Chương 425: Bị hất đáy
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Trong tay cậu ta còn có thanh đao sắc bén nhất.”“Tôi không muốn khống chế hắn, hắn rất đáng sợ, hơn nữa tôi có khống chế hắn cũng vô dụng, tên tư tế kia không dễ chọc.” Diệu Hương lòng còn sợ hãi.
“Dù cô có muốn khống chế hắn hay không thì cũng phải đến tộc Trùng Nhân một chuyến, thứ kia có thể khiến năng lực cô tăng lên, chỉ khi cô trở nên mạnh hơn thì mới không cần dựa vào người khác. Chẳng lẽ cô không muốn đòi lại toàn bộ nhưng uất ức và sỉ nhục mà mình đã chịu? Chẳng lẽ cô không muốn khiến những kẻ khinh miệt cô, bắt nạt cô quỳ xuống dưới chân cầu xin?”
Diệu Hương siết chặt làn váy, cô ta rất muốn, ngay cả trong mơ cũng muốn!
Nghiêm Mặc mở mắt ra, tình trạng của Phong Nghiêu không tính là quá mức tồi tệ, ít nhất thì so với tình huống khi trước của Nguyên Chiến tốt hơn nhiều.
Có điều, đối với mức tổn thương này, dùng thuốc thôi chỉ sợ hiệu quả sẽ không cao.
Phong Nghiêu thấy cậu thiếu niên mang vẻ mặt bình thường mà rời khỏi biển hồn của mình, trong mắt thoáng hiện một tia dị sắc, nếu không phải y cảm giác được có sức mạnh linh hồn tiến vào biển hồn mình dạo một vòng, chỉ sợ y sẽ cho rằng cậu thiếu niên này căn bản không hề bước vào biển hồn của y, cậu thiếu niên này nhìn thì tuổi không lớn, thế nhưng sức mạnh linh hồn lại vượt qua cấp tám?
Nhưng tư tế trị liệu từng tiếp xúc với biển hồn của Phong Nghiêu có không ít người thầm chấn động, lúc trước bọn họ không có người thoải mái tiến vào và rời khỏi giống Nghiêm Mặc như vậy, ngay cả khi sức mạnh linh hồn đã đạt tới cấp tám thì cũng không thể, vì đạt tới cấp tám chỉ có thể đảm bảo mình sẽ không bị thương mà thôi, muốn rời khỏi nhẹ nhàng như vậy là không có khả năng.
Phong Nghiêu vừa định thu tay lại thì Nghiêm Mặc quát nhẹ: “Đừng nhúc nhích.” Nói rồi lại lần nữa nhắm mắt.
Vừa rồi kiểm tra, hình như hắn phát hiện ra cái gì đó, hắn muốn chứng thực một lần nữa nên lại tiến vào cẩn thận quan sát, nếu thật sự như suy đoán của hắn…
Phong Nghiêu nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó trong mắt y hiện lên vẻ khiếp sợ!
Hộ vệ của y tiến lên, Phong Nghiêu lập tức nâng cái tay khác ra hiệu bọn họ đừng quấy rầy, sau đó y cũng nhắm mắt lại.
Vừa rồi, biển hồn cuồng bạo đã lâu của y đột nhiên như được một cơn gió xuân ấm áp thổi qua, cơn gió này không khiến gió lốc trong biển hồn càng thêm cuồng loạn, mà là trái lại còn thuận theo.
Chậm rãi, cổ sức mạnh linh hồn vẫn luôn cuồng bạo và xô đẩy nhau trong biển hồn của y tựa như bị thứ sức mạnh bá đạo nào đó hút đi, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng khiến y cảm nhận được rõ ràng.
“Hô…” Thật sự đã thật lâu rồi y không được thoải mái như vậy.
Thậm chí Phong Nghiêu còn muốn cứ thế mà nằm xuống đánh một giấc, có trời mới biết từ khi y bị thương tới nay, y đã không có giấc ngủ nào an ổn, dù là khi vô cùng mệt mỏi đi chăng nữa, cũng không thể ngủ ngon.
Tình huống lạ thường của Phong Nghiêu đương nhiên đều bị mọi người thấy rõ.
La Tuyệt nhìn về phía Vu Tượng và Phi Sơn.
Vu Tượng khẽ nâng tay lắc lắc, ý bảo y chờ một chút.
La Tuyệt gật đầu, giơ tay ra thế hạ xuống với mọi người, tỏ vẻ cuộc tỷ thí sẽ phải đợi một chốc.
Không có người nào tỏ ý bất mãn, ít nhất thì cũng không thể hiện ra mặt, thậm chí còn không có ai dám phát ra âm thanh, không thấy tư tế kia đang dùng sức mạnh linh hồn kiểm tra cho thành chủ Phong Thành à?
Nếu lỡ tạo ra tiếng động quấy nhiễu bọn họ, làm tư tế kia bị thương thì chả có gì, nhưng nếu làm Phong Nghiêu bị thương theo thì đám chiến sĩ không biết nói lý của Phong Thành không nổi điên mà nhào tới dùng lưỡi dao gió cắt bọn họ thành thịt lát mới là lạ!
Thật ra đám người Khuê Mạt muốn làm một ít việc, tốt nhất là có thể khiến người Phong Thành hận Cửu Nguyên, nhưng người Phong Thành lo cho thành chủ nhà mình, lại có hai chiến sĩ cấp cao theo tới khán đài Cửu Nguyên, ngay cả vị Đại Tư Tế khùng khùng điên điên của bọn họ cũng chạy đến.
