Chương 116: Bảo tàng.
Thiên Đường Không Tịch Mịch
07/04/2013
Phong Dực bị Lệ Phù kéo đến tận phía đông thành, hắn quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: "Được rồi Tiểu Lệ Phù, tự nhiên kéo ta tới đây làm gì? Không phải tìm ta tâm sự chứ? ".
Lệ Phù cười khanh khách, chạy vào một bụi cỏ rậm cao quá gối, một lúc sau thấy nàng hì hục lôi ra một cái rương bằng kim loại màu đen.
"Đây là cái gì?" Phong Dực nhướng mi lên, cảm giác cái rương rất không bình thường, xem hình dáng nhất định là một cái rương ma pháp trân quý, phải có chìa khóa mới có khả năng mở ra, một khi cường bạo phá hư, lập tức dẫn động ma pháp trận bên trong, đến lúc đó cái rương tuy rằng bị hủy, nhưng vật bên trong cũng đồng dạng bị hủy diệt theo.
"Hì hì, đây là cái hòm trong bảo khố của cha ta, ta vẫn muốn nhìn một chút xem bên trong rốt cuộc có vật gì, chỉ là phụ thân lại đem cái chìa khóa giấu rất kĩ. Làm ta hao hết bao tâm tư, rốt cục cũng thừa dịp cha không chú ý trộm được cái chìa khóa tam bả (là chìa mở ổ khóa có ba cơ quan), bất quá ta chỉ có một mình không biết mở thế nào, đương nhiên phải tìm mục sư ca ca rồi." Lệ Phù đắc ý cười nói.
"Ôi, cướp nhà khó phòng a, lão bất tu mà biết nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết đây." Phong Dực cố ý thở dài một hơi lắc đầu nói.
"Cha sẽ không giận đâu, hắn chỉ biết khoe ta thông minh thôi." Lệ Phù ngẩng đầu tự tin nói.
Phong Dực cười hắc hắc, đúng thật lão già này chỉ có thói quen là suốt ngày khoe khoang nàng, lần sau mình phải khuyên hắn không nên lúc nào cũng nuông chiều nữ nhi thái quá, bằng không cơ nghiệp lại hủy trong tay lão lúc nào không hay.
Phong Dực cầm lấy chìa khóa, đồng thời đút vào trong ổ, xoay ba vòng về bên phải, lại xoay tiếp hai vòng về bên trái, tiếp theo nhấn sâu vào trong, nắp hòm nhất thời bị bắn ra.
"Ha hả Tiểu Lệ Phù, ngươi xác định phụ thân ngươi không cố ý đùa giỡn ngươi chứ?" Phong Dực nhìn thấy cái bên trong là một thanh tiểu mộc kiếm giống như đỗ chơi cho hài đồng.
"Không phải đâu, từ nhỏ ta đã thấy cha cất giấu cái rương này y như bảo bối, có lẽ bên trong mộc kiếm có huyền cơ." Lệ Phù khẳng định nói, rồi cầm thanh mộc kiếm trông khá thô kệch lên tỉ mỉ nghiên cứu.
Phong Dực bất giác nhớ tới giao phó của lão bất tu, tự nhiên cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. Nhất định lão già này đang gặp chuyện, không cần phải nói, cái rương ma pháp này nhất định là lão cố ý để cho Lệ Phù tìm được, rốt cuộc là có hàm ý gì hay chỉ muốn làm cho trong lòng Lệ Phù hiếu kỳ mà nảy sinh cảm giác thành tựu?
Nếu như là lí do đầu tiên, là vì cái gì? Nếu là lí do sau, như vậy hắn thật đúng là một người cha tốt.
Đúng lúc này, Lệ Phù đột nhiên kinh hỉ kêu lên: "Mục sư ca ca, mộc kiếm này hình như có cơ quan, ta khẳng định bên trong có huyền cơ."
Lệ Phù cầm chuôi kiếm tìm được một góc cạnh có thể di chuyển, khe khẽ ấn một cái, thì thấy rõ giữa thân mộc kiếm bị nứt một đường, lộ ra miếng da dê.
"Mục sư ca ca, là tàng bảo đồ, xem lộ tuyến trên bản đồ có lẽ bay qua ngọn núi nhỏ này thì tới rồi, chúng ta nhanh xuất phát nào.
Lệ phù mở miếng da dê, thấy rõ một lộ tuyến được vẽ chi tiết, góc trên cùng còn ghi hai chữ " bảo tàng".
Phong Dựcc vừa nhìn, không khỏi thấy buồn cười, hắn hiện tại có thể kết luận, cái rương ma pháp này căn bản là lão bất tu cố ý để Lệ Phù đánh cắp, hơn nữa lại hao tổn tâm tư bố trí một cái tàng bảo đồ. Địa điểm trên tàng bảo đồ này thực ra hắn đã đi quá, chỗ ấy cảnh sắc rất đẹp, có dòng suối nhỏ trong xanh, hoa thơm chim hót ríu rít, xem ra lão chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kì của nữ nhi mà thôi.
"Hảo, vậy xuất phát nào." Phong Dực gật đầu, từ nơi này đến chỗ đó không mất bao nhiêu thời gian, trước lúc trời tối vẫn còn kịp trở về nhà.
Lệ Phù tuy rằng lớn lên cạnh Vạn Trọng sơn, thế nhưng lão bất tu không cho phép nàng vào núi. Chỉ cho phép nàng vui chơi ở khu vực trong thôn nhỏ. Nhớ kỹ lúc tám tuổi nàng len lén vào núi chơi, kết quả giữa đường bị phụ thân bắt trở về, ăn một trận mắng té tát. Việc này như một bóng ma cứ bám trong tâm linh của cô gái đang tuổi ăn tuổi lớn. Chỉ là nữ hài hiểu chuyện sớm, nàng cũng minh bạch phụ thân chỉ vì muốn tốt cho nàng, rồi cũng không ấm ức với lão, chỉ là bóng ma thủy chung vẫn tồn tại. Lúc này đây hẳn là sự bù đắp của phụ thân a, Lệ Phù trong lòng nghĩ như thế, đừng tưởng rằng nàng ngây thơ không hiểu chuyện, rất nhiều chuyện nàng minh bạch. Có thể phía sau ánh mắt hiền hòa của phụ thân có rất nhiều điều thần bí được ẩn dấu, nên nàng mới trăm phương nghìn kế, khao khát mở cái rương ma pháp này, bởi vì nàng muốn từ từ tìm tòi nghiên cứu các bí mật của cha mình.
Lệ Phù vui sướng giống như một chú chim vừa thoát khỏi lồng sắt, chỉ còn thiếu một không gian rộng lớn để nàng ra sức hò hét kêu gào trong niềm hưng phấn thôi.
Cũng không lâu sau, hai người đã đến được địa phương đánh dấu trên bảo tàng."Mục sư ca ca, mau tìm xem, bảo khố dấu ở nơi nào?" Lệ Phù vừa nói, vừa nháo nhào tìm kiếm chung quanh.
Phong Dực quan sát bốn phía, phía trước không xa là một thủy đàm. Phí trên thủy đàm có một thác nước đồ sộ đổ xuống, xung quanh là một mảng rừng cây thưa thớt, khắp không gian tràn đầy cỏ xanh hoa tươi, không khí trong lành mang theo hương hoa thoang thoảng, thác nước đổ xuống bắn tung tóe lên da thịt làm người ta có cảm giác hơi tê lạnh, hết sức thoải mái.
"A" đúng lúc này, Lệ Phù đột nhiên thét chói tai, nhanh chóng chui đầu vào trong lòng Phong Dực.
Tâm trạng Phong Dực vẫn đang thả lỏng vào thiên nhiên lập tức bình ổn, chỉ thấy bụi hoa cách đó không xa có một con rối khá đẹp đang lắc lư, trên cổ buộc một cái nơ hồng nhạt, xem tướng mạo của nó, rõ ràng chính là lấy Lệ Phù làm mẫu để điêu khắc.
"Được rồi Tiểu Lệ Phù, ngươi lạ mà xem, sẽ rất thích nó đấy." Phong Dực ha hả cười nói, lão bất tu thật là có tâm a.
Lệ Phù sợ hãi quay đầu lại, di một tiếng, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, nói: "Phụ thân thật là xấu, tự nhiên treo con rối ở chỗ này hù ta sợ."
Phong Dực cùng với Lệ Phù bước lên phía trước, tinh tế đánh giá con rối được chạm khắc thập phần tinh xảo này."Di, mục sư ca ca, ngươi xem trên bụng nó thế nào lại có hình bàn tay nhỉ?" Lệ phù hỏi.
"Ha ha, thoạt nhìn cũng giống bàn tay ngươi đó." Phong Dực gật đầu cười nói, nghĩ tiểu thủ ấn hình như ẩn chứ gì đó? Con rối này tựa hồ không đơn giản a, hai tròng mắt to của nó phải là cực phẩm ma tinh thạch chứ chẳng chơi.
Lệ Phù nghe vậy, lấy tay của mình ra đối chiếu, quả nhiên là cô bé hiếu kỳ, nàng hướng phía chỗ lõm ấn xuống, thật đúng là kín kẽ, ngay cả một cái khe nhỏ cũng không có.
"A, đau quá" Lệ Phù đột nhiên kêu một tiếng kéo tay lại, cẩn thận nhìn, thì thấy rõ lòng bàn tay trắng trẻo có một cái lỗ nhỏ, bên trong có giọt máu châu chảy ra.
Phong Dực kéo Lệ Phù ra phía sau người, hắn thấy rõ hai mắt con rối này bạo xuất một trận quang mang, một tiếng "Lạc sát" rất nhỏ vang lên, đột nhiên hai chân chuyển động lên, rất nhanh di chuyển qua bên thủy đàm , trên người nó bộc phát vài điểm quang mang rồi bắn về phía vách đá nơi thác nước đổ xuống.
Chuyện sau đó xảy ra thật khiến hai người khiếp sợ, chỉ thấy thác nước trong nháy mắt không chảy nữa, vách tường nứt ra rồi một khe khá to, con rối nhanh chóng đi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.