Chương 14
Hải Kinh Lạc
30/08/2023
Trong các thần thoại khác, quái vật mới là nhân viên kiểm tra chất lượng anh hùng, giết được quái vật chứng minh mình rất giỏi. Còn ở hòn đảo
rách này thì khác, người khổng lồ aka vị hàng xóm nhiễu dân suốt ngày
lắp đặt thiết bị gây ồn ào thoắt cái biến thành nhân viên kiểm tra chất
lượng anh hùng, vừa gặp mặt đã biết rõ bạn có "được" hay không.
Anh hùng cứu thế lại bị rớt cấp? Đây là coi thường mình đúng không?
Tuy Lâm Ân bất mãn, nhưng thực sự cũng thấy bùi tai, dù sao sống là phải dĩ hòa vi quý, nếu có thể không ồn ào thì chúng ta cứ lặng lẽ giải quyết. Nhỡ đâu người khổng lồ gặp mình một cái bèn cảm thấy thằng nhóc là mình đây rất được, là một vị anh hùng, rất coi trọng mình, chưa biết chừng có thể tiện tay giải quyết luôn vấn đề nhiễu dân là hằng đêm vung chùy nữa ấy chứ.
Chẳng phải là chuyện tốt lành: một mũi tên trúng hai con chim hay sao?
Ánh mắt Lâm Ân trở nên sắc bén, nhưng động tâm không bằng hành động, hành động chẳng bằng bất động. Cậu nhìn ánh mắt hàm chứa sự chờ mong của Sheeper, nhanh chóng tỉnh táo lại, kịp nhận ra bất thường, con cừu này chắc chắn không có lòng tốt như thế.
Cậu tằng hắng một tiếng, ra vẻ dè dặt đáp:
"Tôi sẽ cân nhắc thử."
Sheeper vốn dĩ đã cho rằng mình bắt được thóp Lâm Ân nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, không ngờ tên này lại khó chơi như thế, cái miệng ba múi của nó mấp máy hai cái, đang định nói thêm điều gì thì Olly ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
"Khỉ của ngươi phải tranh thủ thời gian chặt cây đi, trời sắp tối rồi."
Olly nhìn bầy khỉ đang hóng hớt ở một bên, bắt đầu thúc giục:
"Các ngươi còn chưa chặt xong cây cho ngày hôm nay đâu."
Khỉ bị cue đột ngột thì sửng sốt, không ngờ mình vẫn còn phải tiếp tục làm hai việc, vô thức quay đầu nhìn về phía vua khỉ, trưng cầu ý kiến của nó.
Sheeper nghẹn lời: "Các ngươi..."
"Đúng, chỗ khỉ này là chưa đủ, có thể cho nhiều khỉ đến nữa được không?" Lâm Ân cắt ngang lời Sheeper định nói.
Hiệu suất làm việc của khỉ quá thấp, mỗi ngày chỉ chặt được một cây, hơn nữa còn chưa tính thời gian gia công đánh bóng, muốn gom đủ vật liệu gỗ để xây nhà cho mùa Đông chắc phải đợi đến tết Công-gô.
Phải dựa vào sự biến đổi về lượng để tiến tới biến đổi về chất, tất cả thành viên tăng tốc tiến lên.
Sheeper gãi lông dê trên đầu, hỏi với vẻ không hiểu:
"Các ngươi không thể nắm trọng điểm à? Hiện giờ chẳng phải đi gặp người khổng lồ xác định ngươi có phải anh hùng không mới là chuyện quan trọng nhất hay sao?"
"Nhưng anh hùng cũng sẽ chết rét nha, tôi vẫn nên sửa xong nhà đã."
Lâm Ân khoanh tay thở dài:
"Nếu tôi chữa khỏi bệnh rồi, kết quả đến mùa Đông lại chết cóng thì chẳng phải quá thê thảm rồi sao? Hơn nữa dù có gặp hay không, người khổng lồ đều ở yên đó, không đến không đi, cũng không chạy khỏi đảo."
Olly nhìn cậu, nhíu mày: "Ngươi sẽ không bị chết cóng."
"Nếu, em đang nói là nếu." Lâm Ân cười cười, quay đầu nhìn về phía Sheeper, hơi nghiêng đầu, hơi nghi hoặc mà hỏi:
"Cơ mà hình như ông rất sốt ruột muốn để tôi đi gặp người khổng lồ thì phải, vì sao vậy?"
