Chương 216: Anh thấy nhóc rất có duyên với anh
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đây là Sơn Thần Cửu Phong đại nhân, muốn đi qua lãnh địa của nó thì phải dâng tế phẩm.”“Kiệt ——!”
Trao đổi rất thuận lợi, cho dù Kỳ Nguyên có suy nghĩ gì, lúc thấy không dưới năm mươi chiến sĩ Cửu Nguyên và bóng chim khổng lồ lượn quanh trên bầu trời mãi không đi, đều đã giấu toàn bộ suy nghĩ vào đáy lòng, không dám biểu lộ ra phần nào.
Con chim mặt người kia có năng lực không thua kém gì anh, còn có thể tấn công từ không trung, anh không muốn đắc tội nó chút nào.
Kỳ Nguyên cho rằng con chim đó là thủ lĩnh Cửu Nguyên phái sang đây để giám thị và uy hiếp mình, chứ không biết Cửu Phong đại nhân chỉ đơn giản là đang tuần tra lãnh địa của nó thì chợt nhìn thấy chỗ này xuất hiện quá trời quái hai chân và rùa đen bự thịt ngon, liền bay qua hóng chuyện mà thôi.
Cửu Phong dùng ánh mắt soi mói của mình nhìn chằm chằm bọn Toàn Quy đang bò lên bờ, nghía xem con nào béo nhất.
Kỳ Nguyên cảm thấy thật áp lực, liền quát lớn thủ hạ, để bọn họ nhanh chóng trao đổi hàng hóa.
Khi tấm da thú cũ nát trùm trên mớ ‘hàng hóa’ được nhấc lên, lập tức lộ ra một đám phụ nữ và trẻ con đang trần truồng trên thuyền, những người này bị nhét chung một chỗ dưới tấm da thú, chút hơi ấm khó khăn lắm mới có được tản đi hết, ngay tức khắc, cả đám lạnh đến mức run cầm cập.
Trên mỗi chiếc thuyền đều nhét đầy người, thuyền được trải cỏ khô, người ngồi ngoài cùng được quấn một tầng cỏ khô thật dày, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng, bọn họ đều là những người có thân thể yếu ớt, phụ trách chắn gió cho hàng hóa bên trong, một khi chịu không nổi mà chết, thì sẽ bị vứt xuống thuyền cho Toàn Quy ăn.
Gió lạnh thổi qua, một cổ mùi khó ngửi bay ra từ thuyền, ngay cả gió lạnh mùa đông cũng không che giấu hết.
Mãnh và đám người Lam Điệp trước khi con thuyền tới còn vui đùa ầm ĩ, nói muốn nhân lúc chưa đưa người về bộ lạc thì nhanh chân chọn trước, tốt nhất là có thể nghiệm hàng một phen, vẻ mặt cực kỳ vô sỉ hạ lưu. Khi người Ma Nhĩ Càn nhấc tấm da lên, bọn họ còn mở to mắt nhìn, lòng đầy chờ mong, nhưng…
Nhìn đám người đang co cụm lại với nhau, lạnh đến mức da dẻ phát xanh, đầu tóc rối bù, gầy chỉ còn da bọc xương, ngay cả những chiến sĩ Cửu Nguyên tự nhận mình lòng dạ sắt đá cũng không còn vui vẻ nữa, không phải vì ghét bỏ những người phụ nữ gầy bẩn này, mà vì nghĩ đến việc bọn họ về sau sẽ cùng là con dân Cửu Nguyên, là vợ và bạn của mình trong tương lai, trong lòng liền dâng lên một thứ tư vị khó có thể miêu tả.
Khi nhìn đến vẻ bất an hoảng sợ, hoặc chết lặng của bọn nhỏ, rất nhiều chiến sĩ Cửu Nguyên đều không tự chủ được mà siết chặt thanh giáo trong tay.
Kỳ thật bọn họ hoàn toàn không xa lạ gì tình cảnh này, vào cái mùa đông khi người tộc A Ô tới, phụ nữ và trẻ con cũng không tốt hơn thế này là bao, mà ngay cả người Nguyên Tế, các chiến sĩ còn đỡ, nhưng những nô lệ và người già chẳng phải y hệt thế này sao?
Chỉ mới ăn mấy tháng cơm no, chỉ mới đến Cửu Nguyên chưa được bao lâu, bọn họ lại cảm thấy cuộc sống trước kia phảng phất như đã cách cả một thế hệ, hiện giờ thấy những người phụ nữ và trẻ con này lập tức dâng lên lòng cảm thông.
Nếu thủ lĩnh của bọn họ không phải Nguyên Chiến, nếu tư tế của bọn họ không phải Mặc đại nhân, vậy phải chăng bọn họ cũng sẽ biến thành như thế này?
Các chiến sĩ tộc A Ô nghĩ, bọn họ có thể gặp được Mặc đại nhân và thủ lĩnh đại nhân, đó chính là chúc phúc và tình thương của Tổ Thần cùng Sơn Thần.
Các chiến sĩ Nguyên Tế thì nghĩ, nếu không có Mặc đại nhân và Đại Chiến, bọn họ chẳng phải cũng đã mất mạng trong chiến trận với bộ tộc khác, kẻ không chết cũng sẽ thành nô lệ, nào có ngày lành như hôm nay. Cho dù bọn họ vẫn ở Nguyên Tế, có thể không chết đói đã là không tồi rồi, nào có thể ăn no trong ngày đông, sống trong nhà cửa tránh tuyết, còn có cả than đá thần kỳ để sưởi ấm nữa.
Lam Điệp vuốt mặt, vợ và con gái anh ta đều do Mặc đại nhân tự tay cứu, khi đó anh ta đã thầm giao phó mạng mình cho cậu tư tế thiếu niên, dù bị người trong tộc dùng ánh mắt lạnh nhạt và xem thường nhìn, anh cũng sẽ kiên định đi theo Mặc đại nhân. Rồi sự tình sau đó và bây giờ đã nói cho anh biết, anh không chọn sai một chút nào.
Những người phụ nữ và trẻ con này rất đáng thương, nhưng số phận bi thảm của bọn họ sẽ chấm dứt, từ nay về sau chỉ cần bọn họ trung thành với Cửu Nguyên, bọn họ sẽ được ăn no mặc ấm, có nhà để ở trong mùa đông, sống những ngày lành.
“Đã chuẩn bị hết chưa? Nhóm than trong mấy căn nhà nửa chìm dưới hố hết chưa?” Lam Điệp hỏi một chiến sĩ đứng bên cạnh.
Chiến sĩ kia cười ngây ngô: “Yên tâm, lúc thuyền tới thì lò sưởi đều đã cháy rồi, bên trong bây giờ rất ấm, bọn họ lên bờ liền có thể đưa vào ngay.”
“Nấu mì chưa?”
“Đang nấu, đảm bảo vừa sắp xếp xong liền có thể ăn.”
“Nhớ rõ những gì đại nhân dặn, tách người bệnh, bị thương và khỏe mạnh ra, đưa mỗi nhóm vào một căn nhà riêng.”
“Vâng, nhớ rõ.”
Kỳ Nguyên đứng ở đầu thuyền không xuống dưới, chỉ gật đầu, trợ thủ của anh – Vĩ Thải nhảy xuống thuyền hành lễ với Lam Điệp đứng đầu.
Lam Điệp đáp lễ.
Vĩ Thải: “Cùng tiến hành trao đổi, có thể chứ?”
Lam Điệp: “Đương nhiên.”
Vĩ Thải vung tay lên, quản lý lập tức dùng roi quất đuổi nô lệ xuống thuyền.
Lam Điệp nhíu mày, nhưng không ngăn cản hành vi đó, chỉ phất tay lên.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên khiêng từng bao muối thô đã được chuẩn bị đến bờ sông.
Có các chiến sĩ phụ trách khác dẫn dắt những người phụ nữ và bọn trẻ rời khỏi bờ sông, đi vào nhà chìm trong hố.
Kỳ Nguyên đứng ở đầu thuyền, không biết Cửu Nguyên muốn đưa những nô lệ đó đi về hướng vào, muốn thấy rõ nhưng tầm mắt bị rừng cây nhỏ bên bờ sông che mất.
Những người phụ nữ và bọn trẻ này đã bị nhốt trên thuyền nhiều ngày, nên chỉ có thể miễn cưỡng đi, lại bị gió rét và khí lạnh quét tới, rất nhiều người vừa rời khỏi thuyền đã quỳ rạp trên mặt đất không động đậy được.
Đám quản lý bên Ma Nhĩ Càn vung roi, bắt bọn họ đứng lên, còn chưa trao đổi xong, bây giờ mà chết ở bờ sông thì sẽ tính là tổn thất của bọn họ.
Lam Điệp hít sâu một hơi, thấp giọng nói với người đứng cạnh: “Dùng xe tuyết.”
“Vâng.” Chiến sĩ được phân phó vội rời đi.
Khi Mặc đại nhân trở về thành đã để lại hình vẽ, bảo bọn họ mỗi lúc rảnh rỗi thì làm vài chiếc xe tuyết.
Cách làm xe tuyết không khó, mỗi chiếc đều được trang bị một cái rương lớn, vách trước được gọt thành hình cung, buộc dây thừng, có thể để người ngồi được kéo đi trên nền tuyết.
Người Cửu Nguyên chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng có hình vẽ mà Mặc đại nhân vẽ ra, bọn họ nhìn vào liền biết nên làm như thế nào.
Lam Điệp vốn dĩ không định dùng xe tuyết, anh ta không muốn thứ tốt vừa làm ra trong bộ lạc mình đã bị bộ lạc khác nhìn thấy, nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn những người phụ nữ và bọn trẻ phải vất vả lắm mới đến được đây lại chết khi cách hy vọng chỉ còn một bước.
Xe tuyết được mang ra, quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của người Ma Nhĩ Càn.
Lam Điệp và các chiến sĩ cùng nhau ra tay, chỉ cần những người kia còn một hơi thở, liền đưa lên xe, đầy xe liền có chiến sĩ kéo đi.
Vĩ Thải thấy các chiến sĩ Cửu Nguyên không bắt bẻ tình trạng thân thể của những nô lệ đó, liền mừng thầm, đồng thời còn rất vừa lòng. Bọn họ vốn đang lo Cửu Nguyên sẽ lấy cái cớ này để khấu trừ số muối đỏ còn lại, hiện giờ xem ra người Cửu Nguyên hào phóng hơn những gì họ tưởng.
Cuối cùng cũng hoàn tất công đoạn kiểm kê nhân số, Kỳ Nguyên rất xem trọng số muối đỏ này, nên không hy vọng ‘vật trao đổi’ bị hao tổn quá nhiều trên đường đi, việc giữ ấm cho lô hàng lần này anh ta đã tăng thêm chút chỉ tiêu, nên lần này dù mang tám trăm năm mươi người phụ nữ và năm trăm hai mươi đứa trẻ, nhưng chỉ chết có mấy chục đứa, so với những lần trước mà nói còn dư được vài người.
Người Cửu Nguyên không bắt bẻ bọn họ, nên Kỳ Nguyên cũng không keo kiệt, lập tức tỏ vẻ số nô lệ lẻ này sẽ đưa cho Cửu Nguyên.
Quản lý của Ma Nhĩ Càn và một số chiến sĩ xuống khỏi thuyền khiêng muối đỏ lên, lúc khiêng còn cảnh giác lẫn nhau.
“Kiệt ——!” Ông lớn Cửu Phong phi xuống, móng vuốt đè trên một con Toàn Quy, ngẩng khuôn người mặt, kiêu ngạo nhìn thẳng vào Kỳ Nguyên.
Khóe miệng Kỳ Nguyên co giật, tại sao anh ta lại hiểu cái vẻ mặt của con chim kia? Ý con chim này là muốn anh ta chủ động cống nạp cho nó?
“Đại nhân?” Một tên tùy tùng đau đầu nhìn anh.
Hơn phân nửa muối đỏ đã được chuyển lên thuyền, nhưng muối không thể tiếp xúc với nước, một khi đánh nhau, mấy chiếc thuyền mà lật thì lần này làm ăn lỗ vốn tới mức ngay cả vốn gốc cũng không kiếm về được.
Chỉ là một con Toàn Quy mà thôi, vẫn tốt hơn là tổn thất muối, Kỳ Nguyên nhịn.
Lam Điệp đứng một bên cũng đúng lúc giương giọng nói: “Đây là Sơn Thần Cửu Phong đại nhân, muốn đi qua lãnh địa của nó thì phải dâng tế phẩm, bọn tôi cũng vậy.” Tức là, ông lớn Cửu Phong không nghe lời tôi đâu.
Kỳ Nguyên nhắm mắt lại, một con Toàn Quy tương đương với một thuyền nô lệ, tuy anh đã hạ quyết định nhưng vẫn cảm thấy thật đau thịt.
“Đại nhân?” Tên tùy tùng kia lại cất tiếng hỏi dò.
Kỳ Nguyên trợn mắt, nhịn đau ra lệnh cho người cắt đứt dây thừng buộc trên người Toàn Quy, rồi chuyển chiếc thuyền kia ra sau một con khác đã được buộc thuyền.
Tuy vẫn còn mấy con Toàn Quy không bị buộc thuyền, nhưng Kỳ Nguyên nhìn Cửu Phong, rồi lại nhìn trận tuyết lớn hơn trận ở chỗ Ma Nhĩ Càn không ít, vì tránh phát sinh thêm chuyện phiền toái, anh bỏ đi ý định đến bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức giao dịch, lập tức dẫn người Ma Nhĩ Càn rời đi xuôi theo con sông.
Mãnh với Lam Điệp đấm nhau một quyền, Lam Điệp nói: “Cẩn thận đó!”
Mãnh nhếch miệng cười, đeo lương khô và vũ khí lên lưng, âm thầm đuổi theo người Ma Nhĩ Càn.
Nghiêm Mặc trở về rồi cũng không lãng phí thời gian, buổi sáng dạy học cho bọn nhỏ, buổi chiều vừa dạy y học cho đám người Thảo Đinh, vừa nghiên cứu thuật luyện cốt.
“Đại nhân, sao ngài lại bảo mọi người góp nhặt mấy thứ đã bị mốc meo vậy?” Thảo Đinh tò mò hỏi.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “À, vấn đề này tôi vốn định để về sau mới nói, có điều chị đã hỏi, vậy mọi người dừng việc trong tay lại, tập trung một chút, hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết một ít.”
Thảo Đinh vội kêu thành viên trong tổ chữa bệnh đang bận việc tới.
Nghiêm Mặc cầm lấy một quả trái cây đã bị mốc để lên bàn cho mọi người xem, rồi nói: “Dược học là một ngành học thú vị, những thứ mà chúng ta thường cho là có hại, có độc, gây nguy hiểm cho sức khỏe, sau khi trải qua quá trình chiết xuất hoặc chuyển hóa nào đó, nó sẽ trở thành một loại thuốc chữa bệnh, tỷ như loại mốc lông xanh này.”
Vu Thanh nhấc tay: “Đại nhân, loại mốc này cũng là thảo dược ư?”
Nghiêm Mặc nói đùa: “Nếu phân chia theo loài nấm, nó quả thật là một loại thảo dược.”
Mọi người không hiểu câu nói đùa này, còn nghiêm túc nhìn tư tế đại nhân chăm chú.
Nghiêm Mặc quệt mũi: “Ngày thường tôi đã nói với mọi người, thảo dược bao hàm vạn vật trên thế gian, chỉ cần đúng bệnh, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành dược vật. Nếu chiết xuất thảo dược, có được một loại vật chất đặc thù trong dược vật, được gọi là lọc thuốc. Học y học và dược học không thể rập khuôn, cũng không thể thầy nói cái gì thì chính là cái đó, bởi vì mỗi một con đường đều có thể dẫn đến… thần điện, mọi người muốn học thì phải tự mình đi tìm hiểu, mày mò ra nguyên lý và dược tính.”
Nghiêm Mặc gật gù: “Tư duy phải rộng, muốn đạt tới cùng một mục đích cũng không nhất định phải dùng một cách thức giống nhau, nhập gia tuỳ tục là điều rất quan trọng.”
Lão Vu liền giơ tay hỏi: “Đại nhân, vậy làm sao để chiết xuất? Nấu lên sao? Hay giã nát?”
“Hỏi rất hay! Chiết xuất khác với cách nấu và giã nát ngày thường của chúng ta, chiết xuất là tìm ra những thành phần đặc biệt bên trong mà mắt thường không thể thấy được, muốn thấy phải nhờ vào một ít dụng cụ hỗ trợ, thí dụ như loại nấm mốc này, có thể chiết xuất ra chất kháng sinh có tên Penicilin. Chẳng qua bây giờ chúng ta không có công cụ, nên tạm thời không thể tinh luyện ra. có điều mọi người có thể dùng chuột đồng thử nghiệm một chút, tạo ra các vết thương nhỏ giống nhau trên người chúng nó, sau đó bôi một chút nấm mốc này trên miệng vết thương, mọi người sẽ phát hiện, nó sẽ có tác dụng giảm sốt nhất định.”
“A? Mốc lông xanh cũng có thể trị liệu vết thương?” Diệp Tinh là đứa nhỏ tuổi nhất, không kiềm được nhảy dựng lên hỏi.
“Trị được, trước kia đã có người từng thử.” Có điều bọn họ là những tổ tiên người Trung Quốc, đáng tiếc lúc ấy không có ai chú ý tới phát hiện lớn này, còn cảm thấy người bị thương chỉ may mắn mà thôi, thầy thuốc mà nghe nói có người dùng mốc lông xanh trị liệu vết thương chắc sẽ quát đó là lời vô căn cứ.
“Nhưng tôi kiến nghị mọi người đừng có ăn thử, ít nhất thì phải lấy động vật ra thí nghiệm trước. Có thể điều đó là không sai, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy.”
“Sư phụ, những dụng cụ mà ngài nói phải làm ra như thế nào?” Ô Thần hỏi.
“Anh đang nghiên cứu.” Để xem các bộ phận chính có thể dùng cốt khí thay thế hay không, còn về phần thấu kính… Về sau rồi nói, dù sao, muốn chiết xuất ra Penicilin, hắn có thể sử dụng phòng thí nghiệm, không cần phải gấp gáp tạo ra những dụng cụ đó. Hắn nói ra bây giờ chẳng qua là vì không muốn bọn học trò của hắn suy nghĩ tới đau đầu mà chết, với lại hắn không muốn bọn học trò cho rằng dược vật chỉ có thể ngao chế đơn giản như nấu lên, nghiền ra hoặc giã nát.
Kiến thức hắn truyền thụ không chỉ là trung y, cũng không chỉ là Tây y, mà là lấy cái thừa bù cái thiếu trong việc dung hợp hai loại y học.
Trung y tuy tốt, nhưng muốn hiểu rõ và nắm giữ vững chắc thì rất khó. Tây y thì chỉ cần vừa rời khỏi thiết bị chữa bệnh liền vô dụng, nhưng lại khá dễ hiểu.
Nếu nói y học Trung Quốc là khởi nguồn, vậy y học Phương Tây sẽ là kéo dài và phát triển. Nếu ngoại khoa của y học Trung Quốc lúc trước có thể thuận lợi phát triển, thì đã không có cái gọi là y học phương Tây rồi.
Kỳ thật người Trung Quốc rất thiệt thòi, bọn họ nghiên cứu ra rất nhiều tri thức, đều là do những tổ tiên của mình tìm ra, nhưng người khiến nó thật sự phát triển huy hoàng lại không phải người Trung Quốc, y học là như thế, toán học cũng là như thế, thuốc nổ và các loại công cụ khác cũng như thế.
Ấy không phải do người Trung Quốc không thông minh hay không chịu cố gắng, chỉ là bị chi phối bởi hoàn cảnh lịch sử và đại cục, dù có muốn phát triển cũng không phát triển nổi.
Nên Nghiêm Mặc luôn cho rằng y học Phương Tây không nên xem thường y học Trung Quốc, mà y học Trung Quốc cũng không nên bài xích y học Phương Tây. Vốn đã cùng một gốc rễ, chẳng phải nên bổ trợ cho nhau sao?
Nghiêm Mặc dựa vào vấn đề của mọi người, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất giải thích cho bọn họ các tri thức tương quan về những thành phần của thuốc. Hắn còn tăng thêm vài thuộc tính trong những thành phần đó, đây là kết luận của riêng hắn sau nhiều năm nghiên cứu.
“Vì sao có vài loại thuốc chỉ hữu dụng với một số người, nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng hay thậm chí là không có tác dụng nào đối với người khác? Cái này có liên quên đến thuộc tính tương sinh tương khắc, cho nên khi kê đơn thuốc còn phải chú ý đến tình huống cụ thể của người bệnh, rồi dựa vào đó mà chọn ra loại thuốc có hiệu quả giống vậy nhưng thuộc tính lại khác, như thế mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của cá nhân tôi, nếu sau này mọi người có phát hiện khác, cũng có thể nói cho tôi biết, chúng ta sẽ cùng nhau tham khảo.”
Nghiêm Mặc kết thúc chương trình dạy học buổi chiều, rồi đi kiểm tra bệnh nhân trong phòng khám một vòng, thấy không có vấn đề gì lớn, liền ra khỏi phòng khám.
Trên đường đi từ phòng khám vào rừng cây nhỏ, hắn thấy không ít trẻ con chơi ném tuyết.
Lũ nhóc ranh này không sợ lạnh, nhiều đứa còn cởi truồng lăn qua lăn lại trên nền tuyết.
“Bịch.” Một quả cầu tuyết đập lên giày Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc có thể tránh, nhưng hắn không tránh, cúi đầu nhìn rồi giậm giậm chân, tiếp tục đi.
“Bịch.” Lại một quả cầu tuyết chọi tới.
Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy thằng nhóc đen thùi lùi cởi truồng đang trợn mắt nhìn hắn, tay thì vo vo quả cầu tuyết thứ ba.
Nghiêm Mặc cười, ngoắc ngoắc tay với thằng nhóc đen thùi lùi.
Thằng nhóc nhìn hắn chằm chằm trong một chốc, rồi vứt quả cầu tuyết đang vo, tứ chi chấm đất, bò qua chỗ hắn như một con chó con.
Đừng thấy nó không lớn, còn khô gầy, nhưng bò không chậm chút nào, lớp tuyết dày trên mặt đất đối với nó mà nói không có bao nhiêu chướng ngại.
Thằng nhóc đen thùi lùi bò đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy đùi hắn, sau đó muốn trèo lên trên.
Nghiêm Mặc khom người, dùng một tay bế nó lên.
“Anh thấy nhóc rất có duyên với anh đó, làm đồ đệ anh ha? Thấy sao?” Nghiêm Mặc cười nói, còn xoa xoa mũi nó.
Thằng nhóc đen thùi lùi không biết nói, chỉ vươn tay sờ sờ mặt Nghiêm Mặc.
“Đại nhân, Mặc đại nhân!” Một đám nhóc con đột nhiên kêu vang, chắc là thấy Nghiêm Mặc ôn hòa dễ gần, còn bế một thằng nhóc dã nhân, gan của lũ trẻ Cửu Nguyên liền phình to, đồng loạt xông tới.
Nghiêm Mặc vừa thấy cảnh đó, liền ôm thằng nhóc đen thùi lùi co chân bỏ chạy.
Nhóm thủ vệ khá là vất vả, lúc chạy còn phải xách lũ tiểu quỷ đang chặn đường ra, nhưng không thể làm tụi nó bị thương.
“Đây là Sơn Thần Cửu Phong đại nhân, muốn đi qua lãnh địa của nó thì phải dâng tế phẩm.”“Kiệt ——!”
Trao đổi rất thuận lợi, cho dù Kỳ Nguyên có suy nghĩ gì, lúc thấy không dưới năm mươi chiến sĩ Cửu Nguyên và bóng chim khổng lồ lượn quanh trên bầu trời mãi không đi, đều đã giấu toàn bộ suy nghĩ vào đáy lòng, không dám biểu lộ ra phần nào.
Con chim mặt người kia có năng lực không thua kém gì anh, còn có thể tấn công từ không trung, anh không muốn đắc tội nó chút nào.
Kỳ Nguyên cho rằng con chim đó là thủ lĩnh Cửu Nguyên phái sang đây để giám thị và uy hiếp mình, chứ không biết Cửu Phong đại nhân chỉ đơn giản là đang tuần tra lãnh địa của nó thì chợt nhìn thấy chỗ này xuất hiện quá trời quái hai chân và rùa đen bự thịt ngon, liền bay qua hóng chuyện mà thôi.
Cửu Phong dùng ánh mắt soi mói của mình nhìn chằm chằm bọn Toàn Quy đang bò lên bờ, nghía xem con nào béo nhất.
Kỳ Nguyên cảm thấy thật áp lực, liền quát lớn thủ hạ, để bọn họ nhanh chóng trao đổi hàng hóa.
Khi tấm da thú cũ nát trùm trên mớ ‘hàng hóa’ được nhấc lên, lập tức lộ ra một đám phụ nữ và trẻ con đang trần truồng trên thuyền, những người này bị nhét chung một chỗ dưới tấm da thú, chút hơi ấm khó khăn lắm mới có được tản đi hết, ngay tức khắc, cả đám lạnh đến mức run cầm cập.
Trên mỗi chiếc thuyền đều nhét đầy người, thuyền được trải cỏ khô, người ngồi ngoài cùng được quấn một tầng cỏ khô thật dày, nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng, bọn họ đều là những người có thân thể yếu ớt, phụ trách chắn gió cho hàng hóa bên trong, một khi chịu không nổi mà chết, thì sẽ bị vứt xuống thuyền cho Toàn Quy ăn.
Gió lạnh thổi qua, một cổ mùi khó ngửi bay ra từ thuyền, ngay cả gió lạnh mùa đông cũng không che giấu hết.
Mãnh và đám người Lam Điệp trước khi con thuyền tới còn vui đùa ầm ĩ, nói muốn nhân lúc chưa đưa người về bộ lạc thì nhanh chân chọn trước, tốt nhất là có thể nghiệm hàng một phen, vẻ mặt cực kỳ vô sỉ hạ lưu. Khi người Ma Nhĩ Càn nhấc tấm da lên, bọn họ còn mở to mắt nhìn, lòng đầy chờ mong, nhưng…
Nhìn đám người đang co cụm lại với nhau, lạnh đến mức da dẻ phát xanh, đầu tóc rối bù, gầy chỉ còn da bọc xương, ngay cả những chiến sĩ Cửu Nguyên tự nhận mình lòng dạ sắt đá cũng không còn vui vẻ nữa, không phải vì ghét bỏ những người phụ nữ gầy bẩn này, mà vì nghĩ đến việc bọn họ về sau sẽ cùng là con dân Cửu Nguyên, là vợ và bạn của mình trong tương lai, trong lòng liền dâng lên một thứ tư vị khó có thể miêu tả.
Khi nhìn đến vẻ bất an hoảng sợ, hoặc chết lặng của bọn nhỏ, rất nhiều chiến sĩ Cửu Nguyên đều không tự chủ được mà siết chặt thanh giáo trong tay.
Kỳ thật bọn họ hoàn toàn không xa lạ gì tình cảnh này, vào cái mùa đông khi người tộc A Ô tới, phụ nữ và trẻ con cũng không tốt hơn thế này là bao, mà ngay cả người Nguyên Tế, các chiến sĩ còn đỡ, nhưng những nô lệ và người già chẳng phải y hệt thế này sao?
Chỉ mới ăn mấy tháng cơm no, chỉ mới đến Cửu Nguyên chưa được bao lâu, bọn họ lại cảm thấy cuộc sống trước kia phảng phất như đã cách cả một thế hệ, hiện giờ thấy những người phụ nữ và trẻ con này lập tức dâng lên lòng cảm thông.
Nếu thủ lĩnh của bọn họ không phải Nguyên Chiến, nếu tư tế của bọn họ không phải Mặc đại nhân, vậy phải chăng bọn họ cũng sẽ biến thành như thế này?
Các chiến sĩ tộc A Ô nghĩ, bọn họ có thể gặp được Mặc đại nhân và thủ lĩnh đại nhân, đó chính là chúc phúc và tình thương của Tổ Thần cùng Sơn Thần.
Các chiến sĩ Nguyên Tế thì nghĩ, nếu không có Mặc đại nhân và Đại Chiến, bọn họ chẳng phải cũng đã mất mạng trong chiến trận với bộ tộc khác, kẻ không chết cũng sẽ thành nô lệ, nào có ngày lành như hôm nay. Cho dù bọn họ vẫn ở Nguyên Tế, có thể không chết đói đã là không tồi rồi, nào có thể ăn no trong ngày đông, sống trong nhà cửa tránh tuyết, còn có cả than đá thần kỳ để sưởi ấm nữa.
Lam Điệp vuốt mặt, vợ và con gái anh ta đều do Mặc đại nhân tự tay cứu, khi đó anh ta đã thầm giao phó mạng mình cho cậu tư tế thiếu niên, dù bị người trong tộc dùng ánh mắt lạnh nhạt và xem thường nhìn, anh cũng sẽ kiên định đi theo Mặc đại nhân. Rồi sự tình sau đó và bây giờ đã nói cho anh biết, anh không chọn sai một chút nào.
Những người phụ nữ và trẻ con này rất đáng thương, nhưng số phận bi thảm của bọn họ sẽ chấm dứt, từ nay về sau chỉ cần bọn họ trung thành với Cửu Nguyên, bọn họ sẽ được ăn no mặc ấm, có nhà để ở trong mùa đông, sống những ngày lành.
“Đã chuẩn bị hết chưa? Nhóm than trong mấy căn nhà nửa chìm dưới hố hết chưa?” Lam Điệp hỏi một chiến sĩ đứng bên cạnh.
Chiến sĩ kia cười ngây ngô: “Yên tâm, lúc thuyền tới thì lò sưởi đều đã cháy rồi, bên trong bây giờ rất ấm, bọn họ lên bờ liền có thể đưa vào ngay.”
“Nấu mì chưa?”
“Đang nấu, đảm bảo vừa sắp xếp xong liền có thể ăn.”
“Nhớ rõ những gì đại nhân dặn, tách người bệnh, bị thương và khỏe mạnh ra, đưa mỗi nhóm vào một căn nhà riêng.”
“Vâng, nhớ rõ.”
Kỳ Nguyên đứng ở đầu thuyền không xuống dưới, chỉ gật đầu, trợ thủ của anh – Vĩ Thải nhảy xuống thuyền hành lễ với Lam Điệp đứng đầu.
Lam Điệp đáp lễ.
Vĩ Thải: “Cùng tiến hành trao đổi, có thể chứ?”
Lam Điệp: “Đương nhiên.”
Vĩ Thải vung tay lên, quản lý lập tức dùng roi quất đuổi nô lệ xuống thuyền.
Lam Điệp nhíu mày, nhưng không ngăn cản hành vi đó, chỉ phất tay lên.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên khiêng từng bao muối thô đã được chuẩn bị đến bờ sông.
Có các chiến sĩ phụ trách khác dẫn dắt những người phụ nữ và bọn trẻ rời khỏi bờ sông, đi vào nhà chìm trong hố.
Kỳ Nguyên đứng ở đầu thuyền, không biết Cửu Nguyên muốn đưa những nô lệ đó đi về hướng vào, muốn thấy rõ nhưng tầm mắt bị rừng cây nhỏ bên bờ sông che mất.
Những người phụ nữ và bọn trẻ này đã bị nhốt trên thuyền nhiều ngày, nên chỉ có thể miễn cưỡng đi, lại bị gió rét và khí lạnh quét tới, rất nhiều người vừa rời khỏi thuyền đã quỳ rạp trên mặt đất không động đậy được.
Đám quản lý bên Ma Nhĩ Càn vung roi, bắt bọn họ đứng lên, còn chưa trao đổi xong, bây giờ mà chết ở bờ sông thì sẽ tính là tổn thất của bọn họ.
Lam Điệp hít sâu một hơi, thấp giọng nói với người đứng cạnh: “Dùng xe tuyết.”
“Vâng.” Chiến sĩ được phân phó vội rời đi.
Khi Mặc đại nhân trở về thành đã để lại hình vẽ, bảo bọn họ mỗi lúc rảnh rỗi thì làm vài chiếc xe tuyết.
Cách làm xe tuyết không khó, mỗi chiếc đều được trang bị một cái rương lớn, vách trước được gọt thành hình cung, buộc dây thừng, có thể để người ngồi được kéo đi trên nền tuyết.
Người Cửu Nguyên chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng có hình vẽ mà Mặc đại nhân vẽ ra, bọn họ nhìn vào liền biết nên làm như thế nào.
Lam Điệp vốn dĩ không định dùng xe tuyết, anh ta không muốn thứ tốt vừa làm ra trong bộ lạc mình đã bị bộ lạc khác nhìn thấy, nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn những người phụ nữ và bọn trẻ phải vất vả lắm mới đến được đây lại chết khi cách hy vọng chỉ còn một bước.
Xe tuyết được mang ra, quả nhiên hấp dẫn sự chú ý của người Ma Nhĩ Càn.
Lam Điệp và các chiến sĩ cùng nhau ra tay, chỉ cần những người kia còn một hơi thở, liền đưa lên xe, đầy xe liền có chiến sĩ kéo đi.
Vĩ Thải thấy các chiến sĩ Cửu Nguyên không bắt bẻ tình trạng thân thể của những nô lệ đó, liền mừng thầm, đồng thời còn rất vừa lòng. Bọn họ vốn đang lo Cửu Nguyên sẽ lấy cái cớ này để khấu trừ số muối đỏ còn lại, hiện giờ xem ra người Cửu Nguyên hào phóng hơn những gì họ tưởng.
Cuối cùng cũng hoàn tất công đoạn kiểm kê nhân số, Kỳ Nguyên rất xem trọng số muối đỏ này, nên không hy vọng ‘vật trao đổi’ bị hao tổn quá nhiều trên đường đi, việc giữ ấm cho lô hàng lần này anh ta đã tăng thêm chút chỉ tiêu, nên lần này dù mang tám trăm năm mươi người phụ nữ và năm trăm hai mươi đứa trẻ, nhưng chỉ chết có mấy chục đứa, so với những lần trước mà nói còn dư được vài người.
Người Cửu Nguyên không bắt bẻ bọn họ, nên Kỳ Nguyên cũng không keo kiệt, lập tức tỏ vẻ số nô lệ lẻ này sẽ đưa cho Cửu Nguyên.
Quản lý của Ma Nhĩ Càn và một số chiến sĩ xuống khỏi thuyền khiêng muối đỏ lên, lúc khiêng còn cảnh giác lẫn nhau.
“Kiệt ——!” Ông lớn Cửu Phong phi xuống, móng vuốt đè trên một con Toàn Quy, ngẩng khuôn người mặt, kiêu ngạo nhìn thẳng vào Kỳ Nguyên.
Khóe miệng Kỳ Nguyên co giật, tại sao anh ta lại hiểu cái vẻ mặt của con chim kia? Ý con chim này là muốn anh ta chủ động cống nạp cho nó?
“Đại nhân?” Một tên tùy tùng đau đầu nhìn anh.
Hơn phân nửa muối đỏ đã được chuyển lên thuyền, nhưng muối không thể tiếp xúc với nước, một khi đánh nhau, mấy chiếc thuyền mà lật thì lần này làm ăn lỗ vốn tới mức ngay cả vốn gốc cũng không kiếm về được.
Chỉ là một con Toàn Quy mà thôi, vẫn tốt hơn là tổn thất muối, Kỳ Nguyên nhịn.
Lam Điệp đứng một bên cũng đúng lúc giương giọng nói: “Đây là Sơn Thần Cửu Phong đại nhân, muốn đi qua lãnh địa của nó thì phải dâng tế phẩm, bọn tôi cũng vậy.” Tức là, ông lớn Cửu Phong không nghe lời tôi đâu.
Kỳ Nguyên nhắm mắt lại, một con Toàn Quy tương đương với một thuyền nô lệ, tuy anh đã hạ quyết định nhưng vẫn cảm thấy thật đau thịt.
“Đại nhân?” Tên tùy tùng kia lại cất tiếng hỏi dò.
Kỳ Nguyên trợn mắt, nhịn đau ra lệnh cho người cắt đứt dây thừng buộc trên người Toàn Quy, rồi chuyển chiếc thuyền kia ra sau một con khác đã được buộc thuyền.
Tuy vẫn còn mấy con Toàn Quy không bị buộc thuyền, nhưng Kỳ Nguyên nhìn Cửu Phong, rồi lại nhìn trận tuyết lớn hơn trận ở chỗ Ma Nhĩ Càn không ít, vì tránh phát sinh thêm chuyện phiền toái, anh bỏ đi ý định đến bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức giao dịch, lập tức dẫn người Ma Nhĩ Càn rời đi xuôi theo con sông.
Mãnh với Lam Điệp đấm nhau một quyền, Lam Điệp nói: “Cẩn thận đó!”
Mãnh nhếch miệng cười, đeo lương khô và vũ khí lên lưng, âm thầm đuổi theo người Ma Nhĩ Càn.
Nghiêm Mặc trở về rồi cũng không lãng phí thời gian, buổi sáng dạy học cho bọn nhỏ, buổi chiều vừa dạy y học cho đám người Thảo Đinh, vừa nghiên cứu thuật luyện cốt.
“Đại nhân, sao ngài lại bảo mọi người góp nhặt mấy thứ đã bị mốc meo vậy?” Thảo Đinh tò mò hỏi.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “À, vấn đề này tôi vốn định để về sau mới nói, có điều chị đã hỏi, vậy mọi người dừng việc trong tay lại, tập trung một chút, hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết một ít.”
Thảo Đinh vội kêu thành viên trong tổ chữa bệnh đang bận việc tới.
Nghiêm Mặc cầm lấy một quả trái cây đã bị mốc để lên bàn cho mọi người xem, rồi nói: “Dược học là một ngành học thú vị, những thứ mà chúng ta thường cho là có hại, có độc, gây nguy hiểm cho sức khỏe, sau khi trải qua quá trình chiết xuất hoặc chuyển hóa nào đó, nó sẽ trở thành một loại thuốc chữa bệnh, tỷ như loại mốc lông xanh này.”
Vu Thanh nhấc tay: “Đại nhân, loại mốc này cũng là thảo dược ư?”
Nghiêm Mặc nói đùa: “Nếu phân chia theo loài nấm, nó quả thật là một loại thảo dược.”
Mọi người không hiểu câu nói đùa này, còn nghiêm túc nhìn tư tế đại nhân chăm chú.
Nghiêm Mặc quệt mũi: “Ngày thường tôi đã nói với mọi người, thảo dược bao hàm vạn vật trên thế gian, chỉ cần đúng bệnh, bất cứ thứ gì cũng có thể trở thành dược vật. Nếu chiết xuất thảo dược, có được một loại vật chất đặc thù trong dược vật, được gọi là lọc thuốc. Học y học và dược học không thể rập khuôn, cũng không thể thầy nói cái gì thì chính là cái đó, bởi vì mỗi một con đường đều có thể dẫn đến… thần điện, mọi người muốn học thì phải tự mình đi tìm hiểu, mày mò ra nguyên lý và dược tính.”
Nghiêm Mặc gật gù: “Tư duy phải rộng, muốn đạt tới cùng một mục đích cũng không nhất định phải dùng một cách thức giống nhau, nhập gia tuỳ tục là điều rất quan trọng.”
Lão Vu liền giơ tay hỏi: “Đại nhân, vậy làm sao để chiết xuất? Nấu lên sao? Hay giã nát?”
“Hỏi rất hay! Chiết xuất khác với cách nấu và giã nát ngày thường của chúng ta, chiết xuất là tìm ra những thành phần đặc biệt bên trong mà mắt thường không thể thấy được, muốn thấy phải nhờ vào một ít dụng cụ hỗ trợ, thí dụ như loại nấm mốc này, có thể chiết xuất ra chất kháng sinh có tên Penicilin. Chẳng qua bây giờ chúng ta không có công cụ, nên tạm thời không thể tinh luyện ra. có điều mọi người có thể dùng chuột đồng thử nghiệm một chút, tạo ra các vết thương nhỏ giống nhau trên người chúng nó, sau đó bôi một chút nấm mốc này trên miệng vết thương, mọi người sẽ phát hiện, nó sẽ có tác dụng giảm sốt nhất định.”
“A? Mốc lông xanh cũng có thể trị liệu vết thương?” Diệp Tinh là đứa nhỏ tuổi nhất, không kiềm được nhảy dựng lên hỏi.
“Trị được, trước kia đã có người từng thử.” Có điều bọn họ là những tổ tiên người Trung Quốc, đáng tiếc lúc ấy không có ai chú ý tới phát hiện lớn này, còn cảm thấy người bị thương chỉ may mắn mà thôi, thầy thuốc mà nghe nói có người dùng mốc lông xanh trị liệu vết thương chắc sẽ quát đó là lời vô căn cứ.
“Nhưng tôi kiến nghị mọi người đừng có ăn thử, ít nhất thì phải lấy động vật ra thí nghiệm trước. Có thể điều đó là không sai, nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy.”
“Sư phụ, những dụng cụ mà ngài nói phải làm ra như thế nào?” Ô Thần hỏi.
“Anh đang nghiên cứu.” Để xem các bộ phận chính có thể dùng cốt khí thay thế hay không, còn về phần thấu kính… Về sau rồi nói, dù sao, muốn chiết xuất ra Penicilin, hắn có thể sử dụng phòng thí nghiệm, không cần phải gấp gáp tạo ra những dụng cụ đó. Hắn nói ra bây giờ chẳng qua là vì không muốn bọn học trò của hắn suy nghĩ tới đau đầu mà chết, với lại hắn không muốn bọn học trò cho rằng dược vật chỉ có thể ngao chế đơn giản như nấu lên, nghiền ra hoặc giã nát.
Kiến thức hắn truyền thụ không chỉ là trung y, cũng không chỉ là Tây y, mà là lấy cái thừa bù cái thiếu trong việc dung hợp hai loại y học.
Trung y tuy tốt, nhưng muốn hiểu rõ và nắm giữ vững chắc thì rất khó. Tây y thì chỉ cần vừa rời khỏi thiết bị chữa bệnh liền vô dụng, nhưng lại khá dễ hiểu.
Nếu nói y học Trung Quốc là khởi nguồn, vậy y học Phương Tây sẽ là kéo dài và phát triển. Nếu ngoại khoa của y học Trung Quốc lúc trước có thể thuận lợi phát triển, thì đã không có cái gọi là y học phương Tây rồi.
Kỳ thật người Trung Quốc rất thiệt thòi, bọn họ nghiên cứu ra rất nhiều tri thức, đều là do những tổ tiên của mình tìm ra, nhưng người khiến nó thật sự phát triển huy hoàng lại không phải người Trung Quốc, y học là như thế, toán học cũng là như thế, thuốc nổ và các loại công cụ khác cũng như thế.
Ấy không phải do người Trung Quốc không thông minh hay không chịu cố gắng, chỉ là bị chi phối bởi hoàn cảnh lịch sử và đại cục, dù có muốn phát triển cũng không phát triển nổi.
Nên Nghiêm Mặc luôn cho rằng y học Phương Tây không nên xem thường y học Trung Quốc, mà y học Trung Quốc cũng không nên bài xích y học Phương Tây. Vốn đã cùng một gốc rễ, chẳng phải nên bổ trợ cho nhau sao?
Nghiêm Mặc dựa vào vấn đề của mọi người, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất giải thích cho bọn họ các tri thức tương quan về những thành phần của thuốc. Hắn còn tăng thêm vài thuộc tính trong những thành phần đó, đây là kết luận của riêng hắn sau nhiều năm nghiên cứu.
“Vì sao có vài loại thuốc chỉ hữu dụng với một số người, nhưng lại không có bao nhiêu tác dụng hay thậm chí là không có tác dụng nào đối với người khác? Cái này có liên quên đến thuộc tính tương sinh tương khắc, cho nên khi kê đơn thuốc còn phải chú ý đến tình huống cụ thể của người bệnh, rồi dựa vào đó mà chọn ra loại thuốc có hiệu quả giống vậy nhưng thuộc tính lại khác, như thế mới đạt được hiệu quả tốt nhất. Đương nhiên đây chỉ là cái nhìn của cá nhân tôi, nếu sau này mọi người có phát hiện khác, cũng có thể nói cho tôi biết, chúng ta sẽ cùng nhau tham khảo.”
Nghiêm Mặc kết thúc chương trình dạy học buổi chiều, rồi đi kiểm tra bệnh nhân trong phòng khám một vòng, thấy không có vấn đề gì lớn, liền ra khỏi phòng khám.
Trên đường đi từ phòng khám vào rừng cây nhỏ, hắn thấy không ít trẻ con chơi ném tuyết.
Lũ nhóc ranh này không sợ lạnh, nhiều đứa còn cởi truồng lăn qua lăn lại trên nền tuyết.
“Bịch.” Một quả cầu tuyết đập lên giày Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc có thể tránh, nhưng hắn không tránh, cúi đầu nhìn rồi giậm giậm chân, tiếp tục đi.
“Bịch.” Lại một quả cầu tuyết chọi tới.
Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy thằng nhóc đen thùi lùi cởi truồng đang trợn mắt nhìn hắn, tay thì vo vo quả cầu tuyết thứ ba.
Nghiêm Mặc cười, ngoắc ngoắc tay với thằng nhóc đen thùi lùi.
Thằng nhóc nhìn hắn chằm chằm trong một chốc, rồi vứt quả cầu tuyết đang vo, tứ chi chấm đất, bò qua chỗ hắn như một con chó con.
Đừng thấy nó không lớn, còn khô gầy, nhưng bò không chậm chút nào, lớp tuyết dày trên mặt đất đối với nó mà nói không có bao nhiêu chướng ngại.
Thằng nhóc đen thùi lùi bò đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy đùi hắn, sau đó muốn trèo lên trên.
Nghiêm Mặc khom người, dùng một tay bế nó lên.
“Anh thấy nhóc rất có duyên với anh đó, làm đồ đệ anh ha? Thấy sao?” Nghiêm Mặc cười nói, còn xoa xoa mũi nó.
Thằng nhóc đen thùi lùi không biết nói, chỉ vươn tay sờ sờ mặt Nghiêm Mặc.
“Đại nhân, Mặc đại nhân!” Một đám nhóc con đột nhiên kêu vang, chắc là thấy Nghiêm Mặc ôn hòa dễ gần, còn bế một thằng nhóc dã nhân, gan của lũ trẻ Cửu Nguyên liền phình to, đồng loạt xông tới.
Nghiêm Mặc vừa thấy cảnh đó, liền ôm thằng nhóc đen thùi lùi co chân bỏ chạy.
Nhóm thủ vệ khá là vất vả, lúc chạy còn phải xách lũ tiểu quỷ đang chặn đường ra, nhưng không thể làm tụi nó bị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.