Dị Thế Lưu Đày

Chương 283: Gia súc biến lưu manh

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-283-0

“Nghiêm Mặc cảm thấy không ổn, gia súc vốn đã không biết xấu hổ rồi, hắn mà hoàn toàn biến thành lưu manh thì làm sao bây giờ?”Lão Sơn Tiêu nhận được Phản Hồn đan nhưng không lập tức ăn, lão định chờ đến thời điểm thật sự sắp chết rồi mới ăn.

Nghiêm Mặc cáo từ lão Sơn Tiêu, vừa trở lại chỗ đóng quân liền thấy Đại Hà thoạt nhìn thì bình thường nhưng kỳ thật trong đáy mắt chứa đầy vẻ nôn nóng mà bước nhanh đến đón người.

“Mặc đại, rốt cuộc cậu cũng trở lại rồi! Mãnh tới, cậu ta mang theo một tin tức quan trọng, sứ giả Tam Thành đi cùng số nô lệ mà bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức đưa tới Cửu Nguyên, hiện tại bọn họ đang chờ ở bên kia bờ ngoại sông đào của Cửu Nguyên, Mãnh nói bọn họ không có lòng tốt gì.”

Bước chân của Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến hơi dừng lại, hai người đều cần chút thời gian để tiêu hóa thông tin.

“Tới sớm hơn tôi dự kiến nhiều nhỉ, xem ra công chúa Đóa Phỉ đã nói không ít ‘lời hay’ về Cửu Nguyên chúng ta với sứ giả Tam Thành.” Nghiêm Mặc cười khẽ.

Vẻ mặt của Nguyên Chiến rất bình tĩnh, lúc trước thả Đóa Phỉ và đám người Phỉ Lực, trong lòng hắn cũng đã có chuẩn bị một ngày sẽ đối đầu với Tam Thành, Nghiêm Mặc nói bọn họ sẽ tới nhanh thôi, nhưng hắn lại cảm thấy Tam Thành làm ăn lề mề quá.

Mùa đông năm ngoái, khi gặp phải lũ người thằn lằn, hắn còn tưởng đầu xuân Tam Thành sẽ tìm tới Cửu Nguyên chứ, ai ngờ tới tận hè bọn họ mới mò đến.

“Mãnh đâu?” Nguyên Chiến hỏi.

Đại Hà đi theo sau hai người, nhanh chóng nói: “Đang ngủ, cậu ta đã mệt muốn chết rồi. Vì phải đưa tin nên hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, trên đường đi cũng không biết ăn uống ngủ nghỉ thế nào, nhiều khi còn bị mãnh thú đuổi theo.”

Nghiêm Mặc rất thương xót cho Mãnh, ở cái thế giới không có điện thoại và internet, ngay cả bồ câu đưa thư cũng không, năng lực của Mãnh liền trở nên cực kỳ quan trọng, nhưng hiện tại chỉ có một mình Mãnh là có thể gánh được trách nhiệm này.

Đại Hà tiếp tục chuyển lại những gì Mãnh mang đến cho hai người.

Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc còn tưởng Mãnh chỉ vừa mới đến, ai ngờ lúc đi đến cửa nhà liền nghe Đại Hà lo lắng nói: “Mặc đại, Mãnh đã không ăn không uống, ngủ li bì suốt hai ngày, cậu ấy như vậy không sao chứ.”

Nghiêm Mặc vẫn chưa nói gì thì Nguyên Chiến đã vén mành đi vào, lúc thấy Mãnh ngủ chổng mông trên giường thì đi qua đá vào mông cậu ta một cái: “Mày còn định ngủ tới bao giờ?”

Mãnh chưa mở mắt mà đã bắt đầu khóc lóc: “Hu hu, Đại Chiến, mày có còn là anh em của tao không vậy? Đừng tưởng mày làm thủ lĩnh rồi là tao không dám đánh mày, tao kêu anh tao cùng đập mày đấy có tin không!”

Nghiêm Mặc vui vẻ, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Mãnh đang vừa nhắm mắt vừa khóc lóc không chịu ngồi dậy, lấy một viên nguyên tinh cấp năm đổi được từ bộ lạc Hoàng Tinh ra, quơ quơ trước mũi cậu ta: “Dậy, hấp thu nó.”

Mãnh nín khóc, mở to mắt, xoay người ngồi dậy, tò mò nhìn nguyên tinh: “Cái gì đây?”

“Thứ tốt, có thể nâng cao và bổ sung năng lượng trong cơ thể anh. Nếu anh không muốn, thì có thể trả lại cho tôi, cái này bằng với một thanh cốt đao đấy.”

Nguyên Chiến ghen tỵ: “Vừa rồi đổi được đâu có cái nào dưới cấp sáu! Cái này ở đâu ra? Cậu đặc biệt giữ lại cho thằng Mãnh?”

Tại sao không nói cho tôi biết? Nguyên Chiến lý sự, nhìn Mãnh kiểu gì cũng thấy thật chướng mắt.

Nghiêm Mặc nghĩ thầm, khi đó nguyên tinh rất ít mà, ít như vậy thì anh có hấp thu cũng vô dụng, còn không bằng để tôi gắn vào cốt thừa rồi hỏi han Tán Bố vài điều. Đương nhiên, lời này hắn không dám nói thẳng.

Khụ, sao hắn lại có cảm giác tội lỗi như thể đã gạt người yêu nhỏ giấu tiền mở quỹ đen vậy nhỉ?

“Nè, A Chiến, làm thủ lĩnh thì không nên hẹp hòi như vậy, anh xem, Mãnh vất vả cỡ nào, chạy qua chạy lại suốt.” Nghiêm Mặc sờ sờ cái đầu chó của Mãnh.

Mãnh gật đầu lia lịa, ôm lấy tay Nghiêm Mặc cướp viên nguyên tinh kia: “Đúng thế! Mặc đại, cậu thấy đó, tôi thật là vất vả! Cực kỳ vất vả! Tôi muốn tôi muốn, cho tôi đi! Cho tôi đi!”

Không cần biết cái thứ tròn tròn bẹp bẹp kia là gì, vừa nghe Nguyên Chiến cũng muốn mà Mặc đại lại không cho hắn, Mãnh liền cướp lấy.

Nghiêm Mặc buông tay: “Đây là thổ nguyên tinh tệ, cấp năm, cố gắng hấp thu, đừng lãng phí.”

Mãnh cầm viên nguyên tinh tệ, lật qua lật lại nhìn hồi lâu, còn cho vào miệng cắn cắn: “Thứ này hấp thu làm sao? Ăn hả?”

Nghiêm Mặc nói cho cậu ta biết cách hấp thu, rồi nghiêm khắc dặn dò cậu ta không được hấp thu quá nhiều trong một lần, lần đầu tiên lấy số năng lượng đầy trong cơ làm giới hạn, về sau mỗi ngày chỉ được hấp thu nửa tiếng đồng hồ.

“Trước mắt anh chỉ mới cấp bốn, viên thổ nguyên tinh này lại là cấp năm, tôi sợ năng lượng bên trong anh không thể hấp thu hết trong một lần, nên cứ từ từ thôi, hiểu chưa?”

Mãnh lại gật đầu lia lịa, cậu không thèm ăn cơm, không thèm rửa mặt, hai mắt còn dính ghèn, gấp không chờ nổi bắt đầu hấp thu nguyên tinh theo phương pháp mà Nghiêm Mặc chỉ.

Nguyên Chiến hừ lạnh bằng lỗ mũi, Nhị Mãnh vội vã hấp thu hiển nhiên là vì sợ hắn cướp nguyên tinh đi mất.

Cái thằng hễ có đàn bà liền quên mất anh em này còn muốn xúi anh mình cùng đánh hắn? Cứ chờ xem, chờ ông mày về chôn mày kiểu gì!

Nghiêm Mặc thấy vẻ mặt Nguyên Chiến bất thiện, cũng không biết người này ghen tỵ thật hay ghen tỵ giả nữa, có điều ngẫm lại độ tuổi thật sự và quan hệ giữa hắn với Mãnh, Nghiêm Mặc cảm thấy gia súc nhà mình đúng là rất có thể sẽ làm ra loại chuyện ấu trĩ đó.



“Đi thôi!” Nghiêm Mặc bảo Đại Hà trông chừng Mãnh, không được để bất cứ kẻ nào quấy rầy, rồi kéo Nguyên Chiến rời đi.

Đại Hà thấy Mãnh có thổ nguyên tinh để hấp thu, trong lòng cũng rất hâm mộ, nhưng anh biết hiện giờ bộ lạc không có nhiều nguyên tinh, mà Mãnh quả thật cần được bổ sung năng lượng và nhanh chóng thăng cấp.

“Mặc đại, chuyện của bộ lạc…” Đại Hà thấy Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đều mang vẻ mặt không chút gợn sóng, có hơi ngây người.

Nghiêm Mặc quay đầu lại: “Mãnh nói đã đánh nhau chưa?”

“Chưa.”

“Tộc Người Cá và người lùn đều trợ giúp?”

“Vâng.”

“Có thấy Tam Thành dẫn chiến đội đến không?”

“Không thấy.”

“Vậy thì gấp cái gì chứ?” Nghiêm Mặc thật sự không gấp chút nào, hắn không tin Ngu Vu chịu để người Tam Thành làm tổ ngay cạnh địa bàn của mình. Hiện giờ hắn và Nguyên Chiến không quay về, thì người cần gấp nhất không phải là Cửu Nguyên, mà là người cá và người lùn mới đúng.

Hơn nữa, theo như Đại Hà thuật lại, hình như Ngu Vu vẫn chưa ra mặt, không biết là vì cảm thấy không cần thiết, hay là vì khinh thường nữa. Nếu Ngu Vu không gấp, thì hắn gấp cái gì?

Nói một câu tàn nhẫn thì, dù thành Cửu Nguyên bị Tam Thành chiếm lĩnh, với gần hai ngàn người trên tay hắn, hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ con số không, có điều hơi phiền ở chỗ lại phải tìm một mỏ muối mới mà thôi.

Hơn nữa Cửu Phong đã trở về, Cửu Nguyên và thậm chí là vùng đất rộng lớn xung quanh cũng là nơi mà Cửu Phong – Côn Bằng mặt người xem như lãnh địa của mình, nếu Tam Thành dám ra tay với Cửu Phong, Cửu Phong đánh không lại thì Ngu Vu sẽ mặc kệ sao? Côn Bằng mặt người thấy con mình bị hại thì sẽ bỏ qua cho Tam Thành sao?

Lo lắng của Đại Hà lập tức biến mất, không thấy thủ lĩnh và tư tế đại nhân còn không thèm để tâm à?

Sứ giả Tam Thành thì có là gì? Tư tế đại nhân của họ chính là tư tế đến từ thần điện Tổ Thần! Sơn Thần Cửu Phong, Thuỷ Thần Thiên Ngô, còn có Sơn Tiêu – chủ nhân của cánh rừng này đều là bạn của Mặc đại, sứ giả Tam Thành có thể câu thông được với thần à?

Đại Hà chợt cảm thấy thật kiêu ngạo, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh mà ngồi xuống trước cửa phòng.



Trở lại phòng mình, Nghiêm Mặc không đợi Nguyên Chiến mở miệng liền đưa cho hắn một viên nguyên tinh cấp sáu, để hắn nhanh chóng hấp thu.

“Cần cái cấp chín không?” Không phải hắn tiếc để Nguyên Chiến hấp thu nguyên tinh cấp chín, mà là mọi việc đều cần làm theo tuần tự, hắn không hy vọng Nguyên Chiến tùy tiện hấp thu rồi lại xuất hiện vấn đề gì.

“Không cần.” Bản thân Nguyên Chiến cũng không muốn lãng phí, lúc trước hắn đã hấp thu một viên thủy nguyên tinh cấp bảy rồi, Ngu Vu nói năng lượng trong đó có thể giúp hắn duy trì được khoảng một năm. Hiện giờ có nhiều thổ nguyên tinh như vậy, dù hắn không tìm thấy đá Thần Huyết có thuộc tính thuỷ hoặc thổ, thì nói không chừng hắn vẫn có thể tiêu hóa được năng lượng của đá Thần Huyết thuộc tính hỏa trong cơ thể.

“Đừng ghen tỵ, hồi trước nguyên tinh ít, bây giờ đã giàu lên một chút rồi đó. Tôi chia cho anh một nửa, anh cất cẩn thận.”

“Không cần, cậu giữ là được, tôi không có chỗ giấu.”

Nghiêm Mặc cũng chỉ làm bộ mà thôi, nếu Nguyên Chiến thật sự muốn giữ, thì hắn sẽ cướp lại.

Nguyên Chiến thấy Nghiêm Mặc đắc ý, liền cắn cổ tư tế đại nhân nhà mình một cái, rồi gặm miệng hắn hồi lâu, sau đó mới chịu cầm nguyên tinh đi hấp thu.

Nghiêm Mặc sờ sờ miệng, ra ngoài tìm Đáp Đáp và Đinh Phi đến trông cửa, hắn cũng lấy một viên nguyên tinh ra hấp thu, hắn muốn thử xem mình có thể sử dụng thổ nguyên tinh không.

Kết quả làm hắn rất giật mình, hắn nghĩ mình không có dị năng hệ thổ, nhưng hắn lại hoàn toàn hấp thu được viên thổ nguyên tinh cấp năm này, hơn nữa thân thể còn không nảy sinh bất cứ phản ứng bài xích nào.

Chẳng lẽ hấp thu nguyên tinh không cần dựa vào thuộc tính? Nghiêm Mặc cảm thấy vốn hiểu biết của mình đối với nguyên tinh là quá ít.

Một viên thổ nguyên tinh cấp năm, mỗi ngày hắn hấp thu một tiếng, hai ngày sau đã hấp thu xong, lúc đó hắn cảm thấy thể tùng của mình nóng rực, tựa hồ như đang tích tụ năng lượng, chắc hắn sắp thăng lên cấp năm rồi.

Nghiêm Mặc không vội vã thăng cấp, hắn tốn không ít thời gian để vào cốt thừa học tập. Cửu Phong vẫn chưa về, hắn muốn mình có thể nắm chặt mỗi một phút đồng hồ, tranh thủ để trước khi Cửu Phong về hắn sẽ nắm được phương pháp điều khiển bốn con Cốt Điểu kia.

Ba ngày sau, Cửu Phong về.

Lúc này Nguyên Chiến vẫn chưa hấp thu viên nguyên tinh cấp sáu kia xong.

Viên nguyên tinh đó to cỡ cái nắm tay, mỗi ngày Nguyên Chiến tốn hai tiếng để hấp thu năng lượng trong đó, sau ba ngày, hắn cảm nhận được năng lượng bên trong còn khoảng một nửa.

Thấy được sự khác biệt của năng lượng, Nghiêm Mặc lập tức lấy số nguyên tinh tệ đã giao dịch với Hoàng Tinh và tộc Người Rắn trước đó ra để so sánh với số nguyên tinh của lão Sơn Tiêu, liền phát hiện ra một đặc điểm rất rõ ràng của những nguyên tinh tệ được đổi từ các bộ lạc, đó là hình dáng và kích thước đều bằng nhau, tổng thể mà nói thì giống như một đồng tiền lớn, chẳng qua ở giữa không có lỗ.

Nhìn đống nguyên tinh trông như đồng tiền đó, rồi lại nhìn mấy viên nguyên tinh mà cái nhỏ nhất bằng trái bóng bàn, còn cái lớn nhất thì bằng trái bóng rổ, đương nhiên nguyên tinh cũng không chỉ có dạng tròn, có vài cái là hình bất quy tắc, nhưng thể tích tổng thể đều không nhỏ.



Lập tức, Nghiêm Mặc bị cảm giác hạnh phúc to lớn bao trùm như khi được nằm trong một đống đồng tiền vàng và thỏi vàng to như cục gạch.

Lão Sơn Tiêu thật đúng là một lão quái tốt!

Có lẽ Phản Hồn đan trong mắt người khác là rất quan trọng, thậm chí còn vượt xa nguyên tinh cấp mười, nhưng chỉ cần hắn còn sống là còn có thể ngao chế ra Phản Hồn đan — tuy quá đau đớn, nhưng nguyên tinh bây giờ là nhu cầu cấp bách, mà hắn lại không có.

Hắn dám nói nếu hắn cầm Phản Hồn đan đi giao dịch với Tam Thành, thì cuộc giao dịch chắc sẽ không có được nhiều nguyên tinh cấp cao như lão Sơn Tiêu cho hắn đâu, mà những chuyện về sau khi hắn trải qua ở Tam Thành cũng đã chứng tỏ suy nghĩ của hắn lúc này là đúng!

Nhưng những chuyện về sau không nói nhiều, lại nói tới hiện tại.

Vì thế mà trước khi đi Nghiêm Mặc lại bảo Nguyên Chiến đưa hắn tới tìm lão Sơn Tiêu một lần nữa, chân thành mời lão sau này nếu rãnh rổi thì tới Cửu Nguyên dạo chơi, đồng thời còn nói nếu lão đồng ý, Cửu Nguyên có thể vì lão mà nhường ra một cánh rừng —— dù sao tảng rừng lớn ở phía tây Cửu Nguyên cũng không có chủ, còn về phần đám người lùn, hắn và Nguyên Chiến đã lên kế hoạch dụ bọn họ chuyển nhà đến gần bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức rồi.

Ngẫm lại, nếu lão Sơn Tiêu đến, dù sau này Ma Nhĩ Càn và các bộ lạc khác có muốn kéo quân từ bên đó sang, thì cũng phải qua được cửa ải của lão Sơn Tiêu và tộc Vượn Người cái đã!

Nhưng Nghiêm Mặc cũng biết rõ, ‘lý tưởng thì đẹp, mà hiện thực tàn khốc’, cho nên hắn cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, chứ các sinh vật đều không thích rời khỏi địa bàn cố định của mình khi chưa tới lúc cần thiết, lão Sơn Tiêu nói rằng lão chỉ muốn chết ở lãnh địa của mình, hơn nữa nếu tộc Vượn Người dời tới, thì việc hòa hợp với các tộc quanh Cửu Nguyên thôi cũng là một vấn đề lớn.

Cơ mà, đây đều là chuyện sau này, tạm thời không suy xét đến.

Nghiêm Mặc vứt hết những chuyện đó ra sau đầu, hắn chỉ phụ trách mời, còn mai sau mà có chuyện gì thì là do Nguyên Chiến giải quyết, ai kêu Nguyên Chiến là thủ lĩnh chứ?

Ở khu đóng quân tạm thời không bao lâu, quảng thời gian này tổng thể mà nói thì cuộc sống vui vẻ, có thể ăn no bụng, không có đánh giết hay dã thú tập kích bất ngờ.

Có vẻ như Sơn Tiêu đã nói chuyện với cha già của mình, nên thái độ lúc ở cùng Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến càng trở nên thân thiết, vị huynh đài này mắc bệnh hôi miệng rất nặng, còn có cách bày tỏ sự thân thiết rất là tùy ý, vào chỗ bọn họ ở mà thấy cái gì hay ho là cứ cầm đi, tự nhiên như ruồi, không chỉ thế, nó còn thường xuyên chạy tới cọ cơm.

Nghiêm Mặc tưởng nó thích ăn đồ chín, sau mới phát hiện cái Sơn Tiêu thích là vị muối bôi trên thịt nướng!

Sơn Tiêu và con dân vượn người của nó cũng cần đến muối, chẳng qua phần lớn chúng nó đều uống máu và bùn đất để đáp ứng nhu cầu dinh dưỡng cho cơ thể.

Những con vượn người này có khi còn hung hãn hơn vượn người ở kiếp trước của hắn, việc uống máu và ăn thịt sống không chỉ có bắt chim nhỏ, côn trùng và trứng chim, mà chúng nó còn bắt các loài động vật khác trong rừng để ăn, chúng nó còn ăn cả khỉ!

Đây là điều mà Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến tận mắt chứng kiến được trên đường trở về từ hang ổ của lão Sơn Tiêu.

Cho nên vượn và khỉ không chỉ khác nhau ở việc có đuôi hay không có đuôi, vượn người ăn khỉ, nhưng khỉ không ăn thịt vượn người.

Ngoại trừ vượn người, kỳ thật khỉ cũng cần muối, hành vi bắt rận của khỉ nghe nói chính là cách thu thập muối trong tuyến mồ hôi để ăn.

“Số muối đỏ còn lại đều ở chỗ này, đừng để Sơn Tiêu phát hiện, nếu không thì nó sẽ trộm hết mất.” Nghiêm Mặc dặn dò Nguyên Chiến lần cuối: “Chờ tôi khởi động bốn con Cốt Điểu kia, hiểu được cách sử dụng chúng nó, thì tôi sẽ trở về ngay, nhanh thôi.”

Nguyên Chiến cởi váy da, vứt qua một bên.

“Đám người Hạ Vũ anh phải trông chừng đó, lâu lâu có thể cổ vũ bọn họ một chút… ê, đừng có hung bạo như vậy, được rồi, dù anh có cười thì nhìn cũng như đang uy hiếp người ta thôi, vẫn là để Đại Hà cổ vũ bọn họ đi.” Nghiêm Mặc nhìn cái tay đã túm lấy đai lưng của mình, đè lại, nhưng không đè mạnh.

Nguyên Chiến liếm liếm môi, kéo cái đai lưng vướng víu xuống, đẩy tư tế đại nhân của mình ngã ra giường, sau đó bò lên người hắn.

“Tộc Diêm Sơn thì… anh nên ra tay thì cứ ra tay, không cần kiêng dè gì, cũng không cần vì tôi mà… a…”

“Kiệt!” Cửu Phong bay vọt vào, mổ đầu Nguyên Chiến: “Làm cái gì đó? Không được cắn Mặc!”

Nguyên Chiến biến đầu mình thành đá, để yên cho Cửu Phong mổ.

Nghiêm Mặc nhìn cái đầu đá kia mà phì cười, cười mãi vẫn không dừng được.

“Còn cười nữa là tôi biến chỗ đó thành đá luôn đấy!”

“…Còn không bằng nở hoa cho tôi ngắm.”

“Nở bên trong cậu?”

Nghiêm Mặc cảm thấy không ổn, gia súc vốn đã không biết xấu hổ rồi, hắn mà hoàn toàn biến thành lưu manh thì làm sao bây giờ?

Nguyên Chiến lưu manh chơi cả một ngày trời, rồi ngẩng đầu nhìn Cửu Phong chở tư tế của mình bay đi. Nhìn cái bóng đen khổng lồ càng lúc càng nhỏ, mãi cho đến khi không còn thấy nữa.

Nguyên Chiến rũ mắt, quay đầu lại lạnh giọng ra lệnh cho Đinh Phi: “Đi kêu tộc trưởng và tư tế tộc Diêm Sơn lại đây.”

“Vâng!”

Nguyên Chiến liếc mắt, nhìn con nhỏ đang đứng bên dòng suối ngẩng đầu si ngốc nhìn bầu trời, cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook