Dị Thế Độc Y

Chương 1: Tử Cuộc

Thiên sát

21/04/2013



Gió đêm thổi đám cỏ dại cao quá nửa thân người, bốn phía là một mảng hoang vu. Trong một tòa thương khố, khắp nơi đều tràn ngập phế khí đã tích tụ lâu ngày, đâu đâu cũng là một màu tối đen, nhưng chợt từ bên trong lóe lên một tia sáng màu vàng ngay giữa bóng đêm dày đặc.

Ở bên trong tòa thương khố có một chiếc bàn và hai chiếc ghế, và ở trên mặt bàn là một bình rượu. Lúc này gương mặt của Mạc Bạch không lộ ra biểu tình gì, chỉ đang ngồi đối diện với cửa chính, đôi tay già nua đặt trên bàn, mấy ngón tay thì nhịp nhẹ lên mặt bàn, trông có vẻ như đang chờ đợi ai đó.

Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ trong bóng tối. Trong mắt Mạc Bạch liền xuất hiện bóng dáng của một người trẻ tuổi. Trên khuôn mặt của người này luôn mang theo một nụ cười ấm áp, nhưng điều hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt thâm trầm của hắn. Mặc dù là hắn không có ý thu hút sự chú ý của người ta, nhưng đôi mắt của hắn cứ như là đôi hạt minh châu giữa biển khơi, thời khắc nào cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của kẻ khác.

Người trẻ tuổi ấy vừa trông thấy Mạc Bạch thì liền cất giọng rất dễ nghe: “Mạc huynh, thật thất lễ! Vì ta bận một chút việc nên đã đến trễ!”

Mạc Bạch vẫn giữ vẻ mặt vô biểu cảm, nói: “Ngươi chính là lãng tử Tần Thiên?”

Người trẻ tuổi không trả lời ngay câu hỏi của Mạc Bạch, chỉ ném một chiếc bình nho nhỏ về phía Mạc Bạch, rồi nói: “Đây là giải dược, sau khi rời khỏi cuộc phó ước này, Mạc huynh nhất định sẽ có chỗ dùng đến!”

Đôi đồng tử của Mạc Bạch chợt co rút lại, thốt: “Ngươi đã hạ độc tại nơi này?”

Người trẻ tuổi kia vẫn giữ vẻ bình thản, nói: “Ta vừa đến đây đã nhìn thấy được một số người vốn không nên xuất hiện ở đây, nên ta đã động thủ động cước một phen. Vì không thể để cho ngoại nhân làm ảnh hưởng đến trận quyết đấu của chúng ta, nên ta cũng chỉ hạ xuống một vài điểm cấm chế ở xung quanh đây.”

Mạc Bạch “a” lên một tiếng, đôi mày của y hơi nhíu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt là đã giãn ra như cũ và cũng không nói gì. Y mở nắp bình rượu ở trên bàn, mùi rượu thơm ngát lập tức xông lên mũi. Tần Thiên hơi khụt khịt mũi, rồi nói: “Hảo tửu, hảo tửu! Thật không ngờ Mạc huynh lại dùng loại hảo tửu này để chiêu đãi ta!” Mạc Bạch hừ một tiếng, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, bắt đầu châm rượu vào chén, rồi không nói lời nào, chỉ nâng chén rượu lên cạn sạch một hơi.

Tần Thiên lắc lắc chén rượu trên tay, đôi mắt khép hờ lại rồi hỏi: “Mạc huynh không sợ ta hạ độc vào rượu sao?” Thủ pháp hạ độc của Tần Thiên quả thật là thiên hạ vô song, chỉ cần là nằm trong phạm vi thị tuyến của hắn, thì hắn tất sẽ có cách khiến cho người ta bị trúng độc một cách bất tri bất giác. Điều này đã khiến hắn trở thành một kẻ đáng sợ trong giang hồ, và điều đó cũng chính là bản lãnh mà hắn kiêu hãnh nhất.

Mạc Bạch nhìn Tần Thiên một lúc, rồi nói: “Ta tin tưởng Tần huynh không phải là người như vậy, nếu không thì ngươi đã không phải là Tần Thiên.”

Tần Thiên giơ ngón cái lên, khen: “Tốt! Mạc huynh quả nhiên cũng là một chính nhân quân tử!” Nói xong liền nâng chén rượu trước mặt lên uống cạn.

Mạc Bạch khẽ nhíu mày, nói: “Tần huynh, thành thật mà nói, ta cũng rất bội phục ngươi.”

Tần Thiên mỉm cười, nói: “Ta cũng thập phần bội phục Mạc huynh!”



Mạc Bạch thoáng đo lường Tần Thiên một chút, rồi nói: “Thiên hạ ngày nay chính là thời kỳ mà thần binh lợi khí hoành hành, nhưng Tần huynh lại có thể đem ám khí, độc dược, và dịch dung thuật mà luyện đến độ xuất thần nhập hóa, nên điều đó mới khiến cho Mạc mỗ vô cùng bội phục.”

Tần Thiên cười ha hả, nói: “Mạc huynh quá khen rồi. Ám khí của ta vốn không hơn được Tiểu Lý phi đao, độc dược thì cũng chỉ so bì được với Ngũ Độc giáo, còn lại dịch dung thuật thì thời buổi này lại còn có mấy người sử dụng đây? Nhưng Mạc huynh thì khác, vì huynh đã có thể luyện thương pháp lên đến hóa cảnh, thử hỏi có mấy ai làm được điều đó chứ? Cái danh Thương Thần có được quả không phải dễ dàng đâu nhé, ha ha!”

Mạc Bạch thản nhiên nhìn Tần Thiên một lúc, rồi nói: “Người ta nói Tần Thiên không những là rất kiêu ngạo, hơn nữa, công phu vuốt mông ngựa lại càng là đệ nhất lưu, ta hôm nay quả là đã được lãnh giáo rồi, không ngờ Mạc mỗ lại có mặt mũi như thế!”

Tần Thiên không hề ái ngại, nói: “Nếu như ta không có công phu vỗ mông ngựa tốt như thế, thì e rằng sớm đã chết đi nhiều lần rồi. Nhưng mà giờ đây ta lại không mấy khi tâng bốc ai cả, mà ngược lại, những kẻ tâng bốc ta thì lại khá nhiều, ha ha!”

Đôi đồng tử của Mạc Bạch hơi co rút lại một chút, nói: “Ngươi quả nhiên là người rất kiêu ngạo. Người trẻ tuổi mà thường kiêu ngạo là một điều không tốt! Nếu không phải bởi vì ngươi đã giết Đoan Mộc gia gia chủ, là người huynh đệ sinh tử chi giao của ta, thì ta cũng sẽ không tìm ngươi để quyết đấu. Nói không chừng, ta lại còn có thể kết giao bằng hữu với ngươi nữa.”

Tần Thiên thở dài nói: “Nếu không phải chuyện xảy ra như thế này thì có lẽ chúng ta cũng có thể trở thành hảo bằng hữu rồi. Tuy nhiên, ta giết Đoan Mộc Hùng là vì nghĩa, còn ngươi phải báo thù cho Đoan Mộc Hùng, thì đó là vì tình. Cho dù có phải chết dưới tay của ngươi, ta quyết cũng phải kết giao với vị bằng hữu này.”

Mạc Bạch nghe Tần Thiên nói xong, lại khẽ nhíu mày, rồi nói: “Nếu ta xem Tần huynh là bằng hữu, như vậy có khác nào bảo là Đoan Mộc huynh đệ đã sai, có đúng không?”

Tần Thiên nghe lời ấy, biết rằng nếu có nói gì nữa thì cũng chẳng đi được đến đâu, nên hắn lùi lại một bước, trên mặt vẫn nở nụ cười cố hữu, nói: “Mạc huynh, chúng ta đã uống rượu xong rồi, nào, lại đây.”

Đôi đồng tử của Mạc Bạch lại co rút thêm một lần nữa, y vẫn giữ nét mặt không biểu cảm đó, rồi nói: “Tốt! Hãy để ta lãnh giáo vài cao chiêu của lãng tử Tần Thiên nào!” Nói xong, Mạc Bạch liền bày ra một thế tấn, trong mắt ánh lên những tia quang mang đầy hưng phấn.

Một cỗ khí thế từ trên thân hai người phóng ra đối kháng với nhau, tạo thành một vòng xoáy nhỏ trên không trung. Chiếc bàn tựa như là bị một bàn tay lớn đánh tan ra từng mảnh nhỏ. Trong không khí nhất thời nổi lên một trận cuồng phong, bao nhiêu cát bụi cùng với bàn ghế bình chén tại nơi bọn họ vừa ngồi lúc nãy chỉ trong chốc lát đã bị cuốn đi sạch sẽ.

Mạc Bạch đưa cánh tay mạnh mẽ hữu lực chụp lấy ngọn thương, hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào Tần Thiên đang đứng ở phía đối diện. Tần Thiên vẫn giữ nét mặt như không có chuyện gì, hai chân đứng tấn không ra hình chữ đinh, mà cũng chẳng phải chữ bát, dáng vẻ cứ y như là không phải hắn đang chuẩn bị quyết đấu vậy. Trong lòng của Mạc Bạch có phần hơi khích động, đã nhiều năm qua, hắn chưa hề đối diện với một địch thủ nhàn nhã như vậy. Lòng bàn tay của Mạc Bạch cũng bắt đầu rướm mồ hôi, điều này thật hiếm có, bởi vì Tần Thiên chỉ tùy tiện đứng tấn một thế hời hợt như vậy, đã khiến cho y khó có thể nắm bắt thời cơ để ra tay. Y hiểu rõ chỉ cần mình đánh ra một thương, e rằng Tần Thiên sẽ có thể nhẹ nhàng tránh né, nhưng tiếp theo sau đó thì y sẽ phải hứng chịu một chiêu phản công như bão táp mưa sa của Tần Thiên.

Một khắc trôi qua, Mạc Bạch phát hiện ra khí thế của mình càng lúc càng yếu dần, nếu cứ kéo dài thế này thì thật không phải là một biện pháp, y nhất định phải sử dụng tuyệt kỹ để áp đảo đối phương. Nghĩ sao làm vậy, chỉ thấy Mạc Bạch nhẹ nhàng tung ra một thương, phát ra một chuỗi âm thanh vi vút như xé gió, từ trên thân thương liền phóng ra mười hai viên tử đạn, hình thành một đóa cúc hoa, rồi nhắm hướng Tần Thiên mà bay tới.

Chiêu này chính là tuyệt kỹ của Mạc Bạch, tức “Đoạt Mạng Cúc Hoa”. Đóa hoa cúc này thật là mỹ lệ, lại rất trí mạng. Mạc Bạch không bao giờ sử dụng chiêu này một cách khinh xuất, bởi vì ngọn thương của y chỉ có mười ba viên tử đạn, mà chiêu này mỗi khi sử dụng thì lại bắn ra tới mười hai viên, nếu đánh không trúng mục tiêu thì viên đạn cuối cùng sẽ trở thành nguyên tố sát thủ tối hậu.

Tử đạn ở trên không trung kêu rít lên những tiếng chói tai, mà bộ dáng của Tần Thiên lúc này vẫn không thấy có gì biến chuyển. Khi những viên tử đạn ấy đã bay đến trước mặt Tần Thiên, Mạc Bạch vẫn không thấy hắn có cử động tránh né hay là ngầm sử ám khí để đánh trả, hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích. Rốt cuộc việc gì tới thì cũng tới, chỉ nghe thấy một loạt các tiếng động do tử đạn bắn trúng xuyên vào da thịt đồng thời phát ra, thân hình mềm nhũn của Tần Thiên bị tử đạn bắn trúng rồi chấn bay ra ngoài, máu huyết trên người bắn ra như mưa theo một quỹ tích rất kỳ dị.

Mạc Bạch hoảng kinh, vội vàng lao vọt tới, ôm lấy tấm thân ngã nằm trên đất của Tần Thiên, lớn tiếng kêu: “Tại sao ngươi không tránh né? Tại sao chứ?”

Tần Thiên từ từ mở mắt, trên mặt vẫn hiển hiện nụ cười nhàn nhạt, nói: “Bởi vì ta đã đi vào tử cuộc. Nếu hôm nay ta không chết, thì ngày mai sẽ có rất nhiều người phải chết!”



Gương mặt của Mạc Bạch nhăn nhó rất khó coi, hỏi: “Tại sao ngươi không tránh né? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn như thế này sao?”

Thân thể Tần Thiên bị chấn động, phun ra một ngụm máu, rồi nói: “Nếu đã là tử cuộc thì tuyệt sẽ không có đường sống. Người giang hồ sinh tại giang hồ, chết cũng tại giang hồ, vốn không có cái gì là nên hay không nên. Nhưng…..ngươi có thể đáp ứng cho ta một việc hay không?”

Mạc Bạch chẳng biết từ lúc nào đã tuôn ra hai hàng nước mắt, vội nói: “Là việc gì, ngươi cứ nói đi!”

Sắc mặt của Tần Thiên trở nên hết sức cổ quái, nói: “Mạc huynh, gương mặt của ngươi lúc nào cũng như vậy, chẳng lẽ người thiên hạ đều mắc nợ ngươi cả hay sao? Ngươi có thể cười một chút cho ta xem được chăng? Khụ khụ…” Tần Thiên lại hộc ra một ngụm máu tươi.

Mạc Bạch không khỏi lắc đầu, y nghĩ không ra tại sao Tần Thiên trước khi chết lại có một yêu cầu cổ quái như vậy. Mạc Bạch chỉ đành miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này của hắn so với khóc còn khó coi hơn nhiều.

Tần Thiên dùng chút sức tàn, nở một nụ cười thật tươi rồi nói: “Đa tạ ngươi! Mạc huynh, ta cảm thấy mệt mỏi rồi….” Tần Thiên cảm thấy ý thức của mình chậm rãi ly khai xa dần……hắn cất tiếng nói như người mộng du: “Nhân tại giang hồ bất do kỷ, thanh danh quyền lực toàn thị không. Thân tử nhất thiết tẫn quy thổ, tình cừu ân oán nhất tiếu mẫn!”* Giọng của Tần Thiên càng lúc càng nhỏ dần…….

* Nhân tại giang hồ bất do kỷ,

Thanh danh quyền lực toàn thị không.

Thân tử nhất thiết tẫn quy thổ,

Tình cừu ân oán nhất tiếu mẫn!

Tạm dịch thơ (vivarichmount):

Người trong giang hồ khó tự chủ,

Thanh danh quyền lực thảy đều không.

Chết rồi tất cả về cát bụi,

Biết bao ân oán chỉ cười trừ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Độc Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook