Chương 64: Bộ lạc Cửu Nguyên ra đời
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc giả làm thần côn”May là gió đã thổi bột thuốc ra phía sau rồi, nên Nguyên Chiến không xui xẻo bị lan đến.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt tư tế đại nhân của mình, rồi xoay người nhảy xuống.
Lũ quái vật đã không còn nhiều lắm, lúc Nguyên Chiến đến gần chỗ tộc A Ô, thì tộc Tộc trưởng A Ô cũng vừa giết địch vừa đi qua.
“Ô a ô……”
Nguyên Chiến không hiểu người đàn ông cường tráng này đang nói cái gì, chỉ bớt thời giờ dùng nắm đấm đập lên ngực trái mình một cái.
Tộc trưởng tộc A Ô theo bản năng mà đáp hắn bằng một động tác tương tự.
Nguyên Chiến dùng gậy gỗ được vót nhọn đầu chỉ về phía Tây Nam: “Bên kia, con đầu đàn của chúng nó nấp ở đó, giết!”
Tộc trưởng A Ô không hiểu hắn nói gì, nhưng cũng nhìn ra ý hắn, lập tức phất tay hét lớn với các tộc nhân còn sức chiến đầu, đi theo Nguyên Chiến nhằm về phía bụi cỏ cao cao ở hướng Tây Nam.
Hai mươi mấy người tộc A Ô dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng chạy về bên đó.
“Chítttt ——!” Tiếng kêu the thé bén nhọn lại vang lên lần nữa.
Lũ quái vật nghe được tiếng kêu liền bắt đầu rút lui về phía Tây Nam, giống như muốn bảo vệ con đầu đàn vậy.
Giao chiến đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn phải chú ý cả khí thế nữa.
Con quái vật đầu đàn chỉ thấy kẻ địch đứng ở gò đất cao vung tay lên, tộc nhân của nó liền rũ rượi ngã xuống hết, nó hoảng sợ. Nó không sợ đánh giáp lá cà với kẻ địch, nhưng nó sợ thứ sức mạnh mà nó không cách nào hiểu được, thậm chí nó còn không dám phái thêm thủ công kích kẻ địch trên gò đất, mà ra lệnh cho bọn thủ hạ xách thi thể con mồi rút lui.
Nhưng tên địch nhân cao lớn có thể biến ra tường đất lại dắt lũ mồi của nó giết qua đây, mà cái tên đáng sợ đứng sau tường đất cũng hành động.
Con đầu đàn cho rằng tên đáng sợ kia cũng muốn tới đây tấn công nó, nó liền vội vã hạ lệnh chạy trốn, thời gian xách theo mấy con mồi về cũng không có.
Cuộc tấn công thất bại.
Lúc Nguyên Chiến nhặt cái cuốc chim lên ném mạnh, một cuốc bổ lủng đầu con đầu đàn, lũ quái vật còn lại không có bao nhiêu con chạy thoát, đại đa số đều bị tộc A Ô phẫn nộ bao vây giết chết.
Nghiêm Mặc trèo xuống khỏi tường đất, hắn thấy chỗ người tộc A Ô đã an toàn, mà hắn thì không biết nên xử lý lũ quái vật nằm rạp trên mặt đất như thế nào. Trong lòng, hắn muốn giết chết chúng nó để trừ hậu hoạn, nhưng hắn không dám ra tay.
Dựa theo quy tắc thêm và giảm điểm trước kia của sách hướng dẫn, tuy hắn dụng độc dược, nhưng bởi vì lũ quái vật chủ động tấn công hắn trước, nên dù hắn hạ độc bao nhiêu con thì sẽ không bị tăng giá trị cặn bã, cho dù đám quái vật này chết hết cũng không sao.
Nhưng sau khi chúng nó mất khả năng hoạt động, hắn hoàn toàn không thể đả động đến chúng nó, nếu không, trăm phần trăm sẽ bị sách hướng dẫn kết tội là lạm sát mà tăng thêm một đống điểm cặn bã.
Tuy rằng hắn không chắc chắn lắm, đây chỉ là phỏng đoán của hắn, nhưng hắn không dám mạo hiểm.
Hắn rời khỏi, thì cũng sẽ có người tộc A Ô đến xử lý bọn quái vật nằm đó thôi, hắn chỉ cần làm bộ như không biết gì hết là được.
Tộc trưởng A Ô vừa chỉ huy tộc nhân đi thu dọn lũ quái vật bị thương, vừa phân công người đi tìm tộc nhân đã chết hoặc bị thương, khiêng bọn họ trở về. Sau đó y đi đến bên người Nguyên Chiến, nói lời cảm ơn.
Nguyên Chiến gật đầu, xoay người chầm chậm đi về phía Nghiêm Mặc mới xuống tới.
Nghiêm Mặc đi rất chậm, bởi vì hắn đang gấp rút kiểm tra điểm cặn bã của hắn, vừa rồi hắn thấy tay phải sáng lên, liền đoán có phải mình giảm được một ngàn điểm rồi hay không, nghĩ đến bộ dụng cụ giải phẫu của mình một lần nữa trở lại trong tay, hắn liền cảm thấy vui vẻ không thôi.
Cho nên Nguyên Chiến lúc nhìn Nghiêm Mặc, liền thấy trong mắt người này là niềm vui không cách nào che giấu. Nguyên Chiến cho rằng Nghiêm Mặc đang vui vẻ bị tiêu diệt được nhiều kẻ địch như vậy, liền vươn tay sờ sờ đầu hắn như để khen thưởng.
Nghiêm Mặc trợn mắt. Cái gì đó? Dám sờ đầu tôi! Uy nghiêm Đại Tư Tế của tôi cho chó ăn à?
Nguyên Chiến nhịn không được lại sờ soạng hắn một phen, bộ tưởng có bản lĩnh hạ gục nhiều quái vật như vậy, là tôi sẽ sợ cậu?
Nghiêm Mặc tức đến mức dùng đầu cụng hắn một cái.
Có vài người tộc A Ô đi vòng qua hai người Nghiêm Mặc chạy về phía gò đất, bọn họ rất tò mò ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì, đặc biệt là bức tường đất đột nhiên mọc ra. Bọn họ nhìn thấy hai người lúc thì sờ đầu, lúc thì cụng đầu, còn tưởng đó là phương thức giao tiếp đặc biệt của bọn họ.
Tộc trưởng đi lên, vừa bất an vừa cảm kích nói: “Cảm ơn các cậu đã cứu bọn tôi, thi thể địch nhân sẽ chia cho các cậu một nửa.”
Nghe thấy lời tộc trưởng, Nghiêm Mặc không cảm thấy vui vẻ chút nào, cho bọn hắn cả đống quái vật vậy làm gì? Ăn hả? Hắn chỉ cần vài con để giải phẫu là được rồi.
Có lẽ lũ quái vật trong mắt tộc A Ô tương đương với một lượng thịt lớn, nhìn vẻ mặt phức tạp của những tộc nhân con sống là biết, bọn họ khổ sở vì có nhiều tộc nhân tử thương, lại như đang vui mừng vì lần này có thu hoạch nhiều tới vậy, quái vật chết khá nhiều, lấy làm thịt muối thì mùa đông này bọn họ không cần sầu lo nữa.
Một ông lão dưới sự vây quanh của vài người tộc A Ô cũng đi về phía bọn họ.
“Cảm ơn các cậu đã cứu người tộc ta, các cậu đến từ nơi nào?” Đại vu tộc A Ô lộ vẻ cảm kích, nhưng ngữ điệu có hơi ương ngạnh.
Nghiêm Mặc cũng không cảm thấy kỳ quái, lúc hắn nói chuyện với thằng nhóc A Ô đã phát hiện, từ vựng của tộc A Ô không nhiều lắm, những từ như khách nhân, khách quý, báo đáp gì gì đó đều không có trong ngôn ngữ của bọn họ.
Hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu với ông lão, quay đầu nói với Nguyên Chiến: “Tôi giúp bọn họ cứu người.”
Nguyên Chiến nhíu mày, nhưng không ngăn cản hắn, thấy Nghiêm Mặc bước đi, hắn cũng để ý đến tộc vu và tộc trưởng nữa, mà đi theo phía sau Nghiêm Mặc phụ trách bảo hộ hắn.
Tộc trưởng và tộc vu A Ô hơi sửng sốt, không biết hai cái người đầu bóng lưỡng này định cái gì.
Lúc thấy cậu thiếu niên với cái đầu bóng lưỡng ngồi xổm xuống trước tộc nhân bị thương, tộc vu liền lắp bắp kinh hãi, mấy người bên cạnh lão cũng sợ hãi hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”
Tộc trưởng A Ô trực tiếp chạy qua, ông lão cũng đuổi kịp.
Nhưng người bị thương đã sắp không qua khỏi, có người muốn tới khiêng anh ta đến khu tập trung người bị thương, nhưng anh ta lắc đầu, bảo mọi người đừng làm gì hết, anh ta cho rằng mình chết chắc rồi, thậm chí anh ta còn cảm thấy hình như mình thấy… một cậu thiếu niên với cái đầu bóng lưỡng chưa bao giờ gặp qua.
Nghiêm Mặc nhìn người bị cuốc chim cắm vào ngực phải, cảm thấy tình huống thật khó giải quyết.
Có điều, may là đầu cuốc chim khá nhỏ, diện tích vết thương không lớn, nhưng có lẽ đã làm tổn thương phổi, hô hấp của anh ta khò khè, thoạt nhìn chỉ mỗi việc thở thôi đã rất cố sức rồi.
Thật ra phổi có năng lực tự lành rất tốt, có thể chịu đựng vết thương thủng ở một mức độ nào đó, thoát khí và máu sẽ nhanh chóng ngừng chảy. Nhưng nếu là độn thương, theo thông tục thì là nội thương, bởi vì diện tích bị thương lớn rất có thể sinh ra phản ứng biến đổi, nếu xử lý không tốt, rất dễ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nghiêm Mặc cầm lấy tay người bị thương, bắt mạch cho anh ta trước, quan sát biểu hiện của đối phương.
Người này không mất quá nhiều máu, chỉ thoát khí tương đối nghiêm trọng, theo lý thuyết thì hắn cần mổ lồng ngực ra kiểm tra, khâu lại vùng phế quản bị thoát khí và mạch máu bị đứt, sau đó khâu lại phần phổi bị rách, ngoài ra, nếu có vùng rách quá nghiêm trọng không cách nào khâu được thì còn phải cắt bỏ. Những cái này nói thì đơn giản, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, muốn thực hiện một ca phẫu thuật lồng ngực thành công là gần như không có khả năng, trừ phi hắn không cần phải qua tâm đến sống chết của đối phương.
Nếu không chữa được, nói không chừng đám người tộc A Ô sẽ hoài nghi hắn mục đích quái đản gì đó, mà việc hắn muốn mổ thân thể người ta ra, thì trong mắt những dã nhân chưa được khai hoá trí tuệ này chẳng khác giết người là bao.
Nhưng làm bác sĩ, nếu thật sự không có cách nào cứu giúp, thì sẽ không từ bỏ.
Người này quả thật không dễ chữa, nhưng bảo Nghiêm Mặc bỏ mặc anh ta để đi chữa trị cho người nào dễ cứu hơn, hắn sẽ cảm thấy đó là điều đáng khinh nhất trong cuộc đời hành nghề y của hắn.
Có điều, dựa theo kích cỡ của cái cuốc chim, có lẽ hắn không cần phải mổ, trực tiếp khâu miệng vết thương lại cũng không phải không có khả năng sống sót.
Mấy người vừa rồi chạy lên gò đất nay đều chạy xuống, vài người còn nhìn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ngập kính sợ, một người trong đó chạy đến bên tộc trưởng nhà mình, quơ chân múa tay tả lại tình cảnh trên gò đất.
Lúc nghe nói có rất nhiều quái vật nằm ngắt ngứ ở đó, tộc trưởng A Ô liền bảo bọn họ nhanh chóng giết lũ quái vật còn sống, vừa dùng ánh mắt còn kính sợ hơn cả tộc nhân mình mà nhìn về phía hai người Nghiêm Mặc, thậm chí còn không dám lại gần.
Nghiêm Mặc quay đầu vẫy tay với tộc trưởng A Ô, tộc trưởng A Ô ôm tâm trạng nghi hoặc và bất an đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc vươn tay, trước tiên cười với y một cái.
Bề ngoài thiện lương hàm hậu của cậu thiếu niên làm tộc trưởng A Ô cảm thấy thoải mái hơn, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Cho nên lúc Nghiêm Mặc nhẹ nhàng đặt tay lên trán y, y không hề kháng cự.
Nghiêm Mặc mở miệng: “Bọn tôi đến từ bộ lạc Cửu…… Nguyên, chim mặt người Sơn Thần Cửu Phong là thần bảo hộ của bộ lạc tôi, tôi là tư tế của Tổ Thần và Sơn Thần Cửu Phong, Sơn Thần Cửu Phong thấy các anh gặp nguy hiểm, nên phái tôi và chiến sĩ có huyết mạch của Đại Địa Chi Thần – Nguyên Chiến đến cứu các anh.”
Tộc trưởng A Ô trợn to hai mắt, rõ ràng y không hiểu ngôn ngữ của cậu thiếu niên, nhưng lại hiểu ý của cậu ta!
Tư tế! Tư tế đại nhân của Thần chim mặt người! Trời ạ! Quả thật Thần không vứt bỏ bọn họ! Tộc trưởng A Ô kích động đến độ muốn khóc.
Nhìn vành mắt người đàn ông cường tráng trước mặt phiếm hồng, khóe miệng Nghiêm Mặc co giật một cái, tiếp tục giả làm thần côn: “Các anh là con dân mà Sơn Thần Cửu Phong thừa nhận, cũng là con dân của tôi, tôi sẽ không vứt bỏ các anh, rất nhiều tộc nhân bị thương vẫn có thể cứu được, tôi cần anh giúp tôi cứu bọn họ, mong anh làm theo những gì tôi nói.”
“Vâng! Tư tế đại nhân!” Tộc trưởng A Ô rơi nước mắt, y có loại cảm giác kỳ quái, rằng sau hôm nay, tộc A Ô sẽ không còn giống như lúc trước nữa.
Bởi vì bọn họ là con dân mà thần thừa nhận! Tư tế của Thần cũng xem bọn họ là tộc nhân của mình! Tộc A Ô bọn họ có lẽ sẽ không phải chịu đói nữa!
Tộc trưởng A Ô sau khi nghe Nghiêm Mặc chỉ đạo xong, đột nhiên đứng dậy gào hét điên cuồng.
Người tộc A Ô cùng nhìn về phía y, đặc biệt lão tộc vu, lão sợ tộc trưởng của bọn họ bị người lạ hãm hại.
Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc chăm chú, tên thiếu niên này chắc chắn có rất nhiều chuyệt gạt hắn, tỷ như cái năng lực tay ấn lên trán người khác là người khác có thể nghe hiểu lời mình nói—— không hổ là tư tế của Tổ Thần, quả nhiên lợi hại tất cả tư tế và Đại Vu mà hắn biết.
“Thần không có vứt bỏ chúng ta! Thần phái tư tế đại nhân và chiến sĩ Đại Địa Chi Thần của ngài tới giúp chúng ta! Chúng ta không bị thần vứt bỏ!” Tộc trưởng A Ô vung tay hô to, y muốn truyền đạt niềm vui sướng và phấn khởi này cho mỗi một người trong tộc, để bọn họ biết mình là con dân mà Thần thừa nhận.
Người tộc A Ô mới đầu rất sửng sốt, nhưng khi tộc trưởng của bọn họ hô lớn như thế một lần nữa, rất nhiều người cũng phát ra tiếng hoan hô đầy vui sướng và kích động.
Rõ ràng người chết và người bị thương ở khắp nơi, rõ ràng có không ít tộc nhân đang rên rỉ đầy đau đớn, người tộc A Ô lại như thấy được hy vọng, ngay cả những người bị thương cũng lộ ra vẻ mặt khát vọng và một loại cảm giác kiêu ngạo khó hiểu.
Lão tộc vu không có hoan hô, lão chỉ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, rồi chậm rãi đi đến bên người hắn.
“Cậu là tư tế của thần?” Lão hoài nghi hỏi.
Nghiêm Mặc cũng biết hình tượng của mình bây giờ không thể khiến nhân tâm kính sợ, nhưng hắn có thể dùng khí chất để bù vào.
“Đúng vậy, ông là tộc vu nơi này? Tôi cần ông giúp đỡ.” Cậu hiếu niên cười mỉm, nhẹ nhàng nói.
Ông lão nghe không hiểu, thứ Nghiêm Mặc muốn chính là cái hiệu quả này, hắn vươn tay ra với ông.
Ông lão do dự.
Ba giây sau, Nghiêm Mặc buông tay, đứng dậy, đi theo những người đang nâng người bị thương vào trong túp lều lớn nhất —— hắn lạnh muốn chết! Cố gắng để không run lên cầm cập thật vất vả!
Ông lão há mồm, tư tế đại nhân vứt bỏ ông? Này, chuyện này……
“Nghiêm Mặc giả làm thần côn”May là gió đã thổi bột thuốc ra phía sau rồi, nên Nguyên Chiến không xui xẻo bị lan đến.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt tư tế đại nhân của mình, rồi xoay người nhảy xuống.
Lũ quái vật đã không còn nhiều lắm, lúc Nguyên Chiến đến gần chỗ tộc A Ô, thì tộc Tộc trưởng A Ô cũng vừa giết địch vừa đi qua.
“Ô a ô……”
Nguyên Chiến không hiểu người đàn ông cường tráng này đang nói cái gì, chỉ bớt thời giờ dùng nắm đấm đập lên ngực trái mình một cái.
Tộc trưởng tộc A Ô theo bản năng mà đáp hắn bằng một động tác tương tự.
Nguyên Chiến dùng gậy gỗ được vót nhọn đầu chỉ về phía Tây Nam: “Bên kia, con đầu đàn của chúng nó nấp ở đó, giết!”
Tộc trưởng A Ô không hiểu hắn nói gì, nhưng cũng nhìn ra ý hắn, lập tức phất tay hét lớn với các tộc nhân còn sức chiến đầu, đi theo Nguyên Chiến nhằm về phía bụi cỏ cao cao ở hướng Tây Nam.
Hai mươi mấy người tộc A Ô dưới sự dẫn dắt của tộc trưởng chạy về bên đó.
“Chítttt ——!” Tiếng kêu the thé bén nhọn lại vang lên lần nữa.
Lũ quái vật nghe được tiếng kêu liền bắt đầu rút lui về phía Tây Nam, giống như muốn bảo vệ con đầu đàn vậy.
Giao chiến đôi khi không chỉ dựa vào thực lực, mà còn phải chú ý cả khí thế nữa.
Con quái vật đầu đàn chỉ thấy kẻ địch đứng ở gò đất cao vung tay lên, tộc nhân của nó liền rũ rượi ngã xuống hết, nó hoảng sợ. Nó không sợ đánh giáp lá cà với kẻ địch, nhưng nó sợ thứ sức mạnh mà nó không cách nào hiểu được, thậm chí nó còn không dám phái thêm thủ công kích kẻ địch trên gò đất, mà ra lệnh cho bọn thủ hạ xách thi thể con mồi rút lui.
Nhưng tên địch nhân cao lớn có thể biến ra tường đất lại dắt lũ mồi của nó giết qua đây, mà cái tên đáng sợ đứng sau tường đất cũng hành động.
Con đầu đàn cho rằng tên đáng sợ kia cũng muốn tới đây tấn công nó, nó liền vội vã hạ lệnh chạy trốn, thời gian xách theo mấy con mồi về cũng không có.
Cuộc tấn công thất bại.
Lúc Nguyên Chiến nhặt cái cuốc chim lên ném mạnh, một cuốc bổ lủng đầu con đầu đàn, lũ quái vật còn lại không có bao nhiêu con chạy thoát, đại đa số đều bị tộc A Ô phẫn nộ bao vây giết chết.
Nghiêm Mặc trèo xuống khỏi tường đất, hắn thấy chỗ người tộc A Ô đã an toàn, mà hắn thì không biết nên xử lý lũ quái vật nằm rạp trên mặt đất như thế nào. Trong lòng, hắn muốn giết chết chúng nó để trừ hậu hoạn, nhưng hắn không dám ra tay.
Dựa theo quy tắc thêm và giảm điểm trước kia của sách hướng dẫn, tuy hắn dụng độc dược, nhưng bởi vì lũ quái vật chủ động tấn công hắn trước, nên dù hắn hạ độc bao nhiêu con thì sẽ không bị tăng giá trị cặn bã, cho dù đám quái vật này chết hết cũng không sao.
Nhưng sau khi chúng nó mất khả năng hoạt động, hắn hoàn toàn không thể đả động đến chúng nó, nếu không, trăm phần trăm sẽ bị sách hướng dẫn kết tội là lạm sát mà tăng thêm một đống điểm cặn bã.
Tuy rằng hắn không chắc chắn lắm, đây chỉ là phỏng đoán của hắn, nhưng hắn không dám mạo hiểm.
Hắn rời khỏi, thì cũng sẽ có người tộc A Ô đến xử lý bọn quái vật nằm đó thôi, hắn chỉ cần làm bộ như không biết gì hết là được.
Tộc trưởng A Ô vừa chỉ huy tộc nhân đi thu dọn lũ quái vật bị thương, vừa phân công người đi tìm tộc nhân đã chết hoặc bị thương, khiêng bọn họ trở về. Sau đó y đi đến bên người Nguyên Chiến, nói lời cảm ơn.
Nguyên Chiến gật đầu, xoay người chầm chậm đi về phía Nghiêm Mặc mới xuống tới.
Nghiêm Mặc đi rất chậm, bởi vì hắn đang gấp rút kiểm tra điểm cặn bã của hắn, vừa rồi hắn thấy tay phải sáng lên, liền đoán có phải mình giảm được một ngàn điểm rồi hay không, nghĩ đến bộ dụng cụ giải phẫu của mình một lần nữa trở lại trong tay, hắn liền cảm thấy vui vẻ không thôi.
Cho nên Nguyên Chiến lúc nhìn Nghiêm Mặc, liền thấy trong mắt người này là niềm vui không cách nào che giấu. Nguyên Chiến cho rằng Nghiêm Mặc đang vui vẻ bị tiêu diệt được nhiều kẻ địch như vậy, liền vươn tay sờ sờ đầu hắn như để khen thưởng.
Nghiêm Mặc trợn mắt. Cái gì đó? Dám sờ đầu tôi! Uy nghiêm Đại Tư Tế của tôi cho chó ăn à?
Nguyên Chiến nhịn không được lại sờ soạng hắn một phen, bộ tưởng có bản lĩnh hạ gục nhiều quái vật như vậy, là tôi sẽ sợ cậu?
Nghiêm Mặc tức đến mức dùng đầu cụng hắn một cái.
Có vài người tộc A Ô đi vòng qua hai người Nghiêm Mặc chạy về phía gò đất, bọn họ rất tò mò ở nơi đó đã xảy ra chuyện gì, đặc biệt là bức tường đất đột nhiên mọc ra. Bọn họ nhìn thấy hai người lúc thì sờ đầu, lúc thì cụng đầu, còn tưởng đó là phương thức giao tiếp đặc biệt của bọn họ.
Tộc trưởng đi lên, vừa bất an vừa cảm kích nói: “Cảm ơn các cậu đã cứu bọn tôi, thi thể địch nhân sẽ chia cho các cậu một nửa.”
Nghe thấy lời tộc trưởng, Nghiêm Mặc không cảm thấy vui vẻ chút nào, cho bọn hắn cả đống quái vật vậy làm gì? Ăn hả? Hắn chỉ cần vài con để giải phẫu là được rồi.
Có lẽ lũ quái vật trong mắt tộc A Ô tương đương với một lượng thịt lớn, nhìn vẻ mặt phức tạp của những tộc nhân con sống là biết, bọn họ khổ sở vì có nhiều tộc nhân tử thương, lại như đang vui mừng vì lần này có thu hoạch nhiều tới vậy, quái vật chết khá nhiều, lấy làm thịt muối thì mùa đông này bọn họ không cần sầu lo nữa.
Một ông lão dưới sự vây quanh của vài người tộc A Ô cũng đi về phía bọn họ.
“Cảm ơn các cậu đã cứu người tộc ta, các cậu đến từ nơi nào?” Đại vu tộc A Ô lộ vẻ cảm kích, nhưng ngữ điệu có hơi ương ngạnh.
Nghiêm Mặc cũng không cảm thấy kỳ quái, lúc hắn nói chuyện với thằng nhóc A Ô đã phát hiện, từ vựng của tộc A Ô không nhiều lắm, những từ như khách nhân, khách quý, báo đáp gì gì đó đều không có trong ngôn ngữ của bọn họ.
Hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu với ông lão, quay đầu nói với Nguyên Chiến: “Tôi giúp bọn họ cứu người.”
Nguyên Chiến nhíu mày, nhưng không ngăn cản hắn, thấy Nghiêm Mặc bước đi, hắn cũng để ý đến tộc vu và tộc trưởng nữa, mà đi theo phía sau Nghiêm Mặc phụ trách bảo hộ hắn.
Tộc trưởng và tộc vu A Ô hơi sửng sốt, không biết hai cái người đầu bóng lưỡng này định cái gì.
Lúc thấy cậu thiếu niên với cái đầu bóng lưỡng ngồi xổm xuống trước tộc nhân bị thương, tộc vu liền lắp bắp kinh hãi, mấy người bên cạnh lão cũng sợ hãi hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”
Tộc trưởng A Ô trực tiếp chạy qua, ông lão cũng đuổi kịp.
Nhưng người bị thương đã sắp không qua khỏi, có người muốn tới khiêng anh ta đến khu tập trung người bị thương, nhưng anh ta lắc đầu, bảo mọi người đừng làm gì hết, anh ta cho rằng mình chết chắc rồi, thậm chí anh ta còn cảm thấy hình như mình thấy… một cậu thiếu niên với cái đầu bóng lưỡng chưa bao giờ gặp qua.
Nghiêm Mặc nhìn người bị cuốc chim cắm vào ngực phải, cảm thấy tình huống thật khó giải quyết.
Có điều, may là đầu cuốc chim khá nhỏ, diện tích vết thương không lớn, nhưng có lẽ đã làm tổn thương phổi, hô hấp của anh ta khò khè, thoạt nhìn chỉ mỗi việc thở thôi đã rất cố sức rồi.
Thật ra phổi có năng lực tự lành rất tốt, có thể chịu đựng vết thương thủng ở một mức độ nào đó, thoát khí và máu sẽ nhanh chóng ngừng chảy. Nhưng nếu là độn thương, theo thông tục thì là nội thương, bởi vì diện tích bị thương lớn rất có thể sinh ra phản ứng biến đổi, nếu xử lý không tốt, rất dễ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nghiêm Mặc cầm lấy tay người bị thương, bắt mạch cho anh ta trước, quan sát biểu hiện của đối phương.
Người này không mất quá nhiều máu, chỉ thoát khí tương đối nghiêm trọng, theo lý thuyết thì hắn cần mổ lồng ngực ra kiểm tra, khâu lại vùng phế quản bị thoát khí và mạch máu bị đứt, sau đó khâu lại phần phổi bị rách, ngoài ra, nếu có vùng rách quá nghiêm trọng không cách nào khâu được thì còn phải cắt bỏ. Những cái này nói thì đơn giản, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, muốn thực hiện một ca phẫu thuật lồng ngực thành công là gần như không có khả năng, trừ phi hắn không cần phải qua tâm đến sống chết của đối phương.
Nếu không chữa được, nói không chừng đám người tộc A Ô sẽ hoài nghi hắn mục đích quái đản gì đó, mà việc hắn muốn mổ thân thể người ta ra, thì trong mắt những dã nhân chưa được khai hoá trí tuệ này chẳng khác giết người là bao.
Nhưng làm bác sĩ, nếu thật sự không có cách nào cứu giúp, thì sẽ không từ bỏ.
Người này quả thật không dễ chữa, nhưng bảo Nghiêm Mặc bỏ mặc anh ta để đi chữa trị cho người nào dễ cứu hơn, hắn sẽ cảm thấy đó là điều đáng khinh nhất trong cuộc đời hành nghề y của hắn.
Có điều, dựa theo kích cỡ của cái cuốc chim, có lẽ hắn không cần phải mổ, trực tiếp khâu miệng vết thương lại cũng không phải không có khả năng sống sót.
Mấy người vừa rồi chạy lên gò đất nay đều chạy xuống, vài người còn nhìn Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc ngập kính sợ, một người trong đó chạy đến bên tộc trưởng nhà mình, quơ chân múa tay tả lại tình cảnh trên gò đất.
Lúc nghe nói có rất nhiều quái vật nằm ngắt ngứ ở đó, tộc trưởng A Ô liền bảo bọn họ nhanh chóng giết lũ quái vật còn sống, vừa dùng ánh mắt còn kính sợ hơn cả tộc nhân mình mà nhìn về phía hai người Nghiêm Mặc, thậm chí còn không dám lại gần.
Nghiêm Mặc quay đầu vẫy tay với tộc trưởng A Ô, tộc trưởng A Ô ôm tâm trạng nghi hoặc và bất an đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu thiếu niên.
Nghiêm Mặc vươn tay, trước tiên cười với y một cái.
Bề ngoài thiện lương hàm hậu của cậu thiếu niên làm tộc trưởng A Ô cảm thấy thoải mái hơn, cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Cho nên lúc Nghiêm Mặc nhẹ nhàng đặt tay lên trán y, y không hề kháng cự.
Nghiêm Mặc mở miệng: “Bọn tôi đến từ bộ lạc Cửu…… Nguyên, chim mặt người Sơn Thần Cửu Phong là thần bảo hộ của bộ lạc tôi, tôi là tư tế của Tổ Thần và Sơn Thần Cửu Phong, Sơn Thần Cửu Phong thấy các anh gặp nguy hiểm, nên phái tôi và chiến sĩ có huyết mạch của Đại Địa Chi Thần – Nguyên Chiến đến cứu các anh.”
Tộc trưởng A Ô trợn to hai mắt, rõ ràng y không hiểu ngôn ngữ của cậu thiếu niên, nhưng lại hiểu ý của cậu ta!
Tư tế! Tư tế đại nhân của Thần chim mặt người! Trời ạ! Quả thật Thần không vứt bỏ bọn họ! Tộc trưởng A Ô kích động đến độ muốn khóc.
Nhìn vành mắt người đàn ông cường tráng trước mặt phiếm hồng, khóe miệng Nghiêm Mặc co giật một cái, tiếp tục giả làm thần côn: “Các anh là con dân mà Sơn Thần Cửu Phong thừa nhận, cũng là con dân của tôi, tôi sẽ không vứt bỏ các anh, rất nhiều tộc nhân bị thương vẫn có thể cứu được, tôi cần anh giúp tôi cứu bọn họ, mong anh làm theo những gì tôi nói.”
“Vâng! Tư tế đại nhân!” Tộc trưởng A Ô rơi nước mắt, y có loại cảm giác kỳ quái, rằng sau hôm nay, tộc A Ô sẽ không còn giống như lúc trước nữa.
Bởi vì bọn họ là con dân mà thần thừa nhận! Tư tế của Thần cũng xem bọn họ là tộc nhân của mình! Tộc A Ô bọn họ có lẽ sẽ không phải chịu đói nữa!
Tộc trưởng A Ô sau khi nghe Nghiêm Mặc chỉ đạo xong, đột nhiên đứng dậy gào hét điên cuồng.
Người tộc A Ô cùng nhìn về phía y, đặc biệt lão tộc vu, lão sợ tộc trưởng của bọn họ bị người lạ hãm hại.
Nguyên Chiến nhìn Nghiêm Mặc chăm chú, tên thiếu niên này chắc chắn có rất nhiều chuyệt gạt hắn, tỷ như cái năng lực tay ấn lên trán người khác là người khác có thể nghe hiểu lời mình nói—— không hổ là tư tế của Tổ Thần, quả nhiên lợi hại tất cả tư tế và Đại Vu mà hắn biết.
“Thần không có vứt bỏ chúng ta! Thần phái tư tế đại nhân và chiến sĩ Đại Địa Chi Thần của ngài tới giúp chúng ta! Chúng ta không bị thần vứt bỏ!” Tộc trưởng A Ô vung tay hô to, y muốn truyền đạt niềm vui sướng và phấn khởi này cho mỗi một người trong tộc, để bọn họ biết mình là con dân mà Thần thừa nhận.
Người tộc A Ô mới đầu rất sửng sốt, nhưng khi tộc trưởng của bọn họ hô lớn như thế một lần nữa, rất nhiều người cũng phát ra tiếng hoan hô đầy vui sướng và kích động.
Rõ ràng người chết và người bị thương ở khắp nơi, rõ ràng có không ít tộc nhân đang rên rỉ đầy đau đớn, người tộc A Ô lại như thấy được hy vọng, ngay cả những người bị thương cũng lộ ra vẻ mặt khát vọng và một loại cảm giác kiêu ngạo khó hiểu.
Lão tộc vu không có hoan hô, lão chỉ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên, rồi chậm rãi đi đến bên người hắn.
“Cậu là tư tế của thần?” Lão hoài nghi hỏi.
Nghiêm Mặc cũng biết hình tượng của mình bây giờ không thể khiến nhân tâm kính sợ, nhưng hắn có thể dùng khí chất để bù vào.
“Đúng vậy, ông là tộc vu nơi này? Tôi cần ông giúp đỡ.” Cậu hiếu niên cười mỉm, nhẹ nhàng nói.
Ông lão nghe không hiểu, thứ Nghiêm Mặc muốn chính là cái hiệu quả này, hắn vươn tay ra với ông.
Ông lão do dự.
Ba giây sau, Nghiêm Mặc buông tay, đứng dậy, đi theo những người đang nâng người bị thương vào trong túp lều lớn nhất —— hắn lạnh muốn chết! Cố gắng để không run lên cầm cập thật vất vả!
Ông lão há mồm, tư tế đại nhân vứt bỏ ông? Này, chuyện này……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.