Dị Thế Độc Y

Chương 45: Truy sát (3)

Thiên sát

06/09/2013

Thành La Mạn Diệp là một trong số thành thị lớn nhất của Lạp Duy Đặc đế quốc. Phú Lâm với khuôn mặt dữ tợn, đôi hắc bạch nhãn tựa như hung tướng ưỡn cái bụng đi trên đường, phía sau là mấy gã đại hán bộ dáng cũng giống như vậy. Mấy tiểu thương bên đường thấy Phú Lâm tới đều lộ ra khuôn mặt vui vẻ hành lễ với Phú Lâm để đến bắt chuyện. Phú Lâm chỉ cần dùng đôi mắt hắc bạch kia liếc tiểu thương đó một cái, mấy gã đại hán đi theo sau y đều lập tức tách mấy tiểu thương ra ý muốn có phí bảo vệ cho hôm nay.

Phú Lâm chỉ bất quán là một gã hỗn đản nho nhỏ trong thành La Mạn Điệp. Nhưng khi y được trọng dụng bởi Lãng Lâm, người phụ trách thành La Mạn Diệp của Nặc Mễ Lý Á, Phú Lâm ỷ vào thế lực của Nặc Mễ Lý Á mà tác oai tác oái, ức hiếp đồng hương mà mọi người đều chỉ có dám thầm nổi giận chứ không dám nói

Đột nhiên, Phú Lâm và mấy gã đại hán toàn bộ giống như trúng ta ngã xuống đất, miệng thì kêu rên điên cuồng, cơ thể toàn thân co quắp quỷ dị. Tất cả tiểu thương thấy hết thảy và đều doạ đến hoảng hồn, nhìn Phú Lâm bọn chúng không biết tại sao nằm trên đất mà tru lên. Rất nhanh y phục trên người đều được bọn chúng cởi xuống, và gãi như điên. Trên người của bọn chúng bởi vì gãi liên tục đã xuất hiện những vết máu nhìn muốn kinh tâm. Tiếng kêu thảm thiết của mấy gã đại hán đều khiến cho mọi người không khỏi thầm khẩn cầu. Bọn họ thật không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc mọi người đều ngây ngốc trên người, một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười làm như không có việc gì đi đến bên cạnh Phú Lâm bọn chúng, ngay cả một cái liếc nhìn mấy gã đại hắn nằm trên đất điên cuồng gãi và tru lên cũng không có. Hắn như một trận gió nhẹ biến mất khỏi, nhưng không một ai để ý tới hắn. Mọi người như đã bị ếm bùa cứ một mực nhìn Phú Lâm bọn chúng nằm trên đất mà tru lên. Bây giờ vết máu trên người bọn chúng càng ngày càng nhiều, ngảy cả xương cốt trên tay cũng có thể thấy được. Có người nhịn không được thấy muốn ói. Có người đã ói, những người còn lại cũng cảm giác được vị dịch như cơn sống quay cuồng, rất nhiều người đều cảm thấy buồn nôn.

Phú Lâm nằm trên đất cảm giác chính mình hình như đang bị hành hạ giống như trong địa nghụ. Đây là sự trừng phạt của thần đối với mình. Trong lòng Phú Lâm trước hết hiện lên ý nghĩ như vậy. Trên đại lục vẫn có một truyền tuyết, một người làm nhiều chuyện xấu sẽ bị thần hành hạ thống khổ người này để trừng phạt. Phú Lâm biết rất nhiều việc trái lương tâm mình đã từng làm, hôm nay bị hành hạ giống như địa ngụ khiến cho y trong lòng hối hận không nói nên lời. Cho dù chính mình làm một tên côn đồ, tại sao phải kết thân với gia tộc Nặc Mễ Lý Á, nhất là cái tên Lãng Lâm trời đánh kia. Việc xấu mà hắn làm rất nhiều hơn so với mình, tại sao thần lại đem thống khổ trút xuống trên người mình, mà không phải là trên người tên Lãng Lâm trời đánh kia.

Phú Lâm dùng sức mở đôi mắt không còn thần thái nhìn thân thể của mình một chút. Một cổ sợ hãi không thể tả được hiện lên trong lòng của y. Y thấy cánh tay của mình cơ hồ đã bị chính mình gãi hết thịt. Y tự nhiên có thể nhìn thấy được xương cốt cánh tay lộ ra ngoài. Phú Lâm kêu thảm một tiếng giống như sói trung, thân thể như trúng gió co giật kịch liệt, chậm rãi yên lặng bất động. Mặt trời ấm áp mặc dù còn mọc phía trên, nhưng mọi người thấy thảm dạng của Phú Lâm bọn chúng, chỉ có cảm giác như chính mình đang ở trong một hầm băng. Một cổ khí lạnh theo xương thấm vào trong tim của mỗi người. Có người lại muốn nôn ra, nhưng có thể vì đã nôn hết, duy nhất có thể nôn ra chỉ là dịch vị mà thôi.

Gia tộc Nặc Mễ Lý Á vẫn dùng thương hội để che chở thế lực các nơi. Tuy người trong thương hội thì nhiêu, tai mắt khắp nơi, nhưng người phụ trách thì ở tại một nơi khác. Như vậy thì có bí mật gì trong gia tộc cũng không để người không có liên quan chứng kiến được. Bọn họ an bài như vậy lại để cho Tần Thiên thuận lợi đại khai sát giới.

Bốn đại hán hai tay khoanh lại đứng ở cửa lớn. Tần Thiên đi tới cửa rồi nhìn thoáng phòng ở bên trong, nhấc chân liền đi vào.

"'Ê! Tiểu tử thúi, nơi này là nơi ngươi có thể xông loạn ư?" Bốn đại hán thấy Tần Thiên muốn đi vào, đồng loạt ngăn chặn trước mặt Tần Thiên.

Tần Thiên mỉm cười, mộ cái lắc mình qua bên cạnh bốn đại hán, thoáng chốc đã tiến vào phòng ở trong. Bốn đại hán quýnh lên đuổi theo. 'Bang' một tiếng, cửa lớn đột nhiên bị đóng lại

"Tiểu tử thúi, biết chính chính mình phải bị đánh tự nhiên biết đóng cửa à. Bọn ta lâu mày chưa có đánh người, hôm nay mượn tiểu tử thúi này trút giận vậy, ha ha!" Một gã trong bốn đại hán vừa cười vừa nói. Bọn chúng thật ra chỉ là tứ chi phát triển, suy nghĩ thô sơ, cho nên cũng không nghĩ rằng tại sao cửa lớn lại bị đóng lại. Bọn chúng càng không biết chính là sát tinh đã tới cửa rồi.



"Cái này ta gọi là đóng cửa đánh chó." Trên mặt của Tần Thiên vẫn mang theo nụ cười chiêu bài của hắn, rồi quay lại nói với bốn đại hán. Bọn chúng còn chưa có mở miệng, chỉ nghe "Đắc" bốn tiếng, thì cả bốn đã ngã xuống đất. Thân thể cũng giống như bọn người Phú Lâm co quắp lại. Tiếng kêu thảm thiết cũng từ trong miệng bọn chúng phát ra.

Tiếng kêu thảm của bọn chúng làm kinh động mọi người bên trong. Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Một đám đại hán cầm binh khí xông ra. Đi phía sau bọn chúng là một gã gầy gò nhíu mắt nhìn Tần Thiên một hồi, âm trầm nói: "Các hạ biết đây là nơi nào không?"

"Ngươi có phải gọi là Lãng Lâm không?" Tần Thiên không có trả lời mà hỏi ngược lại.

"Ta chính là Lãng Lâm. Mặc kệ ngươi là ai, nhưng ngươi xông vào chỗ cua ta, ta rất bất hạnh nói cho ngươi biết chuẩn bị bò ra ngoài đi!" Lãng Lâm vừa hung ác nói, vừa phất tay bảo thủ hạ xông về phía Tần Thiên.

"Vậy thì tốt rồi!" Tần Thiên mỉm cười nhìn đám đại hán khí thế hung dữ xông lên, thì lại vươn vai một cái.

Chỉ nghe một trận tiếng vang "binh binh bang bang" của binh khí rớt xuống đất. Tất cả đại hán xông về phía Tần Thiên đều cũng ngã xuống. Thân thể của bọn chúng co quắp lại cũng giống như bốn đại hán vừa rồi, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Lãng Lâm nhìnTần Thiên nhăn mặt lại, run giọng nói: "Ngươi là…"

"Đúng! Chính là ta!" Tần Thiên mỉm cười tiến tới gần Lãng Lâm. Tiếng bước chân "sa sa" tựa như là tiếng trốngcủa tử thần, từng hồi từng hồi nện vào tim của Lãng Lâm.

Trong nửa tháng thời gian ngắn ngủi, Tần Thiên một mình đã đi qua sáu cái thành thị. Thế lực của gia tộc Nặc Mễ Lý Á ở sáu thành thị này đều bị Tần Thiên bứng cả gốc rễ lên. Trong lúc nhất thời, người của Nặc Mễ Ly Á đều rơm rớp lo sợ cả ngày. Bọn họ không biết một ngày nào đó Tần Thiên đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Gia tộc Nặc Mễ Lý Á, ngôi bá chủ lớn nhất, không thể làm gì khác hơn là đem tất cả thế lực chuyển vào trong tối, thành danh phù thật sự của ngôi bá chủ. Mà nụ cười của Tần Thiên lại được người của gia tộc Nặc Mễ Lý Á cho là nụ cười của tử thần.

Nhất cấp truy sát lệnh được bọn ho phát ra tổng cộng năm lần. Bốn lần trước mục tiêu đều điên cuồng chạy trốn khắp nơi, nhưng không có một ai thoát được. Trong đó có một người tại một nơi băng giá ở thú nhân tộc sống được tới mười hai năm, nhưng cuối cùng vẫn chạy không thoát khỏi sự truy sát của gia tộc Nặc Mễ Lý Á.

Lần truy sát thứ năm lại trở thành nổi sỉ nhục lớn nhất của gia tộc Nặc Mễ Lý Á. Mục tiêu bị truy sát không chỉ không bị giết chết, mà còn từ người bị truy sát biến thành người truy sát.

Lần này gia tộc Nặc Mễ Lý Á thật sự nguyên khí đại thương. Những gia tộc trước đó đứng dưới gia tộc Nặc Mễ Lý Á thì ngồi một chỗ mà xem, đối với việc xấu của gia tộc Nặc Mễ Lý Á bọn họ rất vui mừng. Mọi người đanh nhìn từng bước hành động của gia tộc Nặc Mễ Lý Á, danh tiếng của Tần Thiên cũng đại chấn. Mọi người đều chờ mong trận đại chiến kế tiếp của Tần Thiên với gia tộc Nặc Mễ Lý Á. Cũng không còn xa nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Độc Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook