Chương 33: Cấm Ma Nhai
Thiên Đường Không Tịch Mịch
07/04/2013
Lúc ở phía trên còn không rõ khe vực phía dưới gió lạnh thấu xương, khi Phong Dực nhảy xuống liền cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, càng khiến hắn hoang mang chính là toàn thân ma lực như bị đông lại một chút cũng không thể vận chuyển.
"Đáng chết, ta bị làm sao thế này. . ." Phong Dực trong lòng thầm mắng một tiếng, thu liễm tâm thần tay trái hướng phía dưới chụp tới vừa vặn ôm lấy eo Bối Lệ Tháp, tay phải cầm sừng hắc ám Kim Cương thú đâm vào vách đá dựng đứng, thân thể như bích hổ du tường (Nguyên văn bích hổ nhất bàn nhưng đổi thành du tường cho hay ) dán chặt tại vách đá. Mặc dù ma lực vận chuyển không được, nhưng hắn có kinh nghiệm nhiều đời nên cầu sinh kỹ năng cũng không ít.
"Phong Dực. . . Ngươi. . ." Bối Lệ Tháp vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ tuyệt không nghĩ tới Phong Dực lại nhảy xuống cứu nàng.
" Trong lòng hắn nhất định là có thích ta, hắn biết rõ tại ác ma thâm uyên cấm ma nhai không thể sử dụng ma lực nhưng vẫn quên cả sinh tử nhảy xuống cứu ta, lần này nếu sống sót sau này ta. . ." Bối Lệ Tháp tâm tình kích động khóe mắt thấm ướt, trong lòng cảm thấy một trận xúc động ngổn ngang trăm mối.
"Ngươi cái con khỉ, im lặng!” Phong Dực quát lên, hắn nếu biết đây chính là cấm ma nhai trong truyền thuyết, đánh chết hắn cũng sẽ không nhảy xuống.
Bối Lệ Tháp ngoan ngoãn im lặng, kỳ quái là bị Phong Dực quát mắng như thế nàng lại không hề có một chút khó chịu nào, trường hợp này nếu là trước kia thật không dám tưởng tượng.
Phong Dực định dùng sừng hắc ám kim cương thú thử từ từ leo lên nhưng thân thể của hắn vừa mới chuyển động liền thiếu chút nữa bị một trận gió thổi bay.
"Tiếp tục như thế này không được a, nếu là một mình ta có lẽ sẽ leo lên được nhưng còn có Bối Lệ Tháp gánh nặng thì phiền toái rồi". Phong Dực trong lòng nghĩ có nên hay không đem nha đầu này vứt đi cho rảnh nợ. Hắn mặc dù ích kỷ nhưng nếu là một trảo vừa rồi không cứu được nàng thì thôi hiện tại nàng đang ở bên người, bảo hắn nhẫn tâm bỏ rơi nàng hắn không làm được.
Phong Dực tĩnh tâm lại phát hiện một quy luật, cách chừng mỗi một khắc đồng hồ cương phong sẽ thổi cuộn lên trên một lần mà cường độ xem chừng đủ để nâng một người lên.
"Bối Lệ Tháp, ngươi nghe kỹ cho ta, đợi lát nữa ta đếm tới ba sẽ đem ngươi tung lên, ngươi mượn sức gió xông lên nghe chưa." Phong Dực kề bên tai Bối Lệ Tháp nói, nóng ấm đôi môi chạm vào vành tai của nàng làm cho nàng một trận rùng mình.
"Vậy còn ngươi thì sao?" Bối Lệ Tháp không chút do dự liền đồng ý hỏi lại, bất quá lúc này trừ tin tưởng hắn tựa hồ cũng không có biện pháp khác, dù sao cũng là chết, sao không tìm đường sống trong chỗ chết?
"Ta cũng sẽ dùng phương pháp đó đi lên." Phong Dực nói.
Trừ tiếng gào thét của lệ phong lạnh lẽo xung quanh im lặng vẫn là im lặng.
"Chuẩn bị. . . Một, hai, ba, lên!" Phong Dực dùng sức đem Bối Lệ Tháp tung lên.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cương phong cuộn lên mà Phong Dực dự tính không có xuất hiện, Bối Lệ Tháp lực bay lên vừa hết liền mất đi trọng tâm hướng vô tận vực sâu rơi xuống.
"Tức chết ta" Mắt thấy Bối Lệ Tháp rơi xuống Phong Dực trong lòng mắng to một tiếng toàn thân vận lực, hai cánh tay tỳ vào sừng kim cương thú thân thể bắn lên, hai chân đạp một cước trúng ngay giữa bộ ngực Bối Lệ Tháp.(BT: dm sao thằng chó này thô bạo, dung chân đá vào ngực của con nhà người ta)
"Phốc" Bối Lệ Tháp phun ra một ngụm máu tươi bay đi. Đúng lúc này trận gió theo dự đoán rốt cục cũng xuất hiện nâng thân thể Bối Lệ Tháp bay lên.
Phong Dực thở phào nhẹ nhỏm, thân thể dán trên vách đá dựng đứng kiên nhẫn đợi trận gió sau.
May mắn cùng xui xẻo tựa hồ chính là một đôi huynh đệ sinh đôi, Phong Dực mới vừa còn thầm nhủ ở trong lòng vận khí không tồi lập tức đã nhìn thấy cách đó không xa bên phải vách đá, có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Quái thú này than thể dèn dẹt dài hơn hai trượng dán tại vách đá, nó có sáu chân hai cái đầu, cả người đen như mực, nếu không phải mỗi cái đầu có một con mắt âm u lạnh lẽo màu lục như quỷ hỏa Phong Dực thậm chí cũng không thể phát hiện sự hiện hữu của nó.
Đột nhiên con mắt của quái thú chợt lóe, một đạo lục mang nhanh như tia chớp hướng Phong Dực bắn tới.
Oanh một tiếng, tại vị trí Phong Dực vừa rời đi vách đá liền vỡ tung, Phong Dực sớm có đề phòng trước rút sừng kim cương thú ra tại vách đá trở mình mấy lượt, lần nữa đem sừng Kim Cương thú cắm vào vách đá.
"Tới đây… súc sinh, để cho thiếu gia hảo hảo dạy dỗ ngươi một chút." Phong Dực trong lúc nguy cấp vẫn tỉnh táo buông lỏng, hắn cười lớn khiêu khích quái thú. Vận mệnh là cái xxx ( câu này dịch ra thô lắm ae nào tò mò thì xem cách thức tra tấn của Tiểu Phương là bít ) muốn cho hắn một lần nữa luân hồi sao? Hắn không chịu thua, một ngày nào đó hắn sẽ nắm lấy vận mệnh của mình.
Quái thú bị chọc giận lập tức tê tê một tiếng, hai con mắt đồng thời chợt lóe, lục mang đại thịnh, một đoàn bao trùm trăm mét phạm vi sóng xung kích hướng Phong Dực đánh tới.
Vách đá dựng đứng liền lõm xuống một mảng ngay sau đó oanh một tiếng sụp xuống, Phong Dực lúc này không tiếp tục bám tại vách đá mà cùng nham thạch vỡ rơi xuống vô tận vực sâu.
Đúng lúc này quái thú nhanh như tia chớp há to mồm lăng không lướt đến, một cái đầu lưỡi dài nhỏ hướng Phong Dực cuốn lấy.
"Hảo, súc sinh định đem thiếu gia ta làm thành bữa ăn tối đây." Phong Dực không một chút bối rối tay trái nhanh như tia chớp nhấc lên bắt lấy đầu lưỡi trắng mịn. Quái thú liền thu lại đâu lưỡi mang theo thân thể Phong Dực về phía miệng nó.
Phong Dực mượn lực trở mình một cái liền ngồi ở cổ quái thú , trong lòng hắn hung tâm nổi lên tay phải liền cầm sừng kim cương thú hết sức một kích đâm tới mắt của quái thú.
Quái thú ngẩng đầu rống to, tứ chi mất đi khống chế cùng Phong Dực rơi xuống vô tận vực sâu.
Bối Lệ Tháp ngồi ở vách đá lo lắng nhìn xuống phía dưới, nhưng đã lâu như vậy Phong Dực vẫn không thấy bóng dáng.
"Phong Dực, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện xảy ra a." Bối Lệ Tháp thì thầm, mới cách một canh giờ trước nàng còn đang cùng Mễ Lặc hợp mưu đem Phong Dực bầm thây vạn đoạn nhưng chuyện thế gian thường thường thiên biến vạn hóa. Vừa rồi cùng hắn trải qua một hồi sinh tử khảo nghiệm, trong lòng bởi vì bị hắn làm cho nhục nhã mà sinh ra hận ý lại tựa hồ như đã biến mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua Phong Dực giống như biến mất trong cấm ma nhai đen tối một chút động tĩnh cũng không có.
Bối Lệ Tháp bất giác nắm chặt hai tay, đôi huyết nhãn dần dần ướt lên, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ vì một người đàn ông mà rơi lệ.
Đúng lúc ấy phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm kinh ngạc: "Bối Lệ Tháp".
Thân thể Bối Lệ Tháp khẽ động, tay phải lau khóe mắt một cái biểu tình khôi phục bình thường, hai giọt nước mắt cũng tựa hồ như chưa từng xuất hiện.
"Đặc Lỗ Tây." Bối Lệ Tháp xoay người, nhìn thấy nhi tử của Đại Tương Mông Nạp tướng quân thủ hạ phụ thân mình.
Đặc Lỗ Tây ở chỗ này thấy được công chúa, trong lòng tất nhiên thập phần vui vẻ, đang định tiến lên cước bộ bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Bối Lệ Tháp thấy ánh mắt tiểu tử này hướng tới bộ ngực cao vút của mình mà nhìn trong lòng không khỏi giận dữ, nhưng vừa cúi đầu nhìn ngực mình nàng cũng bất giác ngây ngẩn cả người, chỉ thấy hai dấu chân thật to khắc trên ngực áo, lập tức khóe miệng nàng nhếch lên quên luôn việc kia. . . Khốn kiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.