Dị Thế Lưu Đày

Chương 357: Thí nghiệm thuốc

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-357-0

“Hắn chỉ cảm thấy năng lực của Nguyên Chiến đã sắp nghịch thiên tới nơi!”Khi Tri Mẫu nghe Nguyên Chiến nói có thể giúp ông sửa lại phương thuốc thì không để tâm gì. Ông chưa bao giờ nghe nói có tộc cây Trường Sinh nào biết chế thuốc, vì người ta cơ bản không cần thuốc.

Huống chi, sửa phương thuốc nào có dễ dàng như vậy? Ông nghiên cứu thuốc cả nửa đời, đến tận bây giờ cũng chỉ mới làm ra ba phương thuốc hữu hiệu, nhờ ba phương thuốc này mà ông mới từ thần thị cấp thấp leo lên đến vị trí tư tế, tuy chỉ là một tư tế cấp thấp, nhưng không thể phủ nhận đó đã là một bước nhảy vọt trong đời ông.

Cho nên tuy Nguyên Chiến đồng ý năm ngày sau đưa cho ông phương thuốc, ông cũng quẳng việc này ra sau đầu.

Thẳng đến khi Nguyên Chiến gõ cửa, đem phương thuốc tới.

“Địa hoàng, mạch môn, bách hợp, hoàng bá, cỏ bấc,… những thảo dược này ông có không?” Nguyên Chiến vừa vào cửa đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tri Mẫu hơi sửng sốt một chút: “Mạch môn và cỏ bấc là cái gì?”

Nghiêm Mặc nói với Nguyên Chiến: “Mấy thảo dược này ông ta đều có, chẳng qua là cách gọi khác nhau, anh bảo ông ta mở quầy thuốc ra, để tôi chỉ cho anh xem, mạch môn nằm ngay trong vườn gieo của ông ta.”

Nguyên Chiến lặp lại những lời này. Tri Mẫu thấy hắn không giống như đang giỡn, xuất phát từ tâm lý khát cầu phương thuốc cấp trung, ông cắn răng mở quầy thuốc quý giá nhất của mình ra.

Nguyên Chiến được Nghiêm Mặc chỉ dẫn, nhanh chóng tìm ra các loại thảo dược cần dùng: “Mạch môn có trong vườn gieo của ông, cần xử lý một chút mới có thể làm thuốc. Mặt khác, đơn vị do lường ở đây là gì?”

“Đơn vị đo lường?” Tri Mẫu hoàn toàn không hiểu cái từ này.

“Bình thường ông làm thế nào để tính toán số lượng thảo dược cần dùng?”

“Ặc, ít ít, một chút, một lóng tay, một hai cái rễ, một hai chiếc lá, một vài thứ nhỏ… linh tinh.” Tri Mẫu nhìn vẻ mặt của Nguyên Chiến, đột nhiên chột dạ, rõ ràng tất cả mọi người đều tính phân lượng bằng cách đó.

“Vậy là toàn dựa vào cảm giác và kinh nghiệm?” Nguyên Chiến nhíu mày, vẻ mặt trở nên hung ác mà hắn không tự biết.

“Ừ.” Tri Mẫu run rẩy, cũng không biết thái độ của mình bỗng trở nên thật cẩn thận, tựa như đang nói chuyện với một tư tế cấp cao.

Nghiêm Mặc quyết định dạy cho Tri Mẫu khái niệm đo lường, dù mai này có truyền ra ngoài cũng không sao cả, vừa lúc có thể giúp hắn giảm điểm cặn bã. Nhưng xuất phát từ tâm lý ích kỷ trời sinh, hắn không định dạy không cho những người không phải người Cửu Nguyên.

“A Chiến, tôi dạy anh cách phối thuốc, trước kia anh từng học rồi, rất đơn giản, dù anh đã quên thì tôi chỉ cần nói lại cho anh hai ba lần là anh sẽ nhớ ra thôi. Sau khi làm xong, anh không cần đưa cho Tri Mẫu, mà giúp ông ta chia tất cả thảo dược ra theo phân lượng mà tôi nói.”

“Cậu muốn tôi khống chế phân lượng thuốc của ông ta?” Nguyên Chiến tán thưởng: “Được, vậy dù ông ta có phương thuốc thì cũng không dám không cho tôi nguyên tinh tệ, chờ khi ông ta đưa nguyên tinh tệ, chúng ta mới nói cho ông ta biết phân lượng chính xác.”

Nghiêm Mặc cười, hắn không có cái ý này, nhưng mục đích cũng không khác lắm: “Phương thuốc thì anh lấy một viên nguyên tinh tệ cấp bảy, việc cân thuốc thì tính kiểu khác. Nếu ông ta muốn học, chỉ cần anh cảm thấy giá cả hợp lý thì cứ dạy cho ông ta, ngoài ra…”

Nghiêm Mặc muốn thử nghiệm một chút, nói: “Anh khắc tên tôi lên cái cân thuốc, rồi nói cho ông ta cách phát âm. Bảo là về sau mỗi ngày khi dùng cái cân này đều phải cảm tạ người chế tạo ra nó – chính là Mặc vu tôi đây, rồi gọi tên tôi, cảm tạ tôi. Nếu ông ta truyền lại phương pháp chế tác cân thuốc cho người khác thì cũng giống vậy, nhất định phải khắc tên tôi lên cân.”

Nguyên Chiến gật đầu: “Nên làm thế. Làm trên cân thì cũng làm trên phương thuốc luôn đi, về sau bắt ông ta mỗi lần luyện chế loại thuốc này trước tiên phải cảm tạ em.”

“Ha ha, được!” Nghiêm Mặc muốn xem xem làm vậy có thể tăng điểm tín ngưỡng không, khi năng lượng hữu hạn, hắn có thể dùng điểm tín ngưỡng để khôi phục cũng không chừng.

Cuối cùng Tri Mẫu cũng được biết phương thuốc hoàn chỉnh, ông sợ mình quên mất, lập tức dùng đá Talc ghi lại toàn bộ tên thảo dược và phân lượng cần sử dụng lên phiến đá.

Cẩn thận nghiền ngẫm phương thuốc sau khi được sửa một hồi, Tri Mẫu cảm thấy tính khả thi rất lớn, ít nhất thì dược tính của các loại dược vật thoạt nhìn không khắc nhau. Mà thảo dược và khoáng thạch có trong phương thuốc ông đều biết, cũng từng xử lý qua, không sợ lạ tay mà thất bại giữa chừng.

Sau đó, Nguyên Chiến làm ra cái cân thuốc, rồi sử dụng vài lần trước mặt Tri Mẫu, Tri Mẫu cũng nhận ra chỗ tốt và sự tài tình của thứ này, ánh mắt khi nhìn cái cân của ông đầy khát vọng. Thứ này thật tốt! Nhất là đối với các tư tế luyện thuốc như bọn ông.

Có lẽ cân thuốc đã tạo ra sự ảnh hưởng sâu sắc đến Tri Mẫu, thế nên quá trình ông chế thuốc dựa theo phương thuốc đã được sửa chữa có chút không được tập trung lắm. Nguyên Chiến bỏ một ít thứ bột đen đen vào hỗn hợp thuốc của ông mà ông cũng không hay biết.

Nghiêm Mặc thấy hơi ít, liền hỏi: “Có cần thêm một chút nữa không?”

Nguyên Chiến quả quyết: “Không cần.”

Nghiêm Mặc: “…Kia rõ ràng là da thịt của tôi.”

Nguyên Chiến: “Bong ra rồi là của tôi. Không phục thì tự em đi gom lại đi.”

Nghiêm Mặc: Mẹ anh, chờ tôi khôi phục rồi xem tôi dạy dỗ anh như thế nào!

Tri Mẫu tốt xấu gì cũng là nhân viên chuyên nghiệp, trong quá trình ngao chế, mặc dù khúc giữa có hơi mất tập trung, nhưng khi đến khúc sau thì ông hết sức chăm chú.

Trong quá trình làm thuốc, ngao chế là giai đoạn khó nhất, chẳng những yêu cầu người ngao chế chú ý độ lửa, mà còn phải làm theo thứ tự chủ yếu thứ yếu và quy luật tương sinh tương khắc, ngoài ra còn phải canh thời gian ngao chế thảo dược và khoáng dược để cho nguyên liệu vào từng bước một.

Quá trình này không được có chút sai sót nào, nếu không, nhẹ sẽ làm dược tính giảm sút, không đạt được hiệu quả như mong muốn, nặng thì hỏng luôn.

Nghiêm Mặc rất có hứng thú đối với việc chế thuốc trong thế giới này, thấy Tri Mẫu không đuổi bọn họ đi cũng thuận thế ở lại.

Hắn vẫn luôn nhìn thế giới bên ngoài qua đôi mắt của Nguyên Chiến, quan sát nhất cử nhất động của Tri Mẫu, nhờ khoảng thời gian trước sống ở đây, hắn phát hiện người nơi này không uống thuốc sắc, mà khá ưu ái với thuốc viên, thuốc bột và thuốc mỡ, nhất là thuốc viên vì nó rất dễ nuốt, ngoại thương thì dùng thuốc bột bôi lên là chủ yếu.

Mà khi chế thuốc, chuyện quan trọng nhất của người chế thuốc là kích phát loại dược tính mình muốn trong thảo dược.

Hắn biết điều này cũng là nhờ Chú Vu dạy cho, nhưng chỉ nhìn thôi thì không thể nhìn ra người chế thuốc kích phát dược tính như thế nào, càng không biết kích phát loại dược tính nào.

Thông thường, một cây thảo dược sẽ có nhiều loại dược tính, tỷ như mạch môn, nó có tác dụng cường tâm, hạ lượng đường trong máu, tăng cường hệ miễn dịch, đồng thời còn có khả năng kháng khuẩn, giảm ho, kháng viêm, kháng u. Nhưng trong phương thuốc này, người chế thuốc chỉ cần kích phát dược tính có tác dụng cường tâm và tăng cường hệ miễn dịch là được.

Nói thì đơn giản, nhưng làm rồi mới biết cực kỳ khó khăn, điều này đòi hỏi người chế thuốc phải hiểu rõ dược tính của thảo dược và làm sao để nắm giữ dược tính của nó, hoàn toàn phải dựa vào trực giác và kinh nghiệm của người chế thuốc, cũng chính là liên kết của sức mạnh linh hồn. Cho nên người chế thuốc thông thường rất chú trọng việc rèn luyện sức mạnh linh hồn.

“A Chiến, bỗng nhiên tôi cảm thấy chức nghiệp tư tế chế thuốc hình như là dành riêng cho tôi.” Nghiêm Mặc cảm thán.

“Ồ?” Nguyên Chiến không có hứng thú với việc chế thuốc, nhàm chán ngồi nghịch một quả cầu đất, quả cầu đất trong tay hắn chốc thì biến thành một đống bi đất, chốc thì biến thành một cục đá cứng, chốc lại thò tay ra sờ sờ cái gùi.

“Tôi có thể câu thông với nhiều giống loài, anh nói xem nếu tôi thương lượng với chúng nó, để chúng nó tập trung dược tính đến một bộ phận mà tôi cần, sau đó tôi hái xuống, như vậy chẳng phải vừa tiết kiệm, không cần dùng tới cả cây, vừa có được thứ mình cần?”

“Khi bào chế và phơi khô thì cần cả cây, còn khoáng thạch thì sao?” Nguyên Chiến vẫn rất thực tế.



“Cảm giác cao hơn người chế thuốc bình thường, dù là vật chết thì cũng có tinh thần lực, kỳ thật, bất luận vật gì cũng sẽ có từ trường riêng của mình, mà chỉ cần chúng nó có sức mạnh linh hồn tàn dư, tôi sẽ câu thông và cảm nhận được.” Nghiêm Mặc hưng phấn, bây giờ hắn rất muốn tự mình đi thử nghiệm, trước kia hắn làm thuốc chưa kích phát dược tính bao giờ, trước khi Chú Vu dạy thì hắn vốn đã muốn thử rồi, chỉ là không có thời gian mà thôi.

“Em là tốt nhất, nhưng cũng phải chờ khi em có thể cử động lại đã…” Suy nghĩ của Nguyên Chiến bỗng nhiên tạm dừng, nhìn bàn tay trái của mình.

Hòn bi đất trong bàn tay trái thay đổi, không phải biến thành cục đá, mà biến thành một quả cầu cứng rắn màu nâu nhạt.

Nghiêm Mặc đang bị suy nghĩ của mình về việc kích phát dược tính làm cho hưng phần quá đổi nên nhất thời không chú ý tới sự thay đổi của hòn bi trong tay Nguyên Chiến, chờ khi hắn hồi thần thì Nguyên Chiến đã dẹp hòn bi đi. Có Tri Mẫu ở đây, hắn không định khiến hòn bi thay đổi tính chất rõ ràng.

Gần ba tiếng sau, Tri Mẫu dùng sức mạnh linh hồn bọc lấy dược tính trong thứ thuốc mới vừa chế xong, lúc này mới thở ra một hơi, lau đi mồ hôi trên trán, thả lỏng toàn thân.

“Xong chưa?” Nguyên Chiến hỏi.

Tri Mẫu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Sắp xong, này chỉ mới là dạng thuốc mỡ, còn phải chế thành thuốc viên nữa. Mà một viên là bao lớn? À, bao nhiêu gam mới có thể cho ra một viên?”

Nguyên Chiến chờ Nghiêm Mặc trả lời.

Nghiêm Mặc cũng hơi ngây ra, phương thuốc này hắn chưa kiểm chứng trong phòng thí nghiệm, hắn chỉ đoán nó có khả năng giúp tăng cao sức mạnh linh hồn và loại trừ độc tính, nhưng cụ thể phải dùng bao nhiêu mới có tác dụng với sức mạnh linh hồn ở các cấp khác nhau, hắn không có số liệu kỹ càng để xác định.

“Thuốc mỡ lần này chế ra thoạt nhìn không nhiều lắm, trước tiên làm một gam một viên, tìm động vật… tìm người thí nghiệm rồi dựa theo phản ứng của họ mà điều chỉnh lại.”

Tri Mẫu cũng quyết định như vậy. Một phương thuốc mới vừa được sửa chữa, ai biết là thuốc giúp sức mạnh linh hồn tăng lên hay làm sức mạnh linh hồn giảm xuống chứ? Chưa thí nghiệm thì chẳng ai dám dùng cả.

Tuy vẫn chưa thí nghiệm, nhưng theo như dược lực đã được phong bế, ông có thể cảm nhận được, ông đoán lần này thuốc chế ra tốt hơn thuốc mà trước kia ông làm rất nhiều, nhưng tốt hơn bao nhiêu, hiệu quả đạt tới mức nào, có tác dụng trái chiều hay không, ông còn phải thí nghiệm mới biết được.

Tri Mẫu nhờ Nguyên Chiến hỗ trợ trước, chia thuốc mỡ trong nồi ra một gam một viên.

Nguyên Chiến cân ra một gam xong lại nhìn cái nồi thuốc mà suy nghĩ, tuy nó không còn là thực vật và khoáng thạch nữa, nhưng nguyên bản của nó thì là vậy, chẳng qua bây giờ đổi thành trạng thái thuốc mỡ, nhưng nó cũng là vật đến từ mặt đất, chẳng phải sao?

Vậy hắn có thể dùng năng lực khống chế đất để chia thuốc không?

Nguyên Chiến vừa nghĩ đến liền làm thử.

Tri Mẫu thấy Nguyên Chiến chia ra một viên rồi không nhúc nhích nữa, lúc đầu còn lấy làm lạ, tưởng hắn không muốn làm chuyện rườm rà như vậy, đang định lấy nồi thuốc lại tự mình chia, thì thấy thuốc trong nồi bỗng nhiên tản ra, sau đó phân ra riêng lẻ ngay trong nồi, chỉ chốc lát đã biến thành những giọt nước, lăn lăn rồi biến thành một viên thuốc nhỏ.

Tri Mẫu nhìn một nồi đầy thuốc viên nho nhỏ tròn xoe, tức thì cảm thấy bực bội. Đây là nô lệ tốt tới cỡ nào, chẳng những có thể thúc đẩy thảo dược phát triển, mà còn có thể chia thuốc cân đối như vậy, thật đáng tiếc mà!

Nguyên Chiến hơi lảo đảo, chỉ mới vo một nồi thuốc viên mà hắn đã cảm thấy như vừa dời đi một quả núi, thật kỳ quái.

Nghiêm Mặc lại không cảm thấy kỳ quái chút nào, hắn chỉ cảm thấy năng lực của Nguyên Chiến đã sắp nghịch thiên tới nơi! Theo như suy nghĩ vừa rồi của hắn, vạn vật trên thế gian này có cái nào mà không hóa thành cát bụi?

Nếu hắn có thể khống chế vạn vật, tỷ như làm một người hoặc một đám người hóa thành bụi đất chỉ trong nháy mắt… Này hẳn là sức mạnh gần với thần đi? Chẳng trách thần điện Thổ Thành lại thèm thuồng Nguyên Chiến đến thế, đổi lại là hắn thì cũng sẽ nhịn không được mà xuống tay.

Thí nghiệm thuốc đương nhiên không thể lấy bản thân ra mà thử, vì thế, Tri Mẫu dẫn Nguyên Chiến ra khỏi thần điện, cưỡi một con thú giống như lừa đi ra ngoại thành Âm Thành.

Ngoại thành có rất nhiều nô lệ đang làm việc, Âm Thành định xây thêm ngoại thành, hiện đang bắt đầu thi công từ phía đông.

Tri Mẫu không tiến vào công trường, mà tiến vào trại nô lệ, tìm người quản lý nói: “Ta tới để thí nghiệm thuốc, muốn tìm người nào có sức mạnh linh hồn từ cấp một trở lên, cậu giúp ta hỏi xem ai đồng ý, người được chọn có thể lĩnh một viên nguyên tinh tệ cấp hai.”

“Xin đại nhân chờ.” Quản lý rất tôn trọng Tri Mẫu, hành lễ xong liền đi gọi người.

Tri Mẫu muốn tạo quan hệ tốt với Nguyên Chiến, nên chủ động giải thích cho hắn: “Nô lệ ở đây chia làm ba loại, một loại là dã nhân, loại này là thấp hèn nhất, không có tác dụng gì, chỉ có thể làm cu li, thỉnh thoảng có một số người mang huyết mạch không tồi hoặc tiềm lực tốt thì sẽ được chọn đi. Loại thứ hai là chiến nô, bọn họ đều có sức chiến đấu nhất định, lúc bình thường không đánh giặc thì làm một số việc của cu li bình thường, người có tư chất tốt cũng sẽ được chọn đi. Loại thứ ba là người phạm tội của Âm Thành, bị biếm thành nô lệ, những người này có bình dân, có chiến sĩ, đôi khi còn có quý tộc. Muốn thí nghiệm thuốc đều tới đây tìm người, chỉ cần cho nguyên tinh tệ, rất nhiều người sẽ đồng ý thí nghiệm.”

Nghiêm Mặc có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy nó nằm trong dự kiến. Từ ngày đầu tiên khi bước vào Âm Thành, cảm giác mà tòa thành này mang đến cho hắn rất sáng sủa, vui vẻ, hướng về phía trước, bầu không khí lành mạnh, rất ít thấy những thứ dơ bẩn. Trong thần điện hắn cũng gặp không ít nô lệ, nhưng những nô lệ đó còn ăn mặc văn minh hơn cả gia súc Chiến nhà hắn, người ngợm không dơ bẩn, cũng rất ít người có thương hoặc sắc mặt u ám tối tăm. Từ vườn gieo nhìn ra bên ngoài cũng không thấy có nô lệ nào bị ngược đãi bên đường.

Nguyên Chiến cũng để ý: “Nơi này không thể tùy tiện tìm nô lệ thí nghiệm à? Phải là bọn họ đồng ý mới được?”

Tri Mẫu lắc đầu: “Cũng không phải, chẳng qua quy định của thành là như vậy, dù là nô lệ hay bình dân quý tộc, nếu nguyên nhân là phi tự nguyện mà bị hại chết thì hung thủ sẽ phải bị trừng phạt, hại nô lệ mất mạng tuy không bị phán tội chết, nhưng sẽ phạt nguyên tinh tệ, vậy còn không bằng ngay từ đầu trực tiếp dùng nguyên tinh tệ làm phần thưởng để nô lệ tự nguyện thí nghiệm thuốc.”

Nguyên Chiến nghe xong liền đăm chiêu.

Nghiêm Mặc là người xuyên qua cũng không thể không thừa nhận ‘pháp luật’ ở Âm Thành là pháp luật tiên tiến nhất trong số các tòa thành Trung Hạ và các bộ lạc mà hắn từng tiếp xúc, dù việc bọn họ giết chết nô lệ chỉ phạt một ít tiền, nhưng tốt xấu gì thì cũng không xem nô lệ như cỏ rác.

“Có phải anh cảm thấy bọn ta đối xử với nô lệ quá tốt không?” Tri Mẫu cười hỏi.

“Không.” Nguyên Chiến lắc đầu: “Như vậy rất tốt. Tôi có thể thấy những nô lệ đó biết cố gắng làm việc, rất ít người lười biếng.”

Tri Mẫu ưỡn ngực, nét mặt mang theo vẻ kiêu ngạo: “Rất nhiều nô lệ bị bán cho thành bọn ta đều không muốn rời đi, ở chỗ này, bọn họ chỉ cần chăm chỉ làm việc thì sẽ không sợ bị bỏ đói, cũng không cần lo việc tùy tiện bị người ta đánh chết, nếu biểu hiện tốt hoặc có cống hiến lớn thì sẽ được thoát khỏi thân phận nô lệ, trở thành chiến sĩ hoặc bình dân.”

“Đây là một biện pháp quản lý tốt.” Nguyên Chiến thật tình tán thưởng.

“Hồi trước bọn ta vốn cũng không đối xử với nô lệ như vậy, những việc này đều phải cảm ơn đại công chúa điện hạ của bọn ta.” Khi Tri Mẫu nhắc tới đại công chúa, vẻ mặt ông đầy tôn kính và yêu quý, còn kèm theo một thứ đau lòng và thương tiếc kỳ quái, vẻ mặt hoàn toàn khác với khi gặp công chúa Lạp Mạc Nhĩ lúc trước.

“Đại công chúa?”

“Đúng vậy, đại công chúa của bọn ta là người thiện lương và mềm lòng nhất thiên hạ, cô còn rất cơ trí, biết nhìn xa trông rộng, nếu không phải…” Tri Mẫu chưa nói hết thì người quản lý đi tìm nô lệ tình nguyện đã trở lại.

“Đại nhân, người tình nguyện đều tập trung ở bãi đất trống phía đông, chỉ chờ ngài qua chọn.”

Quả nhiên y như lời Tri Mẫu nói, có nguyên tinh tệ làm phần thưởng, nô lệ tình nguyện thí nghiệm thuốc có rất nhiều.

Tri Mẫu nhớ đến tác dụng của phương thuốc mà Nguyên Chiến cấp cho, nghĩ đối phương nên là người chọn đối tượng thí nghiệm mà mình muốn mới đúng, liền nhường bước: “Ngài xem nên tìm kiểu nô lệ gì để thí nghiệm thì thích hợp?”

Quản lý dẫn đường thấy Tri Mẫu nói chuyện với Nguyên Chiến bằng thái độ tôn kính, không khỏi nhìn người đàn ông cao lớn lưng đeo gùi nhiều thêm vài lần, sau đó không cẩn thận nhìn thấy thẻ bài đen treo bên hông đối phương.

Quản lý dẫn đường hít ngược một hơi, không dám nhìn nhiều nữa.

Nguyên Chiến tùy ý nói: “Ông cứ chọn đi.”

Tri Mẫu cũng không khách khí, làm người chế ra thuốc thành phẩm, ông đương nhiên hy vọng mình có thể tự tay chọn lựa người thí nghiệm thích hợp.



Nguyên Chiến lướt mắt nhìn qua từng nô lệ tình nguyện đang tập trung ở đây.

Những nô lệ này đa phần đều là nhân loại, cũng có một số là chủng tộc trí tuệ phi nhân loại, tỷ như người mèo bị nhốt trong lồng mà trước đó hắn từng gặp.

Trong số các nô lệ tới thí nghiệm thuốc cũng có hai người mèo, nhưng một người có thể đứng, còn một người thì lại như sắp chết.

Đó là một người mèo già, toàn thân đầy thương tích, miệng vết thương chảy đầy nước mủ, nhìn sắc mặt có vẻ như cách cái chết không còn xa.

Người mèo có thể đứng nửa quỳ trên mặt đất, tay ôm người mèo già kia, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Tri Mẫu, cậu không biết nhân loại này tới đây là muốn thử loại thuốc gì, nhưng cậu nghe lén các nô lệ khác nói thứ thuốc này có lẽ sẽ gây độc chết người, nhưng nói không chừng lại là thuốc trị thương chữa bệnh. Vì thế cậu không quan tâm tới đó là thuốc gì, vội vàng đưa ông nội mình đến.

Tri Mẫu muốn người có thân thể khỏe mạnh hoặc có sức mạnh linh hồn không tồi để thí nghiệm thuốc, đương nhiên không thể lấy người mèo già bị thương sắp chết ra để thử thuốc, nhưng trên người cậu người mèo còn có thể đứng kia cũng có thương tích, nên ông không hề suy xét đến cậu ta.

Người mèo thấy tầm mắt Tri Mẫu không dừng lại trên người hai ông cháu mình được bao nhiêu giây, lập tức tuyệt vọng, đúng lúc này, cậu bắt gặp Nguyên Chiến đứng đằng kia.

A? Sao người này nhìn quen thế nhỉ?

Tầm mắt của Nguyên Chiến cũng giao nhau với cậu người mè.

Nghiêm Mặc vừa thấy bộ dáng người mèo già kia liền nói: “Dùng ông ta đi. Bây giờ tôi không thể cứu ông ta, chỉ đành để Tri Mẫu ra tay thôi.” Hắn chủ động đề nghị cứu người, trong viên thuốc kia còn có một ít da thịt của hắn, nếu người mèo già có thể khôi phục một chút, sách hướng dẫn chết tiệt kia chắc sẽ giảm cho hắn chút điểm cặn bã ha?

Nguyên Chiến đi đến cạnh Tri Mẫu, chỉ chỉ vào hai ông cháu người mèo: “Tôi muốn người kia.”

“Người nào?” Tri Mẫu nhìn theo tay Nguyên Chiến: “Hả? Người mèo già kia? Ông ta sắp chết rồi đó!”

“Chọn ông ta.”

Tri Mẫu thầm chửi má nó trong lòng, mới vừa rồi anh rõ ràng nói để tôi tự mình chọn, bây giờ lại chỉ bậy chỉ bạ.

Nhưng Nguyên Chiến đã nói ra, nể tình đối phương là người cung cấp phương thuốc, vả lại còn mang thân phận khách quý, ông cũng không thể cự tuyệt, chỉ đành tâm không cam tình không nguyện mà nói với quản lý nô lệ, tỏ ý mình muốn người mèo già kia.

“Đại nhân, ngài xem xem có còn muốn chọn nô lệ khác không?” Quản lý cung kính hỏi.

Nô lệ thử thuốc đương nhiên không thể chỉ có một người, lần này Tri Mẫu hạ quyết định rất nhanh, ông sợ Nguyên Chiến lại chỉ lung tung, tùy tiện chọn ra hai nô lệ có sức mạnh linh hồn là cấp hai và cấp ba.

Cậu người mèo trẻ tuổi lấy danh nghĩa chăm sóc cho người mèo già để ở lại.

Nguyên Chiến bảo lấy thuốc cho người mèo già ăn trước.

Tri Mẫu phát hiện người mèo già tuy đã sắp chết, nhưng sức mạnh linh hồn vẫn còn đó, chẳng qua chỉ hơi thấp một chút, ngẫm lại thì, nếu thuốc có vấn đề, cho người mèo với tuổi già sức yếu sắp chết này ăn nói không chừng sẽ nhanh chóng thấy được tác dụng, nên cũng đồng ý cho người mèo già thử thuốc trước.

Thuốc được chia làm một viên một gam trông thì nhiều, nhưng kỳ thật chỉ có một ít, khoảng chừng trăm viên.

Tri Mẫu lấy một viên ra, kích phát dược tính rồi lập tức nhét vào miệng người mèo già.

Đợi một chốc, người mèo già vẫn mê man như cũ, không có chút phản ứng nào.

Tri Mẫu nghĩ chắc là một viên quá ít, nên lần này ông lấy ra ba viên, kích phát dược tính xong cũng cho người mèo già ăn thử.

Mí mắt người mèo già hơi run, nhưng không lập tức mở ra.

Nguyên Chiến cảm thấy thử thuốc kiểu này cứ phiền toái thế nào ấy, nhưng Tri Mẫu rất kiên nhẫn, thậm chí ông còn tìm một phiến đá, mỗi lần cho người mèo già ăn bao nhiêu viên đều ghi chú lại toàn bộ, bao gồm cả phản ứng và dao động sức mạnh linh hồn của đối phương.

Sau khi đút năm mươi viên, Tri Mẫu đau lòng, ông dùng sức mạnh linh hồn kiểm tra thân thể người mèo già, phát hiện thuốc có tác dụng với ông, điều này có thể nhận ra khi sức mạnh linh hồn của người mèo già vốn náo loạn bất an giờ đã trở nên yên ổn, nhưng ngoại trừ điều này, người mèo già lại không có phản ứng nào khác.

Điều này trái ngược quá nhiều với chờ mong trước đó của Tri Mẫu, làm ông không nhịn được mà thất vọng.

“Lúc bình thường ông làm viên thuốc to cỡ nào?” Nguyên Chiến chợt hỏi.

Tri Mẫu vỗ đầu một cái: “A! Viên thuốc này bé xíu, nhìn thì nhiều nhưng cộng lại kỳ thật cũng chẳng được bao nhiêu, ít như vậy, bình thường cũng phải bỏ ra ba viên.”

“Hay là cho ông ta ăn hết xem?” Nguyên Chiến không phải bác sĩ, lời đề nghị của hắn kỳ thật rất xằng bậy, ít nhất thì Nghiêm Mặc nghe xong thiếu chút nữa phải trợn trắng mắt.

Nhưng Tri Mẫu lại cảm thấy đề nghị này rất hay: “Ta cũng cảm thấy liều lượng ít quá, người mèo kia, cậu mở miệng ông cậu ra, ta kích phát dược tính của toàn bộ số thuốc còn lại rồi cậu dùng nước đút cho ông ta.”

Người mèo trẻ tuổi cũng ôm tâm lý chữa mèo chết thành mèo sống, thật sự tách miệng ông mình ra, chờ Tri Mẫu kích phát dược tính xong liền dùng nước rót vào miệng ông mình, để mấy viên thuốc nhỏ đó trôi xuống cổ họng.

“Ực ực.” Cổ họng người mèo già động đậy.

Người mèo trẻ không yên tâm, lại đút cho ông mình thêm vài ngụm nước.

Tri Mẫu mở to mắt chờ phản ứng của người mèo già, đợi một hồi lâu mới thấy người mèo già run run mí mắt rồi mở đôi mắt mèo ra, có điều chỉ mở ra một lát rồi lại nhắm lại.

Nguyên Chiến cảm thấy ánh mắt của người mèo già nọ vừa lướt một vòng trên mặt mình.

“Này, người mèo già, ông cảm thấy thế nào rồi?” Tri Mẫu ngồi xổm xuống hỏi.

Người mèo già rên hừ hừ, nhưng không trả lời cái gì hết.

Tri Mẫu nhíu mày, ăn nhiều thuốc như vậy, người mèo già này lại không có bất cứ phản ứng gì, nếu là người khỏe mạnh vậy chẳng phải lại càng không có hiệu quả sao? Chẳng lẽ phương thuốc này vẫn không có tác dụng?

Tri Mẫu đứng dậy nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến nói như không sao cả: “Ông cảm thấy không tốt thì không cần trả nguyên tinh tệ.”

Tri Mẫu nghĩ thấy cũng đúng, không cần trả nguyên tinh, phương thuốc này coi như lấy không, dù không có hiệu quả thì ông cũng không có tổn thất gì, mà ngược lại ông còn có thể tham khảo một ít thứ từ phương thuốc này.

Tri Mẫu nghĩ đến đây, tâm tình vui vẻ trở lại, mang nét mặt ôn hoà nói với quản lý nô lệ đứng bên cạnh: “Giúp ta theo dõi người mèo già này, ngày mai ta lại đến, nếu trong lúc đó có bất cứ biến hóa gì, anh hãy phái người đến thần điện tìm ta.”

Quản lý nô lệ vội vàng đáp: “Vâng, xin đại nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ theo dõi ông ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook