Dị Thế Lưu Đày

Chương 371: Trước khi tẩu thoát

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-371-0

“Kế hoạch tổ chức yến tiệc bây giờ đã biến thành một buổi mật đàm.”

Lam Âm sống hai trăm năm, sức mạnh linh hồn đã luyện đến cấp chín. Tuổi của bán thú nhân gấp bội, sức mạnh linh hồn đương nhiên đã đạt tới cấp mười.

Là người Tam Thành đều biết, sức mạnh linh hồn khó thăng cấp hơn năng lực thần huyết nhiều, nếu thần huyết đủ đậm và có phương pháp huấn luyện chính xác, thì muốn thăng lên cấp chín không khó, nhưng sức mạnh linh hồn lại hoàn toàn khác.

Từ cuộc đại chiến cuối cùng tới nay, người có sức mạnh linh hồn đạt tới cấp mười chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vượt qua cấp mười thì chưa từng nghe thấy bao giờ.

Tuy không ai có thể vượt qua cấp mười, nhưng chỉ cần là tư tế Thượng Thành đều biết, nếu sức mạnh linh hồn đạt tới cấp mười như bán thú nhân kia thì chỉ có thể tùy ý thu liễm chứ không cách nào che giấu hết, nhưng nếu vượt qua cấp mười, nghe nói sẽ có thể tùy ý che giấu sức mạnh linh hồn của mình, người khác dù có thăm dò thế nào, thì thoạt nhìn đều giống như người thường.

Vị Mặc vu này không lý nào không có sức mạnh linh hồn, dù sao trước đó ông ta vừa mới thi triển linh hồn cụ hiện và vũ khúc hiến tế, nhưng bây giờ mọi người lại không ai cảm nhận được sóng dao động của sức mạnh linh hồn trên người đối phương, vậy có phải chứng tỏ…?

Đám người Đại Tư Tế Lam Âm hoài nghi, muốn thử nhưng lại không dám.

Nếu đối phương thật sự có sức mạnh linh hồn vượt qua cấp mười, bọn họ mà động thủ thì chính là tự tìm đường chết.

Nhưng không sao, bọn họ còn có một đường có thể thử, bán thú nhân nghĩ ăn thủ lĩnh Cửu Nguyên dễ như chơi, Mặc vu Cửu Nguyên muốn đưa thủ lĩnh của mình đi tất nhiên phải đọ với bán thú nhân một ván, đến lúc đó bọn họ sẽ biết được sức mạnh linh hồn của đối phương có đột phá cấp mười hay không?

Quốc vương Âm Thành đảo mắt qua chỗ tam Đại Tư Tế, tức khắc biết được mình nên chiêu đãi vị Mặc vu cơ hồ là chết đi rồi sống lại kia như thế nào.

Làm chủ nhân, quốc vương Âm Thành cười sang sảng, bước xuống vương vị, đứng đối diện Nghiêm Mặc mà đặt một tay lên ngực hành lễ: “Mặc vu Cửu Nguyên tôn kính, ta rất vui mừng khi thấy ngài đã khôi phục hoàn toàn. Ngài đến đây là sự ưu ái của Tổ Thần dành cho Âm Thành ta, trăm tiếng chim hót sáng nay là sự hoan nghênh của Âm Thần dành cho người phụng dưỡng Tổ Thần. Mời ngồi.”

“Không cần phải thế.” Nghiêm Mặc cười hòa ái, dùng nắm tay phải đặt lên ngực trái để đáp lễ: “Được tới một tòa thành ấm áp và xinh đẹp như vậy, âu cũng là sự dẫn dắt của Tổ Thần. Cảm ơn sự chăm sóc của quốc vương bệ hạ đối với thủ lĩnh Cửu Nguyên tôi khi tôi chưa khôi phục.”

Nguyên Chiến gật đầu chào quốc vương Âm Thành.

Quốc vương Âm Thành lại dùng tiếng cười sang sảng của mình để chống chế: “Không dám nhận, cũng vì nhờ có Chiến thủ lĩnh và Mặc vu đại nhân mà vết sẹo trên mặt con gái ta mới có thể hoàn toàn biến mất, thuốc của quý bộ lạc vô cùng thần kỳ.”

Lúc này, mọi người như quên mất Nguyên Chiến thiếu chút nữa đã phải làm nô lệ ở Âm Thành, và cả việc bị vương hậu Thúy Vũ ‘bắt nạt’ nữa.

Người trong đại sảnh lúc này rất hoà thuận vui vẻ, ngay cả vương hậu Âm Thành cũng bớt đi vẻ lười biếng của mình, luôn treo trên mặt nụ cười thương hiệu của một vương hậu, lời nói ra cũng là lời từ đáy lòng, khen ngợi phục sức và màu vải hoa lệ tuyệt đẹp của Cửu Nguyên.

Tiểu công chúa Lạp Mạc Nhĩ tựa hồ như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyên Chiến vậy, nhìn nhìn một hồi lại đỏ mặt.

Trước kia cô chỉ cảm thấy Nguyên Chiến thô kệch, phóng khoáng, kiêu ngạo mà lại không có văn minh, đàn ông như vậy tuy cũng khá thu hút nhưng cô ta thân là công chúa, điều kiện yêu cầu đương nhiên là rất cao, những người có vóc dáng chuẩn và đẹp như Nguyên Chiến chắc không nhiều lắm, nhưng người có diện mạo khôi ngô anh tuấn hơn Nguyên Chiến thì cô đã thấy qua không biết bao nhiêu, Nguyên Chiến trước kia chỉ có thể khiến cô chú ý, chứ vẫn không đủ để hấp dẫn cô.

Nhưng Nguyên Chiến lúc này, không chỉ thân phận thay đổi, hắn chẳng những không phải nô lệ, mà còn là thủ lĩnh đứng đầu một bộ lạc thần bí khó lường. Bộ lạc ấy còn vô cùng giàu có. Mà sau khi hắn đổi cách ăn mặc, đeo chút trang sức lên người, khí chất tức khắc trở nên cao sang, mà hơi thở hoang dã vẫn còn tràn ngập trong đó, kiêu ngạo biến thành tự tin, nhìn kiểu gì cũng thấy không có chút liên quan đến dã nhân quê mùa, cảm thấy hơi thở quý khí của đối phương như tự nhiên sẵn có.

Thậm chí cái hình xăm bộ lạc làm tăng thêm nét dữ tợn trên mặt Nguyên Chiến càng trở nên đặc biệt, mùi vị đàn ông tràn ngập, thần bí và hoang dã, làm một cô gái như cô vừa nhìn thấy liền có chút nhũn chân.

Chớ trách Lạp Mạc Nhĩ lại để ý một người đàn ông như vậy, cô đã tới tuổi có thể gả chồng, mà các chàng trai ở độ tuổi thích hợp trong Âm Thành cô ta đã nhìn tới phát chán, lúc này đột nhiên xuất hiện một người đàn ông ngoại lai, giá trị vũ lực và nhan sắc đều hợp ý cô, cô đương nhiên sẽ chú ý tới nhiều hơn.

So với chị cả Lạp Mạc Na ngay cả đại vương tử Hỏa Thành trông như thế nào cũng không biết mà đã phải gả qua, cô đương nhiên rất nguyện ý chọn một người đàn ông mà mình thích để làm chồng.

Có lẽ mặt mũi Nguyên Chiến vẫn chưa đủ anh tuấn, nhưng những điều kiện khác thì đủ để bù đắp chút thiếu hụt này.

Lạp Mạc Nhĩ ngượng ngùng nghĩ: Lúc trước, vào lần đầu tiên mà Nguyên Chiến gặp mình, hình như đối phương cũng rất có hảo cảm với mình nhỉ?

Lạp Mạc Na thấy nét mặt của em gái liền đoán được suy nghĩ của cô, nhưng Lạp Mạc Na lại không nhất kiến chung tình với Nguyên Chiến, hiện giờ nhìn hắn cũng không có cảm giác gì mấy, nên tạm thời không định đi theo con đường này, mục tiêu của mình cô đã lập ra rõ ràng.

Lạp Mạc Na lại nhìn về phía Mặc vu tóc trắng như tuyết, khí chất tiên phong đạo cốt, trong mắt lóe lên một tia sáng, mặt cô ửng đỏ. Nghe phụ vương nhắc tới mình, cô lập tức hành lễ: “Cảm tạ Mặc vu đại nhân đã ban thuốc, tôi là Lạp Mạc Na.”

Cô ta đặc biệt tìm một góc độ tốt để bày ra sườn mặt đẹp nhất của mình cho vị Đại Vu này nhìn, đồng thời tận lực thể hiện khí chất phong độ của mình.

Đáng tiếc, tính hướng và sở thích của Nghiêm Mặc đã bị bẻ cong tới vặn vẹo, hiện giờ hắn chỉ có hứng thú với gia súc cơ bắp đầy thân nhà mình thôi: “Tôi biết cô, đại công chúa điện hạ xinh đẹp, nguyện Mẫu Thần khiến thanh xuân và mỹ mạo của cô sẽ tồn tại vĩnh hằng.”

Không đợi Lạp Mạc Na nói lời khách sáo gì, cũng không hỏi tối hôm qua đại công chúa tới tìm mình làm chi, Nghiêm Mặc nói thẳng với quốc vương Âm Thành: “Tôi đã quấy rầy quý Thành khá lâu, Chú Vu và tộc nhân của tôi còn đang chờ chúng tôi trở lại, nghe Đại Tư Tế Lam Âm nói có chuyện muốn nhờ thủ lĩnh của tôi hỗ trợ, hơn nữa thời gian đã hẹn vào hôm nay. Nếu cấp bách như thế, vậy chúng ta không nên lãng phí thời gian, chúng tôi đã chuẩn bị tốt cả rồi, Đại Tư Tế Lam Âm đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Kỳ thật quốc vương Âm Thành rất muốn nói nhiều hơn để làm thân với vị Mặc vu đại nhân thoạt nhìn rất bất phàm này, tiếc là Mặc vu đại nhân không cho ông cơ hội.

Lam Âm chậm rãi đi xuống bậc thang, mỉm cười gật đầu: “Mặc vu đại nhân, ngày mới tốt lành. Bọn ta quả thật có rắc rối đã lâu cần đến sự hỗ trợ của quý thủ lĩnh, nhưng chuyện này cũng đồng thời mang đến lợi ích lớn cho quý thủ lĩnh.”

“Thành công đã rồi nói.” Nghiêm Mặc không chút khách khí mà cắt ngang lời đối phương, bây giờ hắn ỷ vào bản mặt già hơn Lam Âm nhiều để không nể mặt đối phương: “Người nọ nguy hiểm như thế nào tôi nghĩ các người biết rõ trong lòng. Nếu tôi không tỉnh lại, chỉ có một mình thủ lĩnh của tôi ngay cả ký ức còn chưa khôi phục, thì dù có được chút hiệp trợ của các người, cũng chưa chắc đã đối phó được người nọ, đến lúc đó, mất mạng chỉ sợ là kết cục nhẹ nhàng nhất.”

Nguyên Chiến giữ im lặng không nói chuyện.

Quốc vương Âm Thành tỏ vẻ mình rất kinh ngạc: “Ngài đang nói đến chuyện gì vậy, sao ta lại không biết?”

Lam Âm vội vàng nói: “Bệ hạ, chuyện này ta đang chuẩn bị bẩm báo cho ngài.”



“Được rồi, chút nữa anh ở lại báo rõ ràng cho ta biết.”

Lam Âm đáp vâng.

Nghiêm Mặc không tin là quốc vương Âm Thành không biết gì về chuyện đối phó với bán thú nhân, chuyện lớn như vậy, thậm chí còn dính dáng đến an nguy của Âm Thành, một vị thành chủ sao có thể không biết? Ông ta thoạt nhìn cũng không giống con rối.

Có điều Nghiêm Mặc có chút hảo cảm với quốc vương Âm Thành, nên không làm ông khó xử, chỉ dịu dàng từ chối lời mời mở tiệc chiêu đãi mình của quốc vương, tỏ ý muốn Lam Âm mau chóng giải quyết công việc.

Nguyên Chiến mở miệng: “Tôi nghĩ người kia sẽ không tùy tiện dùng sức mạnh linh hồn để nhìn trộm sự việc trong Âm Thành, nếu không có người báo cho ông ta, lúc này ông ta hẳn là không biết chuyện Mặc vu của tôi đã khôi phục. Như vậy chúng ta đừng kéo dài thời gian nữa, Lam Âm đại nhân, bây giờ chúng ta tìm nơi khác, hay vẫn ở đây bàn bạc?”

Đương nhiên không thể bàn bạc công khai ở đây rồi.

Lam Âm có chút khó xử, bọn họ mời Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đến chủ yếu là vì muốn tạo dựng quan hệ, đồng thời dò xét thực lực của đối phương và Cửu Nguyên một chút. Đại công chúa cũng có dự tính của mình, nhưng Mặc vu đại nhân lại hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội mở miệng, vừa tới đã đề cập đến việc Âm Thành nhờ bọn họ hỗ trợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, kẻ thù của Thổ Thành ngoại trừ Cửu Nguyên ra sẽ còn có thêm một Âm Thành nữa.

Nhưng đúng là theo như lời Mặc vu, bây giờ bọn họ đã là tên trên dây, không thể không bắn.

Năng lực của người nọ rất mạnh, nếu để ông ta dẹp bỏ phân vân, một khi trở về Thổ Thành, Âm Thành muốn cùng ngồi cùng ăn với Thổ Thành như trước, địa vị thậm chí còn hơi vượt qua Thổ Thành, chỉ sợ sẽ phải chịu ảnh hưởng to lớn.

Vì đã từng trải qua, dù sau này Âm Thành đã là một trong Cửu Đại Thượng Thành, nhưng thực lực cũng sẽ chịu đủ loại ảnh hưởng, nên khi Âm Thành đối mặt với Thổ Thành vẫn luôn có chút không thể đứng thẳng lưng.

Sau này khó khăn lắm mới lấy được cái cớ quốc vương Thổ Thành vọng ngôn vô lễ mà triệt để phân cách với Thổ Thành, nhưng huyết thống của tư tế và vương thất Thổ Thành dưới đáy lòng vẫn luôn xem Âm Thành là thành phụ thuộc của mình, tỷ như thái độ xấc xược của vương hậu Thúy Vũ, chỉ vậy đã đủ để thấy rõ.

Người Âm Thành khi đã được hưởng tư vị tự mình làm đương gia, hiện giờ không có ai muốn trở lại làm thế lực dưới chân Thổ Thành nữa.

Cắt đứt hy vọng của người nọ, để ông ta không thể tiếp tục kéo dài sự sống, đó là chuyện mà các tư tế của thần điện Âm Thành cần làm.

Sau khi Lam Âm lên làm Đại Tư Tế, y đã vì điều đó mà đợi ròng rã suốt một trăm năm mươi năm!

Y không phủ nhận người nọ vì để sống sót ở Âm Thành và có được ‘con mồi’ mà đã cho bọn họ chút lợi ích, nhất là y. Nhưng so chút lợi ích đó với cả Âm Thành, thì lại không là gì cả.

Kế hoạch tổ chức yến tiệc bây giờ đã biến thành một buổi mật đàm.

Đại công chúa Lạp Mạc Na muốn tham gia, hai vị vương tử tỏ vẻ mình cũng muốn, ngay cả tiểu công chúa cũng đòi giúp đỡ đôi chút.

Đại vương tử Lạp Mạc Linh thì thầm cười lạnh, nhìn bốn người anh em tranh đoạt nhau, có thể tiêu diệt người kia, ấy cũng coi như một công lao lớn. Có điều, con nhóc Lạp Mạc Nhĩ kia sao cũng thọt một chân vào?

Lam Âm thấy Nghiêm Mặc nhíu mày, chắc là cảm thấy khó coi, liền dứt khoát tiễn mấy vị vương tử và công chúa đi hết.

Mà quốc vương và vương hậu Âm Thành cũng không tham gia, Nghiêm Mặc đoán có lẽ đối phương muốn chừa lại đường lui cho mình, một khi bọn họ thất bại, bị bán thú nhân trách tội, quốc vương Âm Thành còn có thể nói rằng mình không biết gì cả.

Đại Tư Tế Lam Âm lấy ra một cái cốt khí từ trong mật thất, trịnh trọng nói: “Trong đây ẩn chứa sức mạnh linh hồn của ta và hai Đại Tư Tế khác, thủ lĩnh Chiến hãy mang nó theo bên người, khi người nọ chạm vào anh và dùng sức mạnh linh hồn để mê hoặc anh, cốt khí này sẽ giúp anh cản được một lần.”

“Chỉ như vậy?” Nguyên Chiến đưa cái cốt khí cho Nghiêm Mặc.

Lam Âm nghiêm mặt nói: “Sức mạnh linh hồn của người nọ tuyệt không thể xem thường, có lẽ Mặc vu đại nhân rất lợi hại, nhưng trong thân thể ông ta còn có thứ cổ quái khác, hơn nữa ông ta không am hiểu việc sử dụng sức mạnh linh hồn, đừng thấy ông ta đã vài lần sử dụng sức mạnh linh hồn để dụ dỗ anh mà không thành công, nhưng đó là vì ông ta vẫn chưa chạm được vào anh. Một khi để ông ta chạm vào, sức mạnh linh hồn của ông ta sẽ phát huy uy lực lớn nhất, nếu sức mạnh linh hồn của anh không từ cấp chín trở lên, thậm chí anh sẽ không kịp ngăn cản, vì ông ta đã lập tức phá hủy linh hồn anh, những người trước đó không có một ai thoát được.”

“Chỉ có thể chắn một chút à?”

“Cấp chín và cấp mười không chỉ chênh nhau một cấp, dù ta và hai vị Đại Tư Tế khác cộng lại thì cũng không thể chống cự được bao nhiêu trước mặt ông ta, nhất là khi ông ta trực tiếp chạm vào anh. Có điều, dù sao đây cũng là sức mạnh linh hồn của ba Đại Tư Tế hợp lại, người nọ sau khi chịu một kích, rất có thể sẽ mắt hoa trong khoảng thời gian ngắn, khiến ông ta không thể sử dụng năng lực để tự vệ, mà trong nháy mắt khi ông ta không thể sử dụng năng lực và sức mạnh linh hồn, cậu phải tấn công chính xác vào ấn đường ông ta, hoặc trực tiếp giết chết ông ta, để năng lực hoặc linh hồn ông ta hỏng mất! Chỉ có như vậy, anh mới có thể có được thứ anh muốn, mà Âm Thành bọn ta mới có thể giải quyết được phiền toái bao năm nay.”

Nghiêm Mặc đang ngắm nghía cái cốt khí trông như con thoi kia, ngẩng đầu hỏi: “Trong nháy mắt? Trong nháy mắt là bao lâu? Thật sự có hiệu quả hay không? Các người đã thử nghiệm chưa?”

Lam Âm xấu hổ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Chưa, chúng ta chỉ có một cơ hội phản kích, lúc trước không có ai thích hợp nên bọn ta không muốn lãng phí.”

“Nói cách khác, các người chưa bao giờ thử nghiệm. Vậy sao các người biết chắc sức mạnh linh hồn của các người cộng lại nhất định sẽ có tác dụng với người nọ?”

“Sức mạnh linh hồn của ta đã cấp chín, hai vị Đại Tư Tế khác là cấp tám đã gần đến cấp chín. Tam Đại Tư Tế của thế hệ trước đã từng liên thủ áp chế người nọ một lần, bởi vậy mà người nọ mới không dám quá làm càn. Sức mạnh linh hồn của thế hệ đó cũng không khác bọn ta bao nhiêu, mà thậm chí sức mạnh linh hồn của ta còn mạnh hơn một chút.”

“Hữu hiệu, nhưng chỉ trong nháy mắt. Nếu thủ lĩnh chúng tôi không bắt đúng cái nháy mắt đó, người nọ kịp phản ứng lại, thủ lĩnh của tôi chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm à?”

“Ngài đã tỉnh lại, ta nghĩ có ngài ở đó, phần thắng của thủ lĩnh Chiến sẽ nhiều hơn.”

“Tôi cũng chỉ vừa mới khôi phục. Ba người các anh không thể cùng thủ lĩnh của tôi đối kháng với người nọ à?”

“Không thể, dù đối phương biết chúng ta chắc chắn sẽ lén làm cái gì đó, nhưng khi chưa lộ ra ngoài thì Âm Thành và Thổ Thành vẫn còn là đồng bạn kề vai chiến đấu. Cái cốt khí này tuy có chứa sức mạnh linh hồn của ba người bọn ta, nhưng chỉ cần bọn ta không có ai nói ra, thì làm sao chứng minh được đó là sức mạnh linh hồn của ba người bọn ta?”

Nghiêm Mặc thật muốn vỗ tay vì tấm da mặt dày của đối phương: “Tôi cần nhân thủ hỗ trợ.”

“Người nọ sẽ không hy vọng có quá nhiều người tiến vào phòng mình, nếu ông ta không muốn cho ai vào, thì đừng hòng vào.”

“Anh không cần phải quan tâm tôi dẫn ai theo, nói chung, chút nữa tôi sẽ dẫn người vào, chỉ cần người nọ không ngăn cản, thì các anh cũng không được ngăn cản.”



Lam Âm nghĩ thầm Âm Thành hẳn là không có kẻ ngu nào lại đi chủ động đâm đầu vào nguy hiểm với hai người này, hơn nữa hai người này cũng không quen biết ai, bấy giờ mới đồng ý yêu cầu của Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc thấy y như vậy, cố ý nói thêm một câu: “Chuyện ở đây, Chú Vu đã biết, ông ấy đã phái một người tới giúp tôi.”

“Cái gì? Ai?” Lam Âm đau đầu, nếu bán thú nhân kia chết, vậy mọi người đều vui vẻ. Nhưng nếu bán thú nhân kia không chết, kẻ chết lại là Nguyên Chiến và Mặc vu, vậy Âm Thành sẽ phải đứng cùng một chỗ với Thổ Thành để đối phó với Chú Vu.

Nhưng cứ thế mà từ bỏ cơ hội khó có trong suốt một trăm năm mươi năm sao?

Lam Âm nhịn không được nói: “Nếu ngài có thể liên hệ với Chú Vu, ta hy vọng ngài có thể nói cho đối phương biết, không phải Âm Thành ta ép buộc các ngài hỗ trợ, mà là người nọ để mắt đến thủ lĩnh Chiến, dù ta có muốn để các ngài rời đi, thì các ngài cũng không đi được.”

Nghiêm Mặc không cảm thấy mình không đi được, hắn chỉ không muốn để một hậu họa lớn như vậy lại cho Cửu Nguyên, dù sao sau này cũng phải giải quyết, chi bằng giải quyết ngay bây giờ thì còn có ba vị tư tế của Âm Thành hỗ trợ, Âm Thành cũng có thể gánh giúp cho hắn một phần oan uổng —— muốn không gánh sao? Ấy còn phải xem xem hắn có đồng ý hay không?

Thật ra, nếu để bán thú nhân lại, về sau mới xử lý, lỡ đâu đối phương hoàn toàn giải quyết được vấn đề về thân thể, đến lúc đó lôi cả Âm Thành cùng tới trả thù Cửu Nguyên, khi ấy mới là phiền toái, một mình Chú Vu cũng không thể nào đối đầu với hai tòa Thượng Thành cùng một lúc, này vẫn chưa bao gồm các tòa Trung Hạ Thành và các bộ lạc phụ thuộc bọn họ.

Nghiêm Mặc dùng đôi mắt già ‘cái gì cũng thấu’ để nhìn Lam Âm, làm đối phương phải né tránh tầm mắt hắn.

“Trước tiên thanh toán nguyên tinh tệ mà anh nói sẽ trả cho thủ lĩnh của tôi đi. Bây giờ anh không phải lo lắng chúng tôi lấy thù lao rồi bỏ việc nữa.”

Lam Âm yên lặng móc túi da đã sớm chuẩn bị tốt ra, dùng hai tay đưa cho Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc nhận lấy, tiện tay cất vào túi không gian: “Đi thôi, ăn trưa đã.”

Giữa trưa trở lại tòa tháp của đại vương tử, có vài người đưa lên các món ăn đơn giản.

Nguyên Chiến và Đáp Đáp tranh nhau ăn thịt nướng và canh thịt, canh thịt thực chất chỉ là thịt nấu với nước muối, trên bàn còn có hai món cá luộc, nhưng sau khi thử một miếng, cả hai ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Lạp Mạc Linh do dự vài lần, cuối cùng vẫn mở miệng: “Dẫn tôi theo cùng đi, nói không chừng tôi cũng có thể giúp các anh được một chút.”

Nghiêm Mặc cho mèo con một bát thịt cá, nói: “Chuyện này rất nguy hiểm, nếu để bán thú nhân có cơ hội phản kích, thì chỉ sợ không ai có thể sống sót.”

“Tôi không có bao nhiêu nguyên tinh tệ, muốn đi cùng mọi người chỉ có thể trả bằng thân xác.” Lạp Mạc Linh cho rằng người Cửu Nguyên không thích ăn cá, liền dời món cá tới trước mặt mình, chịu đựng mùi tanh mà nuốt vào bụng.

Đáp Đáp ngửi ngửi cậu ta: “Ngao!” Năng lượng không nhiều lắm, thịt cá này ăn không ngon đâu.

Nghiêm Mặc cười phì, Lạp Mạc Linh không hiểu ra sao.

“Món chính của các cậu là cái gì? Tỷ như bột mì, gạo, thóc, vân vân.”

“Bọn tôi có gạo, bột mì… ý ông là bột của quả mộc nguyên?”

Nghiêm Mặc ngạc nhiên mừng rỡ: “Các cậu có bột mộc nguyên?”

“Không có, Mộc Thành mới có. Nhưng tôi từng nghe nói loại cây này không dễ gieo trồng, nghe nói cây mẹ ở Mộc Thành là quà mà tộc cây Trường Sinh tặng cho bọn họ từ rất lâu trước kia, từ khi tộc cây Trường Sinh đoạn tuyệt quan hệ với nhân loại, cây mẹ đã không thể kết ra quả có hạt giống có thể gieo trồng, mà những cây con gieo được trước đó cũng lục tục chết đi.”

Lạp Mạc Linh nói thêm một câu: “Quả mộc nguyên rất quý, mỗi năm Mộc Thành sẽ đưa một ít sang đây, nhưng số lượng cực kỳ ít, chỉ có phụ vương mẫu hậu và tam Đại Tư Tế mới có, một năm tôi cũng không được chia cho bao nhiêu. Cơ mà nó rất khó ăn, vào trong miệng toàn là cặn. Mấy người Đại Tư Tế nghiền nó thành bột, nhưng cũng khó ăn như cũ, bọn họ còn dùng nó để chế thuốc.”

“Cậu còn trái của nó không? Hạt cũng được.”

“Nó không có hạt, hơn nữa nó được đưa tới vào mùa thu mỗi năm, bây giờ chắc không ai còn trong tay đâu.”

Nguyên Chiến buông miếng thịt: “Chờ trở về sắp xếp chuyện nhà cửa xong rồi chúng ta tìm một cơ hội đến Mộc Thành tham quan.”

“Cái này không gấp.” Nghiêm Mặc kéo đề tài về: “Lạp Mạc Linh điện hạ, cậu đã quyết định chắc rồi? Muốn đi theo chúng tôi? Kỳ thật Cửu Nguyên bây giờ còn rất nghèo, rất nhiều người vẫn còn là dã nhân, có vài người ngay cả ngôn ngữ thông dụng cũng không biết nói.”

“Không sao. Tôi cũng không biết mình nên đi đâu, lớn đầu thế này rồi nhưng tôi chưa từng đi tới nơi nào cách quá xa Âm Thành. Đến các thành khác thì sợ bị người ta nhận ra. Đi qua các bộ lạc hoang dã xa xôi thì sợ bị người ta giết thịt ăn. Không bằng đến chỗ ông, ít ra thì các ông sẽ không giết tôi, đúng chứ?”

“Cậu thân là đại vương tử, học cách quản lý con dân của mình chưa?”

“Tuy bọn họ kiêng dè tôi, nhưng phụ vương và mẫu hậu vẫn thường xuyên dạy cho tôi nhiều điều.”

“Có kinh nghiệm thực tiễn không?”

“Hả? À, ý ông là có từng quản lý người hay chưa đó hả?” Lạp Mạc Linh đẩy mèo con đang nhảy lên bàn cướp cá của mình: “Chưa, nô lệ ở chỗ tôi cũng là do bác Viễn thay tôi quản lý, đúng rồi, lần này bác Viễn cũng đi cùng tôi, có được không?”

“Không được, quá nhiều người, khi chạy trốn sẽ rất bất tiện.” Nghiêm Mặc có cảm tình với vị vương tử này. Đã từng học qua vẫn tốt hơn là hoàn toàn không hiểu biết gì, Cửu Nguyên bây giờ đang thiếu nhân tài trên phương diện quản lý, Ô Thần cũng cần người dẫn dắt, mà vị đại vương tử này không có dã tâm, mang về làm đối thủ của Ô Thần để cả hai cùng tiến bộ cũng rất thích hợp.

Lạp Mạc Linh cũng không đòi hỏi nhiều, tuy không có bác Viễn, năng lực tự bảo vệ mình của cậu sẽ giảm xuống không ít, nhưng bác Viễn ở lại Âm Thành cũng có lợi cho cậu.

Nhắc đến bác Viễn, bác Viễn liền tới: “Điện hạ, một nữ nô của Thổ Thành xin gặp hai vị Cửu Nguyên.”

Lạp Mạc Linh lấy làm lạ: “Nữ nô Thổ Thành? Người của vương hậu Thúy Vũ dẫn đến?”

“Đúng vậy, cô ta nói cô ta tên là Thảo Tùng, có việc khẩn cấp muốn nói cho hai vị Cửu Nguyên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook