhiệm vụ ấy, đó chính là một cái nhiệm vụ chín phần chết chắc, thì tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bọn họ.

Bọn người Mễ Thiết Nhĩ có thể từ trong những ánh mắt đó cảm nhận được trong đó có sự kính nể, kinh ngạc cùng lo lắng, mà nhiều hơn cả là sự nhạo báng và khinh thường. Mễ Thiết Nhĩ biết rằng, vì chính mình tức khí đã tiếp nhận một cái nhiệm vụ đối với bọn họ mà nói là không thể nào hoàn thành. Trong lòng nàng liền hối hận rất nhiều. Nhưng dưới rất nhiều ánh mắt chế nhạo và khinh thường hướng về phía nàng, khiến nàng không thể nhận nhịn, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này. Bởi vì nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi lại từ chối, thì đó là một việc rất dọa người, cả đời sẻ bị sỉ nhục. Người trong đại sảnh nhìn bọn họ rời khỏi, không khỏi lắc đầu. Không biết được bảy thiếu niên này có thể trở về hay không nữa. Có người còn thở dài một hơi.

“Mễ Thiết Nhĩ tỷ tỷ, chúng ta thật sự phải đến Dạ Lang Cốc ư?” Hi Lý Á, một mục sư, vẻ mặt lo lắng hỏi Mễ Thiết Nhĩ.

“Việc này cũng đều do ta. Nếu ta nhất thời không nhịn được sự chế nhạo của người khác, cũng sẽ không nhận cái nhiệm vụ này! Ta cho dù phải chết cũng không làm liên lụy đến các ngươi, ài!” Mễ Thiết Nhĩ bất đắc dĩ cười một cái và trả lời.

“Mễ Thiết Nhĩ tỷ tỷ, chúng ta là một nhóm, chúng ta phải cùng tiến cùng lui!” Chiến sĩ Thụy Khắc vóc người tráng kiện, trầm giọng nói.



“Đa tạ các ngươi! Hy vọng chúng ta có thể thuận lợi trở về là được. Như vậy mà nói, trong lòng của ta cảm thấy tốt hơn!” Mễ Thiết Nhĩ lo lắng không ngớt, nói. Nàng ta cũng không biết được, trong số những người này, còn có bao nhiêu người còn sống trở về. Nàng ta chỉ hy vọng trên thế giới này sự hối hận thật có thể bán được. Tần Thiên đi một mình ở phía sau. Đối với việc tiêu diệt ma lang, thì hắn một điểm cũng không lo. Trong bảy người, bình tĩnh nhất cũng chỉ có hắn.

Dạ Lang cốc đã xuất hiện ở xa xa trước mắt bọn họ. Địa điểm mục tiêu của bọn họ cũng đến rồi. Trừ Tần Thiên ra, tâm của sáu người còn lại cũng từ từ trầm xuống, bởi vì khi đến được Dạ Lang cốc, thì cũng tượng trưng cho vận mệnh của bọn không hề được bọn họ nắm giữ, mà là do một đám ma lang nắm giữ. Dựa theo quy định của nhiệm vụ, bọn họ bảy người phải ở tại Dạ Lang cốc một ngày một đêm mới được rời khỏi. Sự an toàn trong khoảng thời gian đó đều chỉ do chính bọn họ tự lo.

Mễ Thiết Nhĩ tìm một cái địa phương theo mình là rất an toàn, rồi cho mọi người ngồi xuống. Tần Thiên quan sát bốn phía. Dùng ánh mắt của ánh, thấy được nơi này thoạt nhìn rất an toàn, bốn phía đều được núi đá bao vây, chỉ có một đường ra, nhưng lại không có đường rút về sau. Nếu thật sự đám ma lang này bao vây, thì mọi người đều không có cách nào chạy trốn được. Tần Thiên phát hiện cách nơi này không xa, có một nơi còn an toàn hơn nơi này. Mặc dù ở phía trước là một khoảng trống trải, nhưng còn có một lỗ hổng nữa. Nếu dùng từ chính xác hơn, thì đó là nơi rất có lợi cho việc rút khỏi từ phía sau. Còn nếu không được, thì Tần Thiên sẽ ở nơi đó bày ra cấm chế cũng có thể ngăn cản được một lúc. Như vậy sẽ có được một khoảng thời gian nhất định để chạy trốn. Mễ Thiết Nhĩ chọn lựa nơi có phòng ngự an toàn cũng không sai, nhưng lại phong bế quá mức. Nếu nói rằng, bọn ma lang bao vây lại, trừ có chết ra, cũng không có khả năng thứ hai. Đây là sự khác nhau giữ người chưa có kinh nghiệm và một cao thủ giang hồ, rất khó để có thể giải thích rõ ràng.

“Ta nghĩ rằng bên đó so với ở đây tốt hơn một chút. Chúng ta chuyển qua bên đó đi, được không?” Tần Thiên chỉ vào nơi mà mình cho là an toàn, rồi lấy khẩu khí thương lượng với Mễ Thước Nhĩ.

“Tại sao? Nơi này không được ư?” Mễ Thước Nhĩ có một chút không hiểu, liền hỏi. Sáu người còn lại cũng nhìn về phía Tần Thiên. Trong lòng của bọn họ, Mễ Thiết Nhĩ là đại tỷ đứng đầu, còn Tần Thiên bất quá chỉ là một người mới gia nhập mà thôi.

“Không cần hỏi tại sao? Ngươi tin ta là được!” Tần Thiên dùng ánh mắt tự tin và trả lời Mễ Thiết Nhĩ.

“Tại sao chúng ta phải chuyển đến đó? Ta sao lại phải tin ngươi?” Mễ Thiết Nhĩ không nghe câu trả lời của Tần Thiên, vẫn bướng bỉnh hỏi ngược lại. Trong lòng Mễ Thiết Nhĩ, nàng cho rằng nàng ở đây mới là đại tỷ đứng đầu của mọi người, lời nói của nàng luôn luôn chính xác. Tần Thiên bất quá chỉ là người mới gia nhập mà thôi.

Tần Thiên có ánh mắt hơn người cũng có thể cảm thấy được ý tứ trong lời nói của Mễ Thiết Nhĩ. Hắn chỉ cười nhẹ một cái, rồi rời khỏi nơi mà nàng ta vừa chọn lựa. Tần Thiên tiến hành lập ra thật nhiều cấm chế tại bên ngoài nơi mà hắn cho rằng an toàn. Nếu mình đã nói, nhưng Mễ Thiết Nhĩ bọn họ lại không nghe, vậy dựa vào khả năng của mình, nghĩ ra biện pháp bổ cứu. Mễ Thiết Nhĩ bọn họ nhìn thấy Tần Thiên ở đây thỉnh thoảng huy động tay vài cái, nhưng thật không biết rõ hắn đang làm cái gì. Một nghi vấn thật lớn xuất hiện trong lòng của mỗi người.

Ánh trăng từ từ ló dạng.Từ xa xa của Dạ Lang cốc truyền đến một trận sói tru lúc có lúc không. Tinh thần của mọi người đang căng thẳng. Một trận tiếng bước chân lung tung hướng về phía nơi này. Mọi người trộm ngẩng đầu lên để nhìn, tim đập mạnh hơn, máu chảy trong vòng tuần hoàn cũng nhanh hơn, trong lòng bàn tay là cổ mồ hôi lạnh. Một đánh ma lang số lượng rất rất nhiều xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ. Đám ma lang này đứng lung tung ở dãy đất trống phía trước bọn họ. Chúng ngẩng đầu lên hướng về phía ánh trăng, rồi phái ra những tiếng sói tru. Điều này cũng đã khiến mọi người sợ hãi.

Ông trời thường hay trêu người. Vốn bọn người Tần Thiên đang ở đầu gió, nếu chỉ cần bọn họ không có cử động lớn gì, buổi tối hôm nay có thể bình an trôi qua. Đột nhiên gió đổi chiều, bọn người Tần Thiên từ ở đầu gió trở thành ở cuối gió. Bầy gió cũng bắt đầu rục rịch từ từ đến nơi mà bọn người Tần Thiên đang ẩn nấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Độc Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook