Chương 33: Năng lực của lão tư tế
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Giữa trán lão tư tế có vẽ một con mắt. Vẻ mặt của lão tư tế lúc này, thật giống như lão không dùng hai mắt mình để nhìn, mà là dùng con mắt thứ ba đó nhìn ra xa.”Đi một đường, Nghiêm Mặc phát hiện, dân tình vốn dĩ dùng ánh mắt nghiêm túc, nặng nề nhìn bọn họ, sau khi thấy bộ dáng bọn họ xong, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng quái lạ.
Cuối cùng không chỉ đám nhóc con cởi truồng, mà ngay cả người lớn cũng có không ít kẻ đi theo sau bọn họ ra bãi sân.
Đi đưa tiễn bọn họ à?
Nghiêm Mặc không biết bọn Nguyên Chiến hẹn thời gian như thế nào, khi hắn tới bãi sân không lâu lắm thì Liệp và Mãnh tới, sau đó là Khuyết Nha và Băng, sau lưng Băng là Tranh cũng vừa lúc đến.
Người trong bãi sân càng lúc càng nhiều, sau khi đệ nhất chiến sĩ của bộ lạc – Tranh tới, thì xung quanh đã có gần hai trăm người, lại còn có xu thế tăng thêm.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đám người Nguyên Chiến, Khuyết Nha và Băng tới trước thấy cũng mở to mắt mà nhìn.
Tranh tiến lên đấm ngực chào hỏi với mọi người, không nói mấy lời vô vị như là trên đường cẩn thận gì đó linh tinh, mà trực tiếp mở miệng hỏi: “Mấy cậu giở lều ra luôn đấy hả? Sao lại cõng một đống da lông thế kia.”
Khuyết Nha và Băng cũng khó hiểu nhìn đám người Nguyên Chiến, trong mắt Băng đầy vẻ trào phúng.
Hình tượng của đám người Nguyên Chiến lúc này trong mắt mọi người đúng là có hơi buồn cười, tay phải bọn họ cầm giáo, vai trái khiêng một tấm da lông lớn đã được cuốn lại, tay trái thì vịn lấy cuốn da lông đó, độ dày và chiều dài của cuốn da lông to đến mức y như có người trưởng thành bị bọc ở bên trong, cuốn da lông lại còn đơ đơ, nhìn như người bị bọc bên trong đã chết thẳng cẳng.
Băng bĩu môi. Không có tên chiến sĩ nào đi ra cửa lại mang nhiều đồ như vậy, chẳng những là trói buộc, mà còn giảm bớt những thu hoạch có thể mang về. Một chiến sĩ chân chính khi thiếu thốn thứ gì đó đều sẽ cướp được từ nơi hoang dã, chỉ có lũ nhát gan vô dụng mới mang cả đống đồ theo.
Tuy Nguyên Chiến có vẻ như là người nắm vị trí lãnh đạo giữa bọn họ, nhưng trường hợp này vẫn nên là Liệp – chiến sĩ cấp ba lớn tuổi nhất đứng ra trả lời: “Đống da lông này là tôi bảo bọn họ mang theo. Không ai biết mỏ muối mới nằm ở nơi nào, có lẽ bọn tôi không thể trở về khi tuyết rơi, lại càng không biết ở phương xa đã bắt đầu hạ tuyết hay chưa, da thú trên đường lột được không tiện thuộc da, còn không bằng mang mấy cái này đỡ phải chịu rét.”
Tranh hiểu ra mà gật đầu. Những vùng quanh đây mùa đông đến sẽ rất nhanh, thường thường ngày hôm qua còn có thể cởi trần ra ngoài, nhưng hôm sau gió lạnh đã kéo tới, vừa ra ngoài liền lạnh đến mức đứng không vững, mà khi tuyết rơi, không có bộ lạc nào lại đi giữa trời tuyết tìm thức ăn, trừ phi thật sự đói không chịu nổi nữa.
Cơn lạnh của mùa đông là loại rét lạnh đến tận xương tủy, cho dù quấn nhiều da thú đi nữa thì cũng vậy. Đáng sợ nhất là nếu không thể trở về bộ lạc trước khi trời tối, linh hồn bọn họ sẽ bị Thần Tuyết âm thầm bắt về làm nô lệ ở những nơi đồng không mông quạnh, sáng hôm sau bọn họ chỉ còn là những khối thi thể đông cứng.
Trong bộ lạc chưa từng có chiến sĩ nào đi xa trong mùa đông, đám người Nguyên Chiến là những người đầu tiên. Tranh biết đây là kết quả mà tù trưởng thỏa hiệp với lão tư tế, cũng biết cho dù là mùa đông hay mùa xuân, cũng chắc chắn phải có một nhóm người ra ngoài tìm muối, chỉ là Tranh cảm thấy thật khó chịu khi bị lão tư tế bức bách.
Anh biết rõ lão tư tế đang lo lắng cái gì, anh chỉ cảm thấy những gì lão lo lắng thật buồn cười.
Tộc Hắc Nguyên, tộc Tức Nhưỡng, tộc Phi Sa, ba tộc đã sớm là một thể, nếu tách ra, không một bộ tộc nào có thể sống đơn độc, chỉ khi ở bên nhau, bọn họ mới có thể chống lại những bộ lạc đang nhăm nhe tấn công mình, mới có thể thu hoạch được nhiều hơn trong ba mùa còn lại.
“Liệp, hãy dẫn bọn họ trở về!” Tranh lại lần nữa dùng nắm đấm đấm vào ngực mình.
Liệp cũng đấm ngực đáp lại.
Đúng lúc này, nô lệ trong đám người bỗng dưng lục tục quỳ xuống.
Tù trưởng và lão tư tế tới.
Nguyên Chiến một tay nâng mông Nghiêm Mặc giống như bế con nít, Nguyên Chiến thấy tù trường và lão tư tế tới liền thả Nghiêm Mặc xuống, để hắn ngồi dưới đất, đồng thời cũng buông hành lý ra.
Nghiêm Mặc đưa thanh giáo cho hắn.
Nguyên Chiến nắm chặt thanh giáo, đứng thẳng tắp.
Những người khác cũng buông hành lý ra, cầm giáo trong tay đứng thành một hàng với Nguyên Chiến.
Liệp và Băng là chiến sĩ cấp ba nên đứng đầu đội ngũ, Liệp đứng ở vị trí thứ nhất. Theo thứ tự từ đầu hàng đến cuối hàng là, Liệp, Băng, Chiến, Sơn, Điêu, Mãnh, Khuyết Nha, thứ tự này cũng thể hiện giá trị vũ lực của bảy người.
Dòng người tách ra, tù trưởng và lão tư tế ‘đại giá quang lâm’.
Toàn bộ nô lệ đều quỳ xuống, các chiến sĩ dùng nắm tay phải đấm ngực trái.
Nghiêm Mặc trốn phía sau Thảo Đinh và Văn Sinh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, những nô lệ khác đều quỳ ngồi, chỉ có hắn là ngồi dưới đất.
Kỳ thật, sáng sớm Nghiêm Mặc đã lén kiểm tra vết thương trên chân mình, chỗ bị hắn và Nguyên Chiến chặt gãy qua hai ngày ba đêm đã khép lại chỉ còn một vết sẹo đỏ đỏ thật sâu, ấn tay lên cũng không cảm thấy đau đớn nữa, thử đi hai bước cũng không có vấn đề gì. Nhưng hắn vẫn băng bó lại như bình thường, làm bộ mình vẫn chưa khỏi hẳn.
“Các cậu là chiến sĩ của bộ lạc!” Vị tù trưởng cường tráng dùng nắm tay đập vào lồng ngực mình, rống to.
Đám người Nguyên Chiến cầm giáo trong tay dộng xuống mặt đất, đồng thời cũng hô to: “Hô!”
“Bộ lạc chờ các cậu trở về!”
“Hô!” Những thanh giáo lại dộng xuống mặt đất.
“Tư tế sẽ chúc phúc cho các cậu.” Tù trưởng nói xong, liền đến lão tư tế Thu Thực lên sân khấu.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nói vậy là xong rồi đó hả? Không cổ vũ gì nữa hả? Không có hứa hẹn gì hết hả? Không phụ cấp cho thân nhân bọn họ hả? Là do ông tù trưởng này bẩm sinh không thích nói chuyện, hay là tù trưởng bộ lạc nào cũng vậy?
Lúc này, tiếng giáo dộng xuống đất ầm ầm rung động, các chiến sĩ trong sân đều phát ra tiếng hô trầm thấp.
Trong tiết tấu hô hào của các chiến sĩ, lão tư tế đi đến chỗ đám người Nguyên Chiến.
Đầu tóc lão tư tế bị gió thổi rối tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt, trên mặt lão vẽ những hoa văn kỳ quái và hình xăm sẫm màu phức tạp, thoạt nhìn rất quỷ dị và khủng bố.
Trên cổ lão tư tế còn đeo một cái vòng cổ rườm rà rủ xuống trước ngực, có răng thú, răng người, xương cốt, đá cục, trái cây khô, lông chim và đủ thứ tạo thành.
Có lẽ thứ trang sức quái dị này mang một ý nghĩa nào đó, nhưng Nghiêm Mặc nhìn không hiểu. Ý nghĩa của trang sức trên người tư tế mỗi tộc đều không giống nhau, mà hắn chỉ là đệ tử tư tế dỏm, ý nghĩa những món đồ này cũng chỉ có tư tế và đệ tử của mình hiểu thôi.
Thứ lão tư tế cầm trong tay không phải thanh giáo, mà là một cây gậy gỗ giống như quyền trượng, trên đầu trượng gắn một cái đầu lâu, nhìn giống con người, nhưng ở giữa hai hốc mắt, chỗ ấn đường lại có một cái lỗ, thoạt nhìn giống cái đầu lâu này có ba con mắt.
Cậu nhóc đệ tử tư tế tên Thu Ninh ôm trong tay một cái nồi đá, trong nồi có thứ gì đó đang bốc cháy, tỏa ra một đám khói màu xanh.
Lão tư tế cầm quyền trượng trong tay đi một vòng quanh bảy người Nguyên Chiến, vừa đi vừa dùng quyền trượng chỉ vào bảy người, miệng thì lèm bèm cái gì đó. Đám nô lệ không xứng cho lão chúc phúc, đương nhiên không có hắn trong đó.
Lão đi xong, liền đến trước mặt Thu Ninh, cúi đầu hít một hơi thật sâu luồng khói xanh kia.
Ngay sau đó, thân thể lão run rẩy, đầu lão lắc lắc rồi dùng một loại tư thế kỳ quái xoay một vòng.
Nghiêm Mặc nhìn đám khói kia, đoán bên trong chắc là có đốt loại cỏ nào đó khiến người sinh ra ảo giác. Tiếc là không cách nào lấy được, cỏ gây ảo giác nếu biết cách dùng là có thể dùng để trị liệu, ở thế giới cũ của hắn, những vùng sâu vùng xa đến nay vẫn còn dùng một vài loại thảo dược gây ảo giác để làm thuốc mê hoặc thuốc giảm đau.
Bỗng nhiên!
Thân thể lão tư tế run rẩy kịch liệt một trận xong lại cứng còng.
Lão ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt vô hồn nhìn về phía xa.
Nghiêm Mặc trộm ngó qua, mới phát hiện giữa trán lão tư tế có vẽ một con mắt.
Hình con mắt trông rất thật, mà vẻ mặt của lão tư tế lúc này, thật giống như lão không dùng hai mắt mình để nhìn, mà là dùng con mắt thứ ba đó nhìn ra xa.
Lão tư tế bỗng nhiên dang rộng hai tay, miệng phát ra tiếng rống như tiếng dã thú rít gào.
Theo sau tiếng rống của lão tư tế, các chiến sĩ chung quanh bỗng nhiên cũng rống lên, ngay cả đám người Nguyên Chiến cũng vậy, cùng nhau rống to.
Dùng tiếng rống để loại bỏ những tà ác và nguy hiểm có thể gặp phải trong tương lai sao? Nghiêm Mặc đoán. Cho dù là người hay là dã thú, chỉ cần có thính giác, đều sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi khi nghe thấy tiếng động lớn. Hình thức rống to để chúc phúc này đại khái là dựa vào điều đó.
Lão tư tế dùng sức khua khua quyền trượng, không rống to nữa, một lát sau, lão tư tế dùng ngữ điệu kỳ quái nhưng rất rõ ràng, nói:
“Phía bắc, lộ trình năm ngày đường, tuyết lớn đã về. Phía nam, dưới chân núi thần Haza, tộc người Sơn Nghĩ thấp bé đang đi săn. Phía đông, Thổ Long đọ sức với Diêu Bằng, bộ lạc Bạch Ưng đang chờ đợi. Phía Tây, nơi xa xôi …… lửa… một trận lửa lớn! Thần đang hàng giận chúng sinh, khói mù, lửa lớn! Rừng bị thiêu rụi, a a a!”
Lão tư tế kêu thảm thiết, ôm lấy cái trán của mình, đau đớn ngã ra đất.
Đệ tử Thu Ninh lập tức xông lên, không ít chiến sĩ cũng lo lắng nhìn về phía lão tư tế.
Tù trưởng lập tức sai người dìu lão tư tế về lều nghỉ ngơi.
Nghiêm Mặc há hốc mồm, vất vả lắm mới ngậm lại được.
Hắn còn tưởng lão tư tế đang giả thần giả quỷ, nhưng sau khi nghe thấy, hắn lại cảm giác có gì đó không đúng.
Nếu chỉ là giả thần giả quỷ, tuyệt đối sẽ không miêu tả rõ ràng tỉ mỉ như vậy, hơn nữa cảnh vật bốn phía đông tây nam bắc lão đều nói hết.
Chuyện này là sao?!
Trời ạ! Đừng nói lão già kia thật sự có thể nhìn thấy phương xa nha?
Chẳng trách đức hạnh lão ta như vậy, năng lực chữa bệnh chữa thương thì bình thường mà tù trưởng lẫn người trong bộ lạc vẫn xem lão như bảo bối mà nâng niu.
Thì ra là thế, lão thật sự có bản lĩnh!
Nghiêm Mặc học y, thời trẻ thích chạy đến trời nam đất bắc, từng gặp qua không ít ca bệnh ly kỳ quái lạ, nhưng hắn vẫn không tin vào quỷ thần, ngay cả khi hắn xuyên hồn đến thế giới này, trên người còn có thêm một quyển sách hướng dẫn cải tạo, hắn vẫn không tin.
Hắn cảm thấy hết thảy đều có thể dùng khoa học để giải thích, bao gồm cả sự tình kỳ quái trước mắt.
Nếu lão tư tế không phải lừa bịp, Nghiêm Mặc đoán chừng năng lực có thể nhìn ra phương xa của đối phương rất có khả năng bắt nguồn từ thể tùng* ở giữa ấn đường.
(*Thể tùng: Còn gọi là tuyến tùng hay con mắt thứ ba, một tuyến nội tiết nhỏ trong thần kinh thực vật. Hình dạng của nó giống như một quả tùng nhỏ và nằm gần trung tâm của não, giữa hai bán cầu, chui trong rãnh chỗ gặp nhau của hai đồi não. Tìm hiểu thêm )
Bản thân thể tùng của con người đã đầy sự thần bí, thậm chí có nhà nghiên cứu cho rằng, thể tùng của nhân loại hiện giờ đã thoái hóa, như vậy, trước khi nó thoái hóa, thể tùng rốt cuộc có tác dụng gì? Ở thế giới cũ của hắn, đã từng khai quật ra được một ít động vật hoá thạch từ thời viễn cổ có con mắt thứ ba, rốt cuộc là đúng hay sai?
Nghiêm Mặc ngứa tay ngứa chân, cả người đều ngứa đến khó chịu.
Tài liệu thí nghiệm như vậy, còn có sẵn cơ thể sống bày ra ngay trước mặt hắn, hắn lại không thể xông lên giải phẫu nghiên cứu cho kỹ càng, thật là quá thống khổ!
Không biết lão tư tế chừng nào thì chết nhỉ? Nếu khi đó hắn mà biết tin, hắn nhất định sẽ nghĩ cách lén trở về ăn trộm thi thể lão mang ra mổ xẻ.
Nếu hắn có thể tìm ra bí mật của thể tùng …… Nghiêm Mặc hung hăng tát mình một cái, đừng có suy nghĩ lung tung, nơi này không có phát giải thưởng cống hiến cho y học như thế giới cũ của mày đâu!
Có điều hắn vẫn rất muốn biết, cái này không hề liên quan đến việc nhận giải thưởng gì gì đó, một cơ thể tươi sống như vậy đặt ngay trước mặt hắn lại không thể đụng vào, thống khổ hệt như người nghiện thuốc láđang lên cơn thèm hút lại chỉ có thể nhìn một chiếc tủ kính chứa đầy thuốc chứ không lấy ra được.
Lúc Nghiêm Mặc còn đang chảy nước miếng nhìn theo bóng dáng lão tư tế được dìu đi, thì nghi thức đưa tiễn cũng kết thúc, bảy người chiến sĩ lại khiêng hành lý của mình lên, các nô lệ cũng đứng lên, cầm lấy những bọc da thú để trên mặt đất.
Nguyên Chiến đi tới xách tiểu nô lệ lên.
Nghiêm Mặc ngoan ngoãn mà vươn tay cầm giúp hắn thanh giáo, hành lý cần mang của Nghiêm Mặc đều để trong túi Nguyên Chiến, cho nên cái bao da của Nguyên Chiến to gấp đôi những người khác.
Tù trưởng nhìn các chiến sĩ rời đi, lúc nhìn thấy Nguyên Chiến mang theo tên nô lệ gãy chân của hắn, ông nhịn không được mà khẽ nhíu mày.
Tranh cũng cảm thấy kỳ lạ, phải nói tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kỳ lạ.
Chiến sĩ mang theo nô lệ là chuyện bình thường. Nô lệ chẳng những có thể giúp đỡ việc vặt trên đường mà còn có thể cùng săn thú, trông coi con mồi, trực đêm, làm ấm giường, lúc tất yếu, còn có thể xẻ thịt ăn. Nhưng mang theo một tên nô lệ không thể đi đường? Đây là dự định ăn thịt trên đường luôn hay sao?
Nguyên Chiến mặc kệ người khác nghĩ thế nào, đừng nói tên nô lệ nhỏ nhà hắn rất hữu dụng, cho dù nó có vô dụng, là nô lệ của hắn, thì cho dù mang theo làm thịt ăn trên đường, hắn cũng sẽ không cho người khác ăn chung.
Bóng dáng bảy người dưới tầm mắt của tù trưởng và người dân bộ lạc dần dần đi xa.
“Cậu nói xem, bọn họ có tìm được mỏ muối mới không?” Tù trưởng đột nhiên hỏi Tranh đang đứng bên cạnh.
Tranh nhìn theo bóng người ngoài xa, thành thật trả lời: “Khó lắm.”
Tù trưởng gật gật đầu, xoay người: “Nói cho người trong bộ lạc, gió lạnh mùa đông năm này sẽ tiến đến từ phía bắc, bảo mọi người nhanh chóng thu dọn dời vào hang động ở.”
“Vâng!”
“Giữa trán lão tư tế có vẽ một con mắt. Vẻ mặt của lão tư tế lúc này, thật giống như lão không dùng hai mắt mình để nhìn, mà là dùng con mắt thứ ba đó nhìn ra xa.”Đi một đường, Nghiêm Mặc phát hiện, dân tình vốn dĩ dùng ánh mắt nghiêm túc, nặng nề nhìn bọn họ, sau khi thấy bộ dáng bọn họ xong, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng quái lạ.
Cuối cùng không chỉ đám nhóc con cởi truồng, mà ngay cả người lớn cũng có không ít kẻ đi theo sau bọn họ ra bãi sân.
Đi đưa tiễn bọn họ à?
Nghiêm Mặc không biết bọn Nguyên Chiến hẹn thời gian như thế nào, khi hắn tới bãi sân không lâu lắm thì Liệp và Mãnh tới, sau đó là Khuyết Nha và Băng, sau lưng Băng là Tranh cũng vừa lúc đến.
Người trong bãi sân càng lúc càng nhiều, sau khi đệ nhất chiến sĩ của bộ lạc – Tranh tới, thì xung quanh đã có gần hai trăm người, lại còn có xu thế tăng thêm.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm đám người Nguyên Chiến, Khuyết Nha và Băng tới trước thấy cũng mở to mắt mà nhìn.
Tranh tiến lên đấm ngực chào hỏi với mọi người, không nói mấy lời vô vị như là trên đường cẩn thận gì đó linh tinh, mà trực tiếp mở miệng hỏi: “Mấy cậu giở lều ra luôn đấy hả? Sao lại cõng một đống da lông thế kia.”
Khuyết Nha và Băng cũng khó hiểu nhìn đám người Nguyên Chiến, trong mắt Băng đầy vẻ trào phúng.
Hình tượng của đám người Nguyên Chiến lúc này trong mắt mọi người đúng là có hơi buồn cười, tay phải bọn họ cầm giáo, vai trái khiêng một tấm da lông lớn đã được cuốn lại, tay trái thì vịn lấy cuốn da lông đó, độ dày và chiều dài của cuốn da lông to đến mức y như có người trưởng thành bị bọc ở bên trong, cuốn da lông lại còn đơ đơ, nhìn như người bị bọc bên trong đã chết thẳng cẳng.
Băng bĩu môi. Không có tên chiến sĩ nào đi ra cửa lại mang nhiều đồ như vậy, chẳng những là trói buộc, mà còn giảm bớt những thu hoạch có thể mang về. Một chiến sĩ chân chính khi thiếu thốn thứ gì đó đều sẽ cướp được từ nơi hoang dã, chỉ có lũ nhát gan vô dụng mới mang cả đống đồ theo.
Tuy Nguyên Chiến có vẻ như là người nắm vị trí lãnh đạo giữa bọn họ, nhưng trường hợp này vẫn nên là Liệp – chiến sĩ cấp ba lớn tuổi nhất đứng ra trả lời: “Đống da lông này là tôi bảo bọn họ mang theo. Không ai biết mỏ muối mới nằm ở nơi nào, có lẽ bọn tôi không thể trở về khi tuyết rơi, lại càng không biết ở phương xa đã bắt đầu hạ tuyết hay chưa, da thú trên đường lột được không tiện thuộc da, còn không bằng mang mấy cái này đỡ phải chịu rét.”
Tranh hiểu ra mà gật đầu. Những vùng quanh đây mùa đông đến sẽ rất nhanh, thường thường ngày hôm qua còn có thể cởi trần ra ngoài, nhưng hôm sau gió lạnh đã kéo tới, vừa ra ngoài liền lạnh đến mức đứng không vững, mà khi tuyết rơi, không có bộ lạc nào lại đi giữa trời tuyết tìm thức ăn, trừ phi thật sự đói không chịu nổi nữa.
Cơn lạnh của mùa đông là loại rét lạnh đến tận xương tủy, cho dù quấn nhiều da thú đi nữa thì cũng vậy. Đáng sợ nhất là nếu không thể trở về bộ lạc trước khi trời tối, linh hồn bọn họ sẽ bị Thần Tuyết âm thầm bắt về làm nô lệ ở những nơi đồng không mông quạnh, sáng hôm sau bọn họ chỉ còn là những khối thi thể đông cứng.
Trong bộ lạc chưa từng có chiến sĩ nào đi xa trong mùa đông, đám người Nguyên Chiến là những người đầu tiên. Tranh biết đây là kết quả mà tù trưởng thỏa hiệp với lão tư tế, cũng biết cho dù là mùa đông hay mùa xuân, cũng chắc chắn phải có một nhóm người ra ngoài tìm muối, chỉ là Tranh cảm thấy thật khó chịu khi bị lão tư tế bức bách.
Anh biết rõ lão tư tế đang lo lắng cái gì, anh chỉ cảm thấy những gì lão lo lắng thật buồn cười.
Tộc Hắc Nguyên, tộc Tức Nhưỡng, tộc Phi Sa, ba tộc đã sớm là một thể, nếu tách ra, không một bộ tộc nào có thể sống đơn độc, chỉ khi ở bên nhau, bọn họ mới có thể chống lại những bộ lạc đang nhăm nhe tấn công mình, mới có thể thu hoạch được nhiều hơn trong ba mùa còn lại.
“Liệp, hãy dẫn bọn họ trở về!” Tranh lại lần nữa dùng nắm đấm đấm vào ngực mình.
Liệp cũng đấm ngực đáp lại.
Đúng lúc này, nô lệ trong đám người bỗng dưng lục tục quỳ xuống.
Tù trưởng và lão tư tế tới.
Nguyên Chiến một tay nâng mông Nghiêm Mặc giống như bế con nít, Nguyên Chiến thấy tù trường và lão tư tế tới liền thả Nghiêm Mặc xuống, để hắn ngồi dưới đất, đồng thời cũng buông hành lý ra.
Nghiêm Mặc đưa thanh giáo cho hắn.
Nguyên Chiến nắm chặt thanh giáo, đứng thẳng tắp.
Những người khác cũng buông hành lý ra, cầm giáo trong tay đứng thành một hàng với Nguyên Chiến.
Liệp và Băng là chiến sĩ cấp ba nên đứng đầu đội ngũ, Liệp đứng ở vị trí thứ nhất. Theo thứ tự từ đầu hàng đến cuối hàng là, Liệp, Băng, Chiến, Sơn, Điêu, Mãnh, Khuyết Nha, thứ tự này cũng thể hiện giá trị vũ lực của bảy người.
Dòng người tách ra, tù trưởng và lão tư tế ‘đại giá quang lâm’.
Toàn bộ nô lệ đều quỳ xuống, các chiến sĩ dùng nắm tay phải đấm ngực trái.
Nghiêm Mặc trốn phía sau Thảo Đinh và Văn Sinh, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, những nô lệ khác đều quỳ ngồi, chỉ có hắn là ngồi dưới đất.
Kỳ thật, sáng sớm Nghiêm Mặc đã lén kiểm tra vết thương trên chân mình, chỗ bị hắn và Nguyên Chiến chặt gãy qua hai ngày ba đêm đã khép lại chỉ còn một vết sẹo đỏ đỏ thật sâu, ấn tay lên cũng không cảm thấy đau đớn nữa, thử đi hai bước cũng không có vấn đề gì. Nhưng hắn vẫn băng bó lại như bình thường, làm bộ mình vẫn chưa khỏi hẳn.
“Các cậu là chiến sĩ của bộ lạc!” Vị tù trưởng cường tráng dùng nắm tay đập vào lồng ngực mình, rống to.
Đám người Nguyên Chiến cầm giáo trong tay dộng xuống mặt đất, đồng thời cũng hô to: “Hô!”
“Bộ lạc chờ các cậu trở về!”
“Hô!” Những thanh giáo lại dộng xuống mặt đất.
“Tư tế sẽ chúc phúc cho các cậu.” Tù trưởng nói xong, liền đến lão tư tế Thu Thực lên sân khấu.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, nói vậy là xong rồi đó hả? Không cổ vũ gì nữa hả? Không có hứa hẹn gì hết hả? Không phụ cấp cho thân nhân bọn họ hả? Là do ông tù trưởng này bẩm sinh không thích nói chuyện, hay là tù trưởng bộ lạc nào cũng vậy?
Lúc này, tiếng giáo dộng xuống đất ầm ầm rung động, các chiến sĩ trong sân đều phát ra tiếng hô trầm thấp.
Trong tiết tấu hô hào của các chiến sĩ, lão tư tế đi đến chỗ đám người Nguyên Chiến.
Đầu tóc lão tư tế bị gió thổi rối tung, che khuất hơn nửa khuôn mặt, trên mặt lão vẽ những hoa văn kỳ quái và hình xăm sẫm màu phức tạp, thoạt nhìn rất quỷ dị và khủng bố.
Trên cổ lão tư tế còn đeo một cái vòng cổ rườm rà rủ xuống trước ngực, có răng thú, răng người, xương cốt, đá cục, trái cây khô, lông chim và đủ thứ tạo thành.
Có lẽ thứ trang sức quái dị này mang một ý nghĩa nào đó, nhưng Nghiêm Mặc nhìn không hiểu. Ý nghĩa của trang sức trên người tư tế mỗi tộc đều không giống nhau, mà hắn chỉ là đệ tử tư tế dỏm, ý nghĩa những món đồ này cũng chỉ có tư tế và đệ tử của mình hiểu thôi.
Thứ lão tư tế cầm trong tay không phải thanh giáo, mà là một cây gậy gỗ giống như quyền trượng, trên đầu trượng gắn một cái đầu lâu, nhìn giống con người, nhưng ở giữa hai hốc mắt, chỗ ấn đường lại có một cái lỗ, thoạt nhìn giống cái đầu lâu này có ba con mắt.
Cậu nhóc đệ tử tư tế tên Thu Ninh ôm trong tay một cái nồi đá, trong nồi có thứ gì đó đang bốc cháy, tỏa ra một đám khói màu xanh.
Lão tư tế cầm quyền trượng trong tay đi một vòng quanh bảy người Nguyên Chiến, vừa đi vừa dùng quyền trượng chỉ vào bảy người, miệng thì lèm bèm cái gì đó. Đám nô lệ không xứng cho lão chúc phúc, đương nhiên không có hắn trong đó.
Lão đi xong, liền đến trước mặt Thu Ninh, cúi đầu hít một hơi thật sâu luồng khói xanh kia.
Ngay sau đó, thân thể lão run rẩy, đầu lão lắc lắc rồi dùng một loại tư thế kỳ quái xoay một vòng.
Nghiêm Mặc nhìn đám khói kia, đoán bên trong chắc là có đốt loại cỏ nào đó khiến người sinh ra ảo giác. Tiếc là không cách nào lấy được, cỏ gây ảo giác nếu biết cách dùng là có thể dùng để trị liệu, ở thế giới cũ của hắn, những vùng sâu vùng xa đến nay vẫn còn dùng một vài loại thảo dược gây ảo giác để làm thuốc mê hoặc thuốc giảm đau.
Bỗng nhiên!
Thân thể lão tư tế run rẩy kịch liệt một trận xong lại cứng còng.
Lão ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt vô hồn nhìn về phía xa.
Nghiêm Mặc trộm ngó qua, mới phát hiện giữa trán lão tư tế có vẽ một con mắt.
Hình con mắt trông rất thật, mà vẻ mặt của lão tư tế lúc này, thật giống như lão không dùng hai mắt mình để nhìn, mà là dùng con mắt thứ ba đó nhìn ra xa.
Lão tư tế bỗng nhiên dang rộng hai tay, miệng phát ra tiếng rống như tiếng dã thú rít gào.
Theo sau tiếng rống của lão tư tế, các chiến sĩ chung quanh bỗng nhiên cũng rống lên, ngay cả đám người Nguyên Chiến cũng vậy, cùng nhau rống to.
Dùng tiếng rống để loại bỏ những tà ác và nguy hiểm có thể gặp phải trong tương lai sao? Nghiêm Mặc đoán. Cho dù là người hay là dã thú, chỉ cần có thính giác, đều sẽ sinh ra cảm xúc sợ hãi khi nghe thấy tiếng động lớn. Hình thức rống to để chúc phúc này đại khái là dựa vào điều đó.
Lão tư tế dùng sức khua khua quyền trượng, không rống to nữa, một lát sau, lão tư tế dùng ngữ điệu kỳ quái nhưng rất rõ ràng, nói:
“Phía bắc, lộ trình năm ngày đường, tuyết lớn đã về. Phía nam, dưới chân núi thần Haza, tộc người Sơn Nghĩ thấp bé đang đi săn. Phía đông, Thổ Long đọ sức với Diêu Bằng, bộ lạc Bạch Ưng đang chờ đợi. Phía Tây, nơi xa xôi …… lửa… một trận lửa lớn! Thần đang hàng giận chúng sinh, khói mù, lửa lớn! Rừng bị thiêu rụi, a a a!”
Lão tư tế kêu thảm thiết, ôm lấy cái trán của mình, đau đớn ngã ra đất.
Đệ tử Thu Ninh lập tức xông lên, không ít chiến sĩ cũng lo lắng nhìn về phía lão tư tế.
Tù trưởng lập tức sai người dìu lão tư tế về lều nghỉ ngơi.
Nghiêm Mặc há hốc mồm, vất vả lắm mới ngậm lại được.
Hắn còn tưởng lão tư tế đang giả thần giả quỷ, nhưng sau khi nghe thấy, hắn lại cảm giác có gì đó không đúng.
Nếu chỉ là giả thần giả quỷ, tuyệt đối sẽ không miêu tả rõ ràng tỉ mỉ như vậy, hơn nữa cảnh vật bốn phía đông tây nam bắc lão đều nói hết.
Chuyện này là sao?!
Trời ạ! Đừng nói lão già kia thật sự có thể nhìn thấy phương xa nha?
Chẳng trách đức hạnh lão ta như vậy, năng lực chữa bệnh chữa thương thì bình thường mà tù trưởng lẫn người trong bộ lạc vẫn xem lão như bảo bối mà nâng niu.
Thì ra là thế, lão thật sự có bản lĩnh!
Nghiêm Mặc học y, thời trẻ thích chạy đến trời nam đất bắc, từng gặp qua không ít ca bệnh ly kỳ quái lạ, nhưng hắn vẫn không tin vào quỷ thần, ngay cả khi hắn xuyên hồn đến thế giới này, trên người còn có thêm một quyển sách hướng dẫn cải tạo, hắn vẫn không tin.
Hắn cảm thấy hết thảy đều có thể dùng khoa học để giải thích, bao gồm cả sự tình kỳ quái trước mắt.
Nếu lão tư tế không phải lừa bịp, Nghiêm Mặc đoán chừng năng lực có thể nhìn ra phương xa của đối phương rất có khả năng bắt nguồn từ thể tùng* ở giữa ấn đường.
(*Thể tùng: Còn gọi là tuyến tùng hay con mắt thứ ba, một tuyến nội tiết nhỏ trong thần kinh thực vật. Hình dạng của nó giống như một quả tùng nhỏ và nằm gần trung tâm của não, giữa hai bán cầu, chui trong rãnh chỗ gặp nhau của hai đồi não. Tìm hiểu thêm )
Bản thân thể tùng của con người đã đầy sự thần bí, thậm chí có nhà nghiên cứu cho rằng, thể tùng của nhân loại hiện giờ đã thoái hóa, như vậy, trước khi nó thoái hóa, thể tùng rốt cuộc có tác dụng gì? Ở thế giới cũ của hắn, đã từng khai quật ra được một ít động vật hoá thạch từ thời viễn cổ có con mắt thứ ba, rốt cuộc là đúng hay sai?
Nghiêm Mặc ngứa tay ngứa chân, cả người đều ngứa đến khó chịu.
Tài liệu thí nghiệm như vậy, còn có sẵn cơ thể sống bày ra ngay trước mặt hắn, hắn lại không thể xông lên giải phẫu nghiên cứu cho kỹ càng, thật là quá thống khổ!
Không biết lão tư tế chừng nào thì chết nhỉ? Nếu khi đó hắn mà biết tin, hắn nhất định sẽ nghĩ cách lén trở về ăn trộm thi thể lão mang ra mổ xẻ.
Nếu hắn có thể tìm ra bí mật của thể tùng …… Nghiêm Mặc hung hăng tát mình một cái, đừng có suy nghĩ lung tung, nơi này không có phát giải thưởng cống hiến cho y học như thế giới cũ của mày đâu!
Có điều hắn vẫn rất muốn biết, cái này không hề liên quan đến việc nhận giải thưởng gì gì đó, một cơ thể tươi sống như vậy đặt ngay trước mặt hắn lại không thể đụng vào, thống khổ hệt như người nghiện thuốc láđang lên cơn thèm hút lại chỉ có thể nhìn một chiếc tủ kính chứa đầy thuốc chứ không lấy ra được.
Lúc Nghiêm Mặc còn đang chảy nước miếng nhìn theo bóng dáng lão tư tế được dìu đi, thì nghi thức đưa tiễn cũng kết thúc, bảy người chiến sĩ lại khiêng hành lý của mình lên, các nô lệ cũng đứng lên, cầm lấy những bọc da thú để trên mặt đất.
Nguyên Chiến đi tới xách tiểu nô lệ lên.
Nghiêm Mặc ngoan ngoãn mà vươn tay cầm giúp hắn thanh giáo, hành lý cần mang của Nghiêm Mặc đều để trong túi Nguyên Chiến, cho nên cái bao da của Nguyên Chiến to gấp đôi những người khác.
Tù trưởng nhìn các chiến sĩ rời đi, lúc nhìn thấy Nguyên Chiến mang theo tên nô lệ gãy chân của hắn, ông nhịn không được mà khẽ nhíu mày.
Tranh cũng cảm thấy kỳ lạ, phải nói tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kỳ lạ.
Chiến sĩ mang theo nô lệ là chuyện bình thường. Nô lệ chẳng những có thể giúp đỡ việc vặt trên đường mà còn có thể cùng săn thú, trông coi con mồi, trực đêm, làm ấm giường, lúc tất yếu, còn có thể xẻ thịt ăn. Nhưng mang theo một tên nô lệ không thể đi đường? Đây là dự định ăn thịt trên đường luôn hay sao?
Nguyên Chiến mặc kệ người khác nghĩ thế nào, đừng nói tên nô lệ nhỏ nhà hắn rất hữu dụng, cho dù nó có vô dụng, là nô lệ của hắn, thì cho dù mang theo làm thịt ăn trên đường, hắn cũng sẽ không cho người khác ăn chung.
Bóng dáng bảy người dưới tầm mắt của tù trưởng và người dân bộ lạc dần dần đi xa.
“Cậu nói xem, bọn họ có tìm được mỏ muối mới không?” Tù trưởng đột nhiên hỏi Tranh đang đứng bên cạnh.
Tranh nhìn theo bóng người ngoài xa, thành thật trả lời: “Khó lắm.”
Tù trưởng gật gật đầu, xoay người: “Nói cho người trong bộ lạc, gió lạnh mùa đông năm này sẽ tiến đến từ phía bắc, bảo mọi người nhanh chóng thu dọn dời vào hang động ở.”
“Vâng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.