Dị Thế Lưu Đày

Chương 350: Hành trình kiếm nguyên tinh tệ của người cây A Chiến bắt đầu

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-350-0

“Cửu Nguyên?”

“Đó là bộ lạc của anh, thủ lĩnh đại nhân của tôi ơi.”Vẻ mặt của tư tế Tri Mẫu rạn nứt, bỗng dâng lên ý nghĩ muốn trả hàng. Nhưng điều này đương nhiên không có khả năng, hàng đã giao dịch, ông còn hạ ấn ký nô lệ nữa… Đúng rồi, ấn ký nô lệ!

“Ngoan ngoãn một chút đi, muốn nguyên tinh tệ thì làm việc cho tốt. Nhanh theo kịp!” Tư tế Tri Mẫu thuận miệng nói cho có, căn bản không để yêu cầu của người cây vào mắt.

Người cây nghe tư tế Tri Mẫu đồng ý, vui sướng đuổi theo.

Người Âm Thành kính ngưỡng thần điện nhưng không sợ hãi nó, nhìn thấy Tri Mẫu mặc phục sức tư tế đi qua mà phần lớn cũng chỉ là vấn an đơn giản, Tri Mẫu không đáp lại, bọn họ cũng không thấy sao cả.

Lúc này sắc trời đã tối, nhưng quảng trường vẫn rất sáng.

Người cây ngẩng đầu, phát hiện ra trên quảng trường cứ cách một khoảng thì có một cái cây cao chừng hai mét, trên đỉnh có hoa có lá, lá cây lớn bằng lòng bàn tay, hoa thì bằng nắm tay, mà dù là lá hay hoa thì đều phát ra ánh sáng màu vàng trắng nhu hòa, hiệu quả chiếu sáng tốt hơn đuốc rất nhiều.

“A, cái cây này thật không tồi, đèn đường thiên nhiên chính là đây. Chờ khi chúng ta trở về nhất định phải bứng vài cây đi.” Giọng nói trong đầu lại cất lời tán thưởng một câu.

“Mặc?” Người cây cũng đáp lại, tâm tình bỗng dưng hưng phấn và kích động.

“Anh cẩn thận một chút, nghĩ cách ở đây lâu một thời gian, tôi cảm nhận được nơi này có một cỗ năng lượng dư thừa kỳ lạ, đối với việc khôi phục thương thế của anh và tôi rất tốt.”

“Được!” Người cây vô ý nói ra miệng.

Tri Mẫu quay đầu: “Anh đang nói chuyện với ai đó?”

Người cây thiếu nhận thức, nhưng trí thông minh không có biến mất, hắn chỉ tay vào cây phát sáng, ngơ ngác nói: “Đẹp.”

“Chưa thấy bao giờ à? Đó là cây đèn, là quà mà thật lâu trước kia tộc cây Trường Sinh tặng cho Âm Thành.” Tri Mẫu đột nhiên ho khan một tiếng, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên. Khắp nơi trong Âm Thành đều là quà mà tộc cây Trường Sinh tặng cho, kết quả ông lại bắt con lai của người ta làm nô lệ.

Người cây cũng không phát hiện ra điều này, hắn đang thầm gọi Mặc trong đầu, nhưng Mặc lại không để ý tới hắn nữa rồi.

“Đi nhanh một chút, về sau anh làm việc cho tốt, ta sẽ để anh ra ngoài đi dạo.” Tri Mẫu bước nhanh hơn.

Người cây cũng đi nhanh theo, nhưng như vậy cũng không gây trở ngại cho việc quan sát cảnh tượng xung quanh của hắn.

Có lẽ vì buổi tối cũng có nguồn sáng, nên các loại chợ quanh quảng trường tới lúc này rồi mà vẫn còn rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ca, âm nhạc và tiếng cười đùa.

Nhưng quảng trường rất lớn, khi đi đến trung tâm thì đã không còn nghe được bao nhiêu tiếng ồn nữa, lúc tới khu đất bên dưới thần điện được mười hai cây cột đá chống đỡ, ở đó có không ít người đang ngồi tĩnh tâm cầu nguyện.

Người cây nhìn lên thần điện trên cao, đang nghĩ xem làm sao để đi lên thì tư tế Tri Mẫu quay đầu lại thúc giục: “Nhanh, theo sát ta.”

Đi đến vị trí chính giữa bên dưới thần điện, tư tế Tri Mẫu ngâm xướng một đoạn nhạc trầm thấp.

Mặt đất ở giữa tách ra, để lộ ra một cái ao.

“Vào đây.” Tri Mẫu bước vào ao.

Người cây nhìn chằm chằm cái ao trong chốc lát, bị Tri Mẫu kéo một cái mới đi vào.

Nhưng điều kỳ lạ là bọn họ lại đứng trên mặt nước, chứ không rơi vào trong nước.

Tri Mẫu lại ngâm xướng một đoạn nhạc trầm khác.

Vừa hát xong, nước trong cái ao dưới chân đột nhiên dâng lên một nguồn năng lượng vô hình, nâng bọn họ lên thần điện trên cao.

Người cây không cảm thấy kinh hãi, nhưng hắn rất tò mò, cứ nhìn dưới chân mãi, muốn xem xem rốt cuộc là cái gì đang nâng bọn họ lên.

Tri Mẫu có chút kinh ngạc, cảm thấy kỳ lạ khi người cây bình tĩnh như vậy, người bình thường vào lần đầu tiên sử dụng ao sóng âm đều sẽ bị dọa cho giật mình một phen, rất ít có người có thể bình tĩnh như người cây.

“Anh là chiến sĩ cấp mấy?” Tri Mẫu nhịn không được hỏi.

Người cây ngẩng đầu, xem tầng đáy của thần điện trên đỉnh đầu, trên đó có một cái hang lớn tỏa ra ánh sáng hào quang kỳ dị, nếu nhìn chằm chằm vào ánh hào quang đó mãi thì sẽ bị choáng đầu hoa mắt. Nhưng người cây cứ nhìn mãi, đến khi đi xuyên qua cái hang thì hắn cảm giác được có một thứ lực cản rõ ràng nào đó.

“Đây là cái gì?” Người cây tò mò hỏi.

Tri Mẫu tưởng hắn không nghe thấy câu hỏi vừa rồi của mình, mà chuyện cửa ra vào quả thật cần phải nói rõ, nên ông nửa giải thích nửa cảnh cáo nói: “Đây là hang sóng âm, anh đừng thấy nó như không có gì mà lầm, nếu người hoặc vật chưa được thần điện cho phép muốn đi qua hang sóng âm để vào thần điện, thì thân thể và linh hồn sẽ lập tức bị nghiền thành phấn. Nhớ kỹ, về sau không được ta cho phép, anh không được tùy tiện rời khỏi thần điện, dù trên trán anh có ấn ký linh hồn mà ta để lại đi chăng nữa, nó chỉ bảo hộ để anh không bị giết chết, chứ không thể để anh qua được.”

Hang sóng âm. Người cây nhớ kỹ cái danh từ mới này.

Đi qua hang sóng âm là tầng thứ nhất của thần điện. Cả thần điện được xây quanh hang sóng âm ở giữa, thần điện không có cầu thang, muốn đi lên tầng hoặc xuống tầng trong thần điện cần phải đi qua hang sóng âm ở giữa.

Quanh hang sóng âm có những cột đá và lan can được điêu khắc tinh xảo, sau lan can là một hành lang hình tròn, sau hành lang là nơi ở và làm việc của tư tế với thần thị trong thần điện.

Người cây đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn lại cảm nhận được thứ đang kêu gọi mình, hơn nữa lần này còn rất mãnh liệt và rõ ràng.



Thứ đó đang ở đây!

Cùng lúc ấy, ở nơi nào đó của thần điện, có một đôi mắt mở ra, trong đôi mắt là hai hốc đen trống rỗng, ngay sau đó là tiếng rên rỉ đau đớn phát ra.

Tư tế Tri Mẫu không để ý tới khác thường của người cây, ông ta vẫn phổ cập thường thức cho nô lệ: “Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ ba là chỗ của thần thị, tầng thứ nhất là cấp thấp, tầng thứ hai là cấp trung, tầng thứ ba là cấp cao. Từ tầng bốn trở lên là địa bàn của tư tế, ta ở tầng thứ tư. Từ tầng thứ năm trở lên không có ta cho phép, anh tuyệt đối không được lên, nếu không bị người khác giết chết ta cũng không thể cứu anh.”

Người cây hoàn hồn, phỏng đoán: Chắc tư tế Tri Mẫu là tư tế cấp thấp? Mà tầng thứ năm là chỗ của tư tế cấp trung, tầng thứ sáu là cấp cao, từ tầng thứ bảy trở lên là của những tư tế lợi hại hơn chăng? Thứ kêu gọi hắn đang ở tầng mấy?

“Nơi này có tổng cộng bao nhiêu tầng?”

Tri Mẫu thuận miệng đáp: “Chín tầng.”

Mặc lại thầm tán thưởng trong đầu hắn: “Không hổ là Cửu Đại Thượng Thành, may mắn ghê, vừa lúc học được nhiều thứ để Cửu Nguyên chúng ta càng tốt hơn.”

“Cửu Nguyên?”

“Đó là bộ lạc của anh, thủ lĩnh đại nhân của tôi ơi.”

Tôi là thủ lĩnh của một bộ lạc? Trong đầu người cây hiện lên một ít cảnh tượng mơ hồ, gương mặt hàm hậu của cậu thiếu niên lại lần nữa xuất hiện.

Đó chính là Mặc đi? Nhưng còn ông lão tóc bạc, ông ấy là ai?

Tri Mẫu hoàn toàn không phát hiện ra bên cạnh mình còn có một thể tinh thần khác tồn tại, dẫn người cây trực tiếp đi lên tầng thứ tư, băng qua một chỗ trống mà lúc xây cố ý chừa ra trên lan can, băng qua hành lang, đi đến trước một cánh cửa gỗ: “Đây là chỗ ta ở, anh có biết sử dụng sức mạnh linh hồn không? Nếu biết, thì để lại ấn ký linh hồn ở chỗ này.”

Tri Mẫu chỉ lên một vị trí trên cửa.

Người cây không biết sử dụng sức mạnh linh hồn của mình như thế nào, nhưng hắn vẫn ấn tay lên.

Một lát sau, Tri Mẫu đẩy cửa ra: “Được rồi, sức mạnh linh hồn của anh còn hơi yếu, chưa đến cấp ba, xem ra cấp bậc thần huyết của anh cũng không hơn cấp bốn.”

Tri Mẫu cảm thấy năng lực thần huyết của người cây có hơi thấp, nhưng cũng yên tâm hơn không ít, chiến sĩ điều khiển thực vật cấp bốn, ông vẫn có thể đối phó được.

Phía sau cánh cửa là một vùng trời nhỏ mà người cây không ngờ đến.

Ngay cả Mặc trong đầu hắn cũng kinh ngạc hô lên một tiếng.

Vừa vào cửa là một gian phòng trông như nhà ăn, phần lớn dụng cụ bên trong đều được làm từ gỗ, một vài cái là làm từ đá. Bên trái là phòng bếp, bên phải có lối đi, có vẻ như còn mấy phòng nữa.

Trong phòng không u tối, trên cái bàn gỗ có bày một bình hoa lớn, trong bình hoa cắm hoa và lá của cây đèn, tựa như một chiếc đèn bàn, chiếu sáng xung quanh.

Mà điều khiến người cây và Mặc kinh ngạc là, phía trước nhà ăn có một sân vườn dùng để gieo trồng rất lớn, trong vườn gieo cũng có cây đèn.

Tri Mẫu biểu người cây đi qua lối đi bên phải, đẩy một cánh cửa gỗ ở phía trong cùng ra: “Về sau anh ở chỗ này.”

Đương nhiên, đây là một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một cái giường, một cái tủ gỗ đơn sơ, ngoài ra không còn cái gì khác. Có điều, nó cũng có một cánh cửa thông ra vườn gieo bên ngoài, nếu mở cửa chắc có thể đón được ánh sáng.

Tri Mẫu như chờ không kịp, bảo người cây để cái bao của hắn vào phòng dành cho nô bộc, sau đó dẫn hắn vào vườn gieo.

Nhưng người cây không muốn bỏ bao ra, Tri Mẫu cười trào phúng, là cái bảo bối gì mà không nỡ buông xuống vậy? Có điều ông không quan tâm nô lệ mình mang theo cái gì, chỉ cần không gây nguy hại cho ông là được.

“Về sau anh làm việc chủ yếu ở nơi này.” Tri Mẫu đẩy cánh cửa thông ra vườn gieo trong phòng dành cho nô bộc, đi vào vườn. “Cẩn thận một chút, đừng giẫm trúng cây thảo dược nào!”

Người cây cúi đầu, trong vườn gieo có lối đi nhỏ, chỉ cần cẩn thận một chút thì trên cơ bản sẽ không giẫm trúng thảo dược.

Quay đầu nhìn sang bên phải, có lẽ đây là một mặt hướng ra ngoài của thần điện, từ vị trí hắn đứng có thể nhìn thấy một khu thành tây.

“Anh nhìn cái gì đó? Còn không mau lại đây!” Tri Mẫu tức giận, cảm thấy cái tên nô lệ này thật không biết nghe lời.

Người cây muốn ở lại trong thần điện, nên không để bụng việc bị Tri Mẫu lớn tiếng quát, chân bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh ông ta.

Tri Mẫu hung hăng trừng hắn một cái: “Tốt nhất là chăm chỉ, cần mẫn một chút, nếu anh không muốn bị bỏ đói!”

Đói bụng là một vấn đề lớn. Người cây nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định sẽ chăm chỉ và cần mẫn.

Cơn tức của Tri Mẫu thoáng dịu xuống, chỉ vào một cái cây dưới chân: “Cho ta xem năng lực của anh, ủ chín mấy cây thảo dược này, ta phải có được hạt giống của nó.”

Người cây cúi đầu nhìn, sau đó giơ lên một ngón tay.

“Có ý gì?” Tri Mẫu nhìn ngón tay thon dài giơ trước mặt mình, không hiểu ra sao.

“Một viên nguyên tinh tệ.”

Tri Mẫu: “…”

Người cây kiên định nhìn ông, vẻ mặt nói rõ cho đối phương biết: Không có nguyên tinh tệ, không làm việc.



Tri Mẫu tức giận: “Anh có biết mình là nô lệ của ta hay không vậy hả?! Anh muốn ta trừng phạt anh à?”

Người cây vẫn kiên định nhìn ông ta.

Tri Mẫu hít ngược một hơi, lập tức dùng ấn ký linh hồn trừng phạt người cây.

Một lần phạt, không có phản ứng. Hai lần phạt, vẫn không có phản ứng.

Có chuyện gì vậy? Rõ ràng ấn ký linh hồn của ông ta còn ở đó, ông ta có thể cảm nhận được!

“Ông ta đang trừng phạt anh đó.” Giọng nói của Mặc tựa hồ như có chút suy yếu: “Tôi sắp không kiên trì được nữa, đánh ông ta!”

Trong lòng người cây đột nhiên dâng lên tâm tình vui mừng và bi phẫn không hiểu ra sao, hắn tưởng rằng hắn đang bảo hộ Mặc, nhưng kỳ thật Mặc của hắn vẫn luôn bảo hộ hắn.

Người cây ngồi xổm xuống, sờ lên cây thảo dược.

Tri Mẫu cho rằng trừng phạt đã có hiệu quả, liền cười lạnh: “Thật là ngu xuẩn, bảo làm việc không chịu làm, chọc cho ta phải trừng phạt mới chịu.”

Nhưng chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Tri Mẫu đột nhiên thét chói tai: “A a a! Anh làm cái gì đó! Anh làm cái gì đó!”

Người cây đứng lên, trong tay cầm cái cây thảo dược kia, hắn không chút khách khí nắm đầu cây thảo dược rút ra khỏi đất.

Tri Mẫu lập tức nổi trận lôi đình: “Ta muốn trừng phạt anh! Cái tên nô lệ đê tiện vô liêm sỉ lười biếng thích dùng mánh lới hèn hạ này! Ta phải cho anh biết cái giá của việc làm ra chuyện ngu xuẩn!”

“Bốp!”

Tri Mẫu đau đớn hô một tiếng, thân thể bật ngửa ra sau, liên tiếp lùi lại vài bước, một tay ôm mũi.

“Anh, sao anh dám?!” Tri Mẫu không thể tin được, máu mũi chảy xuống theo kẽ tay.

Xui xẻo nhất là mấy cọng thảo dược bị ông ta giẫm hư lúc lùi lại.

Người cây chậm rãi thu cái nắm tay to của mình. Mặc nói, đánh ông ta.

“Ấn ký nô lệ không có hiệu quả với anh?” Đáng thương thay cho tư tế Tri Mẫu cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Làm việc, phải đưa nguyên tinh tệ.” Ngẫm lại, người cây lại thêm một câu: “Còn phải cho tôi ăn no.”

Mẹ nó! Ta muốn trả hàng!

Tư tế Tri Mẫu hận cực, gã buôn nô lệ đáng chết, dám lừa ông! Chẳng trách hàng tốt như vậy không đem bán đấu giá công khai, mà đi tìm riêng ông ta, thứ này căn bản có vấn đề! Gã buôn nô lệ kia chắc chắn biết!

Na Phi, ông nhớ kỹ gã rồi. Ông biết sau lưng gã có tư tế và quý tộc khác chống đỡ, bây giờ ông không đụng vào gã được, cứ chờ xem, chờ khi ông lên làm tư tế cấp cao, ông nhất định sẽ trả lại toàn bộ sỉ nhục và nghẹn khuất phải chịu trong hôm nay.

“Ta cho anh nguyên tinh tệ, thì anh mới làm việc đúng không?” Tri Mẫu ôm mũi, cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, dù thế nào, cứ chịu đựng cho tới hết cuộc tỷ thí lần này rồi lại nói sau. Nếu tên người cây lai này chỉ cần nguyên tinh tệ là chịu làm việc, vậy ông liền cho, chờ sau cuộc tỷ thí… Hừ!

Người cây gật đầu.

Tri Mẫu lấy một cái túi da ra, moi moi một hồi rồi lấy ra một viên nguyên tinh tệ cấp một: “Cho đó, phục hồi lại cái cây trên tay anh với mấy cái bị ta giẫm hư đi, cái trên tay anh là địa phu tử, ta muốn quả của nó.”

“Địa phu tử, thời gian kết quả từ tám đến mười tháng, phơi khô có tác dụng kháng dị ứng và ức khuẩn.” Mặc bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học trong đầu người cây: “Làm cho ổng đi, thảo dược gieo trong này không tồi, mai mốt anh lén cắp một ít hạt giống.”

Người cây cầm nguyên tinh tệ nhìn nhìn, lắc đầu, không chịu ra tay.

“Có ý gì hả?” Tri Mẫu thật sự muốn hỏng mất: “Đã cho nguyên tinh tệ rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Không phải loại này.”

“Cái gì mà không phải loại này?” Tri Mẫu tức tới ngu người.

Người cây giơ nguyên tinh tệ lên, nghiêm túc nói: “Không phải loại ông đưa cho Na Phi, tôi muốn nguyên tinh tệ loại đó.”

Vẻ mặt của Tri Mẫu đã rạn nứt đến không thể rạn nứt hơn: “Mẹ nó! Anh có biết chúng cấp mấy không hả? Anh giúp ta chữa một cây thảo dược mà đòi một viên nguyên tinh cấp sáu?!”

Nguyên tinh cấp sáu có nhiều không nhỉ? Người cây không hiểu.

Mặc cười to trong đầu hắn: “A Chiến, đừng ác như vậy, chỉ một cây địa phu tử mà thôi, không phải thứ thảo dược hiếm lạ gì, ủ chín nó sẽ không phí bao nhiêu năng lượng của anh, cứ nhận của ông ta một viên nguyên tinh tệ cấp hai là được rồi. Những cái khác, tôi sẽ giúp anh xem.”

Người cây chủ động đầu hàng, tỏ vẻ một viên nguyên tinh tệ cấp hai là được.

Tri Mẫu nghiến răng, cuối cùng vẫn lấy một viên cấp hai ra để người cây ủ chín địa phu tử.

Những thảo dược bị giẫm hư khác đều là loại bình thường, nên người cây chỉ thu mỗi cây một viên cấp một.

Tri Mẫu thấy người cây lai tuy không bị ấn ký nô lệ khống chế, nhưng năng lực khiến thực vật sinh trưởng thật sự không có gì để phàn nàn, muốn nở hoa liền nở hoa, muốn kết quả liền kết quả, muốn nảy chồi liền nảy chồi, thế nên ông chỉ đành ép mình nhịn.

Vì vậy, cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp của người cây A Chiến ở thần điện Âm Thành cứ thế mở ra, hằng ngày gieo trồng thảo dược kiếm nguyên tinh tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook