Dị Thế Lưu Đày

Chương 110: Xin nhìn về phía trước!

Dịch Nhân Bắc

09/07/2020

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

di-the-luu-day-110-0

“Vào ngày mặt trời biến mất, ánh trăng mọc lên từ trong nước.”“Rắn! Có rắn!”

Ở sâu trong động đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, Nghiêm Mặc cả kinh, người giật một cái.

Đùi phải tê rần, có thứ gì đó vừa mới cắn hắn!

“Phập!” Phóng dao giải phẫu ra, dao cắm thẳng vào đầu con rắn đang định  bỏ chạy, thân rắn dài chừng sáu mươi cm oằn lên vặn vẹo, cuộn lại quanh dao giải phẫu thành một vòng.

Tạm thời không kịp kinh ngạc vì độ phản xạ nhanh của mình, miệng vết thương bắt đầu nóng rực đau rát, hắn liền biết con rắn cắn mình có độc.

Nghiêm Mặc ấn chặt phần thịt đùi phía trên miệng vết thương, chỗ bị cắn bắt đầu sưng lên, miệng vết thương cứng lại, máu chảy không ngừng, cảm giác đau đớn ập đến lúc càng nhiều, hắn đoán độc của con rắn đó chắc là loại độc ngấm vào hệ tuần hoàn máu.

“Đừng có rối loạn nữa!” Nghiêm Mặc quát một tiếng với đám người bên trong.

“Lũ rắn đó tấn công chúng ta!” Người ngủ bên trong hô to, nhao nhao muốn trốn ra ngoài.

Tấn công? Vì sao? Nghiêm Mặc lại hô to một tiếng: “Người bị rắn độc cắn đừng lộn xộn!”

Trong động bắt đầu hỗn loạn thật sự, người bên trong vẫn không bình tĩnh lại sau tiếng quát của Nghiêm Mặc, bọn họ trốn ra ngoài, bởi bóng đêm trong hang càng làm bọn họ sợ hơn.

Tuy bên ngoài cũng tối, nhưng ít ra còn có ánh sao.

Nghiêm Mặc tạm thời mặc kệ, mặc cho những người có thể nhúc nhích chạy sượt qua người mình, hắn không xác định thân thể của mình có tự bài tiết độc tố được hay không, nhanh tay rút dây thừng cỏ thắt trên lưng ra buộc lại bắp đùi. Sau đó rút dao phẫu thuật, nhanh chóng rạch vào vị trí bảy tấc của con rắn. Cảm tạ con mắt Diêu Bằng cho thị lực hắn thêm tốt, tuy chỉ có một chút ánh sáng, nhưng cũng đủ để hắn thấy rõ tình cảnh xung quanh.

“Phập!” Lần này con rắn chỉ giãy giụa hai cái liền chết tức tưởi.

Nghiêm Mặc thấp giọng chửi thề. Con rắn đáng chết này chẳng những cắn hắn, mà còn làm hắn lãng phí một lần chúc phúc sinh mệnh.

Đàn ong vệ lúc này mới kịp phản ứng lại, trong thực đơn của chúng nó không có động vật máu lạnh như rắn, hai bên cũng không có quan hệ lợi hay hại gì, nên chúng nó hoàn toàn bỏ qua lũ rắn.

Lúc này Nghiêm Mặc mới hiểu được ong vệ không phải vạn năng, trên phiến thảo nguyên này, hắn không thể lơ là dù chỉ một khắc. Nếu vừa rồi hắn sắp xếp người thay phiên canh gác ở cửa hang, cũng không xem nhẹ tiếng động trong bụi cỏ, thì hắn đã không đến mức bị rắn cắn như thế này.

Đây không phải thế giới cũ của mày, khoảng thời gian an ổn ở bộ lạc Cửu Nguyên làm mày quên mất thế giới này nguy hiểm ra sao rồi ư? Nghiêm Mặc cảm thấy thật mất mặt, sự thật nói cho hắn biết, kỳ thật hắn vẫn luôn dựa vào những người nguyên thủy mà hắn khinh thường mới có thể sống được đến bây giờ.

Đúng, hắn sẽ không chết, nhưng chẳng phải nửa chết nửa sống càng kinh khủng hơn việc có thể chết sao?

Muốn nắm giữ mạng sống của mình? Muốn mình sống có tôn nghiêm? Vậy từ giờ trở đi, hãy mau vứt bỏ mớ cảm giác ưu việt của một kẻ đến từ thời đại văn minh đi!

Nghiêm Mặc nhìn tổ ong, bóng tối cũng là nhược điểm của ong vệ.

Không có ong vệ trinh sát khiến hắn không yên tâm, hắn lấy làm lạ vì sao lũ rắn lại tấn công bọn hắn, loài rắn chỉ cần không quấy rầy nó, nó sẽ không chủ động cắn người. Chẳng lẽ bọn hắn không cẩn thận chui vào ổ rắn rồi? Nhưng Nguyên Chiến với kinh nghiệm làm chiến sĩ phong phú như vậy sao lại mắc vào cái lỗi kiểu này?

Người chạy ra khỏi hang không dám chạy xa, những bụi cỏ cao đến đầu gối càng đáng sợ hơn, không ai biết trong đó còn có bao nhiêu con rắn ẩn mình.

“Sao người ra ngoài nhặt củi vẫn chưa về?” Một thằng nhóc nôn nóng hỏi.

Mấy khác người nhao nhao theo: “Tôi bị rắn cắn! Vì sao nơi này lại có nhiều rắn như vậy?”

“Suỵt! Mọi người nghe xem!” Thằng nhóc bảo mọi người đừng ồn ào nữa.

Cả bọn, bao gồm Nghiêm Mặc trong hang đều vãnh tai lên, từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của một người phụ nữ và tiếng chạy vội làm cỏ xào xạc.

“Bọn Tuyết Sinh về rồi!” Thằng nhóc mừng rỡ kêu.

“Không đúng!” Có người cảnh giác: “Tuyết Sinh đang kêu cái gì đó.”

Trong hang, rắn còn sống trong hang bắt đầu ùa ra ngoài, Nghiêm Mặc không kịp trị liệu miệng vết thương cho mình, cũng mặc kệ người phụ nữ tên Tuyết Sinh kêu gào cái gì, hắn lo giải quyết bọn rắn độc bò lên người mình trước.

Cũng may hắn không sợ rắn, có một thời gian dài hắn thường xuyên chơi với rắn độc, không ít con tiêu đời dưới tay hắn. Thịt rắn và gan rắn đều là thứ tốt, cũng từng có một đoạn thời gian, rắn càng độc hắn càng thích.

Nhưng hắn mới ra tay giải quyết một con rắn, liền phát hiện bọn rắn ùa ra khỏi hang không có ý tấn công, chúng vội vàng rời khỏi nơi này, giống như có cái gì đó đang kêu gọi chúng nó từ bên ngoài.

“Người ở bên ngoài cẩn thận, đừng hoảng loạn, để lũ rắn qua đi!” Nghiêm Mặc vừa cảnh cáo với những người ở cửa động, vừa cẩn thận co tay chân lại, tránh lũ rắn độc, để chúng nó có đường bò qua.

Cảm giác đau rát nóng rực truyền đến từ miệng vết thương càng lúc càng nặng, chân hắn bắt đầu sưng to.

Nghiêm Mặc bình tĩnh lấy muối đỏ bỏ vào trong túi nước, lắc lắc cho muối tan ra. Sau đó dùng nước muối tưới lên dao giải phẫu và miệng vết thương.

Để chân phải thẳng ra, cẩn thận rạch một đường mở rộng vết thương, rồi chậm rãi dùng tay đè lên miệng vết thương, nặn máu độc ra, sau đó dùng nước muối rửa sạch. Rồi mới tháo dây thừng cột ở gốc đùi, để máu và tuyến dịch limpha có thể tuần hoàn, đợi một lát rồi cột lại lần nữa.

Không thể nặn hết nọc rắn ra, hắn chỉ có thể làm vài bước xử lý khẩn cấp như thế thôi.

Hên là nhờ Nguyên Chiến thường hay nói mùa xuân và hạ có rất nhiều rắn và côn trùng đáng sợ, nên hắn mới nhớ mà vào rừng và thảo nguyên tìm thảo dược có thể trị độc.

Bởi vì địa lý và mùa màng, nên hắn không tìm được thảo dược nào có nhiều tác dụng đối với nọc độc ở vùng quanh bộ lạc Cửu Nguyên, hắn chỉ đành dùng cỏ long đảm và các loại thảo dược linh tinh để thay thế. Độc tố của hệ tuần hoàn máu trong y học Trung Quốc thuộc loại hỏa độc, mà cỏ long đảm có tính hàn, không hẳn là không đúng bệnh, chỉ là hiệu quả khi dùng đơn không rõ ràng lắm.

Xử lý xong miệng vết thương của mình, lúc này Nghiêm Mặc mới lên tiếng bảo những người ở trong ra ngoài hang hết, nhắc bọn họ cố gắng cử động chậm thôi, tuy thị lực của hắn tốt, nhưng nếu không có chút ánh sáng nào thì vẫn không thấy gì cả.

“Mau trốn đi! Có người đuổi giết chúng ta!” Bụi cỏ vang lên tiếng xào xạc, tiếng gào thảm thiết của một người phụ nữ như đâm thẳng vào màng tai mọi người.

Lần này tiếng gào rất rõ ràng, người nghe được đều có chút hoảng loạn, bọn họ vừa mới bị bầy rắn tấn công, hiện giờ lại nghe nói có kẻ địch tập kích, nhất thời không biết phải làm sao. Cuối cùng, mọi người bao gồm cả bọn Tuyết Sinh chạy lại đều đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Mặc đang ngồi ở cửa động.

Nghiêm Mặc ngay tự hỏi cũng không kịp, bởi vì hắn đã thấy lũ đuổi giết bọn họ.

“Vào hang mau!”

Người vừa mới ra khỏi hang cố gắng chịu đựng đau đớn và nổi sợ hãi đối với bầy rắn độc, lui vào hang lần nữa.

Nghiêm Mặc kêu ong vệ, bảo chúng nó bay ra ngoài tra xét.

Hắn lo lũ người đuổi giết ấy sẽ trực tiếp xông vào hang, nhưng không biết những người đó do thấy được ong vệ, hay vì mặt cố kỵ nào khác, mà cả đám đều dừng lại cách hang chừng năm mươi mét.

“Cô tên Tuyết Sinh?” Nghiêm Mặc nhìn về phía người phụ nữ kia.

“Vâng.” Người phụ nữ nọ thở hổn hển gật đầu.

“Kể lại cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Tôi, tôi cùng bọn Phi Tước chỉ muốn nhặt vài cành khô và cỏ khô để nhóm lửa, rồi bỗng dưng phát hiện một con thỏ, thấy trời chưa quá tối nên đuổi theo, nhưng bọn tôi chạy được giữa chừng thì đột nhiên có mười mấy người lao tới muốn bắt sống bọn tôi. Tôi với bọn Phi Tước liều mạng chạy, có hai người bị bọn họ bắt được… Tôi…”

Nghiêm Mặc cắt ngang lời cô: “Trước khi các cô thấy con thỏ có cảm giác được hay phát hiện ra có người theo dõi mình không?”

Tuyết Sinh nhìn về phía Phi Tước, hai người đều lắc đầu: “Không biết, không phát hiện.”

Nghiêm Mặc nhíu chặt mày, hắn có một suy đoán, rất có thể bọn họ đã bị theo dõi từ khi vừa rời khỏi bộ lạc Nguyên Tế, nhưng những người này có lẽ vì nhìn thấy ong Ăn Thịt, nên mới không dám đến gần, đồng thời cũng không dám tùy tiện tấn công bọn họ.



Mà điều này cũng có thể giải thích vì sao bọn họ lại đột nhiên bị rắn độc tấn công, bởi vì những kẻ theo dõi bọn họ rất có thể biết cách sai khiến bầy rắn, bọn họ thấy ong Ăn Thịt nên không dám tới gần, liền sai rắn độc tấn công bọn họ, thậm chí còn hành động vào ban đêm, bởi vì bọn họ biết ong Ăn Thịt không hoạt động tốt vào buổi tối, ban đêm gây ảnh hưởng đến đặc tính của chúng.

Mà mấy người Tuyết Sinh đi ra ngoài, tạo cơ hội cho những người đó bắt sống. Vì sao những người đó lại bắt sống thay vì giết? Rất có thể do đa số bọn Tuyết Sinh đều là nữ.

Vậy bây giờ bọn chúng dừng lại bên ngoài là vì điều gì?

Chờ kẻ bị rắn cắn phát tác nọc độc? Hay vì sợ ong Ăn Thịt nên không dám tới gần?

Đám người Tuyết Sinh hiển nhiên cũng lấy làm lạ vì sao những kẻ đuổi giết bọn họ đã chạy theo bọn họ cả quãng đường đến đây rồi lại từ bỏ, có vài người như nghĩ ra gì đó, nhìn về phía ong Ăn Thịt đang bò ra bò vào trong tổ, hai mắt dần sáng lên.

“Nơi này có ong Ăn Thịt, bọn chúng không dám đến đây!” Tuyết Sinh kích động nhỏ giọng kêu.

“Nhưng nếu bọn chúng phóng giáo vào đây…”

“Trời tối, cửa hang nhỏ, trừ phi bọn chúng đến gần… nhưng bọn chúng không dám đến gần như vậy.” Một thằng nhóc mừng rỡ nói.

“Vậy bọn họ chắc sẽ không dám canh chừng bên ngoài lâu đâu, cho dù là chiến sĩ dũng cảm nhất cũng không dám dừng lại lâu như vậy trên thảo nguyên vào ban đêm.” Cậu thiếu niên tên Phi Tước cũng mở miệng nói.

“Đúng! Chúng ta chỉ cần chờ đến khi Đại Chiến đại nhân trở về là được.”

“Mọi người quên mất bầy rắn sao?” Người bị rắn độc cắn rên rỉ.

“Rắn độc?” Tuyết Sinh biến sắc: “Kẻ đuổi bắt chúng ta là người của tộc Người Rắn?”

“Tộc Trệ, tộc Hách Lạp, tộc Hồng Hồ, bây giờ lại thêm tộc Người Rắn, bọn họ muốn giết sạch bộ lạc Nguyên Tế chúng ta!” Thằng nhóc căm phẫn nói.

Nghiêm Mặc vẫn không nói gì, chỉ ngồi một bên lẳng lặng nghe.

Đám người Tuyết Sinh như đã quên mất người tóc bạc kỳ lạ này, chỉ lo nói chuyện của mình.

Hồng Sí và Phi Thứ trở về, nói với hắn, những người đó bắt đầu lui về sau, xung quanh có rất nhiều ‘thịt’ xuất hiện.

Không ngoài dự đoán của Nghiêm Mặc, bọn Tuyết Sinh và đám người đuổi giết đó gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu không khiến bọn dã thú chú ý mới là lạ ấy.

“Những người đó rút lui là vì phụ cận có dã thú, trước tiên nhóm lửa đi đã.”

Giọng Nghiêm Mặc không cao, nhưng những người đang nói chuyện đều phải ngậm miệng lại nhìn về phía hắn.

Tuyết Sinh cuống quít nói: “Tôi đi nhóm lửa, tôi có mang theo đá đánh lửa.”

Nghiêm Mặc gật gật đầu: “Người bị rắn cắn đến trước mặt tôi, cởi da thú trên người ra.”

Mọi người lại cùng nhìn về phía Nghiêm Mặc, đặc biệt là người bị rắn cắn.

“Anh, anh muốn làm gì?” Một thằng nhóc bị rắn cắn bước lên trước một bước, do dự hỏi.

Nghiêm Mặc phun ra năm chữ: “Cứu mạng các người.”

Cuối cùng cũng nhóm được một đống lửa, mọi người thấy được ánh sáng liền thở phào nhẹ nhõm.

Nghiêm Mặc không muốn lãng phí số lần chúc phúc sinh mệnh, nên chỉ huy bọn họ hỗ trợ lẫn nhau, trước tiên là tìm miệng vết thương, tìm được rồi thì cố gắng chặn nọc độc để nó không chảy về tim dựa theo lời hắn nói, sau đó hắn sẽ tự mình rạch vết thương giúp họ, rồi dạy họ nặn và hút máu độc ra như thế nào.

“Người nào trong miệng không có vết thương, lợi không chảy máu, lưỡi và môi không bị lỡ loét… tức là miệng không bị sưng hay bị rách thịt rách da gì, những người đó có thể dùng miệng hút máu độc từ miệng vết thương ra giúp bạn mình, máu độc được hút ra đừng nuốt vào, phải nhả, cũng đừng nuốt nước miếng, chờ khi nào máu hút ra đổi thành màu đỏ tươi như bình thường, thì sang chỗ tôi nhận nước muối súc miệng.”

“Đây là thảo dược có thể trị nọc rắn, nhai nát rồi đắp lên miệng vết thương. Mặt khác, dây thừng cột chặn nọc lan ra cứ cách một lúc thì phải thả lỏng một lần, nếu cảm thấy cơn đau bớt đi, hoặc là phần sưng to có dấu hiệu xẹp xuống, thì không cần cột lại nữa.”

Nghiêm Mặc nhặt con rắn bị hắn giết chết lật qua lật lại nhìn một lúc: “Đây là một trong số các loài rắn hổ mang, chờ đến hừng đông, mọi người tìm ở quanh đây xem xem có cỏ thi hay không.”

Căn cứ vào địa lý và khí hậu nơi này, cây lỗ bình(vị thuốc Đông Y)có tác dụng chữa rắn độc cắn rất khó tìm được, nhưng cỏ thi của vùng núi cao, vừa chịu được rét vừa chịu được nóng thì chắc sẽ có khắp nơi, nói không chừng còn có thể tìm được cây ké đầu ngựa.

Nghiêm Mặc miêu tả lại ngoại hình của cỏ thi và ké đầu ngựa cho mọi người, có người nghe xong cảm thấy quen quen, chờ ngày mai trời vừa sáng sẽ nhanh chóng ra ngoài tìm.

Nghiêm Mặc nói xong liền như hoàn thành nhiệm vụ, sắp xếp người thay phiên canh gác ở cửa hang, rồi trở lại bên cạnh tổ ong, vừa ngã đầu liền ngủ mất —— hắn sẽ cẩn thận trong việc sinh tồn và tự bảo vệ mình, nhưng sẽ không khiến mình mỗi ngày đều sống trong sự căng thẳng.

Nghiêm Mặc cảm thấy như mình đang làm nhiệm vụ hoàn toàn không phát hiện rằng, tuy hắn không nói nhiều, thái độ hành xử với đám người Tuyết Sinh cũng rất lãnh đạm, nhưng ánh mắt đám người Tuyết Sinh khi nhìn hắn lại từ xa lạ, sợ hãi, hoài nghi dần biến thành kính sợ và tin tưởng, đối với chuyện hắn an bài, bọn họ đều cố gắng hết sức hoàn thành tốt.

Nghiêm Mặc ngủ, đám người Tuyết Sinh cũng không trò chuyện với nhau nữa, thẳng đến khi Nguyên Chiến trở về.

Nguyên Chiến nghe bọn họ nói mình bị tấn công, cũng không quá kinh ngạc gì, cuộc sống hằng ngày của bọn họ vốn dĩ sống trong cảnh nguy hiểm mà.

“Có hai người bị bắt?”

“Vâng.” Tuyết Sinh khổ sở gật đầu.

“Các cô có thấy tộc Người Rắn không?”

“Không thấy.” Người trả lời là một cậu bé ở trong hang tên là Vân: “Ai cũng biết rắn sẽ không chủ động tấn công người, bởi vì chúng nó không thích ăn thịt người. Nhưng đột nhiên có rất nhiều rắn bò vào hang, còn cắn mọi người, điều này rất kỳ quái. Ngoại trừ tộc Người Rắn, không có bộ tộc nào làm được chuyện này.”

“Rắn cắn mọi người? Rắn độc?” Nguyên Chiến biến sắc, lập tức nhìn về phía Nghiêm Mặc đang cuộn mình ngủ ngon bên tổ ong.

“Không có ai chết cả!” Vân mừng rỡ trả lời, trong giọng nói còn có chút  sợ sệt: “Vị chiến sĩ tóc bạc kia đã cứu mọi người, anh ấy giống như tư tế đại nhân vậy, hiểu biết thảo dược, còn dạy mọi người cách cứu trị khi bị rắn độc cắn! Anh ấy, anh ấy rất…!”

Thằng bé Vân không tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung, gấp đến độ vò đầu bứt tai, nó còn đưa vết thương bị rắn cắn của mình cho Nguyên Chiến xem: “Trên người anh ấy gấu rất nhiều thảo dược, bôi mấy cái thảo dược đó lên, miệng vết thương liền không đau nữa, em còn tưởng mình sẽ chết, trong tộc từng có người bị rắn độc cắn, rất ít người có thể sống được, nhưng mọi người đều sống! Chiến sĩ tóc bạc nói mọi người sẽ không chết, anh ấy bảo ngày mai mọi người hãy ra ngoài tìm thảo dược, nói rằng nếu tìm được những thảo dược kia, thì về sau không cần sợ rắn độc nữa.”

Nguyên Chiến vỗ vỗ vai thằng nhóc, bảo nó đi cùng những người khác xử lý con mồi mà hắn mang về.

Nguyên Chiến ngồi xuống cạnh Nghiêm Mặc, lúc hắn đảo mắt qua đùi phải của đối phương, lập tức cong chân che Nghiêm Mặc lại, ngăn cách những ánh mắt nhìn lén của người khác.

Nghiêm Mặc cảm thấy bên cạnh có người, lập tức tỉnh lại từ trạng thái ngủ say.

“Miệng vết thương của cậu tốt lên rồi.” Nguyên Chiến thấy hắn tỉnh lại, liền thấp giọng nói nhỏ bên tai hắn.

Nghiêm Mặc ngồi dậy, sờ sờ đùi mình, quả nhiên không thấy vết thương đâu nữa, miệng vết thương hắn bị rắn độc cắn, rồi còn bị hắn rạch ra đã lành lại, mà cảm giác đau rát và chỗ sưng to do nọc rắn cũng đã biến mất không thấy, hắn nhìn những người khác, bệnh trạng trúng độc vẫn còn rất rõ ràng.

“Sao anh về muộn vậy? Tôi còn tưởng anh cũng bị người ta theo dõi.”

Nguyên Chiến lắc đầu: “Có lẽ ong vệ phát hiện ra hai nhóm người, nhưng chúng nó không phân biệt được. Một nhóm là người tấn công các cậu, đối phương chắc theo dõi chúng ta từ bộ lạc Nguyên Tế đến đây. Còn một nhóm là chiến sĩ tộc Bái Nhật cùng phe với Đại Vu tộc Trệ, tôi thấy bọn chúng, chiến sĩ tộc Bái Nhật bắt được Đại Vu tộc Trệ, mang bọn họ về chỗ ở lâm thời.”

“Anh có bị người tộc Bái Nhật phát hiện không?”

Nguyên Chiến lắc đầu, hắn không bị ai theo dõi cả, cũng không bị người nào phát hiện, hắn về muộn là vì hắn bận quan sát sẵn tiện nghe lén kẻ địch một ít việc.

“Chẳng phải cậu rất tò mò trong cái đầm cỏ kia có gì sao? Gã Đại Vu tộc Trệ dùng bí mật đó trao đổi với chiến sĩ tộc Bái Nhật, để chiến sĩ tộc Bái Nhật đưa bọn họ về nơi ở của tộc Trệ.”

“Đưa?”

“Chiến sĩ tộc Bái Nhật bắt được Đại Vu tộc Trệ, gã Đại Vu kia không muốn chết, cũng không muốn trở thành nô lệ cho bộ tộc khác, nên nói một nửa bí mật trong đầm cỏ cho chiến sĩ tộc Bái Nhật, gã nói một câu rất kỳ quái.”



“Nói cái gì?” Nghiêm Mặc vừa nghe về bí mật của đầm cỏ, liền tỉnh ngủ, lập tức lên tinh thần

“Vào ngày mặt trời biến mất, ánh trăng mọc lên từ trong nước.”

“… Là sao?”

Nguyên Chiến nhìn hắn với vẻ mặt: Cậu không biết thì làm sao tôi biết?

Nghiêm Mặc sờ cằm: “Mặt trời biến mất, nhật thực chăng? Ánh trăng mọc lên từ trong nước, thứ trong đầm nước sẽ, sẽ sáng lên?”

“Nhật thực là cái gì?”

“Là lúc mặt trời biến mất ấy.”

“Mặt trời sẽ thật sự biến mất hả?! Chẳng phải mặt trời là hóa thân của Phụ Thần à?” Nguyên Chiến khó mà tin nổi, trợn to mắt.

“Không, đó là một hiện tượng thiên văn bình thường… Loại chuyện này càng giải thích thì càng phức tạp, nói chung anh chỉ cần nhớ kỹ nhật thực và nguyệt thực đều là chuyện bình thường, anh nghĩ xem, Phụ Thần và Mẫu Thần vẫn phải có lúc nghỉ ngơi đúng không? Cho dù họ có là thần, thì cũng cần ra cửa đi dạo gặp bạn bè hoặc về nhà ngủ gì gì đó.”

Nguyên Chiến cảm thấy cái lý lẽ này thật sâu sắc: “Chắc chắn gã Đại Vu tộc Trệ không biết điều này, tôi đoán gã căn bản không tin mặt trời sẽ biến mất, cho nên gã mới chạy tới đầm cỏ tìm báu vật.”

“Gã có nhắc tới đầm cỏ với người tộc Bái Nhật không?”

“Không có, gã Đại Vu tộc Trệ giảo hoạt y như cậu vậy, gã chỉ nói trong chỗ ở của bộ lạc Nguyên Tế có báu vật, sau đó bảo với người tộc Bái Nhật rằng gã chỉ nói một nửa, còn một nửa thì phải đưa gã về chỗ của tộc Trệ mới chịu nói nốt.”

Nghiêm Mặc phát hiện Nguyên Chiến nhìn mình, liền hiểu ra: “Tôi cũng không biết ngày nào sẽ có nhật thực, thay vì cứ chờ đợi một cách vô vị, không bằng đi cứu người trước. Chỉ cần Đại Vu tộc Trệ còn sống, chỉ cần còn có người biết nửa câu sau, chúng ta sẽ có cơ hội moi thông tin.”

Nguyên Chiến kéo kéo váy da của hắn: “Cho dù bị kẻ khác cướp mất, tôi cũng sẽ cướp về cho cậu!”

Nghiêm Mặc giật vạt váy da của mình lại, trừng mắt: “Anh có thể xéo.”

Nguyên Chiến xéo, không kể việc mình còn nghe thấy một chuyện khác nữa, là nguyên nhân tộc Bái Nhật đột nhiên xuất hiện trên địa bàn bộ lạc Nguyên Tế.

Ngày kế, những kẽ theo dõi không xuất hiện.

“Chắc bọn chúng cho là chúng ta có nhiều người bị rắn cắn chết, bọn chúng còn bắt được hai người phụ nữ, nếu tiếp tục mạo hiểm để bị ong Ăn Thịt tấn công thì không có lời.” Nghiêm Mặc thuận miệng nói.

“Chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ.” Nguyên Chiến không nói phải quay trở lại cứu hai người phụ nữ kia.

Nghiêm Mặc đương nhiên càng không chủ động đề cập đến.

Bởi vì cố ý tìm kiếm, hơn nữa còn có người nhớ mang máng, bọn họ nhanh chóng tìm được thực vật cùng loại với cỏ thi trên vùng núi cao.

Để bảo đảm không có nhầm lẫn, Nghiêm Mặc sử dụng điều thứ hai của sách hướng dẫn – bách khoa toàn thư sinh vật để xác định loại thực vật này có phải cỏ thi và dược tính có như hắn biết hay không. Vì thế, hắn bị tăng thêm 5 điểm cặn bã.

Có cỏ thi có thể trị nọc rắn, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến không cần lo lắng đến an nguy của đám người thằng nhóc Vân nữa, trên đường đi Nguyên Chiến giấu mấy người họ ở nơi bí mật chỉ có chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế mới biết được, rồi lập tức đẩy nhanh tốc độ, đi sâu vào trong thảo nguyên cùng Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến nhìn cậu thiếu niên đang chạy băng băng bên cạnh mình, bỗng nhiên phát hiện người nọ hình như cao hơn một ít so với trước, đường cong cơ bắp xinh đẹp cũng đã xuất hiện, khi chạy, điều đó càng thấy rõ ràng, tựa như con báo lướt đi băng băng trong thảo nguyên giữa vùng đồi núi.

Một con báo lông bạc? Không hiểu sao Nguyên Chiến đột nhiên cong môi cười.

“Cẩn thận!” Nghiêm Mặc đột nhiên kêu to.

Nguyên Chiến đâm sầm vào một tảng đá bị phong hóa, đầu đập cái cốp.

Nghiêm Mặc run rẩy, âm thanh kia nghe thôi cũng đủ làm hắn đau hết cả người.

Toàn thân Nguyên Chiến dính vào vách đá hơn nửa ngày không nhúc nhích.

Nghiêm Mặc tiến lên, chọt chọt lưng hắn, nhịn cười hỏi: “Còn sống không đó?”

Hắn thật không ngờ tên nguyên thủy lúc nào cũng cảnh giác với mọi thứ xung quanh lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn thế này, mắt mũi để trên trời hả ta? Bộ vội đi cứu tộc nhân của mình dữ vậy sao?

Nguyên Chiến rút người ra khỏi vách đá, bóp bóp má, mặt không chút cảm xúc nghiêng người né vách đá, không nói lời nào, vung tay lên, ý bảo Nghiêm Mặc tiếp tục đi theo hắn.

Nghiêm Mặc rất cạn lời, tiếp tục đi theo.



Trong một khe núi kín gió.

Tranh và các chiến sĩ khác cùng nhìn lão tư tế Thu Thực.

Lão đứng dậy, lắc lắc đầu với chúng chiến sĩ.

“Thu Thực đại nhân! Tù trưởng…” Vẻ mặt Liệp đầy đau thương

“Các cậu ra ngoài đi, ta và tù trưởng có chuyện cần nói.” Lão già vẫy vẫy quyền trượng.

Tranh và Liệp nhìn nhau một cái, bọn họ không muốn rời khỏi tù trưởng vào lúc này, nhưng lão tư tế đã nói như vậy, bọn họ không thể không nghe theo, chỉ đành gật đầu nhường chỗ cho hai người nói chuyện.

Lão tư tế chờ cho đến khi bọn Tranh và Liệp đi xa, mới ngồi xuống bên người tù trường, nói thẳng: “Mẫu Thần đã đón trên con đường của ông.”

Tù trưởng Hào của bộ lạc Nguyên Tế mở mắt. Ánh mắt ông rất sáng, nhưng sắc mặt lại đầy khốn khổ.

“Bọn Tranh và Liệp muốn dẫn các chiến sĩ đánh ngược về, đoạt lại nơi ở của bộ lạc.” Lão tư tế chậm rãi mở miệng.

“Ông không đồng ý?” Tù trưởng Hào không chút ngoài ý muốn.

“Tộc Hách Lạp và tộc Hồng Hồ vì muối mà bắt tay với tộc Trệ tấn công chúng ta, vậy các bộ tộc khác thì sao? Địa bàn săn thú của bộ lạc ta vẫn luôn bị các bộ tộc khác thòm thèm, một khi chúng ta rời khỏi mảnh đất đó, bọn chúng tuyệt sẽ không để chúng ta trở về.”

“Ông muốn bọn Tranh dẫn bộ lạc đi tìm nơi ở khác?”

“Không phải Tranh, hắn và Liệp là chiến sĩ giỏi nhất, nhưng không thể làm tù trưởng.” Lão tư tế nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Chúng ta phải giữ đủ hạt giống, mới có thể bổ sung lại lực lượng để ngày sau trở về. Nếu giao bộ lạc cho Tranh, hắn sẽ mang các chiến sĩ còn lại đánh giết tộc Trệ, không chết không ngừng, ta là tư tế của bộ lạc, ta phải suy nghĩ cho sự tồn vong của bộ lạc.”

Hào nhắm mắt lại: “Không, bộ lạc phải giao cho Tranh, chỉ có hắn mới có thể khiến các chiến sĩ khác kính phục, những người khác không thể. Còn về việc giữ lực lượng mà ông nói là một chuyện khác, ta sẽ bàn với Tranh, hắn không phải con dã thú lỗ mãng để báo thù che mất tầm mắt đâu.”

Sắc mặt lão tư tế lập tức khó coi: “Ông không còn nữa, không ai có thể ngăn cản hắn, nếu hắn một lòng muốn báo thù, ai ngăn được hắn đây? Ta, các trưởng lão khác, chỉ sợ không ai có thể.”

“Cho nên ông muốn tìm một người biết nghe lời?” Hào cười cợt đầy chua xót, ông mở mắt ra: “Ta biết ông muốn để Băng làm tù trưởng, tuy hắn cũng là chiến sĩ cấp ba, nhưng lại không thể phục chúng, cho hắn làm tù trưởng, bộ lạc sẽ tan tành, ngoại trừ tộc Hắc Nguyên, người tộc Tức Nhưỡng và tộc Phi Sa có nghe theo hắn không? Tư tế đại nhân, ông đừng khiến ta chết mà không an lòng.”

“Ông cho rằng ta đang hại bộ lạc? Những gì ta làm đều vì bộ lạc!” Lão tư tế cả giận nói.

“Ta biết…” Hào cố sức nói, ông vẫn luôn lo lắng cái ngày phát sinh tình huống này, trước kia ông cho rằng mình có thể sống lâu hơn lão tư tế, nhưng hiển nhiên là ông đã sai rồi: “Tư tế đại nhân, lần này ông nghe ta đi, để Tranh… Khụ khụ!”

“Đại Hào! Tù trưởng!” Tiếng la của lão tư tế và chiến sĩ Bộ Nga đồng thời vang lên.

Chỉ là sau khi Bộ Nga kêu ‘tù trưởng’ xong còn kêu thêm: “Bọn chúng phát hiện ra chúng ta rồi! Lũ tộc Trệ đang đuổi theo!”

Lão tư tế đột nhiên xoay người nhìn về phía Bộ Nga vừa chạy vào khe cốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook