Dị Thế Lưu Đày

Chương 427: Chiến đấu, dạy một bài học!

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-427-0

“Bọn ta phải giết hết, giết sạch người Cửu Nguyên chúng mày, giết giết giết!”Thật đúng là một tên ngu xuẩn! Rất nhiều người đồng thời nghĩ.

Không thấy những người khác đều ‘nói’ với người bên cạnh thôi sao, còn chẳng dám lớn tiếng, vì sao? Còn không phải vì kiêng kị thủ lĩnh Cửu Nguyên rất có thể đã tới cấp mười à?

Nhưng thành chủ Thổ Thành không ngờ tới, từ khi hoài nghi thủ lĩnh Cửu Nguyên là chiến sĩ cấp mười tới nay, ở đây có mấy ai dám mặt đối mặt đòi chia quả Vu Vận của người ta, không phải đều dùng phương thức nói bóng nói gió với mọi người à?

Quả nhiên mấy năm nay Thổ Thành càng lúc càng xuống dốc không phải là không có nguyên do, một thủ lĩnh giỏi thật sự rất quan trọng, Đại Tư Tế Thổ Thành tiền nhiệm còn biết mưu tính một chút, nhưng từ sau khi ông ta chết ở bên ngoài, Khuê Chính nguyên là tam tư tế sau khi treo lên làm Đại Tư Tế thì hai tên ngu xuẩn cùng liên thủ, Thổ Thành mới thật sự ngày càng lụn bại.

Có điều, thành chủ Thổ Thành làm như vậy cũng tốt, ít nhất thì ông ta giúp mọi người chứng minh được một chuyện: Thủ lĩnh Cửu Nguyên quả nhiên đã đạt tới cấp mười, nếu không thì sao mà dễ dàng giết chết một chiến sĩ cấp chín như vậy.

Hơn nữa, nếu lợi dụng việc này tốt…

“Phụ vương!”

“Bệ hạ!”

Sự tình phát sinh quá mức đột ngột, chiến sĩ cấp cao bên người thành chủ Thổ Thành và nhóm tư tế không có một ai kịp phản ứng, thẳng đến khi thành chủ Thổ Thành bị đóng đinh trên lưng ghế, mọi người mới giựt mình hô lên.

Diệu Hương che miệng, hai mắt mở to.

Lúc này mà nói cô ta bi thương thì có hơi sớm quá, vì tất cả mọi người bao gồm cả cô ta còn đang khiếp sợ, mãi vẫn chưa hồi thần được.

Đám tư tế Thổ Thành nhào lên chỗ của thành chủ, muốn xem xem ông ta có còn sống hay không.

Không đến một lát, có tiếng kêu đầy đau khổ vang lên: “Bệ hạ!”

Khuê Chính miệng hùm gan sứa, xoay người hét lớn: “Ai? Là kẻ nào hại chết thành chủ Thổ Thành ta!”

Này còn phải hỏi sao?

Mọi người cùng nhìn về phía Cửu Nguyên.

Ngực Khuê Chính phập phồng kịch liệt, chỉ tay vào Nguyên Chiến, ngón tay cũng không ngừng run rẩy: “Mi mi mi! Mi dám…”

Thấy hai mắt Nguyên Chiến đã dâng đầy sát khí, tựa như muốn làm gì đó với gã ta, tim Khuê Chính run lên, theo bản năng mà rụt tay lại, đau khổ kêu lên với Vu Thành: “Chúng thần tại thượng! Chư vị! Còn chưa tới lúc tỷ thí vũ lực mà Cửu Nguyên đã giết chết thành chủ của thế lực khác trong cuộc tụ hội, chuyện này đã vi phạm vào quy tắc của cuộc tụ hội! Nếu tất cả mọi người đều giống như hắn, một lời không hợp liền ra tay giết người, vậy cuộc tụ hội này còn có ý nghĩa gì nữa? Vu Tượng đại nhân, ngài nói xem làm sao bây giờ?!”

Ôi dồi, vẫn chưa ngu đến mức không biết đường về nhà, biết không thể đối nghịch trực tiếp với Cửu Nguyên, liền kéo Vu Tượng xuống nước, không tồi! Đám người Khuê Mạt vì Khuê Chính thông minh đột xuất mà thầm tán thưởng.

Nguyên Chiến không muốn làm Vu Tượng khó xử, nhưng cũng không muốn tha cho lũ người đã nhiều lần bức bách bọn họ, đang định dạy cho Thổ Thành một bài học thì Nghiêm Mặc đã nhẹ nhàng gọi tên hắn: “A Chiến, khoan đã nào.”

Nếu hắn không nhìn lầm, sư phụ hắn vừa mới ra hiệu cho hắn.

Quả nhiên Vu Tượng còn chưa nói gì, thì Chú Vu đã cười quái dị: “Cái gì mà gọi là vi phạm quy tắc của cuộc tụ hội? Đại Tư Tế Khuê Chính, mi có thật sự biết rõ quy tắc của cuộc tụ hội này là cái gì không?”

Khuê Chính đã không còn đường lui, chỉ có thể cứng cổ nói: “Ta đương nhiên biết rõ.”

“Ồ, vậy nếu mi biết rõ, thì sao mi lại quên mất việc cố ý khiêu khích cũng bị coi là khiêu chiến, có thể giết không tha! Đứa con đệ tử ta thai nghén rõ ràng là con của thần, bọn mi lại nói cái gì mà quả Vu Vận, được rồi, dù tụi nó là cái gì, thì đó cũng là con của đệ tử ta, thành chủ Thổ Thành mi lại đòi cướp con trai người ta ngay trước mặt cha nó, này không phải là khiêu khích thì còn cái gì là khiêu khích nữa?” Nói đến câu sau, giọng nói Chú Vu đột nhiên đanh lại.

Khuê Chính đương nhiên biết điều này, nhưng gã không thể thừa nhận!

“Thành chủ ta vừa rồi chỉ đề nghị dựa theo lời của Đại Tư Tế Phong Ngữ khi nói đó là đứa con Sinh Mệnh, vậy thì sao  là khiêu khích được? Chú Vu đại nhân ngài là nhị tư tế Vu Thành, nhưng cũng không thể đổi trắng thay đen như vậy, đương nhiên nếu ông nhất quyết muốn trợ giúp cho thế lực của đệ tử mình, ta cũng không thể nói gì hơn!”

“Ý mi là ta thiên vị đệ tử ta?” Chú Vu nheo mắt.

Ngón tay Khuê Chính giật giật, gã cũng không dám đối đầu chính diện với Chú Vu, thế là lại kêu lên với Vu Tượng: “Vu Tượng đại nhân, Phi Sơn đại nhân! Thành chủ Thổ Thành ta không thể chết không minh bạch như thế, Chú Vu làm việc bất công, Thổ Thành ta không phục!”

“Vụt!” Một cái bóng xanh lóe lên.

Khuê Chính bò dậy khỏi mặt đất, sờ cái má phải đang đau đến chết lặng, sau đó liền thấy tay mình đầy máu, quả thực gã không thể tin được vừa rồi mình bị cái gì!

Mọi người cũng lặng ngắt, vừa rồi bọn họ nhìn thấy cái gì?

“Người Cửu Nguyên!” Hai mắt Khuê Chính bắn ra thù hận cực độ, việc bị nhục nhã trước mặt mọi người làm mặt mũi gã ta từ đỏ chuyển xanh, mưu kế gì đó đều bị ném hết ra sau đầu, gã đã giận điên rồi!

Nguyên Chiến nâng tay phải lên, cành cây kéo dài ra ngoài từ lòng bàn tay hắn vừa quất Khuê Chính còn đang giương nanh múa vuốt trên không: “Tôi đây chỉ dựa vào việc anh bất kính với Chú Vu đại nhân, dạy cho anh một bài học nho nhỏ. Đương nhiên, nếu anh nhất quyết cho rằng đây là khiêu khích, vậy anh cũng có thể đánh lại, muốn đánh lại không hả, Đại Tư Tế Thổ Thành? Lúc trước không có thể so đấu với các người, tôi đây còn đang tiếc nuối và thất vọng đó.”

Đánh đi! Đánh đi! Bao nhiêu người đang thầm điên cuồng gào thét trong lòng.

Người Thổ Thành lập tức sợ hãi, tất cả đều nhìn về phía Xà Đảm và Khuê Chính, hy vọng bọn họ có thể làm gì đó.

Tân vương hậu ôm thi thể thành chủ Thổ Thành khóc lóc thảm thương, vương tử tuổi còn nhỏ đang không ngừng rơi lệ, mà các vị công chúa và vương tử khác, có kẻ lộ vẻ đau thương, có kẻ lại chết lặng.

Nguyên đại công chúa Thổ Thành cũng lao về phía thành chủ Mộc Thành mà quỳ xuống, cầu xin bọn họ giúp đỡ Thổ Thành, báo thù cho phụ thân mình.

Vẻ mặt người Mộc Thành rất phức tạp, đại vương tử ra lệnh cho em trai Mộc Kiêu của mình mau kéo cô ả về, dù cô ta đối xử với anh như thế nào, chỉ cần một ngày cô ta vẫn còn là vợ anh, anh vẫn bảo vệ cô ta.

Mộc Kiêu không chịu, đại vương tử Mộc Huy tức giận đến mức muốn tự mình bò qua, Mộc Kiêu vội vàng ôm lấy anh mình.

Tùng Sinh nhìn không được, thở dài, hạ giọng nói với ả đại công chúa Thổ Thành đang bi phẫn gào hét: “Điện hạ, cô có biết anh trai cô đi đâu không?”

Đại công chúa Thổ Thành đang thương tâm nghe vậy liền sửng sốt, vì sao tư tế Tùng Sinh lại đột nhiên hỏi cô ta như vậy vào lúc này?

“Chẳng lẽ cô không lấy làm lạ vì sao vương tử và công chúa Thổ Thành đều tới, mà anh trai cô lại không tới à?”

Đại công chúa Thổ Thành bình tĩnh một chút: “Ta nghe phụ vương nói, Thổ Thành không thể không có người quản lý, anh ấy ở lại Thổ Thành…”

Tùng Sinh lắc đầu.



“Tùng Sinh đại nhân, có phải ngài biết cái gì không?” Đại công chúa Thổ Thành biến sắc.

Tùng Sinh hơi dừng một chút, rồi vẫn nói: “Cô có biết mẹ cô, vương hậu Thúy Vũ bị giết chết như thế nào không?”

“Cái gì?!”

“Mà người huynh trưởng của cô sau khi biết việc này đã náo loạn với cha cô và thần điện, cha cô cùng bọn tư tế Khuê Chính liền đơn giản bắt anh trai cô lại, bởi vì năng lực huyết mạch của anh cô không tồi, bọn họ không muốn lãng phí, mà bọn họ lại rất hy vọng huyết mạch đời sau của thành chủ có thể xuất hiện chiến sĩ cấp chín hoặc cấp mười siêu việt, vì thế…”

Tùng Sinh không nói hết, mà đại công chúa Thổ Thành đã ngã ngồi trên mặt đất, có lẽ cô ta không hiểu rõ lắm, nhưng sao cô ta có thể không nghe nói qua. Cha cô ta chính là nhờ vào bí pháp này của thần điện mới từ một chiến sĩ cấp bảy vọt lên tới cấp chín.

Lúc này đây, cô ta lại nhìn đứa con nhỏ của tân vương hậu đang ngồi phía sau cha cô ta, trước đó, cái khuôn mặt non nớt đó đã hăm hở tới cỡ nào, làm sao cô ta không chú ý tới, thằng nhóc đó làm gì còn giống con chuột nhát gan hay co rúm người lại mà cô ta và anh trai cô ta từ trước đến nay đều khinh thường.

“Những gì ngài nói… đều là sự thật?” Đại công chúa Thổ Thành run rẩy.

Tùng Sinh không trả lời, nhưng vẻ mặt thương xót của y đã nói cho cô ta: Bọn họ không phải vì chút ‘chuyện nhỏ’ như vậy mà lừa cô ta.

Đại công chúa Thổ Thành đứng lên, đột nhiên cô ta không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Lúc này Mộc Kiêu mới đi tới, không cam lòng mà nói: “Ê, trở về đi, anh trai tôi đang chờ cô đó.”

Đại công chúa Thổ Thành ngẩng đầu, khi nhìn thấy đôi mắt dù cô ta có làm ra bất cứ chuyện gì quá phận đều chưa từng hiện vẻ tức giận, người nọ vẫn luôn không vui không giận, bất chợt, nước mắt cô ta tràn ra.

Khúc nhạc đệm nho nhỏ bên chỗ Mộc Thành khiến không ít người chú ý tới, nhưng khi thấy nguyên đại công chúa Thổ Thành yên lặng trở về ghế, liền biết chuyện này đã kết thúc.

Đám người Khuê Mạt thầm thở dài trong lòng, thành chủ và tư tế Thổ Thành ngu xuẩn, xem đi, chuyện ngu xuẩn mà bọn họ làm ra đã khiến bọn họ tự chặt mất một cánh tay!

Không ít thế lực thấy vậy đều xem đây là một kinh nghiệm cho mình, nhưng cũng có người căn bản không thèm để ý. Đàn bà, con gái cũng chỉ là phụ thuộc vật mà thôi, chỉ cần bản thân mình cường đại, thì những vật phụ thuộc đó muốn có bao nhiêu mà chẳng được.

Đại công chúa Âm Thành Lạp Mạc Linh nhìn vị đại công chúa Thổ Thành kia, cũng không rõ mình đang cảm thấy bi ai cho cô ta, hay là ưu sầu cho vận mệnh tương lai của mình, tương lai cô ta cũng phải gả chồng như vậy sao? Cũng phải làm vật phụ thuộc có thể có có thể không như vậy sao?

Không! Cô ta không muốn! Cô ta hẳn phải là nữ vương! Cô ta sẽ không để cho người khác lèo lái vận mệnh của mình như vậy!

Khuê Chính hai mắt đỏ ngầu, mặt mũi vặn vẹo, má phải bị cành cây cắt qua mà loang lổ vết máu làm gã ta thoạt nhìn giống như ma quỷ báo thù.

Lúc này gã đã không thể quan tâm tới cái gì khác, tương lai Thổ Thành, giữ lại thực lực gì gì đó, gã ta đã quên sạch, hiện giờ gã ta chỉ muốn giết chết toàn bộ người Cửu Nguyên cho hả giận, đòi lại mặt mũi đã mất.

“Giết! Giết sạch người Cửu Nguyên cho ta! Một kẻ cũng không để lại!”

Chiến sĩ Thổ Thành xông lên, dù lúc này trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, khi thành chủ bị giết, khi tư tế hạ lệnh, bọn họ không thể không chiến đấu!

Thân thể Nhị Mãnh chợt lóe lên rồi biến mất.

Diệu Hương kêu to sợ hãi, vốn cô ta định nhào vào trong lòng Nhị Mãnh thì vồ hụt, thiếu chút nữa té ngã.

Lạp Mạc Linh nhếch mép nhìn Diệu Hương đang muốn khóc nhưng không thể khóc, lầm bầm: “Xông lên nhanh như vậy làm gì? Gấp gáp muốn được chết à? Nguyền cho các người không xài được năng lực.”

Hỏa Vân Thiên: Tôi nên ra tay hay là ra tay đây?

Thủ Trung sợ hãi mà nhắm tịt mắt lại.

“Xà Đảm đại nhân!” Có người tiến đến phía sau Xà Đảm, lo lắng gọi.

Xà Đảm ngồi yên bất động: “Bảo người của chúng ta đừng nhúc nhích.”

“…Vâng. Còn Khuê Chính đại nhân…”

“Có vài kẻ ngu nên chết sớm một chút.”

Người nọ sợ hãi cúi đầu, yên lặng thối lui.

“A ——!”

“Đây là thứ gì?”

“Cứu tôi!”

Nhóm chiến sĩ Thổ Thành đầu tiên lao ra rất nhanh liền chịu thiệt, nhóm chiến sĩ này là chiến sĩ bảo hộ của Khuê Chính, và cũng là lực lượng mà gã dựa vào.

Nhưng nhóm chiến sĩ này đều có một đặc điểm chung, bọn họ đều là chiến sĩ khống chế đất!

Không phải Khuê Chính không muốn tìm những  chiến sĩ có năng lực khác, nhưng lúc trước gã chỉ là tam tư tế, những chiến sĩ có năng lực cường đại khác tới cậy nhờ hoặc là theo thành chủ và Đại Tư Tế, hoặc là theo nhị tư tế, những người yếu ớt còn dư lại gã cũng không hiếm lạ gì, thế nên gã toàn tìm chiến sĩ khống chế đất, như vậy gã còn có thể dùng bí pháp giúp bọn hắn nâng cao năng lực để có được sự trung thành của bọn hắn.

Nhưng chiến sĩ từ cấp chín trở xuống, bao gồm cả cấp chín đỉnh cấp, hay chiến sĩ khống chế đất cấp mười thì thế nào?

Kết cục của nhóm chiến sĩ này vẫn là —— có nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, trừ phi chiến sĩ cấp chín nhiều đến mức như một đàn kiến,  nói không chừng còn có thể ‘kiến nhiều cắn chết voi’.

Nhưng chiến sĩ cấp tám cấp chín sao có thể nhiều đến mức như một đàn kiến được chứ? Một tòa Thượng Thành có được mười tên cấp chín trở lên đã là cực kỳ cường đại rồi!

Nếu chiến sĩ khống chế đất thua dưới tay chiến sĩ khống chế đất cấp cao thì vẫn có thể thông cảm được, nhưng điều bịp bợm ở đây là có vài chiến sĩ rõ ràng vừa bước ra một bước, lại ngã từ khán đài ngã xuống, càng bịp bợm hơn là ngã rồi lại không sử dụng được năng lực! Mà mấy chiến sĩ có vũ lực mạnh nhưng sức mạnh linh hồn lại không mạnh đó bị hiểu lầm là lũ phản bội, thật sự là muốn oan ức cỡ nào liền oan ức cỡ đó!

“Các chiến sĩ khác đều nghe lệnh cho ta! Xông lên! Dùng mọi thủ đoạn của các người! Hôm nay có Cửu Nguyên thì sẽ không có Thổ Thành, có Thổ Thành thì sẽ không có Cửu Nguyên! Giết sạch bọn chúng! Nuôi các người để làm gì, còn không mau ra tay!”

Các chiến sĩ Thổ Thành cắn răng, lại có một đám nữa xông lên, lần này đòn tấn công đa dạng hơn một chút. Trong nhóm chiến sĩ này có cả một phần nhân thủ của thành chủ, một phần thì không nhúc nhích, bọn hắn còn phải bảo vệ cho vương hậu và tiểu điện hạ.

Nguyên Chiến thấy đợt tấn công thứ hai thứ ba ập tới thì chỉ hơi nhếch môi, hắn đang cười, nhưng lại cười dữ tợn và khát máu. Sự hiếu chiến của hắn vẫn luôn bị Nghiêm Mặc đè xuống, bị động không phải sở thích của hắn, nhưng hắn không muốn khiến Tổ Thần trừng phạt tư tế đại nhân nhà mình, nên hắn không thể thỏa thuê mà ra tay bất chấp tất cả, còn phải nghĩ đủ cách để tìm lý do.

Hiện giờ khó khăn lắm mới có cái cớ tốt như vậy, tư tế đại nhân của hắn còn không ngăn cản hắn, nếu hắn không đập bọn linh cẩu dám mơ ước con trai hắn thành phân thỏ thì từ nay về sau hắn liền để cho Mặc ‘làm’ hắn!

Trên khán đài Vu Thành, Phi Sơn lạnh nhạt nhìn đám chiến sĩ Thổ Thành bao vây tấn công Cửu Nguyên.



Vu Tượng nâng ngón tay mập mạp lên chọc chọc Phi Sơn: “Đi nói cho Khuê Chính, không muốn chết sạch thì mau thu tay lại.”

Phi Sơn lắc đầu: “Vô dụng thôi, Khuê Chính đã mất trí rồi, hơn nữa… Thổ Thành có người muốn gã ta chết.”

Vu Tượng thở dài: “Xem ra Thổ Thành thật sự đã mất đi khí vận, Đại Địa Chi Thần cũng không quan tâm tới bọn họ nữa.”

“Con người nếu biết tự phấn đấu thì sẽ được thần trợ giúp, không chịu phấn đầu thì đến ông trời cũng bỏ.”

“… Anh nói không sai.” Vu Tượng vặn vặn thân thể đồ sộ của mình: “Làm đệ nhất tư tế thật mệt, phải mau đổi người đi thôi.”

“Khuê Mạt muốn lắm đó.”

“Ha hả! Vậy còn phải xem tương lai Khuê Mạt ra sao.”

“Không được!”

Chú Vu trợn mắt: “Ta nói này, hai người các người không thấy đệ tử ta và chiến sĩ bảo hộ của đệ tử ta đang bị người ta bao vây hợp đánh à, các người còn nói mình là người bảo vệ của tụi nó, vậy là bảo vệ hả?”

Phi Sơn lấy hạt hướng dương ra: “Ông nói đúng, chỉ nhìn thôi làm sao được.”

Vu Tượng xòe tay: “Cho em hai hạt.”

“Này! Hai người các người!”

“Yên tâm, có người giúp bọn họ mà.” Vu Tượng vội an ủi, Chú Vu đại nhân giận lên rất là đáng sợ.

Quả thật có người giúp Cửu Nguyên.

Chiến sĩ Thổ Thành vừa mới bao vây, Phong Ngữ đã không vui vì lúc mình quan sát gió bị quấy nhiễu, bất mãn mà trừng mắt với khán đài Phong Thành: “Tụi bây chết hết rồi hả?”

Phong Nghiêu rất muốn nói tình huống này bọn họ không tiện nhúng tay, nhưng nếu Phong Ngữ là người biết phân rõ phải trái thì cũng sẽ không bị người ta gọi là lão già điên, hơn nữa cha mẹ Phong Nghiêu mất sớm, Phong Ngữ là người đã kéo y ra khỏi bãi phân và nước tiểu mà nuôi nấng dạy dỗ, chỉ cần Phong Ngữ không kéo cả tòa Phong Thành chôn cùng, thì y hầu như không phản đối yêu cầu của đối phương.

Mà có nên kéo cả tòa Phong Thành vào trợ giúp Cửu Nguyên không?

Phong Nghiêu sờ sờ cằm, chiến sĩ cấp mười, phương pháp tế thần, phép huấn luyện chiến sĩ tốt hơn nữa, còn có đứa con Sinh Mệnh, y cảm thấy cái giao dịch này hình như rất có lời.

Một khi đã thế, vậy thì lên luôn!

“Không cần.” Ngay lúc Phong Nghiêu đang định phái chiến sĩ Phong Thành ra, thì Nguyên Chiến mặt cười dữ tợn phun ra hai chữ.

Phong Ngữ nhướng mày, y không thích có người phản bác mình.

Không ngờ tư tế nhỏ không thể cử động kia cũng cười nói: “Quả thật không cần đâu. Các chiến sĩ Thổ Thành nghe đây!”

Tư tế nhỏ không cần đến loa mà giọng nói cũng không nhỏ.

Đám người Ám Bặc bỗng nhiên nhíu mày, trong giọng nói tư tế kia tựa như ẩn chứ một thứ sức mạnh nào đó, đây không phải ảo giác.

Nguyên Chiến không biết tư tế nhà mình muốn làm gì, nhưng vẫn phối hợp mà ra tay, tay trái vừa vung lên: “Vụt!”

“Đó là!”

“Sao có thể!?”

Thành chủ Hỏa Thành và đám người tư tế Lưu Diễm đều thất thanh hô lên.

Chỉ thấy xung quanh khán đài Cửu Nguyên đột nhiên xuất hiện một bức tường lửa cao một mét!

Ánh lửa cực nóng bức cho đám chiến sĩ Thổ Thành đang lao lên tấn công phải nhao nhao lui về phía sau. Có vài chiến sĩ khống chế lửa còn kinh ngạc mà nhìn tay mình, hắn là chiến sĩ khống chế lửa cấp chín, nhưng sao lại cảm thấy nhiệt độ của bức tường lửa trước mặt còn cao và đáng sợ hơn của mình?

Có người tưởng là Hỏa Vân Thiên ra tay, nhưng đợi một chốc, bức tường lửa kia chẳng những không biến mất, mà còn kéo rộng ra bên ngoài.

“Đây là uy lực của chiến sĩ khống chế lửa cấp bốn?”

“Không phải Hỏa Vân Thiên!”

“Không phải tôi.” Hỏa Vân Thiên cũng phủ định, khi anh còn là chiến sĩ cấp chín, đúng là có thể tạo một bức tường lửa lớn như vậy, nhiệt độ cao như vậy và giữ trong một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng hiện giờ anh có thể liên tục ném ra mười mấy quả cầu lửa cỡ lớn đã là không tồi rồi.

“Ai? Kẻ nào đang giúp Cửu Nguyên!” Khuê Chính như bị nhập ma, lúc này gã đã sớm biến thành ma quỷ, khóe mắt gã muốn nứt ra, gã trợn lên nhìn về phía Hỏa Thành, cho rằng người Hỏa Thành trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu với gã.

Người Hỏa Thành cũng oan muốn chết, cả đám nhìn nhau, rốt cuộc là ai đang trợ giúp Cửu Nguyên.

Phi Sơn cũng kinh sợ hô lên, người khác không nhìn ra, nhưng anh thì sao không nhìn ra được? Dao động năng lượng rõ ràng là đến từ…: “Chú Vu, chiến sĩ bảo hộ của đệ tử ông rốt cuộc là chiến sĩ mấy hệ?”

Chú Vu đắc ý cười, nhưng không chịu trả lời.

Nghiêm Mặc thấy bức tường lửa đã dọa sợ các chiến sĩ Thổ Thành, lập tức sử dụng sức mạnh linh hồn tiếp tục nói: “Thành chủ Thổ Thành làm nhiều việc bất nghĩa mới tự tìm đường chết, huống chi trước đó ông ta và Đại Tư Tế Khuê Chính đều đã hứa nếu tỷ thí bại dưới tay Cửu Nguyên, liền lấy Cửu Nguyên làm chủ. Bây giờ thành chủ Thổ Thành thân là kẻ phụ thuộc, lại đi bán rẻ thế lực mà mình phụ thuộc, bất nghĩa bất trung, nhưng đây dù sao cũng là hành vi cá nhân của ông ta, không liên quan gì đến toàn bộ Thổ Thành, hiện giờ thành chủ Thổ Thành đã chết, các người không mau chóng thương lượng lập một thành chủ mới, lại đi hao phí thực lực ở chỗ này, thì cuộc tỷ thí sau đó phải làm thế nào đây?”

Các chiến sĩ Thổ Thành vẻ mặt hoảng hốt, trong lòng cảm thấy đối phương nói rất đúng.

Đúng vậy, rõ ràng là thành chủ không đúng, thủ lĩnh Cửu Nguyên giết chết thành chủ cũng không sai.

Lúc này bọn họ không nhanh chóng lập một thành chủ mới thì cuộc tỷ thí sau đó phải làm sao?

Nếu bọn họ không thể có được thứ hạng trong cuộc tụ hội, vậy Thổ Thành về sau…

Nghiêm Mặc thấy lời mình nói đã có tác dụng, liền tăng thêm sức mạnh linh hồn, trách trời thương dân mà than một tiếng: “Khuê Chính đại nhân, anh muốn vì thể diện của anh mà khiến toàn bộ chiến sĩ Thổ Thành phải chôn cùng anh sao? Anh thân là Đại Tư Tế, sao có thể làm như vậy?”

A a a! Tức chết ta! Khuê Chính điên rồi!

“Giết sạch chúng cho ta! Kẻ nào dám lui về sau một bước, ta sẽ giết hắn! Giết cả nhà hắn! Người Cửu Nguyên, bọn mi nhớ kỹ, chỉ cần Thổ Thành bọn ta có một người còn sống, bọn ta sẽ không bỏ qua cho Cửu Nguyên, bọn ta phải giết hết, giết sạch người Cửu Nguyên chúng mày, giết giết giết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook