Chương 211: Cậu muốn làm cái gì? Tới đây!
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi không đợi cậu tới mười tám tuổi được, đầu xuân năm sau chúng ta chính thức ở bên nhau đi.”Khi còn bốn hôm nữa là tới thời hạn bốn mươi chín ngày, theo tiếng kêu của Cửu Phong, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc mang toàn bộ chiến sĩ Cửu Nguyên cùng hơn hai trăm dã nhân về tới thành Cửu Nguyên.
Khi nhóm dã nhân nhìn thấy bức tường thành cao lớn vây quanh Cửu Nguyên, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vui sướng, cuối cùng là nản lòng chấp nhận số phận.
Sợ là vì quy mô hùng vĩ của bộ lạc này, vui sướng là vì điều kiện nơi này so với chỗ ở cũ của mình tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhụt chí là vì sau khi tiến vào một bộ lạc như vậy, có muốn trốn ra chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Ngoại trừ lũ trẻ không hiểu chuyện, mỗi một dã nhân đều cảm thấy sợ hãi, bi thương và vô lực như thể từ giờ trở đi mình phải làm việc, làm thức ăn cho người ta đến hết đời.
Dù trên đường về, các chiến sĩ Cửu Nguyên đối xử với bọn họ rất tốt, không đánh chửi hay ngược đãi gì, càng không giết bất kỳ ai trong số họ, ngay cả những người trọng thương, hay sinh bệnh vì lạnh cũng được mang trở về.
Nhưng nhóm dã nhân vẫn không tin vào lời của vị tư tế Cửu Nguyên kia, không tin ngày tháng sau này mình sẽ được sống tốt, mà Nghiêm Mặc nói hai lần rồi liền không giải thích nữa, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ sợ hãi và lo lắng, dù sao, cứ mang bọn họ về, sống một thời gian, bọn họ sẽ tự biết Cửu Nguyên là bộ lạc như thế nào.
Vì cứu nhóm dã nhân này và bọn Bộ Nga, điểm cặn bã của hắn được giảm đi không ít.
Vừa vào khu ngoại thành Cửu Nguyên, các chiến sĩ Cửu Nguyên đã ra đón.
Trong sông đào bảo vệ thành, các người cá đều lặn bên dưới, nước càng sâu thì càng ấm, nên bọn họ không ngoi đầu lên. Các người lùn thì thích trốn trong nhà đốt lò sưởi và làm một vài vật phẩm thủ công.
Thời tiết như vậy, rất ít người ra khỏi nhà, nhưng đoàn người trở về vẫn khiến không ít kẻ tới hóng chuyện, đại đa số vừa nghe được tin mới chạy ra khỏi nhà.
Nhóm dã nhân khiến cho người Cửu Nguyên và người lùn nhìn chăm chú, mà nhóm dã nhân khi thấy một đám người lớn lớn bé bé nhiều như vậy cũng vô cùng sợ hãi, nhao nhao nắm chặt vũ khí trong tay.
Nghiêm Mặc cảm giác được một ánh mắt gai người không thể làm lơ, ngẩng đầu liền thấy tù trưởng Hào và lão tư tế Thu Thực của bộ lạc Nguyên Tế xen lẫn trong đám người ở ngoại thành, tuy đã thấy hai người kia, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại.
Nguyên Chiến cũng thấy, hắn không hỏi g, cũng không nói gì.
Nghiêm Mặc giao việc sắp xếp các dã nhân cho Ô Thần và hai nhóc đệ tử khác của mình, rồi không quản bọn họ nữa. Hắn thừa dịp còn mấy ngày, nhanh chóng củng cố lại chút kiến thức cấp bốn của thuật luyện cốt, chủ yếu là phân chia các loại nguyên vật liệu.
Nguyên Chiến kéo hắn lại: “Nói vụ cục đá bốc cháy cho mọi người đi.”
“Đó là than đá, gần giống như than củi.” Nghiêm Mặc lại phải sửa đúng cách gọi của Nguyên Chiến lần nữa, hắn vội vã muốn làm thí nghiệm, không rảnh để giả thần giả quỷ.
“Đó là do cậu phát hiện, là Tổ Thần ban ân, cần phải nói.”
Nghiêm Mặc thấy cũng đúng, đây là cơ hội tốt để hắn tạo uy tín, có điều vì sao Nguyên Chiến nhất quyết phải là hắn nói?
“Cậu là tư tế của tôi, cho dù cậu giết tôi một ngàn lần, chỉ cần chưa giết chết, thì cậu vẫn là tư tế của tôi.”
Là sao? Nghiêm Mặc nhìn theo bóng dáng Nguyên Chiến đi xa, vẻ mặt mới đầu là khó hiểu, một lát sau, khóe môi liền hiện lên nét cười.
Cái thằng quỷ này chắc chắn là cố ý, nhiều ngày như vậy không nói gì, lại cố tình chờ tới khi trở về Cửu Nguyên mới nói, vì để dỗ cho mình an tâm hả?
Không cần thiết đâu! Cho dù anh có hận tôi, kiêng kị tôi, nhưng thế thì sao? Khi tôi vẫn còn hữu dụng đối với anh, anh có nỡ phản bội tôi không?
Người nào đó dù có chết cũng sẽ không thừa nhận vào cái giây phút nghe Nguyên Chiến nói thế, bao nhiêu căng thẳng đã bay đi hết, có ai lại muốn đối tượng hợp tác của mình, thậm chí dần dần sắp trở thành đồng bạn của mình, lại suốt ngày đề phòng mình đâu chứ?
Còn về phần Nguyên Chiến có cố ý nói vậy để hắn buông lỏng cảnh giác hay không? Nghiêm Mặc nghĩ, từ trước đến nay, hắn chưa từng thật sự tin tưởng một ai.
Nguyên Chiến có thật sự không để bụng chuyện bị tư tế của mình, bị người bạn đời mà mình nhận định giết bảy tám lần trong ảo cảnh hay không?
Nguyên Chiến thật sự không để bụng. Nghiêm Mặc là người như thế nào? Lúc hắn vừa khiêng Mặc về bộ lạc cũ làm lương thực dự trữ chưa được bao nhiêu ngày, thì đã biết tên nhóc với cái khuôn mặt hàm hậu kia có tâm tư giảo hoạt như thế nào, là kẻ có thể độc ác với bản thân, và càng có thể độc ác với người khác. Mà hắn, khi quyết định xem người này là bạn đời của mình thì đã biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Nghiêm Mặc trả thù mình.
Nghiêm Mặc giết hắn, nhưng đã cứu hắn rất nhiều lần. Có thể nói, nếu không có Nghiêm Mặc, cũng sẽ không có hắn bây giờ.
Trong lòng Nguyên Chiến có một cuốn sổ nợ, nợ cái gì đều nhớ rõ rành mạch, nhưng hắn chưa bao giờ nói với người khác, bởi vì hắn nghĩ: Nói còn không bằng làm!
Tư tế đại nhân đi ra ngoài một chuyến liền được Tổ Thần ban ân, mang về Cửu Nguyên cái gọi là ‘than đá’ đốt lâu hơn so với củi, điều này làm người Cửu Nguyên vui muốn phát điên.
Dù là người tộc A Ô hay là người Nguyên Tế cũ, bọn họ lại một lần nữa cảm thấy mình không chọn sai người.
Đi theo Mặc đại nhân có thịt ăn. Ai nói những lời này? Thật quá đúng!
Đi theo Mặc đại nhân không chỉ có thịt ăn, mà còn có được thân thể cường tráng, có được muối đỏ thơm ngon, có được nhà cửa và quần áo chống lạnh giữ ấm, có thứ áo bông thần kỳ, bây giờ lại có thêm than đá, thật nhiều thật nhiều những điều tốt lành!
Nghiêm Mặc sợ mọi người bị trúng độc khí CO (carbon monoxide), nên dặn khi đốt than đá phải chú ý đến việc thông khí, vì thế ống khói trở nên cực kỳ cần thiết.
Nhắc tới ống khói, nguyên tộc trưởng tộc A Ô – Mục Trường Minh tạm thời phụ trách việc nghiên cứu ống khói và giường sưởi lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, tiến lên nói: “Đại nhân, cái vụ trực tiếp nhóm lửa bên dưới làm giường sưởi không được rồi. Người ngủ bên trên nói nó quá nóng, hơn nữa mọi người đều cảm thấy như vậy rất phí củi. Sau đó bọn tôi thử đào hố lửa nấu cơm ở phía trước giường đất, sau đó đào một cái hang thông từ hố đến giường đất, rồi làm ống khói thành hình chữ hồi (回) dựa theo cách ngài nói, giường đất cũng rất nóng, nhưng lửa vừa tắt thì không xong, khói sẽ bay ra ngoài, một chút xíu sau giường đất liền lạnh đi.”
Nghiêm Mặc cũng không có cách nào giải quyết vấn đề này, hắn hỏi: “Có thử chuyển kệ bếp qua phòng bếp, rồi bắt ống khói từ phòng bếp thông vào phòng ngủ chưa?”
“Mọi người đang thử xây kệ bếp, làm ống thông khói thì mọi người biết, nhưng phải làm sao vừa để giường ấm, vừa thải khói ra ngoài, thì mọi người không biết.” Mục Trường Minh lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ.
“Có thể tìm người lùn thử xem.” Nghiêm Mặc vừa đi vừa nói.
“A? Tìm bọn họ?” Mục Trường Minh không chịu lắm.
“Sĩ diện quan trọng, hay mạng người quan trọng?”
Mục Trường Minh lập tức đỏ mặt, đỏ đến độ sắp phát tím. Đây là lần đầu tiên y bị Mặc đại nhân phê bình, tức khắc cảm thấy mình thật tệ, lại vì sĩ diện mà kéo dài thời gian không giải quyết vấn đề, còn xứng đáng được tư tế đại nhân và Tổ Thần ban cho khảo nghiệm sao?
Nghiêm Mặc cũng không ngờ chỉ một câu thuận miệng của mình lại làm Mục Trường Minh hổ thẹn như vậy, thấy người đàn ông cường tráng này sắp cúi gằm đầu xuống tới đũng quần liền vươn tay vỗ vỗ lưng y: “Tôi biết anh không muốn để người lùn vượt qua Cửu Nguyên chúng ta, không phải chúng ta không tự làm ra thứ này được. Mà là trời bây giờ đã rất lạnh, thời gian cấp bách, chúng ta không có nhiều thời giờ để kéo dài như vậy, mà người lùn nhiều nhân thủ, bọn họ ngồi trong nhà cũng không có chuyện gì làm, cơ hội lao động tốt như vậy không nên lãng phí, thứ làm ra vẫn là của chúng ta. Nếu anh không muốn mời người lùn, vậy thì thử cách treo giải thưởng, để người Cửu Nguyên, người lùn, người cá, thậm chí là người Cách Lan Mã tham gia, ai làm ra được thì thưởng cho người đó.”
Mục Trường Minh gật gật đầu, càng nghe càng nghĩ thông suốt, trịnh trọng nói: “Đại nhân, ngài yên tâm, tôi biết làm như thế nào.”
Mục Trường Minh rời đi, lại có người khác tiến lên, lần này là về lũ dã thú bắt được trước mùa đông, bởi vì thời tiết quá rét lạnh, đã có một con chết cóng.
Mức độ hao tổn vẫn nằm trong dự đoán của Nghiêm Mặc, hắn bảo mọi người tăng thêm lều cho lũ gia súc, cỏ khô cũng phải đầy đủ.
Nguyên Chiến thì đang nghe báo cáo của các chiến sĩ thủ lĩnh.
“Tôi thấy bộ lạc Nguyên Tế đã vào ở trong ngoại thành?” Nguyên Chiến hỏi Tranh.
Tranh gật đầu: “Đúng vậy. Không phải ở không, bọn họ sẽ dùng thức ăn vào mùa thu sang năm để trao đổi với chúng ta.”
“Mùa thu?”
“Mới đầu bọn họ đưa ra đề nghị giúp chúng ta xây nhà xây thành, tôi từ chối. Mùa xuân có nhiều thú mẹ mang thai, không thích hợp mở cuộc săn thú quy mô lớn, mùa hè thì thịt dễ hư thối, cho nên tôi đề nghị vào mùa thu.”
Nguyên Chiến tán thành, bọn họ vốn không thiếu chút thức ăn đó, đòi thức ăn chủ yếu là vì không muốn cho Nguyên Tế vào thành ở không, còn về phần vì sao Tranh không cho bọn họ xây nhà xây thành, có lẽ là vì sợ bọn họ giở trò gian lận.
“Đừng cho bọn họ tiến vào nội thành, nếu có ai muốn gặp thân nhân, thì ra ngoại thành mà gặp.”
“Được.”
“Canh chừng bọn họ cho kỹ.”
Hai người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều rất bận rộn, mãi cho đến tối mới có thể nghỉ ngơi.
Phát hiện mỏ than là một sự kiện đáng vui mừng, lại có thêm hơn hai trăm dân cư, dù phải đào quặng cũng tốt, dù phải dạy dỗ đám dã nhân đó cũng tốt, đều cần thời gian, nhưng tóm lại là chuyện tốt.
Cơ mà, năng lực của lũ người thằn lằn làm Nghiêm Mặc rất cảnh giác, càng làm hắn không dám xem thường thực lực của Tam Thành.
Đầu tiên là người chim giỏi bắn tên, lần này là người thằn lằn am hiểu khống chế tinh thần lực, thực lực của Tam Thành hiển nhiên mạnh hơn những gì hắn nghĩ.
Tuy người thằn lằn và người khổng lồ đã bị bọn hắn giết sạch, nhưng tai hoạ ngầm vẫn còn đó, chỉ cần Tam Thành dốc tâm điều tra, muốn tra tới đầu bọn họ không phải việc khó.
Bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức cũng là một phiền toái, tuy công chúa của họ không muốn trở về thành Lạch Trời, cũng không muốn thành Lạch Trời tìm tới, nhưng dù sao Đóa Phỉ cũng là công chúa thành Lạch Trời, Phỉ Lực và các thủ lĩnh quan trọng của họ cũng đã rời khỏi thành Lạch Trời, nếu sau này Tam Thành tìm tới đây, thay vì chiếm đoạt, thì việc hợp tác với bộ lạc Đóa Phỉ hiển nhiên có nhiều phần trăm hơn, mà bộ lạc Đóa Phỉ lại có mối quan hệ vi diệu với bọn hắn, nếu không có Tam Thành thì bọn hắn và Đóa Phỉ có thể qua lại hữu hảo, nhưng một khi thế lực Tam Thành nhúng tay vào, sự tình sẽ khó mà lường được.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt bọn họ chỉ có thể liều mạng phát triển, đẩy mạnh sức chiến đấu của bản thân, trong tương lai mới có thể đàm phán ngang hàng với Tam Thành.
Đúng vậy, đàm phán, không phải đánh nhau.
Nếu bọn họ quá yếu, Tam Thành chỉ cần phái vài tên chiến sĩ thần huyết cấp cao ra là có thể diệt sạch Cửu Nguyên.
Nếu bọn họ phát triển thế lực lên đến hàng trung đẳng, khi Tam Thành vẫn chưa biết quả Vu Vận nằm trên tay hắn, rất có khả năng sẽ hình thành quan hệ hợp tác hoặc liên minh với bọn hắn, nhưng một khi Tam Thành biết quả Vu Vận đang nằm trong tay tư tế Cửu Nguyên, vậy chiến tranh là ắt không thể tránh né.
Nhưng nếu bọn hắn mạnh ngang Tam Thành, hoặc chí ít cũng phải phát triển đến mức khiến bọn họ kiêng kị, như vậy bọn hắn mới có thể đàm phán bình đẳng với Tam Thành.
Nghiêm Mặc không giấu diếm suy nghĩ của mình, nói hết cho Nguyên Chiến nghe.
Nguyên Chiến là thủ lĩnh Cửu Nguyên, hắn phải biết về sau Cửu Nguyên sẽ có khả năng gặp phải những nguy hiểm nào.
Ai ngờ Nguyên Chiến chỉ ngó hắn một cái rồi nói: “Đây là điều tất nhiên, chỉ cần tồn tại, chiến tranh là không thể tránh khỏi, sau này chúng ta không đánh với Tam Thành, thì cũng đánh với bộ lạc khác, dù không có quả Vu Vận thì cũng sẽ vậy thôi. Ngoại trừ lũ nhãi dưới năm tuổi, thì mỗi một chiến sĩ trong bộ lạc, mỗi một người đều biết rõ điều này.”
Thật ngại ghê, khoảng thời gian này cuộc sống quá suôn sẻ, tôi đã quên mất chúng ta vẫn luôn sống trong hung hiểm, săn một con dã thú còn phải tranh giành với bộ lạc khác, một quặng muối còn có thể khiến các bộ lạc lớn khai chiến. Nghiêm Mặc đến từ thời đại hoà bình chỉ có thể nhún nhún vai, lần nữa nhắc nhở mình đang sống trong thế giới nào.
Ngay cả ở thế giới cũ của hắn, mỗi ngày cũng có chiến tranh mà. Đất nước hắn an ổn được bao lâu, thì biên cảnh bấy lâu chưa bao giờ được thái bình, hắn dám chắc tới cả khi hắn rời đi cũng vậy.
“Về sau phải tăng cường rèn luyện tinh thần lực, trong truyền thừa của tộc Luyện Cốt có nhắc tới tinh thần lực, tôi nghiên cứu trước đã, xem xem có thể kết hợp với phép huấn luyện sơ cấp và trung cấp không, phải rèn luyện và tăng cường tinh thần lực. Nếu không, lần sau chúng ta mà chạm trán với kẻ giỏi khống chế tinh thần lực, thì sẽ rất bất lợi.”
“Ừ, lát nữa không có chuyện gì phải làm, cậu lo cái truyền thừa của tộc Luyện Cốt đi, cấp bốn luyện thế nào rồi?”
“Cũng bình thường thôi, tôi cảm thấy phần khó nằm ở phía sau. Qua hai ngày nữa, anh đưa tôi tới nơi truyền thừa, tôi sẽ ở trong đó, nếu có việc gấp thì anh đến tìm tôi, còn nếu không có việc gì, chắc tới đầu xuân tôi sẽ trở về.” Nghiêm Mặc chủ yếu muốn tìm hiểu rõ ràng vấn đề khống chế tinh thần lực và sử dụng nguyên tinh, nếu có phương pháp khống chế và tác động đến tinh thần lực, vậy chắc chắn sẽ có phương pháp bảo vệ, nếu người tộc Luyện Cốt có thể sử dụng tinh thần lực để điều khiển và liên hệ với cốt bảo, vậy ở phương diện này bọn họ hẳn đã nghiên cứu rất nhiều rồi, chắc sẽ không kém hơn người thằn lằn.
Nguyên Chiến không ngăn cản việc Nghiêm Mặc muốn bế quan, tuy hắn không muốn phải sống cảnh phòng đơn gối chiếc, nhưng hắn cũng biết Mặc cần mạnh lên, tuy hắn có thể bảo vệ tư tế của mình, nhưng không phải lúc nào hắn cũng ở bên Mặc được.
“Tôi nghĩ anh nên tạm thời giao toàn bộ công chuyện trên tay cho người khác, thừa dịp mùa đông này, nhanh chóng củng cố năng lực cấp bảy, Ngu Vu nói, viên thủy nguyên tinh cấp bảy kia ít nhất có thể giúp anh duy trì được một năm, đó là dưới tình huống không có quả Vu Vận hút năng lượng hỏa của anh mỗi ngày.”
Nguyên Chiến gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế.
“Có bọn Tranh và Liệp, bộ lạc dù muốn loạn cũng không loạn được.” Việc sắp xếp bộ lạc Nguyên Tế của bọn Tranh, Nghiêm Mặc cũng đã nghe nói, hắn rất hài lòng. Thậm chí các chiến sĩ thủ lĩnh còn rất lấy làm lạ, nói mình không ngờ lão tư tế lại không làm ầm ĩ, sau khi bị cự tuyệt hai lần, liền an phận chấp nhận điều kiện của bọn họ.
Nghiêm Mặc nhớ tới thứ ánh mắt gai người cảm nhận được ở ngoại thành, có khi nào là lão tư tế nhìn hắn không? Không biết có phải vì khoảng cách khá xa hay không, mà hắn cứ cảm thấy lão tư tế thoạt nhìn có gì đó khang khác, tựa hồ như có sức sống hơn?
Hắn còn tưởng sau cơn bạo bệnh kia, lão tư tế dù không chết thì cũng sẽ thoái vị, ai ngờ lão bệnh xong còn có tinh thần hơn trước.
“Tôi sẽ sắp xếp, về Nguyên Tế thì tôi đã cho người xem chừng.” Nguyên Chiến cởi áo ngoài, thân thể trần trụi thon dài nhưng vẫn rất cường tráng và đầy cơ bắp đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, đan tay vào tóc hắn.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn, còn tưởng Nguyên Chiến muốn nói chuyện gì quan trọng.
Nguyên Chiến há miệng: “Tôi không đợi cậu tới mười tám tuổi được, đầu xuân năm sau chúng ta chính thức ở bên nhau đi.”
“…Không được.”
Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến bắn ra vẻ hung ác ngoan độc: “Không được cũng phải được.”
Nghiêm Mặc bình tĩnh nói: “Thân thể tôi quá yếu, khi anh nhặt được tôi đã tổn thương rất nhiều rồi, sau đó còn bị anh… thế là tổn thương nhiều hơn nữa, về sau lại bị bệnh mấy lần, tuy đã được điều trị một thời gian dài, thân thể tôi đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng anh đừng quên, mới không lâu trước đây, tôi vừa cắt thịt mình ra chế Phản Hồn đan cứu anh, anh đừng thấy tôi bây giờ nhìn như đã khôi phục, nhưng thực chất chỉ là cái thùng rỗng.”
Nguyên Chiến mím chặt môi.
“Nếu anh thật sự chờ không được, cũng có thể cưỡng ép tôi, nhưng mà tôi nhất định sẽ phản kháng đó. Đừng tưởng rằng mình thật sự không thể chết, dù sao anh cũng là chỉ con người, chứ không phải thần.”
“Đùi không được? Tay cũng không được? Miệng cũng không được?”
Khóe môi Nghiêm Mặc co giật, từ khi nào thì tên gia súc này chỉ cần nói một câu đã tự thông rồi?
“Anh không thể nhịn một chút hả?”
“Không nhịn được! Mắc gì phải nhịn? Không vào trong cơ thể cậu không phải là được rồi sao?”
“Loại chuyện này làm nhiều cũng không tốt cho anh.”
Nguyên Chiến cúi đầu cọ cọ chóp mũi hắn, vô lại nói: “Hỏa trong người tôi quá mạnh! Hơn nữa lần trước rõ ràng tôi nghe cậu nói với bọn Thảo Đinh, nam nữ sau khi thành niên đều cần được giải tỏa, cứ nghẹn trong người cũng không tốt, sẽ bị biến chứng.”
“Tôi nói rất nhiều thứ với bọn Thảo Đinh, mà sao anh chỉ nghe được mỗi câu này thôi vậy?”
Nguyên Chiến nhịn không được gặm một cái trên má hắn, đẩy hắn vào phòng ngủ: “Ngủ thôi nào, không còn sớm.”
“Tôi mệt rồi, đêm nay không làm với anh đâu.”
Nguyên Chiến nói có lệ: “Biết biết, cậu cứ ngủ, tôi hứa sẽ không cho vào trong.”
“Cút! Không cho vào trong cũng không được, da đùi tôi chịu không nổi lực ma sát của anh!”
“Đừng keo kiệt vậy mà, cậu giết tôi nhiều lần thế mà tôi có nói cái gì đâu.”
Nghiêm Mặc đứng lại, đi sóng vai với Nguyên Chiến, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Mặc dời mắt xuống, rồi lại xuống, cuối cùng dừng trên cái mông vểnh rắn chắc của tên gia súc nào đó.
Nguyên Chiến xoay người nhìn theo ánh mắt hắn.
“Có một số việc không phải không thể thương lượng.” Nghiêm Mặc cười một nụ cười không chút đứng đắn.
“Thương lượng làm sao?” Nguyên Chiến thuận thế ôm lấy hắn, lát sau liền cảm thấy có một cái móng vuốt đang bóp mông mình.
Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình rất hài lòng với xúc cảm trong tay: “Nếu anh chịu…”
“Được!”
“… Anh còn chưa biết tôi sẽ nói gì mà đã dám nói được?”
“Sao lại không dám?” Nguyên Chiến đã bị khơi gợi lửa dục, vốn dĩ hỏa khí đã cao, nay lại càng khó áp chế, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Cậu muốn làm cái gì? Tới đây!”
“Tôi không đợi cậu tới mười tám tuổi được, đầu xuân năm sau chúng ta chính thức ở bên nhau đi.”Khi còn bốn hôm nữa là tới thời hạn bốn mươi chín ngày, theo tiếng kêu của Cửu Phong, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc mang toàn bộ chiến sĩ Cửu Nguyên cùng hơn hai trăm dã nhân về tới thành Cửu Nguyên.
Khi nhóm dã nhân nhìn thấy bức tường thành cao lớn vây quanh Cửu Nguyên, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vui sướng, cuối cùng là nản lòng chấp nhận số phận.
Sợ là vì quy mô hùng vĩ của bộ lạc này, vui sướng là vì điều kiện nơi này so với chỗ ở cũ của mình tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhụt chí là vì sau khi tiến vào một bộ lạc như vậy, có muốn trốn ra chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Ngoại trừ lũ trẻ không hiểu chuyện, mỗi một dã nhân đều cảm thấy sợ hãi, bi thương và vô lực như thể từ giờ trở đi mình phải làm việc, làm thức ăn cho người ta đến hết đời.
Dù trên đường về, các chiến sĩ Cửu Nguyên đối xử với bọn họ rất tốt, không đánh chửi hay ngược đãi gì, càng không giết bất kỳ ai trong số họ, ngay cả những người trọng thương, hay sinh bệnh vì lạnh cũng được mang trở về.
Nhưng nhóm dã nhân vẫn không tin vào lời của vị tư tế Cửu Nguyên kia, không tin ngày tháng sau này mình sẽ được sống tốt, mà Nghiêm Mặc nói hai lần rồi liền không giải thích nữa, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ sợ hãi và lo lắng, dù sao, cứ mang bọn họ về, sống một thời gian, bọn họ sẽ tự biết Cửu Nguyên là bộ lạc như thế nào.
Vì cứu nhóm dã nhân này và bọn Bộ Nga, điểm cặn bã của hắn được giảm đi không ít.
Vừa vào khu ngoại thành Cửu Nguyên, các chiến sĩ Cửu Nguyên đã ra đón.
Trong sông đào bảo vệ thành, các người cá đều lặn bên dưới, nước càng sâu thì càng ấm, nên bọn họ không ngoi đầu lên. Các người lùn thì thích trốn trong nhà đốt lò sưởi và làm một vài vật phẩm thủ công.
Thời tiết như vậy, rất ít người ra khỏi nhà, nhưng đoàn người trở về vẫn khiến không ít kẻ tới hóng chuyện, đại đa số vừa nghe được tin mới chạy ra khỏi nhà.
Nhóm dã nhân khiến cho người Cửu Nguyên và người lùn nhìn chăm chú, mà nhóm dã nhân khi thấy một đám người lớn lớn bé bé nhiều như vậy cũng vô cùng sợ hãi, nhao nhao nắm chặt vũ khí trong tay.
Nghiêm Mặc cảm giác được một ánh mắt gai người không thể làm lơ, ngẩng đầu liền thấy tù trưởng Hào và lão tư tế Thu Thực của bộ lạc Nguyên Tế xen lẫn trong đám người ở ngoại thành, tuy đã thấy hai người kia, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại.
Nguyên Chiến cũng thấy, hắn không hỏi g, cũng không nói gì.
Nghiêm Mặc giao việc sắp xếp các dã nhân cho Ô Thần và hai nhóc đệ tử khác của mình, rồi không quản bọn họ nữa. Hắn thừa dịp còn mấy ngày, nhanh chóng củng cố lại chút kiến thức cấp bốn của thuật luyện cốt, chủ yếu là phân chia các loại nguyên vật liệu.
Nguyên Chiến kéo hắn lại: “Nói vụ cục đá bốc cháy cho mọi người đi.”
“Đó là than đá, gần giống như than củi.” Nghiêm Mặc lại phải sửa đúng cách gọi của Nguyên Chiến lần nữa, hắn vội vã muốn làm thí nghiệm, không rảnh để giả thần giả quỷ.
“Đó là do cậu phát hiện, là Tổ Thần ban ân, cần phải nói.”
Nghiêm Mặc thấy cũng đúng, đây là cơ hội tốt để hắn tạo uy tín, có điều vì sao Nguyên Chiến nhất quyết phải là hắn nói?
“Cậu là tư tế của tôi, cho dù cậu giết tôi một ngàn lần, chỉ cần chưa giết chết, thì cậu vẫn là tư tế của tôi.”
Là sao? Nghiêm Mặc nhìn theo bóng dáng Nguyên Chiến đi xa, vẻ mặt mới đầu là khó hiểu, một lát sau, khóe môi liền hiện lên nét cười.
Cái thằng quỷ này chắc chắn là cố ý, nhiều ngày như vậy không nói gì, lại cố tình chờ tới khi trở về Cửu Nguyên mới nói, vì để dỗ cho mình an tâm hả?
Không cần thiết đâu! Cho dù anh có hận tôi, kiêng kị tôi, nhưng thế thì sao? Khi tôi vẫn còn hữu dụng đối với anh, anh có nỡ phản bội tôi không?
Người nào đó dù có chết cũng sẽ không thừa nhận vào cái giây phút nghe Nguyên Chiến nói thế, bao nhiêu căng thẳng đã bay đi hết, có ai lại muốn đối tượng hợp tác của mình, thậm chí dần dần sắp trở thành đồng bạn của mình, lại suốt ngày đề phòng mình đâu chứ?
Còn về phần Nguyên Chiến có cố ý nói vậy để hắn buông lỏng cảnh giác hay không? Nghiêm Mặc nghĩ, từ trước đến nay, hắn chưa từng thật sự tin tưởng một ai.
Nguyên Chiến có thật sự không để bụng chuyện bị tư tế của mình, bị người bạn đời mà mình nhận định giết bảy tám lần trong ảo cảnh hay không?
Nguyên Chiến thật sự không để bụng. Nghiêm Mặc là người như thế nào? Lúc hắn vừa khiêng Mặc về bộ lạc cũ làm lương thực dự trữ chưa được bao nhiêu ngày, thì đã biết tên nhóc với cái khuôn mặt hàm hậu kia có tâm tư giảo hoạt như thế nào, là kẻ có thể độc ác với bản thân, và càng có thể độc ác với người khác. Mà hắn, khi quyết định xem người này là bạn đời của mình thì đã biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Nghiêm Mặc trả thù mình.
Nghiêm Mặc giết hắn, nhưng đã cứu hắn rất nhiều lần. Có thể nói, nếu không có Nghiêm Mặc, cũng sẽ không có hắn bây giờ.
Trong lòng Nguyên Chiến có một cuốn sổ nợ, nợ cái gì đều nhớ rõ rành mạch, nhưng hắn chưa bao giờ nói với người khác, bởi vì hắn nghĩ: Nói còn không bằng làm!
Tư tế đại nhân đi ra ngoài một chuyến liền được Tổ Thần ban ân, mang về Cửu Nguyên cái gọi là ‘than đá’ đốt lâu hơn so với củi, điều này làm người Cửu Nguyên vui muốn phát điên.
Dù là người tộc A Ô hay là người Nguyên Tế cũ, bọn họ lại một lần nữa cảm thấy mình không chọn sai người.
Đi theo Mặc đại nhân có thịt ăn. Ai nói những lời này? Thật quá đúng!
Đi theo Mặc đại nhân không chỉ có thịt ăn, mà còn có được thân thể cường tráng, có được muối đỏ thơm ngon, có được nhà cửa và quần áo chống lạnh giữ ấm, có thứ áo bông thần kỳ, bây giờ lại có thêm than đá, thật nhiều thật nhiều những điều tốt lành!
Nghiêm Mặc sợ mọi người bị trúng độc khí CO (carbon monoxide), nên dặn khi đốt than đá phải chú ý đến việc thông khí, vì thế ống khói trở nên cực kỳ cần thiết.
Nhắc tới ống khói, nguyên tộc trưởng tộc A Ô – Mục Trường Minh tạm thời phụ trách việc nghiên cứu ống khói và giường sưởi lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, tiến lên nói: “Đại nhân, cái vụ trực tiếp nhóm lửa bên dưới làm giường sưởi không được rồi. Người ngủ bên trên nói nó quá nóng, hơn nữa mọi người đều cảm thấy như vậy rất phí củi. Sau đó bọn tôi thử đào hố lửa nấu cơm ở phía trước giường đất, sau đó đào một cái hang thông từ hố đến giường đất, rồi làm ống khói thành hình chữ hồi (回) dựa theo cách ngài nói, giường đất cũng rất nóng, nhưng lửa vừa tắt thì không xong, khói sẽ bay ra ngoài, một chút xíu sau giường đất liền lạnh đi.”
Nghiêm Mặc cũng không có cách nào giải quyết vấn đề này, hắn hỏi: “Có thử chuyển kệ bếp qua phòng bếp, rồi bắt ống khói từ phòng bếp thông vào phòng ngủ chưa?”
“Mọi người đang thử xây kệ bếp, làm ống thông khói thì mọi người biết, nhưng phải làm sao vừa để giường ấm, vừa thải khói ra ngoài, thì mọi người không biết.” Mục Trường Minh lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ.
“Có thể tìm người lùn thử xem.” Nghiêm Mặc vừa đi vừa nói.
“A? Tìm bọn họ?” Mục Trường Minh không chịu lắm.
“Sĩ diện quan trọng, hay mạng người quan trọng?”
Mục Trường Minh lập tức đỏ mặt, đỏ đến độ sắp phát tím. Đây là lần đầu tiên y bị Mặc đại nhân phê bình, tức khắc cảm thấy mình thật tệ, lại vì sĩ diện mà kéo dài thời gian không giải quyết vấn đề, còn xứng đáng được tư tế đại nhân và Tổ Thần ban cho khảo nghiệm sao?
Nghiêm Mặc cũng không ngờ chỉ một câu thuận miệng của mình lại làm Mục Trường Minh hổ thẹn như vậy, thấy người đàn ông cường tráng này sắp cúi gằm đầu xuống tới đũng quần liền vươn tay vỗ vỗ lưng y: “Tôi biết anh không muốn để người lùn vượt qua Cửu Nguyên chúng ta, không phải chúng ta không tự làm ra thứ này được. Mà là trời bây giờ đã rất lạnh, thời gian cấp bách, chúng ta không có nhiều thời giờ để kéo dài như vậy, mà người lùn nhiều nhân thủ, bọn họ ngồi trong nhà cũng không có chuyện gì làm, cơ hội lao động tốt như vậy không nên lãng phí, thứ làm ra vẫn là của chúng ta. Nếu anh không muốn mời người lùn, vậy thì thử cách treo giải thưởng, để người Cửu Nguyên, người lùn, người cá, thậm chí là người Cách Lan Mã tham gia, ai làm ra được thì thưởng cho người đó.”
Mục Trường Minh gật gật đầu, càng nghe càng nghĩ thông suốt, trịnh trọng nói: “Đại nhân, ngài yên tâm, tôi biết làm như thế nào.”
Mục Trường Minh rời đi, lại có người khác tiến lên, lần này là về lũ dã thú bắt được trước mùa đông, bởi vì thời tiết quá rét lạnh, đã có một con chết cóng.
Mức độ hao tổn vẫn nằm trong dự đoán của Nghiêm Mặc, hắn bảo mọi người tăng thêm lều cho lũ gia súc, cỏ khô cũng phải đầy đủ.
Nguyên Chiến thì đang nghe báo cáo của các chiến sĩ thủ lĩnh.
“Tôi thấy bộ lạc Nguyên Tế đã vào ở trong ngoại thành?” Nguyên Chiến hỏi Tranh.
Tranh gật đầu: “Đúng vậy. Không phải ở không, bọn họ sẽ dùng thức ăn vào mùa thu sang năm để trao đổi với chúng ta.”
“Mùa thu?”
“Mới đầu bọn họ đưa ra đề nghị giúp chúng ta xây nhà xây thành, tôi từ chối. Mùa xuân có nhiều thú mẹ mang thai, không thích hợp mở cuộc săn thú quy mô lớn, mùa hè thì thịt dễ hư thối, cho nên tôi đề nghị vào mùa thu.”
Nguyên Chiến tán thành, bọn họ vốn không thiếu chút thức ăn đó, đòi thức ăn chủ yếu là vì không muốn cho Nguyên Tế vào thành ở không, còn về phần vì sao Tranh không cho bọn họ xây nhà xây thành, có lẽ là vì sợ bọn họ giở trò gian lận.
“Đừng cho bọn họ tiến vào nội thành, nếu có ai muốn gặp thân nhân, thì ra ngoại thành mà gặp.”
“Được.”
“Canh chừng bọn họ cho kỹ.”
Hai người Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đều rất bận rộn, mãi cho đến tối mới có thể nghỉ ngơi.
Phát hiện mỏ than là một sự kiện đáng vui mừng, lại có thêm hơn hai trăm dân cư, dù phải đào quặng cũng tốt, dù phải dạy dỗ đám dã nhân đó cũng tốt, đều cần thời gian, nhưng tóm lại là chuyện tốt.
Cơ mà, năng lực của lũ người thằn lằn làm Nghiêm Mặc rất cảnh giác, càng làm hắn không dám xem thường thực lực của Tam Thành.
Đầu tiên là người chim giỏi bắn tên, lần này là người thằn lằn am hiểu khống chế tinh thần lực, thực lực của Tam Thành hiển nhiên mạnh hơn những gì hắn nghĩ.
Tuy người thằn lằn và người khổng lồ đã bị bọn hắn giết sạch, nhưng tai hoạ ngầm vẫn còn đó, chỉ cần Tam Thành dốc tâm điều tra, muốn tra tới đầu bọn họ không phải việc khó.
Bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức cũng là một phiền toái, tuy công chúa của họ không muốn trở về thành Lạch Trời, cũng không muốn thành Lạch Trời tìm tới, nhưng dù sao Đóa Phỉ cũng là công chúa thành Lạch Trời, Phỉ Lực và các thủ lĩnh quan trọng của họ cũng đã rời khỏi thành Lạch Trời, nếu sau này Tam Thành tìm tới đây, thay vì chiếm đoạt, thì việc hợp tác với bộ lạc Đóa Phỉ hiển nhiên có nhiều phần trăm hơn, mà bộ lạc Đóa Phỉ lại có mối quan hệ vi diệu với bọn hắn, nếu không có Tam Thành thì bọn hắn và Đóa Phỉ có thể qua lại hữu hảo, nhưng một khi thế lực Tam Thành nhúng tay vào, sự tình sẽ khó mà lường được.
Nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt bọn họ chỉ có thể liều mạng phát triển, đẩy mạnh sức chiến đấu của bản thân, trong tương lai mới có thể đàm phán ngang hàng với Tam Thành.
Đúng vậy, đàm phán, không phải đánh nhau.
Nếu bọn họ quá yếu, Tam Thành chỉ cần phái vài tên chiến sĩ thần huyết cấp cao ra là có thể diệt sạch Cửu Nguyên.
Nếu bọn họ phát triển thế lực lên đến hàng trung đẳng, khi Tam Thành vẫn chưa biết quả Vu Vận nằm trên tay hắn, rất có khả năng sẽ hình thành quan hệ hợp tác hoặc liên minh với bọn hắn, nhưng một khi Tam Thành biết quả Vu Vận đang nằm trong tay tư tế Cửu Nguyên, vậy chiến tranh là ắt không thể tránh né.
Nhưng nếu bọn hắn mạnh ngang Tam Thành, hoặc chí ít cũng phải phát triển đến mức khiến bọn họ kiêng kị, như vậy bọn hắn mới có thể đàm phán bình đẳng với Tam Thành.
Nghiêm Mặc không giấu diếm suy nghĩ của mình, nói hết cho Nguyên Chiến nghe.
Nguyên Chiến là thủ lĩnh Cửu Nguyên, hắn phải biết về sau Cửu Nguyên sẽ có khả năng gặp phải những nguy hiểm nào.
Ai ngờ Nguyên Chiến chỉ ngó hắn một cái rồi nói: “Đây là điều tất nhiên, chỉ cần tồn tại, chiến tranh là không thể tránh khỏi, sau này chúng ta không đánh với Tam Thành, thì cũng đánh với bộ lạc khác, dù không có quả Vu Vận thì cũng sẽ vậy thôi. Ngoại trừ lũ nhãi dưới năm tuổi, thì mỗi một chiến sĩ trong bộ lạc, mỗi một người đều biết rõ điều này.”
Thật ngại ghê, khoảng thời gian này cuộc sống quá suôn sẻ, tôi đã quên mất chúng ta vẫn luôn sống trong hung hiểm, săn một con dã thú còn phải tranh giành với bộ lạc khác, một quặng muối còn có thể khiến các bộ lạc lớn khai chiến. Nghiêm Mặc đến từ thời đại hoà bình chỉ có thể nhún nhún vai, lần nữa nhắc nhở mình đang sống trong thế giới nào.
Ngay cả ở thế giới cũ của hắn, mỗi ngày cũng có chiến tranh mà. Đất nước hắn an ổn được bao lâu, thì biên cảnh bấy lâu chưa bao giờ được thái bình, hắn dám chắc tới cả khi hắn rời đi cũng vậy.
“Về sau phải tăng cường rèn luyện tinh thần lực, trong truyền thừa của tộc Luyện Cốt có nhắc tới tinh thần lực, tôi nghiên cứu trước đã, xem xem có thể kết hợp với phép huấn luyện sơ cấp và trung cấp không, phải rèn luyện và tăng cường tinh thần lực. Nếu không, lần sau chúng ta mà chạm trán với kẻ giỏi khống chế tinh thần lực, thì sẽ rất bất lợi.”
“Ừ, lát nữa không có chuyện gì phải làm, cậu lo cái truyền thừa của tộc Luyện Cốt đi, cấp bốn luyện thế nào rồi?”
“Cũng bình thường thôi, tôi cảm thấy phần khó nằm ở phía sau. Qua hai ngày nữa, anh đưa tôi tới nơi truyền thừa, tôi sẽ ở trong đó, nếu có việc gấp thì anh đến tìm tôi, còn nếu không có việc gì, chắc tới đầu xuân tôi sẽ trở về.” Nghiêm Mặc chủ yếu muốn tìm hiểu rõ ràng vấn đề khống chế tinh thần lực và sử dụng nguyên tinh, nếu có phương pháp khống chế và tác động đến tinh thần lực, vậy chắc chắn sẽ có phương pháp bảo vệ, nếu người tộc Luyện Cốt có thể sử dụng tinh thần lực để điều khiển và liên hệ với cốt bảo, vậy ở phương diện này bọn họ hẳn đã nghiên cứu rất nhiều rồi, chắc sẽ không kém hơn người thằn lằn.
Nguyên Chiến không ngăn cản việc Nghiêm Mặc muốn bế quan, tuy hắn không muốn phải sống cảnh phòng đơn gối chiếc, nhưng hắn cũng biết Mặc cần mạnh lên, tuy hắn có thể bảo vệ tư tế của mình, nhưng không phải lúc nào hắn cũng ở bên Mặc được.
“Tôi nghĩ anh nên tạm thời giao toàn bộ công chuyện trên tay cho người khác, thừa dịp mùa đông này, nhanh chóng củng cố năng lực cấp bảy, Ngu Vu nói, viên thủy nguyên tinh cấp bảy kia ít nhất có thể giúp anh duy trì được một năm, đó là dưới tình huống không có quả Vu Vận hút năng lượng hỏa của anh mỗi ngày.”
Nguyên Chiến gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế.
“Có bọn Tranh và Liệp, bộ lạc dù muốn loạn cũng không loạn được.” Việc sắp xếp bộ lạc Nguyên Tế của bọn Tranh, Nghiêm Mặc cũng đã nghe nói, hắn rất hài lòng. Thậm chí các chiến sĩ thủ lĩnh còn rất lấy làm lạ, nói mình không ngờ lão tư tế lại không làm ầm ĩ, sau khi bị cự tuyệt hai lần, liền an phận chấp nhận điều kiện của bọn họ.
Nghiêm Mặc nhớ tới thứ ánh mắt gai người cảm nhận được ở ngoại thành, có khi nào là lão tư tế nhìn hắn không? Không biết có phải vì khoảng cách khá xa hay không, mà hắn cứ cảm thấy lão tư tế thoạt nhìn có gì đó khang khác, tựa hồ như có sức sống hơn?
Hắn còn tưởng sau cơn bạo bệnh kia, lão tư tế dù không chết thì cũng sẽ thoái vị, ai ngờ lão bệnh xong còn có tinh thần hơn trước.
“Tôi sẽ sắp xếp, về Nguyên Tế thì tôi đã cho người xem chừng.” Nguyên Chiến cởi áo ngoài, thân thể trần trụi thon dài nhưng vẫn rất cường tráng và đầy cơ bắp đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, đan tay vào tóc hắn.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu nhìn, còn tưởng Nguyên Chiến muốn nói chuyện gì quan trọng.
Nguyên Chiến há miệng: “Tôi không đợi cậu tới mười tám tuổi được, đầu xuân năm sau chúng ta chính thức ở bên nhau đi.”
“…Không được.”
Đôi mắt hẹp dài của Nguyên Chiến bắn ra vẻ hung ác ngoan độc: “Không được cũng phải được.”
Nghiêm Mặc bình tĩnh nói: “Thân thể tôi quá yếu, khi anh nhặt được tôi đã tổn thương rất nhiều rồi, sau đó còn bị anh… thế là tổn thương nhiều hơn nữa, về sau lại bị bệnh mấy lần, tuy đã được điều trị một thời gian dài, thân thể tôi đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng anh đừng quên, mới không lâu trước đây, tôi vừa cắt thịt mình ra chế Phản Hồn đan cứu anh, anh đừng thấy tôi bây giờ nhìn như đã khôi phục, nhưng thực chất chỉ là cái thùng rỗng.”
Nguyên Chiến mím chặt môi.
“Nếu anh thật sự chờ không được, cũng có thể cưỡng ép tôi, nhưng mà tôi nhất định sẽ phản kháng đó. Đừng tưởng rằng mình thật sự không thể chết, dù sao anh cũng là chỉ con người, chứ không phải thần.”
“Đùi không được? Tay cũng không được? Miệng cũng không được?”
Khóe môi Nghiêm Mặc co giật, từ khi nào thì tên gia súc này chỉ cần nói một câu đã tự thông rồi?
“Anh không thể nhịn một chút hả?”
“Không nhịn được! Mắc gì phải nhịn? Không vào trong cơ thể cậu không phải là được rồi sao?”
“Loại chuyện này làm nhiều cũng không tốt cho anh.”
Nguyên Chiến cúi đầu cọ cọ chóp mũi hắn, vô lại nói: “Hỏa trong người tôi quá mạnh! Hơn nữa lần trước rõ ràng tôi nghe cậu nói với bọn Thảo Đinh, nam nữ sau khi thành niên đều cần được giải tỏa, cứ nghẹn trong người cũng không tốt, sẽ bị biến chứng.”
“Tôi nói rất nhiều thứ với bọn Thảo Đinh, mà sao anh chỉ nghe được mỗi câu này thôi vậy?”
Nguyên Chiến nhịn không được gặm một cái trên má hắn, đẩy hắn vào phòng ngủ: “Ngủ thôi nào, không còn sớm.”
“Tôi mệt rồi, đêm nay không làm với anh đâu.”
Nguyên Chiến nói có lệ: “Biết biết, cậu cứ ngủ, tôi hứa sẽ không cho vào trong.”
“Cút! Không cho vào trong cũng không được, da đùi tôi chịu không nổi lực ma sát của anh!”
“Đừng keo kiệt vậy mà, cậu giết tôi nhiều lần thế mà tôi có nói cái gì đâu.”
Nghiêm Mặc đứng lại, đi sóng vai với Nguyên Chiến, nghiêng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Mặc dời mắt xuống, rồi lại xuống, cuối cùng dừng trên cái mông vểnh rắn chắc của tên gia súc nào đó.
Nguyên Chiến xoay người nhìn theo ánh mắt hắn.
“Có một số việc không phải không thể thương lượng.” Nghiêm Mặc cười một nụ cười không chút đứng đắn.
“Thương lượng làm sao?” Nguyên Chiến thuận thế ôm lấy hắn, lát sau liền cảm thấy có một cái móng vuốt đang bóp mông mình.
Nghiêm Mặc tỏ vẻ mình rất hài lòng với xúc cảm trong tay: “Nếu anh chịu…”
“Được!”
“… Anh còn chưa biết tôi sẽ nói gì mà đã dám nói được?”
“Sao lại không dám?” Nguyên Chiến đã bị khơi gợi lửa dục, vốn dĩ hỏa khí đã cao, nay lại càng khó áp chế, giọng nói cũng hơi khàn đi: “Cậu muốn làm cái gì? Tới đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.