Chương 38: Bối Lệ Tháp Thương Tâm
Thiên Đường Không Tịch Mịch
07/04/2013
Trên bầu trời những tia nắng ban mai xuyên qua các tầng mây, xuyên qua cửa sổ tràn vào gian phòng. Phong Dực vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt bất quá hô hấp đều đặn hữu lực, sắc mặt cũng đã khôi phục bình thường
Liễu Yên Vân vận xiêm y màu trắng đứng trước giường ánh mắt yên bình như nước nhìn Phong Dực không một chút gợn sóng.
Một lúc lâu sau, Liễu Yên Vân phất ống tay áo triệt hồi cầm chế đi vào trong viên, bốn người Tra Lý đứng ngoài cửa thấy nàng đi ra đông thời muốn tiến lên nhưng cước bộ không tiến lên nổi, cảm giác bị khí tức trên người nàng chế trụ. Bon họ đều biết Liễu Yên Vân đã không giống với lúc trước nhưng rốt cuộc không giống ở điểm nào lại không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy nàng và họ ở hai thế giới khác nhau.
Liễu Yên Vân tới bãi đá ngồi xuống, ống tay áo vung lên Bạch Ngọc Phi Cầm hiện ra trước mặt.
Tiếng đàn như mộng ảo vang lên, tựa hồ như thiên đường chi âm không nhiễm một chút bụi trần nào.
Khúc đàn gảy xong, Liễu yên Vân mỉm cười, trong không trung dư âm không dứt vang lên, Liễu Yên Vân như tiên tử lăng không bay lên tiêu thất trước mắt bốn người.
Mà Phong Dực nằm trên giường tròn tám ngày vừa rồi mới tỉnh lại.
Phong Dực vỗ lên bàn đá “bịch” một tiếng sắc mặt dữ tợn nói: “Mễ Lặc, hặc hặc, thiếu gia không lột da ngươi thì ta không phải con thứ mười ba của Dạ Ma Vương.”
“Mạc Tà ngươi tinh thông dịch dung thuật, mấy ngày này dịch dung đi tra xét hành tung của Mễ Lặc thiếu gia muốn hắn hối hận vì đầu thai vào Ma Tộc.” Phong Dực nói xong thì xông thẳng vào biệt viện của Dạ Ma Vương, lúc này, bàn đá bị hắn vỗ lên bỗng nhiên sụp xuống hoá thành một đống bột phấn.
“Thập tam vương tử, Ma Vương nói không ai được làm phiền, xin trở lại sau.” Hai gã hắc bào vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt ngăn cản Phong Dực, đây là hai ảnh tử hộ vệ của Dạ Ma Vương, có người nói thực lực không kém gì Bát Dực Thanh Ma.
“tránh ra.” Phong Dực trong lòng nén một cỗ tà khí, ánh mắt sắc bén âm hàn làm cho hai gã hộ vệ cả kinh, tên này không phải thập tam vương tử vẫn nằm trên giường không biết sống chết hay sao tại sao lại có khí thế thế này, ánh mắt kia phóng tới bọn họ rốt cuộc theo bản năng muốn tránh né.
Hai gã ảnh tử hộ vệ không hê trả lời bất quá thân hình vẫn chắn trước người Phong Dực kiên quyết không cho hắn qua.
Phong Dực hừ lạnh hắc sắc ma khí như ẩn như hiện.
“Để cho hắn vào đi.” Lúc này thanh âm Dạ Ma Vương truyền tới.
Hai gã ảnh tử hộ vệ ứng tiếng thân hình chợt loé lên rồi tiêu thất.
“Truyền nhân Kim Phượng Các quả thực danh bất hư truyền, tám ngày trước ai cũng không nghĩ ngươi hồi phục nhanh như vậy đồng thời thực lực tịnh tiến không ít.” Dạ Ma Vương đánh giá từ trên xuống dưới Phong dực một lúc lâu mới lên tiếng.
Người của ta tại Đông Giao huấn luyện bị tập kích, lúc đó phòng vệ Đông Giao là quân của Huyết Ma Vương động tinh lớn như vậy lại chạy tới cuối cùng,lão đầu tử ngươi không biết có chuyện gì sao?” Phong Dực hừ lạnh nói, người tập kích rõ ràng là do Mễ Lặc phái tới, quân của Huyết Ma Vương thong dong chạy tới, Lưỡng đại ma vương một khi hợp tác, Dạ Ma Vương quốc nguy rồi.
“Nga? Ngươi nói Huyết Ma Vương cùng Cuồng Ma Vương liên hợp sao? Nhưng nữ nhi của Huyết Ma Vương – Bối Lệ Tháp – lịch lãm trở về rồi cáo Mễ Lặc tại Ác Ma Thâm Uyên mưu hại nàng, hiện tại hai gia hoả này như nước với lửa.” Dạ Ma Vương nhướng mày nói.
“Lão đầu tử, ngươi tạm thời giả bộ, ta thấy chuyện nhân tình ngươi còn chưa thấy rã? Không có địch nhân vĩnh viễn chỉ có lợi ích vĩnh viễn.” Phong Dực cười lạnh nói.
“Ha hả, vậy ngươi nói bọn họ tồn tại quan hệ lợi ích thế nào?” Dạ Ma Vương cười nói.
“Rất rõ ràng, Cuồng Ma Vương chỉ cần đem phương pháp sử dụng bí thuật có được Bát Dực Thanh Ma nói ra, Huyết Ma Vương căn bản sẽ không cự tuyệt, về chuyện Mễ Lặc mưu hại Bối Lệ Tháp dưới lợi ích căn bản không đáng nói không phải nàng vẫn chưa chết sao?” Phong Dực châm chọc nói.
Dạ Ma Vương nhìn Phong Dực tán thưởng, đối với tiểu nhi tử hắn càng ngày càng hài lòng, đồng dạng càng ngày càng nhìn không thấu, loại phân tích nhất châm kiến huyết này không phải mao đầu tiểu tử có thể làm được.
“thập tam, ngươi xưa đâu bằng nay, bất quá có lúc thấu triệt quá cũng không phải chuyện tốt! Ta biết ngươi muốn báo thù nhưng đoạn thời gian này không nên hành động thiếu suy nghĩ hai ngày nữa Tam Đại Ma Vương đều rời đi một thời gian, thời gia còn dài, trở về chậm rãi mưu đò.” Dạ Ma Vương nói.
Phong Dực chau mày, chậm rãi mưu đồ? Mười năm? Hai mươi năm hay một trăm năm? Hắn đợi được nhưng thủ hạ chết trận cùng oan hồn Bỉ Lợi không đợi được.
Nhìn thấy Phong Dực hướng cửa đi ra, Dạ Ma Vương khẽ lắc đầu, phất tay dùng ma lực hoạ một vòng tròn sau đó bắn ra một giọt máu tươi vào trong đó. Máu tươi cấp tốc kéo thành sợi lan ra trong vòng tròn thấy rõ vòng tròn thu hẹp lại một bóng người ngưng lại trước mặt, người này cùng Dạ Ma Vương có vài phần tương tự nhưng phía sau hắn chỉ có bát dực.
“Đại ca, ta muốn nhờ ngươi một việc...”
Bối Lệ Tháp nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm phụ thân nàng Huyết Ma Vương lớn tiếng nói: “Vì sao? Tên vương bát đản đó muốn giết nữ nhi, vẫn... Ngươi lại muốn ta cùng hắn hảo hảo chung sống, là ta điên hay ngươi không bình thường.”
“Làm càn! Ngươi như thế nào nói như vậy với phụ thân ngươi.” Huyết Ma Vương vỗ bàn mắng.
“Ngươi nếu xem ta là nữ nhi của ngươi, như thế nào coi thường sinh tử của ta?” Bối Lệ Tháp Phẫn nộ công tâm, nước mắt rơi xuống, thế nào cũng không nghĩ ra mấy ngày trước còn cùng Cuồng Ma Vương thế bất lưỡng lập ngày hôm nay lại cùng phụ tử Cuồng Ma Vương cười cười nói nói còn muốn mình cùng tên ác tâm kia hảo hảo ở chung.
“Bối Lệ Tháp, ta vì muốn tốt cho ngươi, sau khi trở về Mễ Lặc sẽ cầu hôn ngươi nên chuẩn bị tư tưởng đi.” Huyết Ma Vương nói xong xoay lưng rời đi không chờ trả lời.
Bối Lệ Tháp vẻ mặt không dám tin tưởng tại sao như vậy? Đây mới thật là việc bằng mọi cách thương yêu của cha mình sao? Hắn không ngờ gả mình cho nam nhân mưu hại mình, đồng thời nam nhân này lại là một Bối Bối, chỉ cần nhớ tới tình hình hai nam nhân ở cùng một chỗ là nàng ngay cả cơm tối hôm qua cũng muốn nhổ ra.
Đả thương sâu nhất nhất định là người thân nhất, Bối Lệ Tháp hét lên một tiếng xoay người chạy như bay.
Khi nàng xoay người rời đi, Huyết Ma Vương quay đầu lại trong mắt mang theo tia không đành lòng cùng đau đớn.
Bối Lệ Tháp thất hồn lạc phách đi trên đường lớn vẫn không thoát khỏi đả kích vừa rồi lấy lại tinh thần.
“Bối Lệ Tháp công chúa xin hỏi người tìm ai?” Đang lúc Bối Lệ Tháp thất thần đột nhiên một âm thanh truyền vào tai nàng.
Bối Lệ Tháp lấy lại tinh thần, thấy rõ một tên hộ vệ đang cản trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu phát hiện ra hiện tại nơi mình đang đứng là cửa phủ đệ của Dạ Ma Vương
“Ta sao lại tới nơi này? Chẳng lẽ muốn gặp hắn sao?” Bối Lệ Tháp thì thào tự nói rồi lắc đầu xoay người muốn ly khai nơi này.
“Nga, tiếu Bối Lệ, nàng không phải đến tìm bản thiếu gia chứ? Lòng người dễ thay đổi a, đã lâu như vậy rồi không tới nhìn ân nhân cứu mạng nàng.” Đúng lúc này một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.