Chương 140: Quả Vu Vận
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Ngài có cảm thấy trong quả Vu Vận có hai sinh mệnh không, hoặc là hai… hồn phách”Nghiêm Mặc thề mình không bao giờ nghe lầm, kia đúng thật là tiếng của con hắn, cho dù tiếng nó có quanh quẩn đan xen với tiếng của lão Tát Mã tộc Phong trong đầu.
Bình tĩnh, mày không có điên, thần trí mày bây giờ rất bình thường.
Nghiêm Mặc sờ lên mạch đậptrên cổ tay mình, dựa vào chút ánh sáng yếu ớtnhìn nhìn đôi tay, sau đó vuốt vuốt mặt và cổ.
Hắn hẳn là không bị trúng độc, trước mắt thì những thứ hắn nghe được không phải ảo giáccủa hắn.
Nghiêm Mặc dùng dao giải phẫu cắt nhẹ trên tay mình một chút, đau đớn rất rõ ràng, màu máu và…nếm thử vị cũng rất bình thường, nhìntốc độ vết thương khép lại, năng lực khôi phục vẫn vậy.
“Cậu đang làm gì thế?” Lão Tát Mã khá làtò mò với hành độngcủa Nghiêm Mặc.
“Không có gì.” Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, nếu lão Tát Mã không phải hắn tưởng tượng ra, người này còn không có ác ý với hắn, có lẽ hắn có thể thỉnh giáo đối phương một vài chuyện.
“Quả Vu Vận sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác ư? Ví dụ như thấy những thứ không tồn tại, hoặc nghe được giọng nói không tồn tại?” Nghiêm Mặc tóm tắt lại quá trình hắn có được quả Vu Vận, vàquá trình quả Vu Vận chui vào thân thể, hắn lược bỏ Cửu Phong và vài chuyện khác, chọn lựa thích đáng để nói ra với lão Tát Mã.
Vấn đề khiến Nghiêm Mặc rất hoang mang lại làm lão Tát Mã cười ra tiếng: “Xem ra quả Vu Vận rất thích cậu, cậu thật may mắn, theo truyền thuyết màta nghe được về quả Vu Vận, vu giả muốn có được nó phải trả một cái giá rất lớn mới có thể câu thông được với nó, mà quả Vu Vận chưa từng chủ động chui vào thân thể ai.”
“Quả Vu Vận rốt cuộc là cái gì?”
“Nhóc con, kiên nhẫn một chút nào.” Lão Tát Mã hiển nhiên có ý định nếu Nghiêm Mặc không ngồi lên tảng đá kia thì lão sẽ không nói gì hết.
Nghiêm Mặc nghiến răng một cái, không màng phản ứng kịch liệt của quả Vu Vậntrong bụng, xoay người bò lên tảng đá.
Vừa lên tảng đá, quả trái cây đangnáo loạn đến long trời lở đất trong bụng hắn lập tức an tĩnh lại.
Nghiêm Mặc có một loại cảm giáckỳ quái, hắn cảm thấy quảVu Vậnrất ghét cây non phát sáng bên người hắn, nónúp vào trong thân thểhắn.
Nhưng về phương diện khác, hắn lại lần nữa gặp ảo giác, nghe thấy tiếng cười của Đô Đô.
Đô Đô như đang rất vui: “Ba ơi, ba ơi” kêu không ngừng.
Khóe môiNghiêm Mặc nhịn không được cong lên, mỉm cười.
“Ba ơi, ba đánh quái vật chạy rồi, nó trốn mất tiêu, ba lợi hại nhất!”
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nhìn vào bóng tối ở nơi xa hỏi: “Bây giờ ngài có thể nói cho tôi biết quả Vu Vận rốt cuộc là cái gì rồi chứ?”
Lão Tát Mã thấy hắn đã ngồi lên đài đá, ngữ điệucũng nhẹ nhàng hơn, lão hỏi: “Trên đời này ngoại trừ những sinh vật có trí tuệcực kỳ cá biệt, thì chỉ sợ không có ai hiểu biết quả Vu Vận hơn ta, quả Vu Vận không hổ là quả Vu Vận, cho dù cậu và ta cách nhau xa như vậy, nó vẫn đưa cậu tới trước mặtta.”
“Nó có lợi với tôi, hay là hại nhiều hơn?”
Giọng nói củalão Tát Mã du dương: “Vậy còn phải xem cậu dùng nó như thế nào.”
“Ba, con muốn sờ nó, con thích nó.”
Nghiêm Mặc vươn tay vuốt ve cây non kia, cây non run rẩy hai cái, ngoan ngoãn để Nghiêm Mặc sờ mình.
“Cậu nói cậu nghe thấy quả Vu Vận nói chuyện với cậu? Nó nói cái gì?”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Không, nó không nói chuyện với tôi, là tôi nghe thấy… giọng nói của một người đã chết, còn thấy được một vài cảnh tượngkỳ quái.”
“Không không không, đó chính là quả Vu Vận, nhưng cậu lại nghe thấy giọng nóicủa người chết? Chuyện này thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta nghe được.” Lão Tát Mã nói xong câu đó, không biết có phảido lâm vào hồi ức hay không? Bỗng nhiên không nói nữa.
Nghiêm Mặc hận không thể bóp cổ lão Tát Mã bắt lão nhả hết những thứ lão biết ra từ đầu đến cuối, nhưng ngay cả chân thân của người ta hắn còn không biết ở nơi nào.
Cuối cùng lão Tát Mã cũng nhớ tới có người còn đang đợi lãođáp lại: “À, để ta kể cậu nghe chút lai lịch của quả Vu Vận.”
Đang chờ đây! Nghiêm Mặc đen mặt.
“Kỳ thật quả Vu Vận không hoàn toàn là thực vật, nó cũng làsinh vật có trí tuệ, là huyết mạch của thần, có điều, một nửa nó sống nhờ trời đất, nửa còn lại phải là điều kiện cực kỳ hà khắc mới khiến nó sinh trưởng được, tuy nó không phải cây Bất Tử chân chính, nhưng cũng là tộc Trường Sinh, giai đoạn trước khi trưởng thành có tập tính giống cây Bất Tử, nhưng nó còn hiếm hơn cả cây Bất Tử, mỗi lần xuất hiện thì cả thế gian chỉ có một quả, hơn nữa, phải tốn thời gian rất dài mới xuất hiện một lần, nhân loại các cậu thích gọi nó là quả Vu Vận, nhưng tộc Trường Sinh bọn ta lại quen kêu làđứa con Sinh Mệnh, xem nó nhưsinh mệnh mà thần ban cho.”
Đứa con Sinh Mệnh? Nghe không giống một cái tên xấu. Nhưng lời nói kế tiếp của lão Tát Mã đánh vỡ hy vọng tốt đẹpcủaNghiêm Mặc.
“Thần sẽban sự thương hại, nhưng cũng sẽ giáng xuống trừng phạt. Quả Vu Vận tuy là tộc Trường Sinh, nhưng mỗi lần nó xuất hiện, thời gian tồn tại đều rất ngắn ngủi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nhân loại nuôi dưỡng và dạy dỗ nó. Bọn họ chưa bao giờ cho nó cơ hội trưởng thành thật sự, phương pháp nuôidưỡng sai lầm sẽ khiến quả Vu Vận trở nên tàn ác, khi nhân loại không thể chịu nổi sự tham lam của nó, bọn họ sẽ phải trả một giá cực lớn mới có thể giết chết nó.”
“Vậy ngài có biết phương pháp nuôi dưỡng chính xác không?”
Lão Tát Mã cười: “Không, ta không biết, rất ít ai biết muốn làm thế nào để bồi dưỡng ra một quả Vu Vận thật sự, để nó trở thành đứa con Sinh Mệnh trong truyền thuyết, có lẽ Tát Mã trước ta biết, nhưng lại không nói cho ta, ta chỉ biết phương pháp nuôi dưỡng của nhân loại thôi.”
“Nhưng ngài nói phương pháp đó là sai.”
“Đúng.”
“Ngài không biết phương phápnuôi dưỡngchính xác, thì làm sao có thể khẳng định phương pháp củanhân loại là sai?”
“Bởi vì trong truyền thuyết, phương pháp chính xác có thể nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh, làm quả Vu Vận trở thành sinh vật có trí tuệ thật sự, từ khi ta sinh ra tới nay, tất cả quả Vu Vận đều chết, chỉ còn một quả này.”
Tim Nghiêm Mặc đập nhanh: “Ngài nói quả Vu Vận có thể biến thành người?”
“Không hẳn là người, tục truyền từ lâu trước kia, tộc Côn Bằng mặt người từng nuôi dưỡng ra một đứa con Sinh Mệnh thật sự, đứa con Sinh Mệnh ấy hóa thân thành bộ dáng thân chim mặt người.”
Tộc Côn Bằng mặt người! Nghiêm Mặc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bên cạnhhắn chẳng phải có một đứa sao! Hắn vội vàng dò hỏi: “Vậy ý ngài chẳng phải là tộc Côn Bằng mặt người biết phương pháp chính xác nuôi dưỡng quả Vu Vận?”
“Chắc vậy. Nhưng không có nhân loại nào có thể tới lãnh địa của tộc Côn Bằng mặt người, chúng nó không chào đón nhân loại và các sinh vật có trí tuệ khác.”
Cửu Phong vẫn luôn ồn ào nói muốn dẫn hắn về nhà chơi. Nghiêm Mặc cố gắng kiềm chế ý muốn nhoẻn miệng cười, không nói việc này ra.
“Ta có thể nói phương pháp nuôi dưỡng sai lầm của nhân loại cho cậu, nếu cậumuốn nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh thật sự, vậy đừng làm theo phương pháp này.”
Nghiêm Mặc ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Mời nói.”
Giọng lão Tát Mã cũng trở nên nghiêm túcdị thường, nhưng lão vừa nói ra một từ, bỗng nhiên ngâm lên một tiếng: “Ai?”
“Lão Tát Mã?”
“Ta cảm nhận được một cỗ năng lượng khổng lồ đến từ dưới chân ta. Ta phải đi xem!”
“Lão Tát Mã?”
Lão Tát Mã không đáp.
Nghiêm Mặc cạn lời, đi thì tốt xấu cũng chào nhau một tiếng chứ.
“Ba ơi, chúng ta cùng chơi với cây nhỏ đi.”
Được! Nghiêm Mặc chỉ trong nháy mắt đã bật chế độ người cha ngu ngốc, lại thò tay sang cây non phát sáng bên cạnh, cây non đáng thương run lẩy bẩy, nhưng không cách nào bứng rễ lên chạy trốn.
Hu hu hu, lão Tát Mã ngài đừng đi mà, nhân loại này thật là đáng sợ, nó muốn nhanh chóng lớn lên, về sau thấy nhân loại này sẽ trốn ra thật xa.
“Vù vù.” Đàn ong vệ cũng đã tìm tới, Hồng Sí và Phi Thứ đậu trên vai Nghiêm Mặc.
Khi Nghiêm Mặc buông thả bản thân chìm trong ‘ảo giác’ được chơi đùa cùng con trai, thì lão Tát Mã trở lại.
“Tùm!” Có một cái gì đó to to bị ném vàohồ nước.
Bọt nước văng khắp nơi, bắn lên mặt Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc lau mặt, nhìn vào hồ nước.
Ở nơi đó, Nguyên Chiến nằm úp mặt trong nước.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, nằm vậy sẽ không chết đuối chứ?
Nguyên Chiến cử động cánh tay.
Giọng nói của lão Tát Mã cũng đồng thời vang lên: “Nhân loại này là tộc nhân của cậu à?”
“Vâng.”
“Mảnh đất này đã lâu lắm rồi không thấy có chiến sĩ cấp năm xuất hiện, tộc nhân này của cậu không tồi, không sử dụng bất luận vật phụ trợ gì, hoàn toàn dựa vào sức mình đột phá cấp năm, hơn nữa… hắn còn hấp thu cả hạt giống tộc Phong của bọn ta, về sau rất có thể hắn sẽ có hai loại năng lực.” Giọng nói của lão Tát Mã đầy bất đắc dĩ, có điều lão không có vẻ gì là tức giận, đối với tộc Trường Sinh mà nói, hạt giống chưa được nuôi dưỡng đến khi xuất hiện thần trí thì chưa tính là con cháu đời sau.
“Hai loại năng lực?” Tên gia súc này thật là may mắn! Hắn biết Nguyên Chiến sẽ không ngồi yên chờ chết mà, lúc thấy tộc Phong không mang Nguyên Chiến đến hắn còn tưởng chúng giữ Nguyên Chiến lại để uy hiếp, ai ngờ, thì ra tên này đã sớm bỏ chạy.
“Chiến sĩ có hai loại năng lực rất hiếm, nhưng không phải là không có.”
Nghiêm Mặc lại không chú ý tới điểm này, hắn chỉ nghĩ, nếu sau khi Nguyên Chiến hấp thu hạt giống tộc Phong mà xuất hiện hai loại năng lực, vậy nếu hắn cũng hấp thu hạt giống tộc Phong thì sao?
Nguyên Chiến vật vờ trong nước, Nghiêm Mặc nhìn nhìn, một chút ý định nhảy xuống dìu hắn cũng không có.
Chiến sĩ năng lực cấp năm sao có thể chết đuối trong một cái hồ nhỏ như vậy?
Nguyên Chiến quả thật không có chết đuối, nhưng hắn bị sặc đến mức thở không nổi. Hắn mơ màng cảm thấy mình hẳn là đã đột phá cấp năm, nhưng năng lượng của hắn đã hao hết, toàn thân như bị nghiền ra rồi dính lại lần nữa, đau đớn và bủn rủn.
Đơn giản mà nói, bây giờ hắn căn bản không có sức đứng lên, ngay cả ngẩng đầu cũng phải cố hết sức.
A… ặc ặc, có phải hắn nghe thấy tiếng tư tế đại nhân của hắn nói chuyện không? Nguyên Chiến ngẩng đầu ói nước ra khỏi miệng, muốn tìm Mặc của hắn.
Nghiêm Mặc kiềm chế nghi vấn đang dâng lên trong lòng mình, lão Tát Mã đi một chuyến, về đây chẳng những hốt theo Nguyên Chiến, mà hình như lão còn câu thông được với Tiểu Tát Mã trên mặt đất.
“Cậu tưởng ta sợ cậu như Tiểu Tát Mã à? Nhóc hư.” Trong giọng nói của lão Tát Mã mang theo ý cười.
“Xin lỗi, nếu không phải các ngài bắt tộc nhân của tôi tới để nuôi con cháu của mình, thì tôi đã không tiến vào đây. Tôi thích ngài, lão Tát Mã, trước khi gặp ngài, tôi chỉ không có ý định trả thù tộc Phong, nhưng sau khi gặp được ngài, tôi nghĩ… có lẽ chúng ta có thể lui tới với nhau nhiều hơn, các ngài thích cái gì, về sau tôi có thể nghĩ cách kiếm một ít cho các ngài rồi mang lại đây.” Những lời này, Nghiêm Mặc nói là thật lòng.
“Ha ha, trước kia, những bộ lạc nhân loại đó cứ đến mùa xuân là mang cho bọn ta một lượng lớn nô lệ cường tráng, để đổi lấy thức ăn cho mùa đông. Khi đó, rất nhiều bộ lạc của sinh vật có trí tuệ đều sống trên cùng một mảnh đất, thường xuyên lui tới với nhau, nhưngsau vài cuộc đại chiến, mọi người đã hoàn toàn tách ra.” Lão Tát Mã lại chìm vào hồi ức.
Nghiêm Mặc hiểu, người già mà, đều thích tưởng nhớ những thứ đã qua. Có điều,lão già ngài có thể nói những thứ mà tôi muốn biết cho tôi có được không?
“Bọn ta chỉ cần có đất, ánh mặt trời, nguồn nước, những thứ khác thì không cần gì đặc biệt cả, nếu cậu thật sự muốn làm chút gì đó, vậy thì bồi dưỡng quả Vu Vận cho ta đi, để nó hóa thân thành đứa con Sinh Mệnh thật sự, đến lúc đó, mọi tộc Trường Sinh sẽ là bạn của cậu.”
Nghiêm Mặc biết rõ một câu: Tương lai thì đẹp, hiện thực tàn khốc. Cho nên khi hắn nghe lão Tát Mã miêu tả ra một tương lai tốt đẹpthìvẫn rất bình tĩnh: “Tôi sẽ nỗ lực, không phải vì đồng ý với ngài, mà là… tôi muốn biết làm thế nào mới bồi dưỡng được quả Vu Vận?”
Cuối cùng Nguyên Chiến cũng ngồi dậy khỏi mặt nước, hắn thấy tư tế đại nhân của mình trong cơn mông lung, theo bản năng, hắn đi đến chỗ Nghiêm Mặc, nhưng vừa đứng lên thì lại té oạch xuống.
Nghiêm Mặc thấy mà làm như không thấy.
Lão Tát Mã cũng không có ý muốn trợ giúp tên chiến sĩ cấp năm này, lão thay đổi giọng điệu hòa ái vừa rồi, nghiêm khắc nói với Nghiêm Mặc: “Không được dùng máu và sinh mệnh tưới cho quả Vu Vận, dù nó hứa hẹn sẽ mang đến hết thảy những ước mơ của cậu. Quả Vu Vận sở dĩ được nhân loại và các huyết mạch của thần gọi là quả Vu Vận, bởi vì nó có thể mang đến lợi ích và vận may rất lớn cho người nuôi dưỡng nó.”
Tim Nghiêm Mặc khẽ run lên.
“Ban đầu quả Vu Vận không có thần trí, chỉ có tham lam và ham muốn nguyên thủy nhất, nó thích cắn nuốt hết thảy những thứ có sinh mệnh xung quanh, máu là thức ăn khoái khẩu của nó. Những bộ lạc nhân loại đó vì có được sự trợ giúp của quả Vu Vận, sẽ thường xuyên cho nó thứ nó muốn. Trước đây, từng có bộ lạc dùng một lượng lớn nô lệ và động vật hiến tế cho quả Vu Vận, nuôi nó trong ao máu. Cách nuôi dưỡng đó sẽ khiến quả Vu Vận trở nên tà ác và tham lam, mà nhân loại vì có được nhiều lợi ích hơn, họ sẽ không ngừng thỏa mãn yêu cầucủa nó. Cứ thế mãi, những bộ lạc đó sẽ vì sự tham lam củaquả Vu Vận mà bị quả Vu Vận cắn nuốt, quả Vu Vận cũng vì thế mà mất đi người nuôi dưỡng rồi chết đói, hoặc không còn sức lực rồi bị nhân loại giết chết.”
“Vậy quả Vu Vận trong thân thể tôi đã trưởng thành, hay chỉ mới là giai đoạn đầu?”
“Nó mới mọc lên từ dưới đất, đương nhiên là giai đoạn đầu chưa có thần trí, chỉ biết kêu gào với cậu rằng nó đói, truyền đạt ham muốn củanó đến cho cậu. Lúc này nó vẫn chưa tính là sinh vật có trí tuệ, miễn cưỡng chỉ xem như hạt giống.”
“Chỉ biết kêu đói?”
“Đúng.”
“Không, nó chưa từng kêu đói với tôi, nó… là giọng của người đã chết nọnói chuyện cùng tôi.”
“Chà, thật quái lạ.” Lão Tát Mã tựa hồ như cũng không hiểu: “Thần trí của quả Vu Vận đều phải tới giai đoạn trưởng thành mới có thể câu thông với người nuôi dưỡng. Hơn nữa, ta chưa từng nghe qua chuyện nó sẽ dùng giọng người chết để nói chuyện với người nuôi dưỡng, quả Vu Vận của cậu không giống những quả trước kia, đây cũng là lần đầu tiên ta nghe nói quả Vu Vận chủ động chui vào cơ thể người nuôi dưỡng.”
Nguyên Chiến lại bò lên, lần này hắn có thể đi về phía Nghiêm Mặc, nhưng đi xiểng niểng như thằng ngáo, đến khi đứng trước cái đài đá, hắn nằm bò ra, trực tiếp ghé vào trên mặt đài.
Nguyên Chiến thò tay sờ sờ chân Nghiêm Mặc. Xúc cảm này, mùi hương này, không sai, chính là Mặc! Nguyên Chiến yên tâm, rốt cuộc hắn cũng tìm được tư tế đại nhân của mình.
Nghiêm Mặc để yên cho Nguyên Chiến cầm chân mình, quyết định dụ lão Tát Mã lộ ra chút thông tin nữa: “Nó, giọng nói của người chết nói với tôi rằng có quái vật đuổi theo nó, muốn hại nó, ngài cảm thấy có thể là…”
Giọng Nghiêm Mặc có chút run rẩy, hắn kiềm chế, bình ổn lại cảm xúc một chút, tiếp tục nói: “Ngài có cảm thấy trong quả Vu Vận có hai sinh mệnh không, hoặc là hai… hồn phách, trong đó một cái là nguyên hồn của quả Vu Vận, hoàn toàn không biết suy nghĩ, chỉ biết thỏa mãn bản tính tham ăn của mình, còn một cái là hồn phách bị giấu đi, vẫn chưa tiêu tán?”
Nghiêm Mặc càng nói càng cảm thấy phỏng đoán này của mình rất có thể là đúng: “Nó cầu cứu tôi, nói nó rất sợ, nói quái vật kia đang tìm nó, có khi nào là nguyên hồn quả Vu Vận muốn cắn nuốt nó không? Còn cái cây non này, nórất thích cây non, từ sau khi tôi ngồi xuống chỗ này, giọng nói của người chết đầy cảm giác an toàn, nói rằng quái vật đã trốn đi, mà ngài cũng bảo cây nonnày có thể áp chế quả Vu Vận, vậy…”
“Nhóc con, người đã chết đó rất quan trọng đối với cậu đúng không?” Giọng nói của lão Tát Mã rất dịu dàng.
Hai mắt Nghiêm Mặc mờ đi, hắn lau mặt, mới phát hiện mình rơi lệ đầy mặt từ khi nào.
“Vâng, nó là đứa con đã chết của tôi, thần nói sẽ trả con lại cho tôi, nhưng bắt tôi phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt.” Nếu là trước đây, Nghiêm Mặc nhất định sẽ cảm thấy câu nói này thật ngu ngốc, nhưng bây giờ hắn thấy những lời ấy như cọng rơm cứu mạng của mình.
“Cậu nói đứa bé đó rất thích cây non này?”
“Vâng.”
“Cậu biết đây là cây gì không?”
Nghiêm Mặc định nói mình không biết, nhưng vừa suy nghĩ, liền vươn tay phải vuốt ve cây non.
“Cậu nói thần từng đồng ý trả con lại cho cậu?” Lão Tát Mã đột nhiên hỏi.
Nghiêm Mặc gật đầu.
“Vậy hết thảy đều có khả năng.” Phản ứng của lão Tát Mã cũng như dự đoán của Nghiêm Mặc, lão không nói ra tên cây non.
Nhưng Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn, sách hướng dẫn nhảy ra thông báo, muốn xem giới thiệu sơ lược cây non này phải tăng thêm 50 điểm cặn bã, hắn đồng ý. Hắn có trực giác, cây non này nhất định rất quan trọng với Đô Đô, rất rất rất quan trọng!
Lần này sách hướng dẫn cực kỳ keo kiệt, tăng thêm 50 điểm cặn bã cho hắn, mà chỉ hiện ra có bốn chữ.
Nghiêm Mặc vừa nhìn đến bốn chữ đó, liền chấn động, tim run lên!
“Mặc?” Nguyên Chiến gọi Nghiêm Mặc.
“Ngài có cảm thấy trong quả Vu Vận có hai sinh mệnh không, hoặc là hai… hồn phách”Nghiêm Mặc thề mình không bao giờ nghe lầm, kia đúng thật là tiếng của con hắn, cho dù tiếng nó có quanh quẩn đan xen với tiếng của lão Tát Mã tộc Phong trong đầu.
Bình tĩnh, mày không có điên, thần trí mày bây giờ rất bình thường.
Nghiêm Mặc sờ lên mạch đậptrên cổ tay mình, dựa vào chút ánh sáng yếu ớtnhìn nhìn đôi tay, sau đó vuốt vuốt mặt và cổ.
Hắn hẳn là không bị trúng độc, trước mắt thì những thứ hắn nghe được không phải ảo giáccủa hắn.
Nghiêm Mặc dùng dao giải phẫu cắt nhẹ trên tay mình một chút, đau đớn rất rõ ràng, màu máu và…nếm thử vị cũng rất bình thường, nhìntốc độ vết thương khép lại, năng lực khôi phục vẫn vậy.
“Cậu đang làm gì thế?” Lão Tát Mã khá làtò mò với hành độngcủa Nghiêm Mặc.
“Không có gì.” Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, nếu lão Tát Mã không phải hắn tưởng tượng ra, người này còn không có ác ý với hắn, có lẽ hắn có thể thỉnh giáo đối phương một vài chuyện.
“Quả Vu Vận sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác ư? Ví dụ như thấy những thứ không tồn tại, hoặc nghe được giọng nói không tồn tại?” Nghiêm Mặc tóm tắt lại quá trình hắn có được quả Vu Vận, vàquá trình quả Vu Vận chui vào thân thể, hắn lược bỏ Cửu Phong và vài chuyện khác, chọn lựa thích đáng để nói ra với lão Tát Mã.
Vấn đề khiến Nghiêm Mặc rất hoang mang lại làm lão Tát Mã cười ra tiếng: “Xem ra quả Vu Vận rất thích cậu, cậu thật may mắn, theo truyền thuyết màta nghe được về quả Vu Vận, vu giả muốn có được nó phải trả một cái giá rất lớn mới có thể câu thông được với nó, mà quả Vu Vận chưa từng chủ động chui vào thân thể ai.”
“Quả Vu Vận rốt cuộc là cái gì?”
“Nhóc con, kiên nhẫn một chút nào.” Lão Tát Mã hiển nhiên có ý định nếu Nghiêm Mặc không ngồi lên tảng đá kia thì lão sẽ không nói gì hết.
Nghiêm Mặc nghiến răng một cái, không màng phản ứng kịch liệt của quả Vu Vậntrong bụng, xoay người bò lên tảng đá.
Vừa lên tảng đá, quả trái cây đangnáo loạn đến long trời lở đất trong bụng hắn lập tức an tĩnh lại.
Nghiêm Mặc có một loại cảm giáckỳ quái, hắn cảm thấy quảVu Vậnrất ghét cây non phát sáng bên người hắn, nónúp vào trong thân thểhắn.
Nhưng về phương diện khác, hắn lại lần nữa gặp ảo giác, nghe thấy tiếng cười của Đô Đô.
Đô Đô như đang rất vui: “Ba ơi, ba ơi” kêu không ngừng.
Khóe môiNghiêm Mặc nhịn không được cong lên, mỉm cười.
“Ba ơi, ba đánh quái vật chạy rồi, nó trốn mất tiêu, ba lợi hại nhất!”
Nghiêm Mặc nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, nhìn vào bóng tối ở nơi xa hỏi: “Bây giờ ngài có thể nói cho tôi biết quả Vu Vận rốt cuộc là cái gì rồi chứ?”
Lão Tát Mã thấy hắn đã ngồi lên đài đá, ngữ điệucũng nhẹ nhàng hơn, lão hỏi: “Trên đời này ngoại trừ những sinh vật có trí tuệcực kỳ cá biệt, thì chỉ sợ không có ai hiểu biết quả Vu Vận hơn ta, quả Vu Vận không hổ là quả Vu Vận, cho dù cậu và ta cách nhau xa như vậy, nó vẫn đưa cậu tới trước mặtta.”
“Nó có lợi với tôi, hay là hại nhiều hơn?”
Giọng nói củalão Tát Mã du dương: “Vậy còn phải xem cậu dùng nó như thế nào.”
“Ba, con muốn sờ nó, con thích nó.”
Nghiêm Mặc vươn tay vuốt ve cây non kia, cây non run rẩy hai cái, ngoan ngoãn để Nghiêm Mặc sờ mình.
“Cậu nói cậu nghe thấy quả Vu Vận nói chuyện với cậu? Nó nói cái gì?”
Nghiêm Mặc ngẩng đầu: “Không, nó không nói chuyện với tôi, là tôi nghe thấy… giọng nói của một người đã chết, còn thấy được một vài cảnh tượngkỳ quái.”
“Không không không, đó chính là quả Vu Vận, nhưng cậu lại nghe thấy giọng nóicủa người chết? Chuyện này thật thú vị, đây là lần đầu tiên ta nghe được.” Lão Tát Mã nói xong câu đó, không biết có phảido lâm vào hồi ức hay không? Bỗng nhiên không nói nữa.
Nghiêm Mặc hận không thể bóp cổ lão Tát Mã bắt lão nhả hết những thứ lão biết ra từ đầu đến cuối, nhưng ngay cả chân thân của người ta hắn còn không biết ở nơi nào.
Cuối cùng lão Tát Mã cũng nhớ tới có người còn đang đợi lãođáp lại: “À, để ta kể cậu nghe chút lai lịch của quả Vu Vận.”
Đang chờ đây! Nghiêm Mặc đen mặt.
“Kỳ thật quả Vu Vận không hoàn toàn là thực vật, nó cũng làsinh vật có trí tuệ, là huyết mạch của thần, có điều, một nửa nó sống nhờ trời đất, nửa còn lại phải là điều kiện cực kỳ hà khắc mới khiến nó sinh trưởng được, tuy nó không phải cây Bất Tử chân chính, nhưng cũng là tộc Trường Sinh, giai đoạn trước khi trưởng thành có tập tính giống cây Bất Tử, nhưng nó còn hiếm hơn cả cây Bất Tử, mỗi lần xuất hiện thì cả thế gian chỉ có một quả, hơn nữa, phải tốn thời gian rất dài mới xuất hiện một lần, nhân loại các cậu thích gọi nó là quả Vu Vận, nhưng tộc Trường Sinh bọn ta lại quen kêu làđứa con Sinh Mệnh, xem nó nhưsinh mệnh mà thần ban cho.”
Đứa con Sinh Mệnh? Nghe không giống một cái tên xấu. Nhưng lời nói kế tiếp của lão Tát Mã đánh vỡ hy vọng tốt đẹpcủaNghiêm Mặc.
“Thần sẽban sự thương hại, nhưng cũng sẽ giáng xuống trừng phạt. Quả Vu Vận tuy là tộc Trường Sinh, nhưng mỗi lần nó xuất hiện, thời gian tồn tại đều rất ngắn ngủi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nhân loại nuôi dưỡng và dạy dỗ nó. Bọn họ chưa bao giờ cho nó cơ hội trưởng thành thật sự, phương pháp nuôidưỡng sai lầm sẽ khiến quả Vu Vận trở nên tàn ác, khi nhân loại không thể chịu nổi sự tham lam của nó, bọn họ sẽ phải trả một giá cực lớn mới có thể giết chết nó.”
“Vậy ngài có biết phương pháp nuôi dưỡng chính xác không?”
Lão Tát Mã cười: “Không, ta không biết, rất ít ai biết muốn làm thế nào để bồi dưỡng ra một quả Vu Vận thật sự, để nó trở thành đứa con Sinh Mệnh trong truyền thuyết, có lẽ Tát Mã trước ta biết, nhưng lại không nói cho ta, ta chỉ biết phương pháp nuôi dưỡng của nhân loại thôi.”
“Nhưng ngài nói phương pháp đó là sai.”
“Đúng.”
“Ngài không biết phương phápnuôi dưỡngchính xác, thì làm sao có thể khẳng định phương pháp củanhân loại là sai?”
“Bởi vì trong truyền thuyết, phương pháp chính xác có thể nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh, làm quả Vu Vận trở thành sinh vật có trí tuệ thật sự, từ khi ta sinh ra tới nay, tất cả quả Vu Vận đều chết, chỉ còn một quả này.”
Tim Nghiêm Mặc đập nhanh: “Ngài nói quả Vu Vận có thể biến thành người?”
“Không hẳn là người, tục truyền từ lâu trước kia, tộc Côn Bằng mặt người từng nuôi dưỡng ra một đứa con Sinh Mệnh thật sự, đứa con Sinh Mệnh ấy hóa thân thành bộ dáng thân chim mặt người.”
Tộc Côn Bằng mặt người! Nghiêm Mặc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bên cạnhhắn chẳng phải có một đứa sao! Hắn vội vàng dò hỏi: “Vậy ý ngài chẳng phải là tộc Côn Bằng mặt người biết phương pháp chính xác nuôi dưỡng quả Vu Vận?”
“Chắc vậy. Nhưng không có nhân loại nào có thể tới lãnh địa của tộc Côn Bằng mặt người, chúng nó không chào đón nhân loại và các sinh vật có trí tuệ khác.”
Cửu Phong vẫn luôn ồn ào nói muốn dẫn hắn về nhà chơi. Nghiêm Mặc cố gắng kiềm chế ý muốn nhoẻn miệng cười, không nói việc này ra.
“Ta có thể nói phương pháp nuôi dưỡng sai lầm của nhân loại cho cậu, nếu cậumuốn nuôi dưỡng ra đứa con Sinh Mệnh thật sự, vậy đừng làm theo phương pháp này.”
Nghiêm Mặc ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Mời nói.”
Giọng lão Tát Mã cũng trở nên nghiêm túcdị thường, nhưng lão vừa nói ra một từ, bỗng nhiên ngâm lên một tiếng: “Ai?”
“Lão Tát Mã?”
“Ta cảm nhận được một cỗ năng lượng khổng lồ đến từ dưới chân ta. Ta phải đi xem!”
“Lão Tát Mã?”
Lão Tát Mã không đáp.
Nghiêm Mặc cạn lời, đi thì tốt xấu cũng chào nhau một tiếng chứ.
“Ba ơi, chúng ta cùng chơi với cây nhỏ đi.”
Được! Nghiêm Mặc chỉ trong nháy mắt đã bật chế độ người cha ngu ngốc, lại thò tay sang cây non phát sáng bên cạnh, cây non đáng thương run lẩy bẩy, nhưng không cách nào bứng rễ lên chạy trốn.
Hu hu hu, lão Tát Mã ngài đừng đi mà, nhân loại này thật là đáng sợ, nó muốn nhanh chóng lớn lên, về sau thấy nhân loại này sẽ trốn ra thật xa.
“Vù vù.” Đàn ong vệ cũng đã tìm tới, Hồng Sí và Phi Thứ đậu trên vai Nghiêm Mặc.
Khi Nghiêm Mặc buông thả bản thân chìm trong ‘ảo giác’ được chơi đùa cùng con trai, thì lão Tát Mã trở lại.
“Tùm!” Có một cái gì đó to to bị ném vàohồ nước.
Bọt nước văng khắp nơi, bắn lên mặt Nghiêm Mặc, Nghiêm Mặc lau mặt, nhìn vào hồ nước.
Ở nơi đó, Nguyên Chiến nằm úp mặt trong nước.
Khóe miệng Nghiêm Mặc co giật, nằm vậy sẽ không chết đuối chứ?
Nguyên Chiến cử động cánh tay.
Giọng nói của lão Tát Mã cũng đồng thời vang lên: “Nhân loại này là tộc nhân của cậu à?”
“Vâng.”
“Mảnh đất này đã lâu lắm rồi không thấy có chiến sĩ cấp năm xuất hiện, tộc nhân này của cậu không tồi, không sử dụng bất luận vật phụ trợ gì, hoàn toàn dựa vào sức mình đột phá cấp năm, hơn nữa… hắn còn hấp thu cả hạt giống tộc Phong của bọn ta, về sau rất có thể hắn sẽ có hai loại năng lực.” Giọng nói của lão Tát Mã đầy bất đắc dĩ, có điều lão không có vẻ gì là tức giận, đối với tộc Trường Sinh mà nói, hạt giống chưa được nuôi dưỡng đến khi xuất hiện thần trí thì chưa tính là con cháu đời sau.
“Hai loại năng lực?” Tên gia súc này thật là may mắn! Hắn biết Nguyên Chiến sẽ không ngồi yên chờ chết mà, lúc thấy tộc Phong không mang Nguyên Chiến đến hắn còn tưởng chúng giữ Nguyên Chiến lại để uy hiếp, ai ngờ, thì ra tên này đã sớm bỏ chạy.
“Chiến sĩ có hai loại năng lực rất hiếm, nhưng không phải là không có.”
Nghiêm Mặc lại không chú ý tới điểm này, hắn chỉ nghĩ, nếu sau khi Nguyên Chiến hấp thu hạt giống tộc Phong mà xuất hiện hai loại năng lực, vậy nếu hắn cũng hấp thu hạt giống tộc Phong thì sao?
Nguyên Chiến vật vờ trong nước, Nghiêm Mặc nhìn nhìn, một chút ý định nhảy xuống dìu hắn cũng không có.
Chiến sĩ năng lực cấp năm sao có thể chết đuối trong một cái hồ nhỏ như vậy?
Nguyên Chiến quả thật không có chết đuối, nhưng hắn bị sặc đến mức thở không nổi. Hắn mơ màng cảm thấy mình hẳn là đã đột phá cấp năm, nhưng năng lượng của hắn đã hao hết, toàn thân như bị nghiền ra rồi dính lại lần nữa, đau đớn và bủn rủn.
Đơn giản mà nói, bây giờ hắn căn bản không có sức đứng lên, ngay cả ngẩng đầu cũng phải cố hết sức.
A… ặc ặc, có phải hắn nghe thấy tiếng tư tế đại nhân của hắn nói chuyện không? Nguyên Chiến ngẩng đầu ói nước ra khỏi miệng, muốn tìm Mặc của hắn.
Nghiêm Mặc kiềm chế nghi vấn đang dâng lên trong lòng mình, lão Tát Mã đi một chuyến, về đây chẳng những hốt theo Nguyên Chiến, mà hình như lão còn câu thông được với Tiểu Tát Mã trên mặt đất.
“Cậu tưởng ta sợ cậu như Tiểu Tát Mã à? Nhóc hư.” Trong giọng nói của lão Tát Mã mang theo ý cười.
“Xin lỗi, nếu không phải các ngài bắt tộc nhân của tôi tới để nuôi con cháu của mình, thì tôi đã không tiến vào đây. Tôi thích ngài, lão Tát Mã, trước khi gặp ngài, tôi chỉ không có ý định trả thù tộc Phong, nhưng sau khi gặp được ngài, tôi nghĩ… có lẽ chúng ta có thể lui tới với nhau nhiều hơn, các ngài thích cái gì, về sau tôi có thể nghĩ cách kiếm một ít cho các ngài rồi mang lại đây.” Những lời này, Nghiêm Mặc nói là thật lòng.
“Ha ha, trước kia, những bộ lạc nhân loại đó cứ đến mùa xuân là mang cho bọn ta một lượng lớn nô lệ cường tráng, để đổi lấy thức ăn cho mùa đông. Khi đó, rất nhiều bộ lạc của sinh vật có trí tuệ đều sống trên cùng một mảnh đất, thường xuyên lui tới với nhau, nhưngsau vài cuộc đại chiến, mọi người đã hoàn toàn tách ra.” Lão Tát Mã lại chìm vào hồi ức.
Nghiêm Mặc hiểu, người già mà, đều thích tưởng nhớ những thứ đã qua. Có điều,lão già ngài có thể nói những thứ mà tôi muốn biết cho tôi có được không?
“Bọn ta chỉ cần có đất, ánh mặt trời, nguồn nước, những thứ khác thì không cần gì đặc biệt cả, nếu cậu thật sự muốn làm chút gì đó, vậy thì bồi dưỡng quả Vu Vận cho ta đi, để nó hóa thân thành đứa con Sinh Mệnh thật sự, đến lúc đó, mọi tộc Trường Sinh sẽ là bạn của cậu.”
Nghiêm Mặc biết rõ một câu: Tương lai thì đẹp, hiện thực tàn khốc. Cho nên khi hắn nghe lão Tát Mã miêu tả ra một tương lai tốt đẹpthìvẫn rất bình tĩnh: “Tôi sẽ nỗ lực, không phải vì đồng ý với ngài, mà là… tôi muốn biết làm thế nào mới bồi dưỡng được quả Vu Vận?”
Cuối cùng Nguyên Chiến cũng ngồi dậy khỏi mặt nước, hắn thấy tư tế đại nhân của mình trong cơn mông lung, theo bản năng, hắn đi đến chỗ Nghiêm Mặc, nhưng vừa đứng lên thì lại té oạch xuống.
Nghiêm Mặc thấy mà làm như không thấy.
Lão Tát Mã cũng không có ý muốn trợ giúp tên chiến sĩ cấp năm này, lão thay đổi giọng điệu hòa ái vừa rồi, nghiêm khắc nói với Nghiêm Mặc: “Không được dùng máu và sinh mệnh tưới cho quả Vu Vận, dù nó hứa hẹn sẽ mang đến hết thảy những ước mơ của cậu. Quả Vu Vận sở dĩ được nhân loại và các huyết mạch của thần gọi là quả Vu Vận, bởi vì nó có thể mang đến lợi ích và vận may rất lớn cho người nuôi dưỡng nó.”
Tim Nghiêm Mặc khẽ run lên.
“Ban đầu quả Vu Vận không có thần trí, chỉ có tham lam và ham muốn nguyên thủy nhất, nó thích cắn nuốt hết thảy những thứ có sinh mệnh xung quanh, máu là thức ăn khoái khẩu của nó. Những bộ lạc nhân loại đó vì có được sự trợ giúp của quả Vu Vận, sẽ thường xuyên cho nó thứ nó muốn. Trước đây, từng có bộ lạc dùng một lượng lớn nô lệ và động vật hiến tế cho quả Vu Vận, nuôi nó trong ao máu. Cách nuôi dưỡng đó sẽ khiến quả Vu Vận trở nên tà ác và tham lam, mà nhân loại vì có được nhiều lợi ích hơn, họ sẽ không ngừng thỏa mãn yêu cầucủa nó. Cứ thế mãi, những bộ lạc đó sẽ vì sự tham lam củaquả Vu Vận mà bị quả Vu Vận cắn nuốt, quả Vu Vận cũng vì thế mà mất đi người nuôi dưỡng rồi chết đói, hoặc không còn sức lực rồi bị nhân loại giết chết.”
“Vậy quả Vu Vận trong thân thể tôi đã trưởng thành, hay chỉ mới là giai đoạn đầu?”
“Nó mới mọc lên từ dưới đất, đương nhiên là giai đoạn đầu chưa có thần trí, chỉ biết kêu gào với cậu rằng nó đói, truyền đạt ham muốn củanó đến cho cậu. Lúc này nó vẫn chưa tính là sinh vật có trí tuệ, miễn cưỡng chỉ xem như hạt giống.”
“Chỉ biết kêu đói?”
“Đúng.”
“Không, nó chưa từng kêu đói với tôi, nó… là giọng của người đã chết nọnói chuyện cùng tôi.”
“Chà, thật quái lạ.” Lão Tát Mã tựa hồ như cũng không hiểu: “Thần trí của quả Vu Vận đều phải tới giai đoạn trưởng thành mới có thể câu thông với người nuôi dưỡng. Hơn nữa, ta chưa từng nghe qua chuyện nó sẽ dùng giọng người chết để nói chuyện với người nuôi dưỡng, quả Vu Vận của cậu không giống những quả trước kia, đây cũng là lần đầu tiên ta nghe nói quả Vu Vận chủ động chui vào cơ thể người nuôi dưỡng.”
Nguyên Chiến lại bò lên, lần này hắn có thể đi về phía Nghiêm Mặc, nhưng đi xiểng niểng như thằng ngáo, đến khi đứng trước cái đài đá, hắn nằm bò ra, trực tiếp ghé vào trên mặt đài.
Nguyên Chiến thò tay sờ sờ chân Nghiêm Mặc. Xúc cảm này, mùi hương này, không sai, chính là Mặc! Nguyên Chiến yên tâm, rốt cuộc hắn cũng tìm được tư tế đại nhân của mình.
Nghiêm Mặc để yên cho Nguyên Chiến cầm chân mình, quyết định dụ lão Tát Mã lộ ra chút thông tin nữa: “Nó, giọng nói của người chết nói với tôi rằng có quái vật đuổi theo nó, muốn hại nó, ngài cảm thấy có thể là…”
Giọng Nghiêm Mặc có chút run rẩy, hắn kiềm chế, bình ổn lại cảm xúc một chút, tiếp tục nói: “Ngài có cảm thấy trong quả Vu Vận có hai sinh mệnh không, hoặc là hai… hồn phách, trong đó một cái là nguyên hồn của quả Vu Vận, hoàn toàn không biết suy nghĩ, chỉ biết thỏa mãn bản tính tham ăn của mình, còn một cái là hồn phách bị giấu đi, vẫn chưa tiêu tán?”
Nghiêm Mặc càng nói càng cảm thấy phỏng đoán này của mình rất có thể là đúng: “Nó cầu cứu tôi, nói nó rất sợ, nói quái vật kia đang tìm nó, có khi nào là nguyên hồn quả Vu Vận muốn cắn nuốt nó không? Còn cái cây non này, nórất thích cây non, từ sau khi tôi ngồi xuống chỗ này, giọng nói của người chết đầy cảm giác an toàn, nói rằng quái vật đã trốn đi, mà ngài cũng bảo cây nonnày có thể áp chế quả Vu Vận, vậy…”
“Nhóc con, người đã chết đó rất quan trọng đối với cậu đúng không?” Giọng nói của lão Tát Mã rất dịu dàng.
Hai mắt Nghiêm Mặc mờ đi, hắn lau mặt, mới phát hiện mình rơi lệ đầy mặt từ khi nào.
“Vâng, nó là đứa con đã chết của tôi, thần nói sẽ trả con lại cho tôi, nhưng bắt tôi phải làm rất nhiều rất nhiều chuyện tốt.” Nếu là trước đây, Nghiêm Mặc nhất định sẽ cảm thấy câu nói này thật ngu ngốc, nhưng bây giờ hắn thấy những lời ấy như cọng rơm cứu mạng của mình.
“Cậu nói đứa bé đó rất thích cây non này?”
“Vâng.”
“Cậu biết đây là cây gì không?”
Nghiêm Mặc định nói mình không biết, nhưng vừa suy nghĩ, liền vươn tay phải vuốt ve cây non.
“Cậu nói thần từng đồng ý trả con lại cho cậu?” Lão Tát Mã đột nhiên hỏi.
Nghiêm Mặc gật đầu.
“Vậy hết thảy đều có khả năng.” Phản ứng của lão Tát Mã cũng như dự đoán của Nghiêm Mặc, lão không nói ra tên cây non.
Nhưng Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn, sách hướng dẫn nhảy ra thông báo, muốn xem giới thiệu sơ lược cây non này phải tăng thêm 50 điểm cặn bã, hắn đồng ý. Hắn có trực giác, cây non này nhất định rất quan trọng với Đô Đô, rất rất rất quan trọng!
Lần này sách hướng dẫn cực kỳ keo kiệt, tăng thêm 50 điểm cặn bã cho hắn, mà chỉ hiện ra có bốn chữ.
Nghiêm Mặc vừa nhìn đến bốn chữ đó, liền chấn động, tim run lên!
“Mặc?” Nguyên Chiến gọi Nghiêm Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.