Chương 25: Viễn tẩu
Thiên sát
21/04/2013
Phí Nhĩ Nam Đa run cái chén rượu trong tay. Rượu bồ đào màu nâu nhạt tại trong chén cứ chuyển động không ngừng. Phí Nhĩ Nam Đa trên mặt cũng không có sự bi thống như mọi người nghĩ, mà ngược lại là một tia cao hứng và hưng phấn. Một trung niên hơi già chắp tay đứng bên cạnh. Ánh mắt người trung niên này có một chút lạnh lùng nhìn Phí Nhĩ Nam Đa.
“Hán Tư! Ngươi đang trách ta tại sao phát ra là ‘nhất cấp truy sát lệnh’, mà không phải là ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’ phải không?” Phí Nhĩ Nam Đa từ ảnh phản xạ của chén rượu thấy được diện mục lạnh lùng của Hán Tư, thì hỏi.
Hán Tư chỉ nhìn Phí Nhĩ Nam Đa, một câu cũng không nói, thật như là cam chịu.
“Ài!” Phí Nhĩ Nam Đa thở dài một hơi, rồi nói tiếp: “Ngươi có biết Mạc Tang Khoa lần này đã gây ra một cái họa lớn hay không? Ngươi xem vị nữ nhân tên là Ngả Mễ là một nữ nhân bình dân ư?” Hán Tư nghe Phí Nhĩ Nam Đa nói, nhìn thẳng vào con mắt của y, đồng tự liền một trận co rút.
“Nói cho ngươi biết! Phía sau của Ngả Mễ là đại nhân vật mà chúng ta không thể đụng chạm được. Cái tiểu tử gọi là Duy Sâm kia chính là kết quả của Ngả Mễ và cái người mà chúng ta không thể đụng tới. Ngươi nói xem, lần này Mạc Tang Khoa tự nhiên muốn vũ nhục Ngả Mễ, nếu không phải cái Duy Sâm kia khiến cho tên Mạc Tang Khoa ngu ngốc này không thành công, chỉ sợ cả gia tộc Nặc Mễ Lý Á của chúng ta sẽ không còn tồn tại ở thế giới này nữa!” Phí Nhĩ Nam Đa nhìn Hán Tư, và trầm giọng nói: “Điều này cũng chính là lý do tại sao ta chỉ phát ra ‘nhất cấp truy sát lệnh’, mà không phải là ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’. Nếu không, chỉ sợ rằng khi phát ra ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’ sẽ biến thành ‘nhất cấp tuyệt sát lệnh’ đối với gia tộc Nặc Mễ Lý A của chúng ta!” Phi Nhĩ Nam Đa nâng chén rượu lên một hơi uống cạn. Nét mặt của Hán Tư vẫn không lộ ra điều gì, nhưng hai con mắt của gã cũng không còn lạnh như băng như hồi nãy.
“Cũng phải phái người chấp hành ‘nhất cấp truy sát lệnh’ thôi!” Hán Tư vẫn đứng chắp tay, miệng thì lên tiếng.
“Chỉ là thể diện thôi, làm thì vẫn làm, ngươi cứ đi phụ trách đi! Tốt nhất là không nên động thủ trong thành, chỉ cần hắn vừa ra khỏi thành thì…” Phí Nhĩ Nam Đa làm ra một động tác, rồi nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế.
Tần Thiên đi mua vài da heo, mật ong, và bút long rồi trở lại. Hắn phát hiện lúc mua đồ thì có một vài người theo dõi phía sau hắn. Tần Thiên luôn mỉm cười đối với những người theo dõi hắn. Những người này là nghĩ muốn báo thù cho Mạc Tang Khoa vừa mới chết thảm, nhưng việc trên đã khiến bọn chúng bị Tần Thiên hù dọa đến toát cả mồ hôi. Chỉ cần để Tần Thiên phát hiện ra, thì sẽ dùng tốc nhanh nhất để chạy thoát. Bọn chúng sợ Tần Thiên sẽ dùng thủ đoạn giống như đối phó với Mạc Tang Khoa.
Tần Thiên đã thu thập đầy đủ đồ vật. Gia tộc Nặc Mễ Lý A phát ra ‘nhất cấp truy sát lệnh’ đã đến bên tai của hắn. Hôm nay cũng là lúc hắn phải rời khỏi nơi này. Tần Thiên thật sự không nỡ rời khỏi mẫu thân, nhưng Xá Nhĩ cũng còn có chút can đảm, tại đám đông dân chúng đã cầu hôn Ngả Mễ. Trước sự cầu hôn chân thành của Xá Nhĩ và mọi người nhiệt liệt hoan nghênh, Ngả Mễ rốt cuộc đã chấp nhận lời cầu hôn của Xá Nhĩ. Điều này khiến Tần Thiên yên tâm rất nhiếu, ít nhất mẫu thân cũng đã có được một người tốt chăm sóc!
“Duy Sâm! Con thật sự phải đi ư?” Mẫu thân Ngả Mễ xuất hiện trước mặt Tần Thiên, trên mặt tràn đầy nỗi lo lắng.
“Đúng vậy! Mẫu thân! Nếu con không rời khỏi, con sợ người sẽ lại gặp nguy hiểm nữa. Việc kia hài tử thật sự rối hối hận, phải xin lỗi người!” Tần Thiên nhìn mẫu thân, trái tim như một mũi dao nhọn đâm vào.
“Duy Sâm! Con đã trưởng thành, chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ! Mẫu thân cũng không có trách con. Bây giờ ta đã có Xá Nhĩ thúc thúc chiếu cố, con bên ngoài cũng không cần phải lo lắng nhiều, chỉ cần bảo trọng thân thể là được!” Một tình thương mẫu tử mãnh liệt từ trong lời nói của Ngả Mễ truyền vào trong tim của Tân Thiên. Tất cả những gì của mẫu thân cũng chỉ là như thế, các nàng không cần hài tử của mình làm người như thế nào, được vinh hoa phú quý ra sao, chỉ có sự bình an của hài tử, đó là cái quan trọng nhất của hầu hết các vị mẫu thân.
Một loại tình cảm đối với Tần Thiên mà nói đã quên rất lâu rồi. Một sự cảm động xuất hiện trong lòng hắn. Tần Thiên tiến tới, ôm thân thể của mẫu thân. Và loại cảm giác huyết mạch tương thân đã khiến cho hắn phải chảy nước mắt. Mẫu tử hai ngươi cứ ôm chặt nhau một hồi lâu, và một sự buồn bã tràn ngập cả không khí. Xá Nhĩ vẫn đứng ở phía sau cánh cửa, nhìn hai mẫu tử, tay giơ lên nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt.
Qua một lúc lâu, Tần thiên nhẹ giọng nói bên tai của mẫu thân: “Mẫu thân! Người cũng phải bảo trọng, một ngày nào đó, con sẽ sẽ trở về!”
Ngả Mễ nhẹ nhàng vỗ vào lưng của Tần Thiên, rồi nói: “Duy Sâm! Mẫu thân và Xá Nhĩ thúc thúc nhất định sẽ chờ con quay về. Con cũng phải nhất định bình an trở về nha!”
Ngả Mễ buông Tần Thiên ra, và lấy bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt của hắn, rồi nở một nụ cười, và nói: “Nam tử hán không nên rơi lệ!”
“Mẫu thân! Con sẽ không khóc nữa đâu. Con sẽ trở về!” Tần Thiên quay người đi, rồi kiên định bước đi. Tần Thiên hoàn toàn có thể không rời khỏi, chỉ cần hắn dụng độc dược, thì Nặc Mễ Lý Á gia tộc sẽ trong một đêm biến mất. Nhưng hắn cũng không dám xác định thật sự một lần có thể toàn bộ giết hết người của Nặc Mễ Lý Á gia tộc. Nếu thật sự có người còn sống, thì những người may mắn đó, nhất định sẽ tìm Tần Thiên để trả thù. Nếu không thể đối phó với Tần Thiên, vậy mẫu thân Ngả Mễ sẽ là đối tượng trả thù thứ hai. Như vậy không bằng đem cái thân này rời khỏi, Nặc Mễ Lý Á gia tộc sẽ có kiêng kỵ hơn, và cũng không dám làm gì với mẫu thân, như thế mẫu thân mới an toàn. Tần Thiên suy nghĩ một lúc, rồi muốn quay đầu lại nhìn mẫu thân một lần nữa. Nhưng hắn không dám làm thế vài trong tim không chịu đựng được cảm giác đau đớn này.
Ngả Mễ vẫn đứng yên nhìn bóng lưng của Tần Thiên càng xa dần, nước mắt cũng không thể cưỡng lại chảy xuống. Xá Nhĩ bước tới, nhẹ nhàng ôm Ngả Mễ vào trong lòng. Nàng lúc nàng mới lớn tiếng khóc.Tiếng khóc đau thương khiến cho người nghe được đều cũng phải khóc theo.
Tần Thiên đi trên đường bắt gặp được rất nhiều người khả nghi. Bằng vào kinh nghiệm giang hồ trước kia của hắn, hắn biết rõ là có người đang theo dõi hắn. Tần Thiên lơ đãng quay đầu lại quan sát một chút, thật sự là có người đi theo dõi hắn ở phía sau. Tần Thiên chỉ mỉm cười một cái, rồi bất chợt đi vào một con đường nhỏ. Một người phía sau cũng vội vàng đi theo. Nhưng khi gã vừa bước vào con đường đó, lại không thấy bóng dáng của Tần Thiên nữa.
“Ngươi đang tìm ta ư?” Thanh âm của Tần Thiên truyền từ đỉnh đầu của người đó, người đó liền ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt tươi cười của hắn đang ở phía bức tường trên đầu gã. Người kia không khỏi rùng mình một cái. Gã sợ Tần Thiên sẽ dùng phương pháp đối phó với Mạc Tang Khoa để xử lý gã. Trong lòng thật nhanh có ý muốn chạy gấp. Nhưng hết thảy đã quá muộn rồi, gã cũng không thấy Tần Thiên ra động tác gì, mà chỉ thấy choáng váng, một mảnh tối sầm ập vào mắt, và không biết gì nữa.
Con đường mà từ nhỏ thường xuyên đã đi qua, trong đám đông cũng không còn thấy một người trẻ tuổi nữa, vẻ mặt của hắn nhìn bốn phía, mỉm cười, rời con hẻm. Dọc đường, những người khả nghi vẫn đứng ở bên đường, nếu người nhìn thoáng qua cũng không có chuyện lạ gì. Nhưng khi ánh mắt của bọn họ thấy được bóng dáng của người trẻ tuổi, thì chỉ liếc thoáng qua một cái, rồi không ai quản tới hắn. Trước khi đi qua cổng thành, người trẻ tuổi quay đầu lại, quan sát cái thành mà hắn đã sống ở đây một khoảng thời gian, trong lòng thì thầm: “Mẫu Thân! Con nhất định sẽ trở về!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.