Chương 48: Một ngày náo nhiệt
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nô lệ nhỏ của mày mất rồi.”Quái hai chân nhỏ không nằm yên bất động nữa, nhìn thấy nó, còn vẫy vẫy móng vuốt với nó, cái này làm cho Cửu Phong rất vui vẻ.
“Tao muốn đi xuống đi vệ sinh.” Nghiêm Mặc đứng lên, đứng trước mặt Cửu Phong, dang hai tay ra, vỗ hai lần, sau đó vỗ mông ngồi xổm xuống hai lần.
Mới đầu Cửu Phong không hiểu, nhưng quái hai chân nhỏ làm lại vài lần, còn vén cả da lông trên người lên, quay mặt lại với thành tổ ưỡn ưỡn hạ thân, rồi làm bộ cầm lấy một miếng vỏ dưa ngồi xổm xuống, Cửu Phong không đợi quái hai chân nhỏ ngồi xuống đã kêu lên với hắn một tiếng.
“Kiệt!” Đừng có làm dơ tổ nữa.
Nghiêm Mặc vươn tay ra, yên lặng nhìn chim mặt người.
Cửu Phong nghiêng đầu, thử giơ một cái móng vuốt ra cho Nghiêm Mặc.
Thành công rồi! Con chim này có một cái mặt người đúng là không uổng phí mà, Nghiêm Mặc điên cuồng khen ngợi, tỉ lệ thể tích não của nó so với hình thể chắc lớn hơn loài chim bình thường.
Nguyên Chiến xoa cổ chân mình, lần này hắn rất may mắn, lúc chim mặt người bắt hắn không bấu móng vuốt vào xương hắn, mà chỉ giống bắt một nhánh cây.
Cho nên tay chân hắn tuy rất đau, nhưng xương cốt thì không có việc gì, da dẻ sưng mấy ngày là hết.
“Chiến, nhìn kìa!” Mãnh đập đập Chiến, chỉ ngón tay về phía cột đá.
Nguyên Chiến ngẩng đầu, thấy trên chân con chim mặt người có một người đu trên đó, con chim bay từ tổ xuống.
Cách mặt đất chừng nửa mét, Nghiêm Mặc buông tay ra cong chân nhảy xuống, tiếp đất an toàn.
Mãnh vừa nhảy vừa kêu về phía Nghiêm Mặc: “Tiểu Mặc, tụi tôi ở chỗ này!”
Thấy rồi các anh em ạ. Cách đó không xa các anh em đồng cảnh ngộ đang bị nhốt trong lùm cây vẫy vẫy tay, Nghiêm Mặc đi đến bờ suối ngày hôm qua, nhấc áo da thú lên, thả lỏng thân thề.
Aaa, thật sảng khoái!
Thân thể vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành của cậu thiếu niên nhịn không được mà run lên.
Cửu Phong xếp cánh lại đứng trên cao, nhìn quái hai chân nhỏ phía dưới, lại nhìn nhìn mấy con quái hai chân lớn bên kia.
Có nên thả tụi nó ra cho chơi với quái hai chân nhỏ không ta?
“Thật tốt quá, cậu còn sống! Mọi người đều tưởng cậu chết rồi chứ, ha ha ha, thiếu chút nữa tôi cũng tưởng mình phải chết.” Mãnh mừng đến mức nói năng lộn xộn, còn vỗ vỗ Nguyên Chiến bên người.
Nguyên Chiến bị cậu ta vỗ mà phát phiền, đạp cậu ta một cái.
Mãnh như chợt nhớ ra cái gì, chỉ vào Nguyên Chiến hưng phấn kêu to: “Nô lệ nhỏ, Tiểu Mặc, cậu xem! Cậu xem ai nè, Chiến cũng tới rồi!”
Khóe miệng Nghiêm Mặc co rút, cái tin này nghe không đáng mừng chút nào ok? Hắn thà là Dương Vĩ tới đây chứ không muốn Nguyên Chiến đâu.
Ít nhất thì ở một mức độ nào đó, Dương Vĩ còn dễ khống chế, nhưng Nguyên Chiến…… cái tên này là một tên phúc hắc.
Nguyên Chiến không phải thằng ngốc, hắn cũng nhìn ra bộ dạng không giống như đang vui của nô lệ nhỏ nhà mình khi thấy mình, hơn nữa tuy rằng tiểu nô lệ gầy đi rất nhiều, nhưng hành động lại tự do hơn bọn họ. Cái này làm hắn rất hiếu kì mấy ngày nay đối phương làm sao để sống sót, lại làm thế nào để lấy được tự do.
Nghiêm Mặc xoay người nói với chim mặt người: “Tao đói.” Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ bụng mình, lại làm bộ cầm thứ gì đó để vào miệng, làm động tác cắn vài lần.
Động tác này rất dễ hiểu, lúc chim non đói bụng cũng há miệng làm như thế, Cửu Phong liền hiểu ngay.
Cửu Phong bay lên, nhưng nó không lập tức không đi, mà là bay tới bên người Nghiêm Mặc, vươn móng vuốt ra.
Nghiêm Mặc không hiểu lắm, nhưng nghĩ đây không phải thời điểm chống đối phản nghịch, vì để tỏ vẻ mình thần phục và có thiện ý, hắn lại dùng hai tay ôm lấy móng vuốt con chim.
Cửu Phong đưa Nghiêm Mặc tới bãi đất trống, bay chậm lại, rung rung móng.
Nghiêm Mặc ngầm hiểu, tự động nhảy xuống.
Cửu Phong yên tâm bay đi, quái hai chân nhỏ có bạn quái thân thiết chơi cùng, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ đào tẩu.
Mà ba người Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, Mãnh rốt cuộc cũng hội họp trong bụi Nước Bọt Lôi Thần.
Lúc Nghiêm Mặc và Sơn Thần Cửu Phong nói chuyện, Mãnh đã sợ đến ngây người, chờ khi cậu ta thấy Cửu Phong đưa tiểu nô lệ đến bên người bọn họ, cậu càng kinh ngạc đến mức nói không nên lời, ngây ngốc nhìn tiểu nô lệ nhảy xuống cả nửa ngày.
Nguyên Chiến mở miệng: “Mày còn sống.”
Nghiêm Mặc có hơi nghi hoặc, tựa như khi Nguyên Chiến nói những lời này còn mang theo cảm xúc rối rắm phức tạp?
“Ừm, tôi còn sống.”
“Vì sao Sơn Thần Cửu Phong không ăn mày?” Nguyên Chiến hỏi thẳng.
Khi Nghiêm Mặc vừa nhìn thấy hai người thì hắn biết chắc chắn sẽ bị hỏi như thế, cho nên hắn đã sớm biên soạn ra một câu trả lời, có điều hắn không ngờ chim mặt người lại được bọn Nguyên Chiến gọi là Sơn Thần, thế là, lý do thoái thác hắn đã chuẩn bị liền thay đổi đôi chút, lời đến bên miệng đổi thành: “Bởi vì Sơn Thần Cửu Phong muốn tôi làm tư tế của nó.”
Vẻ mặt khi nói câu này cực kỳ điềm đạm, đáng tiếc hình tượng bây giờ của hắn và cái vẻ mặt này không được thích hợp cho lắm.
“A! A a! A a a!” Người phát ra tiếng kêu quái dị này đương nhiên là Nhị Mãnh, không cần phải nói.
Vị này chỉ chỉ Nghiêm Mặc, rồi lại chỉ bậy bạ trên không trung, cuối cùng nhìn về phía Nguyên Chiến, cố hết sức nghẹn ra một câu: “Nô lệ nhỏ của mày mất rồi.”
Nguyên Chiến nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không thừa nhận, không cần biết mày có phải là tư tế mà Sơn Thần tán thành hay không, dù sao mày là nô lệ của tao, muốn thoát khỏi cái thân phận này, vậy thì chờ tao mở miệng cái đã.
Khi Nghiêm Mặc còn muốn bốc phét mấy câu, Nguyên Chiến đột nhiên đứng dậy, quát lên với hắn: “Cởi áo da thú ra!”
Cùng lúc đó, ở một bãi đất trống cũng trên cùng một mảnh đại lục, một lão tư tế lớn tuổi ngồi xếp bằng khổ sở tu luyện dưới ánh mặt trời, thân thể lão bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, rồi ngẩng phắt đầu dậy, mở to hai mắt, trợn lên làm tròng trắng chiếm đầy hốc mắt, môi run rẩy một lúc lâu mới hô lên:
“Bộ lạc, một bộ lạc mới sắp xuất hiện, Sơn Thần đã chỉ định tư tế!”
Một đệ tử tư tế trẻ tuổi ngồi xếp bằng bên người lão nghe vậy lập tức vọt lên đỡ lấy thân thể lão sắp té ngửa ra sau, sốt ruột gọi: “Tư tế đại nhân!”
Lão tư tế chụp lấy tay đệ tử, hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm hắn, dùng hết sức lực nói ra câu nói cuối cùng trong đời: “Bộ lạc Cửu Nguyên…… sẽ là kẻ địch lớn nhất của chúng ta ……”
Mà Nghiêm Mặc hoàn toàn không biết bộ lạc còn chưa thành lập của mình đã bị người ta xem như cái đinh trong mắt, vừa nghe thấy Nguyên Chiến nói, liền dại ra ba giây đồng hồ.
“Anh nói cái gì?” Hắn không tin vào lỗ tai mình.
Mãnh cũng chọt chọt Nguyên Chiến: “Mày đừng có gấp thế chứ, chân mày không đau hả? Tao còn chưa gấp tới mức như mày đâu!”
Nguyên Chiến thiếu chút nữa bị hai người này chọc cho giận quá hóa cười: “Tao bảo mày cởi áo ra, là bởi vì áo của mày là lớn nhất. Tụi bây không muốn ra khỏi Nước Bọt Lôi Thần hả?”
“Cái bụi này tên là Nước Bọt Lôi Thần?” Tên đúng ghê. Nghiêm Mặc vì để tỏ vẻ mình không hiểu lầm ý đối phương, liền dùng tốc độ nhanh nhất lột áo da thú trên người xuống.
“Ờ ha! Chiến, mày thật thông minh!” Nhị Mãnh hai mắt sáng lấp lánh, sùng bái nhìn Nguyên Chiến.
“Mày cũng cởi ra!” Nguyên Chiến tức giận nói. Hai cái tên này bộ không thấy lo sợ gì hết hả? Sơn Thần bộ dễ hầu hạ lắm hả? Chọc giận nó, cào cho tụi bây một cái là nát bét hết bây giờ. Lại nói nếu nhóc nô lệ thành tư tế, vậy hắn và Mãnh phải làm sao đây? Thành vật tế cho Sơn Thần? Lúc này còn không thừa dịp Sơn Thần vắng nhà mà chạy trốn đi, cả lũ bị ngu hết rồi à?
Nguyên Chiến mở áo giáp của Mãnh ra, bao lấy cẳng chân mình, lại dùng dây thừng buộc chặt. Sau đó tháo hai tấm giáp da trên đùi xuống bọc lấy cánh tay, còn áo trên người mình thì để nguyên.
Áo của Nghiêm Mặc hắn lấy trùm lên đầu, chỉ chừa ra hai con mắt.
Sau khi võ trang đầy đủ, tay Nguyên Chiến cũng được bọc hai tấm giáp da đi tới chỗ lùm cây thưa nhất.
Mãnh ở phía sau căng thẳng nhìn hắn.
Nguyên Chiến phụ trách mở đường, chẳng những phải đi ra, mà còn phải dọn đường cho người phía sau đi được.
Bụi cây này một khi trưởng thành, bộ rễ sẽ quấn chặt lấy nhau, có điều chỉ cần ai sức lớn, là có thể bứt chúng nó ra, đoạn rễ trong đất chỉ cần sút đất lên sẽ không có bao nhiêu lực sát thương.
Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn không trung, hắn hy vọng Cửu Phong về muộn một chút, không phải để bọn hắn có thời gian thoát ra, mà là hắn muốn chứng minh một việc với con chim mặt người đó.
May mà thẳng đến khi ba người bọn họ an toàn ra khỏi lùm Nước Bọt Lôi Thần, Cửu Phong vẫn chưa trở về.
Tuy rằng đã ra ngoài, nhưng ba người cũng không hoàn toàn lành lặn, may là Nghiêm Mặc biết làm thế nào để trị liệu vết thương kiểu này, chứ không thì ba người thê thảm rồi. Có điều hắn đi cuối cùng, Nguyên Chiến đi đằng trước mới là khổ nhất.
Đừng thấy Nguyên Chiến bọc cả người lại như con gấu, nhưng da thú dù bọc kỹ cỡ nào thì cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít có khe hở, hơn nữa hắn còn dùng tay để bứt, nếu có cái bao tay bằng da thú thì đỡ rồi, nhưng nơi này căn bản vẫn chưa xuất hiện thứ nào như vậy, nên hai tay Nguyên Chiến bị thương nghiêm trọng nhất.
Mãnh rất tò mò cục đá cuội kia, muốn giấu đi vài cục.
Ngâm da thú trong suối rồi dùng đá cuội chà sát, Nghiêm Mặc nói với hai vị chiến sĩ đang chuẩn bị rời đi: “Các anh ngẩng đầu nhìn phía trước xem thấy cái gì?”
Nguyên Chiến và Mãnh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc chỉ.
“Cỏ đỏ?” Mãnh đã sớm nhìn thấy tảng thực vật màu đỏ tím bên đó, nhưng hắn không nghĩ nhiều, trên đời này có đủ thứ thực vật kỳ quái.
Nguyên Chiến quay người đi đến gần cột đá, đứng từ trên cao nhìn xuống, Mãnh cũng chạy qua xem.
“Ngoại trừ cỏ đỏ, kia là…… hồ nước? Nước hồ màu đỏ, là máu của tế phẩm nhiễm đỏ sao?” Nguyên Chiến hỏi.
Nghiêm Mặc kinh ngạc mà nhìn về phía hắn: “Anh không nhận ra đó là……” À, Nguyên Chiến nhận ra mới là lạ, thiếu chút nữa hắn quên mất bộ lạc người Nguyên Tế ăn muối màu gì.
Đại khái thì trong nhận thức của bộ lạc Nguyên Tế, muối là những viên nửa tinh thể đen đen vàng vàng giống như hòn đá.
“Nhận ra cái gì?” Nguyên Chiến đột nhiên cảm thấy việc này vô cùng quan trọng, nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc truy vấn.
Nghiêm Mặc không trả lời thẳng ra, mà trước tiên nói: “Chúng ta không thể rời khỏi nơi này, bởi vì bây giờ chúng ta có chạy trốn, sau này cũng phải quay lại đây thôi.”
“Quay lại? Vì sao?” Mãnh cũng thò đầu qua hỏi.
“Bởi vì nơi này có muối.”
Chỉ một câu nhưng cân nặng đủ để làm hai người kia choáng váng.
Nguyên Chiến là người thứ nhất phản ứng lại, bắt lấy tay Nghiêm Mặc, ép hỏi: “Muối ở chỗ nào?”
“Chẳng phải các anh đã thấy rồi sao?” Nghiêm Mặc nhíu mày, lực tay tên này mạnh quá.
Nếu không phải còn cần anh làm cu li cho tôi…… Người nào đó kiềm nén bất mãn trong lòng.
Nguyên Chiến quay phắt đầu nhìn về phía hồ nước đỏ, mạnh đến mức làm người ta hoảng sợ liệu hắn có vặn gãy đầu mình luôn không.
Mãnh có hơi chậm tiêu, nhìn khắp nơi hỏi: “Thấy cái gì đâu? Muối ở chỗ nào?”
“Đó gọi là muối đỏ.” Nghiêm Mặc chỉ tay vào hồ nước, bình thản giải thích: “Nhìn thấy mấy khối kết tinh kia không? Nếu không tinh luyện, để vậy ăn cũng được, mà vậy thì cũng không khác gì muối của tộc Diêm Sơn cả. Nhưng nếu bỏ những khối kết tinh đó vào một lượng nước nhất định rồi nấu cạn, cứ thế tinh luyện vài lần, là có thể làm ra muối tinh khiết không có vị lạ. Muối tinh khiết…… Chỉ cần các anh ăn thử một lần, sẽ biết nó ngon tới cỡ nào.”
Có vài từ hai người Nguyên Chiến nghe không hiểu lắm, nhưng đại ý chính trong lời Nghiêm Mặc thì bọn họ đều rõ.
Mãnh giật mình, cậu không dám tin mà chỉ vào hồ nước thật lớn nhìn không thấy bờ bên kia, cà lăm hỏi: “Cậu, cậu nói…… mấy khối đá giống như đóa hoa trong hồ kia đều là muối?”
“Không.” Nghiêm Mặc lắc đầu.
Mãnh thở ra, cậu biết mà, làm sao mấy khối đá lớn như vậy đều là muối được, vậy thì về sau mọi người cần gì phải tiết kiệm muối, ăn một lần cả chén cũng được.
Nguyên Chiến lại không nghĩ đơn giản như Mãnh, hắn nhớ Nghiêm Mặc từng nói về biển, trong nước biển đều là muối, vậy cái hồ này thì sao? Có phải nước trong hồ cũng……
Nghiêm Mặc đưa ra đáp án khẳng định: “Ngoại trừ những khối muối đã kết tinh, toàn bộ nước trong hồ chỉ cần phơi nắng là có muối.”
“Cái gì?!” Mãnh muốn té xỉu: “Cậu nói … một hồ nước lớn như vậy …… đều có thể biến thành muối?”
Nguyên Chiến nhìn thì trông rất bình tĩnh, nhưng tay hắn vẫn run lên nhè nhẹ.
Mà phản ứng của Mãnh là chân thật nhất, cũng trực tiếp nhất, cậu không tin, cứ đi theo sau mông Nghiêm Mặc không ngừng hỏi mãi: “Thật sao? Chuyện này là thật sao? Thật sự có nhiều muối như vậy? Cậu không gạt tôi đúng không? Hay là…… tôi chết rồi, bị Sơn Thần ăn, nên tôi nằm mơ.”
“Bị ăn rồi còn thì còn nằm mơ cái khỉ gì!” Nghiêm Mặc bị cậu ta chọc phiền, chửi.
Mãnh vò đầu bứt tai, vẻ mặt vẫn nghĩ mình đang mơ.
Nghiêm Mặc có thể hiểu tâm trạng của Mãnh, với linh hồn là một người hiện đại, muối chẳng phải thứ hiếm lạ, nhưng đối với dân bản xứ ở thời đại này, đừng nói muối tinh khiết, gặp được một cái hồ nước mặn lớn như vậy, đều có thể hạnh phúc đến chết.
Nguyên Chiến thoáng bình tĩnh, đầu óc cũng hoạt động lại bình thường: “Hồ nước mặn lớn như vậy ở chỗ này, không lý nào lại không có người biết, nếu không có người biết, chứng tỏ quanh đây ít nhất năm ngày đường sẽ không có bộ lạc nào cư trú.”
“Nếu có người biết thì sao?”
“Chiếm lĩnh.” Nguyên Chiến quyết đoán nói: “Nhưng nơi này không thấy bóng dáng con người, không có lều trại và ổ rơm, vậy cho dù có người biết đến hồ nước mặn, cũng không dám tiếp cận nơi này.”
“Bởi vì Sơn Thần Cửu Phong.” Nghiêm Mặc nói nhỏ.
Nguyên Chiến gật đầu: “Đúng, bởi vì Sơn Thần Cửu Phong.”
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Cho nên chúng ta càng không thể chạy trốn, nếu làm Cửu Phong ghi hận chúng ta, sau này chúng ta đừng hòng đến đây lấy một hột muối. Các anh có đói bụng không? Nếu không chạy trốn, thì chúng ta kiếm đồ ăn đi.”
Con chim ngốc kia không biết khi nào mới về, vừa lúc hắn chuẩn bị đi nhìn biển cỏ bồng kia một chút.
Đề tài bị dời đi làm Nguyên Chiến trầm mặc, mà Mãnh thì hưng phấn, vừa rồi cậu ta thấy có vài con cá trong suối, hơn nữa, điều làm cậu ta hưng phấn là, hôm nay cậu ta có thể trét một đống muối lên trên cá!
Vì thế, lúc Cửu Phong chân quắp một con trâu, miệng ngậm một nhánh trái cây bay trở về, liền lấy ba con quái hai chân bị nó nhốt trong bụi Nước Bọt Lôi Thần lại chạy ra.
Nhưng ba con quái hai chân này không có con nào trốn hết, lại cùng nhau ngồi xổm ở bãi đất trống trước cột đá bận rộn cái gì đó.
Sao bọn chúng lại chạy ra được nhỉ? Cửu Phong cảm thấy thật thần kỳ.
“Xung quanh nơi này ngoại trừ cỏ bồng mà mày nói, cũng chỉ có Nước Bọt Lôi Thần và cỏ dại, tao đi đâu tìm củi tới cho mày đánh lửa đây?” Nguyên Chiến bị tiểu nô lệ bắt bẻ mà sinh khí, làm sao cá không thể ăn sống, chỉ tanh một chút thôi mà, lấp đầy bụng là được rồi.
“Có đá cục.” Mãnh nhặt hai cục đá vụn dưới cột đá lên, làm như bảo bối hiến ra cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến nhe răng: “Quá nhỏ! Không được!”
Mãnh đẩy Nguyên Chiến ra, tò mò nhìn Nghiêm Mặc: “Tiểu Mặc, cậu đang làm gì đó?”
Nghiêm Mặc lau mồ hôi, cười nói: “Tôi đang dùng muối kết tinh làm kính lúp, hồi còn nhỏ tôi dùng kính lúp và ánh mặt trời để đốt giấy vệ sinh đó.”
“Tiểu Mặc, cậu nói cái gì vậy?” Mãnh nghe không hiểu gì hết.
Nghiêm Mặc ngồi bệt xuống đất, ném cục muối kết tinh trong tay xuống, chẳng quan tâm mình đang trần như nhộng, thoải mái banh rộng cặp giò mà ngồi: “Mệt chết tôi, dùng thứ này làm kính lúp đúng là bị khùng, tạp chất nhiều như vậy, độ trong suốt thì thấp, làm tới mai chắc cũng không được gì. Kệ đi, đem cá tới đây, ăn sống! Cho dù có ký sinh trùng cũng để sau đi.”
Nguyên Chiến và Mãnh bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng thời bật người dậy bày ra tư thế phòng thủ và chuẩn bị phản kích, tuy rằng bọn họ không có vũ khí trong tay.
Lúc này Nghiêm Mặc mới cảm giác được bóng đen trên đầu, ngẩng đầu nhìn thì thấy một con trâu cả người đầy máu rơi xuống.
“Ầm!” Mặt đất vang lên tiếng chấn động trầm thấp, ba người đều cảm giác được mặt đất run lên.
Cửu Phong ném con trâu sừng xuống, ngậm cành trái cây bay mấy vòng trên đầu ba người.
Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra, hô lên với Nguyên Chiến và Mãnh: “Đừng công kích, đừng bày ra bộ dáng gì như muốn công kích, thả lỏng!”
Không công kích và đề phòng nói dễ hơn làm, Nguyên Chiến và Mãnh bị Cửu Phong chỉnh cho một vố tuy biết rõ Nghiêm Mặc nói là cách làm tốt nhất, nhưng bọn họ vẫn sợ vị chim mặt người đại nhân này đột nhiên lao xuống mổ mù mắt bọn họ hoặc là cào rách da đầu bọn họ.
“Cửu Phong! Sơn Thần đại nhân, bên này!” Nghiêm Mặc chạy về phía bãi đất trống bên cạnh cách xa hai người kia, vừa chạy vừa ngửa đầu phất phất tay với con chim lớn.
Tao làm thế này chắc cũng tính là cứu người đi? Một người không giảm cho một trăm điểm thì ít nhất cũng giảm năm mươi điểm đấy!
Cửu Phong bay trên trời nhìn chằm chằm hai con quái lớn phía dưới, trong tai nghe thấy tiếng quái hai chân nhỏ gọi, nó quay đầu nhìn thấy Nghiêm Mặc đã chạy ra xa, liền bỏ mặc hai con quái lớn, đuổi theo quái nhỏ.
Nghiêm Mặc nhìn chim mặt người từ không trung đáp xuống bên người hắn, hai cánh xếp lại, hắn thử đến gần nó hai bước: “Mày về rồi à, tụi tao không có trốn, chỉ ra ngoài tìm thức ăn thôi, mày biết đó, tụi tao rất đói bụng.”
Cửu Phong không hiểu quái hai chân nhỏ nói cái gì, nhưng thấy hắn làm động tác sờ sờ bụng, rồi lại há há mồm, đoán rằng hắn đói bụng rồi, liền duỗi đầu tới đưa nhánh trái cây đến bên miệng hắn.
Nhìn một con chim mặt người thật lớn và cậu nhóc thiếu niên đứng cùng nhau, Nguyên Chiến và Mãnh lại lần nữa giật mình.
Cậu nhóc thiếu niên Diêm Mặc không chỉ không sợ con chim mặt người đó, mà cậu ta còn dám nhận đồ ăn của nó, xong rồi còn lớn mật vươn tay sờ sờ ngạnh mõm của đối phương.
“Sơn Thần thật sự chấp nhận cậu ta.” Mãnh lẩm bẩm.
Nguyên Chiến lúc này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, như là kiêu ngạo, lại như là không vui khi một thứ tốt bị người khác cướp đi.
Nghiêm Mặc nhìn con trâu mà Cửu Phong muốn chia sẻ cho hắn, liếm liếm môi. Nếu có thể lửa thì tốt rồi.
Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn: “Ục ục, ục ục.” Mi không ăn hả? Con mồi mới chết, không bị thối.
“Lửa, tao muốn lửa.” Nghiêm Mặc bắt chước tiếng sấm chớp, tay đập lên mặt đất, sau đó làm động tác nổ tung.
Cửu Phong: “Ục ục, ục ục.” Nữa đi nữa đi!
Nghiêm Mặc lại làm vài lần, còn khổ tâm thay đổi một động tác, muốn để con chim hiểu ‘lửa’ là cái gì.
Cửu Phong vui vẻ mà cúi đầu, chọn chỗ thịt mềm nhất trên thân con trâu, xé xuống, thưởng cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cầm miếng thịt đầy máu, yên lặng rơi lệ vài giây, cúi đầu, hung hăng cắn một cái.
Nguyên Chiến và Mãnh lại lần nữa bị ném vào bụi Nước Bọt Lôi Thần đối diện, hai người đều nhìn Nghiêm Mặc với vẻ mặt thống khổ mà nước miếng chảy ròng.
Mãnh đói đến gào khóc ngao ngao: “Tiểu Mặc, ném cho tôi một miếng đi, Sơn Thần đại nhân ngay cả sợi lông cũng không chịu cho tụi tôi! Nó cướp cá của tụi tôi luôn rồi! Tiểu Mặc, cậu với Sơn Thân không ăn hết nguyên con trâu to vậy đâu!”
Nguyên Chiến ngồi trên bãi đất trống không nói gì, bọn họ không phải không thể chạy ra, nhưng mỗi khi bọn họ chạy ra thì Cửu Phong lại bay tới dùng cánh quạt cho bọn họ té lộn cổ vào trong bụi Nước Bọt Lôi Thần.
Hai người bị quạt cho vài lần liền khôn ra, không chạy nữa.
Thẳng đến khi Sơn Thần đại nhân ăn no, hào phóng tỏ vẻ thịt còn dư đều thuộc về quái hai chân nhỏ, Nghiêm Mặc mới tìm được cơ hội, dùng tay và răng xé xuống hai miếng thịt đưa cho hai người kia ăn no bụng.
Trời đêm buông xuống, lần này Cửu Phong không vứt xó Nghiêm Mặc ở cái ổ trên cột đá nữa, mà đưa Nghiêm Mặc tới một sào huyệt khác của nó trên vách núi.
Còn Nguyên Chiến và Mãnh thì bị Sơn Thần đại nhân bỏ quên trong bụi Nước Bọt Lôi Thần ……
“Nô lệ nhỏ của mày mất rồi.”Quái hai chân nhỏ không nằm yên bất động nữa, nhìn thấy nó, còn vẫy vẫy móng vuốt với nó, cái này làm cho Cửu Phong rất vui vẻ.
“Tao muốn đi xuống đi vệ sinh.” Nghiêm Mặc đứng lên, đứng trước mặt Cửu Phong, dang hai tay ra, vỗ hai lần, sau đó vỗ mông ngồi xổm xuống hai lần.
Mới đầu Cửu Phong không hiểu, nhưng quái hai chân nhỏ làm lại vài lần, còn vén cả da lông trên người lên, quay mặt lại với thành tổ ưỡn ưỡn hạ thân, rồi làm bộ cầm lấy một miếng vỏ dưa ngồi xổm xuống, Cửu Phong không đợi quái hai chân nhỏ ngồi xuống đã kêu lên với hắn một tiếng.
“Kiệt!” Đừng có làm dơ tổ nữa.
Nghiêm Mặc vươn tay ra, yên lặng nhìn chim mặt người.
Cửu Phong nghiêng đầu, thử giơ một cái móng vuốt ra cho Nghiêm Mặc.
Thành công rồi! Con chim này có một cái mặt người đúng là không uổng phí mà, Nghiêm Mặc điên cuồng khen ngợi, tỉ lệ thể tích não của nó so với hình thể chắc lớn hơn loài chim bình thường.
Nguyên Chiến xoa cổ chân mình, lần này hắn rất may mắn, lúc chim mặt người bắt hắn không bấu móng vuốt vào xương hắn, mà chỉ giống bắt một nhánh cây.
Cho nên tay chân hắn tuy rất đau, nhưng xương cốt thì không có việc gì, da dẻ sưng mấy ngày là hết.
“Chiến, nhìn kìa!” Mãnh đập đập Chiến, chỉ ngón tay về phía cột đá.
Nguyên Chiến ngẩng đầu, thấy trên chân con chim mặt người có một người đu trên đó, con chim bay từ tổ xuống.
Cách mặt đất chừng nửa mét, Nghiêm Mặc buông tay ra cong chân nhảy xuống, tiếp đất an toàn.
Mãnh vừa nhảy vừa kêu về phía Nghiêm Mặc: “Tiểu Mặc, tụi tôi ở chỗ này!”
Thấy rồi các anh em ạ. Cách đó không xa các anh em đồng cảnh ngộ đang bị nhốt trong lùm cây vẫy vẫy tay, Nghiêm Mặc đi đến bờ suối ngày hôm qua, nhấc áo da thú lên, thả lỏng thân thề.
Aaa, thật sảng khoái!
Thân thể vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành của cậu thiếu niên nhịn không được mà run lên.
Cửu Phong xếp cánh lại đứng trên cao, nhìn quái hai chân nhỏ phía dưới, lại nhìn nhìn mấy con quái hai chân lớn bên kia.
Có nên thả tụi nó ra cho chơi với quái hai chân nhỏ không ta?
“Thật tốt quá, cậu còn sống! Mọi người đều tưởng cậu chết rồi chứ, ha ha ha, thiếu chút nữa tôi cũng tưởng mình phải chết.” Mãnh mừng đến mức nói năng lộn xộn, còn vỗ vỗ Nguyên Chiến bên người.
Nguyên Chiến bị cậu ta vỗ mà phát phiền, đạp cậu ta một cái.
Mãnh như chợt nhớ ra cái gì, chỉ vào Nguyên Chiến hưng phấn kêu to: “Nô lệ nhỏ, Tiểu Mặc, cậu xem! Cậu xem ai nè, Chiến cũng tới rồi!”
Khóe miệng Nghiêm Mặc co rút, cái tin này nghe không đáng mừng chút nào ok? Hắn thà là Dương Vĩ tới đây chứ không muốn Nguyên Chiến đâu.
Ít nhất thì ở một mức độ nào đó, Dương Vĩ còn dễ khống chế, nhưng Nguyên Chiến…… cái tên này là một tên phúc hắc.
Nguyên Chiến không phải thằng ngốc, hắn cũng nhìn ra bộ dạng không giống như đang vui của nô lệ nhỏ nhà mình khi thấy mình, hơn nữa tuy rằng tiểu nô lệ gầy đi rất nhiều, nhưng hành động lại tự do hơn bọn họ. Cái này làm hắn rất hiếu kì mấy ngày nay đối phương làm sao để sống sót, lại làm thế nào để lấy được tự do.
Nghiêm Mặc xoay người nói với chim mặt người: “Tao đói.” Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ bụng mình, lại làm bộ cầm thứ gì đó để vào miệng, làm động tác cắn vài lần.
Động tác này rất dễ hiểu, lúc chim non đói bụng cũng há miệng làm như thế, Cửu Phong liền hiểu ngay.
Cửu Phong bay lên, nhưng nó không lập tức không đi, mà là bay tới bên người Nghiêm Mặc, vươn móng vuốt ra.
Nghiêm Mặc không hiểu lắm, nhưng nghĩ đây không phải thời điểm chống đối phản nghịch, vì để tỏ vẻ mình thần phục và có thiện ý, hắn lại dùng hai tay ôm lấy móng vuốt con chim.
Cửu Phong đưa Nghiêm Mặc tới bãi đất trống, bay chậm lại, rung rung móng.
Nghiêm Mặc ngầm hiểu, tự động nhảy xuống.
Cửu Phong yên tâm bay đi, quái hai chân nhỏ có bạn quái thân thiết chơi cùng, cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ đào tẩu.
Mà ba người Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến, Mãnh rốt cuộc cũng hội họp trong bụi Nước Bọt Lôi Thần.
Lúc Nghiêm Mặc và Sơn Thần Cửu Phong nói chuyện, Mãnh đã sợ đến ngây người, chờ khi cậu ta thấy Cửu Phong đưa tiểu nô lệ đến bên người bọn họ, cậu càng kinh ngạc đến mức nói không nên lời, ngây ngốc nhìn tiểu nô lệ nhảy xuống cả nửa ngày.
Nguyên Chiến mở miệng: “Mày còn sống.”
Nghiêm Mặc có hơi nghi hoặc, tựa như khi Nguyên Chiến nói những lời này còn mang theo cảm xúc rối rắm phức tạp?
“Ừm, tôi còn sống.”
“Vì sao Sơn Thần Cửu Phong không ăn mày?” Nguyên Chiến hỏi thẳng.
Khi Nghiêm Mặc vừa nhìn thấy hai người thì hắn biết chắc chắn sẽ bị hỏi như thế, cho nên hắn đã sớm biên soạn ra một câu trả lời, có điều hắn không ngờ chim mặt người lại được bọn Nguyên Chiến gọi là Sơn Thần, thế là, lý do thoái thác hắn đã chuẩn bị liền thay đổi đôi chút, lời đến bên miệng đổi thành: “Bởi vì Sơn Thần Cửu Phong muốn tôi làm tư tế của nó.”
Vẻ mặt khi nói câu này cực kỳ điềm đạm, đáng tiếc hình tượng bây giờ của hắn và cái vẻ mặt này không được thích hợp cho lắm.
“A! A a! A a a!” Người phát ra tiếng kêu quái dị này đương nhiên là Nhị Mãnh, không cần phải nói.
Vị này chỉ chỉ Nghiêm Mặc, rồi lại chỉ bậy bạ trên không trung, cuối cùng nhìn về phía Nguyên Chiến, cố hết sức nghẹn ra một câu: “Nô lệ nhỏ của mày mất rồi.”
Nguyên Chiến nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, không thừa nhận, không cần biết mày có phải là tư tế mà Sơn Thần tán thành hay không, dù sao mày là nô lệ của tao, muốn thoát khỏi cái thân phận này, vậy thì chờ tao mở miệng cái đã.
Khi Nghiêm Mặc còn muốn bốc phét mấy câu, Nguyên Chiến đột nhiên đứng dậy, quát lên với hắn: “Cởi áo da thú ra!”
Cùng lúc đó, ở một bãi đất trống cũng trên cùng một mảnh đại lục, một lão tư tế lớn tuổi ngồi xếp bằng khổ sở tu luyện dưới ánh mặt trời, thân thể lão bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, rồi ngẩng phắt đầu dậy, mở to hai mắt, trợn lên làm tròng trắng chiếm đầy hốc mắt, môi run rẩy một lúc lâu mới hô lên:
“Bộ lạc, một bộ lạc mới sắp xuất hiện, Sơn Thần đã chỉ định tư tế!”
Một đệ tử tư tế trẻ tuổi ngồi xếp bằng bên người lão nghe vậy lập tức vọt lên đỡ lấy thân thể lão sắp té ngửa ra sau, sốt ruột gọi: “Tư tế đại nhân!”
Lão tư tế chụp lấy tay đệ tử, hai mắt trắng dã nhìn chằm chằm hắn, dùng hết sức lực nói ra câu nói cuối cùng trong đời: “Bộ lạc Cửu Nguyên…… sẽ là kẻ địch lớn nhất của chúng ta ……”
Mà Nghiêm Mặc hoàn toàn không biết bộ lạc còn chưa thành lập của mình đã bị người ta xem như cái đinh trong mắt, vừa nghe thấy Nguyên Chiến nói, liền dại ra ba giây đồng hồ.
“Anh nói cái gì?” Hắn không tin vào lỗ tai mình.
Mãnh cũng chọt chọt Nguyên Chiến: “Mày đừng có gấp thế chứ, chân mày không đau hả? Tao còn chưa gấp tới mức như mày đâu!”
Nguyên Chiến thiếu chút nữa bị hai người này chọc cho giận quá hóa cười: “Tao bảo mày cởi áo ra, là bởi vì áo của mày là lớn nhất. Tụi bây không muốn ra khỏi Nước Bọt Lôi Thần hả?”
“Cái bụi này tên là Nước Bọt Lôi Thần?” Tên đúng ghê. Nghiêm Mặc vì để tỏ vẻ mình không hiểu lầm ý đối phương, liền dùng tốc độ nhanh nhất lột áo da thú trên người xuống.
“Ờ ha! Chiến, mày thật thông minh!” Nhị Mãnh hai mắt sáng lấp lánh, sùng bái nhìn Nguyên Chiến.
“Mày cũng cởi ra!” Nguyên Chiến tức giận nói. Hai cái tên này bộ không thấy lo sợ gì hết hả? Sơn Thần bộ dễ hầu hạ lắm hả? Chọc giận nó, cào cho tụi bây một cái là nát bét hết bây giờ. Lại nói nếu nhóc nô lệ thành tư tế, vậy hắn và Mãnh phải làm sao đây? Thành vật tế cho Sơn Thần? Lúc này còn không thừa dịp Sơn Thần vắng nhà mà chạy trốn đi, cả lũ bị ngu hết rồi à?
Nguyên Chiến mở áo giáp của Mãnh ra, bao lấy cẳng chân mình, lại dùng dây thừng buộc chặt. Sau đó tháo hai tấm giáp da trên đùi xuống bọc lấy cánh tay, còn áo trên người mình thì để nguyên.
Áo của Nghiêm Mặc hắn lấy trùm lên đầu, chỉ chừa ra hai con mắt.
Sau khi võ trang đầy đủ, tay Nguyên Chiến cũng được bọc hai tấm giáp da đi tới chỗ lùm cây thưa nhất.
Mãnh ở phía sau căng thẳng nhìn hắn.
Nguyên Chiến phụ trách mở đường, chẳng những phải đi ra, mà còn phải dọn đường cho người phía sau đi được.
Bụi cây này một khi trưởng thành, bộ rễ sẽ quấn chặt lấy nhau, có điều chỉ cần ai sức lớn, là có thể bứt chúng nó ra, đoạn rễ trong đất chỉ cần sút đất lên sẽ không có bao nhiêu lực sát thương.
Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn không trung, hắn hy vọng Cửu Phong về muộn một chút, không phải để bọn hắn có thời gian thoát ra, mà là hắn muốn chứng minh một việc với con chim mặt người đó.
May mà thẳng đến khi ba người bọn họ an toàn ra khỏi lùm Nước Bọt Lôi Thần, Cửu Phong vẫn chưa trở về.
Tuy rằng đã ra ngoài, nhưng ba người cũng không hoàn toàn lành lặn, may là Nghiêm Mặc biết làm thế nào để trị liệu vết thương kiểu này, chứ không thì ba người thê thảm rồi. Có điều hắn đi cuối cùng, Nguyên Chiến đi đằng trước mới là khổ nhất.
Đừng thấy Nguyên Chiến bọc cả người lại như con gấu, nhưng da thú dù bọc kỹ cỡ nào thì cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít có khe hở, hơn nữa hắn còn dùng tay để bứt, nếu có cái bao tay bằng da thú thì đỡ rồi, nhưng nơi này căn bản vẫn chưa xuất hiện thứ nào như vậy, nên hai tay Nguyên Chiến bị thương nghiêm trọng nhất.
Mãnh rất tò mò cục đá cuội kia, muốn giấu đi vài cục.
Ngâm da thú trong suối rồi dùng đá cuội chà sát, Nghiêm Mặc nói với hai vị chiến sĩ đang chuẩn bị rời đi: “Các anh ngẩng đầu nhìn phía trước xem thấy cái gì?”
Nguyên Chiến và Mãnh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Mặc chỉ.
“Cỏ đỏ?” Mãnh đã sớm nhìn thấy tảng thực vật màu đỏ tím bên đó, nhưng hắn không nghĩ nhiều, trên đời này có đủ thứ thực vật kỳ quái.
Nguyên Chiến quay người đi đến gần cột đá, đứng từ trên cao nhìn xuống, Mãnh cũng chạy qua xem.
“Ngoại trừ cỏ đỏ, kia là…… hồ nước? Nước hồ màu đỏ, là máu của tế phẩm nhiễm đỏ sao?” Nguyên Chiến hỏi.
Nghiêm Mặc kinh ngạc mà nhìn về phía hắn: “Anh không nhận ra đó là……” À, Nguyên Chiến nhận ra mới là lạ, thiếu chút nữa hắn quên mất bộ lạc người Nguyên Tế ăn muối màu gì.
Đại khái thì trong nhận thức của bộ lạc Nguyên Tế, muối là những viên nửa tinh thể đen đen vàng vàng giống như hòn đá.
“Nhận ra cái gì?” Nguyên Chiến đột nhiên cảm thấy việc này vô cùng quan trọng, nhìn chằm chằm Nghiêm Mặc truy vấn.
Nghiêm Mặc không trả lời thẳng ra, mà trước tiên nói: “Chúng ta không thể rời khỏi nơi này, bởi vì bây giờ chúng ta có chạy trốn, sau này cũng phải quay lại đây thôi.”
“Quay lại? Vì sao?” Mãnh cũng thò đầu qua hỏi.
“Bởi vì nơi này có muối.”
Chỉ một câu nhưng cân nặng đủ để làm hai người kia choáng váng.
Nguyên Chiến là người thứ nhất phản ứng lại, bắt lấy tay Nghiêm Mặc, ép hỏi: “Muối ở chỗ nào?”
“Chẳng phải các anh đã thấy rồi sao?” Nghiêm Mặc nhíu mày, lực tay tên này mạnh quá.
Nếu không phải còn cần anh làm cu li cho tôi…… Người nào đó kiềm nén bất mãn trong lòng.
Nguyên Chiến quay phắt đầu nhìn về phía hồ nước đỏ, mạnh đến mức làm người ta hoảng sợ liệu hắn có vặn gãy đầu mình luôn không.
Mãnh có hơi chậm tiêu, nhìn khắp nơi hỏi: “Thấy cái gì đâu? Muối ở chỗ nào?”
“Đó gọi là muối đỏ.” Nghiêm Mặc chỉ tay vào hồ nước, bình thản giải thích: “Nhìn thấy mấy khối kết tinh kia không? Nếu không tinh luyện, để vậy ăn cũng được, mà vậy thì cũng không khác gì muối của tộc Diêm Sơn cả. Nhưng nếu bỏ những khối kết tinh đó vào một lượng nước nhất định rồi nấu cạn, cứ thế tinh luyện vài lần, là có thể làm ra muối tinh khiết không có vị lạ. Muối tinh khiết…… Chỉ cần các anh ăn thử một lần, sẽ biết nó ngon tới cỡ nào.”
Có vài từ hai người Nguyên Chiến nghe không hiểu lắm, nhưng đại ý chính trong lời Nghiêm Mặc thì bọn họ đều rõ.
Mãnh giật mình, cậu không dám tin mà chỉ vào hồ nước thật lớn nhìn không thấy bờ bên kia, cà lăm hỏi: “Cậu, cậu nói…… mấy khối đá giống như đóa hoa trong hồ kia đều là muối?”
“Không.” Nghiêm Mặc lắc đầu.
Mãnh thở ra, cậu biết mà, làm sao mấy khối đá lớn như vậy đều là muối được, vậy thì về sau mọi người cần gì phải tiết kiệm muối, ăn một lần cả chén cũng được.
Nguyên Chiến lại không nghĩ đơn giản như Mãnh, hắn nhớ Nghiêm Mặc từng nói về biển, trong nước biển đều là muối, vậy cái hồ này thì sao? Có phải nước trong hồ cũng……
Nghiêm Mặc đưa ra đáp án khẳng định: “Ngoại trừ những khối muối đã kết tinh, toàn bộ nước trong hồ chỉ cần phơi nắng là có muối.”
“Cái gì?!” Mãnh muốn té xỉu: “Cậu nói … một hồ nước lớn như vậy …… đều có thể biến thành muối?”
Nguyên Chiến nhìn thì trông rất bình tĩnh, nhưng tay hắn vẫn run lên nhè nhẹ.
Mà phản ứng của Mãnh là chân thật nhất, cũng trực tiếp nhất, cậu không tin, cứ đi theo sau mông Nghiêm Mặc không ngừng hỏi mãi: “Thật sao? Chuyện này là thật sao? Thật sự có nhiều muối như vậy? Cậu không gạt tôi đúng không? Hay là…… tôi chết rồi, bị Sơn Thần ăn, nên tôi nằm mơ.”
“Bị ăn rồi còn thì còn nằm mơ cái khỉ gì!” Nghiêm Mặc bị cậu ta chọc phiền, chửi.
Mãnh vò đầu bứt tai, vẻ mặt vẫn nghĩ mình đang mơ.
Nghiêm Mặc có thể hiểu tâm trạng của Mãnh, với linh hồn là một người hiện đại, muối chẳng phải thứ hiếm lạ, nhưng đối với dân bản xứ ở thời đại này, đừng nói muối tinh khiết, gặp được một cái hồ nước mặn lớn như vậy, đều có thể hạnh phúc đến chết.
Nguyên Chiến thoáng bình tĩnh, đầu óc cũng hoạt động lại bình thường: “Hồ nước mặn lớn như vậy ở chỗ này, không lý nào lại không có người biết, nếu không có người biết, chứng tỏ quanh đây ít nhất năm ngày đường sẽ không có bộ lạc nào cư trú.”
“Nếu có người biết thì sao?”
“Chiếm lĩnh.” Nguyên Chiến quyết đoán nói: “Nhưng nơi này không thấy bóng dáng con người, không có lều trại và ổ rơm, vậy cho dù có người biết đến hồ nước mặn, cũng không dám tiếp cận nơi này.”
“Bởi vì Sơn Thần Cửu Phong.” Nghiêm Mặc nói nhỏ.
Nguyên Chiến gật đầu: “Đúng, bởi vì Sơn Thần Cửu Phong.”
Nghiêm Mặc nghiêm túc nói: “Cho nên chúng ta càng không thể chạy trốn, nếu làm Cửu Phong ghi hận chúng ta, sau này chúng ta đừng hòng đến đây lấy một hột muối. Các anh có đói bụng không? Nếu không chạy trốn, thì chúng ta kiếm đồ ăn đi.”
Con chim ngốc kia không biết khi nào mới về, vừa lúc hắn chuẩn bị đi nhìn biển cỏ bồng kia một chút.
Đề tài bị dời đi làm Nguyên Chiến trầm mặc, mà Mãnh thì hưng phấn, vừa rồi cậu ta thấy có vài con cá trong suối, hơn nữa, điều làm cậu ta hưng phấn là, hôm nay cậu ta có thể trét một đống muối lên trên cá!
Vì thế, lúc Cửu Phong chân quắp một con trâu, miệng ngậm một nhánh trái cây bay trở về, liền lấy ba con quái hai chân bị nó nhốt trong bụi Nước Bọt Lôi Thần lại chạy ra.
Nhưng ba con quái hai chân này không có con nào trốn hết, lại cùng nhau ngồi xổm ở bãi đất trống trước cột đá bận rộn cái gì đó.
Sao bọn chúng lại chạy ra được nhỉ? Cửu Phong cảm thấy thật thần kỳ.
“Xung quanh nơi này ngoại trừ cỏ bồng mà mày nói, cũng chỉ có Nước Bọt Lôi Thần và cỏ dại, tao đi đâu tìm củi tới cho mày đánh lửa đây?” Nguyên Chiến bị tiểu nô lệ bắt bẻ mà sinh khí, làm sao cá không thể ăn sống, chỉ tanh một chút thôi mà, lấp đầy bụng là được rồi.
“Có đá cục.” Mãnh nhặt hai cục đá vụn dưới cột đá lên, làm như bảo bối hiến ra cho Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến nhe răng: “Quá nhỏ! Không được!”
Mãnh đẩy Nguyên Chiến ra, tò mò nhìn Nghiêm Mặc: “Tiểu Mặc, cậu đang làm gì đó?”
Nghiêm Mặc lau mồ hôi, cười nói: “Tôi đang dùng muối kết tinh làm kính lúp, hồi còn nhỏ tôi dùng kính lúp và ánh mặt trời để đốt giấy vệ sinh đó.”
“Tiểu Mặc, cậu nói cái gì vậy?” Mãnh nghe không hiểu gì hết.
Nghiêm Mặc ngồi bệt xuống đất, ném cục muối kết tinh trong tay xuống, chẳng quan tâm mình đang trần như nhộng, thoải mái banh rộng cặp giò mà ngồi: “Mệt chết tôi, dùng thứ này làm kính lúp đúng là bị khùng, tạp chất nhiều như vậy, độ trong suốt thì thấp, làm tới mai chắc cũng không được gì. Kệ đi, đem cá tới đây, ăn sống! Cho dù có ký sinh trùng cũng để sau đi.”
Nguyên Chiến và Mãnh bỗng nhiên ngẩng đầu, đồng thời bật người dậy bày ra tư thế phòng thủ và chuẩn bị phản kích, tuy rằng bọn họ không có vũ khí trong tay.
Lúc này Nghiêm Mặc mới cảm giác được bóng đen trên đầu, ngẩng đầu nhìn thì thấy một con trâu cả người đầy máu rơi xuống.
“Ầm!” Mặt đất vang lên tiếng chấn động trầm thấp, ba người đều cảm giác được mặt đất run lên.
Cửu Phong ném con trâu sừng xuống, ngậm cành trái cây bay mấy vòng trên đầu ba người.
Nghiêm Mặc lập tức hiểu ra, hô lên với Nguyên Chiến và Mãnh: “Đừng công kích, đừng bày ra bộ dáng gì như muốn công kích, thả lỏng!”
Không công kích và đề phòng nói dễ hơn làm, Nguyên Chiến và Mãnh bị Cửu Phong chỉnh cho một vố tuy biết rõ Nghiêm Mặc nói là cách làm tốt nhất, nhưng bọn họ vẫn sợ vị chim mặt người đại nhân này đột nhiên lao xuống mổ mù mắt bọn họ hoặc là cào rách da đầu bọn họ.
“Cửu Phong! Sơn Thần đại nhân, bên này!” Nghiêm Mặc chạy về phía bãi đất trống bên cạnh cách xa hai người kia, vừa chạy vừa ngửa đầu phất phất tay với con chim lớn.
Tao làm thế này chắc cũng tính là cứu người đi? Một người không giảm cho một trăm điểm thì ít nhất cũng giảm năm mươi điểm đấy!
Cửu Phong bay trên trời nhìn chằm chằm hai con quái lớn phía dưới, trong tai nghe thấy tiếng quái hai chân nhỏ gọi, nó quay đầu nhìn thấy Nghiêm Mặc đã chạy ra xa, liền bỏ mặc hai con quái lớn, đuổi theo quái nhỏ.
Nghiêm Mặc nhìn chim mặt người từ không trung đáp xuống bên người hắn, hai cánh xếp lại, hắn thử đến gần nó hai bước: “Mày về rồi à, tụi tao không có trốn, chỉ ra ngoài tìm thức ăn thôi, mày biết đó, tụi tao rất đói bụng.”
Cửu Phong không hiểu quái hai chân nhỏ nói cái gì, nhưng thấy hắn làm động tác sờ sờ bụng, rồi lại há há mồm, đoán rằng hắn đói bụng rồi, liền duỗi đầu tới đưa nhánh trái cây đến bên miệng hắn.
Nhìn một con chim mặt người thật lớn và cậu nhóc thiếu niên đứng cùng nhau, Nguyên Chiến và Mãnh lại lần nữa giật mình.
Cậu nhóc thiếu niên Diêm Mặc không chỉ không sợ con chim mặt người đó, mà cậu ta còn dám nhận đồ ăn của nó, xong rồi còn lớn mật vươn tay sờ sờ ngạnh mõm của đối phương.
“Sơn Thần thật sự chấp nhận cậu ta.” Mãnh lẩm bẩm.
Nguyên Chiến lúc này, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, như là kiêu ngạo, lại như là không vui khi một thứ tốt bị người khác cướp đi.
Nghiêm Mặc nhìn con trâu mà Cửu Phong muốn chia sẻ cho hắn, liếm liếm môi. Nếu có thể lửa thì tốt rồi.
Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn: “Ục ục, ục ục.” Mi không ăn hả? Con mồi mới chết, không bị thối.
“Lửa, tao muốn lửa.” Nghiêm Mặc bắt chước tiếng sấm chớp, tay đập lên mặt đất, sau đó làm động tác nổ tung.
Cửu Phong: “Ục ục, ục ục.” Nữa đi nữa đi!
Nghiêm Mặc lại làm vài lần, còn khổ tâm thay đổi một động tác, muốn để con chim hiểu ‘lửa’ là cái gì.
Cửu Phong vui vẻ mà cúi đầu, chọn chỗ thịt mềm nhất trên thân con trâu, xé xuống, thưởng cho Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc cầm miếng thịt đầy máu, yên lặng rơi lệ vài giây, cúi đầu, hung hăng cắn một cái.
Nguyên Chiến và Mãnh lại lần nữa bị ném vào bụi Nước Bọt Lôi Thần đối diện, hai người đều nhìn Nghiêm Mặc với vẻ mặt thống khổ mà nước miếng chảy ròng.
Mãnh đói đến gào khóc ngao ngao: “Tiểu Mặc, ném cho tôi một miếng đi, Sơn Thần đại nhân ngay cả sợi lông cũng không chịu cho tụi tôi! Nó cướp cá của tụi tôi luôn rồi! Tiểu Mặc, cậu với Sơn Thân không ăn hết nguyên con trâu to vậy đâu!”
Nguyên Chiến ngồi trên bãi đất trống không nói gì, bọn họ không phải không thể chạy ra, nhưng mỗi khi bọn họ chạy ra thì Cửu Phong lại bay tới dùng cánh quạt cho bọn họ té lộn cổ vào trong bụi Nước Bọt Lôi Thần.
Hai người bị quạt cho vài lần liền khôn ra, không chạy nữa.
Thẳng đến khi Sơn Thần đại nhân ăn no, hào phóng tỏ vẻ thịt còn dư đều thuộc về quái hai chân nhỏ, Nghiêm Mặc mới tìm được cơ hội, dùng tay và răng xé xuống hai miếng thịt đưa cho hai người kia ăn no bụng.
Trời đêm buông xuống, lần này Cửu Phong không vứt xó Nghiêm Mặc ở cái ổ trên cột đá nữa, mà đưa Nghiêm Mặc tới một sào huyệt khác của nó trên vách núi.
Còn Nguyên Chiến và Mãnh thì bị Sơn Thần đại nhân bỏ quên trong bụi Nước Bọt Lôi Thần ……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.