Dị Thế Lưu Đày

Chương 541: Chơi quả trái cây và con đường Nghiêm Mặc đòi nợ!

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-541-0

“Không Thành sẽ là đối tượng đòi nợ đầu tiên của hắn!”Sáng sớm, thần sứ đại nhân thiện lương thánh khiết ôm thần tử, và chiến sĩ của mình cùng xuất hiện trong vầng hào quang, tiếng khóc vang của trẻ con truyền ra, một sinh mệnh mới vừa chào đời.

Cảnh tượng thật là: Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến vừa mới khôi phục, quả trứng xanh liền nứt ra, Nguyên Chiến nhảy dựng lên, muốn nâng Nghiêm Mặc dậy, thuận tiện tóm thằng nhóc thối cởi truồng kia, nhưng thằng nhóc trơn như con cá chạch, bấu vạt áo Nghiêm Mặc chết sống không buông, còn ngoác miệng khóc càng lúc càng lớn.

Nghiêm Mặc đành phải một tay nâng thằng nhóc đang nằm trên bụng mình khóc thút thít, chính là Vu Quả bây giờ ngay cả một suy nghĩ hoàn chỉnh cũng không thể truyền đạt cho hắn, một tay vịn tay Nguyên Chiến để đứng lên, sau đó mặt không cảm xúc nhìn về phía mọi người.

Thằng nhóc Vu Quả không biết nói: “Oa oa!” Ba ngốc, nhanh cất mấy cái dây leo kia lại đi, đó đều là bản thể của ta, không thể cho người khác lấy! Dù đó có là thứ ta đã bóc ra.

Nghiêm Mặc không thể hiểu lời Vu Quả, rất kỳ lạ, Vu Quả chỉ có thể phát ra tiếng khóc nỉ non, hắn cảm nhận được an nguy của Vu Quả, nhưng lại không cách nào đối thoại với nó bằng tinh thần lực.

Chẳng lẽ là vì Vu Quả mới sinh ra, não vẫn chưa hoàn toàn phát triển, cho nên vì để tự bảo vệ bản thân mà tạm thời ngắt đứt liên lạc bằng tinh thần lực? Nghiêm Mặc cảm thấy suy luận của mình có tính chính xác cao.

Vu Quả còn đang gào khan cổ họng, Nghiêm Mặc nhéo nhéo cái mông nhỏ của nó, hắn không tin quả Vu Vận có gien truyền thừa của mình sau khi biến thành nhóc con sẽ thật sự vô tri như bọn trẻ khác, tuy không biết tên tiểu quỷ này đang khóc oa oa cái gì, nhưng thật sự là quá ồn.

Vu Quả: “…” Ô! Đau quá! Mông chắc chắn bị bầm rồi. Sớm biết thế, nó sẽ không biến thành người đâu! Trái cây nó bị chơi một vố rồi!

Cửu Phong vỗ đôi cánh nhỏ, phành phạch bay tới: “Kiệt! Em trai! Em trai nhỏ!”

Vu Quả: Mi mới là em trai nhỏ! Cả nhà mi đều là em trai nhỏ!

Cửu Phong vui vẻ giơ móng vuốt nhỏ lên, trên móng vuốt của nó có một cái vòng cốt khí trữ vật mà Nguyên Châu cho nó, bên trong cất rất nhiều thứ tốt, trong đó có không ít thứ là nó để dành riêng cho hai đứa em trai.

Rào, một đám sâu chết đổ ra. Cửu Phong điều khiển gió, cuốn đám sâu chết đưa đến bên miệng Vu Quả: “Em trai, ăn cái này! Ăn ngon lắm! Ta để dành cho em đó!”

Vu Quả đang gào vui vẻ, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đút cho một miệng đầy sâu!

Nguyên Chiến: Làm tốt lắm!

Nghiêm Mặc không kịp ngăn cản, ặc, chỉ nhìn khóe miệng mang ý cười châm chọc của hắn là biết hắn căn bản không tính ngăn cản.

Ặc! Dám đút nó ăn sâu chết! Tuy nó thân là quả Vu Vận, cái gì cũng có thể ăn, nhưng ăn sâu?! Tên Cửu Phong khốn kiếp mi nhớ kỹ cho ta! Thù này mà không báo… Hả? Bạn nhỏ Vu Tiểu Quả đang há to miệng, cố gắng muốn phun sâu ra bỗng chép chép miệng, nâng móng vuốt nhỏ lên chủ động chụp bọn sâu chết nhét vào miệng ăn.

Bọn sâu chết thoạt nhìn rất ghê tởm, nhưng ăn vào lại thơm ngào ngạt, quan trọng nhất là… năng lượng cực kỳ đậm!

Ừm ừm, không tồi, còn nữa không? Thêm mấy con đi!

Nghiêm Mặc tách cái miệng nhỏ của nó ra nhìn, thấy trên lợi của nó có bốn cái răng nhỏ, liền phì cười: “Mày vì ăn mà liều mạng thật ha, đám sâu chết này ngon vậy à?”

Cửu Phong và Vu Quả cùng gật đầu, đương nhiên xương cổ của Vu Quả còn mềm, nó chỉ có thể dùng tốc độ nhanh hơn để ăn sâu.

Cửu Phong thấy Vu Tiểu Quả ăn vui vẻ, lòng cũng vui vẻ: “Còn một ít, phải để lại cho một đứa em trai khác.”

Vu Tiểu Quả: Giao hết ra đây cho ta! Đô Đô không có ăn sâu đâu!

Tiếc là không ai có thể nghe được tiếng lòng của nó, nó mới vừa mở mắt không được bao lâu, cũng không thể bắn ra ánh mắt sắc bén.

Nghiêm Mặc giơ tay, kéo Cửu Phong vào lòng Vu Tiểu Quả.

Cửu Phong muốn chơi với em trai, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng ngoéo đám tóc mềm mại của bạn nhỏ Vu Tiểu Quả một cái…

Bạn nhỏ Vu Tiểu Quả lớn tiếng khóc! Ăn sâu cũng không thể đền bù nổi đau tóc bị giật! Tên khốn Cửu Phong, mi chờ đó!

Nguyên Chiến: Hai hổ cắn nhau tất có một con bị thương, về sau có lẽ hắn không cần phải nghĩ cách dạy dỗ hai thằng nhóc này đi?

Ba Mặc cười ra tiếng, đặt Cửu Phong lên trên vai mình, nhẹ giọng nói với nó một vài chuyện không nên làm khi chơi với trẻ con.

Cả nhà ở chung hòa thuận vui vẻ, những người khác đều dùng ánh mắt trông mong mà nhìn, rất muốn tiến lên nhưng lại không dám.

Tư Thản khoanh tay đứng, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ mờ nhạt khó thấy. Nếu y cũng có một đứa con…

Nguyên Châu tiến lên chúc mừng, Nghiêm Mặc dùng vẻ mặt vi diệu mà nhận lời chúc mừng, hai người cũng không nói gì nhiều với nhau.

Ngoại trừ Nguyên Châu, Tư Thản, Cửu Phong và số ít người khác, tất cả Vô Giác Nhân ở đây đều quỳ xuống, giờ phút này, tâm tình bọn họ vô cùng vui mừng, vừa kiêu ngạo vừa yên lòng.



Thần tử đại nhân béo mập non nớt nằm trong lòng Mặc vu đại nhân, quay cái mông trơn bóng về phía mọi người, ở khóe mắt còn treo một giọt nước mắt, nhưng mọi người có thể cảm nhận được thứ sức mạnh vô tận từ người nó.

A, thần tử của chúng ta thật là… thần tử! Chúng Vô Giác Nhân không tìm được từ hình dung nào thích hợp, chỉ cảm thấy bất cứ chỗ nào của thần tử cũng thật tốt đẹp, ngay cả khi nó chỉ có vóc dáng bằng một nửa những đứa trẻ mới sinh bình thường khác, trong mắt mọi người như vậy cũng là một sự đặt biệt.

Ánh mắt ca ngợi và thành kính của bọn họ thoáng an ủi con tim nhỏ bé bị tổn thương của Vu Quả đại nhân, nhưng không chờ nó hưởng thụ sự triều bái của con dân ở tây đại lục, thì nó đã bị ba Mặc đưa cho Nguyên Chiến đại ma vương bế!

Đúng vậy, bắt đầu từ hôm nay, Vu Quả xem một người cha khác của nó là đại ma vương.

Trước kia Nguyên Chiến tốt với nó cỡ nào, thì hiện giờ đại ma vương này nhìn nó bằng ánh mắt hung tàn bấy nhiêu!

Vu Quả ra sức ngọ nguậy muốn trốn tránh, nhưng nó chỉ mới sinh ra, thân thể mềm như cọng bún, đừng nói là chạy trốn, ngay cả múa may cặp móng vuốt của mình cũng rất khó. Nó mở mắt khi vừa sinh đã là ghê gớm lắm rồi!

Nghiêm Mặc giao Vu Quả cho Nguyên Chiến, là vì ánh mắt mà mọi người nhìn hắn quái dị quá, làm Nghiêm Mặc cảm thấy mình như biến thành ‘thánh mẫu Mặc’, hắn thật sự không muốn sau này có bức tượng ‘thần tử ôm con’ gì gì đó lưu truyền cho thế hệ đời sau đâu, vừa lúc Nguyên Chiến vươn tay muốn ôm thằng nhóc, hắn liền thuận tay giao nó ra.

“Oa ——!” Thằng nhỏ khóc khàn cả giọng, hai móng vuốt nhỏ ra sức duỗi về phía Nghiêm Mặc, bộ dáng kia đáng thương biết nhường nào.

Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật: Có cần làm quá như vậy không? Đừng tưởng rằng chỉ có cha Chiến là đánh mày.

Tim của quần chúng Vô Giác Nhân đau đớn không thôi, Hậu Sư nhịn không được cầu xin: “Mặc vu đại nhân, thần tử đại nhân muốn được ngài…”

Nguyên Chiến đảo mắt nhìn, Hậu Sư sợ tới mức câm miệng. Ánh mắt của thủ lĩnh đại nhân thật đáng sợ!

Cửu Phong bay qua, dùng móng vuốt mình cầm lấy cái tay nhỏ của Vu Quả.

Roẹt, cánh tay mềm mụp của thằng nhóc con bị cào ra ba vết máu.

Cửu Phong chỉ muốn nắm tay em trai: “… A?”

Vu Quả đại nhân từng hùng bá thiên địa, giờ lại chịu đủ thương tích, há miệng: “… Ô oa ——!” Mấy người cố tình chơi trái cây có phải không, ta muốn biến trở về, biến trở về! Oa oa!

Nghiêm Mặc nhịn cười, cầm cái tay nhỏ của nó hôn hôn: “Được rồi, không sao hết, không sao hết, Cửu Phong không có cố ý, ai kêu mày bây giờ mềm như vậy chứ?”

Vết máu biến mất, Vu Tiểu Quả vẫn khóc thút tha thút thít, giơ cái tay lên cao hơn, ý bảo: Còn đau, hôn hôn nữa đi.

Nghiêm Mặc không hiểu ý nó, làm lơ cái móng vuốt nhỏ của nó, quay sang an ủi Cửu Phong đang buồn rầu vì cảm thấy mình làm sai.

Nguyên Chiến cúi đầu, nâng bàn tay to nhẹ nhàng sờ đầu nó, nhưng miệng thì hung dữ quát: “Câm miệng!”

Tiếng khóc đột nhiên nín bặt.

Nguyên Chiến hài lòng, nhẹ nhàng vỗ mông nó ba cái: “Về sau nếu muốn giống một người chiến sĩ thì đừng có khóc nhè nữa biết chưa?”

“Sịt!” Vu Quả đại nhân đáng thương khóc tới xì nước mũi. Cha Chiến đại ma vương mạnh tay quá, đánh nó đau quá!

Nguyên Chiến cảm thấy mình đã nhẹ đến không thể nhẹ hơn rồi, khi hắn cho rằng ba cái vỗ mông nhẹ kia không khác gì vuốt ve, nhưng… vị này chưa bao giờ được làm cha, cũng chưa bao giờ bế một thằng nhóc, làm sao biết da thịt trẻ con mềm thế nào chứ, đương nhiên càng không biết sức lực mà hắn gần như khẽ vuốt đối với trẻ con mà nói cũng không thể chịu được!

Tổ Thần tại thượng, trước khi Nguyên Chiến đại ma vương ý thức được điều này hoặc là Vu Quả đại nhân có thể mở miệng nói chuyện, thì bạn nhỏ Vu Tiểu Quả đáng thương chỉ có thể nhẫn nhịn để cha nó ‘âu yếm’.

Nguyên Chiến rất hài lòng khi Vu Tiểu Quả thức thời, kéo vạt áo ra, ôm nó vào trong lòng, dùng vạt áo che kín mít như muốn giấu đi.

Nghiêm Mặc thấy cha con bọn họ ở chung ‘vui vẻ hòa thuận’, Nguyên Chiến cũng không thật sự đánh Vu Quả như hắn nói, liền yên tâm hơn, nên cũng rảnh tay xử lý các loại phiền toái trước mắt.

Kỳ thật phiền toái cũng chỉ có một việc, đó là Nguyên Châu không rõ là địch hay bạn.

Nghiêm Mặc xuất phát từ trực giác đối với bảo vật, trước hết cất toàn bộ dây leo vỡ ra và rơi rụng trên mặt đất, lúc này mới nói chuyện với Nguyên Châu.

Nguyên Châu không có nhiều yêu cầu, chỉ hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng rời đi.

Nghiêm Mặc cười như không cười, đi đến cái mâm tròn ngay trước mặt y —— khi Tư Thản thấy dị tượng phát sinh lúc dây leo xuất hiện, y đã nhanh tay dời cái mâm tròn sang một bên.

Nguyên Châu nhìn Nghiêm Mặc, rồi nhìn cái mâm, lại nhìn nhìn đám người đứng xung quanh cái mâm, có chút khó hiểu.

“Nguyên Châu, người Cửu Nguyên chúng tôi yêu hoà bình, không muốn xâm lược kẻ khác, nhưng nếu có ai cố ý trêu chọc chúng tôi, chúng tôi cũng tuyệt không để mặc. Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng, đây là quy tắc cơ bản nhất của bộ lạc Cửu Nguyên. Lần này tôi nể tình Tán Bố có thể xem là một nửa người thầy của tôi, đồ đệ Tô Môn và việc anh cùng tộc với Cửu Phong, chỉ giết hung thủ, không làm liên lụy đến những Hữu Giác Nhân bình thường khác, và ước thúc lực lượng bên mình, không để tộc Hữu Giác xuất hiện những tổn thất khó có thể cứu vãn, nhưng cơ hội này chỉ có một.”

Nguyên Châu muốn nói cái gì đó, nhưng bị Nghiêm Mặc cắt ngang: “Tôi nghĩ anh hẳn là hiểu rõ, dù anh có ra tay, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể cản một người trong chúng tôi lại, nhưng dù là tôi, Nguyên Chiến hay Đại Vu Tư Thản, thậm chí là Cửu Phong, đều có thể khiến những Hữu Giác Nhân bình thường khác chịu đả kích còn đáng sợ hơn, có lẽ cốt binh và chiến sĩ Hữu Giác có thể đối kháng, nhưng kết quả sẽ thế nào?”

Nguyên Châu trầm mặc, sau đó cười khổ. Y thừa nhận những gì Nghiêm Mặc nói đều là sự thật, mà y bị Cửu Phong ‘ngăn lại’, không ra mặt cũng là vì suy xét đến điều này, y không muốn thật sự trở mặt với đám người Nghiêm Mặc, càng không muốn cho bọn họ cái cớ để đại khai sát giới.

Nghiêm Mặc mềm giọng: “Nguyên Châu đại nhân, tôi chân thành hy vọng anh có thể quản giáo tộc Hồng Giác và các tộc Hữu Giác khác, tôi cũng chân thành hy vọng hai tộc và hai đại lục có thể xóa bỏ sự đối địch, thành lập mối quan hệ hữu hảo. Không có ai thật sự thích chiến tranh cả, nếu là đặc tính dân tộc, gặp ai đó thích làm những chuyện hại người mà chẳng có chút lợi ích gì, anh không ngại nói cho bọn họ biết, kẻ địch cường đại thật sự đã sắp đến, nhưng sẽ không phải là tộc Vô Giác chúng tôi, càng không phải là sinh vật trên tinh cầu này.”



Nguyên Châu sửng sốt, nhíu mày: “Ta không rõ ý cậu khi nói đến kẻ địch thật sự.”

Tư Thản cũng nhìn về phía Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Thản sau này mình sẽ giải thích, tiếp tục nói với Nguyên Châu: “Anh hiểu rõ mà, nếu anh không rõ, vậy trở về hỏi tộc trưởng hoặc tư tế của mình một chút xem, tôi tin chắc rằng trong số họ có người có thể nói cho anh biết đáp án kỹ càng hơn.”

Nguyên Châu nghe vậy thì có chút loạn, nhưng vẻ mặt lại bất biến như thường, chỉ nói: “Ta sẽ về hỏi một chút. Đúng rồi, các cậu cần ta hỗ trợ gì để trở về không? Ta có thể cung cấp Cốt Điểu có tốc độ nhanh, cũng có thể cho các cậu mượn quân bài để băng qua cơn lốc ở đại lục trung tâm.”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Nghiêm Mặc kích hoạt cái mâm ngay trước mặt Nguyên Châu.

Vòng sáng sáng lên, cũng may tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt, Cửu Phong bay đến đáp trên đỉnh đầu Nghiêm Mặc, bây giờ không dám tùy tiện chơi với em trai, chỉ sợ không cẩn thận một cái là cào chết em trai!

Haizz, em trai quá mềm mụp, phải làm sao bây giờ? Lần đầu tiên trong cuộc đời, Cửu Phong đại nhân có chút phiền não.

Nghiêm Mặc bảo Nguyên Châu lùi về sau, rời khỏi phạm vi vòng sáng.

Nguyên Châu lui về sau theo lời hắn.

Các Vô Giác Nhân khác dùng ánh mắt hâm mộ nhìn đám người Hậu Sư và Kỳ Hồng Chí, Tịch Dương hành lễ, miệng nói: “Cung tiễn đại nhân!”

Các Vô Giác Nhân khác dù có hiểu những lời này hay không, cũng đồng thanh rống to: “Cung tiễn đại nhân!”

Vòng sáng chợt lóe, người đứng trong vòng sáng lẫn cái mâm tròn cùng nhau biến mất.

Nguyên Châu há hốc mồm: “…Cửa phá không?” Không đúng, cửa phá không có giới hạn ngắn về khoảng cách, địa điểm lại không thể xác định, bọn họ phải trở về đông đại lục, không thể sử dụng cửa phá không chuyên dùng để bỏ trốn, như vậy đây là?

Muốn hỏi các Vô Giác Nhân khác, nhưng các Vô Giác Nhân khác sau khi dùng ánh mắt cực kỳ kính cẩn và hâm mộ nhìn theo đám người Nghiêm Mặc rời đi, liền cùng thay đổi sắc mặt, dùng ánh mắt hung ác mang tính bài ngoại mà trừng y.

Người có tính tình không tốt trực tiếp rống: “Ê, người Hồng Giác, nơi này là địa bàn của Vô Giác Nhân bọn tôi, anh nên rời đi rồi đó!”

Nguyên Châu đương nhiên không thèm tức giận với tên Vô Giác Nhân yếu hơn y không biết bao nhiêu lần này, tuy y không hỏi được đáp án, nhưng trong lòng cũng có suy đoán ít nhiều, mà nếu suy đoán của y là thật, vậy… có lẽ lần này chúng thần thật sự lựa chọn Vô Giác Nhân?

Lại nghĩ đến lời Nghiêm Mặc nói về kẻ địch thật sự. Nguyên Châu không chờ được nữa, y định trở về bàn giao lại công việc của mình, rồi lập tức chạy về đại lục trung tâm cầu kiến tư tế đại nhân.

Thời gian kể ra thì như dài nhưng lại rất ngắn, mà nói ngắn thì như lại rất lâu.

Không nói tới những người khác, ngay cả Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến cũng phải choáng váng một hồi lâu, có lẽ bởi vì khoảng cách quá xa chăng?

Bốn phía là bóng đêm, chỉ có bầu trời được ánh sao chiếu sáng, mặt đất nhờ chút ánh sáng đó mà hiện mờ mờ.

Người có nhãn lực tốt chỉ mượn chút ánh sao này cũng có thể nhìn thấy rõ xung quanh, nơi này như một vùng đất hoang vắng, cách đó xa xa có thể loáng thoáng nhìn thấy một tòa thành không nhỏ.

Nguyên Chiến sờ sờ ngực, thấy con trai như đã ngủ —— kỳ thật là không chịu nổi việc dịch chuyển đường dài mà hôn mê, sau đó cảnh giác mà quan sát bốn phía: “Mặc, đây là đâu?” Vì sao không trực tiếp trở về Cửu Nguyên?

“Không Thành.” Nghiêm Mặc đáp.

Nếu nói trên thế giới này, người hiểu Nghiêm Mặc nhất là ai, đó chắc chắn là Nguyên Chiến, nghe Nghiêm Mặc nói vậy, Nguyên Chiến liền biết tư tế đại nhân nhà mình muốn làm gì.

“Ý kiến hay!” Nguyên Chiến thiệt lòng khen.

“Chứ sao, đánh giặc ngay sân nhà mình mới là đồ ngu. Dù sao Cửu Nguyên còn có thể kéo dài một đoạn thời gian, không bằng trước tiên chúng ta diệt hang ổ và một ít cứ điểm của kẻ địch!” Nghiêm Mặc oán giận nói.

Cửa dịch chuyển tức thời tốt thì tốt đó, nhưng khi sử dụng cũng làm người ta đau túi tiền. Lúc Nghiêm Mặc biết phải cần bao nhiêu nguyên tinh tệ và cấp mấy thì thiếu chút nữa muốn dẹp hết đám nhân số đi cùng với mình.

Dịch chuyển cự ly siêu xa, nhân số lại không ít, tính cả Đô Đô, tổng cộng là sáu mươi chín sinh vật sống, Nghiêm Mặc dùng khoảng bảy mươi viên nguyên tinh tệ cấp chín mới khởi động được cửa dịch chuyển tức thời.

Bảy mươi viên nguyên tinh tệ cấp chín đó! Nhớ lại vẻ mặt đau thịt của đám lãnh đạo cấp cao Thượng Thành khi đưa nguyên tinh tệ cấp chín cho hắn, chỉ là mấy viên mà đã như đòi mạng bọn họ vậy, bảy mươi viên cấp chín ở đông đại lục là tài sản lớn bao nhiêu chứ hả?

Không chỉ đông đại lục, ngay cả tây đại lục cũng thế, thậm chí vì bọn họ tiêu một lượng lớn nguyên tinh, làm nguyên tinh cấp cao càng thêm hiếm hoi và quý giá.

Dù hắn có lấy được không ít nguyên tinh cấp cao từ bảo khố của Ni Nhĩ vương và Hồ Liên, nhưng nguyên tinh cấp cao chẳng những hiếm có lại khó sản sinh, xài một cái liền ít đi một cái, suy xét đến thời gian dài lâu về sau, hắn không thể tùy ý tiêu xài những viên nguyên tinh cấp cao đó.

Nếu không phải lo lắng cho tình huống của Cửu Nguyên, thì hắn tính truyền tống đến đại lục trung tâm của tộc Côn Bằng mặt người trước, rồi cưỡi cốt thuyền hoặc Cốt Điểu về từ nơi đó.

Đại Tư Tế Mặc đau thịt đau túi tiền nên tiến vào trạng thái không nói lí lẽ: Nếu không phải người nào đó nhất quyết muốn đối phó với Cửu Nguyên, thì hắn đã không cần vội vàng trở về như vậy, nếu hắn không cần vội vàng trở về, thì sẽ không tổn thất nhiều nguyên tinh cấp cao như vậy, cho nên, đương nhiên hắn phải tìm người nào đó tính sổ.

Mà Không Thành sẽ là đối tượng đòi nợ đầu tiên của hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook