Dị Thế Lưu Đày

Chương 423: Âm mưu, người bệnh máu khó đông!

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-423-0

“Đây chính là âm mưu một mũi tên trúng hai con nhạn.”Ở đây có không ít người đã nhớ kỹ phương thuốc mà tư tế Cửu Nguyên giải thích, tư tế nhỏ kia còn nói cả tỉ lệ thành phần khi phối.

Điều này làm mọi người không thể hiểu nổi và cảm thấy tư tế này có hơi điên.

Đúng vậy, là có hơi điên chứ không phải ngu ngốc.

Không ai lại cảm thấy tư tế kia ngu ngốc cả, trừ phi kẻ đó thật sự là kẻ ngu, mà vì sao tư tế kia lại làm như vậy, mỗi người đều có một suy nghĩ.

Đại Tư Tế Triều Ca thở nhẹ, ở khóe mắt hiện lên một nếp nhăn mờ nhạt khi cười: “Tiểu Mặc vu kia không tồi.”

“Hửm? Sao?” Thành chủ Mộc Thành đã rất tò mò về hành động của tư tế nhỏ kia.

Triều Ca phẩy nhẹ mái tóc dài xanh biếc: “Những thảo dược mà cậu ấy nói, dù chúng ta không có đủ, thì sau cuộc tỷ thí đến chợ giao dịch cũng có thể tìm được, ta có dự cảm, đó sẽ là một phương thuốc cực kỳ tốt.”

Thành chủ Mộc Thành cười: “Tùng Sinh cũng không sánh bằng?”

“Ha hả, chàng trai đó, anh ta cũng chỉ dựa vào năng lực huyết mạch mà thôi, Mộc Thành chúng ta tuy nổi tiếng về mặt trị liệu và độc thuật, nhưng chúng ta vẫn quá dựa vào năng lực điều khiển các loài thực vật, bàn về năng lực chế thuốc thì, không thể so với Vu Thành, mà ngay cả Âm Thành, chúng ta cũng chưa chắc đã có thể so được.”

Thành chủ Mộc Thành nghe Đại Tư Tế nhà mình hạ thấp bản thân như thế còn gật gật đầu: “Thậm chí sau khi chúng ta mất đi tình hữu nghị với tộc cây Trường Sinh, năng lực của chúng ta càng lúc càng lùi.”

“Ừ. Huyết mạch truyền xuống cũng càng ngày càng loãng, tộc nhân chúng ta so với các tòa Thượng Thành khác dù chiến sĩ thần huyết tương đối nhiều, nhưng trong đó cũng có bảy phần là người sinh ra đã không có chút năng lực huyết mạch nào, ba phần còn lại kia, thì chỉ có một phần là đột phá từ cấp trung trở lên, mà số người có thể đột phá đến cấp cao lại càng ít. Nếu cứ thế mãi…”

“Đại Tư Tế Triều Ca, ý ngài là, sau này chúng ta không thể quá ỷ lại năng lực của mình, đúng không?”

“Không chỉ thế, dù sao chúng ta cũng phải suy xét nhiều hơn cho bảy phần tộc nhân không thể thức tỉnh kia. Mà Cửu Nguyên chẳng những có phép huấn luyện từ sơ cấp đến cao cấp dành cho các chiến sĩ bình thường, hiện giờ vu dược mà họ chế ra chỉ sợ cũng vượt xa Thượng Thành.” Triều Ca liếc về phía khán đài Vu Thành, vẻ mặt cười như không cười: “Trong mười hai tư tế của Vu Thành, ngoại trừ Vu Tượng, Chú Vu mới là người giảo hoạt nhất, ông đã tốn cả đời chỉ để tìm đệ tử, thì sao đệ tử ông có thể là người bình thường được?”

Thành chủ Mộc Thành không tự chủ được mà nhìn về phía cậu tư tế thiếu niên và thủ lĩnh Cửu Nguyên, tiếc là chỗ ngồi của Mộc Thành và chỗ ngồi của Cửu Nguyên không kế nhau, nếu không thì bọn họ có thể trở thành một đồng minh tốt.

Triều Ca đột nhiên mỉm cười nói: “Thổ Thành có một phần lãnh thổ giáp với chúng ta.”

“A! Vừa lúc, vị công chúa kia của Mộc Thành chúng ta cũng không muốn ở cùng với anh con, không bằng dứt khoát đưa cô ta về đi.” Mộc Kiêu nãy giờ vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén chen vào.

Thành chủ Mộc Thành vỗ ót cậu ta một cái, bất đắc dĩ nói: “Vị công chúa điện hạ kia lại nói cái gì với anh con?”

Lúc trước là do ông khư khư cố chấp, nhất quyết muốn tìm một người vợ cao quý cho đứa con trưởng tàn phế của mình, kết quả Thổ Thành liền đưa trưởng công chúa tới, nhưng vị trưởng công chúa này hiển nhiên là không tình nguyện, sống cùng Mộc Nguyên nhiều năm như vậy mà cũng không có bao nhiêu thân thiết, làm cho con ông càng thêm nản lòng thoái chí.

Mộc Kiêu trề môi: “Cô ta khóc lạy anh con, nói chúng ta giúp Cửu Nguyên không giúp Thổ Thành.”

“Vậy anh con nói cái gì?”

Mộc Kiêu đắc ý bảo: “Anh con không nói gì cả, là con nói với cô ta, hoặc là cô ta an tĩnh mà sinh con đẻ cái cho anh, hoặc là Thổ Thành có thể chữa trị được cho anh, vậy thì chúng ta sẽ giúp Thổ Thành.”

“Quậy phá!” Thành chủ Mộc Thành đuổi con trai đi.

Mộc Kiêu đảo mắt, quyết định phải tiếp tục kích thích cô vợ kia của anh mình mới được.

Triều Ca đứng dậy, La Tuyệt đã mời các vị tư tế đánh giá qua xem hiệu quả của vu dược. Người đại diện Mộc Thành tham gia tỷ thí lần này là Tùng Sinh, nhưng người Triều Ca xem lại không phải y.

Nghiêm Mặc vẫn luôn cảm thấy thế giới này có rất nhiều điểm giống với kiếp trước của hắn.

Tỷ như, cách cầm máu ở nơi bần cùng lạc hậu có lẽ chỉ là dùng bùn bôi lên, hoặc là dùng phương thức in dấu lửa nung,  nếu có thể tìm được một ít thảo dược cầm máu thì chính là thần phù hộ, nhưng sau khi đến Thượng Thành, cách thức trị liệu sẽ không thô bạo như vậy nữa, chẳng những có các loại vu dược mang hiệu quả tốt, mà còn có dị năng giả hệ trị liệu phục vụ, đương nhiên cái sau thì thân phận và địa vị anh phải đạt tới một mức nhất định mới được hưởng thụ.

Mà cuộc tỷ thí vu dược giữa các tòa Thượng Thành chính là tạo ra thứ thuốc cao cấp nhất, dù cho quá trình chế tác nó có quỷ dị như thế nào đi nữa.

Vết thương của mười một nô lệ không nhỏ, bình thường, một vết thương nhỏ chỉ cần đè chặt là có thể cầm máu, không bôi thuốc cũng không sao, nhưng chiều dài giống vết thương bây giờ lại đạt tới mười centimet, độ sâu có thể cắm vào nửa ngón tay, nếu không cầm máu kịp lúc, người bị thương sẽ mất máu mà chết, hoặc sau đó nhiễm trùng mà chết, đây còn là nhờ chiến sĩ ra tay tạo vết thương đã tránh đi chỗ trí mạng —— có lẽ bọn họ không biết cụm danh từ ‘động mạch chủ’, nhưng kinh nghiệm đánh giết hằng ngày khiến bọn họ biết rõ mình xuống tay ở nơi nào thì người ta sẽ chết nhanh hơn.

Nghiêm Mặc đảo mắt qua vết thương của mười một nô lệ, những nô lệ đó đều đang rên rỉ và khóc lóc vì đau đớn, hắn nghe thấy, nhưng hắn không nhìn nhiều.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dù đã bị cưỡng ép cải tạo một thời gian dài, nhưng lòng đồng cảm của hắn vẫn ít đến đáng thương.

Lúc này, các vị tư tế phụ trách đánh giá đã đi tới trước mười một nô lệ, đang chờ để quan sát và đánh giá hiệu quả thuốc của các tư tế.

Các vị tư tế bắt đầu sôi nổi động thủ, nhưng có rất ít người đích thân bôi thuốc cho những nô lệ đó, trên cơ bản đều để dược nô làm.

Bởi vì vết thương khá lớn, máu chảy ra rất nhiều, có vài thứ thuốc bột thuốc mỡ vừa rắc lên đã bị máu đẩy trôi, phải bôi liên tục hai ba lần mới được.

Người mà Cửu Nguyên phụ trách trị liệu là một thanh niên chừng mười tám mười chín tuổi, trên mặt thanh niên kia bị ấn dấu, trên thân thể trần trụi của cậu ta là những vết roi chồng chất có mới có cũ.

Trong mắt thanh niên là ý hận sâu đậm, dù đùi cậu ta bị cắt ra vết thương to như vậy nhưng lại không rên rỉ tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng nào đó.

Nguyên Chiến nhìn theo tầm mắt cậu, liền phát hiện cậu ta đang nhìn người Không Thành.



Không biết La Tuyệt xuất phát từ ý gì, lại giải thích vào lúc này: “Những nô lệ này đều do các tòa Thượng Thành cung cấp, vốn là những nô lệ phạm lỗi, dù có chết cũng không sao.”

Thanh niên cắn môi, hận thù trong mắt lại chuyển sang phía ba người Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc không rảnh để trấn an cậu thanh niên, trực tiếp bảo Thủ Trung cầm máu cho cậu ta.

Với vết thương như vậy, nếu dựa theo kinh nghiệm xử lý của Nghiêm Mặc, hắn sẽ khâu lại để cầm máu trước rồi mới bôi thuốc trị thương, sau đó châm cứu vài cái ngăn bệnh uốn ván. Nhưng hiện giờ hắn không thể cử động, Thủ Trung cũng không thể khâu miệng vết thương lại, nên chỉ có thể bôi thuốc cầm máu lên trước.

Nhưng không biết có phải vì Thủ Trung quá căng thẳng hay không, mà không ấn lên được nơi cần ấn, thanh niên kia thì vì bị ấn đau mà giãy giụa phản kháng.

Không đúng! Thủ Trung đã ấn đúng chỗ, dù là không ấn, thì dùng phương pháp buộc chặt cũng có thể cầm máu được chút ít, nhưng thương thế của thanh niên này…

Nghiêm Mặc dời ánh mắt, nhìn thấy mặt mày xanh xao khác thường của thanh niên, lại nhìn da thịt lộ bên ngoài của cậu ta, những vết thương mà lúc nãy hắn tưởng là vết roi cũ, hiện giờ nhìn kỹ mới phát hiện nó như máu bầm dưới da.

“Không muốn chết thì đừng có lộn xộn! Tôi hỏi cậu, có phải ngày thường cậu thường xuyên cảm thấy khớp xương đau nhức không? Bị thương đổ máu thì máu sẽ không mau ngừng, dù là vết thương rất nhỏ đi chăng nữa?”

Thanh niên cả kinh, theo bản năng mà mở miệng: “Làm sao anh biết?”

Nghiêm Mặc lạnh lùng nói: “Tôi là tư tế, tôi đương nhiên biết.”

Cậu thanh niên như bị ánh mắt lạnh như băng của Nghiêm Mặc Băng dọa sợ, Nghiêm Mặc nhân lúc đó bảo với Thủ Trung: “Đỡ cậu ta ngồi xuống, đè chân cậu ta lại, trước hết dùng dung dịch cây đại kế để cầm máu xem sao.”

Cậu thanh niên không chịu ngồi xuống, một sợi dây leo vươn ra từ cổ tay Nguyên Chiến, trực tiếp cuốn lấy thân thể cậu ta đè xuống, có lẽ là do tức giận vì cậu ta không chịu phối hợp, nên Nguyên Chiến đè người xuống rồi cũng không buông dây leo ra, vẫn trói lấy cậu thanh niên.

Thủ Trung nhanh chóng đè chân cậu ta.

“Đừng ấn! Buông tay, tôi sẽ không giãy giụa nữa.” Cậu thanh niên đã chảy quá nhiều máu, cậu ta cũng muốn giãy giụa.

Nguyên Chiến cười lạnh. “Mặc? Có phải có gì đó bất thường không?”

Nghiêm Mặc: “Tôi không biết có phải nô lệ này bị dàn xếp cho chúng ta hay không, nếu tôi đoán đúng, vết thương cậu ta chỉ sợ sẽ không dễ cầm máu.”

Đây là lần đầu tiên từ khi hắn đến thế giới này mà gặp phải người có chứng bệnh máu khó đông.

Máu khó đông, người mắc bệnh đa số là nam giới, trong khoảng năm ngàn tới mười ngàn người thì sẽ có một người mắc phải. Khi người bệnh sinh con, nếu là nữ thì sẽ không dễ mắc bệnh, nhưng sẽ mang theo gien bệnh để truyền cho đời sau.

Nếu cậu thanh niên này thực sự mắc chứng máu khó đông, vậy việc tạo ra vết thương cỡ lớn trên người cậu ta cũng tương đương với mưu sát.

Nếu cậu thanh niên này thật sự bị dàn xếp cho bọn họ, vậy đây chính là âm mưu một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa giết được cậu thanh niên, vừa khiến thuốc của Nghiêm Mặc thất bại.

Nghe đến đó, Chú Vu lập tức lớn tiếng quát: “Rốt cuộc sao nô lệ này lại như vậy?”

“Cái gì mà sao lại như vậy?” Khuê Mạt phản bác: “Không thể trị thì đừng có trị, không có bản lĩnh liền nói nô lệ có vấn đề, vậy sao người khác lại không bị gì cả, mà chỉ có các người?”

Tất cả tư tế đánh giá cùng nhìn qua, người xung quanh những ai có thể đứng cũng đứng lên hết, tất cả mọi người đều muốn xem xem rốt cuộc chỗ Cửu Nguyên đã xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Mặc thấy mặt cậu thanh niên kia càng lúc càng tái nhợt, không dám chậm trễ nữa, lập tức ra lệnh cho Thủ Trung.

Dược nô của Vu Thành khom người để Thủ Trung lấy cái lọ sứ.

Thủ Trung lấy lọ cây đại kế, trước tiên đưa cho Nghiêm Mặc để kích phát dược tính.

Thuốc mỡ rất loãng, trong lọ có sẵn một cái muỗng gỗ nhỏ, Thủ Trung trán đổ mồ hôi, một tay cầm lọ sứ, một tay dùng muỗng gỗ múc một chút thuốc mỡ.

Bởi vì cậu thanh niên không phối hợp, nên tốc độ của Cửu Nguyên chậm hơn những người khác rất nhiều, nhóm tư tế đánh giá đã đưa ra kết quả cho các nhiều loại thuốc rồi, hiện giờ cũng chỉ còn có mấy cái vẫn chưa hoàn toàn cầm máu được.

Chú Vu và Khuê Mạt không màng thể diện mà cãi nhau trước mặt mọi người.

La Tuyệt đi tới hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Nghiêm Mặc và Thủ Trung đang bận cầm máu cho thanh niên, Nguyên Chiến trả lời thay: “Tư tế chúng tôi nhận ra nô lệ này mắc bệnh, khi cậu ta chảy máu thì sẽ không dễ ngừng, thuốc cầm máu bình thường không có hiệu quả gì với cậu ta, cho dù là loại thuốc tốt, người khác dùng một phần thì cậu ta ít nhất cũng phải dùng ba phần!”

Du Gia kêu lên: “Đây là bôi nhọ chúng ta! Làm sao nô lệ mà Vu Thành chúng ta cung cấp cho cuộc tỷ thí lại có vấn đề được? Cho dù có, thì ai mà biết trước tên nô lệ đó lại mắc loại bệnh này, các người dù có gặp phải thì đó cũng là… khảo nghiệm của chúng thần!”

Các tư tế đánh giá khác cùng quan sát nô lệ kia.

La Tuyệt quay đầu hỏi Đại Tư Tế Trần lão của Không Thành: “Nô lệ này là do Không Thành các người cung cấp, cậu ta có bệnh như vậy, các người biết không?”

Trần lão nhe hàm răng đen ngòm của mình, khặc khặc cười quái dị, miệng phun ra thứ ngôn ngữ mà người ta nghe không hiểu, chiến sĩ bảo hộ đứng cạnh giúp bà ta giải thích: “Nô lệ này là tùy tiện tìm được, lúc đưa tới rõ ràng rất cường tráng, rất khỏe mạnh.”

La Tuyệt nhíu mày, loại tình huống này thật không dễ xét đoán, tư tế nhỏ kia nói nô lệ đó mắc quái bệnh nếu bị thương sẽ đổ máu không ngừng, nhưng đó là do cậu ta nói, muốn nghiệm chứng, nhưng nhìn sắc mặt của nô lệ kia đi, chỉ sợ nếu cắt thêm một vết thương nữa thì chắc sẽ chết mất.

Dù thế nào, tư tế nhỏ Cửu Nguyên đều phải khẩn cấp giúp nô lệ đó ngừng chảy máu đã.

Trong lúc nói chuyện, các vu dược khác đã được đánh giá xong, cũng chỉ còn lại thuốc của Cửu Nguyên.



Tất cả các tư tế đánh giá đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Nghiêm Mặc và Thủ Trung.

Khuê Chính thấy lọ thuốc mỡ kia vừa loãng vừa ít, lập tức cười nhạo: “Chỉ có một chút như vậy, bôi lên hữu dụng không đó? Đừng có để máu cuốn trôi đi hết đấy!”

Các tư tế khác thấy lọ thuốc kia cũng có không ít người nghĩ như vậy, so với thuốc bột và thuốc mỡ được bôi lên thật dày của các vị tư tế khác, thì chút thuốc mỡ của Cửu Nguyên ngay cả bôi đầy miệng vết thương cũng chưa chắc đã đủ, huống chi thân thể nô lệ kia còn có vấn đề.

Nghiêm Mặc ngồi trên cánh tay Nguyên Chiến, vẻ mặt bất biến, tựa hồ như không hề lo lắng vì tình huống khẩn cấp hiện tại, khóe môi hắn còn hơi nhếch lên, nói: “Vừa nghe là biết Đại Tư Tế Khuê Chính ngài không hiểu gì về vu dược rồi, ai nói cứ lượng thuốc nhiều thì nhất định sẽ hữu dụng? Thủ Trung, không cần căng thẳng, để Đại Tư Tế Khuê Chính xem xem rốt cuộc thuốc mà ông chế có hiệu quả như thế nào.”

“Vâng, đại nhân.” Thủ Trung bị Khuê Chính ép bức nhiều năm, nói không sợ gã là giả, nhưng có Nghiêm Mặc làm chỗ dựa, bàn tay run rẩy của ông rốt cuộc cũng có thể ổn định hơn một chút.

“Thêm một lần nữa, đổ thuốc vào miệng vết thương bên trái, rồi dùng mặt trái chiếc muỗng nhẹ nhàng bôi đều thuốc mỡ qua bên phải, đừng bôi ra mép vết thương, cứ bôi bên trong, không phải sợ bị máu đẩy trôi ra ngoài.”

Thủ Trung dùng sức toàn thân mà cầm cái muỗng nhỏ, cực kỳ cẩn thận làm theo lời Nghiêm Mặc.

Khuê Chính đang định nổi điên thì La Tuyệt đúng lúc lên tiếng: “Các vị tư tế đánh giá, các vị chỉ xem chứ đừng động vào, càng không được quấy nhiễu người vị tỷ thí, nếu không, các vị và thế lực của mình sẽ mất tư cách đánh giá sau đó.”

Khuê Chính phải ngậm một bụng lửa, nhịn đến mức mặt mày phát tím, không muốn nhìn Cửu Nguyên nữa.

“Gì?” Đại Tư Tế Triều Ca đi vòng qua Khuê Chính đang cản trở tầm mắt mình, ngạc nhiên nhìn về phía miệng vết thương của nô lệ kia.

Tiếng hô kinh ngạc của Đại Tư Tế Triều Ca lập tức kéo lấy sự chú ý của các tư tế đánh giá khác.

Vết thương của nô lệ kia vừa rồi còn không ngừng đổ máu, mà khi Thủ Trung bôi thuốc mỡ lên lần thứ hai, liền thấy hỗn hợp màu xanh nhạt trong suốt của thuốc mỡ làm từ cây đại kế thoạt nhìn chỉ có chút xíu kia khi trộn lẫn vào nhau trong máu thì như tan ra, chậm rãi biến thành một tầng lá mỏng bao trùm miệng vết thương.

Vết thương lập tức được cầm máu!

Tuy vết thương này vẫn không biến mất, nhưng ai cũng có thể nhìn ra vết thương đó đang chuyển biến tốt.

Thanh niên kia thấy máu ngừng chảy, cũng lặng lẽ thở ra một hơi.

Nhưng sắc mặt của người nào đó thì thay đổi!

Không sai, thanh niên này chính là do bọn hắn dàn xếp riêng cho Cửu Nguyên.

Tuy rằng tên tư tế kia không thể nhúc nhích, nhưng bọn hắn cũng không muốn khinh địch, chọn tên thanh niên này đến thử thuốc cũng là vì thân thể cậu ta đặc biệt, chủ yếu để phòng ngừa ngộ nhỡ.

Nhưng năng lực luyện chế vu dược của tên tư tế Cửu Nguyên này còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của bọn hắn, lại có thể khiến vết thương to và sâu như vậy khép lại, đồng thời cứu được tên thanh niên kia!

Người khác không biết chuyện này khó cỡ nào, nhưng những người dàn xếp sau lưng như bọn hắn sao có thể không biết?

Nghiêm Mặc càng lợi hại, người nào đó càng không muốn để hắn thắng, bọn hắn hận không thể bịt kín mắt của những người khác, không để bọn họ nhìn thấy hiệu quả của vu dược Cửu Nguyên!

“Không tồi, thủ pháp đơn giản, nhưng hiệu quả xuất sắc! Vu dược này cao cấp, nhưng ta nghĩ, máu chốt của vu dược này nằm trên thứ bột đen mà cậu dùng, có phải không?” Thập nhị tư tế của Vu Thành am hiểu vu dược kinh ngạc cảm thán, y cũng là tư tế luyện dược, hơn nữa còn được gọi là Dược Vu, có thể thấy trình độ chế thuốc của y cao cỡ nào, nhưng lần này Ba Hách khăng khăng muốn tham gia cuộc tỷ thí, nên y liền để Ba Hách tham gia.

Nếu lúc trước y còn cảm thấy bất bình trong lòng, hiện giờ sau khi nhìn đến vu dược của Nghiêm Mặc, y không nhịn được mà cảm thấy may mắn một chút.

Đám người Khuê Mạt cũng thầm nghĩ, bột đen? Đó là cái gì?

Nghiêm Mặc cười cười không đáp.

Dược Vu cũng không truy vấn nữa, thứ bột đen kia hiển nhiên là bí bảo của người ta, sao có thể nói cho y chứ.

“Nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, ta thấy hiệu quả vu dược của Ba Hách đại nhân và Tùng Sinh đại nhân tốt hơn, miệng vết thương của nô lệ bên bọn họ đều đã sắp khép lại!” Khuê Chính hừ lạnh.

Dược Vu không muốn lý sự với gã ta, tiếp tục cười hỏi Nghiêm Mặc: “Ta thấy cậu còn luyện chế một loại vu dược nữa, cái kia hình như phức tạp hơn nhiều, không biết có phải hiệu quả sẽ càng tốt hơn không, cậu có muốn thử không?”

Nghiêm Mặc: “Có.”

Khuê Mạt: “Ta thấy không cần đâu.”

“Coong!”

Ba âm thanh đồng thời vang lên, theo tiếng động ầm ĩ này, một cái cốt chủy vừa chém vào trên một cây cột đá cứng chắc.

“Tư tế Du Gia, anh đang làm gì?” La Tuyệt tức giận quát.

Du Gia bày ra vẻ mặt không thèm để ý mà nói: “Không phải muốn thử một loại thuốc nữa sao? Để ta giúp bọn hắn một phen.”

Lúc đó hắn ta đột nhiên rút thanh cốt chủy ra từ bên hông, tính thọc vào người nô lệ thanh niên kia, tiếc là Nguyên Chiến vẫn luôn đề phòng bọn hắn, sao có thể để hắn ta đắc thủ.

Thanh niên kia tránh được một kiếp, mặt mày tái nhợt, càng hận đến mức cả người run rẩy.

“Vậy cũng không cần tới anh!” La Tuyệt thật không hổ là người công chính nhất Vu Thành, không hề lưu tình với tư tế của thần điện mình.

Nghiêm Mặc cười khẽ: “Tư tế Du Gia nếu đã muốn giúp chúng tôi như vậy, không bằng tự cắt trên người mình một đao đi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook