Chương 286: Trở về (2)
Dịch Nhân Bắc
09/07/2020
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Nghiêm Mặc hiểu tâm tình của bọn họ, ngay cả hắn khi ngồi trong ‘chiếc phi cơ’ không biết là nguyên thủy hay là cao cấp này, cũng nhịn không được mà hào hứng.”“Người cá là bạn của Cửu Nguyên, cùng sinh sống trên một mảnh đất. Khi kẻ địch đến, bọn tôi sẽ cùng nhau nghênh địch!” Giọng nói vẫn còn có chút non nớt của một cậu thiếu niên vang lên, Ô Thần bước ra từ phía sau Tranh.
Ba người Diệp Hách, Ốc Đặc, Bành Tư thấy kẻ nói chuyện chỉ là một thằng nhãi, Ốc Đặc liền khinh miệt nói: “Thằng nhãi này ở đâu ra vậy? Bọn ta đang nói chuyện mà mày dám xen mồm vào!” Hắn giơ tay lên, muốn dạy Ô Thần một bài học.
Hắn bắn một tia lửa thẳng vào mặt Ô Thần.
Tranh nhanh chóng kéo Ô Thần ra sau, hất tay, một trận gió cát lập tức cuốn lấy tia lửa, làm tia lửa biến mất trong cát bụi.
Sắc mặt Ốc Đặc biến đổi, chỉ tay về phía Tranh: “Anh, ra đây!”
Tranh không nhúc nhích: “Ô Thần là đệ tử tư tế, không phải ‘thằng nhãi’, lời nó nói cũng là điều tôi muốn nói.”
Ô Thần không ngờ sứ giả Tam Thành vừa đối mặt với mình liền muốn giết mình, thế là ấn tượng đối với đám người Tam Thành càng trở nên thậm tệ, nó cũng là chiến sĩ khống chế lửa, nhưng so với tên đàn ông có hai vết sẹo đứng đối diện kia thì nó yếu tới mức ngay cả tư cách nói chuyện với đối phương cũng không có!
“Chiến sĩ tộc Người Cá tôn kính, thành Lạch Trời chúng tôi không muốn đối địch với các anh, chúng tôi tới đây với thiện ý, hy vọng có thể thành lập mối quan hệ với tộc Người Cá được Hải Thần phù hộ.” Thái độ của Bành Tư khi nói chuyện với chiến sĩ tộc Người Cá và Cửu Nguyên là một trời một vực, hai kiểu hoàn toàn khác biệt.
Ô Thần chép miệng, không phải người Tam Thành không biết tôn kính người khác, mà là bọn họ chỉ tôn kính kẻ mạnh, Cửu Nguyên lại không có thủ lĩnh và tư tế đại nhân tọa trấn, chẳng qua chỉ là một đám sơn dương đợi bị làm thịt!
Chiến sĩ cấp cao tộc Người Cá được phái tới mỉm cười: “Tộc Người Cá và bộ lạc Cửu Nguyên là đồng minh, bọn tôi cùng nhau trông coi mảnh đất này, tạm thời không có ý định đổi hàng xóm, nếu các người thật sự đến đây với thiện ý, vậy thì chờ thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên trở về đi. Như vậy các người sẽ không cần đánh với bọn tôi.”
Tranh thở phào một hơi trong lòng, mặc dù tộc Người Cá thích nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng vẫn tỏ rõ mình sẽ đứng về phía Cửu Nguyên, vậy là tốt rồi.
“Chẳng lẽ Cửu Nguyên chỉ có thể dựa vào tộc Người Cá, mà một chiến sĩ dám ra đây nhận khiêu chiến cũng không có? Cửu Nguyên như vậy, ha!” Ốc Đặc cười nhạo.
“Ngay cả nô lệ của bọn tôi còn dũng cảm hơn các người.” Bành Tư lắc đầu.
Mặt người Cửu Nguyên đỏ bừng, ai cũng cảm thấy trong người mình có lửa dâng lên!
Mọi người siết chặt nắm tay, hận không thể nhào lên xé xác ba tên sứ giả.
Tranh bước lên trước một bước, anh vốn không định giao hết ba trận khiêu chiến cho người cá, nếu hôm nay thật sự để người cá tiếp nhận ba trận khiêu chiến của đối phương, thì sau này Cửu Nguyên đừng hòng ngẩng đầu trước mặt tộc Người Cá nữa, mà đây cũng là điều anh và tất cả người Cửu Nguyên đều không thể chấp nhận được!
Cho dù có chết, anh cũng không thể để Cửu Nguyên phải cúi đầu!
“Trận khiêu chiến đầu tiên, để tôi” Một người đàn ông tráng niên đột nhiên bước ra từ trong đám người vây xem.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông.
Bành Tư nhíu mày: “Ông là ai?” Chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên đã đứng ngay trước mặt bọn họ, mà người này lại bước ra từ trong đám người.
Cấp bậc còn cao hơn người tên Tranh kia nữa!
“Ta là Hào, chiến sĩ thủ lĩnh bình thường của Cửu Nguyên, sứ giả thành Lạch Trời, mi có dám nhận khiêu chiến của ta?”
…
Thâm Cốc dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm con Cốt Điểu, anh không thể nhìn thấy tư tế đại nhân từ nơi này, nhưng điều đó không thể cản anh sinh ra sự kính nể và quý trọng cậu tư tế thiếu niên.
Lúc Nguyên Chiến ra lệnh cho anh dẫn năm trăm chiến sĩ đi cùng tư tế đại nhân trở về Cửu Nguyên, thì tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đã nghĩ ra cách kiếm được thêm một ít thuyền từ Ma Nhĩ Càn.
Nhưng chờ khi bọn họ tới bãi đất trống ở bờ sông, bọn họ liền sợ ngây cả người!
Từ vựng của Thâm Cốc quá nghèo nàn, anh không biết phải dùng từ gì để diễn tả, chỉ có thể dùng bốn chữ ‘sợ ngây cả người’ mà thôi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy bộ xương nào to như vậy! Ngay cả Sơn Thần Cửu Phong đại nhân sau khi biến tớn cũng không to bằng nó.
Thâm Cốc nhịn không được nghĩ: Đây có phải là hài cốt của thế hệ Sơn Thần nào đó không? Nhưng anh không dám hỏi.
Sự tình lúc sau càng làm họ khiếp sợ đến tột cùng!
Không chỉ họ, mà ba vị người rắn cũng vậy!
Phần đuôi con Cốt Điểu có thể mở ra, để họ đi vào bụng chim.
Khi đó, bọn họ còn không rõ tại sao phải đi vào khung xương của một con chim, có vài người… được rồi, là đại đa số người đều đang lo lắng liệu có phải tư tế đại nhân đang chuẩn bị lấy bọn họ ra tế thần hay không?
Chỉ có Thâm Cốc là không nghĩ vậy, bởi vì nếu là tế thần, thì sẽ không dùng toàn bộ chiến nô lợi hại nhất để hiến tế, chỉ giữ lại những chiến nô dưới cấp hai. Hơn nữa, nhóm người rắn cũng vào mà, tư tế đại nhân chắc chắn sẽ không mời nhóm người rắn tới làm khán giả của buối hiến tế đâu, đúng không?
Khi đó không có ai nghĩ con Cốt Điểu này là dùng để cưỡi, bao gồm cả Thâm Cốc. Có lẽ người rắn có nghĩ tới, nhưng không biết bọn họ là do quá khiếp sợ hay vì bản năng sợ hãi bẩm sinh đối với những loài chim có hình thể lớn, mà cứ đứng sau lưng mọi người mãi không dám tới gần, dù bọn họ đã tò mò muốn chết rồi.
Sở dĩ không có ai nghĩ đến việc dùng Cốt Điểu để cưỡi có lẽ là vì nó quá lớn, khoảng cách giữa những cọng xương sườn thô to của nó lớn đến mức có thể đủ cho một người chui lọt, từ bụng trở xuống thì trống rỗng.
Thẳng đến khi bọn họ đi vào trong con Cốt Điểu.
Thâm Cốc nhận ra vẻ sợ hãi không cách nào che giấu được khi mọi người ở không thể không nghe lệnh mà tiến vào, anh là người đầu tiên tiến vào, sau đó thiếu chút nữa đã bỏ chạy ra ngoài!
Nếu không phải Mặc đại nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay anh, còn cười ôn hòa với anh thì chắc anh đã bỏ chạy ra ngoài rồi, thật sự rất là mất mặt! Ngay cả Đáp Đáp cũng sợ tới mức co giò phi ra ngoài trốn! Vẻ mặt của Đại Hà và Đinh Phi cũng không khá hơn chút nào.
Khung xương bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài.
Khung xương bên ngoài màu trắng, ở bên trong lại là màu tím đỏ, thần kỳ là nhất trên mặt xương màu tím đỏ còn có những đường vân trông như mạch máu đang chảy, nó kéo dài ra như một cái võng màu tím đỏ bảo phủ hết toàn bộ không gian bên trong Cốt Điểu.
Thâm Cốc thề, lần đầu tiên nhìn thấy cái này ai cũng sẽ cảm thấy cực kỳ đáng sợ, dù người đó có là chiến sĩ cấp cao đi chăng nữa! Vì khung xương bên trong con Thần Điểu này nhìn như thể còn đang sống vậy!
Thâm Cốc cẩn thận bước lên trước một bước, anh đi chân trần, nên mức cảm nhận cũng rất trực quan, nhưng anh không có cảm giác như đang đi trên hài cốt, mà giống như đang đi trên mặt đất trơn nhẵn vậy, còn có hơi mềm và co dãn.
“Không tồi, rất dũng cảm! Nó chỉ là một công cụ dùng để cưỡi, ừm, là tọa giá của tôi, sẽ không ăn thịt các anh đâu. Mọi người đi về bằng thuyền thì quá chậm, tôi không thể yên lòng với Cửu Nguyên, nên trở về thần điện Tổ Thần mang cốt bảo chim lửa khổng lồ tới, lần này các anh có thể cưỡi cái cốt bảo này cùng tôi bay về.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ cánh tay anh, khen ngợi, khi khởi động Cốt Điểu, lần đầu tiên hắn tiến vào cũng khiếp sợ như vậy.
Bay về?! Khuôn mặt màu đồng cổ của Thâm Cốc vậy mà lại hiện lên một đám mây hồng, anh thật sự rất kích động!
“Anh phụ trách giải thích cho mọi người biết, đừng để bọn họ sợ, rồi dẫn một nửa lên tầng hai. Thấy không, chỗ đó có một khung xương nhỏ để leo lên, bên trên cũng như bên dưới, sau khi lên thì ngồi xuống hết, bay chừng một ngày một đêm là tới nơi, không cần phải e dè quá, trên đường bay muốn đứng lên đi lại cũng được, chỉ là, vì để đạt tới số lượng vận chuyển lớn nhất nên không thể cho các anh nằm nghỉ, sẽ hơi vất vả, chờ khi trở về thì cho các anh nghỉ ngơi ba ngày!”
Thâm Cốc không quá chờ mong việc có thể nghỉ ngơi ba ngày sau đó, lúc này anh đã hoàn toàn chuyển sự sợ hãi đối với sự vật không biết tên thành hưng phấn rồi!
“Đại nhân!” Thâm Cốc nhịn không được quỳ xuống, muốn hôn lên chân cậu tư tế thiếu niên.
Nghiêm Mặc khom người đỡ lấy anh ta, ôn tồn nói: “Được rồi, tôi biết anh trung thành mà.”
Thâm Cốc vẫn nhịn không được giữ chặt tay cậu thiếu niên, hôn lên mu bàn tay cậu một cái, đây không phải lễ nghi hay gì, chỉ là anh muốn dùng miệng mình để tỏ rõ với cậu thiếu niên, rằng anh nguyện ý vì cậu mà dâng hiến hết thảy, dù là những con đường mà cậu từng đi qua, anh đều nguyện ý dùng môi chạm xuống.
Đó cũng là một loại khát vọng, anh khát vọng được chạm vào cậu tư tế thiếu niên này, khát vọng được đến gần cậu hơn, cho dù chỉ để cậu liếc mắt nhìn mình nhiều thêm một cái cũng được.
Nghiêm Mặc không bài xích hành động này của Thâm Cốc, hôn mu bàn tay và mu bàn chân người bề trên cũng không phải lễ nghi độc nhất của người phương Tây, khi Trung Quốc chưa được tiếp xúc với Nho giáo và chưa bị quy phạm đạo đức nghiêm khắc ràng buộc, thì việc ôm hôn người thân hay bạn bè của mình, hay ngủ cùng giường với thủ hạ của mình đều là những chuyện rất bình thường.
Người cũng giống như động vật, đều quen dùng tứ chi tiếp xúc để diễn đạt sự yêu thích và ý muốn thân mật của mình, đây là bản năng, bọn họ sẽ theo bản năng mà muốn dùng môi, dùng tay chân để chạm vào người mà họ thích, đồng thời cũng sẽ dùng miệng và tay chân để cắn xé kẻ mà họ thống hận.
Đáp Đáp bị dọa chạy lại lén lút mò vào, lúc thấy Thâm Cốc hôn Nghiêm Mặc, liền muốn chạy qua túm tay Nghiêm Mặc gặm hai cái thì bất chợt bị Đinh Phi tóm được!
Đáp Đáp vùng vằng, liền bị Nghiêm Mặc đập một cái vào gáy. Đây thì là một con dã thú đơn thuần!
Đáp Đáp bị đánh mà còn nhe răng cười, sau đó đi lên đẩy Đại Hà ra, đứng ở nơi gần Nghiêm Mặc nhất.
Đại Hà trợn mắt, nhưng anh không đánh lại cái gã dã thú lắm lông này, chỉ đành chờ khi trở về sẽ dạy dỗ gã lại.
Thâm Cốc vô cùng vui vẻ, anh bước ra khỏi bụng chim, giơ cao cánh tay, rồi hô lớn với các chiến sĩ đang xếp hàng chuẩn bị tiến vào bụng chim: “Các chiến sĩ! Các anh sẽ không thể tưởng tượng được tôi đã nhìn thấy thứ gì! Đây là thần tích! Là thần lực của tư tế đại nhân! Không cần phải sợ, đây là ơn huệ mà tư tế đại nhân ban cho! Cậu ấy cho chúng ta cưỡi Thần Điểu cùng cậu bay về Cửu Nguyên! Chúng ta sẽ làm những chiến sĩ thần đáp xuống từ bầu trời!”
Dù là ai cũng có thể nghe ra sự kích động của Thâm Cốc từ giọng anh.
Thâm Cốc xoay người, dẫn năm trăm chiến sĩ cùng đứng ở đuôi chim, quỳ một gối xuống với Nghiêm Mặc: “Cảm tạ tư tế đại nhân đã ban ân! Chúng tôi sẽ là những chiến sĩ trung thành nhất của ngài!”
“Cảm tạ tư tế đại nhân đã ban ân!” Năm trăm chiến sĩ đồng loạt quỳ một gối.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, chẳng trách ai cũng thích được làm sếp sòng, cái cảm giác ‘khắp thế gian mình là duy nhất này’ thật sảng khoái, quả thật khiến người ta nhịn không được mà muốn hưởng thụ hết lần này tới lần khác.
“Đứng lên đi.” Nghiêm Mặc nâng tay.
Thâm Cốc dẫn năm trăm chiến sĩ đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu thiếu niên đứng ở đuôi chim.
Ba vị người rắn cũng vậy, Bạch Lê và Bạch Thịnh chỉ đơn thuần khâm phục và kích động, bọn họ chưa bao giờ được bay trên trời. Mà Bạch Nham thì đang suy đoán cấp bậc của con chim khổng lồ này, anh và tộc nhân của anh đều cho rằng tuy cậu thiếu niên biết luyện chế cốt khí, nhưng cốt khí cấp cao của Cửu Nguyên chắc chắn sẽ không nhiều, cơ mà, bây giờ thấy con Cốt Điểu này, anh không còn nghĩ như vậy nữa, anh bắt đầu tính lại độ uy hiếp của Cửu Nguyên đối với Tam Thành.
Nghiêm Mặc mặc một bộ y phục mỏng và giày rơm, gió thổi làm vạt váy bay lên, để lộ mắt cá chân trần của mình, phía sau hắn là ba người chiến sĩ cường tráng trẻ tuổi.
“Các anh có thể đi vào, được thấy tọa giá Thần Điểu là bởi vì tất cả mọi người các anh đã qua được vòng khảo nghiệm thứ nhất. Trong số người còn ở chỗ đóng quân tạm thời có một vài người sẽ bị để lại, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ các anh đều biết rõ.”
Gió thổi tới từ hạ du sông lớn, Cửu Phong phát ra tiếng kêu dài trên bầu trời.
“Đợi sau khi trở về sẽ còn nhiều khảo nghiệm hơn nữa chờ các anh, nếu các anh qua được hết, tôi sẽ ban cho các anh cơ hội trở thành chiến sĩ của thần thật sự. Còn bây giờ, chúng ta xuất phát trở về Cửu Nguyên!”
Sau khi sắp xếp người xong, Thâm Cốc dời ánh mắt đi
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, quay đầu nhìn liền thấy một đám chiến sĩ tụ lại với nhau, cúi đầu nhìn nhìn cái gì đó, có người còn phát ra tiếng cười to đầy hưng phấn và vui vẻ.
Thâm Cốc đứng dậy, vỗ vai những người đó: “Chưa xem đủ à? Cái này dùng để đái với ị, các anh cứ nhìn chằm chằm hoài thì làm sao người ta đái được?”
Các chiến sĩ cùng cười vang, vài người còn kêu: “Thì cứ đái đi! Không đái được cũng phải được!”
“Người bên dưới chắc tưởng là trời mưa, ha ha!”
“Đợi lát nữa bay qua Ma Nhĩ Càn, chúng ta cùng ị lên đầu bọn chúng!”
Đám người này, lúc đầu còn sợ muốn chết, đường bay xóc nảy một chút liền sợ tới xanh cả mặt, ngay cả chiến sĩ lớn mật cũng vậy. Nhưng bây giờ thì cả đám đều tụ tập ở cái cửa duy nhất có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới, không sợ lọt xuống nữa.
“Được rồi! Trở về ngồi nghỉ đi! Không nghe tư tế đại nhân nói gì à? Vừa trở về rất có khả năng sẽ đánh một trận với kẻ địch đó? Không bồi dưỡng tinh thần thì làm sao mà đánh?”
Nghiêm Mặc ngồi trong khoang đầu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền dụi dụi mắt, lười biếng vươn vai.
Hắn biết tầng dưới đang rất náo nhiệt, nhưng hắn không đi xuống.
Nhóm người rắn cũng ở dưới đó, có Đại Hà quản.
Hắn không xuống là vì không muốn phải giải thích quá nhiều với nhóm người rắn, con Cốt Điểu này có rất nhiều bí mật, để giảm bớt sự tiêu hao của nguyên tinh, hắn chỉ mở công năng cơ bản nhất, thậm chí ngay cả ‘cửa sổ’ còn chưa mở.
Giữa khoang đầu và khoang bụng có khoang cổ nối liền, xương cổ là dạng hình ống, có thể cho người cưỡi ở bên ngoài, nhưng Nghiêm Mặc không có làm.
Không gian trong khoang đầu không lớn, chỉ có thể chứa được khoảng bốn người.
Vì để dễ bề quan sát, Nghiêm Mặc mở hết ‘cửa sổ’ ở khoang đầu ra.
Chắc là để tiện bắn tên và phóng giáo, khi mở cửa sổ ra tuy có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng đồng thời cũng sẽ thông ra bên ngoài luôn, gió thổi thốc vào trong, Nghiêm Mặc chỉ có thể hạ độ cao.
Đáp Đáp và Đinh Phi đều rất hưng phấn, sau khi sợ hãi qua đi, cả hai cứ vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quên sạch sứ mệnh bảo hộ tư tế đại nhân của mình.
Nghiêm Mặc hiểu tâm tình của bọn họ, ngay cả hắn khi ngồi trong ‘chiếc phi cơ’ không biết là nguyên thủy hay là cao cấp này, cũng nhịn không được mà hào hứng, trên đường bay đến nơi đóng quân tạm thời vẫn luôn nhìn ra ngoài, huống chi là những người nguyên thủy chưa bao giờ được bay trên bầu trời.
Đáp Đáp thấy Nghiêm Mặc tỉnh lại, liền gào rú mấy tiếng quái dị ra ngoài cửa sổ, Đinh Phi cũng bắt chước gào rú theo.
Cửu Phong lúc thì bay vào cửa sổ, lúc lại bay ra, vui vẻ cười khặc khặc không ngừng, cũng không biết nó đang vui cái gì.
Trên trời có chim chóc tò mò với Cốt Điểu, nhưng vì có Cửu Phong nên chúng nó không dám tới gần.
Không lâu sau.
“Đại nhân! Xem kìa! Thành Cửu Nguyên! Tôi thấy thành Cửu Nguyên của chúng ta rồi!” Đinh Phi bỗng nhiên hưng phấn kêu to, chỉ tay xuống dưới, ra sức vỗ lưng Đáp Đáp: “Nhìn thấy không? Đó chính là thành Cửu Nguyên của bọn tôi, thế nào? Dữ dằn không? Có phải còn xịn hơn Ma Nhĩ Càn không biết bao nhiêu lần không?”
Trong giọng nói của Đinh Phi tràn ngập vẻ kiêu ngạo, Đáp Đáp thò đầu ra nhìn xuống, lập tức bị hấp dẫn dù nó là tòa thành mà mình chưa bao giờ thấy, gã còn nghĩ chắc nó lợi hại lắm.
Lúc này, trong khoang bụng tầng một cũng có không ít người phát hiện ra thành Cửu Nguyên, mọi người cùng nhau thay phiên bò tới cái cửa duy nhất có thể nhìn ra bên ngoài kia để nhìn xuống.
Bạch Nham và hai người rắn còn lại không hề ngại ngùng, bò tới cái lỗ chuyên dùng để bài tiết mà dòm. Có điều anh không nhân lúc đi tiểu luôn, mà nhìn cảnh vật bên dưới một cái rồi quay về chỗ.
Đại Hà cũng chen qua nhìn một cái, sau đó trở về chỗ nói: “Sắp tới Cửu Nguyên rồi.” Vẻ mặt không giấu được sự nhớ nhung và kiêu ngạo.
Bạch Nham tâm can ngứa ngáy, khi nghe Bạch Lê và Bạch Thịnh cùng lúc kinh sợ kêu ra tiếng, nhưng anh vẫn cố kiềm chế ham muốn chen vào xem, ai biểu anh là thủ lĩnh chứ? Haizzz!
Khi Đinh Phi kêu to mình đã nhìn thấy thành Cửu Nguyên, thì cũng là lúc Bành Tư truy vấn mối quan hệ của tộc Người Cá và Cửu Nguyên.
Lúc Hào bước ra từ trong đám người, bóng dáng khổng lồ của Cốt Điểu đã tiến vào phạm vi quan sát của tháp vọng.
“Ô ——!” Tiếng kèn cảnh báo truyền ra từ thành Cửu Nguyên, vang đi thật xa.
“Nghiêm Mặc hiểu tâm tình của bọn họ, ngay cả hắn khi ngồi trong ‘chiếc phi cơ’ không biết là nguyên thủy hay là cao cấp này, cũng nhịn không được mà hào hứng.”“Người cá là bạn của Cửu Nguyên, cùng sinh sống trên một mảnh đất. Khi kẻ địch đến, bọn tôi sẽ cùng nhau nghênh địch!” Giọng nói vẫn còn có chút non nớt của một cậu thiếu niên vang lên, Ô Thần bước ra từ phía sau Tranh.
Ba người Diệp Hách, Ốc Đặc, Bành Tư thấy kẻ nói chuyện chỉ là một thằng nhãi, Ốc Đặc liền khinh miệt nói: “Thằng nhãi này ở đâu ra vậy? Bọn ta đang nói chuyện mà mày dám xen mồm vào!” Hắn giơ tay lên, muốn dạy Ô Thần một bài học.
Hắn bắn một tia lửa thẳng vào mặt Ô Thần.
Tranh nhanh chóng kéo Ô Thần ra sau, hất tay, một trận gió cát lập tức cuốn lấy tia lửa, làm tia lửa biến mất trong cát bụi.
Sắc mặt Ốc Đặc biến đổi, chỉ tay về phía Tranh: “Anh, ra đây!”
Tranh không nhúc nhích: “Ô Thần là đệ tử tư tế, không phải ‘thằng nhãi’, lời nó nói cũng là điều tôi muốn nói.”
Ô Thần không ngờ sứ giả Tam Thành vừa đối mặt với mình liền muốn giết mình, thế là ấn tượng đối với đám người Tam Thành càng trở nên thậm tệ, nó cũng là chiến sĩ khống chế lửa, nhưng so với tên đàn ông có hai vết sẹo đứng đối diện kia thì nó yếu tới mức ngay cả tư cách nói chuyện với đối phương cũng không có!
“Chiến sĩ tộc Người Cá tôn kính, thành Lạch Trời chúng tôi không muốn đối địch với các anh, chúng tôi tới đây với thiện ý, hy vọng có thể thành lập mối quan hệ với tộc Người Cá được Hải Thần phù hộ.” Thái độ của Bành Tư khi nói chuyện với chiến sĩ tộc Người Cá và Cửu Nguyên là một trời một vực, hai kiểu hoàn toàn khác biệt.
Ô Thần chép miệng, không phải người Tam Thành không biết tôn kính người khác, mà là bọn họ chỉ tôn kính kẻ mạnh, Cửu Nguyên lại không có thủ lĩnh và tư tế đại nhân tọa trấn, chẳng qua chỉ là một đám sơn dương đợi bị làm thịt!
Chiến sĩ cấp cao tộc Người Cá được phái tới mỉm cười: “Tộc Người Cá và bộ lạc Cửu Nguyên là đồng minh, bọn tôi cùng nhau trông coi mảnh đất này, tạm thời không có ý định đổi hàng xóm, nếu các người thật sự đến đây với thiện ý, vậy thì chờ thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên trở về đi. Như vậy các người sẽ không cần đánh với bọn tôi.”
Tranh thở phào một hơi trong lòng, mặc dù tộc Người Cá thích nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng vẫn tỏ rõ mình sẽ đứng về phía Cửu Nguyên, vậy là tốt rồi.
“Chẳng lẽ Cửu Nguyên chỉ có thể dựa vào tộc Người Cá, mà một chiến sĩ dám ra đây nhận khiêu chiến cũng không có? Cửu Nguyên như vậy, ha!” Ốc Đặc cười nhạo.
“Ngay cả nô lệ của bọn tôi còn dũng cảm hơn các người.” Bành Tư lắc đầu.
Mặt người Cửu Nguyên đỏ bừng, ai cũng cảm thấy trong người mình có lửa dâng lên!
Mọi người siết chặt nắm tay, hận không thể nhào lên xé xác ba tên sứ giả.
Tranh bước lên trước một bước, anh vốn không định giao hết ba trận khiêu chiến cho người cá, nếu hôm nay thật sự để người cá tiếp nhận ba trận khiêu chiến của đối phương, thì sau này Cửu Nguyên đừng hòng ngẩng đầu trước mặt tộc Người Cá nữa, mà đây cũng là điều anh và tất cả người Cửu Nguyên đều không thể chấp nhận được!
Cho dù có chết, anh cũng không thể để Cửu Nguyên phải cúi đầu!
“Trận khiêu chiến đầu tiên, để tôi” Một người đàn ông tráng niên đột nhiên bước ra từ trong đám người vây xem.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông.
Bành Tư nhíu mày: “Ông là ai?” Chiến sĩ thủ lĩnh Cửu Nguyên đã đứng ngay trước mặt bọn họ, mà người này lại bước ra từ trong đám người.
Cấp bậc còn cao hơn người tên Tranh kia nữa!
“Ta là Hào, chiến sĩ thủ lĩnh bình thường của Cửu Nguyên, sứ giả thành Lạch Trời, mi có dám nhận khiêu chiến của ta?”
…
Thâm Cốc dùng ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm con Cốt Điểu, anh không thể nhìn thấy tư tế đại nhân từ nơi này, nhưng điều đó không thể cản anh sinh ra sự kính nể và quý trọng cậu tư tế thiếu niên.
Lúc Nguyên Chiến ra lệnh cho anh dẫn năm trăm chiến sĩ đi cùng tư tế đại nhân trở về Cửu Nguyên, thì tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ đã nghĩ ra cách kiếm được thêm một ít thuyền từ Ma Nhĩ Càn.
Nhưng chờ khi bọn họ tới bãi đất trống ở bờ sông, bọn họ liền sợ ngây cả người!
Từ vựng của Thâm Cốc quá nghèo nàn, anh không biết phải dùng từ gì để diễn tả, chỉ có thể dùng bốn chữ ‘sợ ngây cả người’ mà thôi.
Bọn họ chưa bao giờ thấy bộ xương nào to như vậy! Ngay cả Sơn Thần Cửu Phong đại nhân sau khi biến tớn cũng không to bằng nó.
Thâm Cốc nhịn không được nghĩ: Đây có phải là hài cốt của thế hệ Sơn Thần nào đó không? Nhưng anh không dám hỏi.
Sự tình lúc sau càng làm họ khiếp sợ đến tột cùng!
Không chỉ họ, mà ba vị người rắn cũng vậy!
Phần đuôi con Cốt Điểu có thể mở ra, để họ đi vào bụng chim.
Khi đó, bọn họ còn không rõ tại sao phải đi vào khung xương của một con chim, có vài người… được rồi, là đại đa số người đều đang lo lắng liệu có phải tư tế đại nhân đang chuẩn bị lấy bọn họ ra tế thần hay không?
Chỉ có Thâm Cốc là không nghĩ vậy, bởi vì nếu là tế thần, thì sẽ không dùng toàn bộ chiến nô lợi hại nhất để hiến tế, chỉ giữ lại những chiến nô dưới cấp hai. Hơn nữa, nhóm người rắn cũng vào mà, tư tế đại nhân chắc chắn sẽ không mời nhóm người rắn tới làm khán giả của buối hiến tế đâu, đúng không?
Khi đó không có ai nghĩ con Cốt Điểu này là dùng để cưỡi, bao gồm cả Thâm Cốc. Có lẽ người rắn có nghĩ tới, nhưng không biết bọn họ là do quá khiếp sợ hay vì bản năng sợ hãi bẩm sinh đối với những loài chim có hình thể lớn, mà cứ đứng sau lưng mọi người mãi không dám tới gần, dù bọn họ đã tò mò muốn chết rồi.
Sở dĩ không có ai nghĩ đến việc dùng Cốt Điểu để cưỡi có lẽ là vì nó quá lớn, khoảng cách giữa những cọng xương sườn thô to của nó lớn đến mức có thể đủ cho một người chui lọt, từ bụng trở xuống thì trống rỗng.
Thẳng đến khi bọn họ đi vào trong con Cốt Điểu.
Thâm Cốc nhận ra vẻ sợ hãi không cách nào che giấu được khi mọi người ở không thể không nghe lệnh mà tiến vào, anh là người đầu tiên tiến vào, sau đó thiếu chút nữa đã bỏ chạy ra ngoài!
Nếu không phải Mặc đại nhân đứng bên cạnh nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay anh, còn cười ôn hòa với anh thì chắc anh đã bỏ chạy ra ngoài rồi, thật sự rất là mất mặt! Ngay cả Đáp Đáp cũng sợ tới mức co giò phi ra ngoài trốn! Vẻ mặt của Đại Hà và Đinh Phi cũng không khá hơn chút nào.
Khung xương bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài.
Khung xương bên ngoài màu trắng, ở bên trong lại là màu tím đỏ, thần kỳ là nhất trên mặt xương màu tím đỏ còn có những đường vân trông như mạch máu đang chảy, nó kéo dài ra như một cái võng màu tím đỏ bảo phủ hết toàn bộ không gian bên trong Cốt Điểu.
Thâm Cốc thề, lần đầu tiên nhìn thấy cái này ai cũng sẽ cảm thấy cực kỳ đáng sợ, dù người đó có là chiến sĩ cấp cao đi chăng nữa! Vì khung xương bên trong con Thần Điểu này nhìn như thể còn đang sống vậy!
Thâm Cốc cẩn thận bước lên trước một bước, anh đi chân trần, nên mức cảm nhận cũng rất trực quan, nhưng anh không có cảm giác như đang đi trên hài cốt, mà giống như đang đi trên mặt đất trơn nhẵn vậy, còn có hơi mềm và co dãn.
“Không tồi, rất dũng cảm! Nó chỉ là một công cụ dùng để cưỡi, ừm, là tọa giá của tôi, sẽ không ăn thịt các anh đâu. Mọi người đi về bằng thuyền thì quá chậm, tôi không thể yên lòng với Cửu Nguyên, nên trở về thần điện Tổ Thần mang cốt bảo chim lửa khổng lồ tới, lần này các anh có thể cưỡi cái cốt bảo này cùng tôi bay về.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ cánh tay anh, khen ngợi, khi khởi động Cốt Điểu, lần đầu tiên hắn tiến vào cũng khiếp sợ như vậy.
Bay về?! Khuôn mặt màu đồng cổ của Thâm Cốc vậy mà lại hiện lên một đám mây hồng, anh thật sự rất kích động!
“Anh phụ trách giải thích cho mọi người biết, đừng để bọn họ sợ, rồi dẫn một nửa lên tầng hai. Thấy không, chỗ đó có một khung xương nhỏ để leo lên, bên trên cũng như bên dưới, sau khi lên thì ngồi xuống hết, bay chừng một ngày một đêm là tới nơi, không cần phải e dè quá, trên đường bay muốn đứng lên đi lại cũng được, chỉ là, vì để đạt tới số lượng vận chuyển lớn nhất nên không thể cho các anh nằm nghỉ, sẽ hơi vất vả, chờ khi trở về thì cho các anh nghỉ ngơi ba ngày!”
Thâm Cốc không quá chờ mong việc có thể nghỉ ngơi ba ngày sau đó, lúc này anh đã hoàn toàn chuyển sự sợ hãi đối với sự vật không biết tên thành hưng phấn rồi!
“Đại nhân!” Thâm Cốc nhịn không được quỳ xuống, muốn hôn lên chân cậu tư tế thiếu niên.
Nghiêm Mặc khom người đỡ lấy anh ta, ôn tồn nói: “Được rồi, tôi biết anh trung thành mà.”
Thâm Cốc vẫn nhịn không được giữ chặt tay cậu thiếu niên, hôn lên mu bàn tay cậu một cái, đây không phải lễ nghi hay gì, chỉ là anh muốn dùng miệng mình để tỏ rõ với cậu thiếu niên, rằng anh nguyện ý vì cậu mà dâng hiến hết thảy, dù là những con đường mà cậu từng đi qua, anh đều nguyện ý dùng môi chạm xuống.
Đó cũng là một loại khát vọng, anh khát vọng được chạm vào cậu tư tế thiếu niên này, khát vọng được đến gần cậu hơn, cho dù chỉ để cậu liếc mắt nhìn mình nhiều thêm một cái cũng được.
Nghiêm Mặc không bài xích hành động này của Thâm Cốc, hôn mu bàn tay và mu bàn chân người bề trên cũng không phải lễ nghi độc nhất của người phương Tây, khi Trung Quốc chưa được tiếp xúc với Nho giáo và chưa bị quy phạm đạo đức nghiêm khắc ràng buộc, thì việc ôm hôn người thân hay bạn bè của mình, hay ngủ cùng giường với thủ hạ của mình đều là những chuyện rất bình thường.
Người cũng giống như động vật, đều quen dùng tứ chi tiếp xúc để diễn đạt sự yêu thích và ý muốn thân mật của mình, đây là bản năng, bọn họ sẽ theo bản năng mà muốn dùng môi, dùng tay chân để chạm vào người mà họ thích, đồng thời cũng sẽ dùng miệng và tay chân để cắn xé kẻ mà họ thống hận.
Đáp Đáp bị dọa chạy lại lén lút mò vào, lúc thấy Thâm Cốc hôn Nghiêm Mặc, liền muốn chạy qua túm tay Nghiêm Mặc gặm hai cái thì bất chợt bị Đinh Phi tóm được!
Đáp Đáp vùng vằng, liền bị Nghiêm Mặc đập một cái vào gáy. Đây thì là một con dã thú đơn thuần!
Đáp Đáp bị đánh mà còn nhe răng cười, sau đó đi lên đẩy Đại Hà ra, đứng ở nơi gần Nghiêm Mặc nhất.
Đại Hà trợn mắt, nhưng anh không đánh lại cái gã dã thú lắm lông này, chỉ đành chờ khi trở về sẽ dạy dỗ gã lại.
Thâm Cốc vô cùng vui vẻ, anh bước ra khỏi bụng chim, giơ cao cánh tay, rồi hô lớn với các chiến sĩ đang xếp hàng chuẩn bị tiến vào bụng chim: “Các chiến sĩ! Các anh sẽ không thể tưởng tượng được tôi đã nhìn thấy thứ gì! Đây là thần tích! Là thần lực của tư tế đại nhân! Không cần phải sợ, đây là ơn huệ mà tư tế đại nhân ban cho! Cậu ấy cho chúng ta cưỡi Thần Điểu cùng cậu bay về Cửu Nguyên! Chúng ta sẽ làm những chiến sĩ thần đáp xuống từ bầu trời!”
Dù là ai cũng có thể nghe ra sự kích động của Thâm Cốc từ giọng anh.
Thâm Cốc xoay người, dẫn năm trăm chiến sĩ cùng đứng ở đuôi chim, quỳ một gối xuống với Nghiêm Mặc: “Cảm tạ tư tế đại nhân đã ban ân! Chúng tôi sẽ là những chiến sĩ trung thành nhất của ngài!”
“Cảm tạ tư tế đại nhân đã ban ân!” Năm trăm chiến sĩ đồng loạt quỳ một gối.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, chẳng trách ai cũng thích được làm sếp sòng, cái cảm giác ‘khắp thế gian mình là duy nhất này’ thật sảng khoái, quả thật khiến người ta nhịn không được mà muốn hưởng thụ hết lần này tới lần khác.
“Đứng lên đi.” Nghiêm Mặc nâng tay.
Thâm Cốc dẫn năm trăm chiến sĩ đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu thiếu niên đứng ở đuôi chim.
Ba vị người rắn cũng vậy, Bạch Lê và Bạch Thịnh chỉ đơn thuần khâm phục và kích động, bọn họ chưa bao giờ được bay trên trời. Mà Bạch Nham thì đang suy đoán cấp bậc của con chim khổng lồ này, anh và tộc nhân của anh đều cho rằng tuy cậu thiếu niên biết luyện chế cốt khí, nhưng cốt khí cấp cao của Cửu Nguyên chắc chắn sẽ không nhiều, cơ mà, bây giờ thấy con Cốt Điểu này, anh không còn nghĩ như vậy nữa, anh bắt đầu tính lại độ uy hiếp của Cửu Nguyên đối với Tam Thành.
Nghiêm Mặc mặc một bộ y phục mỏng và giày rơm, gió thổi làm vạt váy bay lên, để lộ mắt cá chân trần của mình, phía sau hắn là ba người chiến sĩ cường tráng trẻ tuổi.
“Các anh có thể đi vào, được thấy tọa giá Thần Điểu là bởi vì tất cả mọi người các anh đã qua được vòng khảo nghiệm thứ nhất. Trong số người còn ở chỗ đóng quân tạm thời có một vài người sẽ bị để lại, về phần nguyên nhân, tôi nghĩ các anh đều biết rõ.”
Gió thổi tới từ hạ du sông lớn, Cửu Phong phát ra tiếng kêu dài trên bầu trời.
“Đợi sau khi trở về sẽ còn nhiều khảo nghiệm hơn nữa chờ các anh, nếu các anh qua được hết, tôi sẽ ban cho các anh cơ hội trở thành chiến sĩ của thần thật sự. Còn bây giờ, chúng ta xuất phát trở về Cửu Nguyên!”
Sau khi sắp xếp người xong, Thâm Cốc dời ánh mắt đi
Phía sau truyền đến tiếng ồn ào, quay đầu nhìn liền thấy một đám chiến sĩ tụ lại với nhau, cúi đầu nhìn nhìn cái gì đó, có người còn phát ra tiếng cười to đầy hưng phấn và vui vẻ.
Thâm Cốc đứng dậy, vỗ vai những người đó: “Chưa xem đủ à? Cái này dùng để đái với ị, các anh cứ nhìn chằm chằm hoài thì làm sao người ta đái được?”
Các chiến sĩ cùng cười vang, vài người còn kêu: “Thì cứ đái đi! Không đái được cũng phải được!”
“Người bên dưới chắc tưởng là trời mưa, ha ha!”
“Đợi lát nữa bay qua Ma Nhĩ Càn, chúng ta cùng ị lên đầu bọn chúng!”
Đám người này, lúc đầu còn sợ muốn chết, đường bay xóc nảy một chút liền sợ tới xanh cả mặt, ngay cả chiến sĩ lớn mật cũng vậy. Nhưng bây giờ thì cả đám đều tụ tập ở cái cửa duy nhất có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên dưới, không sợ lọt xuống nữa.
“Được rồi! Trở về ngồi nghỉ đi! Không nghe tư tế đại nhân nói gì à? Vừa trở về rất có khả năng sẽ đánh một trận với kẻ địch đó? Không bồi dưỡng tinh thần thì làm sao mà đánh?”
Nghiêm Mặc ngồi trong khoang đầu ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại liền dụi dụi mắt, lười biếng vươn vai.
Hắn biết tầng dưới đang rất náo nhiệt, nhưng hắn không đi xuống.
Nhóm người rắn cũng ở dưới đó, có Đại Hà quản.
Hắn không xuống là vì không muốn phải giải thích quá nhiều với nhóm người rắn, con Cốt Điểu này có rất nhiều bí mật, để giảm bớt sự tiêu hao của nguyên tinh, hắn chỉ mở công năng cơ bản nhất, thậm chí ngay cả ‘cửa sổ’ còn chưa mở.
Giữa khoang đầu và khoang bụng có khoang cổ nối liền, xương cổ là dạng hình ống, có thể cho người cưỡi ở bên ngoài, nhưng Nghiêm Mặc không có làm.
Không gian trong khoang đầu không lớn, chỉ có thể chứa được khoảng bốn người.
Vì để dễ bề quan sát, Nghiêm Mặc mở hết ‘cửa sổ’ ở khoang đầu ra.
Chắc là để tiện bắn tên và phóng giáo, khi mở cửa sổ ra tuy có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng đồng thời cũng sẽ thông ra bên ngoài luôn, gió thổi thốc vào trong, Nghiêm Mặc chỉ có thể hạ độ cao.
Đáp Đáp và Đinh Phi đều rất hưng phấn, sau khi sợ hãi qua đi, cả hai cứ vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quên sạch sứ mệnh bảo hộ tư tế đại nhân của mình.
Nghiêm Mặc hiểu tâm tình của bọn họ, ngay cả hắn khi ngồi trong ‘chiếc phi cơ’ không biết là nguyên thủy hay là cao cấp này, cũng nhịn không được mà hào hứng, trên đường bay đến nơi đóng quân tạm thời vẫn luôn nhìn ra ngoài, huống chi là những người nguyên thủy chưa bao giờ được bay trên bầu trời.
Đáp Đáp thấy Nghiêm Mặc tỉnh lại, liền gào rú mấy tiếng quái dị ra ngoài cửa sổ, Đinh Phi cũng bắt chước gào rú theo.
Cửu Phong lúc thì bay vào cửa sổ, lúc lại bay ra, vui vẻ cười khặc khặc không ngừng, cũng không biết nó đang vui cái gì.
Trên trời có chim chóc tò mò với Cốt Điểu, nhưng vì có Cửu Phong nên chúng nó không dám tới gần.
Không lâu sau.
“Đại nhân! Xem kìa! Thành Cửu Nguyên! Tôi thấy thành Cửu Nguyên của chúng ta rồi!” Đinh Phi bỗng nhiên hưng phấn kêu to, chỉ tay xuống dưới, ra sức vỗ lưng Đáp Đáp: “Nhìn thấy không? Đó chính là thành Cửu Nguyên của bọn tôi, thế nào? Dữ dằn không? Có phải còn xịn hơn Ma Nhĩ Càn không biết bao nhiêu lần không?”
Trong giọng nói của Đinh Phi tràn ngập vẻ kiêu ngạo, Đáp Đáp thò đầu ra nhìn xuống, lập tức bị hấp dẫn dù nó là tòa thành mà mình chưa bao giờ thấy, gã còn nghĩ chắc nó lợi hại lắm.
Lúc này, trong khoang bụng tầng một cũng có không ít người phát hiện ra thành Cửu Nguyên, mọi người cùng nhau thay phiên bò tới cái cửa duy nhất có thể nhìn ra bên ngoài kia để nhìn xuống.
Bạch Nham và hai người rắn còn lại không hề ngại ngùng, bò tới cái lỗ chuyên dùng để bài tiết mà dòm. Có điều anh không nhân lúc đi tiểu luôn, mà nhìn cảnh vật bên dưới một cái rồi quay về chỗ.
Đại Hà cũng chen qua nhìn một cái, sau đó trở về chỗ nói: “Sắp tới Cửu Nguyên rồi.” Vẻ mặt không giấu được sự nhớ nhung và kiêu ngạo.
Bạch Nham tâm can ngứa ngáy, khi nghe Bạch Lê và Bạch Thịnh cùng lúc kinh sợ kêu ra tiếng, nhưng anh vẫn cố kiềm chế ham muốn chen vào xem, ai biểu anh là thủ lĩnh chứ? Haizzz!
Khi Đinh Phi kêu to mình đã nhìn thấy thành Cửu Nguyên, thì cũng là lúc Bành Tư truy vấn mối quan hệ của tộc Người Cá và Cửu Nguyên.
Lúc Hào bước ra từ trong đám người, bóng dáng khổng lồ của Cốt Điểu đã tiến vào phạm vi quan sát của tháp vọng.
“Ô ——!” Tiếng kèn cảnh báo truyền ra từ thành Cửu Nguyên, vang đi thật xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.