Giữa mình và Sheeper không có tình hữu nghị cũng không tồn tại mối quan hệ đặc thù nào, vì vậy chắc chắn nó không đời nào quan tâm mình sống hay chết, thế thì hiện giờ nó sốt ruột như thế sẽ chỉ là vì muốn xác định mình rốt cuộc có phải anh hùng hay không.
Giả dụ đối với nó, việc mình là anh hùng chắc chắn còn có chỗ tốt nào đó, chẳng lẽ là có công trạng nhiệm vụ gì có thể ăn hoa hồng?
Nhất thời, ánh mắt Lâm Ân nhìn Sheeper lập tức trở nên nhu hòa, thầm nghĩ, bán thần thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ làm thuê giống mình hay sao.
Cậu bước lại gần Sheeper vài bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người sẽ dễ nói chuyện hơn, rất tiếc sói ở xung quanh vẫn xem như trung thành, chúng lập tức nhe răng ra rít lên cảnh cáo, ý bảo Lâm Ân hãy giữ khoảng cách.
Không còn cách nào, Lâm Ân chỉ có thể đứng tại chỗ lộ ra nụ cười hữu hảo, ấm giọng hỏi:
"Nếu tôi là anh hùng, có thể giúp ông làm gì không?"
Sheeper không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ dùng cặp mắt đỗ đen nhìn cậu một hồi lâu, sau đó nâng móng cừu lên nói với bầy khỉ:
"Chúng mày đi hỗ trợ chặt cây hết đi, mặt trời sắp xuống núi rồi."
Bầy khỉ đã nhận được lệnh của vua khỉ, lập tức bắt tay làm việc, cảnh tượng cả một bầy nghỉ đồng thời xông lên một cái cây thoạt nhìn vẫn hết sức hoành tráng.
Olly hài lòng gật đầu, trong đầu đếm số lượng khỉ, cân nhắc xem có cần tăng thêm một lọ mứt quả làm thù lao hay không, nếu không chỉ có một lọ hình như không đủ chia.
Lâ Ân nhìn đôi tai đang run rẩy đầy thỏa mãn trên đầu Olly, nụ cười chân thành hơn đôi phần, cậu quay đầu nhìn về phía Sheeper lại bắt đầu trầm mặc kia, nói một tiếng cám ơn.
"Việc nhỏ mà thôi, dù sao chúng nó nói rảnh thì cũng rảnh." Sheeper chống cằm, nói với vẻ hơi căm tức.
Cặp mắt đỗ đen của nó đảo như rang lạc, cuối cùng lại dừng trên người Lâm Ân. Người này đột nhiên lưu lạc đến hòn đảo này, hơn nữa cứ đến đêm là toàn thân lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đấy là kỳ tích của thần, là được thần ban ân.
Trầm mặc một lúc thật lâu xong, Sheeper nâng móng cừu lên ngoắc một cái với Lâm Ân, tỏ ý gọi cậu lại gần nói chuyện.
Lâm Ân đứng dậy chuẩn bị đi qua, lại bị Olly kéo tay lại. Lông mày hắn nhíu chặt đánh giá Sheeper, trong mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
"Không được lại gần, đừng tin nó." Olly nhìn về phía Lâm Ân, nhỏ giọng nói:
"Nó là bán thần nhưng vì nói dối mới bị trục xuất tới hòn đảo này, cũng là kẻ bị xua đuổi."
Sinh vật có tội mới đến hòn đảo này, Olly cũng vậy, Sheeper cũng không phải ngoại lệ.
"Ngươi không có tư cách nói ta, lẽ nào ngươi quên ngươi..." Khuôn mặt cừu của Sheeper lập tức nhăn lại thành một nhúm.
Lâm Ân vỗ lên cánh tay Olly, ngửa đầu nhìn chăm chú vào cặp mắt màu tím kia, ngắt lời Sheeper, an ủi:
"Không sao đâu, hơn nữa có anh ở đây, ông ta không dám làm gì đâu."
Hai người đối mặt một lát, Olly còn muốn nói gì, nhưng vẫn chậm rãi buông tay, mặc cho Lâm Ân đi về phía Sheeper được đàn sói vây quanh.
"Có cái gì muốn nói thầm với tôi à?" Lâm Ân để cho một con sói dịch mông ra nhường cho mình một khoảng trống để ngồi xuống, hạ giọng nói:
"Nếu ông muốn lặp lại chiêu cũ bảo con sói này kéo tôi đi, Olly sẽ cạo sạch lông trên người ông đó."
Sheeper híp mắt:
"Một con người như ngươi đang uy hiếp bán thần đấy à?"
"Không có nha, tôi chỉ đang thông báo với ông thôi." Lâm Ân ngửa đầu nhìn nó, thu lại ý cười trên mặt:
"Vẫn muốn khuyên tôi đi gặp người không lồ à?"
Sheeper: "Dù ta có khuyên ngươi hay không, ngươi cũng sẽ đi thôi."
Không đi sẽ chết, đi có lẽ còn có thể sống sót, đây là câu hỏi lựa chọn hoàn toàn không cần suy nghĩ.
"Cũng có khả năng tôi sẽ không đi, bởi vì tôi căn bản không phải anh hùng, dù có đi gặp người khổng lồ cũng vô ích."
Lâm Ân lắc đầu: "Cần gì vẽ vời cho thêm chuyện chứ?"
Sheeper nhìn gương mặt bình tĩnh của cậu, đột nhiên nở nụ cười:
"Ngươi sẽ đi, không được nói dối trước mặt ta, không có loài người nào nói dối mà có thể qua được mắt ta."
"Thật đáng tiếc." Lâm Ân bĩu môi.
Sheeper đưa mắt nhìn Olly đang nhìn về phía này chằm chằm, đột nhiên xích lại gần mặt Lâm Ân, hạ giọng nói:
"Lúc nãy ta còn có một việc quên không nói, nếu có anh hùng dẫn đường, có lẽ chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này."
Mắt Lâm Ân đột nhiên trừng lớn, trái tim đập rộn lên mấy nhịp, sau đó rất nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu quay đầu lại nhìn về phía con cừu vàng ở bên cạnh, nhìn kỹ đối phương vài giây, sau đó nói ra một câu mà Sheeper nằm mơ cũng không nghĩ tới:
"Nhưng mà tôi cũng không phải rất muốn rời đi hòn đảo này nha." Lâm Ân nói.
Sheeper sững sờ: "Hả?"
Mặc dù trên hòn đảo này không có mạng cũng không có điện, nhưng cũng không có mấy mối quan hệ xã giao và công việc đáng ghét.
Ở thế giới bên ngoài, Lâm Ân là kẻ chịu cảnh trên đe dưới búa, bên trên có lãnh đạo bất tài gây áp lực, bên dưới có cấp dưới đần độn chờ mình chùi đít, còn thường xuyên phải cãi cọ một trận với người trong nhà, thật sự bốn bề là địch.
Nhưng trên hòn đảo này thì sao? Chỉ cần ôm chặt đùi của Olly là sẽ không có động vật dám lại gần mình, quả thực chính là thừa tướng - dưới một người trên vạn người, nếu có thể làm đầu gà thì ai muốn làm đuôi phượng chứ?
Sheeper không thể tin nổi mà hỏi:
"Người nhà của ngươi thì sao? Lẽ nào ngươi không lo lắng cho bọn họ?"
"Lúc tôi nghe được chẩn đoán chính xác mình bị nhiễm bệnh cũng đã tạm biệt người nhà xong rồi, hơn nữa..."
Lâm Ân nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện không tốt:
"Hơn nữa tôi chết do tai nạn trên biển, chắc bọn họ sẽ không cảm thấy vì tôi muốn tự sát nên mới làm lật thuyền đâu nhỉ?"
Sheeper:...
Lông dê trên đầu Sheeper sắp vì lao tâm khổ tứ mà xoăn thành một độ cong mới, nhịn không được hỏi: "Ngươi có bệnh à?"
"Đúng vậy, ta có bệnh." Lâm Ân nghiêm túc gật đầu:
"Hơn nữa còn bệnh nặng sắp chết rồi cơ, không phải ông biết rồi sao?"
Bầu không khí giữa một người và một cừu đột nhiên trầm xuống, Sheeper hít thở sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại tỉnh táo hai giây, lúc nó mở mắt ra, vẻ mặt đã lập tức thay đổi, nó vươn một cái chân cừu ra ôm lấy cổ Lâm Ân, nghiêm túc gọi một tiếng "người anh em", bắt đầu chơi trò gây gổ tình cảm.
Một tiếng anh em, cả đời là anh em, Lâm Ân cũng rất nể tình đáp lại nó một tiếng "anh Cừu".
Sheeper nói với vẻ tràn đầy thống khổ:
"Sắp một ngàn năm rồi, người tình của ta vẫn còn đang chờ ta ở ngoài đảo, ta phải rời đi nơi này để gặp nàng bù lại mấy năm qua ta không có mặt."
Mặc dù rất muốn nói có phải nên gọi là "cừu tình" thì thích hợp hơn không, nhưng Lâm Ân vẫn dành cho Sheeper một ánh mắt đồng tình:
"Lừa anh em thì được, chứ đừng lừa gạt cả chính mình. Anh em bị ông lừa cũng không có vấn đề gì, cười ha ha hai tiếng là cho qua hết."
Sắp một ngàn năm rồi, người chỉ có hai cái đùi còn biết chạy, đừng nói là con cừu có bốn chân!
"Ý ngươi là sao?" Sheeper hỏi đầy nghi hoặc.
Lâm Ân vỗ vai nói:
"Không có ý gì cả, nhưng tôi sẽ giúp ông rời khỏi hòn đảo này, nhưng có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Sheeper vội vàng hỏi.
Cậu đưa mắt quét con cừu vàng béo tốt trước mặt, đột nhiên vươn tay sờ một cái đánh giá chất lượng lông cừu, sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Sheeper, nhỏ giọng hỏi: "Ông có bị rụng lông không?"
Sheeper:...?
Dưới ánh chiều tà màu đỏ cam nhuộm cả bầu trời, một cây cổ thụ đổ rầm xuống đất, khỉ trên cây đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, quay trở lại bên cạnh Sheeper, cùng đàn sói kéo chiếc xe phía sau rời đi.
Lâm Ân tươi cười đứng phía sau vẫy tay chào tạm biệt chúng nó, Olly nhìn cậu hỏi:
"Ngươi với Sheeper nói gì thế? Lúc nó đi về hình như hơi tức giận."
"Không có gì, chỉ là kể cho em một câu chuyện về một thằng nhóc tên Jason đi trộm lông cừu vàng thôi."
Lâm Ân nhún vai: "Về thôi, em đói rồi, về ăn cơm thôi."
Olly nghiêm túc nhìn cậu, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ gật đầu đáp:
"Đi thôi, hôm nay chúng ta còn phải xác định chỗ hạ móng nhà."
Khu đất trống có diện tích rất lớn, vì vậy căn nhà gỗ nhỏ có thể giữ lại nguyên đó, không cần dỡ bỏ, về sau xem như nhà kho chứa củi hoặc đồ linh tinh, căn nhà gỗ lớn sắp xây ở ngay bên cạnh.
Ban đêm, nhờ ánh sáng từ đống lửa và trên người Lâm Ân, Olly nhanh chóng xác định vị trí của căn nhà gỗ lớn, còn dùng dao vạch ra phạm vi trên mặt đất, tiện bề đóng cọc sau này.
Lâm Ân đứng bên cạnh hắn, gặm thịt cá trong tay, còn đưa tay vẽ một vòng tròn lên bức tường bên cạnh và hỏi: "Ở đây có cần dùng đất dắp một cái bếp lò không? Bếp lò để tiện cho chúng ta nấu cơm."
"Ta không biết làm bếp lò." Mặc dù miệng Olly nói vậy, nhưng vẫn dùng dao vẽ một vòng tròn ở chỗ Lâm Ân khua tay múa chân, viết xuống một ít văn tự mà Lâm Ân đọc không hiểu xem như ký hiệu.
Hai người lại vây quanh khu vực mà mình vừa vẽ ra này, khua tay múa chân, thương lượng xem ở đây để cái gì, ở kia đặt cái chi, cho đến đêm khuya, người cá bắt đầu ca hát, người khổng lồ cũng bắt đầu vung chùy.
Olly ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu: "Đến lúc nghỉ ngơi rồi, ngươi nên đi ngủ."
Lâm Ân lên tiếng, sau khi lấy nước rửa tay chân thì đi vào nhà gỗ, nằm trên giường nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, lượng tin tức quá nhiều làm cậu sắp nổ tung.
Cậu nằm trên giường càng nghĩ càng không ngủ nổi, vốn đang phiền muộn thì chớ, kết quả tiếng người khổng lồ vung chùy ngoài kia còn càng lúc càng to, không biết qua bao lâu, Lâm Ân hoàn toàn không ngủ được rốt cuộc cũng bùng nổ, cậu nổi giận gầm lên một tiếng: "Ồn áo quá!"
Olly ngồi bên đống lửa sắp thiu thiu ngủ bị dọa giật bắn mình, hắn đang ngồi ghế chợt đứng phắt dậy, đã thấy Lâm Ân nổi giận đùng đùng bước từ trong nhà ra:
"Đi! Chúng ta đi tìm người khổng lồ! Tối nay đi luôn!"
Olly:...
Lâm Ân nhìn hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, hơi sửng sốt hỏi:
"Anh sao vậy? Ôm mông làm gì?"
Olly: "Câm miệng, đừng hỏi nữa."
Anh hùng cứu thế lại bị rớt cấp? Đây là coi thường mình đúng không?
Tuy Lâm Ân bất mãn, nhưng thực sự cũng thấy bùi tai, dù sao sống là phải dĩ hòa vi quý, nếu có thể không ồn ào thì chúng ta cứ lặng lẽ giải quyết. Nhỡ đâu người khổng lồ gặp mình một cái bèn cảm thấy thằng nhóc là mình đây rất được, là một vị anh hùng, rất coi trọng mình, chưa biết chừng có thể tiện tay giải quyết luôn vấn đề nhiễu dân là hằng đêm vung chùy nữa ấy chứ.
Chẳng phải là chuyện tốt lành: một mũi tên trúng hai con chim hay sao?
Ánh mắt Lâm Ân trở nên sắc bén, nhưng động tâm không bằng hành động, hành động chẳng bằng bất động. Cậu nhìn ánh mắt hàm chứa sự chờ mong của Sheeper, nhanh chóng tỉnh táo lại, kịp nhận ra bất thường, con cừu này chắc chắn không có lòng tốt như thế.
Cậu tằng hắng một tiếng, ra vẻ dè dặt đáp:
"Tôi sẽ cân nhắc thử."
Sheeper vốn dĩ đã cho rằng mình bắt được thóp Lâm Ân nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, không ngờ tên này lại khó chơi như thế, cái miệng ba múi của nó mấp máy hai cái, đang định nói thêm điều gì thì Olly ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy.
"Khỉ của ngươi phải tranh thủ thời gian chặt cây đi, trời sắp tối rồi."
Olly nhìn bầy khỉ đang hóng hớt ở một bên, bắt đầu thúc giục:
"Các ngươi còn chưa chặt xong cây cho ngày hôm nay đâu."
Khỉ bị cue đột ngột thì sửng sốt, không ngờ mình vẫn còn phải tiếp tục làm hai việc, vô thức quay đầu nhìn về phía vua khỉ, trưng cầu ý kiến của nó.
Sheeper nghẹn lời: "Các ngươi..."
"Đúng, chỗ khỉ này là chưa đủ, có thể cho nhiều khỉ đến nữa được không?" Lâm Ân cắt ngang lời Sheeper định nói.
Hiệu suất làm việc của khỉ quá thấp, mỗi ngày chỉ chặt được một cây, hơn nữa còn chưa tính thời gian gia công đánh bóng, muốn gom đủ vật liệu gỗ để xây nhà cho mùa Đông chắc phải đợi đến tết Công-gô.
Phải dựa vào sự biến đổi về lượng để tiến tới biến đổi về chất, tất cả thành viên tăng tốc tiến lên.
Sheeper gãi lông dê trên đầu, hỏi với vẻ không hiểu:
"Các ngươi không thể nắm trọng điểm à? Hiện giờ chẳng phải đi gặp người khổng lồ xác định ngươi có phải anh hùng không mới là chuyện quan trọng nhất hay sao?"
"Nhưng anh hùng cũng sẽ chết rét nha, tôi vẫn nên sửa xong nhà đã."
Lâm Ân khoanh tay thở dài:
"Nếu tôi chữa khỏi bệnh rồi, kết quả đến mùa Đông lại chết cóng thì chẳng phải quá thê thảm rồi sao? Hơn nữa dù có gặp hay không, người khổng lồ đều ở yên đó, không đến không đi, cũng không chạy khỏi đảo."
Olly nhìn cậu, nhíu mày: "Ngươi sẽ không bị chết cóng."
"Nếu, em đang nói là nếu." Lâm Ân cười cười, quay đầu nhìn về phía Sheeper, hơi nghiêng đầu, hơi nghi hoặc mà hỏi:
"Cơ mà hình như ông rất sốt ruột muốn để tôi đi gặp người khổng lồ thì phải, vì sao vậy?"
Giữa mình và Sheeper không có tình hữu nghị cũng không tồn tại mối quan hệ đặc thù nào, vì vậy chắc chắn nó không đời nào quan tâm mình sống hay chết, thế thì hiện giờ nó sốt ruột như thế sẽ chỉ là vì muốn xác định mình rốt cuộc có phải anh hùng hay không.
Giả dụ đối với nó, việc mình là anh hùng chắc chắn còn có chỗ tốt nào đó, chẳng lẽ là có công trạng nhiệm vụ gì có thể ăn hoa hồng?
Nhất thời, ánh mắt Lâm Ân nhìn Sheeper lập tức trở nên nhu hòa, thầm nghĩ, bán thần thì đã sao chứ? Chẳng phải vẫn là kẻ làm thuê giống mình hay sao.
Cậu bước lại gần Sheeper vài bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người sẽ dễ nói chuyện hơn, rất tiếc sói ở xung quanh vẫn xem như trung thành, chúng lập tức nhe răng ra rít lên cảnh cáo, ý bảo Lâm Ân hãy giữ khoảng cách.
Không còn cách nào, Lâm Ân chỉ có thể đứng tại chỗ lộ ra nụ cười hữu hảo, ấm giọng hỏi:
"Nếu tôi là anh hùng, có thể giúp ông làm gì không?"
Sheeper không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ dùng cặp mắt đỗ đen nhìn cậu một hồi lâu, sau đó nâng móng cừu lên nói với bầy khỉ:
"Chúng mày đi hỗ trợ chặt cây hết đi, mặt trời sắp xuống núi rồi."
Bầy khỉ đã nhận được lệnh của vua khỉ, lập tức bắt tay làm việc, cảnh tượng cả một bầy nghỉ đồng thời xông lên một cái cây thoạt nhìn vẫn hết sức hoành tráng.
Olly hài lòng gật đầu, trong đầu đếm số lượng khỉ, cân nhắc xem có cần tăng thêm một lọ mứt quả làm thù lao hay không, nếu không chỉ có một lọ hình như không đủ chia.
Lâ Ân nhìn đôi tai đang run rẩy đầy thỏa mãn trên đầu Olly, nụ cười chân thành hơn đôi phần, cậu quay đầu nhìn về phía Sheeper lại bắt đầu trầm mặc kia, nói một tiếng cám ơn.
"Việc nhỏ mà thôi, dù sao chúng nó nói rảnh thì cũng rảnh." Sheeper chống cằm, nói với vẻ hơi căm tức.
Cặp mắt đỗ đen của nó đảo như rang lạc, cuối cùng lại dừng trên người Lâm Ân. Người này đột nhiên lưu lạc đến hòn đảo này, hơn nữa cứ đến đêm là toàn thân lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, đấy là kỳ tích của thần, là được thần ban ân.
Trầm mặc một lúc thật lâu xong, Sheeper nâng móng cừu lên ngoắc một cái với Lâm Ân, tỏ ý gọi cậu lại gần nói chuyện.
Lâm Ân đứng dậy chuẩn bị đi qua, lại bị Olly kéo tay lại. Lông mày hắn nhíu chặt đánh giá Sheeper, trong mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
"Không được lại gần, đừng tin nó." Olly nhìn về phía Lâm Ân, nhỏ giọng nói:
"Nó là bán thần nhưng vì nói dối mới bị trục xuất tới hòn đảo này, cũng là kẻ bị xua đuổi."
Sinh vật có tội mới đến hòn đảo này, Olly cũng vậy, Sheeper cũng không phải ngoại lệ.
"Ngươi không có tư cách nói ta, lẽ nào ngươi quên ngươi..." Khuôn mặt cừu của Sheeper lập tức nhăn lại thành một nhúm.
Lâm Ân vỗ lên cánh tay Olly, ngửa đầu nhìn chăm chú vào cặp mắt màu tím kia, ngắt lời Sheeper, an ủi:
"Không sao đâu, hơn nữa có anh ở đây, ông ta không dám làm gì đâu."
Hai người đối mặt một lát, Olly còn muốn nói gì, nhưng vẫn chậm rãi buông tay, mặc cho Lâm Ân đi về phía Sheeper được đàn sói vây quanh.
"Có cái gì muốn nói thầm với tôi à?" Lâm Ân để cho một con sói dịch mông ra nhường cho mình một khoảng trống để ngồi xuống, hạ giọng nói:
"Nếu ông muốn lặp lại chiêu cũ bảo con sói này kéo tôi đi, Olly sẽ cạo sạch lông trên người ông đó."
Sheeper híp mắt:
"Một con người như ngươi đang uy hiếp bán thần đấy à?"
"Không có nha, tôi chỉ đang thông báo với ông thôi." Lâm Ân ngửa đầu nhìn nó, thu lại ý cười trên mặt:
"Vẫn muốn khuyên tôi đi gặp người không lồ à?"
Sheeper: "Dù ta có khuyên ngươi hay không, ngươi cũng sẽ đi thôi."
Không đi sẽ chết, đi có lẽ còn có thể sống sót, đây là câu hỏi lựa chọn hoàn toàn không cần suy nghĩ.
"Cũng có khả năng tôi sẽ không đi, bởi vì tôi căn bản không phải anh hùng, dù có đi gặp người khổng lồ cũng vô ích."
Lâm Ân lắc đầu: "Cần gì vẽ vời cho thêm chuyện chứ?"
Sheeper nhìn gương mặt bình tĩnh của cậu, đột nhiên nở nụ cười:
"Ngươi sẽ đi, không được nói dối trước mặt ta, không có loài người nào nói dối mà có thể qua được mắt ta."
"Thật đáng tiếc." Lâm Ân bĩu môi.
Sheeper đưa mắt nhìn Olly đang nhìn về phía này chằm chằm, đột nhiên xích lại gần mặt Lâm Ân, hạ giọng nói:
"Lúc nãy ta còn có một việc quên không nói, nếu có anh hùng dẫn đường, có lẽ chúng ta có thể rời khỏi hòn đảo này."
Mắt Lâm Ân đột nhiên trừng lớn, trái tim đập rộn lên mấy nhịp, sau đó rất nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu quay đầu lại nhìn về phía con cừu vàng ở bên cạnh, nhìn kỹ đối phương vài giây, sau đó nói ra một câu mà Sheeper nằm mơ cũng không nghĩ tới:
"Nhưng mà tôi cũng không phải rất muốn rời đi hòn đảo này nha." Lâm Ân nói.
Sheeper sững sờ: "Hả?"
Mặc dù trên hòn đảo này không có mạng cũng không có điện, nhưng cũng không có mấy mối quan hệ xã giao và công việc đáng ghét.
Ở thế giới bên ngoài, Lâm Ân là kẻ chịu cảnh trên đe dưới búa, bên trên có lãnh đạo bất tài gây áp lực, bên dưới có cấp dưới đần độn chờ mình chùi đít, còn thường xuyên phải cãi cọ một trận với người trong nhà, thật sự bốn bề là địch.
Nhưng trên hòn đảo này thì sao? Chỉ cần ôm chặt đùi của Olly là sẽ không có động vật dám lại gần mình, quả thực chính là thừa tướng - dưới một người trên vạn người, nếu có thể làm đầu gà thì ai muốn làm đuôi phượng chứ?
Sheeper không thể tin nổi mà hỏi:
"Người nhà của ngươi thì sao? Lẽ nào ngươi không lo lắng cho bọn họ?"
"Lúc tôi nghe được chẩn đoán chính xác mình bị nhiễm bệnh cũng đã tạm biệt người nhà xong rồi, hơn nữa..."
Lâm Ân nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện không tốt:
"Hơn nữa tôi chết do tai nạn trên biển, chắc bọn họ sẽ không cảm thấy vì tôi muốn tự sát nên mới làm lật thuyền đâu nhỉ?"
Sheeper:...
Lông dê trên đầu Sheeper sắp vì lao tâm khổ tứ mà xoăn thành một độ cong mới, nhịn không được hỏi: "Ngươi có bệnh à?"
"Đúng vậy, ta có bệnh." Lâm Ân nghiêm túc gật đầu:
"Hơn nữa còn bệnh nặng sắp chết rồi cơ, không phải ông biết rồi sao?"
Bầu không khí giữa một người và một cừu đột nhiên trầm xuống, Sheeper hít thở sâu một hơi, nhắm chặt mắt lại tỉnh táo hai giây, lúc nó mở mắt ra, vẻ mặt đã lập tức thay đổi, nó vươn một cái chân cừu ra ôm lấy cổ Lâm Ân, nghiêm túc gọi một tiếng "người anh em", bắt đầu chơi trò gây gổ tình cảm.
Một tiếng anh em, cả đời là anh em, Lâm Ân cũng rất nể tình đáp lại nó một tiếng "anh Cừu".
Sheeper nói với vẻ tràn đầy thống khổ:
"Sắp một ngàn năm rồi, người tình của ta vẫn còn đang chờ ta ở ngoài đảo, ta phải rời đi nơi này để gặp nàng bù lại mấy năm qua ta không có mặt."
Mặc dù rất muốn nói có phải nên gọi là "cừu tình" thì thích hợp hơn không, nhưng Lâm Ân vẫn dành cho Sheeper một ánh mắt đồng tình:
"Lừa anh em thì được, chứ đừng lừa gạt cả chính mình. Anh em bị ông lừa cũng không có vấn đề gì, cười ha ha hai tiếng là cho qua hết."
Sắp một ngàn năm rồi, người chỉ có hai cái đùi còn biết chạy, đừng nói là con cừu có bốn chân!
"Ý ngươi là sao?" Sheeper hỏi đầy nghi hoặc.
Lâm Ân vỗ vai nói:
"Không có ý gì cả, nhưng tôi sẽ giúp ông rời khỏi hòn đảo này, nhưng có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Sheeper vội vàng hỏi.
Cậu đưa mắt quét con cừu vàng béo tốt trước mặt, đột nhiên vươn tay sờ một cái đánh giá chất lượng lông cừu, sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của Sheeper, nhỏ giọng hỏi: "Ông có bị rụng lông không?"
Sheeper:...?
Dưới ánh chiều tà màu đỏ cam nhuộm cả bầu trời, một cây cổ thụ đổ rầm xuống đất, khỉ trên cây đã hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, quay trở lại bên cạnh Sheeper, cùng đàn sói kéo chiếc xe phía sau rời đi.
Lâm Ân tươi cười đứng phía sau vẫy tay chào tạm biệt chúng nó, Olly nhìn cậu hỏi:
"Ngươi với Sheeper nói gì thế? Lúc nó đi về hình như hơi tức giận."
"Không có gì, chỉ là kể cho em một câu chuyện về một thằng nhóc tên Jason đi trộm lông cừu vàng thôi."
Lâm Ân nhún vai: "Về thôi, em đói rồi, về ăn cơm thôi."
Olly nghiêm túc nhìn cậu, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ gật đầu đáp:
"Đi thôi, hôm nay chúng ta còn phải xác định chỗ hạ móng nhà."
Khu đất trống có diện tích rất lớn, vì vậy căn nhà gỗ nhỏ có thể giữ lại nguyên đó, không cần dỡ bỏ, về sau xem như nhà kho chứa củi hoặc đồ linh tinh, căn nhà gỗ lớn sắp xây ở ngay bên cạnh.
Ban đêm, nhờ ánh sáng từ đống lửa và trên người Lâm Ân, Olly nhanh chóng xác định vị trí của căn nhà gỗ lớn, còn dùng dao vạch ra phạm vi trên mặt đất, tiện bề đóng cọc sau này.
Lâm Ân đứng bên cạnh hắn, gặm thịt cá trong tay, còn đưa tay vẽ một vòng tròn lên bức tường bên cạnh và hỏi: "Ở đây có cần dùng đất dắp một cái bếp lò không? Bếp lò để tiện cho chúng ta nấu cơm."
"Ta không biết làm bếp lò." Mặc dù miệng Olly nói vậy, nhưng vẫn dùng dao vẽ một vòng tròn ở chỗ Lâm Ân khua tay múa chân, viết xuống một ít văn tự mà Lâm Ân đọc không hiểu xem như ký hiệu.
Hai người lại vây quanh khu vực mà mình vừa vẽ ra này, khua tay múa chân, thương lượng xem ở đây để cái gì, ở kia đặt cái chi, cho đến đêm khuya, người cá bắt đầu ca hát, người khổng lồ cũng bắt đầu vung chùy.
Olly ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu: "Đến lúc nghỉ ngơi rồi, ngươi nên đi ngủ."
Lâm Ân lên tiếng, sau khi lấy nước rửa tay chân thì đi vào nhà gỗ, nằm trên giường nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, lượng tin tức quá nhiều làm cậu sắp nổ tung.
Cậu nằm trên giường càng nghĩ càng không ngủ nổi, vốn đang phiền muộn thì chớ, kết quả tiếng người khổng lồ vung chùy ngoài kia còn càng lúc càng to, không biết qua bao lâu, Lâm Ân hoàn toàn không ngủ được rốt cuộc cũng bùng nổ, cậu nổi giận gầm lên một tiếng: "Ồn áo quá!"
Olly ngồi bên đống lửa sắp thiu thiu ngủ bị dọa giật bắn mình, hắn đang ngồi ghế chợt đứng phắt dậy, đã thấy Lâm Ân nổi giận đùng đùng bước từ trong nhà ra:
"Đi! Chúng ta đi tìm người khổng lồ! Tối nay đi luôn!"
Olly:...
Lâm Ân nhìn hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích, hơi sửng sốt hỏi:
"Anh sao vậy? Ôm mông làm gì?"
Olly: "Câm miệng, đừng hỏi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.