Đại Tư Tế khùng khùng điên điên của Phong Thành chạy đến khán đài Cửu Nguyên, đi quanh thành chủ của thành mình nhìn một vòng, rồi lại nhìn Nghiêm Mặc, đột nhiên ra hiệu.
Hai chiến sĩ cấp cao phía sau y cùng hai người của thành chủ lập tức tản ra, tạo thành vòng cung, bảo vệ thành chủ.
Sau đó, Đại Tư Tế khùng khùng điên điên nhìn Nguyên Chiến một lát, gãi gãi má, rồi khom người ngồi xuống bên chân Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến… vậy mà cũng không đuổi người.
Thời gian tỷ thí bị kéo dài, nhưng không có ai rời đi cả, tất cả mọi người đều muốn xem xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Thái độ của thành chủ Phong Thành và người Phong Thành tỏ rõ tư tế Cửu Nguyên kia không chỉ đang kiểm tra tình huống tổn thương sức mạnh linh hồn của Phong Nghiêu, mà còn như là… dùng Sức mạnh linh hồn trị liệu cho Phong Nghiêu ngay tại chỗ?
Nhưng ngay cả những tư tế có sức mạnh linh hồn cấp cao khác còn không làm được, thì sao tư tế nhỏ kia lại có thể làm được?
Hiện giờ, điều mọi người muốn biết nhất là, sức mạnh linh hồn của tư tế nhỏ kia rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Đại Tư Tế Mộc Thành Triều Ca và tam tư tế Tùng Sinh thì thầm với nhau.
Khuê Mạt cũng hỏi Ba Hách.
Các tư tế lúc trước từng trị liệu cho Phong Nghiêu hiện giờ cũng có người to nhỏ hỏi chuyện.
Phi Sơn kề sát vào tai Vu Tượng, thấp giọng nói: “Tôi có thể khẳng định rằng nhóc kia cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sức mạnh linh hồn thì…?”
Vu Tượng híp mắt: “Linh hồn của một cậu bé được Tổ Thần yêu thương sao có thể giống như người khác? Cậu ta là người có thể mượn được sức mạnh của thần.”
Phi Sơn vịn vào vai y, càng thêm thấp giọng hỏi: “Còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh linh hồn siêu cường đại, còn có thể mượn sức mạnh của thần, em nghĩ sao?”
Vu Tượng hỏi lại: “Anh cảm thấy vào ngày đầu tiên, quá trình tế thần khi cậu ta trị liệu cho Hỏa Vân Thiên trông giống cái gì?”
“… Khiêu vũ?” Phi Sơn thay đổi sắc mặt: “Vũ khúc hiến tế! Mượn sức mạnh của thần… chẳng lẽ điệu nhảy đó của Tiểu Mặc chính là vũ khúc hiến tế thật sự?!”
Vu Tượng không nói gì.
Phi Sơn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc, ánh mắt phức tạp vạn phần, thấp giọng: “Em nói liệu cậu ta… có phải người tộc Thiện Ngôn không? Nhưng tiên đoán lần trước của em sao lại hoàn toàn tương phản với lời tiên đoán đã truyền từ thời xưa tới nay?”
Vu Tượng cong môi: “Tiên đoán chỉ là lời báo trước của thần dành cho thế nhân, chứ không phải không thể thay đổi. Huống chi, hai lời tiên đoán, một cái là nói huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ, cái còn lại của em là người nhảy vũ khúc hiến tế sẽ mang đến hy vọng, không phải hoàn toàn khác nhau.”
Vu Tượng nghỉ hơi một chút, giống như một đứa trẻ hư mà nói: “Lại nói, ai bảo người biết nhảy vũ khúc hiến tế thật sự sẽ nhất định là huyết mạch tộc Thiện Ngôn chứ? Hơn nữa, tại sao không thể có hai người mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn? Anh đã quên thành chủ Âm Thành, ông ta cũng đã sinh vài đứa con, họ đều là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, ngay cả anh chị em của thành chủ cũng vậy.”
Phi Sơn cười, nhéo nhéo vành tai mập mạp của Vu Tượng: “Phải, phải, em nói gì cũng có lý hết!”
Vu Tượng híp mắt nhìn Nghiêm Mặc: “Có điều vẫn nên nhìn cậu ta nhiều một chút, đứa nhỏ này dù không khơi mào chiến hỏa trong thiên hạ, thì cũng không phải một đứa nhỏ ngoan, huống chi trong tay cậu ta còn có thanh đao sắc bén nhất.”
Hai người cùng dời tầm mắt lên người Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến rất cảnh giác, lập tức quay đầu, liền thấy một người siêu cấp mập mạp và chiến sĩ của y dùng vẻ mặt quái đản nhìn hắn như đang nhìn một con quái thú nào đó.
Nguyên Chiến: “…”
Nghiêm Mặc nghiệm chứng suy nghĩ của mình xong thì chậm rãi rút sức mạnh linh hồn của mình ra.
“Đừng đi!” Phong Nghiêu hô lên.
Y đang rất thoải mái đó, sao đối phương nói đi là đi như thế chứ? Không đúng, đối phương ngay cả nói cũng chưa nói một tiếng.
Sức mạnh linh hồn của Phong Nghiêu muốn quấn lên sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc, nhưng cổ sức mạnh linh hồn có thể xoa dịu biển hồn cuồng bạo của y rất trơn trượt, vừa quay người liền đi mất!
Tất cả mọi người đều cho rằng phải đợi một lúc lâu thì khi bọn họ hạ quyết tâm có lẽ phải đợi hơn nửa ngày thì Phong Nghiêu và Nghiêm Mặc đã lần lượt mở mắt ra.
Phong Nghiêu túm lấy cổ tay Nghiêm Mặc, tha thiết nói: “Mặc vu đại nhân, xin tiếp tục đi, ta sẽ trả cho cậu ba viên nguyên tinh tệ cấp chín lúc nãy đã nói.”
Nghiêm Mặc vừa định đáp lời thì…
“Buông ra!” Nguyên Chiến đã quát lớn trước.
Phong Nghiêu không chịu buông ra.
Nguyên Chiến lạnh lùng nhìn y chằm chằm, đài đất dưới chân bắt đầu có dị động, Phong Nghiêu mới bình tĩnh lại, lập tức buông tay.
Nguyên Chiến nhanh chóng bắt lại cổ tay đó của Nghiêm Mặc, nhìn như thô bạo nhưng kỳ thật rất dịu dàng mà xoa tới xoa lui.
Nghiêm Mặc bị xoa phiền: “Này!”
Người nào đó cuối cùng cũng bớt bớt lại một chút.
Phong Nghiêu cũng tìm lại lý trí của mình trong khoảng nửa khắc này, y lui ra sau nửa bước, dùng ánh mắt thành khẩn mà nhìn Nghiêm Mặc: “Đa tạ Mặc vu đại nhân, ta đã tốt hơn rất nhiều, chuyện tiếp theo xin nhờ Mặc vu đại nhân giúp ta chế ra loại thuốc đúng bệnh. Chỉ cần sức mạnh linh hồn của ta có thể khôi phục lại như lúc ban đầu, Phong Thành sẽ nhớ kỹ ơn tình này.”
Nghiêm Mặc lắc đầu. Nhớ kỹ ơn tình thì có ích gì? Cái hắn muốn là thứ mang lợi ích thực tế.
Phong Nghiêu căng thẳng, lắc đầu là có ý gì?
“Không cần anh nhớ kỹ ơn tình, giao dịch công bằng là được.” Nghiêm Mặc không nói thế nào là giao dịch công bằng, mà đột nhiên hỏi: “Anh nói anh bị đánh lén, vậy anh có nhìn thấy kẻ đánh lén anh trông ra sao không?”
Phong Nghiêu còn đang suy nghĩ xem phải là cái giá gì mới có thể khiến Nghiêm Mặc hài lòng, vừa nghe Nghiêm Mặc hỏi, vị này không hổ là người trẻ tuổi mà có thể leo lên vị trí thành chủ, nhạy bén mà hỏi lại: “Có phải cậu phát hiện ra gì rồi không? Cậu biết người đánh lén ta?”
“Không chắc, nhưng cổ sức mạnh linh hồn làm hại anh trong biển hồn quả thật có chút quen thuộc, thuận tiện nói một câu, tên kia cũng có thù oán với tôi.”
“A?” Phong Nghiêu nhanh chóng động não: “Ta không nhìn thấy kẻ đánh lén ta, nhưng sức mạnh linh hồn của đối phương cực kỳ cường đại, hơn nữa…”
“Hắn sử dụng cốt khí rất lợi hại!” Một giọng nói khàn khàn the thé khó nghe vang lên.
Mấy người cùng nhìn về phía Đại Tư Tế Phong Thành đang ngồi bên chân Nguyên Chiến.
Đại Tư Tế Phong Thành ngẩng đầu, khuôn mặt của y quả thật có thể dọa khóc đám nhi đồng! Người này đã xấu rồi mà còn xấu lạ, mũi không có, chỗ mũi chỉ còn lại một vết sẹo gồ lên và cái lỗ đen nhỏ nhỏ méo méo. Môi xếch, răng hô chìa ra ngoài, hai mắt còn mù hết một con.
Nhưng Nghiêm Mặc vẫn rất bình thường mà nhìn Đại Tư Tế Phong Thành, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Nhóc con, lá gan không nhỏ, da thịt cũng mềm.” Đại Tư Tế Phong Thành thò cái móng vuốt đen đen tới sờ chân Nghiêm Mặc.
Nhưng tiếc là y sờ hụt! Nguyên Chiến đã nhanh hơn một bước mà nhấc cẳng chân của Mặc nhà mình lên.
Nghiêm Mặc cười: “Vị đại nhân này, trước tiên vẫn nên nói về cái kẻ đánh lén quý thành chủ của ông đi.”
Phong Nghiêu cũng rất bất đắc dĩ mà kêu đối phương: “Phong Ngữ đại nhân, xin ngài đừng quậy!”
Ông lão xấu xí dùng tư thế cực kỳ tao nhã mà cho tay vào trong ngực áo để lấy một chiếc túi da thú ra: “Nhóc con, ta nói với nhóc, thành chủ không nhìn thấy hắn, nhưng ta nhìn thấy, có điều tên đó chạy trốn quá nhanh, lại có cốt khí lợi hại hỗ trợ, ta chỉ có thể xé được một miếng thịt trên người hắn. Nhóc muốn lấy không?”
Nói rồi, Phong Ngữ lại lấy ra một cục thịt đen thui từ trong túi.
Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến nhận.
Nguyên Chiến: “Thật sự muốn lấy à?”
“Hữu dụng đối với tôi.” Hắn định lấy cục thịt này đem đi phân tích, xem xem có phải người của tộc Luyện Cốt không.
Phong Ngữ tùy tay xé phân nửa cho Nguyên Chiến: “Đừng có ăn, ta bôi độc trên đó.”
Nguyên Chiến: “…” Bây giờ hắn vứt xuống còn kịp không?
“Phong Ngữ đại nhân, ngài nói ngài thấy kẻ đánh lén, vậy tên đó trông như thế nào?” Nghiêm Mặc cất cục thịt đi, nghiêm túc hỏi.
Phong Ngữ ho khan vài tiếng: “Ta chỉ thấy dáng hắn, rất cao, trên đầu hắn như có thứ gì đó, nhưng lúc ấy đang là buổi tối, mắt ta không tốt lắm nên không thấy rõ.”
Nghiêm Mặc nghĩ: Tám chín phần mười chính là người tộc Luyện Cốt, nhưng vì sao bọn họ lại đánh lén thành chủ Phong Thành? Hoặc là nói, bọn họ đã từng đánh lén bao nhiêu người, vậy có bao nhiêu người đã để bọn họ đắc thủ?
Nghiêm Mặc quan sát Phong Nghiêu, đối phương mặc không nhiều y phục lắm, cánh tay và cẳng chân đều lộ ra ngoài, bao gồm cả cổ, không thấy có thứ gì trông cùng loại với nô lệ cốt.
“Thành chủ Phong Nghiêu, có thể xoay người một cái được không?”
Phong Nghiêu không rõ lắm, nhưng y đã có vài phần cảm kích đối với Nghiêm Mặc, nên vẫn làm theo.
Nghiêm Mặc quan sát phía sau cổ y, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông lão Phong Ngữ ngồi bên chân bọn họ cong lưng hỏi: “Nhóc đang nhìn cái gì?”
Phong Nghiêu quay người lại, y cũng có nghi vấn đồng dạng.
Nghiêm Mặc không trực tiếp trả lời, mà nói: “Thành chủ Phong Nghiêu, thương thế của anh chỉ dùng vu dược thôi sợ là vẫn không được, muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề của anh, tôi cần một nơi cực kỳ an tĩnh và an toàn, ở đây không thích hợp, nếu anh tin tưởng tôi, thì ngay đêm nay hãy tới thần điện chủ của Vu Thành tìm tôi.”
Phong Nghiêu: “Được!” Trong giọng y còn chứa một sự bức thiết, nhưng đã bị y cố dằn xuống.
Phong Nghiêu lại chủ động nói: “Nếu cậu có thể trị cho ta, vậy ta cũng có thể đáp ứng cậu, nếu Phong Thành có chiến sĩ đến cậy nhờ các cậu, ta sẽ không ngăn cản, còn sẽ đưa người nhà bọn họ tới Cửu Nguyên các cậu.”
Nghiêm Mặc cảm thấy người này rất dễ nói chuyện, nụ cười cũng chân thành hơn không ít: “Yên tâm, tình huống của A Chiến đã từng nguy cấp và đáng sợ hơn anh nhiều.”
“A Chiến?” Có lẽ vì sắp giải quyết được nan đề lớn nhất đã làm khó mình bao lâu nay, vẻ mặt của Phong Nghiêu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ánh mắt khi nhìn Nguyên Chiến thậm chí còn mang theo ý trêu chọc.
“Đừng có gọi bậy, thành chủ đại nhân!” Nguyên Chiến ôm lấy Nghiêm Mặc: “Vừa hay, đêm nay Mặc chữa khỏi cho anh, ngày mai chúng ta đánh một trận.”
Chiến ý cũng bắt đầu bốc lên trong mắt Phong Nghiêu: “Vậy cứ định thế đi.”
Phong Nghiêu dẫn người Phong Thành trở về, những người khác không biết bọn họ đã giao dịch cái gì, nhưng bọn họ lại thấy vị Đại Tư Tế xấu xí đến đáng sợ kia của Phong Thành vẫn còn ngồi trên khán đài của Cửu Nguyên.
“Nhóc con, Phong Thần nói cho ta biết, cậu đang thai nghén đứa con Sinh Mệnh.”
Ông lão nhìn lên không trung, thần sắc tựa như vui sướng nhưng cũng tựa như điên dại: “Ta biết quả Vu Vận ở trên người cậu, vừa tới gần cậu, ta đã ngửi thấy mùi hương, nhưng… vì sao có tới hai linh hồn?”
Ông lão thống khổ ôm đầu, miệng không ngừng lải nhải: “Hai đứa… hai đứa con Sinh Mệnh, vì sao lại có hai đứa, Phong Thần… A a a!”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: Ôi đệt ngựa! Vốn liếng bị người ta xốc lên hết rồi, mấy Đại Vu Thượng Thành này quả nhiên đáng sợ!
“Trong tay cậu ta còn có thanh đao sắc bén nhất.”“Tôi không muốn khống chế hắn, hắn rất đáng sợ, hơn nữa tôi có khống chế hắn cũng vô dụng, tên tư tế kia không dễ chọc.” Diệu Hương lòng còn sợ hãi.
“Dù cô có muốn khống chế hắn hay không thì cũng phải đến tộc Trùng Nhân một chuyến, thứ kia có thể khiến năng lực cô tăng lên, chỉ khi cô trở nên mạnh hơn thì mới không cần dựa vào người khác. Chẳng lẽ cô không muốn đòi lại toàn bộ nhưng uất ức và sỉ nhục mà mình đã chịu? Chẳng lẽ cô không muốn khiến những kẻ khinh miệt cô, bắt nạt cô quỳ xuống dưới chân cầu xin?”
Diệu Hương siết chặt làn váy, cô ta rất muốn, ngay cả trong mơ cũng muốn!
Nghiêm Mặc mở mắt ra, tình trạng của Phong Nghiêu không tính là quá mức tồi tệ, ít nhất thì so với tình huống khi trước của Nguyên Chiến tốt hơn nhiều.
Có điều, đối với mức tổn thương này, dùng thuốc thôi chỉ sợ hiệu quả sẽ không cao.
Phong Nghiêu thấy cậu thiếu niên mang vẻ mặt bình thường mà rời khỏi biển hồn của mình, trong mắt thoáng hiện một tia dị sắc, nếu không phải y cảm giác được có sức mạnh linh hồn tiến vào biển hồn mình dạo một vòng, chỉ sợ y sẽ cho rằng cậu thiếu niên này căn bản không hề bước vào biển hồn của y, cậu thiếu niên này nhìn thì tuổi không lớn, thế nhưng sức mạnh linh hồn lại vượt qua cấp tám?
Nhưng tư tế trị liệu từng tiếp xúc với biển hồn của Phong Nghiêu có không ít người thầm chấn động, lúc trước bọn họ không có người thoải mái tiến vào và rời khỏi giống Nghiêm Mặc như vậy, ngay cả khi sức mạnh linh hồn đã đạt tới cấp tám thì cũng không thể, vì đạt tới cấp tám chỉ có thể đảm bảo mình sẽ không bị thương mà thôi, muốn rời khỏi nhẹ nhàng như vậy là không có khả năng.
Phong Nghiêu vừa định thu tay lại thì Nghiêm Mặc quát nhẹ: “Đừng nhúc nhích.” Nói rồi lại lần nữa nhắm mắt.
Vừa rồi kiểm tra, hình như hắn phát hiện ra cái gì đó, hắn muốn chứng thực một lần nữa nên lại tiến vào cẩn thận quan sát, nếu thật sự như suy đoán của hắn…
Phong Nghiêu nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó trong mắt y hiện lên vẻ khiếp sợ!
Hộ vệ của y tiến lên, Phong Nghiêu lập tức nâng cái tay khác ra hiệu bọn họ đừng quấy rầy, sau đó y cũng nhắm mắt lại.
Vừa rồi, biển hồn cuồng bạo đã lâu của y đột nhiên như được một cơn gió xuân ấm áp thổi qua, cơn gió này không khiến gió lốc trong biển hồn càng thêm cuồng loạn, mà là trái lại còn thuận theo.
Chậm rãi, cổ sức mạnh linh hồn vẫn luôn cuồng bạo và xô đẩy nhau trong biển hồn của y tựa như bị thứ sức mạnh bá đạo nào đó hút đi, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng khiến y cảm nhận được rõ ràng.
“Hô…” Thật sự đã thật lâu rồi y không được thoải mái như vậy.
Thậm chí Phong Nghiêu còn muốn cứ thế mà nằm xuống đánh một giấc, có trời mới biết từ khi y bị thương tới nay, y đã không có giấc ngủ nào an ổn, dù là khi vô cùng mệt mỏi đi chăng nữa, cũng không thể ngủ ngon.
Tình huống lạ thường của Phong Nghiêu đương nhiên đều bị mọi người thấy rõ.
La Tuyệt nhìn về phía Vu Tượng và Phi Sơn.
Vu Tượng khẽ nâng tay lắc lắc, ý bảo y chờ một chút.
La Tuyệt gật đầu, giơ tay ra thế hạ xuống với mọi người, tỏ vẻ cuộc tỷ thí sẽ phải đợi một chốc.
Không có người nào tỏ ý bất mãn, ít nhất thì cũng không thể hiện ra mặt, thậm chí còn không có ai dám phát ra âm thanh, không thấy tư tế kia đang dùng sức mạnh linh hồn kiểm tra cho thành chủ Phong Thành à?
Nếu lỡ tạo ra tiếng động quấy nhiễu bọn họ, làm tư tế kia bị thương thì chả có gì, nhưng nếu làm Phong Nghiêu bị thương theo thì đám chiến sĩ không biết nói lý của Phong Thành không nổi điên mà nhào tới dùng lưỡi dao gió cắt bọn họ thành thịt lát mới là lạ!
Thật ra đám người Khuê Mạt muốn làm một ít việc, tốt nhất là có thể khiến người Phong Thành hận Cửu Nguyên, nhưng người Phong Thành lo cho thành chủ nhà mình, lại có hai chiến sĩ cấp cao theo tới khán đài Cửu Nguyên, ngay cả vị Đại Tư Tế khùng khùng điên điên của bọn họ cũng chạy đến.
Đại Tư Tế khùng khùng điên điên của Phong Thành chạy đến khán đài Cửu Nguyên, đi quanh thành chủ của thành mình nhìn một vòng, rồi lại nhìn Nghiêm Mặc, đột nhiên ra hiệu.
Hai chiến sĩ cấp cao phía sau y cùng hai người của thành chủ lập tức tản ra, tạo thành vòng cung, bảo vệ thành chủ.
Sau đó, Đại Tư Tế khùng khùng điên điên nhìn Nguyên Chiến một lát, gãi gãi má, rồi khom người ngồi xuống bên chân Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến… vậy mà cũng không đuổi người.
Thời gian tỷ thí bị kéo dài, nhưng không có ai rời đi cả, tất cả mọi người đều muốn xem xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Thái độ của thành chủ Phong Thành và người Phong Thành tỏ rõ tư tế Cửu Nguyên kia không chỉ đang kiểm tra tình huống tổn thương sức mạnh linh hồn của Phong Nghiêu, mà còn như là… dùng Sức mạnh linh hồn trị liệu cho Phong Nghiêu ngay tại chỗ?
Nhưng ngay cả những tư tế có sức mạnh linh hồn cấp cao khác còn không làm được, thì sao tư tế nhỏ kia lại có thể làm được?
Hiện giờ, điều mọi người muốn biết nhất là, sức mạnh linh hồn của tư tế nhỏ kia rốt cuộc mạnh tới mức nào?
Đại Tư Tế Mộc Thành Triều Ca và tam tư tế Tùng Sinh thì thầm với nhau.
Khuê Mạt cũng hỏi Ba Hách.
Các tư tế lúc trước từng trị liệu cho Phong Nghiêu hiện giờ cũng có người to nhỏ hỏi chuyện.
Phi Sơn kề sát vào tai Vu Tượng, thấp giọng nói: “Tôi có thể khẳng định rằng nhóc kia cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng sức mạnh linh hồn thì…?”
Vu Tượng híp mắt: “Linh hồn của một cậu bé được Tổ Thần yêu thương sao có thể giống như người khác? Cậu ta là người có thể mượn được sức mạnh của thần.”
Phi Sơn vịn vào vai y, càng thêm thấp giọng hỏi: “Còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh linh hồn siêu cường đại, còn có thể mượn sức mạnh của thần, em nghĩ sao?”
Vu Tượng hỏi lại: “Anh cảm thấy vào ngày đầu tiên, quá trình tế thần khi cậu ta trị liệu cho Hỏa Vân Thiên trông giống cái gì?”
“… Khiêu vũ?” Phi Sơn thay đổi sắc mặt: “Vũ khúc hiến tế! Mượn sức mạnh của thần… chẳng lẽ điệu nhảy đó của Tiểu Mặc chính là vũ khúc hiến tế thật sự?!”
Vu Tượng không nói gì.
Phi Sơn ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc, ánh mắt phức tạp vạn phần, thấp giọng: “Em nói liệu cậu ta… có phải người tộc Thiện Ngôn không? Nhưng tiên đoán lần trước của em sao lại hoàn toàn tương phản với lời tiên đoán đã truyền từ thời xưa tới nay?”
Vu Tượng cong môi: “Tiên đoán chỉ là lời báo trước của thần dành cho thế nhân, chứ không phải không thể thay đổi. Huống chi, hai lời tiên đoán, một cái là nói huyết mạch tộc Thiện Ngôn sẽ dấy lên chiến hỏa trong thiên hạ, cái còn lại của em là người nhảy vũ khúc hiến tế sẽ mang đến hy vọng, không phải hoàn toàn khác nhau.”
Vu Tượng nghỉ hơi một chút, giống như một đứa trẻ hư mà nói: “Lại nói, ai bảo người biết nhảy vũ khúc hiến tế thật sự sẽ nhất định là huyết mạch tộc Thiện Ngôn chứ? Hơn nữa, tại sao không thể có hai người mang huyết mạch tộc Thiện Ngôn? Anh đã quên thành chủ Âm Thành, ông ta cũng đã sinh vài đứa con, họ đều là huyết mạch tộc Thiện Ngôn, ngay cả anh chị em của thành chủ cũng vậy.”
Phi Sơn cười, nhéo nhéo vành tai mập mạp của Vu Tượng: “Phải, phải, em nói gì cũng có lý hết!”
Vu Tượng híp mắt nhìn Nghiêm Mặc: “Có điều vẫn nên nhìn cậu ta nhiều một chút, đứa nhỏ này dù không khơi mào chiến hỏa trong thiên hạ, thì cũng không phải một đứa nhỏ ngoan, huống chi trong tay cậu ta còn có thanh đao sắc bén nhất.”
Hai người cùng dời tầm mắt lên người Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến rất cảnh giác, lập tức quay đầu, liền thấy một người siêu cấp mập mạp và chiến sĩ của y dùng vẻ mặt quái đản nhìn hắn như đang nhìn một con quái thú nào đó.
Nguyên Chiến: “…”
Nghiêm Mặc nghiệm chứng suy nghĩ của mình xong thì chậm rãi rút sức mạnh linh hồn của mình ra.
“Đừng đi!” Phong Nghiêu hô lên.
Y đang rất thoải mái đó, sao đối phương nói đi là đi như thế chứ? Không đúng, đối phương ngay cả nói cũng chưa nói một tiếng.
Sức mạnh linh hồn của Phong Nghiêu muốn quấn lên sức mạnh linh hồn của Nghiêm Mặc, nhưng cổ sức mạnh linh hồn có thể xoa dịu biển hồn cuồng bạo của y rất trơn trượt, vừa quay người liền đi mất!
Tất cả mọi người đều cho rằng phải đợi một lúc lâu thì khi bọn họ hạ quyết tâm có lẽ phải đợi hơn nửa ngày thì Phong Nghiêu và Nghiêm Mặc đã lần lượt mở mắt ra.
Phong Nghiêu túm lấy cổ tay Nghiêm Mặc, tha thiết nói: “Mặc vu đại nhân, xin tiếp tục đi, ta sẽ trả cho cậu ba viên nguyên tinh tệ cấp chín lúc nãy đã nói.”
Nghiêm Mặc vừa định đáp lời thì…
“Buông ra!” Nguyên Chiến đã quát lớn trước.
Phong Nghiêu không chịu buông ra.
Nguyên Chiến lạnh lùng nhìn y chằm chằm, đài đất dưới chân bắt đầu có dị động, Phong Nghiêu mới bình tĩnh lại, lập tức buông tay.
Nguyên Chiến nhanh chóng bắt lại cổ tay đó của Nghiêm Mặc, nhìn như thô bạo nhưng kỳ thật rất dịu dàng mà xoa tới xoa lui.
Nghiêm Mặc bị xoa phiền: “Này!”
Người nào đó cuối cùng cũng bớt bớt lại một chút.
Phong Nghiêu cũng tìm lại lý trí của mình trong khoảng nửa khắc này, y lui ra sau nửa bước, dùng ánh mắt thành khẩn mà nhìn Nghiêm Mặc: “Đa tạ Mặc vu đại nhân, ta đã tốt hơn rất nhiều, chuyện tiếp theo xin nhờ Mặc vu đại nhân giúp ta chế ra loại thuốc đúng bệnh. Chỉ cần sức mạnh linh hồn của ta có thể khôi phục lại như lúc ban đầu, Phong Thành sẽ nhớ kỹ ơn tình này.”
Nghiêm Mặc lắc đầu. Nhớ kỹ ơn tình thì có ích gì? Cái hắn muốn là thứ mang lợi ích thực tế.
Phong Nghiêu căng thẳng, lắc đầu là có ý gì?
“Không cần anh nhớ kỹ ơn tình, giao dịch công bằng là được.” Nghiêm Mặc không nói thế nào là giao dịch công bằng, mà đột nhiên hỏi: “Anh nói anh bị đánh lén, vậy anh có nhìn thấy kẻ đánh lén anh trông ra sao không?”
Phong Nghiêu còn đang suy nghĩ xem phải là cái giá gì mới có thể khiến Nghiêm Mặc hài lòng, vừa nghe Nghiêm Mặc hỏi, vị này không hổ là người trẻ tuổi mà có thể leo lên vị trí thành chủ, nhạy bén mà hỏi lại: “Có phải cậu phát hiện ra gì rồi không? Cậu biết người đánh lén ta?”
“Không chắc, nhưng cổ sức mạnh linh hồn làm hại anh trong biển hồn quả thật có chút quen thuộc, thuận tiện nói một câu, tên kia cũng có thù oán với tôi.”
“A?” Phong Nghiêu nhanh chóng động não: “Ta không nhìn thấy kẻ đánh lén ta, nhưng sức mạnh linh hồn của đối phương cực kỳ cường đại, hơn nữa…”
“Hắn sử dụng cốt khí rất lợi hại!” Một giọng nói khàn khàn the thé khó nghe vang lên.
Mấy người cùng nhìn về phía Đại Tư Tế Phong Thành đang ngồi bên chân Nguyên Chiến.
Đại Tư Tế Phong Thành ngẩng đầu, khuôn mặt của y quả thật có thể dọa khóc đám nhi đồng! Người này đã xấu rồi mà còn xấu lạ, mũi không có, chỗ mũi chỉ còn lại một vết sẹo gồ lên và cái lỗ đen nhỏ nhỏ méo méo. Môi xếch, răng hô chìa ra ngoài, hai mắt còn mù hết một con.
Nhưng Nghiêm Mặc vẫn rất bình thường mà nhìn Đại Tư Tế Phong Thành, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Nhóc con, lá gan không nhỏ, da thịt cũng mềm.” Đại Tư Tế Phong Thành thò cái móng vuốt đen đen tới sờ chân Nghiêm Mặc.
Nhưng tiếc là y sờ hụt! Nguyên Chiến đã nhanh hơn một bước mà nhấc cẳng chân của Mặc nhà mình lên.
Nghiêm Mặc cười: “Vị đại nhân này, trước tiên vẫn nên nói về cái kẻ đánh lén quý thành chủ của ông đi.”
Phong Nghiêu cũng rất bất đắc dĩ mà kêu đối phương: “Phong Ngữ đại nhân, xin ngài đừng quậy!”
Ông lão xấu xí dùng tư thế cực kỳ tao nhã mà cho tay vào trong ngực áo để lấy một chiếc túi da thú ra: “Nhóc con, ta nói với nhóc, thành chủ không nhìn thấy hắn, nhưng ta nhìn thấy, có điều tên đó chạy trốn quá nhanh, lại có cốt khí lợi hại hỗ trợ, ta chỉ có thể xé được một miếng thịt trên người hắn. Nhóc muốn lấy không?”
Nói rồi, Phong Ngữ lại lấy ra một cục thịt đen thui từ trong túi.
Nghiêm Mặc bảo Nguyên Chiến nhận.
Nguyên Chiến: “Thật sự muốn lấy à?”
“Hữu dụng đối với tôi.” Hắn định lấy cục thịt này đem đi phân tích, xem xem có phải người của tộc Luyện Cốt không.
Phong Ngữ tùy tay xé phân nửa cho Nguyên Chiến: “Đừng có ăn, ta bôi độc trên đó.”
Nguyên Chiến: “…” Bây giờ hắn vứt xuống còn kịp không?
“Phong Ngữ đại nhân, ngài nói ngài thấy kẻ đánh lén, vậy tên đó trông như thế nào?” Nghiêm Mặc cất cục thịt đi, nghiêm túc hỏi.
Phong Ngữ ho khan vài tiếng: “Ta chỉ thấy dáng hắn, rất cao, trên đầu hắn như có thứ gì đó, nhưng lúc ấy đang là buổi tối, mắt ta không tốt lắm nên không thấy rõ.”
Nghiêm Mặc nghĩ: Tám chín phần mười chính là người tộc Luyện Cốt, nhưng vì sao bọn họ lại đánh lén thành chủ Phong Thành? Hoặc là nói, bọn họ đã từng đánh lén bao nhiêu người, vậy có bao nhiêu người đã để bọn họ đắc thủ?
Nghiêm Mặc quan sát Phong Nghiêu, đối phương mặc không nhiều y phục lắm, cánh tay và cẳng chân đều lộ ra ngoài, bao gồm cả cổ, không thấy có thứ gì trông cùng loại với nô lệ cốt.
“Thành chủ Phong Nghiêu, có thể xoay người một cái được không?”
Phong Nghiêu không rõ lắm, nhưng y đã có vài phần cảm kích đối với Nghiêm Mặc, nên vẫn làm theo.
Nghiêm Mặc quan sát phía sau cổ y, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ông lão Phong Ngữ ngồi bên chân bọn họ cong lưng hỏi: “Nhóc đang nhìn cái gì?”
Phong Nghiêu quay người lại, y cũng có nghi vấn đồng dạng.
Nghiêm Mặc không trực tiếp trả lời, mà nói: “Thành chủ Phong Nghiêu, thương thế của anh chỉ dùng vu dược thôi sợ là vẫn không được, muốn hoàn toàn giải quyết vấn đề của anh, tôi cần một nơi cực kỳ an tĩnh và an toàn, ở đây không thích hợp, nếu anh tin tưởng tôi, thì ngay đêm nay hãy tới thần điện chủ của Vu Thành tìm tôi.”
Phong Nghiêu: “Được!” Trong giọng y còn chứa một sự bức thiết, nhưng đã bị y cố dằn xuống.
Phong Nghiêu lại chủ động nói: “Nếu cậu có thể trị cho ta, vậy ta cũng có thể đáp ứng cậu, nếu Phong Thành có chiến sĩ đến cậy nhờ các cậu, ta sẽ không ngăn cản, còn sẽ đưa người nhà bọn họ tới Cửu Nguyên các cậu.”
Nghiêm Mặc cảm thấy người này rất dễ nói chuyện, nụ cười cũng chân thành hơn không ít: “Yên tâm, tình huống của A Chiến đã từng nguy cấp và đáng sợ hơn anh nhiều.”
“A Chiến?” Có lẽ vì sắp giải quyết được nan đề lớn nhất đã làm khó mình bao lâu nay, vẻ mặt của Phong Nghiêu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ánh mắt khi nhìn Nguyên Chiến thậm chí còn mang theo ý trêu chọc.
“Đừng có gọi bậy, thành chủ đại nhân!” Nguyên Chiến ôm lấy Nghiêm Mặc: “Vừa hay, đêm nay Mặc chữa khỏi cho anh, ngày mai chúng ta đánh một trận.”
Chiến ý cũng bắt đầu bốc lên trong mắt Phong Nghiêu: “Vậy cứ định thế đi.”
Phong Nghiêu dẫn người Phong Thành trở về, những người khác không biết bọn họ đã giao dịch cái gì, nhưng bọn họ lại thấy vị Đại Tư Tế xấu xí đến đáng sợ kia của Phong Thành vẫn còn ngồi trên khán đài của Cửu Nguyên.
“Nhóc con, Phong Thần nói cho ta biết, cậu đang thai nghén đứa con Sinh Mệnh.”
Ông lão nhìn lên không trung, thần sắc tựa như vui sướng nhưng cũng tựa như điên dại: “Ta biết quả Vu Vận ở trên người cậu, vừa tới gần cậu, ta đã ngửi thấy mùi hương, nhưng… vì sao có tới hai linh hồn?”
Ông lão thống khổ ôm đầu, miệng không ngừng lải nhải: “Hai đứa… hai đứa con Sinh Mệnh, vì sao lại có hai đứa, Phong Thần… A a a!”
Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: Ôi đệt ngựa! Vốn liếng bị người ta xốc lên hết rồi, mấy Đại Vu Thượng Thành này quả nhiên đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.