Dị Thế Lưu Đày

Chương 22: Bàn luận về tầm quan trọng của độ dài cánh tay

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-22-0

“Hắn phải về lều của mình, hắn có nô lệ, hắn không cần nhẫn nhịn!”Đội săn thú dừng lại ở lối vào của bộ lạc.

Trận hình thay đổi, đội ngũ đi đằng trước dạt ra hai bên tạo thành một lối đi.

Tù trưởng đứng trước hông bãi sân vung tay lên, nô lệ của bộ lạc và một số chiến sĩ đã sớm chuẩn bị tốt lập tức nhanh chóng chạy vào chỗ trống. Các chiến sĩ phụ trách giám sát, nô lệ phụ trách khiêng những con mồi đã chết cùng thịt khô đã qua quá trình ướp muối bước đầu vào một túp lều trong bãi sân.

Nghiêm Mặc phát hiện túp lều kia chính là cái nằm sát vách với túp lều vào lần đầu tiên hắn tỉnh lại ở nơi này, trông như vừa mới được dựng lên.

Nhưng vì sao phải đặc biệt dựng một túp lều để xử lý, bày biện đám mồi chết và thịt muối?

Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn không trung, lũ chim kền kền bay theo đội săn thú tới đây, chúng nó lượn đầy trên trời, hắn nghĩ nguyên nhân chắc là do lũ chim đó

Tù trưởng lại giơ tay, lần này một đám nô lệ chạy vào giữa chỗ trống của đội ngũ, lùa hoặc bắt những con vật còn sống không bị thương, đẩy chúng nó xuống một cái sườn dốc trước bãi sân, ở đó có một cái hố to. Chờ khi toàn bộ con mồi vào trong hết, đám nô lệ liền đẩy một tảng đá lớn từ bên hông sườn dốc ra, chặn lại lối đi duy nhất đó.

Cái hố kia, lần trước bởi vì Nghiêm Mặc bị xách vào, lúc đó hắn lại hôn mê, nên không thấy được.

Trong đội ngũ còn dư lại một phần con mồi, nhưng phần lớn đều bị thương nặng, hơn nữa thoạt nhìn rất hung dữ.

Nghiêm Mặc đoán những con bị lùa vào trong hố đều là động vật ăn cỏ, nếu không cũng chẳng thể nào nhốt chung với nhau. Mà phần con mồi bị để lại này là động vật ăn thịt, không biết chúng nó sẽ bị xử lý như thế nào đây? Nhốt vào túp lều mà lần trước hắn bị trói sao?

Không nói tới việc có thể ở hay không, mà vấn đề đầu tiên đó là có thể nhét chúng nó vào được không cái đã. Nghiêm Mặc nhìn con thú siêu cấp khổng lồ nằm ở chính giữa, diện mạo dữ tợn, còn đang thoi thóp, hắn cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo lộn rồi.

Trên trán con cự thú này mọc một chiếc sừng vừa cong vừa dài, lại còn có năm cái đuôi!

“Ha, bọn họ vậy mà săn được một con Tranh thú thành niên, ghê gớm đấy!” Nguyên Sơn mở miệng cảm thán.

“Lần thu hoạch này không tồi.” Nguyên Điêu cũng nói.

“Sắp bắt đầu rồi.” Trong giọng nói Nguyên Sơn còn ẩn giấu một tia hưng phấn.

Sắp bắt đầu cái gì? Nghiêm Mặc suy đoán, chúc mừng sao?

Giữa bãi sân được dọn ra một khối đất trống, đám nô lệ ôm một đống củi lớn và cỏ dại ra, đồng thời dọn dẹp hai mươi mấy cái hố lửa, rồi lại sắp củi vào, dựng giá lên.

Con mồi bị đem ra ngoài xử lý từng nhóm một, chỉ để lại hơn mười con mãnh thú bị thương nằm ở giữa sân, mà các chiến sĩ trong đội săn thú vốn đang nghiêm trang im lặng cũng thay đổi, trở nên kích động và chờ mong.

Đội hình đội săn thú lại lần nữa thay đổi, lần này các chiến sĩ vây thành vòng tròn quanh những con dã thú đang nằm, ông tù trưởng tráng niên cũng giơ trường mâu của mình lên, đi vào giữa những chiến sĩ.

Nghiêm Mặc nhìn về phía Thảo Đinh.

Thảo Đinh sắc mặt đỏ ửng, thấp giọng giải thích cho hắn: “Sắp tiến hành nghi thức tắm máu, mỗi lần đội săn thú trở về đều sẽ cử hành nghi thức như vậy, xếp hàng trong cùng đều là chiến sĩ cấp ba và các chiến sĩ cấp hai giỏi nhất trong lần đi săn này, những chiến sĩ cấp hai khác thì xếp bên ngoài.”

“Còn chiến sĩ cấp một ……”

“Bản lĩnh của bọn họ chưa đủ tư cách để tham gia hoạt động săn bắt lớn, đây là lần đi săn lớn nhất trước mùa đông, sau lần săn thú này, mùa đông sẽ đến.”

Nghiêm Mặc không rõ vì sao mặt Thảo Đinh lại đỏ như vậy, lúc nói đến mùa đông thì vẻ mặt lại trở nên rất khó coi, hắn vẫn chưa biết mùa đông nơi này ghê gớm tới mức nào, vẫn theo thói quen xem nó như mùa đông ở thế giới cũ của hắn, mà xem nhẹ phần ký ức của thân thể này.

Đột nhiên, âm thanh trầm đục như sấm nổ bên tai mọi người.

“Hô! Hô! Hô!”

Mặt đất dưới chân rung lên từng trận, Nghiêm Mặc ngẩng đầu, liền thấy chừng một ngàn chiến sĩ đang dùng thanh giáo trong tay dộng xuống mặt đất, trong miệng phát ra tiếng hô kỳ quái vừa trầm thấp vừa có tiết tấu.

Vòng người thu nhỏ lại, đám mãnh thú bị vây bên trong cảm thấy uy hiếp thật lớn, nhưng thương thế chúng nó quá nghiêm trọng, khiến chúng nó không cách nào phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp, đồng thời cố bày ra tư thế tấn công.

Vòng người càng lúc càng thu nhỏ, cuối cùng!

Tù trưởng giơ thanh giáo lên, đâm vào cổ con Tranh thú lớn nhất.

Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng rít tựa như hai hòn đá đập vào nhau, nhưng đầy đau đớn và thê lương.



Rút cây giáo ra, máu tươi cũng theo đó mà phun trào.

Tù trưởng không tránh đi, để máu thú phun đầy mặt.

“Grào grào grào ——!” Cả bộ lạc Nguyên Tế đều phát ra tiếng rống.

Chiến sĩ giơ cao thanh giáo của mình, hô rung trời.

Lũ kền kền lượn trên bầu trời đều bị dọa đi phần lớn, còn lại vài con không chịu rời đi nhưng cũng phải bay lên cao hơn, xa hơn.

Nghiêm Mặc đừng giữa cả ngàn người đang kích động, khí thế ngập trời có muốn giữ bình tĩnh cũng không được. Hắn, Thảo Đinh và Văn Sinh đều giơ tay lên, có điều không hò hét rống to theo bọn họ mà thôi.

Tù trưởng lui ra, một người chiến sĩ cơ bắp cường tráng tiến lên, rút con dao đá ra, nhắm ngay cổ Tranh thú cắt một đường.

Tranh thú phát ra tiếng gào thảm cuối cùng, một lượng lớn máu phun ra ào ào.

Dòng máu đó không bị lãng phí, toàn bộ đều chảy vào trong một cái lu đá không biết mang ra từ khi nào.

“Đó là Tranh đại nhân!” Thảo Đinh khó nén kích động: “Ngài ấy là chiến sĩ lợi hại nhất trong bộ lạc ngoại trừ tù trưởng đại nhân, rất nhiều người đều nói rằng chỉ cần hai năm nữa thôi ngài ấy có thể sẽ thăng lên cấp bốn!”

Người cùng tên với con Tranh thú bước đến bên cổ nó uống ngụm máu còn lưu thông cuối cùng, rồi quệt miệng, sau đó xoay người đi về phía các chiến sĩ bên ngoài.

“Sắp bắt đầu rồi……” Mặt Thảo Đinh đỏ bừng.

Sắp bắt đầu cái gì? Lần này Nghiêm Mặc không cần hỏi nữa, bởi vì hắn đã thấy, vị Tranh đại nhân vừa uống máu thú xong đã đi lướt qua tư tế và trưởng lão, từ trong đám người ôm một người phụ nữ ra, kéo cô ta sang một bên, ấn ngã rồi đè xuống làm.

Đám người lại lần nữa phát ra tiếng hoan hô, tựa như hành động của Tranh rất đáng được cổ vũ.

“Đó là vợ của Tranh đại nhân.” Thảo Đinh thì thào.

Cô vợ của Tranh thét chói tai, có điều tiếng thét đó không phải do đau đớn hay thống khổ gì.

Có một liền có hai, những chiến sĩ sau khi uống máu thú, liền mang theo bộ mặt dữ tợn lao vào trong đám người.

Mệt nhọc, căng thẳng, kích thích khi đi săn qua, đại đa số chiến sĩ đều cần được phát tiết, chỉ có như vậy bọn họ mới có thể xác định mình thật sự còn sống, thật sự sống sót mà trở về bộ lạc, trở về với thân nhân.

Phát tiết xong bọn họ sẽ có được an bình, thoải mái nghỉ ngơi, lần này còn là đợt cuồng hoan cuối cùng sau khi săn thú!

Nguyên Chiến đứng ở trong cùng, hắn là một trong số ít chiến sĩ cấp hai có thể đứng ở hàng bên trong.

Đợi các chiến sĩ cấp ba uống xong máu thú, hắn và bốn tên chiến sĩ cấp hai khác mới tiến lên, dã thú còn sống đã không còn nhiều lắm, sau Tranh thú, còn có hai con mãnh thú thể tích lớn bị giết chết.

Nguyên Chiến nhìn trúng một con Cổ Điêu, con Cổ Điêu này giống như chim mà không phải chim, tựa như thú mà không phải thú, tiếng kêu như trẻ con khóc nỉ non, dọc sống lưng có lấm tấm màu đen, phần đầu mọc một chiếc sừng bén nhọn phân nhánh, thích ăn người, có thể bay một khoảng ngắn, không dễ bắt.

Con Cổ Điêu này là chính hắn tự thân bắt được, ngay cả chiến sĩ cấp ba cũng không dễ làm được, hắn muốn tự mình giết chết nó, uống máu nó, không ai có dị nghị, chỉ trừ một người.

Một con dao đá nhanh chóng cắt lấy cổ Cổ Điêu.

Một thanh giáo bay tới đánh bật ra.

Nguyên Chiến lạnh mặt nhìn về phía Nguyên Băng đang cướp con Cổ Điêu của mình: “Nó là của tao, cút sang một bên đi!”

“Đại Chiến, giờ mày còn có thể đánh nhau à?” Nguyên Băng cố ý đá cái chân trái của Nguyên Chiến.

“Mày xem thử xem tao có thể không.” Nguyên Chiến nâng chân trái lên hung hăng đá vào cái giò phải của Nguyên Băng.

Nguyên Chiến không nhúc nhích, Nguyên Băng thì bị chấn đến mức phải lùi ra sau hai bước.

“Mày!” Nguyên Băng không thể tin mà trừng mắt nhìn chân trái của Nguyên Chiến. Tối hôm qua hắn thấy rõ ràng vẻ mặt Nguyên Chiến đầy đau đớn mà lén lút xoa ấn chân trái, còn tưởng vết thương cũ của hắn tái phát.

Nguyên Chiến nhấc tay, thanh giáo liền rạch ra trên mặt Nguyên Băng một vết máu.

Nguyên Băng sờ sờ mặt, gầm lên giận dữ, liền xông về phía Nguyên Chiến muốn liều mạng. Hắn là chiến sĩ cấp ba, thế nhưng lại bị Nguyên Chiến đả thương, đây là vũ nhục đối với hắn, cũng là khiêu chiến hắn!

Nguyên Chiến nhếch miệng cười, biểu tình muốn bao nhiêu hung ác liền có bấy nhiêu hung ác, trông thật xứng với hình xăm cùng vết sẹo trên mặt, trong mắt bắn ra sát ý mạnh mẽ.



Nguyên Băng bị hai tên chiến sĩ cấp ba giữ lại, trong đó có một người kêu to bên tai hắn: “Mày bình tĩnh một chút, mỗi lần Đại Chiến săn thú xong đều sẽ điên mấy ngày, mày nhìn mắt nó kìa, đừng tưởng mày là chiến sĩ cấp ba thì nó không dám giết mày! Hay là mày tính giết nó?”

Một người khác cũng kêu: “Mày chọc nó làm gì? Con Cổ Điêu đó là do một mình nó săn được, có gan thì mày cũng đi săn một con đi. Mẹ mày, hăng máu như vậy thì đi chơi nô lệ nhà mày đi!”

Nguyên Băng bị hai người đó kéo sang chỗ khác.

Nguyên Chiến nhìn chằm chằm Nguyên Băng, hung hăng cắm thanh giáo xuống đất, đi đến trước mặt con Cổ Điêu đang sợ hãi, dẫm lên thân thể nó, xách cổ nó lên, mặc kệ con Cổ Điêu kêu rên thê thảm cỡ nào, chói tai cỡ nào, hắn cúi đầu, há mồm hung hăng cắn, rồi dùng sức xé xuống, cổ con Cổ Điêu cứ thế bị xé thủng một lỗ lớn.

Hai mắt Nguyên Băng co lại, chửi thầm một tiếng, tránh khỏi hai tên chiến sĩ cấp ba kia, kỳ thật hắn đã uống máu thú rồi, hắn chỉ muốn gây phiền phức cho Nguyên Chiến mà thôi. Hắn và Nguyên Chiến vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, khi hắn lên tới cấp ba, Nguyên Chiến thì vì lần trọng thương đó mà không thể không dừng lại ở cấp hai, hắn cảm thấy mình đã vượt qua đối phương, nhưng thực tế…… tên đáng chết đó đến bây giờ vẫn không học được cách tôn kính nên có đối với hắn.

“Phì!” Phun miếng thịt ra, Nguyên Chiến cắn cổ Cổ Điêu, uống từng ngụm từng ngụm máu tươi của nó, thẳng đến khi uống đủ rồi, mới đưa nó cho một chiến sĩ cấp hai khác uống.

Quệt quệt môi, lau đi máu thú tràn ra bên miệng. Nguyên Chiến rút thanh giáo lên, nhanh chân đi vào trong bộ lạc, bên ngoài trông hắn thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng hưng phấn trong mắt lại bán đứng hắn, bước chân vừa nhanh vừa nặng, hắn phải về lều của mình, hắn có nô lệ, hắn không cần nhẫn nhịn!

Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến.

Hiện tại cả bãi sân đều rối loạn, bị đám chiến sĩ điên cuồng phát tiết đó ảnh hưởng, toàn bãi sân như tiến vào cuồng hoan ngày tận thế, nơi nơi đều là người lăn thành một đống, hai người là bình thường nhất, ba người, bốn người cùng chơi cũng không hiếm thấy.

Nghiêm Mặc theo bản năng mà cảm thấy có uy hiếp tới gần, hắn muốn rời khỏi nơi này, nhưng Thảo Đinh và Văn Sinh đều bị chủ nhân bọn họ kéo sang một bên lăn lộn rồi.

Hạt Thổ muốn đỡ hắn rời đi, nhưng khi thấy Nguyên Chiến tiến đến, cô lại cao hứng phất tay hô to: “Đại Chiến, ở bên này!”

Nghiêm Mặc…… Thật muốn kiếm thứ gì đó lấp kín miệng cái cô này!

Nguyên Chiến quay đầu liền thấy cậu thiếu niên đang đứng tựa bên người Hạt Thổ.

Nghiêm Mặc bị ánh mắt đó nhìn mà cúc hoa căng thẳng —— lời này tuyệt đối không phải nói quá.

Nguyên Chiến càng chạy càng nhanh, Nghiêm Mặc cảm thấy không ổn, đang muốn bất chấp cả cái chân giả bộ bị thương chưa lành của mình, đẩy Hạt Thổ ra đào tẩu, nhưng vào lúc xoay người chuẩn bị bỏ chạy, hắn lại phát hiện ra một chút dị thường. Ánh mắt hắn dừng lại trên chân trái Nguyên Chiến, người này……

Chỉ cần một chút do dự như vậy, Nghiêm Mặc liền mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất, kỳ thật hắn có bỏ chạy, cũng không chạy được bao xa.

Hạt Thổ thấy Nguyên Chiến bắt được Nghiêm Mặc, liền nhoẻn miệng cười rồi mang hai đứa nhỏ đi qua mấy hố lửa ở bãi sân hỗ trợ, trước khi đi, cô còn nói với Nguyên Chiến: “Sung sướng xong rồi nhớ cùng bọn Đại Sơn đưa chồng chị ra đây ăn thịt! Đừng quên nhé!”

Lúc Nghiêm Mặc bị đẩy ngã, trong tay hắn đã cầm một cây kim.

Nhưng vào lúc hắn chuẩn bị động thủ thì bọn Đại Sơn bên kia lại kéo Văn Sinh sang cạnh đây góp vui: “Cùng nhau đi! Tôi xem các cậu làm.”

…. Trong nháy mắt đó, trong lòng Nghiêm Mặc tuôn ra vô số lời thô tục! Nguyền rủa tên Đại Sơn đang thở hổn hển vừa ôm nô lệ nhà mình vừa nhìn hắn chằm chằm, rủa đến lên trời xuống đất, độ ác độc hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ để thuyết minh.

Nguyên Chiến vốn dĩ định buông tha cho cậu thiếu niên, hắn còn lo lắng thương thế thằng nhóc này chưa tốt lên, hoặc cũng có thể còn nghiêm trọng hơn ban đầu, nên hắn đã chuẩn bị tâm lý chỉ có thể tiếp tục nghẹn, nhưng bây giờ lại nhìn thấy thằng nhóc này khôi phục đến mức có thể chạy ra đây xem trò vui, vậy sao hắn còn buông tha cho nó được nữa?

Hơn nữa, tình cảnh xung quanh quá kích thích, Đại Sơn và Văn Sinh không hề che giấu kích động, mà ánh mắt Đại Sơn nhìn nô lệ nhỏ bé nhà hắn thật nóng rát, càng kích thích hắn hơn.

Vì để khẳng định quyền sở hữu của mình, càng vì để phát tiết, Nguyên Chiến lật người cậu thiếu niên bị mình ấn trên mặt đất lại, kéo váy da hắn lên, phun chút nước bọt ra lòng bàn tay, sau đó nghiêng người đè xuống……

Nghiêm Mặc siết chặt kim châm, suốt cả quá trình hắn mím chặt môi, không để tiếng kêu đau đớn nào phát ra.

Đại Sơn ngồi bên người hắn hưng phấn rống lên.

Từng giọt mồ hôi từ trên thân người đang nằm bên trên hắn nhỏ xuống.

Cả bãi sân đều tràn ngập bầu không khí nóng rực khác thường.

Kỳ thật hắn có cơ hội đâm tên khốn đang ức hiếp hắn một cái, nhưng hắn phát hiện người ở đây không có quan niệm về trinh tiết, nhìn vẻ mặt của Đại Sơn, nếu Nguyên Chiến có té xỉu ở trên người hắn, tên đó tuyệt đối có thể kéo Nguyên Chiến đã ‘thoát lực’ sang một bên, sau đó ‘thay’ Nguyên Chiến làm hắn.

Cho dù hắn tiếp tục khiến Đại Sơn ‘té xỉu’, vậy những người khác thì sao? Nơi này rất nhiều chiến sĩ vẫn chưa có bạn lữ và nô lệ, những người đó đều dùng chung nô lệ với bạn bè hoặc anh em của mình, một khi hắn không có chủ nhân và bạn bè của chủ nhân bảo hộ, kết cục của hắn tuyệt đối không hơn gì đám nô lệ công cộng của bộ lạc là bao.

Nghiêm Mặc ơi Nghiêm Mặc, nơi này không phải là xã hội văn minh mày từng sống, nơi này là một thế giới khác, dã man, thô bạo, mà cũng thẳng thắng. Mày muốn sống sót ở cái thế giới này, muốn cho mày và con trai nói không chừng trong tương lai cũng sẽ tới nơi đây với mày có một cuộc sống tốt đẹp, mày cần phải mạnh hơn, mày cần phải…… học được thế nào là nhẫn nại.

Nhẫn nại, đây chẳng phải thứ mà mày đã sớm học được sao?

Không có gì không thể nhẫn, chuyện đang xảy ra cũng vậy.

Nghiêm Mặc lúc này còn có thể phân tâm mà nghĩ: Có lẽ xong việc rồi mình cần làm một ca phẫu thuật nhỏ, khâu cúc hoa lại, nhưng tay mình không đủ dài thì làm sao bây giờ? 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook