Dị Thế Lưu Đày

Chương 120: Luật đánh nhau cầm thú, nhân loại sẽ phải chịu ảnh hưởng bao lớn?

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-120-0

“Hy vọng! Hy vọng! Tư tế tóc bạc mang đến cho bọn họ hy vọng!”Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Mặc trị liệu cho người gãy chi, trước đó có bốn tên người chim Phỉ Lực đã cho hắn luyện tập và thí nghiệm.

Mới đầu hắn không biết mình có thể giúp người cụt chi mọc trở lại hay không, có điều, hắn nghĩ đến phương thức hấp thu sinh mệnh xung quanh của Đóa Phỉ để giúp người khác mọc lại phần chi bị mất, thì cách dùng sinh mệnh để chúc phúc của hắn hẳn cũng có thể, chỉ cần tìm ra phương pháp là được.

Mà sau nhiều lần sử dụng chúc phúc sinh mệnh, hắn đã phát hiện sinh mệnh mình sử dụng sẽ không bị lãng phí, đối phương thiếu bao nhiêu hắn liền bổ sung bấy nhiêu, thẳng đến khi hắn sử dụng sinh mệnh đạt giới hạn cao nhất là 50%, nhưng sau đó hắn cũng phát hiện, tỷ như một người thân thể quá mức suy yếu, trên người có quá nhiều vết thương cũ, vậy khi bổ sung sinh mệnh cho người đó, năng lượng rót vào cơ thể họ sẽ ưu tiên giải quyết những nguy hiểm trí mạng nhất, còn những vết thương cũ hay vết thương không nguy hiểm thì năng lượng sẽ đi vòng qua, nếu người này có chi bị gãy, thì phần chi đó rất có thể cũng bị bỏ qua, vì muốn chi gãy mọc trở lại sẽ hao phí rất nhiều sinh mệnh.

Khi trị liệu cho đám người chim Phỉ Lực, hắn phát hiện ra tình huống ấy, liền cố ý dồn hết năng lượng sinh mệnh của mình tập trung vào phần chi bị gãy cho bọn họ, muốn xem xem loại năng lượng này có chịu khống chế của hắn hay không, và cuối cùng thử nghiệm đã thành công.

Khiến một cánh tay cụt mọc trở lại sẽ tiêu hao chừng 30% sinh mệnh của hắn, sức khỏe của Đại Hà vốn đã không tồi, cũng không ở trong trạng thái chuẩn bị thức tỉnh năng lực hoặc thăng cấp, hắn tự mình cảm nhận, phỏng đoán lần chúc phúc sinh mệnh này, hắn đã sử dụng khoảng 35% sinh mệnh, đây cũng là lý do hắn vẫn có thể tiếp tục gồng mình đi trị liệu cho những người bị thương khác.

Hắn chưa bao giờ tiêu hao 50% sinh mệnh liên tục năm lần trong một ngày, thường thường, một hai lần là đủ để hắn ngã rồi, hắn cũng không định khiêu chiến cực hạn đó, trừ phi bất đắc dĩ.

Mà bây giờ…

Nghiêm Mặc nhìn người bị thương nằm đầy đất, phát hiện rất có thể mình đã tới thời điểm bất đắc dĩ rồi.

Không có đủ dược vật để hạ sốt và cầm máu, cũng không có cách truyền máu, không thể cho người bị thương một môi trường sạch sẽ, rất nhiều người thương thế ban đầu chỉ xếp vào loại trung bình nhưng dần dần nhiễm trùng hoặc biến tướng, liền trở thành trọng thương, thậm chí còn nguy cấp đến tính mạng.

Vì giúp họ giữ được cái mạng, người bị chặt tay chặt chân hoặc bị in dấu lửa nung để cầm máu không chỉ một hai người.

Nghiêm Mặc không lập tức động thủ, hắn bảo đàn ong Ăn Thịt rời đi tự kiếm thức ăn, chỉ để lại hai con đậu trên đầu vai làm vệ sĩ uy hiếp, sau đó lấy kim châm ra đặt trên lửa nướng nướng, trước tiên đi quanh các bệnh nhân của mình một vòng.

Người nào còn tỉnh táo đều nhìn hắn, bọn họ đã nghe tin về vị tư tế tóc bạc này, tuy ong Ăn Thịt trên người hắn thoạt nhìn thật đáng sợ, nhưng đối với những người đang chờ chết như bọn họ mà nói, lại cảm thấy vị tư tế tóc bạc mang theo hy vọng ấy thoạt nhìn đẹp vô cùng, ngay cả ong Ăn Thịt cũng không còn đáng sợ nữa.

Nhưng vẫn có không ít người quá mức tuyệt vọng, sinh ra nhiều ý nghĩ tiêu cực, bọn họ chết lặng nhìn lên không trung, chỉ chờ cái chết dần buông xuống. Khi Nghiêm Mặc đi qua người bọn họ, họ cũng không có chút xúc động nào.

Nghiêm Mặc thấy có người đổ máu không ngừng hoặc đau đến chịu không nổi liền móc kim châm ra, cầm máu giảm đau cho bọn họ trước, để làm như vậy, hắn sẽ dặn bệnh nhân trước để họ đừng chạm vào hắn, Đại Hà đứng một bên nhìn chăm chú, không cho phép xảy ra tình huống những người bị thương đó chạm vào Nghiêm Mặc.

Mấy người bị thương không biết vì sao không thể chạm vào vị tư tế tóc bạc ấy, nhưng khi bọn họ thấy Nghiêm Mặc móc mấy cây kim châm làm từ thứ chất liệu kỳ quái ra đâm vào người mình, thì ngay cả động đậy cũng không dám động, sợ mấy cây kim trên người sẽ lệch vị trí.

Mà khi người chảy máu không ngừng và đau đớn không thôi phát hiện mình bỗng không còn đau như vậy nữa, máu cũng ngừng chảy, ánh mắt nhìn Nghiêm Mặc liền biến từ chờ mong thành sùng bái, nếu bọn họ cũng có một tư tế như vậy thì tốt biết bao.

Nghiêm Mặc đã cố gắng tiết kiệm, nhưng vẫn dùng hết kim châm có trong tay, hắn vỗ tay bốp bốp, để đám người bị thương chú ý tới mình, lớn tiếng nói: “Lên tinh thần hết cho tôi, có tôi ở đây, các người sẽ không phải chờ chết, cũng không cần lo mình sẽ biến thành thức ăn. Hôm nay các người sẽ có thức ăn sung túc, về sau cũng sẽ như vậy, kẻ địch bên ngoài sẽ lui bước nhanh thôi, rồi mọi người sẽ mau chóng được về nhà. Nếu ai dám bỏ cuộc vào lúc này, đều là đồ ngu!”

Thấy những người bị thương đều nhìn mình chằm chằm, bao gồm cả một vài người đã chết lặng. Nghiêm Mặc đi tới bên người Đại Sơn đang hôn mê, hơi thở cũng rất mong manh, nhưng hắn đi lướt qua Đại Sơn, cuối cùng dừng lại bên cạnh một người bị thương nặng, sắc mặt xám trắng, vô thần nhìn lên không trung, một lòng chờ chết, Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống cạnh anh ta, đặt tay lên trán anh ta.

Băng muốn ngăn cản hắn, người này không nằm trong danh sách ưu tiên trị liệu của tù trưởng. Nhưng khi hắn vừa vươn tay ra thì đã bị Đại Hà giữ chặt.

“Đừng chạm vào cậu ấy.” Đại Hà nghiêm túc nói. Anh có thể nhìn ra mới đầu Nghiêm Mặc muốn trị liệu cho Đại Sơn, nhưng có lẽ xuất phát từ suy xét nào đó, cậu ta lướt qua Đại Sơn. Đại Hà cảm thấy có chút thất vọng, nhưng anh nhanh chóng lên tinh thần, nghĩ Nghiêm Mặc làm như vậy là có lý do, hơn nữa, anh tin tư tế đại nhân của anh sẽ không để em trai anh chết.

Băng trợn mắt, đẩy Đại Hà một cái, nhưng vẫn thu tay lại, không ngăn cản Nghiêm Mặc.

Khi Nghiêm Mặc đặt tay lên trán người nọ, Vân Ưng – chiến sĩ cấp hai vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Nhưng chỉ chốc lát sau, anh ta chớp chớp mắt vài cái. Rất nhanh, vẻ mặt anh ta đã xuất hiện sức sống.

Nghe nói, vẫn luôn không bằng tận mắt chứng kiến.

Khi kỳ tích phát sinh trước mặt mình, chỉ cần những người bị thương vẫn chưa mất đi ý thức đều kích động cả lên.

Khi Nghiêm Mặc lấy tay ra, Vân Ưng hơi ngồi dậy, anh ta giật mình nhìn Nghiêm Mặc, lại cúi đầu nhìn cái bụng vốn lủng một lỗ to của mình nay đã lành lại, bụng anh đã lành lại! Anh không chết, anh có thể sống tiếp!

Vân Ưng phát ra một tràng cười kích động và điên cuồng, những người bị thương nhìn anh cười mà mắt cả đám đều sáng ngời, những người đang một lòng chờ chết cũng không còn vô cảm như vậy nữa, nếu Vân Ưng có thể sống lại, thì bọn họ chắc chắn có thể!

“Đại nhân! Đại nhân!” Vân Ưng không biết nên cảm tạ như thế nào, anh chỉ có thể bò dậy quỳ xuống trước mặt Nghiêm Mặc không ngưng gọi hắn là đại nhân.

Băng liếc xéo tên chiến sĩ tộc Hắc Nguyên này một cái, thầm nghĩ thằng này may mắn thật!

Nghiêm Mặc lảo đảo một cái, thương thế của Vân Ưng nhẹ hơn tù trưởng Hào, nhưng hắn vẫn tốn không ít sinh mệnh.

Đại Hà, Băng và Vân Ưng theo bản năng muốn đỡ lấy hắn.

“Đừng chạm vào tôi!” Nghiêm Mặc lập tức quát lên: “Nhớ kỹ, dù tôi có ngã xuống, cũng đừng chạm vào tôi. Chẳng phải A Chiến đã chuẩn bị một tấm da thú rồi à, chờ khi tôi không thể cử động, Đại Hà dùng da thú bọc tôi lại rồi đưa về lều, đừng chạm vào da tôi.”

“Vâng.” Đại Hà lo lắng nhìn hắn: “Đại nhân, cậu có thể tiếp tục không?”

Nghiêm Mặc thấy những người bị thương nằm đầy đất đang dùng ánh mắt tràn ngập kỳ vọng mà nhìn hắn, lại nhìn những người bị thương nặng nhờ hắn kích thích mà một lần nữa dậy lên ý chí ham sống, dù không muốn tiếp tục thì cũng phải tiếp tục.

“Thảo Đinh!”

“Vâng.”

“Ở đây có bao nhiêu người biết chăm sóc bệnh nhân?” Nghiêm Mặc nhận lấy thanh giáo Đại Hà đưa cho hắn, chống trên mặt đất để đứng vững.

“Mười mấy người.”

“Tách người bệnh ra hết cho tôi!” Nghiêm Mặc nhanh chóng chỉ huy: “Người này, người này, người này nữa, đưa hết ra phía đông! Ai có thể đi lại được thì ra phía nam đợi, những người còn lại đừng nhúc nhích. Cho người nấu nước, phải là nước sạch, nấu nhiều vào. Có bao nhiêu thảo dược lấy hết tới đây cho tôi xem, trên người ai có kim châm tuyệt đối không được động đậy.”

“Vâng.” Thảo Đinh vội vàng kêu người tới hỗ trợ.

Vân Ưng cũng vội vàng bò dậy đi trợ giúp Thảo Đinh.

Đại Hà thì trực tiếp chạy đi gọi một đống chiến sĩ tới cùng nhau làm.

Hạt Thổ và Cam Vũ cũng đi theo Thảo Đinh, lúc Hạt Thổ thấy Đại Hà, cười mà nước mắt chảy ròng, cô đã nghe được chuyện về chồng mình, nhưng cô không dám tin, mãi cho đến khi nhìn thấy tận mắt.

Đại Hà đi đến bên người Hạt Thổ, thấp giọng nói mấy câu. Hạt Thổ vuốt ve cánh tay anh, nhìn về phía tư tế tóc bạc cách đó không xa, vừa nghe vừa gật đầu, trong mắt là cảm kích đối với người nọ.

Nghiêm Mặc thấy nhiều người như vậy, lập tức nâng cao yêu cầu: “Đại Hà phân công người cho tôi, dọn mặt đất cho thật sạch sẽ, lũ ruồi bọ bay tới bay lui thì dùng đuốc đuổi đi, có thể đuổi được bao nhiêu thì đuổi bấy nhiêu. Nấu nước, lau sạch sẽ thân thể cho người bị thương! Chỗ nào không dám động thì hỏi Thảo Đinh nên xử lý làm sao.”

“Vâng.”

“Băng, Thảo Đinh, nơi này về sau là trại chăm sóc người bệnh, các anh đừng hỏi nghĩa là gì, cứ nhớ kỹ là được. Nghe đây, thứ nhất, chất thải của các thương binh trong trại phải dọn sạch sẽ, không cho thương binh đi thải ở gần trại, đổi hết giường chiếu và lau sạch thân thể. Thứ hai, cắm đủ đuốc, đảm bảo nơi này vào ban đêm sẽ không bị rắn hay sâu bọ xâm nhập, đồng thời phải đảm bảo đủ độ sáng. Thứ ba, buổi tối cũng không thể thiếu người trông coi, phải giúp người bị thương không thể động đậy trở mình.”

Người bị thương nặng và người sắp chết đều là những người dễ suy nghĩ miên man nhất trong bóng đêm, hơn nữa, loại tư duy u ám này rất dễ lây lan, cho bọn họ ánh sáng cũng là cho bọn họ hy vọng. Mà có người siêng năng chăm sóc bọn họ, cũng sẽ làm bọn họ cảm nhận được mình không bị vứt bỏ.



Nghiêm Mặc phân phó hết những việc trước mắt có thể làm, rồi phân chia thảo dược cho thương binh.

Rất nhiều người đều chú ý thấy vị tư tế tóc bạc này lấy ra một lượng lớn dược thảo từ cái túi da thú nhỏ bên hông hắn, nhưng không có ai hỏi nhiều, trong mắt họ, vị tư tế tóc bạc này dù có làm chuyện gì, hay xuất hiện điều gì kỳ lạ cũng đều là chuyện bình thường.

Nghiêm Mặc còn lấy ra không ít muối đỏ kết tinh, đây là lúc bọn hắn lên đường, hắn bảo Cửu Phong dừng lại ở hồ nước mặn một chút, bổ sung hàng hóa.

“Đây là muối đỏ, đặc sản của bộ lạc Cửu Nguyên. Nấu chúng nó lên, Thảo Đinh, chị biết làm thế nào để có muối tinh đúng không?”

Thảo Đinh gật đầu.

Băng và các chiến sĩ khác nhìn chằm chằm mấy hạt tinh thể màu đỏ nhạt, trong mắt lộ ra vẻ tham lam và khát vọng, đây là muối?! Vị tư tế tóc bạc này lại có thể lấy ra một đống muối như vậy!

Băng nhớ kỹ chuyện về đặc sản muối của bộ lạc Cửu Nguyên, chút nữa hắn nhất định phải nói chuyện quan trọng này cho tù trưởng.

Lúc Đại Hà thấy Nghiêm Mặc lấy muối đỏ ra, cũng kinh ngạc lắm, nhưng vài giây sau, anh như đã nghĩ cẩn thận lại, cười. Người tộc Diêm Sơn, quả nhiên đi đến đâu cũng có thể tìm được muối.

Nhìn đống muối đó, Đại Hà càng không hoài nghi việc Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến nói bộ lạc Cửu Nguyên sẽ không để con dân đói bụng, trên mảnh đất này, bộ lạc có được muối luôn sống tốt hơn các bộ lạc khác.

Nghiêm Mặc bận muốn chết, nhưng cũng đâu vào đấy.

Kinh nghiệm dạy học của hắn phong phú, hắn xem những người tới hỗ trợ là học sinh và y tá có tay nghề kém cỏi nhất, hướng dẫn bọn họ xử lý thảo dược như thế nào rất kỹ càng tỉ mỉ, thấy bọn họ làm hư hoặc làm sai cũng không giận. Mà thảo dược được xử lý tốt thì giao cho Thảo Đinh và Thu Ninh là người có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, để bọn họ xử lý ngoại thương và giảm sốt, cầm máu cho bệnh nhân.

Lúc Thu Ninh đến, dáng vẻ cậu ta có hơi lo lắng, sợ Nghiêm Mặc sẽ bài xích cậu, nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện ra đây chỉ là ảo giác của mình. Việc Nghiêm Mặc phân phó cho cậu giống với Thảo Đinh, hơn nữa cũng xem trọng cậu như Thảo Đinh.

Nghiêm Mặc thấy Thu Ninh lại bày ra vẻ tự kiêu và đắc chí, liền cười nhạo một cái. Hắn so đo với một thằng nhãi thì có gì vui? Nếu không phải Thu Thực quá đáng ghét, có lão ở đây sẽ càng gây trở ngại cho việc chữa trị, thì hắn còn ước gì có lão Thu Thực với kinh nghiệm chữa bệnh phong phú hơn mấy chiến sĩ này tới hỗ trợ, chứ một mình hắn quán xuyến không hết việc.

“Thảo Đinh, Hạt Thổ, Cam Vũ, các chị lại đây.” Nghiêm Mặc lấy chỉ gai ra, phát cho các cô.

“Có mang theo kim khâu không?”

Thảo Đinh, Hạt Thổ, Cam Vũ cùng gật đầu. Bởi vì mang theo kim khâu rất tiện dùng, nên việc này đã truyền ra khắp bộ lạc.

“Còn nhớ cách người nọ đã làm không?” Nghiêm Mặc hỏi Thảo Đinh và Hạt Thổ.

Hai người sửng sốt một chút, sau đó cùng cười, gật đầu. Cam Vũ nhìn hai người họ, không nói gì. Vì để tiện làm việc, chị ta dùng da thú địu con trên lưng.

“Chỉ Cam Vũ làm như thế nào đi. Những người có vết thương nhẹ và những người cần khâu vết thương, các chị tự sắp xếp nhau khâu cho bọn họ.”

“Khâu?” Cam Vũ giật mình.

“Ừm, cụ thể làm như thế nào thì Thảo Đinh sẽ nói cho chị biết, Thảo Đinh, chị còn nhớ trước và sau khi khâu thì phải làm gì không?”

“Nhớ.” Thảo Đinh ra sức gật đầu, cô đã sớm muốn dùng phương pháp Tiểu Mặc dạy mình để khâu miệng vết thương cho các chiến sĩ, nhưng lúc cô định thử, vừa đâm một mũi thì đã bị Thu Ninh vô tình nhìn thấy rồi chạy đi báo cho lão tư tế, làm cô thiếu chút nữa bị lão tư tế xử tử, nếu không phải có Điêu và Tranh đại nhân che chở cho cô, thì có lẽ cô đã chết rồi, sau đó cô không còn dám làm vậy nữa.

“Rất tốt, đi đi, không cần sợ mấy tên chiến sĩ đó kêu đau, cứ cho bọn họ cắn miếng vải trong miệng chịu đựng! Thảo Đinh, chị dạy cho họ xong rồi thì tới tìm tôi, tôi còn có việc muốn chị làm.”

“Vâng!”

Thu Ninh thấy tư tế tóc bạc lại cho bọn Thảo Đinh dùng kim chỉ khâu miệng vết thương của các chiến sĩ, rất là giật mình, cậu ta muốn ngăn cản, nhưng bị Băng trực tiếp tát một cái vào đầu.

“Thu Ninh, Thu Thực đại nhân già rồi, cậu nên trưởng thành đi, hôm nay hết thảy nhưng gì vị tư tế tóc bạc kia làm, cậu tốt nhất là nhớ cho kỹ, cậu ấy sẽ không làm chuyện vô dụng.”

Thu Ninh ngẩng đầu nhìn Băng, nhìn hồi lâu, cuối cùng xoa xoa đầu, thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Băng và Đại Hà theo sát Nghiêm Mặc, thấy hắn liên tục phân phó đủ chuyện, ban đầu bọn họ không hiểu nổi hắn đang làm gì.

Băng thiếu chút nữa muốn thúc giục Nghiêm Mặc mau đi cứu người, nhưng khi hắn thấy bộ dáng suy nhược mà vẫn cố chống đỡ của Nghiêm Mặc, cũng biết xấu hổ mà không mở miệng.

Sau đó không lâu, bọn họ liền phát hiện một đống chuyện Nghiêm Mặc ra lệnh nhìn như hỗn loạn, nhưng rất nhanh đã xuất hiện hiệu quả.

Những người bị thương vốn dĩ nằm bừa mất trật tự nay được tập trung lại trên một mảnh đất trống, trong bộ lạc không có ai chịu đến nơi này, nơi vì chỗ nào cũng là mùi hôi thối khó ngửi, đâu đâu cũng thấy ruồi bọ bay loạn, cứt đái vươn vãi trên đất, cả tiếng khóc than và rên rỉ đau đớn của người bị thương.

Những người trọng thương thì chờ chết, người bị thương không nặng thì chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, mà tình trạng thiếu thốn dược vật và không có phương pháp trị liệu hiệu quả làm rất nhiều người thương thế không nặng nay lở loét, ngày một nặng thêm.

Còn có người không hiểu sao lại hôn mê, toàn thân nóng lên, thi thoảng lại nôn mửa. Thảo Đinh cho dù có cần mẫn, thì cũng không thể chăm hết cho nhiều người như vậy, không ngừng có chiến sĩ chết đi, tình huống bộ lạc sắp sửa bị tiêu diệt khiến rất nhiều thương binh muốn bỏ cuộc, đánh mất niềm ham sống, vì thế tình huống nơi này liền càng không xong hơn.

Nhưng bây giờ, bãi đất trống ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Nhân thủ nhiều, mọi người cùng nhau góp sức, nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ bãi đất trống, cứt đái và máu trộn lẫn trên mặt đất đều bị đao đá cạo sạch, rồi dùng đất sạch sẽ trải đều.

Da thú dơ bẩn được đổi hết toàn bộ, không đủ thì trực tiếp dùng cỏ dại trải làm giường, rất sạch sẽ.

Phần lớn người toàn thân bốc lên mùi hôi tanh tưởi đều được lau rửa, mủ máu dính trên thân cũng được lau đi phần lớn. Ruồi bọ đều bị đuổi đi, mà hơn hết, ý chí ham sống của các chiến sĩ lại lần nữa trổi dậy, trại chăm sóc người bệnh nhờ cậu tư tế tóc bạc đã nhanh chóng thay đổi hoàn toàn.

Người bị thương nhẹ thì được người khác dùng tốc độ nhanh nhất xử lý, trước kia những người bị thương ở chung hỗn loạn với nhau, cho dù có người tốt lên, cũng không dễ nhìn ra, bây giờ vừa nhìn liền biết ngay.

Những người bị thương trong trại thương binh rõ ràng đã giảm bớt, điều này làm tâm tình mọi người ở đây càng thêm tốt đẹp.

Hy vọng! Hy vọng! Tư tế tóc bạc mang đến cho bọn họ hy vọng!



Ngoài khe núi, tộc trưởng tộc Trệ Bột Ngạc phát ra tiếng gào hét điên cuồng phẫn nộ, lẫn trong đó còn có vẻ không thể tin tưởng được.

Vì sao? Vì sao bọn họ đang tốt đẹp liền chưa đến nửa buổi đã phát sinh biến hóa thật lớn?

Buổi sáng, chiến sĩ cấp bốn xuất hiện hôm qua mang theo một nhóm chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế lao ra từ trong khe núi, ba tộc bọn họ đương nhiên chặn đường và công kích giống như bình thường.

Thế mà bộ lạc Nguyên Tế phản kích.

Vô số mũi tên đất và hòn đất bắn về phía chiến sĩ ba tộc bọn họ.

Mà khi các chiến sĩ ba tộc bận đối phó với những mũi tên đất và hòn đất đột nhiên bay tới kia, thì tên chiến sĩ cấp bốn ấy liền dẫn người tiến công đánh bọn họ, những người đó càng đến gần, mặt đất dưới chân các chiến sĩ ba tộc lại càng thêm kỳ quái.

Thân thể Nguyên Chiến đột nhiên chìm vào trong đất, Tranh vừa thấy thế, không đợi các chiến sĩ kinh sợ, đã rống to: “Bột Ngạc! Giao địa bàn săn thú ra cho bọn tao!”

Một trăm chiến sĩ đồng thời rống theo: “Để bọn tao săn thú! Để bọn tao ăn thịt!”

Nghe thấy tiếng hô hào của chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế, Bột Ngạc và chiến sĩ ba tộc đều dại ra một lát, có phải người Nguyên Tế đã đói đến choáng đầu rồi không?



Ngay khi Bột Ngạc và các chiến sĩ thủ lĩnh cười nhạo người Nguyên Tế, một tên chiến sĩ tộc Trệ kinh hoảng điên cuồng chạy tới, vừa chạy vừa hô to: “Tộc trưởng! Chiến sĩ của chúng ta biến mất rồi! Biến mất hết rồi! Bọn họ bị mặt đất nuốt sống!”

“Cái gì?!” Bột Ngạc đứng bật dậy.

“Bột Ngạc?” Nguyên Chiến bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Bột Ngạc.

Trong lều đại loạn.

Tròng mắt Bột Ngạc thiếu chút nữa trợn đến mức rớt ra khỏi hốc mắt, tên khốn này xuất hiện như thế nào?

Nguyên Chiến khiêng cái chùy đá lớn, âm trầm cười với Bột Ngạc: “Tư tế đại nhân của tao không cho tao giết người bậy bạ, cho nên tao tới đây nói chuyện với mày. Đầu tiên, tránh đường, để tộc nhân tao đi săn thú, người trong khe núi đều đang đói bụng. Sau đó, ba tộc tụi bây bồi thường cho bọn tao một ngàn nô lệ, số phụ nữ phải hơn tám trăm, rồi cả bộ lạc tụi bây cút về tộc mình, dùng chiến hồn thề sẽ không tấn công bộ lạc Nguyên Tế nữa, như vậy chuyện này sẽ kết thúc ở tây, tao cũng sẽ không trả thù tụi bây.”

Sau một cái chớp mắt tĩnh lặng, đủ loại từ ngữ thô tục vọt ra khỏi miệng đám chiến sĩ tộc Trệ, còn có người chỉ vào Nguyên Chiến cười to, mắng hắn có phải suốt ngày ngủ với đàn bà tới ngu đầu rồi không?

Nguyên Chiến bĩu môi, hắn không thèm ngủ với đàn bà. Hắn chỉ muốn ngủ với tư tế đại nhân của hắn tới khi ngu đầu thôi, nhưng chuyện này hiển nhiên chỉ là ảo tưởng không thể đạt được trong khoảng thời gian ngắn. Tâm tình Nguyên Chiến bỗng nhiên biến đổi, rất không xong, bây giờ hắn không chỉ muốn giết người, mà còn muốn hành hạ kẻ khác.

Bột Ngạc không mắng to, cũng không cười nhạo Nguyên Chiến, gã chỉ tay vào Nguyên Chiến, nặng nề nói: “Là mày!”

Nguyên Chiến đỉnh đạc gật đầu một cái: “Là tao.”

“Giết!” Bột Ngạc đột nhiên rống lên, sau lưng mọc ra một đống đuôi gai đâm về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến biến mất, rồi lại xuất hiện: “Mày thật muốn giết? Đám chiến sĩ biến mất đó vẫn còn sống, mày muốn chúng nó chết hết ư?”

Bột Ngạc vồ hụt, vung thanh giáo đâm Nguyên Chiến, miệng đồng thời hô to: “Giết chết nó, đừng để nó chạy thoát!”

“Tổ Thần tại thượng, ngài thấy chưa, tôi đâu có muốn giết chúng, là chúng muốn giết tôi! Không cho tộc nhân của tôi con đường sống! Tôi bị ép phải xuống tay! Giết!” Tên thiếu đạo đức Nguyên Chiến lớn tiếng hô to, múa may cái chùy đá lớn, hung hăng đập cho Bột Ngạc một cái, rồi làm bộ hoảng sợ khi bị bao vây, a a kêu to chạy ra ngoài.

“Đuổi theo! Đuổi theo giết chết nó!” Bột Ngạc là người đầu tiên đuổi theo: “Không thể để nó trốn về khe núi!” Phải giết được một chiến sĩ cấp bốn! Gã hối hận rồi, đáng lẽ hôm qua gã phải kéo chân hai người kia!

Nguyên Chiến chạy phía trước, sau đít là một đám chiến sĩ tộc Trệ đuổi theo, chỉ khi quá nhiều thanh giáo cùng phóng tới chỗ hắn, hắn mới chìm vào trong đất biến mất một lát.

Thật ra Nguyên Chiến không chạy ra ngoài, mà chạy quanh khu lều của doanh địa tộc Trệ.

Không có ai chú ý đến, phàm là nơi hắn chạy qua, mặt đất đã bắt đầu biến đổi.

Cuối cùng Bột Ngạc cũng nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm qua, gã vẫn luôn để ý đến Nguyên Chiến, khi gã phát hiện đất dưới chân có cảm giác bất thường, lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn bốn phía, bỗng nhiên rống to: “Lui ra ngoài! Tất cả tản ra! Đừng tập trung một chỗ! Rời khỏi khu lều!”

Nguyên Chiến hừ nhẹ, thật tiếc khi không thể lập tức giải quyết hết toàn bộ. Nếu không phải bố trí trước đó rất có thể bị xem là chủ động công kích, thì hắn đã sớm chui vào lòng đất dưới khu lều của ba tộc rồi, chỉ cần một buổi tối, đủ để hắn chuẩn bị tốt, cho bọn chúng sập hố hết.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể vừa chạy vừa đào bẫy.

Tuy Mặc không muốn hắn lạm sát, nhưng hắn vẫn muốn giết chết lũ tộc Trệ.

Truyền thuyết nói tộc Hách Lạp là một nhánh của tộc Trệ, luôn dựa vào tộc Trệ để sống, chỉ cần tộc Trệ diệt vong, thì chúng cũng sẽ không dám làm loạn nữa, thậm chí còn trốn ra xa xa ấy chứ.

Tộc Hồng Hồ, một bộ tộc lấy nữ làm đầu, sức chiến đấu mạnh, các chiến sĩ cực kỳ trung thành với bộ tộc, rất che chở phụ nữ, chỉ cần cho bọn hắn uy hiếp vừa đủ và sự cám dỗ nhất định, thì bọn hắn nhất định sẽ chọn cách tự bảo vệ mình, chứ không chém giết với bộ lạc Nguyên Tế đến cùng.

Cho nên, uy hiếp lớn nhất trong ba tộc chính là tộc Trệ, chỉ khi giết chết Bột Ngạc, bọn tộc Trệ chắc chắn sẽ chia ra một đám chiến sĩ để đào tẩu, chúng mà đào tẩu được, thì đó sẽ là tai hoạ ngầm đối với bộ lạc Nguyên Tế.

Nguyên Chiến đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể giết lũ tộc Trệ được nhiều hơn thì: “Kiệt ——!” Trên trời truyền đến tiếng kêu của Cửu Phong.

Mà theo tiếng kêu của Cửu Phong, mặt đất bỗng nhiên chấn động: “Rầm rầm!” Có loài dã thú khổng lồ nào đó đang tiếp cận nơi này.

“Tộc trưởng!” Chiến sĩ tộc Trệ phụ trách thủ phía sau chạy như điên vào khu trung tâm lều trại, vừa chạy vừa hô to: “Thiết Bối Long! Thiết Bối Long đang đến đây!”

“Rầm rầm!” Mặt đất rung lên dữ dội, khóe môi Nguyên Chiến bỗng nhếch lên, tạo ra một nụ cười quái dị mà tàn nhẫn, một phần của khu lều trại bọn tộc Trệ đột nhiên biến mất.

Khu lều bắt đầu sụp xuống, một đống hố tự xưng xuất hiện, rất nhiều chiến sĩ tộc Trệ tưởng Thiết Bối Long làm mặt đất chấn động nên sụp xuống, nhiều người còn hô to: “Tao đã nói cái khu này là khu đất rỗng mà, hôm qua có vài chiến sĩ té xuống! Tộc trưởng sớm nên cho chúng ta rời khỏi đây!”

Bột Ngạc không tìm thấy Nguyên Chiến, chỉ có thể cứu các chiến sĩ của mình trước, cũng may lúc này không có ai tấn công phe gã, mày túm tao kéo, cuối cùng mới đưa hết người ra khỏi hố đất.

Lũ tộc Trệ không dám ở khu lều nữa, cả đám rút lui sang vùng đất trống giữa khe núi và khu lều.

Chờ chúng chạy đến khu đất trống, lại không thấy các chiến sĩ của bộ lạc Nguyên Tế đâu, không biết là lui về khe núi, hay chạy sang hướng khác nữa.

Nguyên Chiến tìm được Thiết Bối Long, bây giờ hắn không sợ mấy tên lớn xác này nữa, thấy chúng nó, hắn còn cố ý nhảy ra, quơ quơ tay trước mặt chúng nó.

“Uônggggg ——!” Có thịt! Ăn nó! Nhãi con Thiết Bối Long đuổi theo Cửu Phong không tha, chạy nửa ngày rồi cũng đói bụng, thấy Nguyên Chiến xuất hiện, liền bị dụ cho chạy theo hắn.

Hai con Thiết Bối Long lớn hơn thì xem như đi chơi với con trai, chúng nó thấy thằng nhãi nhà mình không xích mích với con chim to trên trời nữa, mà đuổi bắt thức ăn, liền cảm thấy vui mừng.

“Uônggggg ——!” Thằng con ngu, này mới đúng nè, địa bàn của chúng ta là trên đất bằng, mày không mọc cánh thì đánh lộn kiểu gì với chim?

“U-uônggggg!” Ăn thịt, ăn xong rồi lại đánh lộn với con chim thối kia!

Rầm rầm, một nhà ba con Thiết Bối Long đuổi theo Nguyên Chiến chạy về phía tộc Trệ.

“Uôngggg ——!” Thật nhiều thịt! Thằng nhãi Thiết Bối Long kích động, chạy nhanh hơn, con mồi ban đầu đuổi theo không thấy đâu nữa, nó cũng không chú ý đến.

Bột Ngạc vừa thấy Thiết Bối Long xông tới, lập tức phát cuồng.

Tại sao lại như vậy! Tại sao Thiết Bối Long lại chạy đến đây? Nơi này căn bản không phải địa bàn săn thú của Thiết Bối Long!

“Kiệt ——!” Tên đầu sỏ nào đó dụ Thiết Bối Long chạy sang đây vừa thấy Thiết Bối Long dám nhằm về phía khe núi, tức thì giận dữ, đuổi theo ba con Thiết Bối Long ‘phốc phốc’ phun lưỡi dao gió.

Thiết Bối Long da dày thịt béo, không sợ lưỡi dao gió của Cửu Phong, nhưng bị đập vào vẫn rất đau, ba con Thiết Bối Long không kịp ăn con mồi đã bị Cửu Phong đuổi cho đổi hướng, khiến đám chiến sĩ tộc Trệ chết hết bảy tám phần.

Rất nhiều chiến sĩ tộc Trệ bị Thiết Bối Long dẫm chết, tử trạng thê thảm, đám chiến sĩ tộc Trệ bị ép phải tấn công Thiết Bối Long.

“Uônggggg ——!” Thiết Bối Long bắt đầu nổi giận, chúng nó cảm thấy lũ quái hai chân trên mặt đất cùng con chim bay trên trời đều cùng một phe —— bởi vì chúng nó đều có hai cái chân, còn ăn hiếp mình.

“Uôngggg ——!” Chúng nó không đánh lại con chim biết bay, chẳng lẽ còn không dẫm chết cái đàn chỉ biết dùng hai chân chạy trên mặt đất này sao?

Bột Ngạc điên cuồng hét lên, gào to, bảo các chiến sĩ còn lại của tộc Trệ cùng chạy qua chỗ tộc Hồng Hồ, gã muốn gẫn Thiết Bối Long sang cho tộc Hồng Hồ, chờ khi các chiến sĩ tộc Hồng Hồ cuốn lấy Thiết Bối Long, gã lại dẫn người đi đường vòng qua bên kia hội hợp với người tộc Hách Lạp.

Mà Nguyên Chiến lúc này đã đi trước một bước, xuất hiện trước mặt chiến sĩ thủ lĩnh tộc Hồng Hồ – Xích Kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook