Chương 498: Lời nhắc nhở của Tạp Địch
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Cửu Phong thấy chơi vui, cũng học theo, nhào qua cắn tai tiểu Bạch Giác.”Từ độ nhiệt tình của khán giả dành cho cái cốt khí này của Nghiêm Mặc, ngay cả vương tử cũng đích thân phối hợp với hắn, lại còn được các Cốt Khí Sư cấp cao và thần thị coi trọng, dù là người không am hiểu gì cũng sẽ cảm thấy thú vị.
Vì thế, nằm ngoài dự kiến mà cũng nằm trong dự kiến, cốt khí này có được số phiếu bầu rất cao, vượt qua chín ngàn điểm, trở thành người được bầu nhiếu nhiều nhất trong cuộc thi cho tới lúc này.
Vốn dĩ Nghiêm Mặc còn chuẩn bị hai cốt khí cấp cao cho những vòng thi tiếp theo, nhưng cái cốt khí này vừa ra, cuộc thi lập tức tuyên bố vòng đấu loại đến đây là kết thúc. Cốt Khí Sư lên sân khấu điều khiển thay Đại Cốt Khí Sư cũng không có bất cứ kháng nghị gì, cốt khí của bọn họ đúng là không tồi, nhưng luận về mặt sáng tạo và tính thực dụng thì vẫn kém hơn cái của Vô Giác Nhân kia vài phần, đã vậy mà còn lên đài thì chỉ tổ rước nhục cho người luyện chế.
Nghiêm Mặc cũng không vì vậy mà tự đắc, người trong nhà biết chuyện nhà mình, nếu thật sự có bản lĩnh luyện chế ra cốt khí, hắn vẫn còn kém hơn những Đại Cốt Khí Sư Hữu Giác suốt ngày ngâm mình trong cốt khí đó một chút, mà điểm khiến hắn hơn được họ, nói bằng một câu tục ngữ là, hắn đứng trên vai người khổng lồ, lại còn là hai người khổng lồ cùng khiêng hắn, một người là kiến thức tích lũy không biết bao nhiêu năm từ một thế giới khác, còn một người là cốt thừa của tộc Luyện Cố.
Có hai người khổng lồ tương trợ như vậy, tầm mắt và điểm khởi đầu của hắn đã khác với các Cốt Khí Sư khác, hơn nữa bản thân hắn còn có nghiên cứu về mặt y học, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có thể đi trên một con đường hoàn toàn khác với tộc Hữu Giác nhưng vẫn tương thông với thuật Luyện Cốt.
Mà hắn vốn đã có khái niệm mơ hồ, hiện giờ tới tây đại lục, đích thân tham gia cuộc thi cốt khí của Hữu Giác Nhân, nhìn, nghe người khác bình luận về cốt khí, khái niệm của hắn trở nên càng rõ ràng hơn.
Cốt khí, kim loại, hướng phát triển của sinh vật, con đường mà hắn phải đi về sau chính là con đường kết hợp hoàn mỹ cả ba cái.
Hơn nữa hắn đã có biện pháp mang tính khả thi với con đường phát triển đó.
“Xin hỏi chủ nhân cậu có bán đấu giá cốt khí không?” Hộ vệ trung niên đã từng đề nghị kiên nhẫn chờ đến khi kết thúc mười giây bỏ phiếu mới hỏi lại lần nữa.
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến đứng ở ven khán đài, phất phất tay với hắn, ý bảo hắn không cần lại đây, sau đó đúng mực nói với hộ vệ trung niên: “Xin lỗi, người luyện chế cái cốt khí này không có ý bán đấu giá nó.”
“Ồ? Đừng từ chối ngay như vậy, không bằng cậu truyền lại lời tôi cho chủ nhân của cậu…”
“Chắc là anh không có chủ nhân đi.” Thiếu niên điện hạ cắt ngang lời Hữu Giác Nhân trung niên, đi đến cạnh Nghiêm Mặc.
Thiếu niên rất gầy yếu, nhưng cậu ta khá cao, hai người đứng như ngang nhau.
“Cái cốt khí này rất hay, nó có tên không?”
“Có, bởi vì nó có thể nhìn thấy bên trong cơ thể người nên được gọi là máy thấu thị.” Thái độ của Nghiêm Mặc đối với người bệnh từ trước đến nay luôn rất ôn hòa.
“Tôi nghe vừa rồi cậu giới thiệu, người luyện chế cái cốt khí này đã từng khổ sở vì không thể nhìn thấy bên trong cơ thể người, nói vậy người nọ vốn dĩ là một trị liệu sư?” Thiếu niên hỏi.
“Phải.”
Thiếu niên gật đầu: “Đêm nay trong vương cung có yến hội, tôi lấy danh nghĩa cá nhân tôi mời người luyện chế cốt khí này tới, hy vọng người nọ có thể đích thân đến.”
Thiếu niên được giáo dục rất tốt, cũng không vì Nghiêm Mặc là Vô Giác Nhân mà xem thường hắn, nói chuyện với hắn cũng không khác gì khi nói chuyện với Hữu Giác Nhân.
“Tôi sẽ truyền lại lời cậu.” Nghiêm Mặc tiếp nhận quân bài mà thiếu niên cho người hầu đưa tới, hiểu rõ nó chính là giấy thông hành và thư mời để tiến vào vương cung.
Thiếu niên như cảm thấy thái độ của Nghiêm Mặc rất thú vị, nhìn hắn nhiều thêm hai lần, cậu ta chưa bao giờ gặp qua Vô Giác Nhân nào có thể giữ vững bình tĩnh và ung dung thư thả như vậy trước mặt vương tộc, phần lớn Vô Giác Nhân mà cậu ta gặp còn chưa đến gần cậu ta thì đã quỳ xuống một cách hèn mọn, nhưng Vô Giác Nhân này lại mang đến cho cậu ta cảm giác như thể người này cũng có địa vị ngang hàng với cậu ta, thậm chí còn dùng ánh mắt như trưởng bối nhìn hậu bối để nhìn cậu ta.
“Anh tên gì?”
Nghiêm Mặc hơi suy nghĩ một chút, trả lời: “Nghiêm Mặc.”
“Tôi nhớ kỹ anh.” Hai má thiếu niên vẫn còn ửng đỏ, tựa hồ như sự hưng phấn vì vừa rồi được thử dùng cốt khí vẫn chưa hoàn toàn tan đi, khiến sắc mặt cậu ta thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, thiếu niên sau khi đạt được mục đích không tiếp tục ở lại nữa, dứt khoát dẫn người rời đi.
Nghiêm Mặc cất cốt khí rồi trở lại bên cạnh Nguyên Chiến, không lâu sau người chủ trì tuyên bố hai cốt khí có phiếu bầu cao nhất trong hôm nay, một là máy thấu thị của Nghiêm Mặc, hai là cái lò nướng kia.
Cùng ngày, kết quả vòng đấu loại đã truyền tới tai người nào đó.
Bố Hoa đang ở trang viên ngoại thành tìm kiếm dấu vết để lại và sắp xếp nhân thủ nghe nói Nghiêm Mặc đứng nhất trong vòng đấu loại thì sửng sốt một lát: “Đơn Đốn, cậu nói cái gì? Cốt Khí Sư cấp ba kia đứng đầu?”
Đơn Đốn rất chắc chắn mà gật đầu, hắn thuật lại từ đầu tới cuối cho Bố Hoa nghe, thật ra, người đã hô lên trong thính phòng bảo đám khán giả nhao nhao câm miệng chính là hắn.
“Cậu không cần phải kinh ngạc như vậy, cốt khí đó, cậu cảm thấy một Cốt Khí Sư cấp ba có thể luyện chế ra sao? Cái cốt khí kia chắc chắn là do vị tiên sinh sau lưng cậu ta luyện chế.”
“Vị tiên sinh kia không xuất hiện à?”
“Không, có điều tiểu vương tử La Kiệt điện hạ của chúng ta đã mời người luyện chế tham gia yến hội trong vương cung vào đêm nay. Nếu người nọ thông minh, chỉ cần hành xử thích đáng, thì đêm nay chắc chắn sẽ trở thành đứa con cưng của vương thành và các quý tộc, chờ sau khi cuộc thi kết thúc, có lẽ thật sự sẽ có một tân Đại Cốt Khí Sư xuất hiện.”
Bố Hoa cứ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ cái gì, điều này làm hắn trầm mặc một hồi lâu: “Cậu cảm thấy vị Cốt Khí Sư kia sẽ xuất hiện trong đêm nay?”
Đơn Đốn khoanh tay: “Sao lại không?”
Bố Hoa lắc đầu: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào, nhưng tôi cảm thấy chỉ sợ Cốt Khí Sư kia sẽ không đích thân xuất hiện.”
“Ý cậu là?”
“Cậu có tin hay không, nếu đêm nay thật sự có người nhận lời mời tới vương cung, thì người đó vẫn là hai Vô Giác Nhân kia.”
Đơn Đốn không nghĩ như vậy, nhưng hắn lại rất tin tưởng phán đoán của Bố Hoa: “Dù sao đêm nay chúng ta cũng đã nhận lời mời, vị Cốt Khí Sư kia rốt cuộc có chịu lộ diện hay không, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.”
Bố Hoa có một suy đoán mơ hồ trong lòng, tuy suy đoán này rất buồn cười.
“Đúng rồi, cậu đang tìm cái gì? Tôi thấy cậu phái hết cận vệ của mình ra ngoài.” Đơn Đốn đột nhiên hỏi.
Bố Hoa dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn bạn mình, hắn không biết mình có nên kéo Đơn Đốn vào chuyện này hay không, cuối cùng chỉ làm như tùy ý hỏi: “Hôm nay trẻ con trong sân đấu có nhiều không?”
Đơn Đốn không hiểu ra sao: “Nhiều.”
“Có phải có trẻ con Bạch Giác tới không?”
“Cái này thì tôi không để ý, chắc là có một vài đứa đi. Cậu hỏi cái này làm gì?”
Bố Hoa trả lời: “Bởi vì em trai của một người bạn mà tôi quen bỗng dưng biến mất, là một cậu nhóc tộc Bạch Giác, bây giờ hắn rất gấp, nhờ tôi và rất nhiều người khác tìm kiếm giúp.”
“Ồ! Muốn tôi hỗ trợ không?”
“Nếu không làm phiền cậu.”
Bố Hoa đang tìm tiểu Bạch Giác, cha hắn – công tước Mạc Đốn cũng đang tìm.
Thành Lạc Lan thì bí mật phái nhân thủ ra, hiện giờ Đại Vu Á Lan đã có thể xác định phương hướng của tiểu Bạch Giác—— khi đã cách chín năm lại một lần nữa cảm nhận được dao động linh hồn của Đại Vu đời sau, thì sau đó ông đã liên tục cảm giác được rất nhiều lần.
Như thể Đại Vu đời sau đang hưng phấn mà làm chuyện gì đó, một lần rồi lại một lần.
“Trong sáng lẫn tối đều phải phái người ra, nhớ cẩn thận, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra mục đích của chúng ta. Hơn nữa nếu Đại Vu đời sau của chúng ta thật tự đã tự chạy ra ngoài, vì để né tránh, nó nhất định sẽ che giấu vẻ ngoài dễ nhận dạng của mình.” Đây là điều tất nhiên, nếu không thì chuyện Đại Vu ba mắt xuất thế chắc đã truyền đi khắp ba thành rồi.
Nghiêm Mặc thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tách khỏi bọn Hình Lục, dẫn theo bọn nhỏ đi dạo một vòng bên ngoài, mua chút đồ chơi thú vị cho bọn nó.
Có lẽ bởi vì chuyện được vương tử mời đã bị truyền ra, nên đám người Nghiêm Mặc ra khỏi sân đấu không bị ai chặn đường, cũng không có người lợi dụng quyền thế mà ép buộc bọn hắn giao dịch.
“Buổi tối em tính tham gia cái yến hội kia à?” Nguyên Chiến nắm cái móng vuốt nhỏ của Cửu Phong hỏi.
“Ừ. Anh không muốn đi hả?” Nghiêm Mặc thì dắt tay tiểu Bạch Giác.
“Sao lại không?” Nguyên Chiến cười: “Đây là cơ hội tốt dâng đến trước mặt chúng ta.”
“Anh muốn làm gì à?”
“Em cứu người của em, tôi làm chuyện của tôi, em yên tâm, tôi sẽ không để thần tóm được nhược điểm mà trừng phạt em đâu.”
Nghiêm Mặc rất muốn nói rằng mình không để bụng, nhưng… được rồi, hắn đúng là có để bụng, hắn chịu đủ việc sách hướng dẫn trừng phạt hắn rồi, cho nên hắn chỉ nói một câu: “Tôi sẽ cầu phúc cho anh, anh nhớ cẩn thận.”
Kỳ thật hắn đã nghĩ đến những khả năng mà Nguyên Chiến có thể làm, nhưng chung quy hắn vẫn là một con người vừa xấu xa vừa ích kỷ, rõ ràng đoán được nhưng lại làm như không biết.
Nguyên Chiến nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên vươn tay nhéo má hắn một cái.
“Ui! Anh làm gì vậy?” Nghiêm Mặc bị nhéo đau, tát bay cái tay hắn.
Cửu Phong cười khặc khặc, tiểu Bạch Giác cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Nguyên Chiến kề sát vào người hắn, liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy vẻ xâm lược: “Tôi không cần nhìn vẻ mặt đau lòng của em, tôi chỉ cần biết sau khi xong việc em sẽ thưởng tôi như thế nào?”
Nghiêm Mặc liếc xéo hắn: “Vậy anh muốn tôi thưởng thế nào?”
“…Tôi muốn em tự cởi đồ ra… rồi khóc lóc cầu xin tôi…” Có lẽ bởi vì có trẻ con ở đây, tuy da mặt Nguyên Chiến dày nhưng mấy câu này cũng hạ giọng xuống cực thấp, vì để Nghiêm Mặc nghe rõ, hắn kề gần tới nỗi có thể cắn được vành tai Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc bế tiểu Bạch Giác lên, sút Nguyên Chiến một phát.
Nguyên Chiến cười ha ha, trước khi tách ra còn cắn tai hắn một cái.
Tai Nghiêm Mặc bị hắn cắn đỏ rần.
Cửu Phong thấy chơi vui, cũng học theo, nhào qua cắn tai tiểu Bạch Giác.
Tiểu Bạch Giác ngơ ngác ôm tai: “…” Hai hàng nước mắt như những hạt đậu xoạch xoạch rơi xuống, tai đau quá à!
Hai người lớn: “…”
Nguyên Chiến nhanh chóng kéo Cửu Phong còn đang muốn cắn thêm cái nữa trở về.
Nghiêm Mặc cũng vội vàng dỗ dành tiểu Bạch Giác, còn thổi thổi vành tai cho nó.
Đúng lúc này, một tiểu đội du chiến sĩ toàn là người Bạch Giác đi ngang qua người bọn họ, bọn họ nhìn lướt qua hai đứa nhóc mà Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc bế, trong đầu không có bất cứ ấn tượng gì với bọn họ.
Tô Môn gặp được người Bạch Giác, hai mắt ngập nước nhìn chằm chằm bọn họ một hồi lâu, tiếc là những người đó nhanh chóng biến mất sau một ngã rẽ.
Cửu Phong như biết mình vừa làm chuyện xấu, liền ngây ngô cười hắc hắc, nụ cười đó phối với khuôn mặt nhỏ khôn khéo đáng yêu của nó, thoạt nhìn giống hệt như một tên tiểu quỷ đang có mưu đồ xấu xa.
Tô Môn xoay đầu, quyết định hôm nay không thèm nói chuyện với Cửu Phong.
Hai người lớn cũng thấp giọng đổ lỗi cho nhau: “Đều tại anh/em!”
“Này! Từ từ! Hai Vô Giác Nhân kia!”
Nghiêm Mặc cảm thấy giọng nói này thật quen tai, liền dừng việc đấu võ mồm nhảm nhí với Nguyên Chiến, quay đầu lại.
“A, còn nhớ tôi không? Gặp ở ngoài thành đó, tôi là Tạp Địch, sao cậu không đi cùng chủ nhân của cậu?” Thiếu niên Bạch Giác Tạp Địch dẫn theo bạn bè của mình đuổi tới.
Nghiêm Mặc nhớ ra cậu thiếu niên này: “Có chuyện gì không?”
Tạp Địch gãi gãi đầu: “Là như thế này, vừa rồi tôi thấy cậu trên sân thi đấu, tôi có thể cầu kiến vị Cốt Khí Sư đại nhân đó một chút không? Chỉ cần một lát là được!”
Chắc là Tạp Địch không quen cầu xin một Vô Giác Nhân lắm, giọng điệu thì có, nhưng vẻ mặt lại không phối hợp tốt.
“Xin lỗi, vị đại sư kia bây giờ còn chưa muốn gặp người ngoài.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt khó xử.
“A? Cầu kiến một chút thôi cũng không được sao? Tôi muốn nhờ vị đại sư đó luyện chế cốt khí trị liệu, nếu người nọ không có ma cốt thích hợp, tôi có thể phụ trách thu thập. Không cần luyện chế ngay cho tôi, chỉ cần trong một năm…”
“Cậu nói cốt khí trị liệu?” Nghiêm Mặc vốn định cự tuyệt chợt thay đổi chủ ý: “Tôi nhớ rõ lần trước hình như cậu cũng từng nói qua, có thể miêu tả cụ thể rằng cậu cần dạng cốt khí gì không?”
Tạp Địch thấy có hi vọng liền quay đầu nhìn bốn phía: “Chúng ta tới cửa hàng kia nói chuyện đi, trên đường nhiều người quá.”
“Không cần, cứ đứng ở ven đường nói đi.”
Đoàn người đứng qua ven đường, Cửu Phong vươn tay muốn Nguyên Chiến bế, Nguyên Chiến trực tiếp đặt nó lên vai mình. Tiểu Bạch Giác ngẩng đầu nhìn, có chút hâm mộ.
Nghiêm Mặc xoa xoa đầu tiểu Bạch Giác, ra hiệu cho Tạp Địch: “Nói đi.”
Tạp Địch và bạn cậu ta đều nhìn thấy hai đứa nhóc, nhưng không biết vì sao hai đứa nhóc không hề để lại ấn tượng gì với bọn hắn, khi nói chuyện cứ như hoàn toàn không thấy hai đứa nhóc.
“Không cần phải quá mới lạ, chỉ cần ngang bộ cốt khí trị liệu của Đại sư Hồ Nhĩ đã từng luyện chế là được.” Tạp Địch hàm hồ đưa ra yêu cầu.
“Có thể cụ thể một chút không?”
Bạn Tạp Địch lấy làm lạ: “Còn muốn cụ thể hơn nữa à? Cậu là Cốt Khí Sư cấp ba mà không biết thanh danh của Đại sư Hồ Nhĩ?”
Nghiêm Mặc phản ứng nhanh, lập tức bật cười: “Chẳng lẽ các cậu muốn tôi nói với một vị đại sư cốt khí cao quý rằng, xin ngài hãy bắt chước và làm theo tác phẩm của một vị đại sư khác?”
Tạp Địch vội vàng kéo bạn mình ra, mang theo chút xin lỗi mà nói: “Xin lỗi, là tôi không nói rõ, tôi nghĩ cậu hẳn là biết cốt khí trị liệu là cái gì đi? Cái cốt khí mà hôm nay cậu biểu diễn cũng thuộc phạm vi cốt khí trị liệu. Nhưng thẳng đến hôm nay, chưa từng có loại cốt khí trị liệu nào giống vậy xuất hiện, chủ nhân cậu… khụ, ý tôi là đại sư luyện chế cái cốt khí đó đã khai sáng ra một trường phái trị liệu mới.”
“Cậu nói thẳng là cậu muốn cụ thể công năng trị liệu gì đi. Tôi đúng là thật sự không rõ cốt khí trị liệu là cái gì lắm, dù sao thì tôi cũng chỉ là một Cốt Khí Sư cấp ba, hơn nữa, lúc trước còn sống ở nơi rất hẻo lánh.”
Cách nói của Nghiêm Mặc được Tạp Địch và bạn bè cậu ta tiếp thu, Tạp Địch nói nói một hồi, còn dẫn Nghiêm Mặc tới cửa hàng cốt khí, phổ cập cho hắn chút kiến thức về cái gọi là cốt khí trị liệu.
Thì ra từ thật lâu trước kia, Hữu Giác Nhân vốn đã không thỏa mãn với việc cốt khí chỉ một công năng, bọn họ bắt đầu mong muốn cốt khí có năng lực của chiến sĩ hoặc một người trị liệu.
Vì thế, cốt giáp hộ thân và cốt khí trị liệu lục tục xuất hiện.
“Tôi muốn làm một trị liệu sư, tôi đã học rất nhiều tri thức về thảo dược của các thần thị, nhưng thảo dược không thể giải quyết mọi vấn đề. Tỷ như khi tôi muốn giúp một người gãy xương nhanh chóng khôi phục, tôi hy vọng có một cái cốt khí chuyên thúc đẩy sự tái tạo của xương, mặt khác, tỷ như có thể khiến miệng vết thương lành lại hoặc cầm máu, hay tiêu trừ được thịt thối và uế vật, còn có thể tiến vào trong cơ thể để mau chóng cứu lấy tính mạng người…. Đại sư Hồ Nhĩ đã từng luyện chế ra một bộ cốt khí trị liệu giống vậy, nhưng đại sư Hồ Nhĩ lúc ấy đã là Đại Cốt Khí Sư, bộ cốt khí trị liệu này ông đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết, khi đó ngay cả vương giả ba tộc muốn mua cũng không mua được. Lúc sau tuy cũng có người bắt chước ông, nhưng cốt khí luyện chế ra luôn không hiệu quả bằng cái của ông.”
Tạp Địch nói thẳng: “Tôi muốn một bộ cốt khí như vậy, tôi còn muốn cái mà cậu biểu diễn hôm nay, nhưng tôi biết cốt khí như vậy tôi chắc chắn không có đủ cốt tệ để mua, cho nên tôi mới xin vị đại sư kia, chỉ cần giúp tôi luyện chế một bộ cốt khí trị liệu là được, cầm máu, hay tái tạo xương, cái nào cũng được hết.”
Nghiêm Mặc không lập tức đáp ứng, lời Tạp Địch nói đã gợi ý rất nhiều cho hắn. Đúng rồi, sao hắn không nghĩ đến việc lợi dụng cốt khí mà làm những chuyện này nhỉ?
Có lẽ hắn không chỉ có thể tạo ra một cái máy thấu thị, mà còn có thể luyện chế ra một căn phòng giải phẫu hoàn chỉnh!
Ngẫm lại, nếu hắn có thể luyện chế ra một bộ cốt khí có công năng trị liệu, lại gia tăng thuộc tính sinh vật cho chúng nó, sau đó dựa vào sự cường đại của sức mạnh linh hồn mà hắn sở hữu để khống chế cái cốt khí đó, có lẽ một mình hắn có thể mở được một cuộc đại phẫu.
Tuy hắn khá thiên về việc sử dụng nguyện lực và điểm tín ngưỡng, nhưng hai cái này đều là năng lực độc nhất của hắn, một mình hắn thì cứu được bao nhiêu người?
Nhưng nếu hắn luyện chế ra cốt khí trị liệu có thể giúp người thường cũng điều khiển được, chỉ cần là người có chút thường thức về y học là có thể tự cứu hoặc trợ giúp người khác, đến lúc đó dù hắn chỉ ngồi trong nhà không làm gì, thì giá trị cặn bã của hắn cũng sẽ giảm xuống!
Trong đầu Nghiêm Mặc như có một cái bóng đèn sáng lên, để cảm ơn, hắn quyết định giúp Tạp Địch luyện chế ra một cái cốt khí có công năng trị liệu.
“Cửu Phong thấy chơi vui, cũng học theo, nhào qua cắn tai tiểu Bạch Giác.”Từ độ nhiệt tình của khán giả dành cho cái cốt khí này của Nghiêm Mặc, ngay cả vương tử cũng đích thân phối hợp với hắn, lại còn được các Cốt Khí Sư cấp cao và thần thị coi trọng, dù là người không am hiểu gì cũng sẽ cảm thấy thú vị.
Vì thế, nằm ngoài dự kiến mà cũng nằm trong dự kiến, cốt khí này có được số phiếu bầu rất cao, vượt qua chín ngàn điểm, trở thành người được bầu nhiếu nhiều nhất trong cuộc thi cho tới lúc này.
Vốn dĩ Nghiêm Mặc còn chuẩn bị hai cốt khí cấp cao cho những vòng thi tiếp theo, nhưng cái cốt khí này vừa ra, cuộc thi lập tức tuyên bố vòng đấu loại đến đây là kết thúc. Cốt Khí Sư lên sân khấu điều khiển thay Đại Cốt Khí Sư cũng không có bất cứ kháng nghị gì, cốt khí của bọn họ đúng là không tồi, nhưng luận về mặt sáng tạo và tính thực dụng thì vẫn kém hơn cái của Vô Giác Nhân kia vài phần, đã vậy mà còn lên đài thì chỉ tổ rước nhục cho người luyện chế.
Nghiêm Mặc cũng không vì vậy mà tự đắc, người trong nhà biết chuyện nhà mình, nếu thật sự có bản lĩnh luyện chế ra cốt khí, hắn vẫn còn kém hơn những Đại Cốt Khí Sư Hữu Giác suốt ngày ngâm mình trong cốt khí đó một chút, mà điểm khiến hắn hơn được họ, nói bằng một câu tục ngữ là, hắn đứng trên vai người khổng lồ, lại còn là hai người khổng lồ cùng khiêng hắn, một người là kiến thức tích lũy không biết bao nhiêu năm từ một thế giới khác, còn một người là cốt thừa của tộc Luyện Cố.
Có hai người khổng lồ tương trợ như vậy, tầm mắt và điểm khởi đầu của hắn đã khác với các Cốt Khí Sư khác, hơn nữa bản thân hắn còn có nghiên cứu về mặt y học, chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ có thể đi trên một con đường hoàn toàn khác với tộc Hữu Giác nhưng vẫn tương thông với thuật Luyện Cốt.
Mà hắn vốn đã có khái niệm mơ hồ, hiện giờ tới tây đại lục, đích thân tham gia cuộc thi cốt khí của Hữu Giác Nhân, nhìn, nghe người khác bình luận về cốt khí, khái niệm của hắn trở nên càng rõ ràng hơn.
Cốt khí, kim loại, hướng phát triển của sinh vật, con đường mà hắn phải đi về sau chính là con đường kết hợp hoàn mỹ cả ba cái.
Hơn nữa hắn đã có biện pháp mang tính khả thi với con đường phát triển đó.
“Xin hỏi chủ nhân cậu có bán đấu giá cốt khí không?” Hộ vệ trung niên đã từng đề nghị kiên nhẫn chờ đến khi kết thúc mười giây bỏ phiếu mới hỏi lại lần nữa.
Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến đứng ở ven khán đài, phất phất tay với hắn, ý bảo hắn không cần lại đây, sau đó đúng mực nói với hộ vệ trung niên: “Xin lỗi, người luyện chế cái cốt khí này không có ý bán đấu giá nó.”
“Ồ? Đừng từ chối ngay như vậy, không bằng cậu truyền lại lời tôi cho chủ nhân của cậu…”
“Chắc là anh không có chủ nhân đi.” Thiếu niên điện hạ cắt ngang lời Hữu Giác Nhân trung niên, đi đến cạnh Nghiêm Mặc.
Thiếu niên rất gầy yếu, nhưng cậu ta khá cao, hai người đứng như ngang nhau.
“Cái cốt khí này rất hay, nó có tên không?”
“Có, bởi vì nó có thể nhìn thấy bên trong cơ thể người nên được gọi là máy thấu thị.” Thái độ của Nghiêm Mặc đối với người bệnh từ trước đến nay luôn rất ôn hòa.
“Tôi nghe vừa rồi cậu giới thiệu, người luyện chế cái cốt khí này đã từng khổ sở vì không thể nhìn thấy bên trong cơ thể người, nói vậy người nọ vốn dĩ là một trị liệu sư?” Thiếu niên hỏi.
“Phải.”
Thiếu niên gật đầu: “Đêm nay trong vương cung có yến hội, tôi lấy danh nghĩa cá nhân tôi mời người luyện chế cốt khí này tới, hy vọng người nọ có thể đích thân đến.”
Thiếu niên được giáo dục rất tốt, cũng không vì Nghiêm Mặc là Vô Giác Nhân mà xem thường hắn, nói chuyện với hắn cũng không khác gì khi nói chuyện với Hữu Giác Nhân.
“Tôi sẽ truyền lại lời cậu.” Nghiêm Mặc tiếp nhận quân bài mà thiếu niên cho người hầu đưa tới, hiểu rõ nó chính là giấy thông hành và thư mời để tiến vào vương cung.
Thiếu niên như cảm thấy thái độ của Nghiêm Mặc rất thú vị, nhìn hắn nhiều thêm hai lần, cậu ta chưa bao giờ gặp qua Vô Giác Nhân nào có thể giữ vững bình tĩnh và ung dung thư thả như vậy trước mặt vương tộc, phần lớn Vô Giác Nhân mà cậu ta gặp còn chưa đến gần cậu ta thì đã quỳ xuống một cách hèn mọn, nhưng Vô Giác Nhân này lại mang đến cho cậu ta cảm giác như thể người này cũng có địa vị ngang hàng với cậu ta, thậm chí còn dùng ánh mắt như trưởng bối nhìn hậu bối để nhìn cậu ta.
“Anh tên gì?”
Nghiêm Mặc hơi suy nghĩ một chút, trả lời: “Nghiêm Mặc.”
“Tôi nhớ kỹ anh.” Hai má thiếu niên vẫn còn ửng đỏ, tựa hồ như sự hưng phấn vì vừa rồi được thử dùng cốt khí vẫn chưa hoàn toàn tan đi, khiến sắc mặt cậu ta thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cậu ta cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, thiếu niên sau khi đạt được mục đích không tiếp tục ở lại nữa, dứt khoát dẫn người rời đi.
Nghiêm Mặc cất cốt khí rồi trở lại bên cạnh Nguyên Chiến, không lâu sau người chủ trì tuyên bố hai cốt khí có phiếu bầu cao nhất trong hôm nay, một là máy thấu thị của Nghiêm Mặc, hai là cái lò nướng kia.
Cùng ngày, kết quả vòng đấu loại đã truyền tới tai người nào đó.
Bố Hoa đang ở trang viên ngoại thành tìm kiếm dấu vết để lại và sắp xếp nhân thủ nghe nói Nghiêm Mặc đứng nhất trong vòng đấu loại thì sửng sốt một lát: “Đơn Đốn, cậu nói cái gì? Cốt Khí Sư cấp ba kia đứng đầu?”
Đơn Đốn rất chắc chắn mà gật đầu, hắn thuật lại từ đầu tới cuối cho Bố Hoa nghe, thật ra, người đã hô lên trong thính phòng bảo đám khán giả nhao nhao câm miệng chính là hắn.
“Cậu không cần phải kinh ngạc như vậy, cốt khí đó, cậu cảm thấy một Cốt Khí Sư cấp ba có thể luyện chế ra sao? Cái cốt khí kia chắc chắn là do vị tiên sinh sau lưng cậu ta luyện chế.”
“Vị tiên sinh kia không xuất hiện à?”
“Không, có điều tiểu vương tử La Kiệt điện hạ của chúng ta đã mời người luyện chế tham gia yến hội trong vương cung vào đêm nay. Nếu người nọ thông minh, chỉ cần hành xử thích đáng, thì đêm nay chắc chắn sẽ trở thành đứa con cưng của vương thành và các quý tộc, chờ sau khi cuộc thi kết thúc, có lẽ thật sự sẽ có một tân Đại Cốt Khí Sư xuất hiện.”
Bố Hoa cứ cảm thấy như mình đã bỏ lỡ cái gì, điều này làm hắn trầm mặc một hồi lâu: “Cậu cảm thấy vị Cốt Khí Sư kia sẽ xuất hiện trong đêm nay?”
Đơn Đốn khoanh tay: “Sao lại không?”
Bố Hoa lắc đầu: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào, nhưng tôi cảm thấy chỉ sợ Cốt Khí Sư kia sẽ không đích thân xuất hiện.”
“Ý cậu là?”
“Cậu có tin hay không, nếu đêm nay thật sự có người nhận lời mời tới vương cung, thì người đó vẫn là hai Vô Giác Nhân kia.”
Đơn Đốn không nghĩ như vậy, nhưng hắn lại rất tin tưởng phán đoán của Bố Hoa: “Dù sao đêm nay chúng ta cũng đã nhận lời mời, vị Cốt Khí Sư kia rốt cuộc có chịu lộ diện hay không, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.”
Bố Hoa có một suy đoán mơ hồ trong lòng, tuy suy đoán này rất buồn cười.
“Đúng rồi, cậu đang tìm cái gì? Tôi thấy cậu phái hết cận vệ của mình ra ngoài.” Đơn Đốn đột nhiên hỏi.
Bố Hoa dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn bạn mình, hắn không biết mình có nên kéo Đơn Đốn vào chuyện này hay không, cuối cùng chỉ làm như tùy ý hỏi: “Hôm nay trẻ con trong sân đấu có nhiều không?”
Đơn Đốn không hiểu ra sao: “Nhiều.”
“Có phải có trẻ con Bạch Giác tới không?”
“Cái này thì tôi không để ý, chắc là có một vài đứa đi. Cậu hỏi cái này làm gì?”
Bố Hoa trả lời: “Bởi vì em trai của một người bạn mà tôi quen bỗng dưng biến mất, là một cậu nhóc tộc Bạch Giác, bây giờ hắn rất gấp, nhờ tôi và rất nhiều người khác tìm kiếm giúp.”
“Ồ! Muốn tôi hỗ trợ không?”
“Nếu không làm phiền cậu.”
Bố Hoa đang tìm tiểu Bạch Giác, cha hắn – công tước Mạc Đốn cũng đang tìm.
Thành Lạc Lan thì bí mật phái nhân thủ ra, hiện giờ Đại Vu Á Lan đã có thể xác định phương hướng của tiểu Bạch Giác—— khi đã cách chín năm lại một lần nữa cảm nhận được dao động linh hồn của Đại Vu đời sau, thì sau đó ông đã liên tục cảm giác được rất nhiều lần.
Như thể Đại Vu đời sau đang hưng phấn mà làm chuyện gì đó, một lần rồi lại một lần.
“Trong sáng lẫn tối đều phải phái người ra, nhớ cẩn thận, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra mục đích của chúng ta. Hơn nữa nếu Đại Vu đời sau của chúng ta thật tự đã tự chạy ra ngoài, vì để né tránh, nó nhất định sẽ che giấu vẻ ngoài dễ nhận dạng của mình.” Đây là điều tất nhiên, nếu không thì chuyện Đại Vu ba mắt xuất thế chắc đã truyền đi khắp ba thành rồi.
Nghiêm Mặc thấy thời gian vẫn còn sớm, liền tách khỏi bọn Hình Lục, dẫn theo bọn nhỏ đi dạo một vòng bên ngoài, mua chút đồ chơi thú vị cho bọn nó.
Có lẽ bởi vì chuyện được vương tử mời đã bị truyền ra, nên đám người Nghiêm Mặc ra khỏi sân đấu không bị ai chặn đường, cũng không có người lợi dụng quyền thế mà ép buộc bọn hắn giao dịch.
“Buổi tối em tính tham gia cái yến hội kia à?” Nguyên Chiến nắm cái móng vuốt nhỏ của Cửu Phong hỏi.
“Ừ. Anh không muốn đi hả?” Nghiêm Mặc thì dắt tay tiểu Bạch Giác.
“Sao lại không?” Nguyên Chiến cười: “Đây là cơ hội tốt dâng đến trước mặt chúng ta.”
“Anh muốn làm gì à?”
“Em cứu người của em, tôi làm chuyện của tôi, em yên tâm, tôi sẽ không để thần tóm được nhược điểm mà trừng phạt em đâu.”
Nghiêm Mặc rất muốn nói rằng mình không để bụng, nhưng… được rồi, hắn đúng là có để bụng, hắn chịu đủ việc sách hướng dẫn trừng phạt hắn rồi, cho nên hắn chỉ nói một câu: “Tôi sẽ cầu phúc cho anh, anh nhớ cẩn thận.”
Kỳ thật hắn đã nghĩ đến những khả năng mà Nguyên Chiến có thể làm, nhưng chung quy hắn vẫn là một con người vừa xấu xa vừa ích kỷ, rõ ràng đoán được nhưng lại làm như không biết.
Nguyên Chiến nhìn nhìn hắn, bỗng nhiên vươn tay nhéo má hắn một cái.
“Ui! Anh làm gì vậy?” Nghiêm Mặc bị nhéo đau, tát bay cái tay hắn.
Cửu Phong cười khặc khặc, tiểu Bạch Giác cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Nguyên Chiến kề sát vào người hắn, liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy vẻ xâm lược: “Tôi không cần nhìn vẻ mặt đau lòng của em, tôi chỉ cần biết sau khi xong việc em sẽ thưởng tôi như thế nào?”
Nghiêm Mặc liếc xéo hắn: “Vậy anh muốn tôi thưởng thế nào?”
“…Tôi muốn em tự cởi đồ ra… rồi khóc lóc cầu xin tôi…” Có lẽ bởi vì có trẻ con ở đây, tuy da mặt Nguyên Chiến dày nhưng mấy câu này cũng hạ giọng xuống cực thấp, vì để Nghiêm Mặc nghe rõ, hắn kề gần tới nỗi có thể cắn được vành tai Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc bế tiểu Bạch Giác lên, sút Nguyên Chiến một phát.
Nguyên Chiến cười ha ha, trước khi tách ra còn cắn tai hắn một cái.
Tai Nghiêm Mặc bị hắn cắn đỏ rần.
Cửu Phong thấy chơi vui, cũng học theo, nhào qua cắn tai tiểu Bạch Giác.
Tiểu Bạch Giác ngơ ngác ôm tai: “…” Hai hàng nước mắt như những hạt đậu xoạch xoạch rơi xuống, tai đau quá à!
Hai người lớn: “…”
Nguyên Chiến nhanh chóng kéo Cửu Phong còn đang muốn cắn thêm cái nữa trở về.
Nghiêm Mặc cũng vội vàng dỗ dành tiểu Bạch Giác, còn thổi thổi vành tai cho nó.
Đúng lúc này, một tiểu đội du chiến sĩ toàn là người Bạch Giác đi ngang qua người bọn họ, bọn họ nhìn lướt qua hai đứa nhóc mà Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc bế, trong đầu không có bất cứ ấn tượng gì với bọn họ.
Tô Môn gặp được người Bạch Giác, hai mắt ngập nước nhìn chằm chằm bọn họ một hồi lâu, tiếc là những người đó nhanh chóng biến mất sau một ngã rẽ.
Cửu Phong như biết mình vừa làm chuyện xấu, liền ngây ngô cười hắc hắc, nụ cười đó phối với khuôn mặt nhỏ khôn khéo đáng yêu của nó, thoạt nhìn giống hệt như một tên tiểu quỷ đang có mưu đồ xấu xa.
Tô Môn xoay đầu, quyết định hôm nay không thèm nói chuyện với Cửu Phong.
Hai người lớn cũng thấp giọng đổ lỗi cho nhau: “Đều tại anh/em!”
“Này! Từ từ! Hai Vô Giác Nhân kia!”
Nghiêm Mặc cảm thấy giọng nói này thật quen tai, liền dừng việc đấu võ mồm nhảm nhí với Nguyên Chiến, quay đầu lại.
“A, còn nhớ tôi không? Gặp ở ngoài thành đó, tôi là Tạp Địch, sao cậu không đi cùng chủ nhân của cậu?” Thiếu niên Bạch Giác Tạp Địch dẫn theo bạn bè của mình đuổi tới.
Nghiêm Mặc nhớ ra cậu thiếu niên này: “Có chuyện gì không?”
Tạp Địch gãi gãi đầu: “Là như thế này, vừa rồi tôi thấy cậu trên sân thi đấu, tôi có thể cầu kiến vị Cốt Khí Sư đại nhân đó một chút không? Chỉ cần một lát là được!”
Chắc là Tạp Địch không quen cầu xin một Vô Giác Nhân lắm, giọng điệu thì có, nhưng vẻ mặt lại không phối hợp tốt.
“Xin lỗi, vị đại sư kia bây giờ còn chưa muốn gặp người ngoài.” Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt khó xử.
“A? Cầu kiến một chút thôi cũng không được sao? Tôi muốn nhờ vị đại sư đó luyện chế cốt khí trị liệu, nếu người nọ không có ma cốt thích hợp, tôi có thể phụ trách thu thập. Không cần luyện chế ngay cho tôi, chỉ cần trong một năm…”
“Cậu nói cốt khí trị liệu?” Nghiêm Mặc vốn định cự tuyệt chợt thay đổi chủ ý: “Tôi nhớ rõ lần trước hình như cậu cũng từng nói qua, có thể miêu tả cụ thể rằng cậu cần dạng cốt khí gì không?”
Tạp Địch thấy có hi vọng liền quay đầu nhìn bốn phía: “Chúng ta tới cửa hàng kia nói chuyện đi, trên đường nhiều người quá.”
“Không cần, cứ đứng ở ven đường nói đi.”
Đoàn người đứng qua ven đường, Cửu Phong vươn tay muốn Nguyên Chiến bế, Nguyên Chiến trực tiếp đặt nó lên vai mình. Tiểu Bạch Giác ngẩng đầu nhìn, có chút hâm mộ.
Nghiêm Mặc xoa xoa đầu tiểu Bạch Giác, ra hiệu cho Tạp Địch: “Nói đi.”
Tạp Địch và bạn cậu ta đều nhìn thấy hai đứa nhóc, nhưng không biết vì sao hai đứa nhóc không hề để lại ấn tượng gì với bọn hắn, khi nói chuyện cứ như hoàn toàn không thấy hai đứa nhóc.
“Không cần phải quá mới lạ, chỉ cần ngang bộ cốt khí trị liệu của Đại sư Hồ Nhĩ đã từng luyện chế là được.” Tạp Địch hàm hồ đưa ra yêu cầu.
“Có thể cụ thể một chút không?”
Bạn Tạp Địch lấy làm lạ: “Còn muốn cụ thể hơn nữa à? Cậu là Cốt Khí Sư cấp ba mà không biết thanh danh của Đại sư Hồ Nhĩ?”
Nghiêm Mặc phản ứng nhanh, lập tức bật cười: “Chẳng lẽ các cậu muốn tôi nói với một vị đại sư cốt khí cao quý rằng, xin ngài hãy bắt chước và làm theo tác phẩm của một vị đại sư khác?”
Tạp Địch vội vàng kéo bạn mình ra, mang theo chút xin lỗi mà nói: “Xin lỗi, là tôi không nói rõ, tôi nghĩ cậu hẳn là biết cốt khí trị liệu là cái gì đi? Cái cốt khí mà hôm nay cậu biểu diễn cũng thuộc phạm vi cốt khí trị liệu. Nhưng thẳng đến hôm nay, chưa từng có loại cốt khí trị liệu nào giống vậy xuất hiện, chủ nhân cậu… khụ, ý tôi là đại sư luyện chế cái cốt khí đó đã khai sáng ra một trường phái trị liệu mới.”
“Cậu nói thẳng là cậu muốn cụ thể công năng trị liệu gì đi. Tôi đúng là thật sự không rõ cốt khí trị liệu là cái gì lắm, dù sao thì tôi cũng chỉ là một Cốt Khí Sư cấp ba, hơn nữa, lúc trước còn sống ở nơi rất hẻo lánh.”
Cách nói của Nghiêm Mặc được Tạp Địch và bạn bè cậu ta tiếp thu, Tạp Địch nói nói một hồi, còn dẫn Nghiêm Mặc tới cửa hàng cốt khí, phổ cập cho hắn chút kiến thức về cái gọi là cốt khí trị liệu.
Thì ra từ thật lâu trước kia, Hữu Giác Nhân vốn đã không thỏa mãn với việc cốt khí chỉ một công năng, bọn họ bắt đầu mong muốn cốt khí có năng lực của chiến sĩ hoặc một người trị liệu.
Vì thế, cốt giáp hộ thân và cốt khí trị liệu lục tục xuất hiện.
“Tôi muốn làm một trị liệu sư, tôi đã học rất nhiều tri thức về thảo dược của các thần thị, nhưng thảo dược không thể giải quyết mọi vấn đề. Tỷ như khi tôi muốn giúp một người gãy xương nhanh chóng khôi phục, tôi hy vọng có một cái cốt khí chuyên thúc đẩy sự tái tạo của xương, mặt khác, tỷ như có thể khiến miệng vết thương lành lại hoặc cầm máu, hay tiêu trừ được thịt thối và uế vật, còn có thể tiến vào trong cơ thể để mau chóng cứu lấy tính mạng người…. Đại sư Hồ Nhĩ đã từng luyện chế ra một bộ cốt khí trị liệu giống vậy, nhưng đại sư Hồ Nhĩ lúc ấy đã là Đại Cốt Khí Sư, bộ cốt khí trị liệu này ông đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết, khi đó ngay cả vương giả ba tộc muốn mua cũng không mua được. Lúc sau tuy cũng có người bắt chước ông, nhưng cốt khí luyện chế ra luôn không hiệu quả bằng cái của ông.”
Tạp Địch nói thẳng: “Tôi muốn một bộ cốt khí như vậy, tôi còn muốn cái mà cậu biểu diễn hôm nay, nhưng tôi biết cốt khí như vậy tôi chắc chắn không có đủ cốt tệ để mua, cho nên tôi mới xin vị đại sư kia, chỉ cần giúp tôi luyện chế một bộ cốt khí trị liệu là được, cầm máu, hay tái tạo xương, cái nào cũng được hết.”
Nghiêm Mặc không lập tức đáp ứng, lời Tạp Địch nói đã gợi ý rất nhiều cho hắn. Đúng rồi, sao hắn không nghĩ đến việc lợi dụng cốt khí mà làm những chuyện này nhỉ?
Có lẽ hắn không chỉ có thể tạo ra một cái máy thấu thị, mà còn có thể luyện chế ra một căn phòng giải phẫu hoàn chỉnh!
Ngẫm lại, nếu hắn có thể luyện chế ra một bộ cốt khí có công năng trị liệu, lại gia tăng thuộc tính sinh vật cho chúng nó, sau đó dựa vào sự cường đại của sức mạnh linh hồn mà hắn sở hữu để khống chế cái cốt khí đó, có lẽ một mình hắn có thể mở được một cuộc đại phẫu.
Tuy hắn khá thiên về việc sử dụng nguyện lực và điểm tín ngưỡng, nhưng hai cái này đều là năng lực độc nhất của hắn, một mình hắn thì cứu được bao nhiêu người?
Nhưng nếu hắn luyện chế ra cốt khí trị liệu có thể giúp người thường cũng điều khiển được, chỉ cần là người có chút thường thức về y học là có thể tự cứu hoặc trợ giúp người khác, đến lúc đó dù hắn chỉ ngồi trong nhà không làm gì, thì giá trị cặn bã của hắn cũng sẽ giảm xuống!
Trong đầu Nghiêm Mặc như có một cái bóng đèn sáng lên, để cảm ơn, hắn quyết định giúp Tạp Địch luyện chế ra một cái cốt khí có công năng trị liệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.