Chương 47: Trí mạng vi sát (2)
Thiên sát
06/09/2013
Thiết Vệ môn đơn độc tác chiến tự nhiên là hảo thủ. Mà chỗ đáng sợ nhất của bọn chúng là hợp kích thuật. Tần Thiên cũng phát hiện ra điểm này. Hiện tại ở một xã hội mà vũ kỹ được cổ vũ, trừ mấy đại thế gia còn có một ít toàn kích thuật, rất ít người có thể nhìn thấy được hợp kích hội. Tất cả công kích đã đem trước sau trái phải của Tần Thiên toàn bộ phong kín. Khe hở duy nhất để lại chỉ có mặt trước, mà còn có một mũi tên vẫn chưa bắn rá. Gã đang chờ cho Tần Thiên nhảy lên phía trước để bắn một mũi tên đoạt mạng. Nếu mũi tên đoạt mạng của gã không thể đưa Tần Thiên vào chỗ chết, thì hỏa long tập trung nơi tay của ba ma pháp sứ chính là nhát cuối cùng lên người Tần Thiên.
Việc trên đời có đôi khi không phải người có thể tưởng tượng được. Thiết Vệ môn ngạc nhiên phát hiện ra Tần Thiên đã không thấy đâu, biến mất như chưa từng thấy qua. Bốn mũi tên vốn là ngăn chặn đường lui của Tần Thiên giờ đây xé gió bắn về phía ba chiến sĩ. Ba chiến sĩ không thể không động thủ múa cự kiếm đánh bật mũi tên đang bay tới. Lúc này, bọn chúng mới phát hiện ra, Tần Thiên đang nằm sấp dưới đất với một tư thế cho tới bây giờ bọn chúng gặp qua. Điểm này cũng là nguyên nhân tại sao công kích của bọn chúng lại thất bại. Tất cả người luyện võ bình thường đều không chú ý quá mức phía dưới đất, và nơi đó cũng trở thành điểm yếu để công kích. Tần Thiên mặc dù tránh được công kích, nhưng mà đấu khí do ba chiến sĩ phát ra cũng khiến cho mặt của Tần Thiên hơi đau.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Thiên nằm trên mặt đất như một thi thể mang một loại khí đang định bắn ra, hướng về phía trước mặt ba ma pháp sư. Ba người đó chứng kiến Tần Thiên đột nhiên đứng trước mặt của chính mình, không khỏi sửng sờ. Thiết vệ còn lại cũng sửng sờ. Mà thiết vệ chỉ là sửng sờ vài giây mà thôi thì đã liền công kích về phía Tần Thiên.
Chỉ vài giây đó đối với Tần Thiên đã đủ rồi. Hắn đã đưa tay điểm một lúc vào huyệt đạo của cả ba ma pháp sư. Hỏa long đang ngưng tụ trên tay của bọn chúng đã biến mất.
Tần Thiên biết công kích của ma pháp sư là lợi hại nhất. Khi bọn họ công kích giống như súng đạn, phạm vi và uy lực còn mạnh hơn của súng đạn. Nếu không phải ma pháp sư lúc chuẩn bị ma pháp cần thời gian niệm chú ngữ, nói không chừng ma pháp thật là thiên hạ vô địch. Sự việc trên đời còn có sự bình hành, có được tất có mất.
Một mũi ma pháp tiến lóe sáng bay về phía Tần Thiên. Mũi tên này cũng không phải vì muốn đả thương địch thủ mà chỉ muốn bức Tần Thiên ra xa khỏi ma pháp sư. Ma pháp sư được như thế thì có thể một ít thời gian quý giá để lùi về sau rồi tiện đà phát ra hỏa long đánh ngã Tần Thiên.
Hết thảy tới quá nhanh, Tần Thiên điểm huyệt đạo của ba ma pháp sư, bọn chúng cũng không phát hiện ma pháp sư đã bị Tần Thiên điểm huyệt không động đậy được. Mà đương sự là ma pháp sư trong lòng càng kinh dị hơn. Bọn chúng chỉ cảm thấy người tê dại, hỏa long do mình chuẩn bị xong đã biến mất không còn tăm hơi. Càng đáng sợ hơn là thân thể của bọn chúng không thể động, ngay cả cái miệng. Bọn chúng nhìn về phía Tần Thiên với ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Tần Thiên chỉ một đòn giống như định thân thuận trong ma pháp, hơn nữa còn cao minh hơn định thân thuật. Chẳng lẽ hắn là một ma pháp sư ư?
Tần Thiên quay người lại, chứng kiến mũi ma pháp tiến bay về phía mình, không nói lời nào đã kéo một ma pháp sư che phía trước của chính mình. Hai ma pháp sư còn lại thì chỉ trơ mắt nhìn Tần Thiên đem đồng bọn của mình đến trước người để đỡ tên. Chính là đại huyệt toàn thân bị Tần Thiên điểm rồi, chỉ có thể đứng yên một chỗ mà lo lắng không cần thiết. Cái ma pháp sư bị Tần Thiên kéo ra cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một tiếng thét thảm thiết thê lương, ma pháp tiến bắn trúng người ma pháp sư còn phát ra một tiếng nổ mạng. Máu đỏ tươi từ trong người của ma pháp phun ra hình thành một huyết vụ trên không trung. Như thế cũng để cho Tần Thiên phát hiện phương vị của tên cung tiến thủ này. Tần Thiên thân hình vừa động tự nhiên là còn phải nhanh hơn tốc độ của mũi tên vừa mới được tên cung tiến thủ kia bắn ra. Tần Thiên giống như quỷ mỵ phóng tới trước mặt gã. Trừ ma pháp sư bị trúng tên ra, hai ma pháp sư còn lại mềm nhũn ngã xuống. Bọn họ đã trúng Nhuyễn cốt tán của Tần Thiên. Mà ba chiến sĩ chứng kiến Tần Thiên kéo một ma pháp sư ra đỡ mũi tên kích, còn hai ma pháp sư khác đứng yên một chỗ tựa hồ như bị trúng định thân thuật. Biết rằng ma pháp sư xem như xong, ba chiến sĩ hét lớn một tiếng rồi điên cuồng xông lên.
Cái tên cung tiến thủ kia thấy Tần Thiên phóng tới trước mặt gã, tốc độ của gã cũng không chậm lập tức nhảy sang một bên muốn tạo một khoảng cách với Tần Thiên. Chính là Tần Thiên chỉ mỉm cười với gã rồi phất tay một cái, cung tiến thủ đó liền ngã xuống. Tần Thiên lại đánh về phía cung tiến thủ khác như đánh bong bóng.
Ba chiến sĩ rống lớn phóng về phía sau Tần Thiên. So về khí lực, Tần Thiên không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng so về tốc độc dù bọn chúng có gắn hỏa tiễn cũng không bằng hắn. Hơn nữa ở gian đình viện chật chội này, khinh công lại có thể làm được xuất quỷ nhập thần, mà thật sự không có loại ma pháp nào có thể làm được như vậy. Ba chiến sĩ như phát điên mà truy kích phía sau Tần Thiên. Mặc dù bọn chúng đã cố hết sứt, nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đồng bọn của chính mình bị đánh ngã. Bọn chúng còn phát ra đấu khí đánh về phía sau của Tần Thiên, nhưng mỗi kích lại không có cản trở được hành động của hắn, ngược lại còn cản trở tầm mắt của bọn chúng khiến hành động càng không tiện lợi.
Tần Thiên như quỷ mỵ về tới trung tâm đình viện, rồi xoay người và mỉm cười với ba chiến sĩ hơi thở dốc đang đuổi theo, và nói: "Trò chơi tới đây nên kết thút rồi! Các ngươi cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi đi!"
Ba chiến sĩ trong mắt mang một sự không cam lòng, nhuyễn nhuyễn ngã xuống. Khôi giáp được bọn họ mặc trên người khi tiếp xúc với mặt đất liền phát ra một tiếng vang thật lớn.
Vốn mười hai người này là muốn trước tiên dùng ba chiến sĩ chế trụ Tần Thiên, rồi dùng ma pháp và cung tên ở khoảng cách xa công kích Tần Thiên, cuối cùng thì do đạo tặc nhân lúc Tần Thiên không chú ý một kích giết chết hắn.
Đạo tặc vừa thấy Tần Thiên tiến vào nhất thời lòng háo thắng liền xông tới, muốn giết chết hắn. Ai ngời lại để cho Tần Thiên dùng Nhuyễn cốt tán mê ngã. Điều này cũng khiến cho kế hoạch của bọn chúng rối loạn. Mười hai người này cứ như vậy mà bị Tần Thiên giải quyết dễ như trở bàn tay.
Mười hai người bị Tần Thiên theo thứ tự phóng tại một nơi, chỉ có mười một người còn sống, cái ma pháp sư đáng thương kia đã chết trong tay của đồng bọn. Mười một người dù còn sống nhưng không thể động đậy, mà bọn chúng nhìn Tần Thiên với ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, không cam lòng, tuyệt vọng. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì mười một đạo ánh mắt kia nhất định sẽ hóa thành mười một đạo đao kiếm sắc bén băm vằm Tần Thiên thành vạn mảnh. Nhất là cái tiến thủ bắn chết đồng bọn của chính mình. Trong mắt của gã còn có một tia hối hận.
"Các ngươi không cần nhìn ta như vậy. Ta rất sợ đó!" Trên mặt Tần Thiên lại hiện ra nụ cười chiêu bài của hắn. Toàn thân của mười một người không nghe lời mà run rẩy. Bọn chúng có nghe nói qua chỉ cần Tần Thiên mỉm cười, như vậy tử thần sẽ phủ lên trên người bọn chúng.
"Các ngươi thật không tệ. Ta thật là cho tới bây giờ không có lao lực như hôm nay vậy. Ta thật cảm giác rất kích thích, ta thật lâu rồi không có cảm giác như vậy!" Tần Thiên dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ta thật sự có một chút tiếc nuối không muốn giết các ngươi. Mà các ngươi là người đã cùng ta giao thủ qua, các ngươi cũng nhất định biết nhược điểm của ta, thật không có cách nào khác ta không thể không giết các ngươi!" Mười một thiết vệ tuyệt vọng nhắm mắt lại, trên mặt của bọn chúng toát ra một sự lưu luyến đối với thế giới này.
Tần Thiên đi ra khỏi căn phòng này, biến mất giống như một cơn gió nhẹ. Trong phòng chỉ còn lại mười hai cổ thi thể, trong đó có mười một cổ thi thể vẻ mặt cũng rất an tường, hình như bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ say. Một cơn gió nhẹ thổi qua áo của bọn chúng, áo của bọn chúng khẽ động.
Việc trên đời có đôi khi không phải người có thể tưởng tượng được. Thiết Vệ môn ngạc nhiên phát hiện ra Tần Thiên đã không thấy đâu, biến mất như chưa từng thấy qua. Bốn mũi tên vốn là ngăn chặn đường lui của Tần Thiên giờ đây xé gió bắn về phía ba chiến sĩ. Ba chiến sĩ không thể không động thủ múa cự kiếm đánh bật mũi tên đang bay tới. Lúc này, bọn chúng mới phát hiện ra, Tần Thiên đang nằm sấp dưới đất với một tư thế cho tới bây giờ bọn chúng gặp qua. Điểm này cũng là nguyên nhân tại sao công kích của bọn chúng lại thất bại. Tất cả người luyện võ bình thường đều không chú ý quá mức phía dưới đất, và nơi đó cũng trở thành điểm yếu để công kích. Tần Thiên mặc dù tránh được công kích, nhưng mà đấu khí do ba chiến sĩ phát ra cũng khiến cho mặt của Tần Thiên hơi đau.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tần Thiên nằm trên mặt đất như một thi thể mang một loại khí đang định bắn ra, hướng về phía trước mặt ba ma pháp sư. Ba người đó chứng kiến Tần Thiên đột nhiên đứng trước mặt của chính mình, không khỏi sửng sờ. Thiết vệ còn lại cũng sửng sờ. Mà thiết vệ chỉ là sửng sờ vài giây mà thôi thì đã liền công kích về phía Tần Thiên.
Chỉ vài giây đó đối với Tần Thiên đã đủ rồi. Hắn đã đưa tay điểm một lúc vào huyệt đạo của cả ba ma pháp sư. Hỏa long đang ngưng tụ trên tay của bọn chúng đã biến mất.
Tần Thiên biết công kích của ma pháp sư là lợi hại nhất. Khi bọn họ công kích giống như súng đạn, phạm vi và uy lực còn mạnh hơn của súng đạn. Nếu không phải ma pháp sư lúc chuẩn bị ma pháp cần thời gian niệm chú ngữ, nói không chừng ma pháp thật là thiên hạ vô địch. Sự việc trên đời còn có sự bình hành, có được tất có mất.
Một mũi ma pháp tiến lóe sáng bay về phía Tần Thiên. Mũi tên này cũng không phải vì muốn đả thương địch thủ mà chỉ muốn bức Tần Thiên ra xa khỏi ma pháp sư. Ma pháp sư được như thế thì có thể một ít thời gian quý giá để lùi về sau rồi tiện đà phát ra hỏa long đánh ngã Tần Thiên.
Hết thảy tới quá nhanh, Tần Thiên điểm huyệt đạo của ba ma pháp sư, bọn chúng cũng không phát hiện ma pháp sư đã bị Tần Thiên điểm huyệt không động đậy được. Mà đương sự là ma pháp sư trong lòng càng kinh dị hơn. Bọn chúng chỉ cảm thấy người tê dại, hỏa long do mình chuẩn bị xong đã biến mất không còn tăm hơi. Càng đáng sợ hơn là thân thể của bọn chúng không thể động, ngay cả cái miệng. Bọn chúng nhìn về phía Tần Thiên với ánh mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Tần Thiên chỉ một đòn giống như định thân thuận trong ma pháp, hơn nữa còn cao minh hơn định thân thuật. Chẳng lẽ hắn là một ma pháp sư ư?
Tần Thiên quay người lại, chứng kiến mũi ma pháp tiến bay về phía mình, không nói lời nào đã kéo một ma pháp sư che phía trước của chính mình. Hai ma pháp sư còn lại thì chỉ trơ mắt nhìn Tần Thiên đem đồng bọn của mình đến trước người để đỡ tên. Chính là đại huyệt toàn thân bị Tần Thiên điểm rồi, chỉ có thể đứng yên một chỗ mà lo lắng không cần thiết. Cái ma pháp sư bị Tần Thiên kéo ra cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một tiếng thét thảm thiết thê lương, ma pháp tiến bắn trúng người ma pháp sư còn phát ra một tiếng nổ mạng. Máu đỏ tươi từ trong người của ma pháp phun ra hình thành một huyết vụ trên không trung. Như thế cũng để cho Tần Thiên phát hiện phương vị của tên cung tiến thủ này. Tần Thiên thân hình vừa động tự nhiên là còn phải nhanh hơn tốc độ của mũi tên vừa mới được tên cung tiến thủ kia bắn ra. Tần Thiên giống như quỷ mỵ phóng tới trước mặt gã. Trừ ma pháp sư bị trúng tên ra, hai ma pháp sư còn lại mềm nhũn ngã xuống. Bọn họ đã trúng Nhuyễn cốt tán của Tần Thiên. Mà ba chiến sĩ chứng kiến Tần Thiên kéo một ma pháp sư ra đỡ mũi tên kích, còn hai ma pháp sư khác đứng yên một chỗ tựa hồ như bị trúng định thân thuật. Biết rằng ma pháp sư xem như xong, ba chiến sĩ hét lớn một tiếng rồi điên cuồng xông lên.
Cái tên cung tiến thủ kia thấy Tần Thiên phóng tới trước mặt gã, tốc độ của gã cũng không chậm lập tức nhảy sang một bên muốn tạo một khoảng cách với Tần Thiên. Chính là Tần Thiên chỉ mỉm cười với gã rồi phất tay một cái, cung tiến thủ đó liền ngã xuống. Tần Thiên lại đánh về phía cung tiến thủ khác như đánh bong bóng.
Ba chiến sĩ rống lớn phóng về phía sau Tần Thiên. So về khí lực, Tần Thiên không phải là đối thủ của bọn chúng, nhưng so về tốc độc dù bọn chúng có gắn hỏa tiễn cũng không bằng hắn. Hơn nữa ở gian đình viện chật chội này, khinh công lại có thể làm được xuất quỷ nhập thần, mà thật sự không có loại ma pháp nào có thể làm được như vậy. Ba chiến sĩ như phát điên mà truy kích phía sau Tần Thiên. Mặc dù bọn chúng đã cố hết sứt, nhưng bọn chúng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đồng bọn của chính mình bị đánh ngã. Bọn chúng còn phát ra đấu khí đánh về phía sau của Tần Thiên, nhưng mỗi kích lại không có cản trở được hành động của hắn, ngược lại còn cản trở tầm mắt của bọn chúng khiến hành động càng không tiện lợi.
Tần Thiên như quỷ mỵ về tới trung tâm đình viện, rồi xoay người và mỉm cười với ba chiến sĩ hơi thở dốc đang đuổi theo, và nói: "Trò chơi tới đây nên kết thút rồi! Các ngươi cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi đi!"
Ba chiến sĩ trong mắt mang một sự không cam lòng, nhuyễn nhuyễn ngã xuống. Khôi giáp được bọn họ mặc trên người khi tiếp xúc với mặt đất liền phát ra một tiếng vang thật lớn.
Vốn mười hai người này là muốn trước tiên dùng ba chiến sĩ chế trụ Tần Thiên, rồi dùng ma pháp và cung tên ở khoảng cách xa công kích Tần Thiên, cuối cùng thì do đạo tặc nhân lúc Tần Thiên không chú ý một kích giết chết hắn.
Đạo tặc vừa thấy Tần Thiên tiến vào nhất thời lòng háo thắng liền xông tới, muốn giết chết hắn. Ai ngời lại để cho Tần Thiên dùng Nhuyễn cốt tán mê ngã. Điều này cũng khiến cho kế hoạch của bọn chúng rối loạn. Mười hai người này cứ như vậy mà bị Tần Thiên giải quyết dễ như trở bàn tay.
Mười hai người bị Tần Thiên theo thứ tự phóng tại một nơi, chỉ có mười một người còn sống, cái ma pháp sư đáng thương kia đã chết trong tay của đồng bọn. Mười một người dù còn sống nhưng không thể động đậy, mà bọn chúng nhìn Tần Thiên với ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ, không cam lòng, tuyệt vọng. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì mười một đạo ánh mắt kia nhất định sẽ hóa thành mười một đạo đao kiếm sắc bén băm vằm Tần Thiên thành vạn mảnh. Nhất là cái tiến thủ bắn chết đồng bọn của chính mình. Trong mắt của gã còn có một tia hối hận.
"Các ngươi không cần nhìn ta như vậy. Ta rất sợ đó!" Trên mặt Tần Thiên lại hiện ra nụ cười chiêu bài của hắn. Toàn thân của mười một người không nghe lời mà run rẩy. Bọn chúng có nghe nói qua chỉ cần Tần Thiên mỉm cười, như vậy tử thần sẽ phủ lên trên người bọn chúng.
"Các ngươi thật không tệ. Ta thật là cho tới bây giờ không có lao lực như hôm nay vậy. Ta thật cảm giác rất kích thích, ta thật lâu rồi không có cảm giác như vậy!" Tần Thiên dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ta thật sự có một chút tiếc nuối không muốn giết các ngươi. Mà các ngươi là người đã cùng ta giao thủ qua, các ngươi cũng nhất định biết nhược điểm của ta, thật không có cách nào khác ta không thể không giết các ngươi!" Mười một thiết vệ tuyệt vọng nhắm mắt lại, trên mặt của bọn chúng toát ra một sự lưu luyến đối với thế giới này.
Tần Thiên đi ra khỏi căn phòng này, biến mất giống như một cơn gió nhẹ. Trong phòng chỉ còn lại mười hai cổ thi thể, trong đó có mười một cổ thi thể vẻ mặt cũng rất an tường, hình như bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ say. Một cơn gió nhẹ thổi qua áo của bọn chúng, áo của bọn chúng khẽ động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.