Chương 566: Đề bài thứ ba và bí mật cuối cùng của Hồ Liên
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Người mà gã tín nhiệm nhất luôn là chính gã.”—— Xin dùng tiếng Trung dịch lại câu dưới đây.
Nghiêm Mặc nhíu mày, tiếng Pháp. Mấy cái ký hiệu cuối cùng còn là ngôn ngữ giản lược.
Ngôn ngữ giản lược hắn không lo, vừa nhìn liền biết là chữ ký của Dư Hữu Tài, có lẽ người khác nhìn không hiểu, nhưng hắn thì quá quen thuộc, tên kia mỗi khi gởi cho hắn cái bưu kiện gì thì phía sau đều sẽ có ký tên. Cái khó chính là câu văn trước nó.
Lúc trước Dư Hữu Tài đi du học ở Pháp, gã để lại một câu tiếng Pháp cho mình phiên dịch cũng không có gì ngoài ý muốn.
Nhưng vấn đề là, hắn không rành tiếng Pháp lắm, chỉ biết một vài câu hỏi thăm đơn giản mà thôi.
Hắn phải bị chặn ở chỗ này sao? Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm dòng chữ kia, nhanh chóng nghĩ phương pháp phá giải.
Đúng rồi! Hắn đã từng lật xem từ điển Pháp – Trung đặt trong văn phòng Dư Hữu Tài.
Bởi vì thỉnh thoảng Dư Hữu Tài hay hỏi hắn mấy câu văn tiếng trung mà hắn thường nói hoặc viết trong mấy tập văn kiện có nghĩa là gì, hắn không trả lời, cũng không để ý, khi đó hắn thật sự rất bận, nào có thời gian rỗi đi để ý tới tình thú của Dư Hữu Tài, ngay cả hứng thú dịch lại vài đoạn tư liệu tra trên mạng cũng không có. Chỉ có lúc tới văn phòng Dư Hữu Tài, nhất thời nhàm chán cầm từ điển tiếng Pháp của gã lên lật xem, phát hiện ra một vài lời lẽ buồn nôn gã viết trong đó, mà cũng xem như Dư Hữu Tài tự chơi một mình, sau lại không để ý tới nữa.
Ý thức của Nghiêm Mặc chìm vào biển hồn, hắn đảo mắt qua nửa kệ sách bên phải.
Sách báo lít nha lít nhít, cái nào là từ điển Pháp – Trung?
Nghiêm Mặc vừa hỏi.
Một tầng trên cái kệ sách cách đó không xa lập tức sáng lên, Nghiêm Mặc đẩy cái thang qua đó, leo lên, tầng này toàn là từ điển.
Nghiêm Mặc rút ra quyển đang phát sáng, rất tốt, quả nhiên những quyển sách mà hắn từng xem qua dù có nhớ hay không đều trữ ở nơi này.
Có điều, mở từ điển ra, hắn phát hiện chỉ có những trang nào hắn từng xem mới hiện chữ, còn lại thì đều trống rỗng.
Điều thú vị là, rất nhiều trang chỉ viết có một nửa.
Bởi vì đây là một quyển từ điển bìa mềm, khi tìm trang thì sẽ vịn gáy sách, ngón tay cái cuốn các trang sách lên rồi lật với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Như vậy cũng không tồi.
Nghiêm Mặc nhìn màn hình, đối chiếu với từ điển, cứ thế mà dịch từng chữ từng chữ. Chỉ cần có thể dò được những danh từ và động từ chính thì ít nhất cũng có thể đoán ý mà dịch được một phần, dù sao cũng tốt hơn là hoàn toàn bó tay.
Câu cú không dài, từ đơn cũng không nhiều lắm. Mặc dù có một phần ba từ là hắn không tìm được, nhưng tìm ra hai phần ba còn lại cũng đủ để Nghiêm Mặc phát huy sức tưởng tượng.
Hy vọng hắn không hiểu sai câu từ.
Nghiêm Mặc không đủ tự tin, nhưng vẫn viết lại cách hiểu của mình bằng tiếng Trung lên màn hình: Em ở nơi đâu, người yêu dấu của tôi. Ký tên: Con cá xấu.
Cái chữ ký này bắt nguồn từ một câu chuyện cười, có lần hắn chọc Dư Hữu Tài, nói là lấy họ của gã thêm vào tên tiếng anh Randy của gã thành ‘con cá xấu’*, sau đó không biết cọng dây thần kinh nào của Dư Hữu Tài bị co rút, lại thật sự lấy cái từ mà người khác không nhìn ra đến tột cùng là chữ ký giản lược của cái tên nào.
(*Họ Dư phiên âm là [yú], chữ cá – ngư cũng đọc là [yú].
Tên tiếng anh Randy phiên âm là [lan dí], đọc giống từ thằng anh em xấu xa [làn dì]
Ở đây ý Mặc gọi đểu tên tiếng Anh của Dư Hữu Tài thành thằng anh em xấu rồi thêm cái họ Dư nhưng chơi từ đồng âm nên thành con cá xấu.)
Icon khuôn mặt cười lại xuất hiện, cánh cửa sáng lên, hắn đáp đúng!
Nghiêm Mặc nhìn Hồ Liên lại xuất hiện lần nữa, ánh mắt có hơi phức tạp.
Người này hao hết tâm tư, tất cả các vấn đề đưa ra chỉ có mình gã là biết, đừng thấy ba đề bài này đều vô cùng đơn giản mà lầm, nếu thế giới này không có người thứ hai đến từ địa cầu, lại còn hiểu cùng lúc hai ngôn ngữ là tiếng Trung và tiếng Pháp, thì còn phải xem hiểu chứ ký của gã, thế thì dù có thế nào cũng sẽ không giải đúng cả ba đề bài.
Chắc là Hồ Liên cũng không nghĩ tới gã đặt ra nhiều chuẩn bị như vậy, cuối cùng vẫn là may áo cưới cho người. Mà bản thân gã thì vì mất đi ký ức mà hiện giờ còn đang bị chặn ở ngoài cửa ải thứ hai.
“Anh chính là như vậy, luôn thích phức tạp hóa những vấn đề đơn giản, anh nói xem nếu anh chỉ để lại một cái chìa khóa cho linh hồn của mình thì tốt rồi có phải không? Sao cứ nhất quyết phải chia ra làm hai.”
Tuy Nghiêm Mặc cảm thán như vậy, nhưng với sự hiểu biết của hắn về Hồ Liên, hoặc là Dư Hữu Tài, gã làm như vậy cũng là vì không tín nhiệm tộc xuyên sa giáp.
Người mà gã tín nhiệm nhất luôn là chính gã, gã sẽ cảm thấy người khác dù là bất cứ ai đều sẽ phản bội gã. Gã làm như vậy chắc chắn là nghĩ dù tộc xuyên sa giáp nuốt mất nguồn năng lượng, thì chỉ cần linh hồn gã vẫn còn ký ức, gã vẫn có thể nhẹ nhàng giải đúng ba đề bài, mà nếu linh hồn gã bị tổn hại đến mức mất đi những ký ức đó, vậy ngoại trừ chính gã sẽ không có ai giải được ba đề bài này, nên gã chỉ có thể chờ đến khi linh hồn khôi phục lại, rồi mới đến giải ba đề bài này.
Hồ Liên nói: “Chúc mừng anh, đáp đúng toàn bộ. Trí năng điều khiển phi thuyền ở ngay bên trong, anh đi vào là có thể lấy được, tôi kiến nghị trước khi anh đánh thức nó, hãy dùng nguồn năng lượng tinh luyện mà tôi để lại cho tộc xuyên sa giáp đặt lên người nó, nó sẽ tự hấp thu.”
Nghiêm Mặc không lập tức bước qua cánh cửa, muốn xem thử Hồ Liên còn nói cái gì nữa.
Hồ Liên nói tới đây thì đột nhiên dừng một chút: “Anh có phải là tôi không? Tuy tôi chắc chắn rằng người tới nơi này nhất định là mình, nhưng cũng có một phần tỉ khả năng rằng không phải tôi. Vậy liệu có phải là em không? Người yêu dấu mà tôi đang tìm kiếm.”
Nghiêm Mặc sờ cánh tay, đè mớ lông tơ đã dựng lên xuống.
“Chữ ký trong đề bài thứ ba, chỉ có tôi và em ấy mới có thể nhận ra, dù người đến từ thế giớitôrước có quen tôi, dù người đó có biết tiếng Trung và tiếng Pháp, thì tuyệt đối cũng sẽ không nhận ra chứ ký kia. Đáng tiếc, xác phi thuyền này vẫn bị người máy trí năng điều khiển, không cách nào để lại dấu ấn linh hồn giống như cốt khí để nghiệm chứng, nếu không thì tôi cũng không cần làm nhiều việc phiền toái như vậy.”
Thì ra là thế, nền văn minh của người ngoài hành tinh cũng có chỗ lợi và hại của người ngoài hành tinh, nhưng văn minh của tinh cầu này cũng có ưu thế của nó. Cốt khí có thể giúp linh hồn bám vào, phi thuyền lại chỉ có trí năng.
Bỗng nhiên Hồ Liên cười: “Nhưng ba đề bài này ngoại trừ tôi và người yêu dấu của tôi ra không ai có thể giải được cả, cho nên… tôi, hoặc là người yêu dấu của tôi ơi, để tôi nói cho người biết một bí mật cuối cùng.”
Bí mật cuối cùng, Hồ Liên dùng tiếng quê nhà để nói.
Quả nhiên! Nghiêm Mặc nghĩ thầm, tôi biết thừa anh sẽ làm chuyện gì đó vào phút cuối mà!
***
Nghiêm Mặc bước một chân vào cánh cửa.
Bên trong có ánh đèn sáng lên, không tìm ra được ánh sáng đến từ chỗ nào, cả phòng đều sáng, ánh sáng rất dịu nhẹ, căn phòng trở nên rõ như ban ngày, đây là một không gian lớn trông giống một gian phòng chứa.
Căn phòng trống không, chỉ có một thứ đồ chơi gì đó với sáu cái xúc tu nằm trong một góc ở bên trái phía trước. Bên cạnh thứ đồ chơi kia còn có một vật gì đó có chất liệu cổ quái màu đen.
Bề ngoài của thứ đồ chơi kia thì thoạt nhìn rất giống cái đĩa bay, hình tròn, ở giữa dầy, vành thì bẹp, bên dưới cái vành bẹp là sáu sợi xúc tu nằm đều đều.
Nghiêm Mặc không quan tâm tới con người máy nhỏ kia, mà đi đến trước cái vật màu đen nọ, khom lưng nhặt lên.
Đây là bí mật cuối cùng mà Hồ Liên nói với hắn: Rằng xác phi thuyền này và người máy trí năng không cách nào hấp thu trực tiếp năng lượng trên tinh cầu này, bao gồm cả nguyên tinh.
Chúng nó phải thông qua một công cụ để chuyển hóa năng lượng trong nguyên tinh, tinh luyện ra loại năng lượng mà chúng nó có thể sử dụng, tỷ như việc bạn không thể trực tiếp đổ dầu mỏ vào bình xăng ô tô, mà phải tinh luyện ra xăng trước mới dùng được.
Mà lúc trước Hồ Liên vì để dễ khống chế trí năng của phi thuyền, gã đã tập hợp tất cả các Đại Cốt Khí Sư của tộc Luyện Cốt lại, tiến hành cải tạo công cụ chuyển hóa năng lượng, còn dùng sọ của một Đại Tư Tế để chế tạo, làm ra công cụ chuyển hóa mà chỉ có tộc Luyện Cốt mới có thể sử dụng, còn trí năng của phi thuyền thì không được.
“Cuối cùng anh cũng làm được một chuyện tốt.” Nghiêm Mặc lấy ra một viên nguyên tinh tệ cấp một từ trong không gian thử đặt vào trong vật màu đen trông như nửa cái sọ kia.
Đưa sức mạnh linh hồn vào, nó liền há mồm nuốt nguyên tinh tệ, không đến một phút đồng hồ sau đã phun ra một viên tinh thể chứa năng lượng màu lam nhạt, chỉ lớn bằng cái móng tay.
Nghiêm Mặc cầm viên tinh thể năng lượng kia ra, thuận tay thu công cụ chuyển hóa năng lượng vào trong không gian, lúc này mới đi về phía người máy nhỏ.
Người máy nhỏ nhìn qua như đã ‘chết’, nhưng năng lượng của nó cũng không phải thật sự cạn kiệt, trong nháy mắt nó cảm giác được nguồn năng lượng, sáu sợi xúc tu liền phóng tới viên tinh thể năng lượng nhỏ kia.
Viên tinh thể năng lượng biến mất, quanh người máy nhỏ lập tức có một vòng sáng xanh bao phủ. Một lát sau, ánh sáng thu lại, người máy nhỏ bay lên, tựa như một cái đĩa bay loại nhỏ, xoay tới xoay lui, sáu sợi xúc tu của nó cũng xoay theo.
Mí mắt Nghiêm Mặc giật giật, cái đĩa bay này đang bay với tốc độ chậm, tuy không nhận ra là cái gì, nhưng hắn dám cá, nếu nó bay với tốc độ nhanh hơn, sáu sợi xúc tu kia sẽ biến thành một thứ vũ khí đáng sợ, nguyên lý giống như phi đao xoay tròn, nhưng uy lực không biết lớn tới mức nào.
“Cậu là ai? Cậu không phải tộc Hữu Giác.” Đĩa bay nhỏ nói chuyện, ngôn ngữ kỳ quái, phát âm hoàn toàn khác với hệ thống ngôn ngữ trên thế giới này.
Đĩa bay nhỏ như có chút ảo não, nó nói thầm: “Cậu cung cấp quá ít năng lượng, ngay cả chức năng phiên dịch cũng không thể mở ra. Gì? Công cụ chuyển hóa năng lượng đâu? Cái tên nguyên thủy ngu xuẩn này, cậu giấu công cụ chuyển hóa năng lượng đi đâu rồi?”
Tên nguyên thủy ngu xuẩn Nghiêm Mặc có thể nghe hiểu tất cả: Là vì không muốn để mày có quá nhiều năng lượng đó.
Thấy Nghiêm Mặc không nói lời nào, đĩa bay nhỏ cũng không để ý, giống loài nguyên thủy trên tinh cầu này khi nhìn thấy nó bay lên rồi nói chuyện thì đều sẽ có các phản ứng sau, hoặc là gào to, hoặc là tấn công nó, hoặc là bỏ chạy, cũng có tên bị dọa cho đơ người. Nó nghĩ cái tên này nhất định đã bị dọa đơ người rồi, tuy thấy vẻ mặt hắn ta không giống thế cho lắm. Nhưng sinh vật trên thế giới này nhiều như vậy, sao nó có thể phân tích hết tất cả các vẻ mặt của mỗi giống loài chứ?
Đĩa bay nhỏ tìm công cụ chuyển hóa năng lượng một vòng mà không thấy, đành phải tạm thời từ bỏ, lại bay đến bên Nghiêm Mặc, vây quanh hắn như đang đánh giá hắn.
Nghiêm Mặc cảm thấy có một cỗ năng lượng đảo qua người mình, đĩa bay nhỏ này đang rà quét số liệu thân thể hắn!
Cơ bắp Nghiêm Mặc căng chặt, trên người hắn có rất nhiều bí mật, và không có cái nào là hắn muốn để một con người máy trí năng ngoài hành tinh biết.
Năng lượng sinh mệnh được khởi động theo tâm nguyện của hắn, tròng lên một tầng phòng hộ cho thân thể và linh hồn.
Không biết đĩa bay nhỏ rà quét được cái gì, nhưng nó không có bất cứ biểu hiện nào khác người, sau khi vòng hai vòng, nó dừng lại trước mặt Nghiêm Mặc.
“Thân thể yếu ớt, ngay cả dã thú bình thường cũng không bằng. Cậu là xuyên sa giáp tiến hóa theo phương hướng Hữu Giác Nhân? Cậu còn nguồn năng lượng nào khác không? Năng lượng vừa rồi cậu cho tôi có còn không?”
Đĩa bay nhỏ không trông mong gì Nghiêm Mặc sẽ trả lời nó, ngôn ngữ nó nói hiện giờ là tiếng mẹ đẻ của nó, vừa rồi nó đã rà quét toàn thân Nghiêm Mặc, ngoại trừ rà quét thân thể hắn thì còn chú ý rà quét xem trên người hắn có còn nguồn năng lượng nào nữa hay không, kết quả là chẳng phát hiện ra gì cả.
Nhưng nó lại đang có nhu cầu cấp bách cần đến nguồn năng lượng để mở ra nhiều chức năng, ví dụ như phiên dịch, và có thể sửa chửa phi thuyền cùng phát tín hiệu để liên lạc với gia tộc của chủ nhân, đó cũng là điều mà nó vẫn luôn cố gắng thực hiện. Đây là mệnh lệnh mà chủ nhân của nó để lại trước khi chết, nó phải hoàn thành.
Thật lâu trước kia, nó từng nhờ đám Hữu Giác Nhân nguyên thủy mà lấy được một lượng lớn nguyên tinh, rồi tinh luyện và chuyển hóa thành loại năng lượng mà bản thân và phi thuyền cần, nhưng khi đó toàn bộ tín hiệu nó phát ra đều bị cắt đứt, bên ngoài tinh cầu này như xuất hiện một tầng vách ngăn, tất cả tín hiệu liên lạc giữa các hành tinh đều không thể truyền ra ngoài.
Mọi cố gắng và kiên trì của nó bao lâu nay đều không có hiệu quả, ngược lại còn phí một lượng năng lượng lớn, sau đó nó đành phải dành tinh lực để sửa chữa chiếc phi thuyền.
Nhưng tổn hại của phi thuyền quá nặng, nó dùng rất nhiều năng lượng, tốn một thời gian rất lâu, nhưng chỉ mới chữa trị được ba phần trăm công năng của thân tàu, sau lại phát hiện ra hai phần thân tàu khác, nó không còn sức để đi sửa nữa.
Mà Hữu Giác Nhân càng phát triển thì lại càng giảo hoạt, nhất là tên Đại Vu Hồ Liên của chúng, người đó rất thông minh, không xem nó như thần, hình như gã hiểu được sự tồn tại của nó là gì, về sau lại bắt đầu khống chế nguồn năng lượng của nó, cướp đi công cụ chuyển hóa năng lượng, còn cải tạo lại.
Tuy bọn chúng có thể cải tạo lại công cụ chuyển hóa năng lượng cũng là nhờ có nó, nhưng nó là bất đắc dĩ, nếu nó không hỗ trợ, để mặc bọn Hữu Giác Nhân đó làm bậy, lỡ mà công cụ chuyển hóa năng lượng bị hỏng, thì kẻ cuối cùng gặp xui xẻo cũng là nó, vì nó không có sức cũng không có đủ nguyên liệu để làm ra công cụ chuyển hóa năng lượng mới.
Đáng sợ nhất là Hồ Liên còn suýt chút nữa thì phát hiện ra bản thể của nó, cũng chính là trung tâm điều khiển nguồn năng lượng và trí năng của phi thuyền.
Cũng may tộc Hữu Giác vì lòng tham quá mức nên bị các sinh vật có trí tuệ hợp lực đánh bại, còn đuổi ra khỏi phiến đại lục này.
Khi đó nó khờ dại cho rằng từ nay sẽ lấy lại tự do, chờ mong tìm được một chủng tộc nào đó dễ khống chế hơn một chút để cung cấp nguồn năng lượng cho mình, nhưng tên Hữu Giác Nhân Hồ Liên kia trước khi đi lại lấy hết tất cả năng lượng có trong thân tàu, chôn xuống lòng đất, rồi lấy một thứ nguyên liệu nào đó có thể thay đổi chất đất mà gã tìm được từ phi thuyền, tạo ra môi trường thích hợp cho tộc xuyên sa giáp sinh sống.
Tên Hồ Liên kia đúng quá xấu xa, gã phá hủy địa hình, khiến đất ô nhiễm, cho một đám xuyên sa giáp tới bảo vệ phi thuyền, hầu như ngăn chặn tất cả các khả năng mà những sinh vật trí tuệ khác có thể tiếp xúc với nó.
Mà loại nguyên liệu có thể gây ô nhiễm đất là một vi khuẩn có tính chất phân giải, có hiệu quả phân giải các loại năng lượng, nhưng đối với gia tộc chủ nhân của nó mà nói cũng vô cùng quý giá, khi bảo quản cũng phải hết sức cẩn thận, bởi vì loại vi khuẩn phân giải này có thể phân giải đại đa số các loại năng lượng, chỉ có thể dùng loại thực vật cộng sinh với nó nằm ở nơi sản sinh ra nó để chế tạo dụng cụ trữ vật mới chứa được nó.
Mà loại thực vật cộng sinh này thì vô cùng ít ỏi, chất được chiết xuất ra từ chúng tuy có thể bôi lên tầng ngoài của chiến giáp và chiến hạm để chống lại sự phân giải của vi khuẩn, nhưng bởi vì loại thực vật cộng sinh này có sản lượng quá ít, mà còn không thể gieo trồng nhân tạo và phục chế gien, nên chỉ có thể dùng trên vũ khí và một vài chiến hạm đặc biệt.
Tỷ như chiến hạm này, bởi vì thân phận của chủ nhân nó, nên khi chế tạo chiến hạm và các vũ khí đều được cho thêm chất chiết xuất từ chúng để đề phòng vi khuẩn phân giải năng lượng, nhưng các vật bên trong thì không có cái nào mang công năng này, bao gồm cả bản thể của nó cũng không có công năng đó.
Nhưng bởi vì Hồ Liên phát hiện ra vi khuẩn phân giải, sợ những thứ bên trong thân tàu bị phân giải nên nó chỉ có thể để mặc việc mình bị khống chế, giao ra hơn phân nửa vũ khí tồn trữ và cả công cụ chuyển hóa năng lượng, nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Liên lấy hết toàn bộ năng lượng đã được chuyển hóa ra khỏi thân tàu.
Sau đó nó không cách nào rời khỏi thân tàu, cứ thế đợi một ngày rồi lại một ngày, chậm rãi hao hết năng lượng, cuối cùng không thể không tự động tắt máy và bảo tồn nguồn năng lượng cơ bản nhất để ‘sống’.
Hiện giờ, nó rốt cuộc đã chờ được một sinh vật có trí tuệ không phải người tộc Hữu Giác, nhưng sao cái tên xuyên sa giáp hình người này thoạt nhìn lại ngu ngốc như vậy?
Điều tệ nhất là, nó không tìm thấy công cụ chuyển hóa năng lượng, tuy nó không thể sử dụng, thứ kia đã bị Hữu Giác Nhân cải tạo thành thứ chỉ có thể dùng tinh thần lực để sử dụng, một trí năng phi thuyền như nó, lấy tinh thần lực từ đâu ra?
Nhưng chỉ cần cái công cụ kia vẫn còn đó, thì nó vẫn có thể nghĩ cách để dân bản xứ đưa nguyên tinh tới, rồi tìm một kẻ có thể sử dụng tinh thần lực để điều khiển công cụ này.
Công cụ chuyển hóa năng lượng rốt cuộc đi đâu rồi?
Tuy đĩa bay nhỏ hoài nghi Nghiêm Mặc giấu cái máy, nhưng vừa rồi nó đã rà quét, trên người đối phương không có cái gì hết.
Về phần năng lượng mà xuyên sa giáp hình người này vừa đưa cho nó, nó nghĩ là của Hồ Liên để lại.
Đĩa bay nhỏ lại bay quanh Nghiêm Mặc một vòng, thấy hắn không nói gì mà cũng không lộn xộn, bất đắc dĩ, đành phải mở cửa phòng đi ra ngoài tìm.
Nghiêm Mặc đi theo sau đĩa bay nhỏ. Hắn muốn nhìn xem cái đĩa bay nhỏ đang cho rằng hắn không hiểu ngôn ngữ của nó sẽ làm cái gì đây.
Theo như Hồ Liên nói, cái trí năng này là gió chiều nào theo chiều đó, chỉ cần ai cung cấp năng lượng cho nó, nó sẽ giúp người đó, rất không có tiết tháo, đương nhiên càng không đáng tin cậy.
Nghiêm Mặc đã nghĩ kỹ rồi, nếu hắn phát hiện mình không thể khống chế cái trí năng này, vậy hắn chỉ cần nghĩ cách tìm tới trung tâm điều khiển, hoặc là khiến nó chìm vào giấc ngủ sâu, hoặc là phá hủy nó.
Đĩa bay nhỏ bay phía trước, một cánh cửa rồi một cánh cửa mở ra phía trước nó, nó cũng không ngại để cái tên xuyên sa giáp hình người ngốc ngốc kia đi theo phía sau. Ngốc một chút, nó cũng dễ sai sử và khống chế.
Nó đã từng giấu được một chút năng lượng, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nó khởi động chức năng phiên dịch, hiện giờ nó đang đi tìm số năng lượng đã được giấu đó.
Nghiêm Mặc đi theo nó, tiến vào trong phi thuyền, đương nhiên tận dụng mọi cơ hội nhìn ngó hết tất cả những gì có thể nhìn thấy trong phi thuyền.
Đĩa bay nhỏ đang bay xuống, năng lượng trong phi thuyền rất ít, có nhiều chức năng không thể khởi động, nó chỉ có thể đi xuống từ lối đi an toàn.
“Tới rồi!” Giọng điệu của đĩa bay nhỏ có chút vui mừng, nó cũng được cài đặt phần mềm giả lập để biểu hiện cảm xúc.
Mở cửa cũng cần tiêu hao năng lượng, nhưng nghĩ đến việc phía sau cánh cửa là số năng lượng cấp cao đã được chuyển hóa mà nó giấu, thì tâm tình nó liền tốt lên. Này vốn là năng lượng mà nó giấu đi để lần nữa phát tín hiệu liên lạc với gia tộc của chủ nhân, và cũng là nơi bí mật của nó. Nó giấu trong bức tường kép dưới tầng chót của phi thuyền, nơi bí mật như vậy, chỉ có nó là người điều khiển chiếc phi thuyền mới có thể phát hiện.
Tiếc là tộc Hữu Giác có khả năng phát hiện và tìm kiếm nguồn năng lượng, nếu vượt qua một ngưỡng nhất định thì dù có giấu kỹ cỡ nào cũng sẽ bị Hồ Liên phát hiện, nó muốn giấu nhiều hơn cũng không được. Lúc trước nó thật sự thiếu chút nữa bị phát hiện vì nó nhất thời nổi lòng tham mà chuyển hơi nhiều năng lượng qua.
Bức tường kép mở ra, không gian này rất nhỏ, cửa cũng nhỏ, cái đĩa bay bay nhanh vào.
Nghiêm Mặc vừa định khom lưng tiến vào theo thì nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng kêu vừa quái dị vừa thảm thiết mà lại giống như rống giận: “Năng lượng của tôi đâu!? A, là kẻ nào trộm năng lượng của toi rồi!”
***
Nguyên Chiến tay cầm một vài viên tinh thể màu lam, vừa cho vào miệng nhai rộp rộp như nhai đường, vừa đi lung tung trong phi thuyền.
Lúc trước hắn đi xuyên qua một không gian rất hẹp, bên trong có một cái rương nhỏ, hắn nhất thời tò mò, sau khi dùng bạo lực mở nó ra liền thấy bên trong toàn là những viên nguyên tinh màu lam óng ánh này.
Không biết vì sao, mấy viên nguyên tinh màu lam đó chẳng những xinh đẹp mà còn có lực hấp dẫn rất lớn đối với hắn, làm hắn theo bản năng mà cầm một viên lên nhét vào miệng.
Lạnh lẽo, không có mùi vị gì, nhưng lại ăn rất ngon, là loại cảm giác thỏa mãn trên tinh thần lẫn thể xác, ăn xong thì cả người thoải mái, hơn nữa hắn còn phát hiện sau khi ăn chúng, việc đi xuyên qua thân tàu và cảm nhận vật chất của thân tàu cũng càng dễ dàng hơn.
Nguyên tinh không nhiều lắm, chỉ có một nắm nhỏ, không nhận ra là cấp bậc gì, nhưng Nguyên Chiến có thể mơ hồ cảm giác được hẳn là có cái cấp mười, nếu không thì lực hấp dẫn đối với hắn sẽ không lớn như vậy.
Ăn một nửa, Nguyên Chiến nhét một nửa còn lại vào trong ngực, định bụng mang về cho Mặc nếm thử, nguyên tinh có thể ăn, quá hiếm lạ.
Nguyên Chiến đặt tay lên mặt tường, cảm thụ xem phía sau là vật thể hay là có không gian, hắn dựa vào phương pháp này để đi dạo trong phi thuyền, không biết đã dạo tới chỗ nào rồi.
A, hình như phía sau bức tường này là một không gian rất lớn.
Nguyên Chiến mặc kệ bức tường, chen người lên trước, trực tiếp đi xuyên qua.
Chờ sau khi hai mắt hắn thích ứng với bóng tối, hắn loáng thoáng thấy được một cái bóng thật lớn.
***
Diệu Hương muốn điên rồi!
Gã tự nhủ rằng mình nhất định phải bình tĩnh, vừa nảy sinh một loại dự cảm đáng sợ khó nói nên lời.
Gã không vào được bên trong phi thuyền, thì không cách nào lấy được cốt binh có sức chiến đấu ngang với bán thần kia.
Không lấy được cốt binh, thì không cách nào đánh bại thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên.
Chẳng lẽ gã chỉ có thể từ bỏ cứ điểm này?
Nhưng làm sao gã cam tâm!
Trứng trùng vương trong cơ thể Diệu Hương còn chưa trưởng thành, cô ta có thể nhờ vậy mà nâng cao mức độ hảo cảm và tôn kính của tộc Trùng Nhân đối với mình, nhưng lại không thể hoàn toàn khống chế tộc Trùng Nhân.
Nếu bọn gã cứ như vậy mà bỏ tộc Trùng Nhân, thì chẳng những sẽ bị tộc Trùng Nhân và Hỏa Thành khinh thường, nếu làm không tốt, thậm chí còn sẽ bị tộc Trùng Nhân khống chế, đó cũng là một chủng tộc có dã tâm bừng bừng.
Hơn nữa… điều mà gã không cách nào nói ra là, bởi vì trước kia gã không chịu rời đi, hiện giờ dù có muốn rời đi, thì cũng phải xem xem người Cửu Nguyên có đồng ý hay không đã. Chờ khi rời khỏi tòa thành ngầm này, rời khỏi sự bảo hộ của vùng sa mạc này, với thực lực của bọn gã lại càng không cách nào chống lại đám người thủ lĩnh Cửu Nguyên.
Diệu Hương ảo não, lại không chịu thừa nhận mình đã thất sách, ai ngờ vùng sa mạc có thể cắn nuốt mọi loại năng lượng lại không làm gì được đám người thủ lĩnh Cửu Nguyên.
Diệu Hương đi ra khỏi cánh cửa, gã lạnh mặt nói với tộc trưởng xuyên sa giáp vẫn chưa rời đi: “Tụi mày ở dưới đáy phi thuyền đúng không.”
Không đợi tộc trưởng xuyên sa giáp trả lời, gã lại nói tiếp: “Tao ra lệnh cho tụi mày dù là dùng biện pháp gì, cũng phải đả thông được đường đi từ tầng dưới chót lên đến tầng mười một. Tụi mày dùng móng vuốt đào cũng được, dùng răng cắn cũng được, tóm lại, tao phải lên đến tầng mười một!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp đau đầu: “Cái này, cái này căn bản không có khả năng, phi thuyền cực kỳ rắn chắc, chúng tôi đâu thể đào…”
“Nếu tụi mày không làm được, vậy cũng không cần tồn tại nữa!” Diệu Hương nhanh chóng rời khỏi tầng sáu.
Để lại nhóm xuyên sa giáp đang ngơ ngác, bọn nó phải làm sao bây giờ?
“Người mà gã tín nhiệm nhất luôn là chính gã.”—— Xin dùng tiếng Trung dịch lại câu dưới đây.
Nghiêm Mặc nhíu mày, tiếng Pháp. Mấy cái ký hiệu cuối cùng còn là ngôn ngữ giản lược.
Ngôn ngữ giản lược hắn không lo, vừa nhìn liền biết là chữ ký của Dư Hữu Tài, có lẽ người khác nhìn không hiểu, nhưng hắn thì quá quen thuộc, tên kia mỗi khi gởi cho hắn cái bưu kiện gì thì phía sau đều sẽ có ký tên. Cái khó chính là câu văn trước nó.
Lúc trước Dư Hữu Tài đi du học ở Pháp, gã để lại một câu tiếng Pháp cho mình phiên dịch cũng không có gì ngoài ý muốn.
Nhưng vấn đề là, hắn không rành tiếng Pháp lắm, chỉ biết một vài câu hỏi thăm đơn giản mà thôi.
Hắn phải bị chặn ở chỗ này sao? Nghiêm Mặc nhìn chằm chằm dòng chữ kia, nhanh chóng nghĩ phương pháp phá giải.
Đúng rồi! Hắn đã từng lật xem từ điển Pháp – Trung đặt trong văn phòng Dư Hữu Tài.
Bởi vì thỉnh thoảng Dư Hữu Tài hay hỏi hắn mấy câu văn tiếng trung mà hắn thường nói hoặc viết trong mấy tập văn kiện có nghĩa là gì, hắn không trả lời, cũng không để ý, khi đó hắn thật sự rất bận, nào có thời gian rỗi đi để ý tới tình thú của Dư Hữu Tài, ngay cả hứng thú dịch lại vài đoạn tư liệu tra trên mạng cũng không có. Chỉ có lúc tới văn phòng Dư Hữu Tài, nhất thời nhàm chán cầm từ điển tiếng Pháp của gã lên lật xem, phát hiện ra một vài lời lẽ buồn nôn gã viết trong đó, mà cũng xem như Dư Hữu Tài tự chơi một mình, sau lại không để ý tới nữa.
Ý thức của Nghiêm Mặc chìm vào biển hồn, hắn đảo mắt qua nửa kệ sách bên phải.
Sách báo lít nha lít nhít, cái nào là từ điển Pháp – Trung?
Nghiêm Mặc vừa hỏi.
Một tầng trên cái kệ sách cách đó không xa lập tức sáng lên, Nghiêm Mặc đẩy cái thang qua đó, leo lên, tầng này toàn là từ điển.
Nghiêm Mặc rút ra quyển đang phát sáng, rất tốt, quả nhiên những quyển sách mà hắn từng xem qua dù có nhớ hay không đều trữ ở nơi này.
Có điều, mở từ điển ra, hắn phát hiện chỉ có những trang nào hắn từng xem mới hiện chữ, còn lại thì đều trống rỗng.
Điều thú vị là, rất nhiều trang chỉ viết có một nửa.
Bởi vì đây là một quyển từ điển bìa mềm, khi tìm trang thì sẽ vịn gáy sách, ngón tay cái cuốn các trang sách lên rồi lật với tốc độ nhanh hơn bình thường.
Như vậy cũng không tồi.
Nghiêm Mặc nhìn màn hình, đối chiếu với từ điển, cứ thế mà dịch từng chữ từng chữ. Chỉ cần có thể dò được những danh từ và động từ chính thì ít nhất cũng có thể đoán ý mà dịch được một phần, dù sao cũng tốt hơn là hoàn toàn bó tay.
Câu cú không dài, từ đơn cũng không nhiều lắm. Mặc dù có một phần ba từ là hắn không tìm được, nhưng tìm ra hai phần ba còn lại cũng đủ để Nghiêm Mặc phát huy sức tưởng tượng.
Hy vọng hắn không hiểu sai câu từ.
Nghiêm Mặc không đủ tự tin, nhưng vẫn viết lại cách hiểu của mình bằng tiếng Trung lên màn hình: Em ở nơi đâu, người yêu dấu của tôi. Ký tên: Con cá xấu.
Cái chữ ký này bắt nguồn từ một câu chuyện cười, có lần hắn chọc Dư Hữu Tài, nói là lấy họ của gã thêm vào tên tiếng anh Randy của gã thành ‘con cá xấu’*, sau đó không biết cọng dây thần kinh nào của Dư Hữu Tài bị co rút, lại thật sự lấy cái từ mà người khác không nhìn ra đến tột cùng là chữ ký giản lược của cái tên nào.
(*Họ Dư phiên âm là [yú], chữ cá – ngư cũng đọc là [yú].
Tên tiếng anh Randy phiên âm là [lan dí], đọc giống từ thằng anh em xấu xa [làn dì]
Ở đây ý Mặc gọi đểu tên tiếng Anh của Dư Hữu Tài thành thằng anh em xấu rồi thêm cái họ Dư nhưng chơi từ đồng âm nên thành con cá xấu.)
Icon khuôn mặt cười lại xuất hiện, cánh cửa sáng lên, hắn đáp đúng!
Nghiêm Mặc nhìn Hồ Liên lại xuất hiện lần nữa, ánh mắt có hơi phức tạp.
Người này hao hết tâm tư, tất cả các vấn đề đưa ra chỉ có mình gã là biết, đừng thấy ba đề bài này đều vô cùng đơn giản mà lầm, nếu thế giới này không có người thứ hai đến từ địa cầu, lại còn hiểu cùng lúc hai ngôn ngữ là tiếng Trung và tiếng Pháp, thì còn phải xem hiểu chứ ký của gã, thế thì dù có thế nào cũng sẽ không giải đúng cả ba đề bài.
Chắc là Hồ Liên cũng không nghĩ tới gã đặt ra nhiều chuẩn bị như vậy, cuối cùng vẫn là may áo cưới cho người. Mà bản thân gã thì vì mất đi ký ức mà hiện giờ còn đang bị chặn ở ngoài cửa ải thứ hai.
“Anh chính là như vậy, luôn thích phức tạp hóa những vấn đề đơn giản, anh nói xem nếu anh chỉ để lại một cái chìa khóa cho linh hồn của mình thì tốt rồi có phải không? Sao cứ nhất quyết phải chia ra làm hai.”
Tuy Nghiêm Mặc cảm thán như vậy, nhưng với sự hiểu biết của hắn về Hồ Liên, hoặc là Dư Hữu Tài, gã làm như vậy cũng là vì không tín nhiệm tộc xuyên sa giáp.
Người mà gã tín nhiệm nhất luôn là chính gã, gã sẽ cảm thấy người khác dù là bất cứ ai đều sẽ phản bội gã. Gã làm như vậy chắc chắn là nghĩ dù tộc xuyên sa giáp nuốt mất nguồn năng lượng, thì chỉ cần linh hồn gã vẫn còn ký ức, gã vẫn có thể nhẹ nhàng giải đúng ba đề bài, mà nếu linh hồn gã bị tổn hại đến mức mất đi những ký ức đó, vậy ngoại trừ chính gã sẽ không có ai giải được ba đề bài này, nên gã chỉ có thể chờ đến khi linh hồn khôi phục lại, rồi mới đến giải ba đề bài này.
Hồ Liên nói: “Chúc mừng anh, đáp đúng toàn bộ. Trí năng điều khiển phi thuyền ở ngay bên trong, anh đi vào là có thể lấy được, tôi kiến nghị trước khi anh đánh thức nó, hãy dùng nguồn năng lượng tinh luyện mà tôi để lại cho tộc xuyên sa giáp đặt lên người nó, nó sẽ tự hấp thu.”
Nghiêm Mặc không lập tức bước qua cánh cửa, muốn xem thử Hồ Liên còn nói cái gì nữa.
Hồ Liên nói tới đây thì đột nhiên dừng một chút: “Anh có phải là tôi không? Tuy tôi chắc chắn rằng người tới nơi này nhất định là mình, nhưng cũng có một phần tỉ khả năng rằng không phải tôi. Vậy liệu có phải là em không? Người yêu dấu mà tôi đang tìm kiếm.”
Nghiêm Mặc sờ cánh tay, đè mớ lông tơ đã dựng lên xuống.
“Chữ ký trong đề bài thứ ba, chỉ có tôi và em ấy mới có thể nhận ra, dù người đến từ thế giớitôrước có quen tôi, dù người đó có biết tiếng Trung và tiếng Pháp, thì tuyệt đối cũng sẽ không nhận ra chứ ký kia. Đáng tiếc, xác phi thuyền này vẫn bị người máy trí năng điều khiển, không cách nào để lại dấu ấn linh hồn giống như cốt khí để nghiệm chứng, nếu không thì tôi cũng không cần làm nhiều việc phiền toái như vậy.”
Thì ra là thế, nền văn minh của người ngoài hành tinh cũng có chỗ lợi và hại của người ngoài hành tinh, nhưng văn minh của tinh cầu này cũng có ưu thế của nó. Cốt khí có thể giúp linh hồn bám vào, phi thuyền lại chỉ có trí năng.
Bỗng nhiên Hồ Liên cười: “Nhưng ba đề bài này ngoại trừ tôi và người yêu dấu của tôi ra không ai có thể giải được cả, cho nên… tôi, hoặc là người yêu dấu của tôi ơi, để tôi nói cho người biết một bí mật cuối cùng.”
Bí mật cuối cùng, Hồ Liên dùng tiếng quê nhà để nói.
Quả nhiên! Nghiêm Mặc nghĩ thầm, tôi biết thừa anh sẽ làm chuyện gì đó vào phút cuối mà!
***
Nghiêm Mặc bước một chân vào cánh cửa.
Bên trong có ánh đèn sáng lên, không tìm ra được ánh sáng đến từ chỗ nào, cả phòng đều sáng, ánh sáng rất dịu nhẹ, căn phòng trở nên rõ như ban ngày, đây là một không gian lớn trông giống một gian phòng chứa.
Căn phòng trống không, chỉ có một thứ đồ chơi gì đó với sáu cái xúc tu nằm trong một góc ở bên trái phía trước. Bên cạnh thứ đồ chơi kia còn có một vật gì đó có chất liệu cổ quái màu đen.
Bề ngoài của thứ đồ chơi kia thì thoạt nhìn rất giống cái đĩa bay, hình tròn, ở giữa dầy, vành thì bẹp, bên dưới cái vành bẹp là sáu sợi xúc tu nằm đều đều.
Nghiêm Mặc không quan tâm tới con người máy nhỏ kia, mà đi đến trước cái vật màu đen nọ, khom lưng nhặt lên.
Đây là bí mật cuối cùng mà Hồ Liên nói với hắn: Rằng xác phi thuyền này và người máy trí năng không cách nào hấp thu trực tiếp năng lượng trên tinh cầu này, bao gồm cả nguyên tinh.
Chúng nó phải thông qua một công cụ để chuyển hóa năng lượng trong nguyên tinh, tinh luyện ra loại năng lượng mà chúng nó có thể sử dụng, tỷ như việc bạn không thể trực tiếp đổ dầu mỏ vào bình xăng ô tô, mà phải tinh luyện ra xăng trước mới dùng được.
Mà lúc trước Hồ Liên vì để dễ khống chế trí năng của phi thuyền, gã đã tập hợp tất cả các Đại Cốt Khí Sư của tộc Luyện Cốt lại, tiến hành cải tạo công cụ chuyển hóa năng lượng, còn dùng sọ của một Đại Tư Tế để chế tạo, làm ra công cụ chuyển hóa mà chỉ có tộc Luyện Cốt mới có thể sử dụng, còn trí năng của phi thuyền thì không được.
“Cuối cùng anh cũng làm được một chuyện tốt.” Nghiêm Mặc lấy ra một viên nguyên tinh tệ cấp một từ trong không gian thử đặt vào trong vật màu đen trông như nửa cái sọ kia.
Đưa sức mạnh linh hồn vào, nó liền há mồm nuốt nguyên tinh tệ, không đến một phút đồng hồ sau đã phun ra một viên tinh thể chứa năng lượng màu lam nhạt, chỉ lớn bằng cái móng tay.
Nghiêm Mặc cầm viên tinh thể năng lượng kia ra, thuận tay thu công cụ chuyển hóa năng lượng vào trong không gian, lúc này mới đi về phía người máy nhỏ.
Người máy nhỏ nhìn qua như đã ‘chết’, nhưng năng lượng của nó cũng không phải thật sự cạn kiệt, trong nháy mắt nó cảm giác được nguồn năng lượng, sáu sợi xúc tu liền phóng tới viên tinh thể năng lượng nhỏ kia.
Viên tinh thể năng lượng biến mất, quanh người máy nhỏ lập tức có một vòng sáng xanh bao phủ. Một lát sau, ánh sáng thu lại, người máy nhỏ bay lên, tựa như một cái đĩa bay loại nhỏ, xoay tới xoay lui, sáu sợi xúc tu của nó cũng xoay theo.
Mí mắt Nghiêm Mặc giật giật, cái đĩa bay này đang bay với tốc độ chậm, tuy không nhận ra là cái gì, nhưng hắn dám cá, nếu nó bay với tốc độ nhanh hơn, sáu sợi xúc tu kia sẽ biến thành một thứ vũ khí đáng sợ, nguyên lý giống như phi đao xoay tròn, nhưng uy lực không biết lớn tới mức nào.
“Cậu là ai? Cậu không phải tộc Hữu Giác.” Đĩa bay nhỏ nói chuyện, ngôn ngữ kỳ quái, phát âm hoàn toàn khác với hệ thống ngôn ngữ trên thế giới này.
Đĩa bay nhỏ như có chút ảo não, nó nói thầm: “Cậu cung cấp quá ít năng lượng, ngay cả chức năng phiên dịch cũng không thể mở ra. Gì? Công cụ chuyển hóa năng lượng đâu? Cái tên nguyên thủy ngu xuẩn này, cậu giấu công cụ chuyển hóa năng lượng đi đâu rồi?”
Tên nguyên thủy ngu xuẩn Nghiêm Mặc có thể nghe hiểu tất cả: Là vì không muốn để mày có quá nhiều năng lượng đó.
Thấy Nghiêm Mặc không nói lời nào, đĩa bay nhỏ cũng không để ý, giống loài nguyên thủy trên tinh cầu này khi nhìn thấy nó bay lên rồi nói chuyện thì đều sẽ có các phản ứng sau, hoặc là gào to, hoặc là tấn công nó, hoặc là bỏ chạy, cũng có tên bị dọa cho đơ người. Nó nghĩ cái tên này nhất định đã bị dọa đơ người rồi, tuy thấy vẻ mặt hắn ta không giống thế cho lắm. Nhưng sinh vật trên thế giới này nhiều như vậy, sao nó có thể phân tích hết tất cả các vẻ mặt của mỗi giống loài chứ?
Đĩa bay nhỏ tìm công cụ chuyển hóa năng lượng một vòng mà không thấy, đành phải tạm thời từ bỏ, lại bay đến bên Nghiêm Mặc, vây quanh hắn như đang đánh giá hắn.
Nghiêm Mặc cảm thấy có một cỗ năng lượng đảo qua người mình, đĩa bay nhỏ này đang rà quét số liệu thân thể hắn!
Cơ bắp Nghiêm Mặc căng chặt, trên người hắn có rất nhiều bí mật, và không có cái nào là hắn muốn để một con người máy trí năng ngoài hành tinh biết.
Năng lượng sinh mệnh được khởi động theo tâm nguyện của hắn, tròng lên một tầng phòng hộ cho thân thể và linh hồn.
Không biết đĩa bay nhỏ rà quét được cái gì, nhưng nó không có bất cứ biểu hiện nào khác người, sau khi vòng hai vòng, nó dừng lại trước mặt Nghiêm Mặc.
“Thân thể yếu ớt, ngay cả dã thú bình thường cũng không bằng. Cậu là xuyên sa giáp tiến hóa theo phương hướng Hữu Giác Nhân? Cậu còn nguồn năng lượng nào khác không? Năng lượng vừa rồi cậu cho tôi có còn không?”
Đĩa bay nhỏ không trông mong gì Nghiêm Mặc sẽ trả lời nó, ngôn ngữ nó nói hiện giờ là tiếng mẹ đẻ của nó, vừa rồi nó đã rà quét toàn thân Nghiêm Mặc, ngoại trừ rà quét thân thể hắn thì còn chú ý rà quét xem trên người hắn có còn nguồn năng lượng nào nữa hay không, kết quả là chẳng phát hiện ra gì cả.
Nhưng nó lại đang có nhu cầu cấp bách cần đến nguồn năng lượng để mở ra nhiều chức năng, ví dụ như phiên dịch, và có thể sửa chửa phi thuyền cùng phát tín hiệu để liên lạc với gia tộc của chủ nhân, đó cũng là điều mà nó vẫn luôn cố gắng thực hiện. Đây là mệnh lệnh mà chủ nhân của nó để lại trước khi chết, nó phải hoàn thành.
Thật lâu trước kia, nó từng nhờ đám Hữu Giác Nhân nguyên thủy mà lấy được một lượng lớn nguyên tinh, rồi tinh luyện và chuyển hóa thành loại năng lượng mà bản thân và phi thuyền cần, nhưng khi đó toàn bộ tín hiệu nó phát ra đều bị cắt đứt, bên ngoài tinh cầu này như xuất hiện một tầng vách ngăn, tất cả tín hiệu liên lạc giữa các hành tinh đều không thể truyền ra ngoài.
Mọi cố gắng và kiên trì của nó bao lâu nay đều không có hiệu quả, ngược lại còn phí một lượng năng lượng lớn, sau đó nó đành phải dành tinh lực để sửa chữa chiếc phi thuyền.
Nhưng tổn hại của phi thuyền quá nặng, nó dùng rất nhiều năng lượng, tốn một thời gian rất lâu, nhưng chỉ mới chữa trị được ba phần trăm công năng của thân tàu, sau lại phát hiện ra hai phần thân tàu khác, nó không còn sức để đi sửa nữa.
Mà Hữu Giác Nhân càng phát triển thì lại càng giảo hoạt, nhất là tên Đại Vu Hồ Liên của chúng, người đó rất thông minh, không xem nó như thần, hình như gã hiểu được sự tồn tại của nó là gì, về sau lại bắt đầu khống chế nguồn năng lượng của nó, cướp đi công cụ chuyển hóa năng lượng, còn cải tạo lại.
Tuy bọn chúng có thể cải tạo lại công cụ chuyển hóa năng lượng cũng là nhờ có nó, nhưng nó là bất đắc dĩ, nếu nó không hỗ trợ, để mặc bọn Hữu Giác Nhân đó làm bậy, lỡ mà công cụ chuyển hóa năng lượng bị hỏng, thì kẻ cuối cùng gặp xui xẻo cũng là nó, vì nó không có sức cũng không có đủ nguyên liệu để làm ra công cụ chuyển hóa năng lượng mới.
Đáng sợ nhất là Hồ Liên còn suýt chút nữa thì phát hiện ra bản thể của nó, cũng chính là trung tâm điều khiển nguồn năng lượng và trí năng của phi thuyền.
Cũng may tộc Hữu Giác vì lòng tham quá mức nên bị các sinh vật có trí tuệ hợp lực đánh bại, còn đuổi ra khỏi phiến đại lục này.
Khi đó nó khờ dại cho rằng từ nay sẽ lấy lại tự do, chờ mong tìm được một chủng tộc nào đó dễ khống chế hơn một chút để cung cấp nguồn năng lượng cho mình, nhưng tên Hữu Giác Nhân Hồ Liên kia trước khi đi lại lấy hết tất cả năng lượng có trong thân tàu, chôn xuống lòng đất, rồi lấy một thứ nguyên liệu nào đó có thể thay đổi chất đất mà gã tìm được từ phi thuyền, tạo ra môi trường thích hợp cho tộc xuyên sa giáp sinh sống.
Tên Hồ Liên kia đúng quá xấu xa, gã phá hủy địa hình, khiến đất ô nhiễm, cho một đám xuyên sa giáp tới bảo vệ phi thuyền, hầu như ngăn chặn tất cả các khả năng mà những sinh vật trí tuệ khác có thể tiếp xúc với nó.
Mà loại nguyên liệu có thể gây ô nhiễm đất là một vi khuẩn có tính chất phân giải, có hiệu quả phân giải các loại năng lượng, nhưng đối với gia tộc chủ nhân của nó mà nói cũng vô cùng quý giá, khi bảo quản cũng phải hết sức cẩn thận, bởi vì loại vi khuẩn phân giải này có thể phân giải đại đa số các loại năng lượng, chỉ có thể dùng loại thực vật cộng sinh với nó nằm ở nơi sản sinh ra nó để chế tạo dụng cụ trữ vật mới chứa được nó.
Mà loại thực vật cộng sinh này thì vô cùng ít ỏi, chất được chiết xuất ra từ chúng tuy có thể bôi lên tầng ngoài của chiến giáp và chiến hạm để chống lại sự phân giải của vi khuẩn, nhưng bởi vì loại thực vật cộng sinh này có sản lượng quá ít, mà còn không thể gieo trồng nhân tạo và phục chế gien, nên chỉ có thể dùng trên vũ khí và một vài chiến hạm đặc biệt.
Tỷ như chiến hạm này, bởi vì thân phận của chủ nhân nó, nên khi chế tạo chiến hạm và các vũ khí đều được cho thêm chất chiết xuất từ chúng để đề phòng vi khuẩn phân giải năng lượng, nhưng các vật bên trong thì không có cái nào mang công năng này, bao gồm cả bản thể của nó cũng không có công năng đó.
Nhưng bởi vì Hồ Liên phát hiện ra vi khuẩn phân giải, sợ những thứ bên trong thân tàu bị phân giải nên nó chỉ có thể để mặc việc mình bị khống chế, giao ra hơn phân nửa vũ khí tồn trữ và cả công cụ chuyển hóa năng lượng, nó cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hồ Liên lấy hết toàn bộ năng lượng đã được chuyển hóa ra khỏi thân tàu.
Sau đó nó không cách nào rời khỏi thân tàu, cứ thế đợi một ngày rồi lại một ngày, chậm rãi hao hết năng lượng, cuối cùng không thể không tự động tắt máy và bảo tồn nguồn năng lượng cơ bản nhất để ‘sống’.
Hiện giờ, nó rốt cuộc đã chờ được một sinh vật có trí tuệ không phải người tộc Hữu Giác, nhưng sao cái tên xuyên sa giáp hình người này thoạt nhìn lại ngu ngốc như vậy?
Điều tệ nhất là, nó không tìm thấy công cụ chuyển hóa năng lượng, tuy nó không thể sử dụng, thứ kia đã bị Hữu Giác Nhân cải tạo thành thứ chỉ có thể dùng tinh thần lực để sử dụng, một trí năng phi thuyền như nó, lấy tinh thần lực từ đâu ra?
Nhưng chỉ cần cái công cụ kia vẫn còn đó, thì nó vẫn có thể nghĩ cách để dân bản xứ đưa nguyên tinh tới, rồi tìm một kẻ có thể sử dụng tinh thần lực để điều khiển công cụ này.
Công cụ chuyển hóa năng lượng rốt cuộc đi đâu rồi?
Tuy đĩa bay nhỏ hoài nghi Nghiêm Mặc giấu cái máy, nhưng vừa rồi nó đã rà quét, trên người đối phương không có cái gì hết.
Về phần năng lượng mà xuyên sa giáp hình người này vừa đưa cho nó, nó nghĩ là của Hồ Liên để lại.
Đĩa bay nhỏ lại bay quanh Nghiêm Mặc một vòng, thấy hắn không nói gì mà cũng không lộn xộn, bất đắc dĩ, đành phải mở cửa phòng đi ra ngoài tìm.
Nghiêm Mặc đi theo sau đĩa bay nhỏ. Hắn muốn nhìn xem cái đĩa bay nhỏ đang cho rằng hắn không hiểu ngôn ngữ của nó sẽ làm cái gì đây.
Theo như Hồ Liên nói, cái trí năng này là gió chiều nào theo chiều đó, chỉ cần ai cung cấp năng lượng cho nó, nó sẽ giúp người đó, rất không có tiết tháo, đương nhiên càng không đáng tin cậy.
Nghiêm Mặc đã nghĩ kỹ rồi, nếu hắn phát hiện mình không thể khống chế cái trí năng này, vậy hắn chỉ cần nghĩ cách tìm tới trung tâm điều khiển, hoặc là khiến nó chìm vào giấc ngủ sâu, hoặc là phá hủy nó.
Đĩa bay nhỏ bay phía trước, một cánh cửa rồi một cánh cửa mở ra phía trước nó, nó cũng không ngại để cái tên xuyên sa giáp hình người ngốc ngốc kia đi theo phía sau. Ngốc một chút, nó cũng dễ sai sử và khống chế.
Nó đã từng giấu được một chút năng lượng, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để nó khởi động chức năng phiên dịch, hiện giờ nó đang đi tìm số năng lượng đã được giấu đó.
Nghiêm Mặc đi theo nó, tiến vào trong phi thuyền, đương nhiên tận dụng mọi cơ hội nhìn ngó hết tất cả những gì có thể nhìn thấy trong phi thuyền.
Đĩa bay nhỏ đang bay xuống, năng lượng trong phi thuyền rất ít, có nhiều chức năng không thể khởi động, nó chỉ có thể đi xuống từ lối đi an toàn.
“Tới rồi!” Giọng điệu của đĩa bay nhỏ có chút vui mừng, nó cũng được cài đặt phần mềm giả lập để biểu hiện cảm xúc.
Mở cửa cũng cần tiêu hao năng lượng, nhưng nghĩ đến việc phía sau cánh cửa là số năng lượng cấp cao đã được chuyển hóa mà nó giấu, thì tâm tình nó liền tốt lên. Này vốn là năng lượng mà nó giấu đi để lần nữa phát tín hiệu liên lạc với gia tộc của chủ nhân, và cũng là nơi bí mật của nó. Nó giấu trong bức tường kép dưới tầng chót của phi thuyền, nơi bí mật như vậy, chỉ có nó là người điều khiển chiếc phi thuyền mới có thể phát hiện.
Tiếc là tộc Hữu Giác có khả năng phát hiện và tìm kiếm nguồn năng lượng, nếu vượt qua một ngưỡng nhất định thì dù có giấu kỹ cỡ nào cũng sẽ bị Hồ Liên phát hiện, nó muốn giấu nhiều hơn cũng không được. Lúc trước nó thật sự thiếu chút nữa bị phát hiện vì nó nhất thời nổi lòng tham mà chuyển hơi nhiều năng lượng qua.
Bức tường kép mở ra, không gian này rất nhỏ, cửa cũng nhỏ, cái đĩa bay bay nhanh vào.
Nghiêm Mặc vừa định khom lưng tiến vào theo thì nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng kêu vừa quái dị vừa thảm thiết mà lại giống như rống giận: “Năng lượng của tôi đâu!? A, là kẻ nào trộm năng lượng của toi rồi!”
***
Nguyên Chiến tay cầm một vài viên tinh thể màu lam, vừa cho vào miệng nhai rộp rộp như nhai đường, vừa đi lung tung trong phi thuyền.
Lúc trước hắn đi xuyên qua một không gian rất hẹp, bên trong có một cái rương nhỏ, hắn nhất thời tò mò, sau khi dùng bạo lực mở nó ra liền thấy bên trong toàn là những viên nguyên tinh màu lam óng ánh này.
Không biết vì sao, mấy viên nguyên tinh màu lam đó chẳng những xinh đẹp mà còn có lực hấp dẫn rất lớn đối với hắn, làm hắn theo bản năng mà cầm một viên lên nhét vào miệng.
Lạnh lẽo, không có mùi vị gì, nhưng lại ăn rất ngon, là loại cảm giác thỏa mãn trên tinh thần lẫn thể xác, ăn xong thì cả người thoải mái, hơn nữa hắn còn phát hiện sau khi ăn chúng, việc đi xuyên qua thân tàu và cảm nhận vật chất của thân tàu cũng càng dễ dàng hơn.
Nguyên tinh không nhiều lắm, chỉ có một nắm nhỏ, không nhận ra là cấp bậc gì, nhưng Nguyên Chiến có thể mơ hồ cảm giác được hẳn là có cái cấp mười, nếu không thì lực hấp dẫn đối với hắn sẽ không lớn như vậy.
Ăn một nửa, Nguyên Chiến nhét một nửa còn lại vào trong ngực, định bụng mang về cho Mặc nếm thử, nguyên tinh có thể ăn, quá hiếm lạ.
Nguyên Chiến đặt tay lên mặt tường, cảm thụ xem phía sau là vật thể hay là có không gian, hắn dựa vào phương pháp này để đi dạo trong phi thuyền, không biết đã dạo tới chỗ nào rồi.
A, hình như phía sau bức tường này là một không gian rất lớn.
Nguyên Chiến mặc kệ bức tường, chen người lên trước, trực tiếp đi xuyên qua.
Chờ sau khi hai mắt hắn thích ứng với bóng tối, hắn loáng thoáng thấy được một cái bóng thật lớn.
***
Diệu Hương muốn điên rồi!
Gã tự nhủ rằng mình nhất định phải bình tĩnh, vừa nảy sinh một loại dự cảm đáng sợ khó nói nên lời.
Gã không vào được bên trong phi thuyền, thì không cách nào lấy được cốt binh có sức chiến đấu ngang với bán thần kia.
Không lấy được cốt binh, thì không cách nào đánh bại thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên.
Chẳng lẽ gã chỉ có thể từ bỏ cứ điểm này?
Nhưng làm sao gã cam tâm!
Trứng trùng vương trong cơ thể Diệu Hương còn chưa trưởng thành, cô ta có thể nhờ vậy mà nâng cao mức độ hảo cảm và tôn kính của tộc Trùng Nhân đối với mình, nhưng lại không thể hoàn toàn khống chế tộc Trùng Nhân.
Nếu bọn gã cứ như vậy mà bỏ tộc Trùng Nhân, thì chẳng những sẽ bị tộc Trùng Nhân và Hỏa Thành khinh thường, nếu làm không tốt, thậm chí còn sẽ bị tộc Trùng Nhân khống chế, đó cũng là một chủng tộc có dã tâm bừng bừng.
Hơn nữa… điều mà gã không cách nào nói ra là, bởi vì trước kia gã không chịu rời đi, hiện giờ dù có muốn rời đi, thì cũng phải xem xem người Cửu Nguyên có đồng ý hay không đã. Chờ khi rời khỏi tòa thành ngầm này, rời khỏi sự bảo hộ của vùng sa mạc này, với thực lực của bọn gã lại càng không cách nào chống lại đám người thủ lĩnh Cửu Nguyên.
Diệu Hương ảo não, lại không chịu thừa nhận mình đã thất sách, ai ngờ vùng sa mạc có thể cắn nuốt mọi loại năng lượng lại không làm gì được đám người thủ lĩnh Cửu Nguyên.
Diệu Hương đi ra khỏi cánh cửa, gã lạnh mặt nói với tộc trưởng xuyên sa giáp vẫn chưa rời đi: “Tụi mày ở dưới đáy phi thuyền đúng không.”
Không đợi tộc trưởng xuyên sa giáp trả lời, gã lại nói tiếp: “Tao ra lệnh cho tụi mày dù là dùng biện pháp gì, cũng phải đả thông được đường đi từ tầng dưới chót lên đến tầng mười một. Tụi mày dùng móng vuốt đào cũng được, dùng răng cắn cũng được, tóm lại, tao phải lên đến tầng mười một!”
Tộc trưởng xuyên sa giáp đau đầu: “Cái này, cái này căn bản không có khả năng, phi thuyền cực kỳ rắn chắc, chúng tôi đâu thể đào…”
“Nếu tụi mày không làm được, vậy cũng không cần tồn tại nữa!” Diệu Hương nhanh chóng rời khỏi tầng sáu.
Để lại nhóm xuyên sa giáp đang ngơ ngác, bọn nó phải làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.