Dị Thế Lưu Đày

Chương 471: Sức mạnh của tín ngưỡng

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-471-0

“Chúng ta tới vực sâu Ác Ma.”Khi cậu thiếu niên vu giả giang hai tay trong không trung, tất cả mọi người đều nhìn thấy ánh sáng giáng xuống từ trời, thong thả và mềm nhẹ mà bao bọc lấy mỗi một Hữu Giác Nhân bị thương.

Vô Giác Nhân vừa hâm mộ vừa đố kỵ lại có chút khó chịu mà nhìn chằm chằm đám Hữu Giác Nhân phía đối diện. Xem đi, đây là sự khác nhau giữa Tổ Thần và Bàn A Thần của Hữu Giác Nhân, thần thị và Đại Vu của Bàn A Thần không quan tâm tới sự sống chết của Vô Giác Nhân bọn họ, nhưng sứ giả của Tổ Thần lại đối xử bình đẳng với mọi sinh linh.

Nguyên Chiến nhíu mày, rốt cuộc Nghiêm Mặc đang sử dụng năng lượng gì?

Khi ánh hào quang bao phủ thân mình, đám Hữu Giác Nhân đều theo bản năng mà sờ lên vết thương của mình.

Vết thương đang lành lại, nó đang biến mất!

Dù là Hữu Giác Nhân chỉ còn lại một hơi cũng chỉ trong một lát đã mở mắt ra, ngồi dậy.

Người hôn mê không biết gì cứ nhìn trời đầy khó hiểu, bên cạnh có người nhẹ giọng thuật lại cho người đó biết tình hình hiện tại.

Tất cả những Hữu Giác Nhân được cứu trị đều nhìn chằm chằm thiếu niên vu giả đang chậm rãi đáp xuống đất, tâm tình vô cùng phức tạp.

Hữu Giác Nhân cứ nhất định phải tàn nhẫn và thích giết chóc sao?

Hữu Giác Nhân cứ nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Vô Giác Nhân, ức hiếp và làm nhục bọn họ sao?

Có người có lẽ thật sự là như vậy, nhưng có người chỉ vì bị hoàn cảnh tác động, mà có người thì vì mệnh lệnh bắt ép.

Trong số Hữu Giác Nhân họ có người nào mang tâm đồng cảm và thiện ý với Vô Giác Nhân hay không?

Đáp án là đương nhiên.

Bất cứ một chủng tộc trí tuệ nào cũng có người tốt và người xấu. Mà hàm nghĩa của cái tốt xấu này không nằm ở chuyện họ làm, cũng không nằm ở lập trường của họ, mà nằm ở suy nghĩ và tâm địa bọn họ.

Mà ‘người tốt’ trong những Hữu Giác Nhân đó sau khi được kẻ địch của mình cứu trị thì trở nên thật rối rắm, lúc này ít nhất là trong lòng bọn họ đã không muốn đòi đánh đòi giết cậu thiếu niên này. Thậm chí còn có không ít người thầm nghĩ trong lòng: Có sức mạnh và quang huy như vậy, sao có thể là ma vu?

Nhưng không có ai ngốc đến mức nói ra suy nghĩ của mình.

Cầu vồng bảy sắc vẫn chưa biến mất, Hữu Giác Nhân đã khỏe lại.

Nghiêm Mặc như có chút suy yếu mà dựa vào người chiến sĩ bên cạnh, liếc mắt nhìn Hữu Giác Nhân đối diện một cái, sau đó xoay người dẫn tất cả Vô Giác Nhân rời đi.

Bọn họ cứ vậy mà đi?

Khi bóng dáng của Vô Giác Nhân đã sắp không nhìn thấy nữa, đầm lầy giam giữ Hữu Giác Nhân đột nhiên khô lại, dây leo biến mất, không ít người giãy giụa bò ra rồi hỗ trợ moi những người khác lên.

Sau khi cứu tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu ra, cả đám buồn rầu nhìn về phía gã: Có phải đuổi giết những Vô Giác Nhân đó nữa không?

Gã thủ lĩnh cũng buồn rầu! Trong đầu gã có hai tên Hữu Giác Nhân đang đánh nhau, một tên nói: Đuổi theo đi, giết chết chúng, tên ma vu kia đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, chắc chắn không thể chống đỡ nữa, đây là cơ hội tốt để tiêu diệt chúng! Còn một tên khác thì tát bay cái tên kia, tức giận mắng: Chúng ta là Hữu Giác Nhân có kiêu ngạo có tôn nghiêm, không phải lũ ác ma ti tiện đến từ vực sâu, hiện giờ việc nên làm là lui về, bẩm báo lại tình huống cho Đại Vu, chờ ông ta định đoạt cách đối phó với những Vô Giác Nhân đó.

“Đại nhân.” Phó thủ lĩnh của gã được thủ hạ moi ra từ trong đất, đi đến cạnh gã, vẻ mặt phức tạp: “Trở về đi. Nếu bọn họ muốn giết chúng ta, thì không một ai trong chúng ta còn sống cả. Dù là thế nào, nhiều người chúng ta đều bị họ…”

Gã thủ lĩnh giơ tay, ý bảo hắn đừng nói thêm gì: “Cố gắng tìm lại thú cưỡi đã đi lạc xung quanh, thu thập đồ đạc trở về thành.” Thú cưỡi của bọn họ cũng bị cướp đi không ít, nhưng vẫn còn một vài con đi lạc.

“Vâng!” Phó thủ lĩnh nhận lệnh mà làm.

Tuy rằng tất cả mọi người đều áo rách quần manh, trở về có chút khó coi, nhưng có gì quý giá hơn việc giữ được tánh mạng chứ?

Mười tám chiến sĩ cốt thần không một ai bỏ mình, người trọng thương cũng đều khỏi hẳn, những người này từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ yên lặng, khi thủ lĩnh nói trở về cũng không có ai phản đối. Thậm chí có một người trong đó còn mê muội mà nhìn theo hướng đám người Nghiêm Mặc rời đi, không biết đang nghĩ cái gì.

“Nhân thủ mà trước đó tướng quân Ma Cam dẫn đến không biết có còn sống hay không?” Phó thủ lĩnh nhắc nhở.

Gã thủ lĩnh dừng bước: “Tìm một chút xem. Chẳng phải trong số Vô Giác Nhân đó có nô lệ của chúng ta sao? Xem xem bọn hắn có ở phụ cận không, hỏi bọn hắn một chút có biết những chiến sĩ và thần thị đó lạc đi đâu rồi không.”

Đám người Cẩu Nha không cần tìm đã tự chạy tới.

“Đại nhân, tôi có tin tức quan trọng cần bẩm báo.” Cẩu Nha khom lưng cung kính nói.

Gã thủ lĩnh dùng một tấm vải rách quấn lấy nửa người dưới, nhưng điều này cũng không hề gây trở ngại cho việc gã nhìn Cẩu Nha bằng ánh mắt đầy khinh bỉ và ngạo nghễ: “Nói!”

“Đại nhân, tuy ma vu kia dẫn theo một ít Vô Giác Nhân bỏ chạy, nhưng vẫn còn một vài Vô Giác Nhân ở lại, còn có một số người cũng tách ra khỏi ma vu kia, những người này đều có vu dược mà ma vu kia để lại.”



Thủ lĩnh vốn cho rằng gã sẽ không có tin tức gì lớn, nghe thấy vậy thì giật mình nói: “Mày nói những Vô Giác Nhân đó đều có vu dược trị bệnh?”

“Vâng, đại nhân.”

Thủ lĩnh mừng rỡ. Bọn họ ngoại trừ vâng mệnh tới tiêu diệt ma vu và Vô Giác Nhân, thì còn mang theo một mệnh lệnh nữa là cố gắng tìm ra vu dược mà ma vu kia luyện chế. Tuy trong thành đã có phương thuốc trị bệnh, nhưng thần thị am hiểu chế thuốc lại không nhiều lắm, quan trọng nhất là dược liệu lạp mạn thảo không có, khiến tình hình trong thành vẫn khan hiếm thuốc thang như cũ.

Bọn họ không hoàn thành được mệnh lệnh tiêu diệt ma vu và Vô Giác Nhân mà trở về chắc chắn sẽ bị chỉ trích, nhưng nếu bọn họ có thể mang vu dược về, vậy thì khác.

“Mày biết những Vô Giác Nhân đó trốn ở đâu không?” Thủ lĩnh bày ra vẻ mặt ôn hoà với Cẩu Nha một chút.

“Biết, đại nhân!”

“Dẫn đường!”

Số Vô Giác Nhân ở lại và số Vô Giác Nhân chạy trốn chậm thê thảm rồi, không có Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến bảo hộ, nói là đàn sơn dương bị ăn hiếp cũng không quá, Hữu Giác Nhân muốn đánh bọn họ thì ngay cả vũ khí cũng không cần dùng tới, đứng ở đó đã đủ để dọa sợ bọn họ, huống chi Hữu Giác Nhân còn được trang bị đầy đủ và dẫn theo chiến sĩ cốt thần.

Nhưng không biết gã thủ lĩnh nghĩ gì, không hạ lệnh giết những Vô Giác Nhân chủ động nộp vu dược. Mà đối với những người có hơi phản kháng thì cũng chỉ dạy dỗ một trận, cướp thuốc xong thì không để ý tới nữa.

Trận dạy dỗ này trong mắt của một vài Hữu Giác Nhân là quá nhẹ, nhưng đối với Vô Giác Nhân mà nói ấy chỉ tốt hơn bị giết một chút, không ít người bị đánh cho tay chân đứt gãy, đầu rơi máu chảy.

Tất cả Vô Giác Nhân bị cướp đều thấy đám người Cẩu Nha dẫn đường, bọn họ căm thù Cẩu Nha tới mức hận không thể ăn tươi nuốt sống gã.

Đám Hữu Giác Nhân cướp của thì không ngờ ma vu kia trước khi đi để lại nhiều vu dược như vậy, một người có tới vài viên, hiện giờ vơ vét xong, gom lại đếm thì có số lượng không ít.

Gã thủ lĩnh rất vừa lòng, tâm tình buồn bực cũng tốt hơn một chút. Trước khi trở về thành, gã ra lệnh cho Cẩu Nha và tuỳ tùng của tên đó ở lại, phụ trách quản lý những Vô Giác Nhân này.

Cẩu Nha hưng phấn, gã cố gắng đến tận bây giờ còn không phải vì tiếp tục được làm nha quan, tiếp tục được cưỡi lên đầu lên cổ những Vô Giác Nhân này sao? Trở về thành Ô Càn tuy cũng không tồi, nhưng ở lại quản lý đám Vô Giác Nhân này, làm thủ lĩnh của chúng, hiển nhiên là càng tốt hơn!

Nhóm tù binh bị giam trong hang núi đá cũng được tìm ra, đội quân Hữu Giác Nhân cuối cùng cũng rời đi.

Cẩu Nha dẫn theo thủ hạ, hăng hái chuẩn bị thi triển quyền cước thu nạp đám Vô Giác Nhân này. Gã nghĩ, chuyện thứ nhất cần làm là bắt đám thôn dân ngu xuẩn yếu ớt đó xây nhà cho gã, phải lớn, phải dùng đá, phải có hình dáng như gã tưởng tượng ra. Tiếp theo, gã muốn tìm vài con nhỏ đẹp mắt tới, lúc trước gã đã nhắm được mấy đứa, nhưng có ma vu ở đó, còn có tên Tịch Dương kia, gã vẫn không có cơ hội ra tay, hiện giờ còn ai có thể ngăn cản gã? Thứ ba, gã muốn sắp xếp người đi săn thú, loại công việc gian khổ này gã sẽ không bao giờ làm, gã chỉ cần chờ ăn là được. Còn có…

Tên Hữu Giác Nhân dẫn đầu trước khi cưỡi lên chiến thú, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh. Gã Cẩu Nha kia không nhận ra được những Vô Giác Nhân may mắn còn sống đó hận gã thế nào, Vô Giác Nhân yếu đuối, nhưng nếu bọn họ bị tước đi hy vọng sống duy nhất, họ vẫn sẽ tiếp tục yếu đuối như vậy nữa sao?

“Đại nhân?” Phó thủ lĩnh lấy làm lạ mà nhìn gã.

“Hy vọng tên Cẩu Nha kia không bị những Vô Giác Nhân đó xé xác. Đi!”

Phó thủ lĩnh nghĩ thầm, ngài cho tên Cẩu Nha kia và thủ hạ của gã ở lại, còn không phải vì để những Vô Giác Nhân đó có nơi phát tiết sao? Chờ khi những Vô Giác Nhân đó giết chết bọn Cẩu Nha, phát tiết thù hận, về sau bọn họ lại phái nha quan Vô Giác Nhân khác tới quản lý thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bọn họ đã làm như vậy rất nhiều lần, mỗi lần đều rất thành công.

Đám người Tịch Dương rối loạn, bọn họ bị Hữu Giác Nhân đuổi theo tuy không có ai chết nhưng lại có rất nhiều người bị thương.

Mùa hè thời tiết nóng, miệng vết thương rất dễ thối rữa, sâu bọ và côn trùng trong rừng cực nhiều, đừng nói là lặn lội đường xa, ngay cả khi ở một chỗ, có vài người cũng sẽ không kiên trì nổi.

“Giết Cẩu Nha!”

“Giết tên ác ma đê tiện vô sỉ kia!”

So với thôn dân, nổi căm hận đối với Cẩu Nha của Vô Giác Nhân đến từ thành Ô Càn càng nhiều hơn. Bọn họ nghĩ rất đơn giản: Rõ ràng đều là người chạy ra từ trong thành, mày dẫn đường cho Hữu Giác Nhân cướp thuốc của những thôn dân đó thôi là được rồi, vì sao lại cướp cả bọn tao?

“Trong tay chúng có thuốc, tôi nhìn thấy, bởi vì gã có công dẫn đường nên thủ lĩnh Hữu Giác ban cho chúng, mỗi người bọn chúng có một viên.”

Vào lúc này Tịch Dương đột nhiên nói: “Các anh có để ý tới hay không, những Hữu Giác Nhân đó không mang theo vũ khí và khôi giáp?”

“A, anh nhắc tôi mới nhớ, hình như đúng thật là vậy.”

“Đúng thế, tôi còn lấy làm lạ vì sao bọn chúng lại trần truồng, tôi còn tưởng bọn chúng đi đánh nhau mặc nhiều quá sẽ nóng…”

“Ngu xuẩn! Nóng đến mức phải vứt cả khôi giáp và vũ khí à?”

“Có lẽ bọn chúng cất đi rồi?”

“Cất vào đâu chứ? Tôi không thấy trên người bọn chúng có cốt khí gì.”

“Vậy sao chúng lại biến thành như vậy? Cũng không thể đi ra ngoài đánh giết mà không mang theo gì cả?”

Tịch Dương ra hiệu cho mọi người yên lặng, hỏi một ông lão: “Ngài có thấy vẻ mặt của những Hữu Giác Nhân đó không?”



Ông lão mệt mỏi ngồi dưới đất, nhưng vẫn rất chắc chắn: “Bọn chúng bị đánh bại, đó là vẻ mặt chỉ bại quân mới có.”

“Nhưng tôi không thấy chút vết thương nào trên người chúng…” Đây là điều làm Tịch Dương nghi ngờ nhất.

Ông lão hỏi lại: “Vậy anh có thấy chúng mang theo đầu Mặc vu và chiến sĩ của cậu ấy không?”

“Không có.” Tịch Dương tỉnh ngộ, lập tức phân phó người bên cạnh: “Các cậu qua doanh trại bên kia nhìn xem, xem có thi thể hay không, cẩn thận một chút, đừng để Hữu Giác Nhân phát hiện.”

Người chạy tới doanh trại rất nhanh đã trở về: “Tịch Dương! Không có! Một thi thể cũng không có!”

Tịch Dương đột nhiên xoay người: “Đi hỏi Cẩu Nha, bọn chúng nấp ở gần đó không đi, nhất định là thấy được không ít.”

“Gã sẽ chịu nói à?” Thủ hạ nhíu mày.

Tịch Dương hừ lạnh: “Gã không nói cũng phải nói! Đi, chúng ta tập trung tất cả Vô Giác Nhân lại, chúng ta nhiều người như vậy không đối phó được binh lính Hữu Giác Nhân, chẳng lẽ còn không đối phó được Cẩu Nha và đám thủ hạ của gã sao!”

Ở một nơi khác, gần hai trăm Vô Giác Nhân đi theo Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến quả thực là vừa đi vừa chúc mừng, suốt đường đều cao hứng phấn chấn. Cả đám như đi dã ngoại, không có chút dáng vẻ của những người chạy nạn.

Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, thấp giọng hỏi hắn: “Em dùng năng lượng gì? Vì sao bây giờ em vẫn có thể đi đường?”

“Năng lượng của tín ngưỡng.” Nghiêm Mặc không hề giấu diếm. Mấy năm nay điểm tín ngưỡng của hắn hầu như không hề dùng đến, suốt ngày chỉ nhìn nó chậm rãi tăng lên. Lần này tuy tốn không ít điểm số để cứu người, nhưng tín ngưỡng của gần hai trăm Vô Giác Nhân phía sau hắn đã biến thành tín ngưỡng kiên định, xét về mặt lâu dài, lần cứu người này vẫn rất có lời. Huống chi còn được giảm điểm cặn bã.

Chủ yếu là, về sau khi đối mặt với Hữu Giác Nhân, hắn hy vọng mình có thể đứng ở bên có lý và có lợi. Dù sao nền văn minh của Hữu Giác Nhân đã có từ rất lâu, cũng đã có giá trị đạo đức tương đối cụ thể, lại suy xét đến đặc tính của người tộc Bạch Giác, có lý vẫn tốt hơn là vô lý.

Nguyên Chiến siết chặt tay hắn, trái tim bị treo lên cao lúc này mới chậm rãi thả xuống, nhưng hắn vẫn nhịn không được nói: “Nếu năng lượng của tín ngưỡng hữu dụng như vậy, em lại có thể thi triển nguyện lực, vậy về sau đừng lấy sinh mệnh mình chia cho người khác nữa.”

Nghiêm Mặc cười: “Anh lo lắng cho tôi hả? Yên tâm, tôi rất ích kỷ, trừ anh ra, còn có bọn nhỏ, tôi sẽ không chia sẻ sinh mệnh mình cho bất kỳ ai.”

Nghiêm Mặc nói rất tự nhiên, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ nhiều. Nhưng Nguyên Chiến nghe xong, ánh mắt khi nhìn Nghiêm Mặc quả thực có thể đốt cháy hắn!

Nghiêm Mặc lập tức nhận ra lời mình nói vừa rồi có ý nghĩa gì thì hối hận vô cùng, nhưng da mặt hắn rất dày, còn cố ý ‘cười mị hoặc’ với Nguyên Chiến, bóp tay Nguyên Chiến: “Sao? Cảm động tới hỏng rồi? Vậy đêm nay để tôi đè anh?”

Nguyên Chiến: “…” Em rõ ràng đang khiêu khích tôi giữa ban ngày ban mặt!

Suốt đường đi, hai người em bóp anh, anh bóp em, sau khi dẫn người đi tới thôn Đất Trũng mới dừng lại.

Người thôn Đất Trũng không tham chiến như đã sớm nhận được tin mà chờ bọn họ.

Hậu Sư nhìn thấy thôn dân của mình, hô to gọi nhỏ chạy tới, hưng phấn kể cho bọn họ nghe trận đại chiến vừa rồi.

Người thôn Đất Trũng và những người ở lại khác nghe Hậu Sư kể đều có chút không thể tin được, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc bọn họ dùng ánh mắt ‘liếm láp’ Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc.

Mà vẻ mặt của những người khác khi trở về thì vô cùng kinh hãi nhìn một đám trẻ con và phụ nữ chờ ở thôn Đất Trũng.

“Những đứa trẻ và phụ nữ này đều không còn người nhà, lúc trước tôi đã xếp cho bọn họ ở trong thôn Đất Trũng.” Nghiêm Mặc giải thích sơ sơ với đám người Kỳ Hồng Chí.

“Đại nhân, chúng ta bây giờ phải làm sao đây?” Có người nhịn không được hỏi.

“Chờ.” Nghiêm Mặc quay đầu nhìn về thôn vu Hậu Nữ và thôn trưởng đang đi tới chỗ hắn.

Thôn vu Hậu Nữ cũng hỏi ra vấn đề đồng dạng: “Đại nhân, chúng ta ở lại hay là?”

Nghiêm Mặc: “Nơi này không thích hợp để ở lại nữa, về sau thành Ô Càn sẽ vì lập uy mà không cho phép thôn dân nơi này tiếp tục sống. Thành Ô Càn hiện giờ đang trong lúc nội loạn, chúng ta đánh lùi bọn họ được một lần, lúc này là thời cơ tốt nhất để rời đi.”

Thôn vu Hậu Nữ không chút do dự nói: “Đại nhân, chúng tôi đã thu thập hành lý, ngài nói đi, chúng tôi có thể lập tức xuất phát.”

Thôn trưởng thôn Đất Trũng ưu sầu nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu? Trứng đất năm nay phải làm sao bây giờ? Đã gieo cả rồi…”

“Bỏ! Mang theo hạt giống, chúng ta đến đâu cũng có thể bắt đầu lại.” Thôn vu Hậu Nữ quyết đoán hơn nhiều.

Nghiêm Mặc mỉm cười gật đầu: “Chính xác, chỉ cần có người, đi đến đâu cũng có thể bắt đầu lại lần nữa. Yên tâm, tôi đã có mục tiêu, nơi đó hẳn sẽ dễ sống hơn nơi này.”

“Đại nhân, tới lãnh địa của người Bạch Giác sao?” Kỳ Hồng Chí nhỏ giọng hỏi.

“Không, chúng ta tới vực sâu Ác Ma.”

“Cái gì? Vực sâu Ác Ma?!” Người nghe thấy đều ngây ngẩn.

Thật lâu sau, thôn vu Hậu Nữ mới hỏi: “Đại nhân, vực sâu Ác Ma nằm ở đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook